AI MÀ CHỊU CHO NỔI!

Trong khi mặt phó tướng vô cùng thảm thiết, Hạ Thực mở tiệc chiêu đãi sứ giả một bữa rất hậu, ca múa thái bình như thể tình hình Hà Âm đang cực kì tốt đẹp.

Trong tiệc Hạ Thực cứ mời rượu liên tục, Trì Tu Chi bất đắc dĩ, vừa đập bể đầu người, tuy đã thay quần áo, nhưng vẫn cảm thấy có mùi máu tươi không thể gạt đi thoang thoảng nơi đầu mũi, uống chút rượu còn được, nhưng nhai nuốt này nọ thì thua. Hạ Thực còn tán thưởng chàng ‘văn võ song toàn’. Biết mình biết ta, thật ra nếu đối mặt với một đội quân chính quy, chỉ có đường chết. Chẳng qua chống lại một lũ quỷ đói, chàng dùng mưu, quyết định nấu cháo hoa để đối thủ tự động buông vũ khí đầu hàng thôi.

Một bên thì bụng kêu rồn rột rột, bên kia thoang thoảng hương cháo. Đệch! Còn có tâm cmn trạng nào mà chém người nữa? Qua trận này, Vu Trấn Hải đã có cái nhìn hoàn toàn khác về Trì Tu Chi. Trước sự khiêm tốn của Trì Tu Chi, Hạ Thực vẫn nịnh hót: “Trì lang nhanh trí, nếu đổi là ta, không nghĩ ra nổi đâu.”

Trì Tu Chi thở dài: “Ta chưa từng giao đấu với ai, cũng chẳng biết cách bài trận, đây cũng là hành động bất đắc dĩ. Nói cho cùng có lẽ những lưu dân ấy cũng chỉ vì bất đắc dĩ, bị ép buộc mà thôi, mong có thể giảm tình trạng hỗn loạn, để bọn họ có đường sống. Đây cũng là ý của Thánh nhân, có thể xoa dịu thì làm, tàn sát nhiều là trái với hi vọng của ngài.”

Hạ Thực khen ngợi: “Đúng là phong cách quân tử.”

Vốn Trì Tu Chi hơi buồn nôn, không ăn được, được Hạ Thực tán dương thế này, càng đau dạ dày, chẳng đắc ý chút nào cho nổi.

Khó lắm tiệc rượu mới kết thúc, Trì Tu Chi cũng đã mệt lắm rồi, không muốn bị Hạ Thực gây phiền – mà Hạ Thực quả thật là một kẻ có thể tạo hiệu ứng đám đông – lộ vẻ mỏi mệt. Hạ Thực biết điều, vui vẻ thả người, trở về lên kế hoạch để ngày mai tiếp tục quẩn chân.

Trăng sáng như gương, vuốt ve thanh kiếm trong tay, rốt cuộc, Trì Tu Chi cũng thở dài một hơi. Vu Trấn Hải vẫn mặc một thân áo giáp, vừa đến là phát tiếng leng keng, Trì Tu Chi mím môi, quay đầu nhìn cậu. Vu Trấn Hải tới báo cáo công tác: “Đã lên danh sách, lưu lại dấu vân tay, người đã giao cho Hà Âm quản. Trong lúc rối ren có mất ba vò rượu, đương nhiên dê đã chạy hết, sau đó chỉ tìm lại được ba con, đã dùng hết số thóc…”

Trì Tu Chi gật đầu: “Phù tiết (*) không mất, gửi công văn từ Hà Âm, ta sẽ dâng tấu, báo cáo rõ ràng những chuyện xảy ra khi ấy với Thánh nhân.” Những hộ vệ đi theo cũng đều là con nhà quan, tuy cấp bậc không cao những cũng có thể làm chứng.

(*) Phù tiết – vật làm tin khi vua sai đi sứ hoặc điều binh.

Vu Trấn Hải thoáng do dự: “Còn Hạ tướng quân….” Hơi bị kì quái.

Trì Tu Chi ra dấu tay cản lời của cậu ta, ý bảo: Có lời gì đợi khi rời khỏi địa bàn của người ta rồi hẵng nói. Vu Trấn Hải thi lễ: “Ta đi tuần quanh doanh trại, Trì lang nghỉ ngơi đi.”

Trì Tu Chi cầm bội kiếm: “Ta đi với cậu.” Vu Trấn Hải liếc thanh kiếm trên tay chàng mấy lần, vẻ mặt Trì Tu Chi vẫn thản nhiên đi trước. Dù vợ chưa cho phép dùng, nhưng chắc bố vợ sẽ không vì chuyện này mà đập chàng đâu. Vợ đúng là tri kỉ, cái gì dùng được đều chuẩn bị đưa cho.

Bản chất đội hộ vệ của Trì Tu Chi cũng là tới để lấy tiếng, không ngờ gặp chuyện máu tanh như vậy, tuy có quân công, quay về được vẻ vang, nhưng bị công kích quá lớn. Đánh giặc, lại còn bị đánh bất ngờ, sao mà không có người chết? Những tên này có cuộc sống rất an nhàn sung sướng ở kinh thành, đầu óc hoang mang mà tới, nhất là hai ngày trước vẫn còn uống rượu cùng nhau, mấy thằng bạn đánh cược với mình đã chết mất vài người, một số khác lại nằm đó không rõ sống chết, trong lòng mọi người nặng trĩu, doanh địa cực kì yên tĩnh.

Trì Tu Chi liếc quanh, không khí lặng lẽ, cũng không nói nhiều, đến an ủi những người bị trọng thương. Sau đó trịnh trọng cúng tế những tướng sĩ đã hi sinh, phát biểu bài diễn thuyết ngẫu hứng, bảo cái chết của những người này còn nặng hơn Thái Sơn, kêu gọi mọi người hãy học tập những liệt sĩ ấy, đừng để những người anh em đã chết của mình bị mất mặt, nhất định phải oai hùng vẻ vang mà về, thỉnh công cho những người đã hi sinh, nâng cao tinh thần binh sĩ rất nhiều.

Trì Tu Chi giải quyết những vấn đề ở trạm gác rồi mới quay về nghỉ ngơi.

Từ khi gặp Hạ Thực, hiệu suất của chàng rất cao, trong tay Hạ Thực có binh mã, có thuế ruộng, thật lòng phối hợp làm việc, hiệu quả không tệ. Trì Tu Chi cầm danh sách tù binh, Hạ Thực hiểu thấu: “Mọi chuyện đều theo lời dặn của Trì lang, người chỗ ta đều một mực nghe lệnh.”

Trì Tu Chi nghiêm túc, ghi lại những người đã chết, những kẻ trọng thương thì mang ra chém thẳng, những người bị thương nhẹ thì chữa trị đơn giản, chờ xét xử cùng tù binh khác. Đưa ra danh sách chủ động xin hàng: “Những người lưu lạc này có lòng hướng thiện, cho định cư làm dân. Những chuyện này xin nhờ Tướng quân.” Hành động này là phân công nhiệm vụ.

Hạ Thực vung tay lên, bây giờ trời đâu có nóng, thế mà hắn ta động kinh cầm quạt nghiêm trang: “Những chuyện này đều nhờ công lao của Trì lang, cậu nói thế nào, thì làm thế đó. Nếu vì ngại đây là chỗ của ta mà kiêng dè, ta sẽ cảm thấy rất hổ thẹn.”

Trì Tu Chi cũng sảng khoái: “Vậy thì, từ chối là bất kính.” Quay lại viết tấu chương, nói thêm vài lời hay cho Hạ Thực.

Hạ Thực chỉ có một cái không tốt: Bám Trì Tu Chi mãi không chịu buông. Trì Tu Chi mang đội ngũ đã được chăm sóc ngắn ngủi ở Hà Âm tới Hà Dương, đầu tiên Hạ Thực chơi trò ăn vạ, làm mọi cách để giữ lại, thấy Trì Tu Chi kiên quyết muốn đi, khóc lóc nỉ non đòi theo cùng.

“Trì lang ở Hà Âm chỗ ta có một ngày chứ mấy,” Hạ Thực ca thán ỉ ôi, “Không phải cậu phụng chỉ Phủ úy (đi an ủi, vỗ về) sao? Sao lại mới ở một ngày mà đi mất rồi?” Trì Tu Chi khuyên can mãi, tốn bao nhiêu nước miếng, cuối cùng đành lấy lý do không thể phản bác ‘Có Thánh mệnh trong người, không dám chậm trễ.’

Lúc này Hạ Thực đành bảo: “Hà Dương có nhiều việc lắm sao? Chỗ của ông ta cùng lắm chỉ mấy trăm nghịch phỉ, chuyến này Trì lang muốn đi chém cũng không khó. Bằng không, ta sẽ không ngồi yên mặc kệ đâu!” Nếu thực lực của giặc mạnh, nhất định Hạ Thực phải đi tiêu diệt, còn lẻ tẻ thế này, nếu vượt qua ranh giới, khó tránh bị chỉ trích là coi thường người khác, tranh cướp công lao, thích thể hiện.

Đầu Trì Tu Chi ong ong, mỉm cười: “Có chuyện hay không cũng phải đi một chuyến. Lần này phải cảm ơn Tướng quân đã trượng nghĩa tương trợ.”

Hạ Thực cười ha hả: “Phải làm, phải làm, để ta gửi thêm vài quân lính áp tải cho Trì lang.”

Trì Tu Chi gật đầu: “Việc quân lính vượt qua ranh giới, ta sẽ giải thích với Thánh nhân.”

Hạ Thực cười ha hả: “Không cần gấp đâu, ta dâng tấu cũng vậy mà.”

Phó tướng không nhịn nổi mà nhắc: “Đã không còn sớm.” Trì Tu Chi nhìn hắn một cái, nhận ra đây là người đã đón mình, họ Kỳ, gật đầu một cái, xem như chào hỏi. Kỳ phó tướng thở ra một hơi, kiên quyết không thừa nhận một chủ tướng như vậy, mất thể diện quá, đúng không?! ***

Đội Trì Tu Chi đi trước, Hạ Thực mang người đi sau biểu diễn một màn Thập bát tương tống (chỉ trích đoạn chia tay nhau của Lương Sơn Bà và Chúc Anh Đài) cực kì khuynh tình.

Vu Trấn Hải chấn động đến nổi da gà toàn thân: “Trên đời còn có người như thế sao! Ta còn tưởng chỉ có trong truyền thuyết.”

Trì Tu Chi biết Vu gia chỉ là dế nhũi, xem ra Vu Trấn Hải cũng biết cố gắng, nhưng cấp bậc tiếp xúc gặp gỡ bình thường không cao, không thể nào hiểu hết những tật xấu đã ăn sâu bén rễ của thế gia. Cũng không giải thích, chỉ bảo: “Hắn là một người hiểu biết.”

Vu Trấn Hải gãi đầu ngơ ngác không nghĩ ra, cái gì mà ‘người hiểu biết’ chứ? Tên này cứ chăm chăm vào sắc đẹp của cậu đó? Hắn thì hiểu cái đếch gì! Nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu, thúc ngựa bắt kịp Trì Tu Chi, hai người song song, Vu Trấn Hải hỏi: “Trì lang, những kẻ kia thì cậu định thế nào?” Nói xong câu thì mím môi.

Hạ Thực gửi sáu trăm quân lính đi theo, một nửa nguyên nhân là vì đám tù binh Trì Tu Chi bắt được, Hạ Thực để nguyên khuôn nguyên dạng cho chàng đưa tới Hà Dương. Trì Tu Chi nói: “Thánh nhân đã có kết luận, theo lệ mà làm.” Giọng nói rất thản nhiên, Vu Trấn Hải nghe mà phát run.

Trì Tu Chi đến Hà Dương, tuyên chỉ với những người ra nghênh đón. Mệnh lệnh đầu tiên là lấy đầu người đã xử lý qua vôi găm lên cọc tre ở ranh giới quận để thị chúng, ‘an dân’. Dã man hơn, chàng còn ra lệnh: “Đến treo trước cửa ổ bảo (*) một ít, để uy hiếp nghịch tặc.”

(*) Ổ bảo, còn gọi là ổ bích, chỉ một kiểu công trình phòng ngự của dân gian.

Cửa nhà Chu Dự bị treo hơn mười đầu người, người trong nhà nhát gan không dám bước ra khỏi cửa, bản thân Chu Dự cũng gặp ác mộng mấy ngày liền. Sau này nhắc tới Trì Tu Chi là run rẩy: “Người này, rất độc!” Không nói không rằng, cứ thế mà treo đầu người trước cổng nhà người ta, ai mà chịu cho nổi? Chu Dự rất ngờ rằng, tám phần Trì Tu Chi đã biết lão ta đã giở trò, chỉ là Trì Tu Chi không nói gì thôi.

Chu Tái Hưng biết chuyện bên trong, bản thân Chu Dự cũng là một ông chú phong độ bảnh bao, thế mà bây giờ ngược lại, như đã già đi mười tuổi, bộ dạng tàn tạ. Chu Tái Hưng thấy bác mình vò đầu bứt tóc từng nắm thế, sốt ruột không nhịn được: “Bác ơi, chúng ta phải nói rõ với tên Phủ úy sứ ấy biết, chỉ cần chúng ta nói không để ý để lưu dân thoát ra, hắn có thể làm gì? Trách nhiệm bảo vệ đâu phải ở mỗi chúng ta, chúng ta có thể tụ họp nhiều người kháng giặc đã là công lớn rồi!”

Chu Dự nước mắt nhòe nhoẹt: “Cháu còn không biết hả! Trong lòng bọn họ đã sinh nghi, có giải thích cũng vô dụng! Những kẻ này đều là rất tinh ranh, nếu nghe cháu nói vài câu là tin thì hắn cũng chẳng đến Hà Âm trước!”

Chu Tái Hưng hỏi: “Thế nên làm gì mới được? Trước cửa nhà ta…” còn treo mười mấy cái đầu người ở ngoài đấy!

Chu Dự nghe chữ ‘cửa’ một tiếng, trong ngực đau thắt, vỗ ngực, cắn răng nói: “Hắn ở Hà Dương mấy ngày, muốn làm gì thì cứ để hắn làm, tuyệt đối không được chống lại. Muốn tiền cho tiền, cần lương gửi lương, nhất định phải nghe theo.” Bọn người kia chắc chắn chỉ tin vào sự thật. Ôi ôi, đầu cũng nhức theo, Chu Dự lại chống tay đỡ đầu.

Chu Tái Hưng không nói nữa, đưa tay vịn giúp bác ngồi lên giường, cúi chào, chạy ra ngoài thông báo.

Không ít người đều thầm hiểu tình trạng thê thảm lúc này của Chu Dự, thấy chiêu này của Trì Tu Chi cũng sợ lắm, dù oán hận, nhưng tạm thời đành đè nén lửa giận trong lòng.

Từ đó về sau, chuyến đi của Trì Tu Chi rất thuận lợi suôn sẻ, chiêu gọi mấy trăm lưu dân rồi tiến hành thu xếp, tổ chức sản xuất, bắt tay vài bàn bạc với các thân sĩ địa phương. Hung danh bạn trẻ Trì Tu Chi truyền ra ngoài, trước khi gặp trong lòng ai cũng ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà chàng, gặp rồi, thái độ mọi người đều xoay chuyển một trăm tám mươi độ. Dù không đến nỗi như Hạ Thực, nhưng cũng lễ độ có thừa.

Chuyện này… những kẻ gọi là ‘Thân sĩ’ rất tôn trọng phong nghi, dù rằng Trì Tu Chi đang ở ngoài, nhưng vẫn có thể mê hoặc người khác. Mọi người nghe đến chàng, dù chàng là S, chỉ cần đừng quá đáng, mọi người đều chấp nhận thành M. Ai bảo người ta đẹp làm gì? Khụ khụ, dưới ảnh hưởng của thế gia, chút vốn liếng chỉ có giọng điệu kiểu này.

***

Lúc Trịnh Diễm biết tin, Trì Tu Chi đã thuận buồm xuôi gió bên ngoài. Giống như đọc tiểu thuyết, bạn lật ra kết cục HE ở cuối, sau đó đọc lại từ đầu, thấy tình tiết gay cấn tuy rất lo, nhưng cũng không cảm thấy quá ngược.

Trịnh Tĩnh Nghiệp rất không vui nhìn con gái sốt ruột vần vò tay áo, đây là quan tâm quá mức rồi đấy nhé? Miệng làu bàu: “Lo lắng cho thằng lỏi đó thế, đâu biết bên ngoài nó có nhớ con hay không.”

Trịnh Diễm trợn tròn mắt, xấu hổ nhìn Trịnh Tĩnh Nghiệp, sau đó bĩu môi: “Con có cách để chàng chạy không thoát.” Trong nhà chàng, bà ngoại đã bị con thu phục. Bên cạnh chàng có người của Vu gia, toàn bộ quần áo và vũ khí cũng đều con chuẩn bị cho.

Trịnh Tĩnh Nghiệp chán chường bảo: “Bốn Phủ úy sứ, đều có kết quả. Tưởng Trác cũng đã chiêu an hai trăm lưu dân.”

“Ể~ hắn không tệ nha.” Vì Trì Tu Chi đã được bình an, tâm tình Trịnh Diễm cũng không tệ.

Trịnh Tĩnh Nghiệp rất không cam lòng mà cực kì hoài nghi: “Nó?” Cuối câu lên giọng, tỏ ý khinh bỉ vô cùng.

“Cha để hắn giở trò vậy sao?”

Trong giọng nói tỏ ra rất không kiên nhẫn với đám người Tưởng Trác: “Cái bộ đó, ai mà không biết? Có Thánh mệnh trong người, dù là đầu heo cũng có thể chiêu dân! Nếu mà còn không thành công thì đúng là chẳng bằng lợn xề!” Trịnh mỗ mang một bụng axit với Trì Tu Chi, nhưng đấy là con rể tương lai của ông, còn kẻ ganh đua với con rể tương lai, ông thấy rất không vừa mắt.

Hơn nữa: “Tưởng Tiến Hiền cũng có chút bản lĩnh, làm giả cũng không biết! Lông thằng Tưởng Trác đó còn chưa đủ dài, đến một quận, có lưu dân nào để mà ‘canh chừng để khuất phục’? Lừa ai?!” Một chút thường thức cũng không có, “Ta đã sắp xếp cho tên oắt họ Trì đến quận không có người đứng đầu…” Hơn nữa sắp xếp này rất khéo, trạm thứ nhất là Hà Dương, thứ hai là Hà Âm, Hạ Thực ở Hà Âm, một kẻ Trịnh Tĩnh Nghiệp biết rất rõ, gặp Trì Tu Chi, chỉ biết phối hợp mà thôi.

Trịnh Diễm: “…” Mọi người đủ rồi đấy! Trịnh Diễm phát hiện, trong những tình tiết nhỏ lẻ, nàng phải học hỏi nhiều.

“Thế cũng không đúng!” Rốt cuộc Trịnh Tĩnh Nghiệp vẫn là một lão cáo già, “Người Hà Dương chết hết rồi sao?! Dù không sắp xếp nhưng ta cũng biết, một nhúm lưu dân đó nhìn qua thì được bao nhiêu, sao có thể cùng tập hợp lại mà đánh vào đội quân của Phủ úy sứ được? Trong chuyện này ắt hẳn có nguyên do.”

Thần kinh Trịnh Diễm cũng căng lên: “Nói vậy, sau khi Trì lang gặp nạn thì chạy đến Hà Âm trước, sau mới tới Hà Dương. Có thể bảo vì Hà Âm có quân đội đóng quân, nhưng cũng có thể vì, chàng đã nhận ra gì đó?”

Trịnh Tĩnh Nghiệp trầm mặt: “Có kẻ muốn chết như vậy, ta sẽ thành toàn!”

Trịnh Diễm cũng cười lạnh, nàng quyết định vào cung tố cáo.

Tố cáo cũng là một việc cần kĩ thuật, tinh túy nằm ở chỗ: Ngàn vạn lần không để phán quan biết bạn tới tố cáo. Trịnh Diễm muốn hại người, tuyệt đối sẽ không viết đơn kiện, nếu nàng có viết đơn, nhất định là khi lên cơn khủng hoảng.

Miêu phi được Hoàng đế cho phép, trong cung làm mưa làm gió, đang rất đắc ý. Cô ta có tính toán, đương nhiên thường vui vẻ trò chuyện với Trịnh Diễm. Trịnh thiếu nữ vừa hợp với phía Tể tướng, lại hợp với Trưởng công chúa Khánh Lâm, mà nay trong hoàng thất, hình như Trưởng công chúa Khánh Lâm rất có khí phách làm sếp sòng. Miêu phi vui vẻ dùng biện pháp không gây chú ý này móc nối tình cảm với các nơi.

Trịnh Diễm được Miêu phi mời, ăn diện chỉnh trang rồi vào cung. Miêu phi thấy thế thì ngạc nhiên: “Càng ngày càng có bộ dáng của đại cô nương, đã trưởng thành rồi, chậc chậc, Trì lang mà về, còn không muốn ngắm suốt hay sao?” Trịnh thiếu nữ trổ giò, dáng người cũng dần có đường cong, vẻ rạng rỡ, mặt tựa phù dung, mày như liễu họa, khiến Miêu phi kinh diễm một phen.

Trịnh Diễm bĩu môi: “Còn nói nữa!” Đầu tiên nàng oán thán với Miêu phi, “Con thấy thật là kì quái, tại sao nhân mã bốn nhóm như vậy, chỉ có mình chàng gặp chuyện lộn xộn thế này, có phải chàng đã đắc tội với Thánh nhân rồi không?”

Miêu phi làm vợ hiền giải thích cho Hoàng đế: “Sao có thể thế được? Thánh nhân thích Trì lang quân nhất đấy,” thấp giọng, thần bí nói, “Ta nói với con nhé, Thánh nhân đang rèn luyện cho nó đấy, sau này sẽ có trọng dụng~”

Trịnh Diễm nhăn mũi: “Người giúp Thánh nhân gạt người! Đúng thật là, con gái hướng ra ngoài!”

Miêu phi bật cười: “Thế con là dạng gì đây? Con lớn được bao nhiêu? Bày đặt làm người lớn, nói ta nữa chứ. Haha haha. Nhất định mấy ngày nay con bị người ta bảo con gái toàn hướng ra ngoài không ít, nói ta nghe, con che chở Trì lang nhà con thế nào?”

“Con… đương nhiên con phải hướng về chàng rồi! Người không biết đâu, mỗi khi cha con thấy chàng, mồm miệng méo xẹo.”

Trịnh Diễm nói lung tung với Miêu phi một hồi, mãi đến khi Hoàng đế đến điện Chiêu Nhân. Hoàng đế thấy Trịnh Diễm cũng hơi bất ngờ: “Ai cha, sao con tới đây? Không phải con lớn rồi, toàn gây chuyện bên ngoài sao?”

Trịnh Diễm xắn tay áo: “Con mà gây chuyện gì? Mọi người mới gây rối! Sao lại để Trì lang gặp phải tình hình nguy hiểm thế hả?”

Hoàng đế thấy bộ dạng như thế, sợ nàng chạy tới xách cổ áo mình thật, đưa tay bảo vệ rồi mới nghiêm túc nói: “Nói bậy! Con đúng là…” Bỗng nhiên nổi cơn tò mò, “Nghe nói con vì chuyện này mà muốn cướp công văn của cha viết thư mắng người? Không cho thì xé tay áo à? Không phải cố ý đâu.”

“Không phải sao? Hai người, ăn của con bao nhiêu là món ngon rồi? Còn lôi chàng ra chọc con, chàng mà thiếu cọng tóc nào, con về bứt râu ngài cho coi. Không phải các người cố ý sao? Nếu không phải cố ý, tại sao chỗ của chàng lại xảy ra chuyện? Con thấy cha con lo lắng sắp xếp cho lưu dân, nghĩ sẽ dẹp yên trận hỗn loạn nho nhỏ này, xem ra không nghiêm trọng lắm, sao lại để chàng gặp chuyện? Các người cố tình mà! Thấy con sốt ruột, cha còn nghi con lấy kiếm của ông ấy…” Đưa tay bụm miệng.

Hoàng đế cười há há, đủ mười một phần mười ra bộ lão già thô bỉ: “Ôi cha, lỡ miệng kìa! Ta đã sắp xếp hộ vệ giỏi cho nó rồi đó.”

“Con thấy không đúng, chẳng lẽ Hà Dương có thù oán gì với chàng sao? Người khác không sao chỉ có chàng là gặp chuyện không may, đừng có lừa con!”

Hoàng đế: “…” Đúng là không thích hợp. Tình hình lưu dân ngài biết, không đến mức như thế.

“Thôi quên đi, may mà chàng chạy mau, chạy thẳng tới Hà Âm. Thấy ngài để tướng quân Hạ Thực bảo hộ cho chàng, con không so đo với ngài nữa. Còn định làm gì nữa, muốn thấy con sốt ruột lắm sao, con biết hết rồi.”

Trong lòng Hoàng đế nổi một trận kịch liệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện