TẠO HÓA TRÊU NGƯỜI!
Lý Thần Sách từng theo phe Phế Thái tử, bây giờ lại dây dưa cạnh chồng chưa cưới của nàng, Trịnh Diễm không thể nào yên tâm cho được. Quá trình kết giao của hai người cũng khá dài dòng, tìm một ngày đẹp trời, hỏi thẳng Trì Tu Chi, nhanh chóng nghe kể về quá trình ‘kết giao’ của chàng và Lý Thần Sách, nghe xong yên lặng không nói gì.
Từ trước tới nay, Lý Thần Sách là một người không đi con đường bình thường.
Xuất thân thế gia, hẳn phải vui buồn một thể với cả gia tộc, thế mà người được lĩnh giáo những lời độc địa kia lại chính là thân thích ruột thịt, mà sự công kích đó tới nay vẫn không hề khác biệt. Hắn có ý thức trách nhiệm về gia đình, hi vọng gia tộc mình sẽ trở nên tốt đẹp hơn, nhưng lại chọn một cách khiến người nhà không thể hiểu được. Hắn lặng lẽ nỗ lực, lại không giao thiệp với gia tộc, vừa chẳng có sự giúp đỡ từ dòng họ, mà gia tộc cũng lo chả biết hắn có giúp được hay không nữa kìa.
Ngay cả khi tìm học trò, cũng chẳng chịu tỏ ra ưu ái xem trọng.
Nếu hắn là thụ, nhất định là một ngạo kiều thụ nghĩ một đằng nói một nẻo.
Trì Tu Chi chính là học trò mà tên xui xẻo được nhìn trúng.
Sự không bình thường của Lý Thần Sách còn nằm ở việc cướp học trò. Hễ là một người có bản lĩnh, đương nhiên mong một thân công phu của mình không bị mai một, cha truyền con nối đúng là một biện pháp tốt, nếu con trai không thích tranh giành, không thích hợp, thì lựa chọn tốt nhất là tìm một học trò.
Lý Thần Sách là một người có khả năng nhận xét, có điều quá độc miệng, người thường toàn mong hắn ngậm nửa cái miệng, nếu mở ra, cả cha mẹ nhà mình cũng hận không kịp ngăn cái miệng ấy lại. Mà tính tình cũng ngang ngược lắm, không cho thì ta càng phải nói! Trừ việc đùa bỡn những thành viên trong gia tộc không vừa mắt, ra ngoài hắn ít bình luận ai, nên ít người biết hắn có năng lực này.
Hắn tự tìm chủ cho mình, tìm tới Phế Thái tử, coi như cũng không nhầm người, chỉ là đã không đánh giá đúng về đối thủ mà thôi. Thái tử có dũng mãnh hơn nữa thì cũng không thể chịu nổi cảnh bị tập thể đào hầm như vậy. Nói thẳng ra, chỉ cần lực cản nhỏ hơn một chút, Lý Thần Sách hoàn toàn có thể kiếm đường sống cho Đông cung. May là dù vậy, hắn vẫn suôn sẻ thoát thân.
Lần tìm học trò này, hắn lại nhìn rất chuẩn, nhắm thẳng vào Trì Tu Chi.
Đánh giá ban đầu của Lý Thần Sách về Trì Tu Chi không thấp, ánh mắt của tiểu tử này rất độc, ngày đó lập tức bái lạy xin làm học trò của danh sĩ đương thời, Cố Ích Thuần. Tuy có nghi ngờ lợi dụng cơ hội, nhưng cũng không thể không nói là bước cờ hay. Còn cái khiến Lý Thần Sách nhìn Trì Tu Chi bằng cặp mắt khác xưa, chính là bản 《 Thị tộc chí 》 đã đắc tội với không biết bao nhiêu người. Trong khoảnh khắc nhìn đến 《 Thị tộc chí 》, Lý Thần Sách liền đập bàn tán thưởng!
Cả đời Lý Thần Sách, sầu đau vì thế gia không biết bao nhiêu mà kể, thế gia ngày càng thái quá, bảo thủ, không có ý tiến bộ. Tham nhũng các kiểu, hắn thấy rất rõ, nhưng nói hoài không tỉnh nên chửi cho. Nhìn quốc gia nằm trong vòng khống chế của đám người kia, tiến từng bước về con đường gian nan, bao nhiêu năm nay, thế gia chưa xuất hiện một nhân vật nào có tài lãnh đạo quốc gia, dẫn lối tiến về con đường huy hoàng.
Lý Thần Sách thống khổ. Mãi đến khi Trì Tu Chi ra tay, tên nhóc này có tiền đồ!
Nếu không thì tại sao nói Lý Thần Sách không đi đường bình thường chứ, chín tộc nhà mình mắng mười tám đời tổ tông Trì Tu Chi thì hắn càng tán thưởng tiểu tử này. Đúng là phải như thế, có trên có dưới, có cảm giác nguy hiểm thì mới đề cao cảnh giác, mới có chí tiến thủ, mới có thể duy trì sức sống thế gia.
“Phải thế chứ!” Lý Thần Sách cầm quyển 《 Thị tộc chí 》 đập vào ót, đến mức vợ hắn tưởng đang luyện tuyệt kỹ đập gạch lên đầu.
Là nó, thằng nhóc này được lắm. Lý Thần Sách tình nguyện chém giết với Cố Ích Thuần để giành được một học trò có tư chất, tìm chi một đứa thậm chí không có tư cách bái sư khác làm gì! Trì Tu Chi hợp, thì cứ cướp lấy. Trong người Lý Thần Sách, quả nhiên vẫn còn sự ngang ngược và bốc đồng giữ lại từ thời lão tổ tông Lý gia lúc vừa phát tài.
Cướp, cũng vì có xem trọng.
Giống như khi bạn thấy một cô em xinh đẹp, liền bước lên nói: “Em gái, cười cái cho anh đây xem nào.” Bạn sẽ bị anh hùng chính nghĩa đuổi giết, hoàn thành cho chuyện tốt của người ta. Nếu bạn một thân áo dài màu trắng, ngọc tiêu trong tay, thổi một khúc ca thổn thức nghẹn ngào, sẽ có cô nương lén liếc bạn một cái, ngâm ê a hai câu thơ thương tâm, ít ra các cô nàng sẽ không chán ghét. Hoặc, nếu có cô nương nào bị ác bá đầu heo đùa giỡn, bạn tiến lên làm anh hùng cứu mỹ nhân, chẳng sợ người ta đã có hôn phu, thể nào cũng sẽ cảm kích bạn, chưa chắc sẽ lấy thân báo đáp, nhưng ít nhất cũng có hảo cảm.
Lý Thần Sách muốn cướp một tiểu mỹ nhân có chồng như thế.
Trì mỹ nhân mặt đẹp, xuất thân cao, học vấn tốt, nhưng định thân từ sớm, đó là điều khiến Lý Thần Sách cảm thấy hơi tiếc. Coi lại lương tâm, Lý Thần Sách cũng đành chấp nhận, con gái hắn ta không xứng với Trì Tu Chi, ngơ ngơ ngác ngác, gây chuyện ầm ĩ biết bao nhiêu lần, hắn không thể cướp quyền dạy dỗ con gái từ trong tay vợ, thế là con gái được giáo dục thành một khuê nữ đại gia tiêu chuẩn. Theo Lý Thần Sách, hình ảnh đúng chuẩn con gái thế gia như thế, chính là một bộ phận dòng dõi văn hóa mục nát, chẳng có gì hay ho. Ôi, không biết tại sao vợ hắn xuất thân danh môn, thế mà sức chiến đấu lại hung hãn đến vậy. Bà nói xem, lúc bà theo ta đánh nhau dũng mãnh là thế, sao không dạy con gái hung hãn một chút chứ? Sao lại thế!
Được rồi, gạch chéo hai gạch lên kế hoạch tiện thể cướp con rể về, Lý Thần Sách đành phải tiếp nhận sự thật rằng học trò của hắn có ông bố vợ là quyền thần. Ít ra hắn đánh giá Trịnh Tĩnh Nghiệp cao hơn những người khác một ít, trong mắt Lý Thần Sách, ông là một đối thủ không hề thua kém, cũng gián tiếp thừa nhận trình độ của người ta. Hơn nữa Trịnh Tĩnh Nghiệp rất có sức sống, cố gắng đi lên, mạnh hơn Lý Tuấn nhà hắn nhiều biết bao? Lúc Lý Tuấn bị Trịnh Tĩnh Nghiệp đánh cho một cái, Lý Thần Sách xót cho mặt mũi gia đình, nhưng trong lòng cũng có cảm giác sảng khoái rèn sắt không thành thép – không thông minh không nghiêm túc thì bị đập cho là đúng rồi? Được rồi, vậy thì nhận đi, ít ra cũng muốn hòa bình một chút. Canh cánh ý niệm đó trong đầu, hắn mới có vẻ thống khoái tiếp nhận sự bổ nhiệm làm Hồng Lư tự Thiếu Khanh, cấp bậc chức vụ này không cao, kém hơn chức quan ngày trước Hoàng đế muốn cho hắn một khúc, nhưng hắn cũng chấp nhận.
Nguyên nhân cũng đơn giản, Lý thần tiên biết không ít tri thức, như dân tộc du mục Địch nhân, nó không thể thiếu loạn lạc và phân tách, thời kì hỗn loạn sẽ nhanh chóng xảy ra. Trịnh Tĩnh Nghiệp là người quan sát toàn cục, không thể bỏ qua cơ hội bồi dưỡng để người phe mình hiểu rõ những vấn đề ngoại giao. Trong lúc con cả Trịnh gia bị phái ra ngoài, Trì Tu Chi là lựa chọn hàng đầu, mà cũng rất tiện để sắp xếp hỗ trợ Hồng Lư tự, xong việc rồi sẽ điều người sau. Chàng là Trung Thư xá nhân, vốn có thể chạy khắp nơi.
Nhưng Lý Thần Sách là người thế nào, đó là một tên kiêu ngạo, không chịu bày tỏ, thể hiện thiện ý. Vì thế mà chèn ép, châm biếm, bắt nạt đủ loại, Trì Tu Chi đều đỡ được hết. Lý Thần Sách là một kẻ cay nghiệt, thái độ tồi tệ, với Trì Tu Chi, chàng chỉ xem là mưa bụi. Thứ mà thế gia khiến người khó chịu chính là cái thái độ, ngoài mặt thì ôn hòa, nhưng trong bụng lại xem thường, Trì Tu Chi chẳng xa lạ gì cái kiểu ấy. Chàng không nhận thấy ác ý trên người Lý Thần Sách, thái độ cay nghiệt là vậy, nhưng hắn luôn hướng dẫn dạy dỗ Trì Tu Chi, để chàng hiểu rõ Địch nhân một cách đúng đắn.
Trì Tu Chi là một người nhạy bén, có trực giác sinh tồn của động vật, nếu không lúc cha mẹ qua đời chàng chẳng những có thể giữ được gia nghiệp, chăm sóc bà ngoại, lại còn nắm lấy cơ hội trở thành học trò Cố Ích Thuần, tiếp đó cuỗm được con gái cưng của Tể tướng đương triều.
Hai người hiểu nhau mà không nói, có một loại ăn ý kì quái ở quanh. Cố Ích Thuần vừa là thầy, cũng là cha, đương nhiên Trì Tu Chi sẽ không phản bội ông. Lý Thần Sách có thiện ý thật, huống hồ lại luôn hết lòng chỉ dạy, chàng cũng không tiện cự tuyệt. Cứ thế này là tốt nhất.
Lý Thần Sách cũng khá hài lòng, há há, Cố Ích Thuần thì sao chứ? Không phải ta đã cướp học trò của ông ta rồi sao? Không làm lễ bái sư thì sao chứ? Với thái độ của thằng nhóc Trì, đúng là thay đổi rõ ràng! Ví dụ rõ ràng nhất là bạn học Trì còn mời thầy Lý uống rượu, cha~, rượu thịt ngon hiếm lắm. Mang hai bình Trong tửu về, cho tên Lý Tuấn thèm chết!
***
“Là như thế,” Trì Tu Chi chốt câu, “Đều dạy những thứ thực tế, gợi ý dẫn dắt. Ông ta không nói ra, ta cũng không tiện, lúc nào cũng nhận tình cảm của ông ấy.”
“Có cần chuẩn bị chút quà biếu không? Dạy chàng nhiều thứ thế làm gì, sợ thầy không vui.”
“Cần gì chuẩn bị? Lúc có chuyện gì, kéo ra cùng đạp là được rồi,” Thật ra Trì Tu Chi cũng khá hiểu Lý Thần Sách, “Ta nghĩ, chúng ta, khụ, lúc thành thân, viết thiệp mời Lý thần tiên đến uống rượu mừng, được không?”
Ba chữ ‘Lý thần tiên’ nghe đến là thân thiết, cứ như là chàng gọi người dưới giường là ‘đầu heo’ vậy, Trịnh Diễm than thầm, nói với Trì Tu Chi: “Chàng thấy thích hợp là được. Lúc xếp chỗ thì cẩn thận một chút, đừng để ông ta chạm trán với vị Lý tiên sinh kia, chọn người tiếp khách cho kĩ nữa.” Người tiếp khách khó chọn lắm đây.
Trì Tu Chi cũng ghi nhớ: “Ta sẽ để ý.”
Nói đến chuyện uống rượu mừng, đột nhiên Trịnh Diễm nhớ tới một sự kiện: “Mấy tháng nữa, trong kinh nhiều lễ cưới lắm, chàng chuẩn bị cả chưa?”
Trì Tu Chi cười nói: “Ta chưa cưới vợ, xã giao cũng có hạn thôi. Nương tử thương ta thì mau mau xuất giá đi, những chuyện này đều giao hết cho Nương tử, ta sẽ không có ý kiến gì cả. Oai~”
Trịnh Diễm ghét nhất là có người lôi chuyện này ra chọc ghẹo mình, xem như cũng một nửa thân võ nghệ, Trì Tu Chi bị nàng ngắt vào tay một cái, kêu oai oái.
A Thành vội chạy tới: “Sao lại thế này?”
Trì Tu Chi hộc máu. Cha vợ luôn có thái độ mâu thuẫn với chàng, đã tập thành quen, được thầy giáo giải thích, coi như chàng cũng có thể hiểu được tâm trạng của cha vợ. Nhưng cảm giác đau khổ gần đây là từ vị nhạc mẫu đại nhân. Trước đây mẹ vợ lúc nào cũng càng nhìn con rể càng thích, rất tốt với Trì Tu Chi, thế mà bây giờ Đỗ thị lại thành chướng ngại mới trên con đường yêu đương của chàng. Bây giờ Đỗ thị thích sai một, hai tì nữ của mình đi theo Trịnh Diễm ra ngoài, miễn không phải đến nhà thầy để học thì chắc chắn sẽ có tâm phúc của Đỗ thị đi theo, mà tuổi tác của tì nữ kia cũng không nhỏ, có lẽ cũng có con rồi, mắt như cai tù. Dù Trì Tu Chi có ý niệm gì, cũng không dám lỗ mãng trước mặt thím ấy.
Trì Tu Chi chịu đau, cười nói với A Thành đang nghi ngờ nhìn: “Không có gì, đang nói chuyện thú vị, vui quá thôi.” Có mới lạ!
A Thành gật đầu, vốn đang đứng xa xa thì bây giờ lui về sau ba bước, sống chết không nhúc nhích.
Trịnh Diễm bỏ Trì Tu Chi qua một bên, thương lượng với A Thành: “Ngày mai ta cho A Tuyên nghỉ một ngày, bà muốn đến gặp chị ấy thì có thể đến chỗ ta.” Cho mẹ chồng con dâu hai người ở chung, liên lạc tình cảm chút đỉnh, thế nào?
A Thành suy nghĩ một chút, ánh mắt như lang sói hung ác nhìn chằm chằm vào hai mắt Trì Tu Chi, nghiêm mặt nói với Trịnh Diễm: “Đồng ý.”
Trì Tu Chi đang vểnh tai nghe lén suýt nữa ngã nhào, không hổ là người mẹ vợ phái tới. Thấy đổi chác đã xong, A Thành lui về chỗ cũ, Trì Tu Chi nói với Trịnh Diễm: “Ngày mai ta cũng tới chỗ thầy đó.” Hẹn giờ giấc, được thầy giáo bao che cho học trò nói chuyện yêu đương, thật là tuyệt vời.
Trịnh Diễm cười đến gập thắt lưng: “Vâng vâng.”
Chuyện ngày mai tạm gác lại, Trì Tu Chi chợt nghĩ tới một việc: “Nghĩa An Quận vương nạp phi, Thánh nhân bảo ta làm phù rể.”
Hả? Làm phù rể sao! Không phải chứ? Là vật hi sinh thì có, người ta cưới vợ, bạn phải chịu trách nhiệm ngăn rượu, làm trạm kiểm soát, bán rẻ tiếng cười, nhưng màn động phòng thì tuyệt đối không có mặt bạn. “Sẽ mệt chết đó? Tương Thành hầu có tám con trai, anh em của Từ Cửu nương đi đâu rồi!” Chịu nổi chắc? Trịnh Diễm lo lắng.
“Hôn lễ quận vương có chế độ riêng, chẳng lẽ Tương Thành hầu lại không muốn gả con gái? Còn có thể áp chế hoàng tử kìa?” Thật ra Trì Tu Chi đã nhìn thoáng hơn, “Nghĩa An quận vương cũng là người không tệ, dáng vẻ khôi ngô.”
Trịnh Diễm gật đầu phụ họa theo: “Đúng đúng, nếu nhà người ta đánh sát uy bổng (*) thì chàng trốn sau lưng y ngay nhé, dù sao cũng là y cưới vợ mà.”
(*) Mỗi khi tù nhân bị đày đi, vì muốn giết vẻ kiêu ngạo của tù nhân, thường sẽ đánh mười hoặc hai mươi côn, gọi là ‘sát uy bổng’ – Hiểu như đánh phủ đầu cũng được.
Trì Tu Chi cười, khẽ bẹo má Trịnh Diễm, không dám để lại dấu: “Gần đây trong kinh kết hôn nhiều lắm à? Cha vợ định làm mai cho đám Đức Hưng sao?”
“Vâng, đã quyết hết rồi,” Trịnh Diễm gật đầu, “Mấy chuyện thế này, nói ra thành ngay thì mới tốt, chỉ sợ nghiêm túc mở lời mà lại bị từ chối, không phải khó chịu lắm sao? Hơn nữa, cháu của em cũng đâu có tệ mà.” Kể ý định sắp xếp của Trịnh Tĩnh Nghiệp.
Trì Tu Chi và Trịnh Diễm cùng trao đổi tin tức: “Từ Liệt cưới con gái cưng của Trấn Nam tướng quân, Từ Hi kết hôn với con gái Thường thiếu khanh. À, Tam nương nhà họ, gần đây cũng đã định, gả cho con trai của người từng là Xá nhân của Tề vương, Âu Dương Thuật.”
“Hả? Nhanh vậy à?” Sao nàng lại không biết.
“Đúng vậy.” Cảm nhận của Trì Tu Chi về Từ gia cũng giống vậy, không phải vì chàng có tương quan quyền lợi với Trịnh gia, mà từ góc độ người ngoài, Trịnh Tĩnh Nghiệp đề bạt Từ Lương, Từ Liệt cũng được Trịnh Tĩnh Nghiệp chiếu cố mới có thể thuận lợi suôn sẻ ở lại kinh, thế mà tên ranh này lông chưa dài đã đòi ra ở riêng, thế nào cũng thấy không phải.
Trịnh Diễm đảo mắt, cười nói: “Đúng là mối tốt! Còn Tứ nương nhà họ thì sao?” Từ Thiếu Quân cũng sẽ nhanh chóng có một mối hôn nhân tốt chứ? Các anh chị của cô ta không cưới với đám cao, e rằng cô ta có muốn cao cũng không được.
“Chẳng nghe nói gì.”
“À, đúng rồi, cậu (chỉ Vu Nguyên Tề) cưới con gái Đường gia cho cháu mình, cũng rất xứng đôi.”
Hai người tíu tít hồi lâu, cuối cùng bị A Thành tách ra. Trì Tu Chi đứng tại chỗ nhìn xe ngựa dần xa, Trịnh Diễm vén mành nhìn, mãi đến khi xe ngựa quẹo qua khúc cua, không còn thấy người nữa, mới chu miệng ngồi xuống. Oán hận nói với A Thành: “Ngày bé còn ở cạnh mẹ, lúc vẫn còn gọi A Thành tỷ, dịu dàng biết là bao.”
Khóe miệng A Thành giật giật mấy cái mới trở lại bình tĩnh: “Trước đây hầu hạ bên cạnh phu nhân, Thất nương cũng không ra ngoài gặp tiểu lang quân, đáng yêu biết là bao.”
Trịnh Diễm quay đầu sang chỗ khác, có thể lăn lộn cạnh mẹ nàng, quả đều có chút tài.
***
Trong lúc tình hình hôn nhân của đám tiểu bối Trịnh đảng được dần dần định thành thì hoàng gia cũng bắt đầu bước vào giai đoạn kết hôn cao trào.
Kể từ tháng hai, có Kỳ vương mở đầu, cứ liên tiếp hết người này lại tới người kia cưới gả. Lần nào Trịnh Diễm cũng có phần đi uống rượu mừng, không giống thái độ thù địch trước đây, mọi người đều có vẻ rất nhiệt tình với nàng. Trong lòng Trịnh Diễm biết rõ, ở thời điểm trước khi lập trữ này, thái độ của Tể tướng đương triều rất quan trọng.
Trước những lời nói hành vi khách sáo của mọi người, đều lấy lí do ‘Không biết được, mẹ ta giữ ta kĩ lắm, còn bắt học nữ công nữa kìa’ để từ chối. Trong trường hợp này, một là để bày tỏ lập trường với chủ nhân, hai cũng có thể xen vào các mối quan hệ xã giao trong kinh, ba nhằm mở rộng, củng cố mạng lưới quan hệ của bản thân. Trịnh Diễm rất chăm chỉ, chỉ là hôm nay thì ngoại lệ - đây là tiệc cưới của Nghĩa An quận vương, chồng chưa cưới của nàng phải làm phù rể.
Tình hình của vị nào đó được nàng lo lắng cho vẫn đang rất suôn sẻ – chàng đang được thông cảm, trong lòng sếp sòng tương lai hạ quyết tâm, sau này sẽ không để chàng chịu thiệt.
Đàn ông ở chung với nhau, phụ nữ cũng chẳng có đề tài nào khác, nhất là trong đám cưới thế này. Chú rể đang rất có tinh thần, hơn thế lại còn vẻ anh tuấn, mày kiếm dày đen, môi mỏng nhếch khẽ lại mang thêm vẻ cương nghị. Tuổi không lớn, khá cao, hơi ốm, mặc quần áo thì cảm thấy gầy, lột ra lại có da có thịt.
Phù rể không chỉ có một, đám anh em bà con như Quách Tĩnh, Tiêu Thâm cũng được kéo thêm cho đủ số. Hoàng đế muốn trang hoàng mặt tiền cho con trai, lại quên mất rằng phù rể quá xuất sắc thì sẽ cướp mất sự nổi bật của chú rể. Quần chúng bu lại xem rất vui, quơ mấy món nho nho quăng điên cuồng vào phù rể. Tiêu Lệnh Tiên là quận vương, cho nên trong đội ngũ đón dâu có cả quân lính, giáo thương trên tay quơ ngang ngăn cản đám người ném rau dưa trái củ tới, miễn cưỡng duy trì trật tự.
Chú rể, phù rể cùng chịu một cảnh chật vật, đùa giỡn với nhau. Quách Tĩnh nói: “Hôm nay Thập Thất lang thành hôn mà vẫn hấp dẫn mọi người quá.” Tiêu Lệnh Tiên đáp: “Các cậu cũng có phần.” Tiêu Thâm tiếp: “Chỉ có người đi đầu thôi.”
Tiêu Lệnh Tiên cười cười, ngày kết hôn, y rất vui, nghe kể, cô vợ của y là một nữ tử hiền lương hiếu thảo. Tiêu Lệnh Tiên có biết về sức khỏe Đại trưởng công chúa Giang Âm, vốn bệnh lâu không hiếu tử (*), nhưng Từ Oánh còn nhỏ tuổi mà luôn kiên trì ở bên cạnh bà nội, nhất định rất kiên nhẫn, là một cô gái dịu dàng. Nghĩ đến đấy, lại cười ngu ngơ.
(*) Ý nói cha mẹ bệnh lâu ngày thì con cái cũng mệt mỏi, nhạt nhẽo.
Quách Tĩnh chọt Tiêu Thâm: “Nhìn Thập Thất lang kìa, vui đến khờ cả ra. Rồi sẽ được cưới vợ thôi, chỉ còn mấy canh giờ nữa là được gặp rồi, sao sốt ruột quá vậy.”
Tiêu Lệnh Tiên nổi sung, bị chọc quê thì đương nhiên không thể để yên: “Ai sốt ruột ai sốt ruột chứ?”
Tiêu Thâm kéo Quách Tĩnh lại, hòa giải: “Cô vợ Trì lang đã định thân cả rồi, thế mà đến bây giờ cha vợ vẫn chưa thả cho xuất giá, cậu ta đang sốt ruột lắm kìa.”
Tiêu Lệnh Tiên đồng cảm nhìn Trì Tu Chi, không nói. Ấn tượng của y về Trịnh Tĩnh Nghiệp không tệ, mặc kệ người khác nói thế nào, Trịnh Tĩnh Nghiệp quan tâm đến sinh hoạt học tập, tận tình tìm thầy, cũng không kì thị y, trong mắt y, đàn ông phải hết lòng vì công việc, phải có một chút ngang tàng, thế nên lúc Trịnh Tĩnh Nghiệp sửa đám thế gia, y rất vui.
Tiếc quá đi mất, một người đàn ông như thế, con gái ông cũng ngang ngược là thế nào? Trịnh Diễm là một trong những người cầm đầu đám con gái quyền quý trong kinh, khiến ấn tượng của Tiêu Lệnh Tiên về nàng là người thô lỗ. Bạn học Tiêu Lệnh Tiên, không thích những nữ sinh như thế.
Lại ra vẻ cảm thông liếc Trì Tu Chi một cái, một chàng trai tốt như thế, mà lại bị dính vào một đứa con gái như vậy, quá đáng thương. Chàng trai tốt thì nên được một người con gái đối xử dịu dàng, chứ không phải như Thái Thường Vương Bách, bị mụ vợ hung dữ đuổi đánh từ trong nhà ra ngoài ngõ! Nếu Trịnh Diễm không phải con gái Trịnh Tĩnh Nghiệp thì làm gì được gả cho một chàng trai tốt như thế? Nếu Trịnh Diễm không phải con gái Trịnh Tĩnh Nghiệp thì Tiêu Lệnh Tiên rất muốn ngăn lại, nói với Trì Tu Chi rằng: Cậu tái giá đi.
Trì Tu Chi lòng dạ xấu xa ra tay độc ác, bụng đầy gian trá, chăm chăm nghĩ mọi biện pháp mới hốt được con gái cưng của người ta về từ tay boss các cấp, thế mà chú rể tưởng tượng sao thành tiểu thụ đáng thương, bị cường quyền áp bức.
Tạo hóa trêu người!
Chú rể đang cảm thán mà không biết rằng, sức chiến đấu của cô vợ dịu dàng hiền lương hiếu thuận hiểu chuyện kia kém hơn Trịnh Diễm một chút, nhưng về tính nóng nảy, tuyệt đối không thua.
Tạo hóa trêu người!
Nghe nói khi phụ nữ đang mang thai, không nên nhìn những thứ xấu xí, nghe những lời bậy bạ, không thì đứa bé lớn lên sẽ hư hỏng. Tương tự, khi đàn ông cưới vợ, trăm ngàn lần không được nghĩ lung tung, nếu không sẽ dễ cưới hỏng.
Lý Thần Sách từng theo phe Phế Thái tử, bây giờ lại dây dưa cạnh chồng chưa cưới của nàng, Trịnh Diễm không thể nào yên tâm cho được. Quá trình kết giao của hai người cũng khá dài dòng, tìm một ngày đẹp trời, hỏi thẳng Trì Tu Chi, nhanh chóng nghe kể về quá trình ‘kết giao’ của chàng và Lý Thần Sách, nghe xong yên lặng không nói gì.
Từ trước tới nay, Lý Thần Sách là một người không đi con đường bình thường.
Xuất thân thế gia, hẳn phải vui buồn một thể với cả gia tộc, thế mà người được lĩnh giáo những lời độc địa kia lại chính là thân thích ruột thịt, mà sự công kích đó tới nay vẫn không hề khác biệt. Hắn có ý thức trách nhiệm về gia đình, hi vọng gia tộc mình sẽ trở nên tốt đẹp hơn, nhưng lại chọn một cách khiến người nhà không thể hiểu được. Hắn lặng lẽ nỗ lực, lại không giao thiệp với gia tộc, vừa chẳng có sự giúp đỡ từ dòng họ, mà gia tộc cũng lo chả biết hắn có giúp được hay không nữa kìa.
Ngay cả khi tìm học trò, cũng chẳng chịu tỏ ra ưu ái xem trọng.
Nếu hắn là thụ, nhất định là một ngạo kiều thụ nghĩ một đằng nói một nẻo.
Trì Tu Chi chính là học trò mà tên xui xẻo được nhìn trúng.
Sự không bình thường của Lý Thần Sách còn nằm ở việc cướp học trò. Hễ là một người có bản lĩnh, đương nhiên mong một thân công phu của mình không bị mai một, cha truyền con nối đúng là một biện pháp tốt, nếu con trai không thích tranh giành, không thích hợp, thì lựa chọn tốt nhất là tìm một học trò.
Lý Thần Sách là một người có khả năng nhận xét, có điều quá độc miệng, người thường toàn mong hắn ngậm nửa cái miệng, nếu mở ra, cả cha mẹ nhà mình cũng hận không kịp ngăn cái miệng ấy lại. Mà tính tình cũng ngang ngược lắm, không cho thì ta càng phải nói! Trừ việc đùa bỡn những thành viên trong gia tộc không vừa mắt, ra ngoài hắn ít bình luận ai, nên ít người biết hắn có năng lực này.
Hắn tự tìm chủ cho mình, tìm tới Phế Thái tử, coi như cũng không nhầm người, chỉ là đã không đánh giá đúng về đối thủ mà thôi. Thái tử có dũng mãnh hơn nữa thì cũng không thể chịu nổi cảnh bị tập thể đào hầm như vậy. Nói thẳng ra, chỉ cần lực cản nhỏ hơn một chút, Lý Thần Sách hoàn toàn có thể kiếm đường sống cho Đông cung. May là dù vậy, hắn vẫn suôn sẻ thoát thân.
Lần tìm học trò này, hắn lại nhìn rất chuẩn, nhắm thẳng vào Trì Tu Chi.
Đánh giá ban đầu của Lý Thần Sách về Trì Tu Chi không thấp, ánh mắt của tiểu tử này rất độc, ngày đó lập tức bái lạy xin làm học trò của danh sĩ đương thời, Cố Ích Thuần. Tuy có nghi ngờ lợi dụng cơ hội, nhưng cũng không thể không nói là bước cờ hay. Còn cái khiến Lý Thần Sách nhìn Trì Tu Chi bằng cặp mắt khác xưa, chính là bản 《 Thị tộc chí 》 đã đắc tội với không biết bao nhiêu người. Trong khoảnh khắc nhìn đến 《 Thị tộc chí 》, Lý Thần Sách liền đập bàn tán thưởng!
Cả đời Lý Thần Sách, sầu đau vì thế gia không biết bao nhiêu mà kể, thế gia ngày càng thái quá, bảo thủ, không có ý tiến bộ. Tham nhũng các kiểu, hắn thấy rất rõ, nhưng nói hoài không tỉnh nên chửi cho. Nhìn quốc gia nằm trong vòng khống chế của đám người kia, tiến từng bước về con đường gian nan, bao nhiêu năm nay, thế gia chưa xuất hiện một nhân vật nào có tài lãnh đạo quốc gia, dẫn lối tiến về con đường huy hoàng.
Lý Thần Sách thống khổ. Mãi đến khi Trì Tu Chi ra tay, tên nhóc này có tiền đồ!
Nếu không thì tại sao nói Lý Thần Sách không đi đường bình thường chứ, chín tộc nhà mình mắng mười tám đời tổ tông Trì Tu Chi thì hắn càng tán thưởng tiểu tử này. Đúng là phải như thế, có trên có dưới, có cảm giác nguy hiểm thì mới đề cao cảnh giác, mới có chí tiến thủ, mới có thể duy trì sức sống thế gia.
“Phải thế chứ!” Lý Thần Sách cầm quyển 《 Thị tộc chí 》 đập vào ót, đến mức vợ hắn tưởng đang luyện tuyệt kỹ đập gạch lên đầu.
Là nó, thằng nhóc này được lắm. Lý Thần Sách tình nguyện chém giết với Cố Ích Thuần để giành được một học trò có tư chất, tìm chi một đứa thậm chí không có tư cách bái sư khác làm gì! Trì Tu Chi hợp, thì cứ cướp lấy. Trong người Lý Thần Sách, quả nhiên vẫn còn sự ngang ngược và bốc đồng giữ lại từ thời lão tổ tông Lý gia lúc vừa phát tài.
Cướp, cũng vì có xem trọng.
Giống như khi bạn thấy một cô em xinh đẹp, liền bước lên nói: “Em gái, cười cái cho anh đây xem nào.” Bạn sẽ bị anh hùng chính nghĩa đuổi giết, hoàn thành cho chuyện tốt của người ta. Nếu bạn một thân áo dài màu trắng, ngọc tiêu trong tay, thổi một khúc ca thổn thức nghẹn ngào, sẽ có cô nương lén liếc bạn một cái, ngâm ê a hai câu thơ thương tâm, ít ra các cô nàng sẽ không chán ghét. Hoặc, nếu có cô nương nào bị ác bá đầu heo đùa giỡn, bạn tiến lên làm anh hùng cứu mỹ nhân, chẳng sợ người ta đã có hôn phu, thể nào cũng sẽ cảm kích bạn, chưa chắc sẽ lấy thân báo đáp, nhưng ít nhất cũng có hảo cảm.
Lý Thần Sách muốn cướp một tiểu mỹ nhân có chồng như thế.
Trì mỹ nhân mặt đẹp, xuất thân cao, học vấn tốt, nhưng định thân từ sớm, đó là điều khiến Lý Thần Sách cảm thấy hơi tiếc. Coi lại lương tâm, Lý Thần Sách cũng đành chấp nhận, con gái hắn ta không xứng với Trì Tu Chi, ngơ ngơ ngác ngác, gây chuyện ầm ĩ biết bao nhiêu lần, hắn không thể cướp quyền dạy dỗ con gái từ trong tay vợ, thế là con gái được giáo dục thành một khuê nữ đại gia tiêu chuẩn. Theo Lý Thần Sách, hình ảnh đúng chuẩn con gái thế gia như thế, chính là một bộ phận dòng dõi văn hóa mục nát, chẳng có gì hay ho. Ôi, không biết tại sao vợ hắn xuất thân danh môn, thế mà sức chiến đấu lại hung hãn đến vậy. Bà nói xem, lúc bà theo ta đánh nhau dũng mãnh là thế, sao không dạy con gái hung hãn một chút chứ? Sao lại thế!
Được rồi, gạch chéo hai gạch lên kế hoạch tiện thể cướp con rể về, Lý Thần Sách đành phải tiếp nhận sự thật rằng học trò của hắn có ông bố vợ là quyền thần. Ít ra hắn đánh giá Trịnh Tĩnh Nghiệp cao hơn những người khác một ít, trong mắt Lý Thần Sách, ông là một đối thủ không hề thua kém, cũng gián tiếp thừa nhận trình độ của người ta. Hơn nữa Trịnh Tĩnh Nghiệp rất có sức sống, cố gắng đi lên, mạnh hơn Lý Tuấn nhà hắn nhiều biết bao? Lúc Lý Tuấn bị Trịnh Tĩnh Nghiệp đánh cho một cái, Lý Thần Sách xót cho mặt mũi gia đình, nhưng trong lòng cũng có cảm giác sảng khoái rèn sắt không thành thép – không thông minh không nghiêm túc thì bị đập cho là đúng rồi? Được rồi, vậy thì nhận đi, ít ra cũng muốn hòa bình một chút. Canh cánh ý niệm đó trong đầu, hắn mới có vẻ thống khoái tiếp nhận sự bổ nhiệm làm Hồng Lư tự Thiếu Khanh, cấp bậc chức vụ này không cao, kém hơn chức quan ngày trước Hoàng đế muốn cho hắn một khúc, nhưng hắn cũng chấp nhận.
Nguyên nhân cũng đơn giản, Lý thần tiên biết không ít tri thức, như dân tộc du mục Địch nhân, nó không thể thiếu loạn lạc và phân tách, thời kì hỗn loạn sẽ nhanh chóng xảy ra. Trịnh Tĩnh Nghiệp là người quan sát toàn cục, không thể bỏ qua cơ hội bồi dưỡng để người phe mình hiểu rõ những vấn đề ngoại giao. Trong lúc con cả Trịnh gia bị phái ra ngoài, Trì Tu Chi là lựa chọn hàng đầu, mà cũng rất tiện để sắp xếp hỗ trợ Hồng Lư tự, xong việc rồi sẽ điều người sau. Chàng là Trung Thư xá nhân, vốn có thể chạy khắp nơi.
Nhưng Lý Thần Sách là người thế nào, đó là một tên kiêu ngạo, không chịu bày tỏ, thể hiện thiện ý. Vì thế mà chèn ép, châm biếm, bắt nạt đủ loại, Trì Tu Chi đều đỡ được hết. Lý Thần Sách là một kẻ cay nghiệt, thái độ tồi tệ, với Trì Tu Chi, chàng chỉ xem là mưa bụi. Thứ mà thế gia khiến người khó chịu chính là cái thái độ, ngoài mặt thì ôn hòa, nhưng trong bụng lại xem thường, Trì Tu Chi chẳng xa lạ gì cái kiểu ấy. Chàng không nhận thấy ác ý trên người Lý Thần Sách, thái độ cay nghiệt là vậy, nhưng hắn luôn hướng dẫn dạy dỗ Trì Tu Chi, để chàng hiểu rõ Địch nhân một cách đúng đắn.
Trì Tu Chi là một người nhạy bén, có trực giác sinh tồn của động vật, nếu không lúc cha mẹ qua đời chàng chẳng những có thể giữ được gia nghiệp, chăm sóc bà ngoại, lại còn nắm lấy cơ hội trở thành học trò Cố Ích Thuần, tiếp đó cuỗm được con gái cưng của Tể tướng đương triều.
Hai người hiểu nhau mà không nói, có một loại ăn ý kì quái ở quanh. Cố Ích Thuần vừa là thầy, cũng là cha, đương nhiên Trì Tu Chi sẽ không phản bội ông. Lý Thần Sách có thiện ý thật, huống hồ lại luôn hết lòng chỉ dạy, chàng cũng không tiện cự tuyệt. Cứ thế này là tốt nhất.
Lý Thần Sách cũng khá hài lòng, há há, Cố Ích Thuần thì sao chứ? Không phải ta đã cướp học trò của ông ta rồi sao? Không làm lễ bái sư thì sao chứ? Với thái độ của thằng nhóc Trì, đúng là thay đổi rõ ràng! Ví dụ rõ ràng nhất là bạn học Trì còn mời thầy Lý uống rượu, cha~, rượu thịt ngon hiếm lắm. Mang hai bình Trong tửu về, cho tên Lý Tuấn thèm chết!
***
“Là như thế,” Trì Tu Chi chốt câu, “Đều dạy những thứ thực tế, gợi ý dẫn dắt. Ông ta không nói ra, ta cũng không tiện, lúc nào cũng nhận tình cảm của ông ấy.”
“Có cần chuẩn bị chút quà biếu không? Dạy chàng nhiều thứ thế làm gì, sợ thầy không vui.”
“Cần gì chuẩn bị? Lúc có chuyện gì, kéo ra cùng đạp là được rồi,” Thật ra Trì Tu Chi cũng khá hiểu Lý Thần Sách, “Ta nghĩ, chúng ta, khụ, lúc thành thân, viết thiệp mời Lý thần tiên đến uống rượu mừng, được không?”
Ba chữ ‘Lý thần tiên’ nghe đến là thân thiết, cứ như là chàng gọi người dưới giường là ‘đầu heo’ vậy, Trịnh Diễm than thầm, nói với Trì Tu Chi: “Chàng thấy thích hợp là được. Lúc xếp chỗ thì cẩn thận một chút, đừng để ông ta chạm trán với vị Lý tiên sinh kia, chọn người tiếp khách cho kĩ nữa.” Người tiếp khách khó chọn lắm đây.
Trì Tu Chi cũng ghi nhớ: “Ta sẽ để ý.”
Nói đến chuyện uống rượu mừng, đột nhiên Trịnh Diễm nhớ tới một sự kiện: “Mấy tháng nữa, trong kinh nhiều lễ cưới lắm, chàng chuẩn bị cả chưa?”
Trì Tu Chi cười nói: “Ta chưa cưới vợ, xã giao cũng có hạn thôi. Nương tử thương ta thì mau mau xuất giá đi, những chuyện này đều giao hết cho Nương tử, ta sẽ không có ý kiến gì cả. Oai~”
Trịnh Diễm ghét nhất là có người lôi chuyện này ra chọc ghẹo mình, xem như cũng một nửa thân võ nghệ, Trì Tu Chi bị nàng ngắt vào tay một cái, kêu oai oái.
A Thành vội chạy tới: “Sao lại thế này?”
Trì Tu Chi hộc máu. Cha vợ luôn có thái độ mâu thuẫn với chàng, đã tập thành quen, được thầy giáo giải thích, coi như chàng cũng có thể hiểu được tâm trạng của cha vợ. Nhưng cảm giác đau khổ gần đây là từ vị nhạc mẫu đại nhân. Trước đây mẹ vợ lúc nào cũng càng nhìn con rể càng thích, rất tốt với Trì Tu Chi, thế mà bây giờ Đỗ thị lại thành chướng ngại mới trên con đường yêu đương của chàng. Bây giờ Đỗ thị thích sai một, hai tì nữ của mình đi theo Trịnh Diễm ra ngoài, miễn không phải đến nhà thầy để học thì chắc chắn sẽ có tâm phúc của Đỗ thị đi theo, mà tuổi tác của tì nữ kia cũng không nhỏ, có lẽ cũng có con rồi, mắt như cai tù. Dù Trì Tu Chi có ý niệm gì, cũng không dám lỗ mãng trước mặt thím ấy.
Trì Tu Chi chịu đau, cười nói với A Thành đang nghi ngờ nhìn: “Không có gì, đang nói chuyện thú vị, vui quá thôi.” Có mới lạ!
A Thành gật đầu, vốn đang đứng xa xa thì bây giờ lui về sau ba bước, sống chết không nhúc nhích.
Trịnh Diễm bỏ Trì Tu Chi qua một bên, thương lượng với A Thành: “Ngày mai ta cho A Tuyên nghỉ một ngày, bà muốn đến gặp chị ấy thì có thể đến chỗ ta.” Cho mẹ chồng con dâu hai người ở chung, liên lạc tình cảm chút đỉnh, thế nào?
A Thành suy nghĩ một chút, ánh mắt như lang sói hung ác nhìn chằm chằm vào hai mắt Trì Tu Chi, nghiêm mặt nói với Trịnh Diễm: “Đồng ý.”
Trì Tu Chi đang vểnh tai nghe lén suýt nữa ngã nhào, không hổ là người mẹ vợ phái tới. Thấy đổi chác đã xong, A Thành lui về chỗ cũ, Trì Tu Chi nói với Trịnh Diễm: “Ngày mai ta cũng tới chỗ thầy đó.” Hẹn giờ giấc, được thầy giáo bao che cho học trò nói chuyện yêu đương, thật là tuyệt vời.
Trịnh Diễm cười đến gập thắt lưng: “Vâng vâng.”
Chuyện ngày mai tạm gác lại, Trì Tu Chi chợt nghĩ tới một việc: “Nghĩa An Quận vương nạp phi, Thánh nhân bảo ta làm phù rể.”
Hả? Làm phù rể sao! Không phải chứ? Là vật hi sinh thì có, người ta cưới vợ, bạn phải chịu trách nhiệm ngăn rượu, làm trạm kiểm soát, bán rẻ tiếng cười, nhưng màn động phòng thì tuyệt đối không có mặt bạn. “Sẽ mệt chết đó? Tương Thành hầu có tám con trai, anh em của Từ Cửu nương đi đâu rồi!” Chịu nổi chắc? Trịnh Diễm lo lắng.
“Hôn lễ quận vương có chế độ riêng, chẳng lẽ Tương Thành hầu lại không muốn gả con gái? Còn có thể áp chế hoàng tử kìa?” Thật ra Trì Tu Chi đã nhìn thoáng hơn, “Nghĩa An quận vương cũng là người không tệ, dáng vẻ khôi ngô.”
Trịnh Diễm gật đầu phụ họa theo: “Đúng đúng, nếu nhà người ta đánh sát uy bổng (*) thì chàng trốn sau lưng y ngay nhé, dù sao cũng là y cưới vợ mà.”
(*) Mỗi khi tù nhân bị đày đi, vì muốn giết vẻ kiêu ngạo của tù nhân, thường sẽ đánh mười hoặc hai mươi côn, gọi là ‘sát uy bổng’ – Hiểu như đánh phủ đầu cũng được.
Trì Tu Chi cười, khẽ bẹo má Trịnh Diễm, không dám để lại dấu: “Gần đây trong kinh kết hôn nhiều lắm à? Cha vợ định làm mai cho đám Đức Hưng sao?”
“Vâng, đã quyết hết rồi,” Trịnh Diễm gật đầu, “Mấy chuyện thế này, nói ra thành ngay thì mới tốt, chỉ sợ nghiêm túc mở lời mà lại bị từ chối, không phải khó chịu lắm sao? Hơn nữa, cháu của em cũng đâu có tệ mà.” Kể ý định sắp xếp của Trịnh Tĩnh Nghiệp.
Trì Tu Chi và Trịnh Diễm cùng trao đổi tin tức: “Từ Liệt cưới con gái cưng của Trấn Nam tướng quân, Từ Hi kết hôn với con gái Thường thiếu khanh. À, Tam nương nhà họ, gần đây cũng đã định, gả cho con trai của người từng là Xá nhân của Tề vương, Âu Dương Thuật.”
“Hả? Nhanh vậy à?” Sao nàng lại không biết.
“Đúng vậy.” Cảm nhận của Trì Tu Chi về Từ gia cũng giống vậy, không phải vì chàng có tương quan quyền lợi với Trịnh gia, mà từ góc độ người ngoài, Trịnh Tĩnh Nghiệp đề bạt Từ Lương, Từ Liệt cũng được Trịnh Tĩnh Nghiệp chiếu cố mới có thể thuận lợi suôn sẻ ở lại kinh, thế mà tên ranh này lông chưa dài đã đòi ra ở riêng, thế nào cũng thấy không phải.
Trịnh Diễm đảo mắt, cười nói: “Đúng là mối tốt! Còn Tứ nương nhà họ thì sao?” Từ Thiếu Quân cũng sẽ nhanh chóng có một mối hôn nhân tốt chứ? Các anh chị của cô ta không cưới với đám cao, e rằng cô ta có muốn cao cũng không được.
“Chẳng nghe nói gì.”
“À, đúng rồi, cậu (chỉ Vu Nguyên Tề) cưới con gái Đường gia cho cháu mình, cũng rất xứng đôi.”
Hai người tíu tít hồi lâu, cuối cùng bị A Thành tách ra. Trì Tu Chi đứng tại chỗ nhìn xe ngựa dần xa, Trịnh Diễm vén mành nhìn, mãi đến khi xe ngựa quẹo qua khúc cua, không còn thấy người nữa, mới chu miệng ngồi xuống. Oán hận nói với A Thành: “Ngày bé còn ở cạnh mẹ, lúc vẫn còn gọi A Thành tỷ, dịu dàng biết là bao.”
Khóe miệng A Thành giật giật mấy cái mới trở lại bình tĩnh: “Trước đây hầu hạ bên cạnh phu nhân, Thất nương cũng không ra ngoài gặp tiểu lang quân, đáng yêu biết là bao.”
Trịnh Diễm quay đầu sang chỗ khác, có thể lăn lộn cạnh mẹ nàng, quả đều có chút tài.
***
Trong lúc tình hình hôn nhân của đám tiểu bối Trịnh đảng được dần dần định thành thì hoàng gia cũng bắt đầu bước vào giai đoạn kết hôn cao trào.
Kể từ tháng hai, có Kỳ vương mở đầu, cứ liên tiếp hết người này lại tới người kia cưới gả. Lần nào Trịnh Diễm cũng có phần đi uống rượu mừng, không giống thái độ thù địch trước đây, mọi người đều có vẻ rất nhiệt tình với nàng. Trong lòng Trịnh Diễm biết rõ, ở thời điểm trước khi lập trữ này, thái độ của Tể tướng đương triều rất quan trọng.
Trước những lời nói hành vi khách sáo của mọi người, đều lấy lí do ‘Không biết được, mẹ ta giữ ta kĩ lắm, còn bắt học nữ công nữa kìa’ để từ chối. Trong trường hợp này, một là để bày tỏ lập trường với chủ nhân, hai cũng có thể xen vào các mối quan hệ xã giao trong kinh, ba nhằm mở rộng, củng cố mạng lưới quan hệ của bản thân. Trịnh Diễm rất chăm chỉ, chỉ là hôm nay thì ngoại lệ - đây là tiệc cưới của Nghĩa An quận vương, chồng chưa cưới của nàng phải làm phù rể.
Tình hình của vị nào đó được nàng lo lắng cho vẫn đang rất suôn sẻ – chàng đang được thông cảm, trong lòng sếp sòng tương lai hạ quyết tâm, sau này sẽ không để chàng chịu thiệt.
Đàn ông ở chung với nhau, phụ nữ cũng chẳng có đề tài nào khác, nhất là trong đám cưới thế này. Chú rể đang rất có tinh thần, hơn thế lại còn vẻ anh tuấn, mày kiếm dày đen, môi mỏng nhếch khẽ lại mang thêm vẻ cương nghị. Tuổi không lớn, khá cao, hơi ốm, mặc quần áo thì cảm thấy gầy, lột ra lại có da có thịt.
Phù rể không chỉ có một, đám anh em bà con như Quách Tĩnh, Tiêu Thâm cũng được kéo thêm cho đủ số. Hoàng đế muốn trang hoàng mặt tiền cho con trai, lại quên mất rằng phù rể quá xuất sắc thì sẽ cướp mất sự nổi bật của chú rể. Quần chúng bu lại xem rất vui, quơ mấy món nho nho quăng điên cuồng vào phù rể. Tiêu Lệnh Tiên là quận vương, cho nên trong đội ngũ đón dâu có cả quân lính, giáo thương trên tay quơ ngang ngăn cản đám người ném rau dưa trái củ tới, miễn cưỡng duy trì trật tự.
Chú rể, phù rể cùng chịu một cảnh chật vật, đùa giỡn với nhau. Quách Tĩnh nói: “Hôm nay Thập Thất lang thành hôn mà vẫn hấp dẫn mọi người quá.” Tiêu Lệnh Tiên đáp: “Các cậu cũng có phần.” Tiêu Thâm tiếp: “Chỉ có người đi đầu thôi.”
Tiêu Lệnh Tiên cười cười, ngày kết hôn, y rất vui, nghe kể, cô vợ của y là một nữ tử hiền lương hiếu thảo. Tiêu Lệnh Tiên có biết về sức khỏe Đại trưởng công chúa Giang Âm, vốn bệnh lâu không hiếu tử (*), nhưng Từ Oánh còn nhỏ tuổi mà luôn kiên trì ở bên cạnh bà nội, nhất định rất kiên nhẫn, là một cô gái dịu dàng. Nghĩ đến đấy, lại cười ngu ngơ.
(*) Ý nói cha mẹ bệnh lâu ngày thì con cái cũng mệt mỏi, nhạt nhẽo.
Quách Tĩnh chọt Tiêu Thâm: “Nhìn Thập Thất lang kìa, vui đến khờ cả ra. Rồi sẽ được cưới vợ thôi, chỉ còn mấy canh giờ nữa là được gặp rồi, sao sốt ruột quá vậy.”
Tiêu Lệnh Tiên nổi sung, bị chọc quê thì đương nhiên không thể để yên: “Ai sốt ruột ai sốt ruột chứ?”
Tiêu Thâm kéo Quách Tĩnh lại, hòa giải: “Cô vợ Trì lang đã định thân cả rồi, thế mà đến bây giờ cha vợ vẫn chưa thả cho xuất giá, cậu ta đang sốt ruột lắm kìa.”
Tiêu Lệnh Tiên đồng cảm nhìn Trì Tu Chi, không nói. Ấn tượng của y về Trịnh Tĩnh Nghiệp không tệ, mặc kệ người khác nói thế nào, Trịnh Tĩnh Nghiệp quan tâm đến sinh hoạt học tập, tận tình tìm thầy, cũng không kì thị y, trong mắt y, đàn ông phải hết lòng vì công việc, phải có một chút ngang tàng, thế nên lúc Trịnh Tĩnh Nghiệp sửa đám thế gia, y rất vui.
Tiếc quá đi mất, một người đàn ông như thế, con gái ông cũng ngang ngược là thế nào? Trịnh Diễm là một trong những người cầm đầu đám con gái quyền quý trong kinh, khiến ấn tượng của Tiêu Lệnh Tiên về nàng là người thô lỗ. Bạn học Tiêu Lệnh Tiên, không thích những nữ sinh như thế.
Lại ra vẻ cảm thông liếc Trì Tu Chi một cái, một chàng trai tốt như thế, mà lại bị dính vào một đứa con gái như vậy, quá đáng thương. Chàng trai tốt thì nên được một người con gái đối xử dịu dàng, chứ không phải như Thái Thường Vương Bách, bị mụ vợ hung dữ đuổi đánh từ trong nhà ra ngoài ngõ! Nếu Trịnh Diễm không phải con gái Trịnh Tĩnh Nghiệp thì làm gì được gả cho một chàng trai tốt như thế? Nếu Trịnh Diễm không phải con gái Trịnh Tĩnh Nghiệp thì Tiêu Lệnh Tiên rất muốn ngăn lại, nói với Trì Tu Chi rằng: Cậu tái giá đi.
Trì Tu Chi lòng dạ xấu xa ra tay độc ác, bụng đầy gian trá, chăm chăm nghĩ mọi biện pháp mới hốt được con gái cưng của người ta về từ tay boss các cấp, thế mà chú rể tưởng tượng sao thành tiểu thụ đáng thương, bị cường quyền áp bức.
Tạo hóa trêu người!
Chú rể đang cảm thán mà không biết rằng, sức chiến đấu của cô vợ dịu dàng hiền lương hiếu thuận hiểu chuyện kia kém hơn Trịnh Diễm một chút, nhưng về tính nóng nảy, tuyệt đối không thua.
Tạo hóa trêu người!
Nghe nói khi phụ nữ đang mang thai, không nên nhìn những thứ xấu xí, nghe những lời bậy bạ, không thì đứa bé lớn lên sẽ hư hỏng. Tương tự, khi đàn ông cưới vợ, trăm ngàn lần không được nghĩ lung tung, nếu không sẽ dễ cưới hỏng.
Danh sách chương