BỐ ĐẾCH NGU! Từ nhỏ, Trịnh Tĩnh Nghiệp đã khiến người khác ngạc nhiên đến rớt tròng.

Trịnh Diễm rất ngạc nhiên với tư tưởng đặc biệt này của ông, đối với người xuyên không mà nói, chuyện dùng thi cử chọn quan lại để đánh vào sự độc quyền của thế gia trong chính trị là bình thường. Nhưng đối với người trưởng thành trong thời đại tôn trọng, sùng bái, thậm chí là hận không thể trở thành chó săn môn hạ của thế gia mà nói, có thể có lối suy nghĩ cởi mở khoáng đạt nhường này, chỉ dùng hai chữ thiên tài để hình dung.

Trịnh Tĩnh Nghiệp nhìn tròng mắt con gái muốn lọt ra ngoài thì rất lo lắng, sợ nàng sẽ làm chuyện gì trái quy luật tự nhiên, của xã hội, con nít bây giờ nguy hiểm quá. Rất nghiêm túc giải thích với con gái tại sao ông dùng thi cử để tuyển chọn, khác với việc tiến cử ra làm quan thông thường thế nào.

“Đều là phong chức làm quan, có người đề cử, nhưng cũng phải kiểm tra học vấn của người đó, có điều muốn được đề cử phải qua quen biết, còn thi cử thì không cần mà thôi. Nhân phẩm con người thì đúng là không thể hiểu thấu, nhưng học vấn phải có…”

Sau khi nghe Trịnh Tĩnh Nghiệp giải thích, cuối cùng Trịnh Diễm cũng hiểu rõ, cuộc thi này không phải do nhà nước tổ chức, chỉ là hành động cá nhân của cha nàng mà thôi. Có điều bởi vì cấp bậc hành chính của cha nàng, về cơ bản thì tương đương với quản lý viện Quốc vụ, cho nên tầm ảnh hưởng của chuyện này cũng lớn hơn.

Những cuộc thi như vậy không phải năm nào cũng mở, cũng chẳng có tần suất nhất định nào, chỉ khi phủ Tể tướng thiếu nhân viên thì mới bắt đầu tổ chức thi. Những người tham gia thi, mùa xuân hằng năm nhập kinh, phải chứng minh thân phận, có văn kiện bảo đảm của quan phủ địa phương, chứng minh mình chưa từng có tiền án. Sau đó thi, không giới hạn số người đăng kí, lượng tuyển nhận thì hữu hạn.

Bởi vì vị trí của phủ Tể tướng, những nhân sĩ tham gia thi, khiến số người trong và vùng lân cận kinh thành tăng khá nhiều.

Đích thân Trịnh Tĩnh Nghiệp đưa ra đề thi, chủ yếu là kiểm tra khả năng thật sự, vừa lòng thì tuyển ra, báo cáo với Hoàng thượng, rồi đưa qua Lại bộ lập hồ sơ. Ban đầu làm quan nhỏ, có khả năng thì ông sẽ đề bạt. Nếu mà thấy người đó có khả năng công tác, hợp với ý ông thì sẽ lên chức rất nhanh, mỗi khi Tướng phủ chọn người, lúc nào cũng có rất nhiều sĩ tử hàn môn đánh nhau vỡ đầu muốn chen chân vào.

Không vì gì khác, bởi nhẽ, nếu như muốn đi lên từ cơ bản, trừ khi bạn là con cái thế gia, học trò của danh sư, nếu không thì như Viên Mạn Đạo có nhân phẩm tốt đến nỗi tất cả mọi người đều biết tiếng, bằng không sẽ không có nhiều cơ hội được làm quan – dù nhà có tiền cũng không!

Khi ấy lưu hành chế độ tiến cử, mỗi địa phương đều có một số người có khả năng đánh giá người khác. Ai có tài hoa, người có phẩm chất, kẻ xấu… đều do bọn họ định đoạt, không cần phải nói, những người này có quan hệ không bình thường với thế gia. Kẻ (xuất thân) tầm thường không được lọt vào mắt bọn họ. Mà những người này con mắt cũng lệch lạc lắm cơ, nếu là danh môn vọng tộc, sẽ coi trọng cái đã. Nếu như không phải, dù có tiền, đọc nhiều sách thì cũng chỉ là thằng nhà quê, bị người ta coi thường.

Cố Ích Thuần không gia nhập cái tập đoàn này, nhưng nhờ ánh mắt chính xác nên cũng rất được người đời sùng bái, chẳng qua ông rất ít khi mở miệng.

Hoàng đế thích việc quản lý gián tiếp nhân sự dưới quyền, cho nên ngài để Trịnh Tĩnh Nghiệp kiêm chức Lại bộ thượng thư, để ông hạ lệnh, hằng năm các quận đều cấp cho Hoàng đế hai nhân tài, tên gọi chính xác là ‘Cống sĩ’. Nếu trình độ của các Cống sĩ này không qua cửa, thì kiểm tra cuối năm của các Quận thủ sẽ không đạt yêu cầu.

Thấy mắt con gái nhìn chằm chằm về trước, Trịnh Tĩnh Nghiệp lo lắng hỏi: “Con muốn nói gì cứ nói với cha, cái gì không rõ thì hỏi, đây chính là lúc để con học hỏi mọi thứ, nếu không hỏi, cha làm sao giảng cho con, thế thì sao con hiểu chuyện được?”

Trịnh Diễm do dự nửa ngày, mới hỏi cha mình: “Như thế tính ra, đều là những người có khả năng phải không cha?”

Trịnh Tĩnh Nghiệp gật đầu như lẽ dĩ nhiên: “Chứ chẳng lẽ lại cho vời một đám ăn không ngồi rồi?”

“Lần trước cha nói, trong triều hận nhất những kẻ chiếm chức vị mà không làm việc, thế sao không mời kẻ tài hoặc phải qua thi cử mới được nhận chức quan?” Vì sao không mở rộng? Về sau thiên hạ nhờ vào khoa cử mà tiến thân đều nhớ kĩ một phần công lao của Trịnh Tĩnh Nghiệp, nếu có công trạng này, thì cái tiếng gian thần có thể rửa trôi phân nửa.

Trịnh Tĩnh Nghiệp đỡ trán, quả nhiên, phổ cập kiến thức cho con bé này là chính xác! Bằng không chẳng biết nàng sẽ gây ra tai họa thế nào! May quá, trước đây Trịnh Diễm cũng chưa gặp rắc rối gì. Suy nghĩ của Trịnh Diễm về mục đích là đúng, dùng cách này là tốt nhất, người giỏi lên, kẻ tầm thường đi xuống, đừng cmn ỷ vào tổ tiên cao quý mà cảm thấy mình tài trí hơn người.

Nhưng, chuyện chính trị không thể dùng lối tư duy đơn giản như vậy được, bằng không chính là ích nước lợi nhà, thiệt thân hại mình. Ví dụ như Ngụy Tĩnh Uyên, tất cả những cải cách của ông ta, Trịnh Tĩnh Nghiệp đều xem đấy chính là lợi quốc, lợi dân, nhưng kết quả thì sao? Thân bại danh liệt!

Thi cử rất tốt, Trịnh Tĩnh Nghiệp biết, có thể nói, tướng phủ của ông là cơ cấu có hiệu quả nhất thiên hạ. Nhưng, một Thừa tướng như ông có thể đưa ra đề nghị cải cách như thế được hay sao? Không hề! Mua ơn cho cả thiên hạ này cũng chính là kết oán gây thù với thế gia, có thể dẫn đến cái chết.

Chuyện này phải để Hoàng đế tự mình ‘nghĩ’ đến, Trịnh Tĩnh Nghiệp không thể đề xuất, tất cả mọi người có quan hệ với ông cũng không thể nói ra. Bằng không chẳng khác nào thông báo với mọi người: Anh thấy các chú giữ chức quan mà không vừa mắt, anh tự mình xử lý, mấy chú biến hết đi! Tương đương như muốn nói với hơn phân nửa các quan đại thần rằng: Con cái nhà các ông sau này không phải cứ đủ tuổi là được làm quan, phải qua sát hạch.

Trịnh Tĩnh Nghiệp chưa từng giác ngộ rằng phải xả thân vì lý tưởng, ông nỗ lực vì nguyện ước ban đầu, chẳng vì nước vì dân, mà để người nhà có thể ăn no mặc ấm, không phải chịu khi dễ. Nếu thiên hạ là của Hoàng đế, thế thì chuyện này giao cho Hoàng đế là được rồi. Đối với Hoàng đế, Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng chẳng có cảm kích gì, chủ yếu là vì kết cục thê thảm của Ngụy Tĩnh Uyên. Họ Ngụy kia vì Hoàng thượng mà đắc tội với bao nhiêu người, cuối cùng, Hoàng đế lại đẩy ông ra để lũ thế gia trút giận, ngay cả con gái của ông cũng không bảo vệ an toàn.

Mà không vui nhất là, Hoàng đế đưa ông làm Tể tướng, vì nhìn trúng năng lực của ông, cũng vì muốn ông tiếp tục làm theo công việc dang dở của Ngụy Tĩnh Uyên. Trịnh Tĩnh Nghiệp có điên mới đồng ý! Nếu không phải Quý Phồn vào kinh, nếu không bị Thái tử để ý tới, thì bây giờ ông cũng không có ý bàn bạc giải quyến vấn đề thừa kế tước vị kia đâu.

Muốn làm minh quân thiên cổ, tiếng thơm muôn đời, để cơ nghiệp cho con cháu kế thừa mà đem ta ra để chịu trận, hóa đơn để ta trả? Nằm mơ! Dù đó là ý nghĩ đại nghịch bất đạo, nhưng chính là lời thật trong lòng Trịnh tướng.

Ông đây không phải đồ ngốc như Ngụy Tĩnh Uyên kia!

“Sau này vào cung, đừng nói về chính sự!” Trịnh Tĩnh Nghiệp chưa bao giờ dùng giọng điệu nghiêm khắc như thế để nhắc nhở con gái.

Trịnh Diễm nào dám không nghe theo? Thiếu chút nữa là hại cả nhà!

***

Từ lúc sống ở nhà cho đến khi cải cách triều chính, Trịnh Diễm nhớ tới hai bài học kia, trở nên thành thật triệt để. Chăm chú nghiêm túc học tập nghiên cứu văn hóa tri thức, thành thành thật thật tiếp thu sự giáo dục cải tạo của bản địa. Trịnh Tĩnh Nghiệp lớn tiếng như vậy, Trịnh Diễm càng đặc biệt chú ý những tri thức mà trước đây nàng xem nhẹ hơn rất nhiều.

Cuộc thi kiểm tra nhân viên vào Quốc vụ viện Trịnh Tĩnh Nghiệp chủ trì đã có kết quả, ông chọn người không tồi rồi dâng biểu cho Hoàng đế, phân thành các chức khác nhau, sau đó cũng nhận vài thư tiến cử, trong đó có cháu của Lý Tuấn, Lý Trạm Chi vào tướng phủ – người đề cử, Cố Ích Thuần.

Theo ý định ban đầu của Cố Ích Thuần, vì muốn bù đắp lại hình tượng của Trịnh Tĩnh Nghiệp, đồng thời thái độ làm người của Lý Trạm Chi cũng tương đối thành thật. Nhờ vào đường dây nội bộ trong thế gia, Cố Ích Thuần biết được Lý Trạm Chi cũng là người không thích Lý Tuấn. Lúc đề cử, Cố Ích Thuần cũng nhắc nhở Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Dù sao hắn ta cũng là người của Lý gia, khi đệ dùng người, cũng cần phải có chừng mực.”

Trịnh Tĩnh Nghiệp nghe xong những lời cuối cùng kia, cười đến mặt mày nhăn nhúm: “Còn phải nói sao?” Lại hỏi Cố Ích Thuần, “Thất lang (chỉ Cố Nại) năm nay mười lăm, mùa xuân là lúc các phủ cần người, có cần đệ viết một bức tiến cử không?” Với bối cảnh của Cố gia, tin rằng không ai nghĩ Cố Nại là người của ông mà phòng bị.

Cố Ích Thuần cũng không khách sáo: “Đệ muốn tiến cử nó đi đâu?”

Ông hỏi điểm mấu chốt, mỗi người đều có điểm đặc biệt của riêng mình, không phải phù hợp với tất cả mọi cương vị, nếu đặt đúng thì có thể tỏa hào quang, nếu vị trí ấy là sai lầm, hậu quả thế nào, không thể tưởng tượng nổi. Trịnh Tĩnh Nghiệp cúi đầu suy nghĩ một lát, đáp: “Vệ vương quý phủ thì thế nào?” Vệ vương là anh em với Hoàng thượng, có vẻ là một người khá an toàn.

Cố Ích Thuần gật đầu: “Cũng tốt.”

Mẹ đẻ của Cố Nại là vợ chính thức của cha cậu, cũng là con gái thế gia, nói cách khác, nhà ngoại Cố Nại cũng là thế gia. Dưới mặt mũi của hai nhà thế gia, Vệ vương không thể không nhận. Hơn nữa, Vệ vương cũng đang muốn mưu cầu một chức Quận trưởng ở ngoài cho đứa con trai thứ xuất thứ năm của mình, đúng vào lúc Trịnh Tĩnh Nghiệp yêu cầu.

Đầu năm là lúc các ngành bổ sung người mới, Cố Nại cũng tốt, Lý Trạm Chi cũng vậy, đều nhận thông báo tuyển dụng ra lãnh chức quan. Cũng chẳng cao, mới vào quan thì cứ bắt đầu ở vị trí bát phẩm đi lên, đó coi như cũng là nhờ vào xuất thân rồi đấy.

Những chuyện trên, Trịnh Diễm đều không biết. Nàng chỉ biết, mình sắp phải đau đầu nữa rồi.

Sinh nhật của Trịnh Tĩnh Nghiệp là vào ngày mười bốn tháng ba, khéo sao sinh nhật của Cố Ích Thuần cũng vào ngày này, thế là phải chuẩn bị hai phần quà ngay lập tức, khiến Trịnh Diễm khá tất bật. Không thể lại tặng bình phong, đôi vớ hay gì được, phải có tấm lòng mới được? Làm bát mì trường thọ? Chiêu này cũ quá rồi! Hơn nữa, nhiều anh chị như vậy, người ta cũng không phải bất hiếu, nghi là phải cạnh tranh, mà chỉ nhiêu đó thì không đủ.

Nghĩ ngợi một lát, cuối cùng quyết định đổi nam trang, mang theo bốn tì nữ, ra ngoài thăm dò, sau đó xin phép Đỗ thị một chút, chiều hôm đó không học lớp quản lý gia đình, dạo chợ đông mua đồ vậy. Đỗ thị thoáng giật mình: “Con ra ngoài làm gì?”

Vẻ mặt Trịnh Diễm như bị tát hai cái, xem ra những ghi chép không hay của nàng đã khiến người khác hộc máu rồi đây, ngoan ngoãn giải thích: “Sinh nhật của cha và thầy sắp tới rồi, con không tìm được quà mừng. Đồ của con đều được cha mẹ cho, có lấy cũng không tính là tâm ý của con, đi tìm một thứ gì đó có sao đâu ạ.”

Lúc này Đỗ thị mới nói: “Đi đường cẩn thận,” lại dặn A Thôi, “Chăm sóc Thất nương, không được cách nửa bước!”

Trịnh Diễm cúi đầu ân hận, xem ra muốn để cha mẹ quên chuyện hoang đường nàng làm, cần phải có thời gian và sự chứng minh.

Cưỡi ngựa đến chợ đông, không đi nhanh, cũng không phi ngựa, Đỗ thị cho hai tên gia đinh đi theo dắt ngựa của Trịnh Diễm ‘đi’ qua. Đến trước cổng chợ, Trịnh Diễm xuống ngựa, một gia đinh đem ngựa cột chặt ở cọc giữ, đứng đó canh chừng, một người khác đi theo Trịnh Diễm vào chợ.

Trong chợ đông có rất nhiều món đặc biệt, có đắt có rẻ, trên đường đi Trịnh Diễm lắc đầu liên tục, còn ít hơn cả đồ trong nhà. Chắc là phải dựa vào chữ ‘mới mẻ’ mà so sánh bản lĩnh cao thấp rồi, nghĩ vậy, ngẩng đầu tiến vào một cửa tiệm bán văn phòng phẩm. Trịnh Tĩnh Nghiệp và Cố Ích Thuần đều là chuyên gia thư pháp, rất coi trọng những món đồ này. Trong đó Trịnh Tĩnh Nghiệp còn bình thường, riêng Cố Ích Thuần chỉ dùng đồ tốt không thôi. Tìm, mang tặng hai bộ bút và nghiên mực hiếm có được chuyên gia chế tác, có vẻ phù hợp với thân phận hai người.

Chịu ảnh hưởng của Cố Ích Thuần, Trịnh Diễm cũng chọn một bộ bút lông. Chủ tiệm đưa mắt, cười bước tới: “Tiểu nương tử muốn xem cái gì?”

Trịnh Diễm quét mắt về số bút lông, chủ tiệm nói: “Tiểu nương tử đúng là có mắt nhìn, đây là bút Mang Sơn.”

“Giả.” Bậc thầy làm bút Cao Tố, bắt đầu ở Mang Sơn, bút ông chế ra được người đời gọi là bút Mang Sơn, Cố Ích Thuần chỉ dùng bút Cao Tố làm, mỗi lần chuẩn bị hơn mười mấy hộp, Trịnh Diễm theo người thầy này học thư pháp, cũng đổi dùng sang loại bút này. Cây bút do lão họ Cao này làm, dùng những kĩ thuật không giống với bình thường, ngửi có mùi không giống, trên cán bút cũng không khắc hai chữ Mang Sơn, thì chỉ có thể là giả.

Chủ tiệm không vui, tranh cãi: “Tiểu nương tử, lão mở tiệm này hai mươi năm nay, không bán hàng giả.”

“Lão Ngô, lão đừng cứng đầu nữa, lừa cả một cô bé thế kia.” Giọng nam trầm vang lên từ một nơi sâu trong cửa hàng, một nam tử thân hình cao lớn thong thả chậm rãi bước tới bên cạnh lão chủ tiệm.

Trịnh Diễm nhớ lại, bộ dạng lúc đó của nàng nhất định trông rất ngu ngốc, ngước đầu, miệng há khẽ, mắt trợn tròn. Người trước mắt này đúng là đẹp trai nhất trong tất cả những đại soái ca*!

*đại soái ca, cơ bản mình thấy từ đẹp trai không đủ để biểu hộ hết ý nghĩa như từ soái ca, nhưng lại không biết dùng từ gì thay thế; tạm thời dùng vậy

Đại soái ca cúi người xuống, cười đến điên đảo chúng sinh: “Tiểu nương tử đúng là tinh mắt, món này đích thực không phải do Cao Tố chế tạo, nhưng đúng là được đồ đệ của ông ta làm ra, thầy trò đều ở Mang Sơn, nói nó là bút Mang Sơn, không tính là gạt người.”

Lão chủ tiệm cũng không phải là người hòa ái dễ gần, đen mặt đẩy người đang phóng điện xung quanh ra ngoài: “Đi đi, lang quân rảnh rỗi thì cũng chớ nên đi loanh quanh, phu nhân trách xuống, thứ cho lão nô không đảm đương nổi đâu.”

So với lão chủ quán gương mặt hằn nếp nhăn, đại soái ca này càng tỏ vẻ thân thiết với Trịnh Diễm hơn: “Cha đang muốn dạy dỗ ta, nhưng sao ông ấy có thể tưởng tượng ta ở trong này chứ, để ta trốn ở đây một lát, khi mẹ về rồi ta sẽ đi. Lão Ngô, lão đại nhân đại lượng, trông ta lớn lên từ bé, không thể thấy chết không cứu!”

Các quan ngại buôn bán, nhưng sẽ để cho người làm, môn khách đứng ra thay mặt, nhìn cặp này, rõ là đối thoại của một thiếu gia đang trốn chổi lông gà của cha và một lão bộc tận tâm.

Trịnh Diễm nuốt nước miếng, điều chỉnh vẻ mặt, sau đó liếc mắt. Dù gì cũng không có món nào đáng giá, cứ qua cửa hàng kế tiếp xem sao, dù sao nàng cũng không hi vọng quá nhiều vào khu chợ này. Không ngờ đại soái ca nhìn qua đây, còn nói: “Nhìn muội trông xinh thế, đừng ra vẻ bĩu môi nhăn mặt như vậy chứ, thế thì không đáng yêu nữa đâu, tiếc lắm.”

“…” Tiếp tục liếc mắt khinh thường.

Chủ tiệm đi tới kéo tiểu chủ nhân nhà lão: “Tiểu nương tử đừng nóng giận, Đại lang là người nói mà không nghĩ thế thôi. Đại lang đừng gây chuyện nữa, lần trước đánh người còn chưa bị giáo huấn một trận sao?”

Hai mắt đại soái ca nhìn trời: “Sợ thì ta không phải là Viên Thủ Thành rồi.”

Thì ra đây cửa tiệm do kẻ thù của nhà nàng mở ra! Nàng nhớ rõ cái tên này, bởi vì chính anh ta mà đại ca đã bị đánh.

Trịnh Diễm chạy trối chết, cuối cùng vẫn đi tìm một số hương liệu, định làm túi hương cho đủ số, trong lòng thật muốn khóc, đi thăm người thân thì gặp kẻ thù, dạo phố thì lại vào ngay cửa tiệm kẻ thù mở. Cuộc đời này thật khó sống!

***

Trịnh Tĩnh Nghiệp và Đỗ thị đúng là cặp vợ chồng không có lương tâm, nhanh chóng biết con gái khi đi dạo phố có cuộc gặp gỡ bất ngờ, cả hai cười nghiêng ngả. Trịnh Tĩnh Nghiệp còn nói: “A Diễm cũng đừng giận, cậu ta ngả ngớn vậy, nhưng mắt nhìn còn tốt lắm. Vừa rồi có nói con lớn lên xinh đẹp, nhất định sẽ rất đẹp.”

Trịnh Diễm: “…”

Sinh nhật Trịnh Tĩnh Nghiệp, Hoàng đế cũng ban thưởng chút quà, lại còn rất long trọng. Có Hoàng thượng mở màn, những người khác dù có vui hay không, cũng phải tặng gì đó để bày tỏ, hôm đó Trịnh gia vô cùng náo nhiệt, ngay cả Đông cung cũng phái người tới.

Năm người con trai của Trịnh gia đi ra trước đón khách, Trịnh Diễm và Đỗ thị thì chiêu đãi nhóm nữ quyến. Trịnh Diễm có nhìn thấy Khương thị, nhưng sắc mặt của bà không được tốt lắm, nghĩ có một người con trai như Vu Minh Lãng, làm mẹ ít nhiều cũng có chút không hài lòng. Trịnh Diễm ra vẻ không biết, một tiếng mợ, hai tiếng mợ đi theo nói chuyện với Khương thị.

Vì sinh nhật của Trịnh Tĩnh Nghiệp, nên nhóm nữ quyến không đông lắm, đều là có quan hệ khá thân mật, hoặc trong nhà muốn giao hảo với Trịnh gia, bầu không khí rất vui vẻ. Trịnh Du xuất giá cũng đến, con trai chưa đầy một tuổi, không đưa theo.

Trịnh Diễm nhìn chị đến tám vòng kĩ càng, sau đó nghiêm túc nói: “Ty, mập lên rồi.” Mọi người xung quanh đều cười.

Khóe miệng Trịnh Du khẽ giật, cố nhịn kích động mà không hạ thủ: “Muội nhớ kĩ đấy.”

Trịnh gia hòa thuận vui vẻ, trong khi Cố trạch bên phủ Tuyên Đức thì lại hơi bực mình. Cố Tuyên, Lang Trung lệnh của Tề vương gia là cháu họ của Cố Ích Thuần, vội vàng đến mừng thọ chú ruột, thêm cả Cố Nại cũng là người thân trong nhà, mở tiệc. So với Trịnh gia đèn hoa rực rỡ, khí thế hào hùng, thọ yến ở Cố trạch khiêm tốn, lịch sự tao nhã hơn nhiều.

Đồ dùng danh trú (xuất xử, làm ra từ những nơi nổi danh), món ăn đẹp mắt, thực đơn cũng được truyền xuống từ tổ tiên, trải qua bao thời gian thử nghiệm. Không có tạp kĩ, nhưng có thi ca, hát xướng nhảy múa, phong cách cổ điển. Dù Cố Ích Thuần không thân cận với gia tộc mình lắm, nhưng trong lòng cũng ấm áp.

Quá ba tuần rượu, ăn hơn năm vị, những lời chúc tụng cũng nói hết, mọi người lần lượt cáo từ. Hình như Cố Tuyên có lời chưa nói hết, cố ý nán lại. Cố Ích Thuần khẽ nhíu mi, nói với Cố Nại vẫn đang còn ở đấy: “Ngày mai cháu phải đến vương phủ báo danh, vừa rồi có uống rượu, đi nghỉ trước đi.”

Cố Nại nhìn Cố Tuyên, cúi đầu dạ thưa, nhẹ nhàng rời đi.

Cố Ích Thuần đi trước, Cố Tuyên theo sau, đi thẳng đến thư phòng. Cố Tuyên lòng vòng khách sáo đôi câu, Cố Ích Thuần không khách khí ngồi trên sạp nói thẳng: “Có chuyện gì nói thẳng ra đi.”

Cố Tuyên ngẩn ra, lập tức thích ứng với giọng điệu của ‘danh sĩ say rượu’: “Có chuyện này, không biết ý thúc phụ thế nào?”

“Nói ra xem.” Cầm lấy li trà nóng từ tiểu đồng, hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.

Mãi đến khi trà nguội, Cố Ích Thuần cũng không hề uống một ngụm, trong đầu vẫn còn văng văng lời của Cố Tuyên: “Tề Vương điện hạ có một con trai, Vương phi còn yêu con hơn cả mạng, muốn sớm tìm một mối nhân duyên mỹ mãn, nhưng nhìn những thục nữ giai nhân khác đều không được vừa ý. Tề vương điện hạ nhớ Tự vương (ý nói người con trai này sẽ kế thừa vương vị từ cha) và ái nữ Trịnh tướng cùng tuổi, không biết có thể kết giao hai họ chăng?”

Post navigation [Con Gái Gian Thần] – Chương 22[Con Gái Gian Thần] – Chương 24 7 thoughts on “[Con Gái Gian Thần] – Chương 23” Giang Nguyễn 09.12.2014 at 10:56 +Tiểu nương tử đúng là tinh mắt, món này đích thực không phải do Cao Tố chế tạo, nhung đúng là được đồ đệ của ông ta làm ra, thầy trò đều ở Mang Sơn, nói nó là bút Mang Sơn, không tính là gạt người.”-> nhưng đúng là được đồ đệ

+ “Đi đi, Lang quân rảnh rỗi thì cũng chớ nên đi loanh quanh, phu nhân trách xuống, thứ cho lão nô không đảm đương nổi đâu.”

So với lão chủ quán gương mặt hằn nếp nhăn, đại soái ca này càng tỏ vẻ thân thiết với Trịnh Diễm hơn: “Cha đang muốn dạy dỗ ta, nhưng sai ông ấy có thể tưởng tượng ta ở trong này chứ, để ta trốn ở đây một lát, khi mẹ về rồi ta sẽ đi. Lão Ngô, lão đại nhân đại lương, thấy ta lớn lên từ bé, không thể thấy chết không cứu được!”-> nhưng sao ông ấy có thể tưởng tượng…, Lão Ngô, lão đại nhân đại lượng, đại nhân _ cha, phu nhân_ mẹ

+ Dù gì cũng không có món nào đáng giá, cứ qua nhà kế tiếp xem sao, dù rằng nàng cũng không quá ôm hi vọng với khu chợ này -> nói cho cùng nàng cũng không ôm quá nhiều hi vọng với khu chợ này

+A Diễm cùng đừng giận, hắn ta ngả ngớn vậy, nhưng mắt nhìn còn tốt lắm. Vừa rồi có nói con lớn lên xinh đẹp, nhất định sẽ rất đẹp.”-> A Diễm cũng đừng giận

+Hình như Cố Tuyên có lời cho nói hết, cố ý nán lại.->Cố Tuyên có lời chưa nói hết

+ Cầm lấy li trà nóng từ tiểu đồng, hít một hơi thật sau, -> thật sâu

+“Tề Vương điện hạ có một con trai, Vương phi còn yêu hơn cả mạng, muốn sớm tìm một mối nhân duyên mỹ mãn, nhưng nhìn nhưng thục nữ giai nhân khác đều không được như ý. -> nhưng nhìn những
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện