VẤN ĐỀ LÀ, CẢ HAI ĐỀU LÀ NHỮNG NGƯỜI KHÔNG MUỐN KẾT HÔN.
Vận mệnh đúng là thứ trêu đùa người khác, điều này đã thể hiện thật rõ trên người Cố Ích Thuần. Tới bây giờ đúng là hoàn toàn không thể ngờ được, Cố Ích Thuần thời niên thiếu không thể ngờ rằng mình suýt nữa bị ép cưới một mụ đàn bà hung dữ, chàng thanh niên Cố Ích Thuần tuyệt đối không tưởng tượng rằng mình sẽ sống N năm độc thân, Cố Ích Thuần tuổi trung niên lại càng không nghĩ tới bỗng nhiên mình lại có thể cưới vợ!
Năm nay Cố Ích Thuần đã năm mươi ba tuổi! Ông chẳng muốn tìm một cô vợ trẻ, phải đi đâu để tìm một người vợ chưa lập gia đình, xinh đẹp, không bị thân thích cản trở đây? Nếu có một nữ nhân như vậy, khi còn trẻ đã bị gả cả rồi, làm gì chờ đến lượt Cố Ích Thuần? Bạn đừng có mà mạnh miệng, đúng là có thật đấy, hơn nữa, lại còn là người bạn không nghĩ tới! Càng làm người khác không ngờ hơn là, tất cả đều do ý nghĩ bất chợt của một cô bé con.
Cố Ích Thuần nghĩ, có lẽ là do số mệnh!
Cố Ích Thuần có ý định kết hôn, nhưng không muốn để gia tộc chọn cho (bóng ma tâm lý rất nghiêm trọng, hễ nhắm mắt là nhớ lại lần cha ông chỉ huy một đám binh sĩ bắt trói), Trịnh Tĩnh Nghiệp một lòng không muốn nhường việc nhân đức này cho ai, kẻ liên quan, Đỗ thị, cũng biết chuyện này.
Đỗ thị bận rộn, đương nhiên Trịnh Diễm cũng sẽ nghe được tin tức. Đỗ thị đang rất buồn, giao thiệp với bên Đông cung cũng chẳng buồn như vậy. Đây là Cố Ích Thuần! Sao có thể tùy tiện tìm một người nào đó miễn cưỡng lấp vào được? Mà, tuổi thích hợp kết hôn ở thời đại này kéo dài từ mười hai, mười ba đến hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, còn Cố Ích Thuần thì bao nhiêu? Đã không còn là một thanh niên không hiểu chuyện nữa rồi!
Trịnh Diễm muốn nói, thầy của nàng đúng là số khổ. Rõ ràng muốn tài có tài, muốn tướng mạo có tướng mạo, kết quả? Đến bây giờ vẫn không có vợ. Thấy mẹ sầu lo đến mức bạc ba sợi tóc, Trịnh Diễm không giúp được cũng sốt ruột – nhưng nàng bao tuổi? Nàng chỉ biết vài người? Mà những người nàng biết không phải là các bác gái đã có chồng thì cũng là bé con, tuổi tác không phù hợp!
Đỗ thị nhìn con gái đang ngồi chồm hổm trên sạp, chống má, nhíu mày, bĩu môi, ra vẻ lo lắng, mà bị chọc cười: “Con đang làm cái trò gì đấy?”
Trịnh Diễm thở dài: “Tấc lòng ta những ai hiểu biết; Ắt nói ta chi xiết sầu bi! Còn người chẳng hiểu chút gì; Nói ta đang kiếm vật chi đấy mà.” (Từ ‘Thử ly’, trong Vương Phong tập, Kinh thi, theo bản dịch của Tạ Quang Phát)
Trịnh Tĩnh Nghiệp vừa bước vào cửa, suýt nữa là vấp té – không biết nha đầu kia vừa nảy ra cái gì? Có thể thấy rõ, Trịnh Tĩnh Nghiệp rất sợ con gái, con cái đúng là cục nợ!
Hai câu này có ý tang thương, hoàn toàn không giống lời của một tiểu cô nương nên nói, vốn là cần lo lắng, nhưng khi nàng thốt ra, Trịnh Tĩnh Nghiệp lại cảm thấy vô cùng buồn cười.
“Con lại nói hươu nói vượn rồi.” Hôm nay Trịnh Tĩnh Nghiệp đã tước chức Giáo úy Sóc An, âm thầm đưa người của mình lên thay, hơi mệt một chút nhưng tâm trạng vui vẻ.
Đỗ thị vỗ đầu con gái: “Làm cái gì mà ngẩn ra vậy?”
Trịnh Diễm nhảy xuống, vì ngồi lâu nên chân tê rần, lúc tiếp đất suýt nữa là ngã sấp, may mà có Trịnh Tĩnh Nghiệp đỡ nàng. Chân Trịnh Diễm run run, được cha đỡ về ngồi ghế, thật ra do bị tê, nên dựa vào cha nàng mà bước.
Trịnh Tĩnh Nghiệp không nói gì, thuận miệng hỏi vài câu về bài tập của Trịnh Diễm, Trịnh Diễm cũng trả lời rõ ràng từng cái. Đỗ thị nói: “A Khánh, đỡ A Diễm về,” còn nói với Trịnh Diễm: “Ngày mai con có việc phải ra ngoài, đi nghỉ sớm đi.” Nhìn Trịnh Diễm về phòng, mới lo lắng nói với Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Có một số cô nương cũng tốt, nhưng tuổi hơi nhỏ, Cố lang quân không thích.” Trịnh Tĩnh Nghiệp cúi đầu cân nhắc, nếu không thì lại uống một bữa rượu với Triệu thông gia, liên lạc tình cảm chút đỉnh chăng?
***
“Con nói lại lần nữa xem?” Đỗ thị không dám tin vào tai mình, “Sao con lại có suy nghĩ như vậy?”
Trịnh Diễm ra ngoài đi dạo một vòng, trở về bảo, ở chỗ của Trưởng công chúa Khánh Lâm gặp một người, nói là “Con cảm thấy là người rất thích hợp”. Đỗ thị còn tưởng con gái yêu sớm, hỏi han hồi lâu, mới biết con gái muốn làm bà mai. Đỗ thị cười mắng: “Con chỉ là một tiểu cô nương, chớ nên suy nghĩ về chuyện này.” Luật bất thành văn, làm mối phải do người đã có gia đình.
Cũng không hỏi là ai, con nhóc này trưởng thành sớm, Đỗ thị cũng chẳng xem lời nàng là thật.
Trịnh Diễm hơi cảm thấy mất hứng, nghịch đầu ngón tay: “Thật sự là rất thích hợp mà. Không còn trẻ tuổi, vẻ ngoài xinh đẹp, tính tình lại ôn hòa.”
“Con nghe từ đâu?” Đỗ thị nghi ngờ có người nói gì đó với con gái bà, “Nếu thật sự có người như vậy, mẹ đã tìm được từ lâu, cần con lo đến à? Mau về phòng viết chữ đi!” Nổi giận.
Trịnh Diễm chạy tới ghé vào tai của bà, nói: “Trưởng công chúa Khánh Lâm thật sự rất thích hợp.”
Cả người Đỗ thị phát run: “Nói bừa!”
Cho tới bây giờ, công chúa luôn là một quần thể kì lạ, vì khác biệt với thời đại mà trên người bọn họ luôn xảy ra nhiều chuyện vô cùng kì quái. Về huyết thống, rất cao quý, nhưng huyết mạch cao quý này cũng là sự xấu hổ – bọn họ không có quyền thừa kế. Vì sự cao quý của bản thân, gả đến nhà chồng, bàn về quan hệ với nhau sao cho phải cũng là một vấn đề nan giải của thế kỉ, chưa nói tới chuyện đứa trẻ sinh ra sẽ mang họ nhà chồng, từ quân thành thần.
Gặp phải một triều đại kém cỏi hơn, chờ bị khinh bỉ. Gặp thời đại này?
Thời điểm các chư vương, hậu cung vội vàng hàn gắn quan hệ, thì có một quần thể bận rộn khác là công chúa. Thời này, sự anh dũng của các công chúa không chỉ ở phong tục tập quán, mà còn cả trong chính trị. Mỗi một vụ làm phản của chư vương, bên trong luôn có bóng dáng của công chúa, phò mã. Đây cũng là lí do mà nhiều nhà không muốn cưới công chúa, hễ làm không tốt thì cả nhà đều thành phản tặc.
Các cô công chúa cứ làm theo ý mình như trước. Rất nhiều nhà nghe tới việc cưới công chúa là đau đầu, nếu xuất thân của mẹ công chúa khá một chút, có lẽ sẽ khiêm tốn hơn, hoặc sau khi lấy chồng thì có bên nhà vợ điều đình, bằng không thì không thể kiềm chế bọn họ, trừ khi mang chém.
Trong đó cũng không loại trừ có vài công chúa đỡ hơn một chút, không tham gia chính sự nhiều, chẳng ương ngạnh, tiếc chỉ là số ít. Trưởng công chúa Khánh Lâm chính là một trong số đó, nhưng, vẫn có tính cách như cũ.
Lần ra ngoài này của Trịnh Diễm được cha mẹ cho phép, do Ngũ ca Trịnh Uyển đưa đi, chủ nhà là em gái của Hoàng đế, Trưởng công chúa Khánh Lâm.
Nhìn trong tập thể các công chúa cả nước, tính ra thì Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng được. Ngẫm lại mà xem, trong hoàng thất có công chúa tạo phản, có công chúa nuôi trai, có công chúa dám đâm chết tiểu thiếp của anh mình, còn có công chúa chộp lấy giáp sĩ hộ vệ bên mình làm phò mã gia… Trong một đống công chúa như thế, mà còn làm Đỗ thị sợ hãi, có thể thấy rõ uy lực của Trưởng công chúa Khánh Lâm.
Trưởng công chúa Khánh Lâm quả thật là oan uổng, bà cảm thấy mình không hề quá giới hạn. Nghĩ đi, công chúa có hai trăm giáp sĩ bảo hộ trông nhà, tới bây giờ bà cũng chưa từng mang họ đi chém người. Bà có mười một người anh, mười ba người chị, thời điểm Hoàng đế lên ngôi thì bốn người chị và ba người anh bị tịch biên, ép chết, bà vẫn rất ngoan ngoãn. Công chúa mà chẳng nuôi tên mặt trắng nào, cũng ít gặp đàn ông, vô cùng ngoan ngoãn!
Thôi đi, Điện hạ! Năm nay ngài đã ba mươi ba rồi, còn chưa kết hôn, thế không đủ đặc biệt, một mình một cõi sao? Độ tuổi kết hôn trung bình ở đây là mười bảy đó nha!
Trưởng công chúa Khánh Lâm là con gái lưu lại của tiên đế, mẹ bà khó sinh mà chết, được mẹ của Hoàng đế, Tống Thái hậu nuôi dưỡng. Khi bảy tuổi, Tống Thái hậu qua đời, chuyển tới Hoàng hậu nguyên phối của Hoàng đế, cũng là Hoàng hậu duy nhất cho tới bây giờ; Trưởng công chúa Khánh Lâm được đưa đến chỗ của Hạ Hoàng hậu. Đến khi bà mười ba tuổi, Hạ Hoàng hậu cũng qua đời.
Ban đầu Hoàng thượng xem bà như con gái. Hoàng đế khổ vô cùng! Từ khi kết hôn không có con, làm Thái tử không có con, làm Hoàng đế cũng chưa có đứa nào, mãi đến sau khi đăng cơ được ba năm, mới có Thái tử hiện tại. Trong ba năm này, cảm giác của ngài khi nhìn cô em gái bé nhỏ mới sinh ra đến lớn chính là:
Ôm ấp tình cảm của người cha.
Những việc Trưởng công chúa Khánh Lâm từng trải qua tuy có hơi trắc trở, sinh ra chưa gặp mẹ cha, nuôi nấng chuyển từ người này sang người khác, tính tình hơi lãnh đạm. Trong vài chục năm Hoàng đế đăng cơ, anh chị em gái của ngài không ngừng tạo phản, cuối cùng bị ngài chém tất, chỉ còn một Vệ vương ôn văn nhĩ nhã, Tào vương bừa bãi, bốn cô em gái, Trưởng công chúa Khánh Lâm là đàng hoàng nhất – vẫn chưa trưởng thành.
Một vị thành niên, mỗi ngày đều nghe anh trai Hoàng đế hôm nay tịch biên nhà Vương gia ca ca ra sao, ngày mai vặn gãy cổ công chúa tỉ tỉ thế nào, không lạnh lùng mới là lạ!
Bà không muốn kết hôn. Cũng vì hôn nhân bị chèn ép, Hoàng đế thương em gái, muốn tìm cho bà một mối hôn nhân tốt. Thế gia bị để mắt tới, nhưng mà người ta không chịu! Kẻ được chọn trúng, thà bị té ngựa gãy chân.
Ngươi không muốn cưới, ta cũng không thèm gả!
Cứ vậy mà bị trễ nãi. Hoàng gia chẳng phải không có công chúa không kết hôn, mà cũng rất tự giác tìm cớ, nào là vì cầu phúc cho Tiên đế, thế là Trưởng công chúa Khánh Lâm được khen ngược, quyết tâm không lấy chồng. Mỗi ngày mở tiệc trà, không nói về chính trị, cũng chẳng phải tình yêu gái trai, chỉ đơn thuần là giao hữu. Người anh Hoàng đế của bà có cảm giác mắc nợ, cũng bởi anh chị em còn ít, Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng chưa từng gây ra phiền toái gì cho Hoàng đế, nên cũng không tránh khỏi mà khoan dung với bà hơn.
Nhưng dù sao bà cũng là phụ nữ, tuổi càng lớn thì càng yêu trẻ con, lúc nào cũng bày ra vẻ mặt của một dì kì quái. Từ mặt mũi đến nói năng, Trịnh Diễm quả rất làm người khác yêu mến, từ bé không biết đã được cưng nựng bao nhiêu lần. Trưởng công chúa Khánh Lâm muốn một đứa con, muốn một gia đình.
Vốn Trịnh Diễm cũng không nghĩ tới bà, chỉ là hôm nay được dì kì quái này ôm vào lòng, nghe Trưởng công chúa vô tình buột miệng: “Mẹ của con đúng là người có phúc khí, con cháu đầy đàn.”
Giọng điệu này vô cùng quen thuộc, sự phân vân trong đáy mắt của Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng thật rõ ràng. Nếu Trịnh Diễm chỉ có tám tuổi, nhất định sẽ không nhìn ra. Vấn đề, nàng không phải. Lòng của gái ế, chỉ có gái ế mới hiểu! Nhớ lại trong nhà mình còn một thầy Cố, tròng mắt Trịnh Diễm đảo quanh.
***
Đỗ thị chỉ coi là chuyện cười, không để ý, lúc ăn cơm còn trừng mắt nhìn con gái mấy lần, còn cảm thấy bộ dạng con gái mình ngày càng không ra thể thống gì.
Trịnh Tĩnh Nghiệp phát hiện tình hình, lúc ấy không nói, ăn cơm xong, khi đi tản bộ mới hỏi. Đỗ thị kể lại đầu đuôi: “Đúng là oan nghiệt kiếp trước, nha đầu kia luôn gây chuyện, hôm nay về nhà còn nói với ta rằng Trưởng công chúa Khánh Lâm rất xứng đôi với thầy của nó! Tính tình Trưởng công chúa Khánh Lâm kì quái như vậy, sao có thể thành đôi?” Đối với Đỗ thị đã trải qua một cuộc hôn nhân nghiêm túc điển hình, thì một gái ếnhư Trưởng công chúa Khánh Lâm đúng là tính tình cổ quái.
Trịnh Tĩnh Nghiệp híp mắt, lúc ấy không nói gì, ngày hôm sau đi điều tra xem Trưởng công chúa Khánh Lâm có tình sử ám muội nào không. Cuối cùng đưa ra kết luận, đề nghị này có thể thực hiện. Trưởng công chúa Khánh Lâm không phải là người gây chuyện, nhà ngoại đã chết từ lâu, chuyện tạo phản cũng không dính tới, lại còn có trình độ văn hóa. Hơn nữa, bà là Trưởng công chúa, người của Cố gia không thể trêu vào. Căn bản là người vợ được may đo dành riêng cho Cố Ích Thuần.
Đây đúng là một hôn nhân kì lạ, người trong cuộc đều không từng nghĩ tới đối phương, chỉ là một ý tưởng kì quái bất chợt của một cô bé, sau khi Tể tướng đồng ý, lại còn cho điều tra, cuối cùng hỏi ý kiến người trong cuộc. Đương sự không bàn bạc với người trong nhà, lại còn chỉ tốn một phút đồng hồ để nói về hôn sự.
Cố Ích Thuần nói: “Ta cưới bà, sẽ đối tốt với bà.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm đáp: “Ta gả cho ông, chỉ muốn an ổn sống qua ngày.”
Sau đó Trưởng công chúa Khánh Lâm nhờ Đỗ thị, phía Cố Ích Thuần đương nhiên là Trịnh Tĩnh Nghiệp, chia nhau báo cho người nhà của mình, cả hai muốn kết hôn, các người mau đi chuẩn bị.
Hoàng đế mừng muốn khóc, cuối cùng cũng lấy lại mặt mũi bị vất trong thế gia rồi! Cuối cùng cũng có thể gả em gái rồi! Hạ lệnh để Trưởng công chúa Khánh Lâm sửa lại phòng ở, chuẩn bị hôn lễ cho em gái, em rể. Còn lo lắng hỏi Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Có ông làm mai thì tất nhiên ta yên tâm, có điều… Cố gia thật sự bằng lòng à?” Hoàng đế bị thế gia làm khổ một lần, sợ người ta sẽ cho leo cây lần nữa.
Cố gia trợn mắt há hốc mồm, bao nhiêu năm nay, mọi người đã mặc kệ chuyện cưới xin của Cố Ích Thuần, định đưa ai đó làm con thừa tự cho ông là được, thế mà đùng cái lại cưới công chúa.
Có điều Cố gia là một gia tộc biết điều, đối nội tuy rằng gia quy nghiêm khắc, nhưng khi thi hành cũng linh động đi.
Trương Trí năm đó, bất luận là diện mạo hay hành sự, đều kém hơn Trịnh Tĩnh Nghiệp tám con phố, nhưng thế lớn, Cố gia không thể bắt Cố Ích Thuần cưới con gái Trương gia. Cố Ích Thuần lớn mạng, chưa cưới về thì bố vợ lên đài, điều này cũng nói lên phần nào thói hành xử Cố gia. (ý chê trách Cố gia bội tình bạc nghĩa.)
Chẳng hạn như thỉnh cầu của Quý Phồn, rồi việc Trương Trí thất bại, Cố gia vô cùng thống khoái, cho Cố Ích Thuần quyền tự chủ hôn nhân, thế nên ông mới có thể sống độc thân suốt nhiều năm như vậy.
Bấy giờ có Trịnh Tĩnh Nghiệp làm mai, Hoàng đế gả em gái, Cố Ích Thuần không chạy trốn, thế thì, chọn bà ấy vậy.
Một tiếng sấm đánh thẳng xuống đầu người. Cái gì? Hai người bọn họ? Mở ra xem, cũng bình thường. Đóng lại, điều kiện hai bên cũng phù hợp, công chúa hoàng thất cùng danh sĩ thế gia, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa. Vấn đề là… đây là hai người không hề có ý kết hôn đó!
Mọi người nhìn thiếp mời đỏ thẫm mà thán rằng, không biết phải nhuộm bao nhiêu chậu máu chó mới có thể nhuộm được một màu đỏ au thế này!
Một người bị thế gia từ chối kết hôn, chưa nói đến cg hận thế gia tận xương, yến hội của bà chẳng thế gia nào dám xuất hiện. Người kia bị cường quyền bức hôn, tức giận đến bỏ nhà suốt ba mươi năm. Nếu hai người này muốn tiến đến với nhau, thể nào cũng phải có một màn mở luận giải kết, ngược luyến tình tâm hoặc oan gia hoan hỉ đây chứ không đùa? Sao chúng ta chẳng nghe tin nào hết nhỉ?
Sau khi nghe ngóng, quả thật chẳng hề phát sinh chuyện gì.
Nói thẳng ra, Cố Ích Thuần và Trưởng công chúa Khánh Lâm chỉ muốn một mái ấm mà thôi, đều là những người từng thất bại, một cuộc sống an ổn chính là thứ mà họ cần. Không cần thiết vì tạo đề tài cho người ta mà làm khổ bản thân.
Người khởi xướng u oán nhìn lão già đang tung tẩy trước mặt. Hoàng đế sung sướng tuyên bố ngài sắp gả em gái, còn cảm tạ Trịnh Tĩnh Nghiệp mười hai vạn lần. Trịnh Diễm ở trong điện Chiêu Nhân, nhìn Hoàng đế đang hoa chân múa tay vui sướng, không nhịn được mà đau buồn rên rỉ sau lưng: “Là con phát hiện đầu tiên cơ mà, mọi người qua sông đoạn cầu.”
Trong lời nói như có oán khí, Hoàng đế không thể không xấu hổ mà tạm thời dừng lại, xoay người, sau đó đưa tiền cám ơn đã làm mai. Còn bảo: “Con nít không nên làm mai mối, đây là trẫm cám ơn con.” Mười vạn tiền cảm ơn, nghe thì nhiều, thật ra là mười vạn tiền đồng, mỗi xâu một nghìn đồng, tổng cộng hết một trăm xâu.
Bổ ngửa! Quà xảm ơn bà mối phải được trịnh trọng, bình thường một hôn sự thành công, sẽ có tiền, lụa, rượu, thức ăn bốn món đưa tặng. Vì Trịnh Diễm còn bé, cảm ơn chỉ mang tính chất tượng trưng, còn người ra mặt làm mai là cha mẹ nàng.
Bây giờ Trịnh Diễm đang thiếu tiền! Nàng muốn mua dược liệu tốt hơn, ngâm thêm một ít rượu thuốc, cuối năm nay tặng mỗi nơi một ít, xem là đặc sản. Theo nàng biết, rượu nhân sâm, rượu cốt hổ đều là đồ bổ, nhưng hai thứ này rất đắt.
Những người bên cạnh nàng là ai chứ? Cha là Tể tướng, thầy giáo làm Phò mã, bạn dám dùng loại dược liệu hạng hai để pha rượu tặng hai người ấy được chắc? Còn nữa nha! Quý Phồn đang sống rất khỏe mạnh, cũng phải để ý một tí. Chỗ của Vu Nguyên Tề cũng cần có lòng. Nhà của các anh, chị, cả vị Hoàng đế trước mắt này càng không thể bỏ xót.
Túi tiền của Trịnh Diễm nhanh chóng lép kẹp.
***
Gả công chúa có quy tắc riêng, trừ khi là tình huống đặc biệt, từ đầu cho đến khi cưới cũng phải mất ít nhất nửa năm. Mọi người bị sét đánh từ đầu đến đuôi, tiệc cưới tổ chức vào mùa xuân năm sau mà vẫn còn như ở trong sương mù, ngơ ngác đến dự.
“Sao mà ông ta/ bà ta cưới/ gả được chứ?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp vô cùng vui vẻ, vỗ vai Cố Ích Thuần: “Cuối cùng ta cũng có thể bỏ được một nỗi băn khoăn trong lòng rồi.” Bởi vì vui vẻ, nên đối với sư đệ khác của Cố Ích Thuần là Lý Tuấn cũng hòa nhã hơn. Lý Tuấn rất hậm hực, không thể mang Trong Tửu của tiệc cưới Cố Ích Thuần đi! Bởi vì đó là phương thức bí mật của Trịnh gia, trong cung Đại Chính cũng chẳng có, muốn uống thì phải từ từ. Quan hệ của Lý Tuấn và Trịnh Tĩnh Nghiệp không tốt, muốn uống chỉ có thể tìm Cố sư huynh.
Bây giờ Cố sư huynh đã có gia đình, ăn cơm có vợ quản, không cần Trịnh gia quan tâm, đoán chừng từ nay về sau Cố sư huynh cũng không cấp đủ cho mình nữa. Nghĩ một bữa tiệc mừng hôm nay như bữa tối cuối cùng, Lý sư đệ vô cùng đau khổ.
Vận mệnh đúng là thứ trêu đùa người khác, điều này đã thể hiện thật rõ trên người Cố Ích Thuần. Tới bây giờ đúng là hoàn toàn không thể ngờ được, Cố Ích Thuần thời niên thiếu không thể ngờ rằng mình suýt nữa bị ép cưới một mụ đàn bà hung dữ, chàng thanh niên Cố Ích Thuần tuyệt đối không tưởng tượng rằng mình sẽ sống N năm độc thân, Cố Ích Thuần tuổi trung niên lại càng không nghĩ tới bỗng nhiên mình lại có thể cưới vợ!
Năm nay Cố Ích Thuần đã năm mươi ba tuổi! Ông chẳng muốn tìm một cô vợ trẻ, phải đi đâu để tìm một người vợ chưa lập gia đình, xinh đẹp, không bị thân thích cản trở đây? Nếu có một nữ nhân như vậy, khi còn trẻ đã bị gả cả rồi, làm gì chờ đến lượt Cố Ích Thuần? Bạn đừng có mà mạnh miệng, đúng là có thật đấy, hơn nữa, lại còn là người bạn không nghĩ tới! Càng làm người khác không ngờ hơn là, tất cả đều do ý nghĩ bất chợt của một cô bé con.
Cố Ích Thuần nghĩ, có lẽ là do số mệnh!
Cố Ích Thuần có ý định kết hôn, nhưng không muốn để gia tộc chọn cho (bóng ma tâm lý rất nghiêm trọng, hễ nhắm mắt là nhớ lại lần cha ông chỉ huy một đám binh sĩ bắt trói), Trịnh Tĩnh Nghiệp một lòng không muốn nhường việc nhân đức này cho ai, kẻ liên quan, Đỗ thị, cũng biết chuyện này.
Đỗ thị bận rộn, đương nhiên Trịnh Diễm cũng sẽ nghe được tin tức. Đỗ thị đang rất buồn, giao thiệp với bên Đông cung cũng chẳng buồn như vậy. Đây là Cố Ích Thuần! Sao có thể tùy tiện tìm một người nào đó miễn cưỡng lấp vào được? Mà, tuổi thích hợp kết hôn ở thời đại này kéo dài từ mười hai, mười ba đến hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, còn Cố Ích Thuần thì bao nhiêu? Đã không còn là một thanh niên không hiểu chuyện nữa rồi!
Trịnh Diễm muốn nói, thầy của nàng đúng là số khổ. Rõ ràng muốn tài có tài, muốn tướng mạo có tướng mạo, kết quả? Đến bây giờ vẫn không có vợ. Thấy mẹ sầu lo đến mức bạc ba sợi tóc, Trịnh Diễm không giúp được cũng sốt ruột – nhưng nàng bao tuổi? Nàng chỉ biết vài người? Mà những người nàng biết không phải là các bác gái đã có chồng thì cũng là bé con, tuổi tác không phù hợp!
Đỗ thị nhìn con gái đang ngồi chồm hổm trên sạp, chống má, nhíu mày, bĩu môi, ra vẻ lo lắng, mà bị chọc cười: “Con đang làm cái trò gì đấy?”
Trịnh Diễm thở dài: “Tấc lòng ta những ai hiểu biết; Ắt nói ta chi xiết sầu bi! Còn người chẳng hiểu chút gì; Nói ta đang kiếm vật chi đấy mà.” (Từ ‘Thử ly’, trong Vương Phong tập, Kinh thi, theo bản dịch của Tạ Quang Phát)
Trịnh Tĩnh Nghiệp vừa bước vào cửa, suýt nữa là vấp té – không biết nha đầu kia vừa nảy ra cái gì? Có thể thấy rõ, Trịnh Tĩnh Nghiệp rất sợ con gái, con cái đúng là cục nợ!
Hai câu này có ý tang thương, hoàn toàn không giống lời của một tiểu cô nương nên nói, vốn là cần lo lắng, nhưng khi nàng thốt ra, Trịnh Tĩnh Nghiệp lại cảm thấy vô cùng buồn cười.
“Con lại nói hươu nói vượn rồi.” Hôm nay Trịnh Tĩnh Nghiệp đã tước chức Giáo úy Sóc An, âm thầm đưa người của mình lên thay, hơi mệt một chút nhưng tâm trạng vui vẻ.
Đỗ thị vỗ đầu con gái: “Làm cái gì mà ngẩn ra vậy?”
Trịnh Diễm nhảy xuống, vì ngồi lâu nên chân tê rần, lúc tiếp đất suýt nữa là ngã sấp, may mà có Trịnh Tĩnh Nghiệp đỡ nàng. Chân Trịnh Diễm run run, được cha đỡ về ngồi ghế, thật ra do bị tê, nên dựa vào cha nàng mà bước.
Trịnh Tĩnh Nghiệp không nói gì, thuận miệng hỏi vài câu về bài tập của Trịnh Diễm, Trịnh Diễm cũng trả lời rõ ràng từng cái. Đỗ thị nói: “A Khánh, đỡ A Diễm về,” còn nói với Trịnh Diễm: “Ngày mai con có việc phải ra ngoài, đi nghỉ sớm đi.” Nhìn Trịnh Diễm về phòng, mới lo lắng nói với Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Có một số cô nương cũng tốt, nhưng tuổi hơi nhỏ, Cố lang quân không thích.” Trịnh Tĩnh Nghiệp cúi đầu cân nhắc, nếu không thì lại uống một bữa rượu với Triệu thông gia, liên lạc tình cảm chút đỉnh chăng?
***
“Con nói lại lần nữa xem?” Đỗ thị không dám tin vào tai mình, “Sao con lại có suy nghĩ như vậy?”
Trịnh Diễm ra ngoài đi dạo một vòng, trở về bảo, ở chỗ của Trưởng công chúa Khánh Lâm gặp một người, nói là “Con cảm thấy là người rất thích hợp”. Đỗ thị còn tưởng con gái yêu sớm, hỏi han hồi lâu, mới biết con gái muốn làm bà mai. Đỗ thị cười mắng: “Con chỉ là một tiểu cô nương, chớ nên suy nghĩ về chuyện này.” Luật bất thành văn, làm mối phải do người đã có gia đình.
Cũng không hỏi là ai, con nhóc này trưởng thành sớm, Đỗ thị cũng chẳng xem lời nàng là thật.
Trịnh Diễm hơi cảm thấy mất hứng, nghịch đầu ngón tay: “Thật sự là rất thích hợp mà. Không còn trẻ tuổi, vẻ ngoài xinh đẹp, tính tình lại ôn hòa.”
“Con nghe từ đâu?” Đỗ thị nghi ngờ có người nói gì đó với con gái bà, “Nếu thật sự có người như vậy, mẹ đã tìm được từ lâu, cần con lo đến à? Mau về phòng viết chữ đi!” Nổi giận.
Trịnh Diễm chạy tới ghé vào tai của bà, nói: “Trưởng công chúa Khánh Lâm thật sự rất thích hợp.”
Cả người Đỗ thị phát run: “Nói bừa!”
Cho tới bây giờ, công chúa luôn là một quần thể kì lạ, vì khác biệt với thời đại mà trên người bọn họ luôn xảy ra nhiều chuyện vô cùng kì quái. Về huyết thống, rất cao quý, nhưng huyết mạch cao quý này cũng là sự xấu hổ – bọn họ không có quyền thừa kế. Vì sự cao quý của bản thân, gả đến nhà chồng, bàn về quan hệ với nhau sao cho phải cũng là một vấn đề nan giải của thế kỉ, chưa nói tới chuyện đứa trẻ sinh ra sẽ mang họ nhà chồng, từ quân thành thần.
Gặp phải một triều đại kém cỏi hơn, chờ bị khinh bỉ. Gặp thời đại này?
Thời điểm các chư vương, hậu cung vội vàng hàn gắn quan hệ, thì có một quần thể bận rộn khác là công chúa. Thời này, sự anh dũng của các công chúa không chỉ ở phong tục tập quán, mà còn cả trong chính trị. Mỗi một vụ làm phản của chư vương, bên trong luôn có bóng dáng của công chúa, phò mã. Đây cũng là lí do mà nhiều nhà không muốn cưới công chúa, hễ làm không tốt thì cả nhà đều thành phản tặc.
Các cô công chúa cứ làm theo ý mình như trước. Rất nhiều nhà nghe tới việc cưới công chúa là đau đầu, nếu xuất thân của mẹ công chúa khá một chút, có lẽ sẽ khiêm tốn hơn, hoặc sau khi lấy chồng thì có bên nhà vợ điều đình, bằng không thì không thể kiềm chế bọn họ, trừ khi mang chém.
Trong đó cũng không loại trừ có vài công chúa đỡ hơn một chút, không tham gia chính sự nhiều, chẳng ương ngạnh, tiếc chỉ là số ít. Trưởng công chúa Khánh Lâm chính là một trong số đó, nhưng, vẫn có tính cách như cũ.
Lần ra ngoài này của Trịnh Diễm được cha mẹ cho phép, do Ngũ ca Trịnh Uyển đưa đi, chủ nhà là em gái của Hoàng đế, Trưởng công chúa Khánh Lâm.
Nhìn trong tập thể các công chúa cả nước, tính ra thì Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng được. Ngẫm lại mà xem, trong hoàng thất có công chúa tạo phản, có công chúa nuôi trai, có công chúa dám đâm chết tiểu thiếp của anh mình, còn có công chúa chộp lấy giáp sĩ hộ vệ bên mình làm phò mã gia… Trong một đống công chúa như thế, mà còn làm Đỗ thị sợ hãi, có thể thấy rõ uy lực của Trưởng công chúa Khánh Lâm.
Trưởng công chúa Khánh Lâm quả thật là oan uổng, bà cảm thấy mình không hề quá giới hạn. Nghĩ đi, công chúa có hai trăm giáp sĩ bảo hộ trông nhà, tới bây giờ bà cũng chưa từng mang họ đi chém người. Bà có mười một người anh, mười ba người chị, thời điểm Hoàng đế lên ngôi thì bốn người chị và ba người anh bị tịch biên, ép chết, bà vẫn rất ngoan ngoãn. Công chúa mà chẳng nuôi tên mặt trắng nào, cũng ít gặp đàn ông, vô cùng ngoan ngoãn!
Thôi đi, Điện hạ! Năm nay ngài đã ba mươi ba rồi, còn chưa kết hôn, thế không đủ đặc biệt, một mình một cõi sao? Độ tuổi kết hôn trung bình ở đây là mười bảy đó nha!
Trưởng công chúa Khánh Lâm là con gái lưu lại của tiên đế, mẹ bà khó sinh mà chết, được mẹ của Hoàng đế, Tống Thái hậu nuôi dưỡng. Khi bảy tuổi, Tống Thái hậu qua đời, chuyển tới Hoàng hậu nguyên phối của Hoàng đế, cũng là Hoàng hậu duy nhất cho tới bây giờ; Trưởng công chúa Khánh Lâm được đưa đến chỗ của Hạ Hoàng hậu. Đến khi bà mười ba tuổi, Hạ Hoàng hậu cũng qua đời.
Ban đầu Hoàng thượng xem bà như con gái. Hoàng đế khổ vô cùng! Từ khi kết hôn không có con, làm Thái tử không có con, làm Hoàng đế cũng chưa có đứa nào, mãi đến sau khi đăng cơ được ba năm, mới có Thái tử hiện tại. Trong ba năm này, cảm giác của ngài khi nhìn cô em gái bé nhỏ mới sinh ra đến lớn chính là:
Ôm ấp tình cảm của người cha.
Những việc Trưởng công chúa Khánh Lâm từng trải qua tuy có hơi trắc trở, sinh ra chưa gặp mẹ cha, nuôi nấng chuyển từ người này sang người khác, tính tình hơi lãnh đạm. Trong vài chục năm Hoàng đế đăng cơ, anh chị em gái của ngài không ngừng tạo phản, cuối cùng bị ngài chém tất, chỉ còn một Vệ vương ôn văn nhĩ nhã, Tào vương bừa bãi, bốn cô em gái, Trưởng công chúa Khánh Lâm là đàng hoàng nhất – vẫn chưa trưởng thành.
Một vị thành niên, mỗi ngày đều nghe anh trai Hoàng đế hôm nay tịch biên nhà Vương gia ca ca ra sao, ngày mai vặn gãy cổ công chúa tỉ tỉ thế nào, không lạnh lùng mới là lạ!
Bà không muốn kết hôn. Cũng vì hôn nhân bị chèn ép, Hoàng đế thương em gái, muốn tìm cho bà một mối hôn nhân tốt. Thế gia bị để mắt tới, nhưng mà người ta không chịu! Kẻ được chọn trúng, thà bị té ngựa gãy chân.
Ngươi không muốn cưới, ta cũng không thèm gả!
Cứ vậy mà bị trễ nãi. Hoàng gia chẳng phải không có công chúa không kết hôn, mà cũng rất tự giác tìm cớ, nào là vì cầu phúc cho Tiên đế, thế là Trưởng công chúa Khánh Lâm được khen ngược, quyết tâm không lấy chồng. Mỗi ngày mở tiệc trà, không nói về chính trị, cũng chẳng phải tình yêu gái trai, chỉ đơn thuần là giao hữu. Người anh Hoàng đế của bà có cảm giác mắc nợ, cũng bởi anh chị em còn ít, Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng chưa từng gây ra phiền toái gì cho Hoàng đế, nên cũng không tránh khỏi mà khoan dung với bà hơn.
Nhưng dù sao bà cũng là phụ nữ, tuổi càng lớn thì càng yêu trẻ con, lúc nào cũng bày ra vẻ mặt của một dì kì quái. Từ mặt mũi đến nói năng, Trịnh Diễm quả rất làm người khác yêu mến, từ bé không biết đã được cưng nựng bao nhiêu lần. Trưởng công chúa Khánh Lâm muốn một đứa con, muốn một gia đình.
Vốn Trịnh Diễm cũng không nghĩ tới bà, chỉ là hôm nay được dì kì quái này ôm vào lòng, nghe Trưởng công chúa vô tình buột miệng: “Mẹ của con đúng là người có phúc khí, con cháu đầy đàn.”
Giọng điệu này vô cùng quen thuộc, sự phân vân trong đáy mắt của Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng thật rõ ràng. Nếu Trịnh Diễm chỉ có tám tuổi, nhất định sẽ không nhìn ra. Vấn đề, nàng không phải. Lòng của gái ế, chỉ có gái ế mới hiểu! Nhớ lại trong nhà mình còn một thầy Cố, tròng mắt Trịnh Diễm đảo quanh.
***
Đỗ thị chỉ coi là chuyện cười, không để ý, lúc ăn cơm còn trừng mắt nhìn con gái mấy lần, còn cảm thấy bộ dạng con gái mình ngày càng không ra thể thống gì.
Trịnh Tĩnh Nghiệp phát hiện tình hình, lúc ấy không nói, ăn cơm xong, khi đi tản bộ mới hỏi. Đỗ thị kể lại đầu đuôi: “Đúng là oan nghiệt kiếp trước, nha đầu kia luôn gây chuyện, hôm nay về nhà còn nói với ta rằng Trưởng công chúa Khánh Lâm rất xứng đôi với thầy của nó! Tính tình Trưởng công chúa Khánh Lâm kì quái như vậy, sao có thể thành đôi?” Đối với Đỗ thị đã trải qua một cuộc hôn nhân nghiêm túc điển hình, thì một gái ếnhư Trưởng công chúa Khánh Lâm đúng là tính tình cổ quái.
Trịnh Tĩnh Nghiệp híp mắt, lúc ấy không nói gì, ngày hôm sau đi điều tra xem Trưởng công chúa Khánh Lâm có tình sử ám muội nào không. Cuối cùng đưa ra kết luận, đề nghị này có thể thực hiện. Trưởng công chúa Khánh Lâm không phải là người gây chuyện, nhà ngoại đã chết từ lâu, chuyện tạo phản cũng không dính tới, lại còn có trình độ văn hóa. Hơn nữa, bà là Trưởng công chúa, người của Cố gia không thể trêu vào. Căn bản là người vợ được may đo dành riêng cho Cố Ích Thuần.
Đây đúng là một hôn nhân kì lạ, người trong cuộc đều không từng nghĩ tới đối phương, chỉ là một ý tưởng kì quái bất chợt của một cô bé, sau khi Tể tướng đồng ý, lại còn cho điều tra, cuối cùng hỏi ý kiến người trong cuộc. Đương sự không bàn bạc với người trong nhà, lại còn chỉ tốn một phút đồng hồ để nói về hôn sự.
Cố Ích Thuần nói: “Ta cưới bà, sẽ đối tốt với bà.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm đáp: “Ta gả cho ông, chỉ muốn an ổn sống qua ngày.”
Sau đó Trưởng công chúa Khánh Lâm nhờ Đỗ thị, phía Cố Ích Thuần đương nhiên là Trịnh Tĩnh Nghiệp, chia nhau báo cho người nhà của mình, cả hai muốn kết hôn, các người mau đi chuẩn bị.
Hoàng đế mừng muốn khóc, cuối cùng cũng lấy lại mặt mũi bị vất trong thế gia rồi! Cuối cùng cũng có thể gả em gái rồi! Hạ lệnh để Trưởng công chúa Khánh Lâm sửa lại phòng ở, chuẩn bị hôn lễ cho em gái, em rể. Còn lo lắng hỏi Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Có ông làm mai thì tất nhiên ta yên tâm, có điều… Cố gia thật sự bằng lòng à?” Hoàng đế bị thế gia làm khổ một lần, sợ người ta sẽ cho leo cây lần nữa.
Cố gia trợn mắt há hốc mồm, bao nhiêu năm nay, mọi người đã mặc kệ chuyện cưới xin của Cố Ích Thuần, định đưa ai đó làm con thừa tự cho ông là được, thế mà đùng cái lại cưới công chúa.
Có điều Cố gia là một gia tộc biết điều, đối nội tuy rằng gia quy nghiêm khắc, nhưng khi thi hành cũng linh động đi.
Trương Trí năm đó, bất luận là diện mạo hay hành sự, đều kém hơn Trịnh Tĩnh Nghiệp tám con phố, nhưng thế lớn, Cố gia không thể bắt Cố Ích Thuần cưới con gái Trương gia. Cố Ích Thuần lớn mạng, chưa cưới về thì bố vợ lên đài, điều này cũng nói lên phần nào thói hành xử Cố gia. (ý chê trách Cố gia bội tình bạc nghĩa.)
Chẳng hạn như thỉnh cầu của Quý Phồn, rồi việc Trương Trí thất bại, Cố gia vô cùng thống khoái, cho Cố Ích Thuần quyền tự chủ hôn nhân, thế nên ông mới có thể sống độc thân suốt nhiều năm như vậy.
Bấy giờ có Trịnh Tĩnh Nghiệp làm mai, Hoàng đế gả em gái, Cố Ích Thuần không chạy trốn, thế thì, chọn bà ấy vậy.
Một tiếng sấm đánh thẳng xuống đầu người. Cái gì? Hai người bọn họ? Mở ra xem, cũng bình thường. Đóng lại, điều kiện hai bên cũng phù hợp, công chúa hoàng thất cùng danh sĩ thế gia, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa. Vấn đề là… đây là hai người không hề có ý kết hôn đó!
Mọi người nhìn thiếp mời đỏ thẫm mà thán rằng, không biết phải nhuộm bao nhiêu chậu máu chó mới có thể nhuộm được một màu đỏ au thế này!
Một người bị thế gia từ chối kết hôn, chưa nói đến cg hận thế gia tận xương, yến hội của bà chẳng thế gia nào dám xuất hiện. Người kia bị cường quyền bức hôn, tức giận đến bỏ nhà suốt ba mươi năm. Nếu hai người này muốn tiến đến với nhau, thể nào cũng phải có một màn mở luận giải kết, ngược luyến tình tâm hoặc oan gia hoan hỉ đây chứ không đùa? Sao chúng ta chẳng nghe tin nào hết nhỉ?
Sau khi nghe ngóng, quả thật chẳng hề phát sinh chuyện gì.
Nói thẳng ra, Cố Ích Thuần và Trưởng công chúa Khánh Lâm chỉ muốn một mái ấm mà thôi, đều là những người từng thất bại, một cuộc sống an ổn chính là thứ mà họ cần. Không cần thiết vì tạo đề tài cho người ta mà làm khổ bản thân.
Người khởi xướng u oán nhìn lão già đang tung tẩy trước mặt. Hoàng đế sung sướng tuyên bố ngài sắp gả em gái, còn cảm tạ Trịnh Tĩnh Nghiệp mười hai vạn lần. Trịnh Diễm ở trong điện Chiêu Nhân, nhìn Hoàng đế đang hoa chân múa tay vui sướng, không nhịn được mà đau buồn rên rỉ sau lưng: “Là con phát hiện đầu tiên cơ mà, mọi người qua sông đoạn cầu.”
Trong lời nói như có oán khí, Hoàng đế không thể không xấu hổ mà tạm thời dừng lại, xoay người, sau đó đưa tiền cám ơn đã làm mai. Còn bảo: “Con nít không nên làm mai mối, đây là trẫm cám ơn con.” Mười vạn tiền cảm ơn, nghe thì nhiều, thật ra là mười vạn tiền đồng, mỗi xâu một nghìn đồng, tổng cộng hết một trăm xâu.
Bổ ngửa! Quà xảm ơn bà mối phải được trịnh trọng, bình thường một hôn sự thành công, sẽ có tiền, lụa, rượu, thức ăn bốn món đưa tặng. Vì Trịnh Diễm còn bé, cảm ơn chỉ mang tính chất tượng trưng, còn người ra mặt làm mai là cha mẹ nàng.
Bây giờ Trịnh Diễm đang thiếu tiền! Nàng muốn mua dược liệu tốt hơn, ngâm thêm một ít rượu thuốc, cuối năm nay tặng mỗi nơi một ít, xem là đặc sản. Theo nàng biết, rượu nhân sâm, rượu cốt hổ đều là đồ bổ, nhưng hai thứ này rất đắt.
Những người bên cạnh nàng là ai chứ? Cha là Tể tướng, thầy giáo làm Phò mã, bạn dám dùng loại dược liệu hạng hai để pha rượu tặng hai người ấy được chắc? Còn nữa nha! Quý Phồn đang sống rất khỏe mạnh, cũng phải để ý một tí. Chỗ của Vu Nguyên Tề cũng cần có lòng. Nhà của các anh, chị, cả vị Hoàng đế trước mắt này càng không thể bỏ xót.
Túi tiền của Trịnh Diễm nhanh chóng lép kẹp.
***
Gả công chúa có quy tắc riêng, trừ khi là tình huống đặc biệt, từ đầu cho đến khi cưới cũng phải mất ít nhất nửa năm. Mọi người bị sét đánh từ đầu đến đuôi, tiệc cưới tổ chức vào mùa xuân năm sau mà vẫn còn như ở trong sương mù, ngơ ngác đến dự.
“Sao mà ông ta/ bà ta cưới/ gả được chứ?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp vô cùng vui vẻ, vỗ vai Cố Ích Thuần: “Cuối cùng ta cũng có thể bỏ được một nỗi băn khoăn trong lòng rồi.” Bởi vì vui vẻ, nên đối với sư đệ khác của Cố Ích Thuần là Lý Tuấn cũng hòa nhã hơn. Lý Tuấn rất hậm hực, không thể mang Trong Tửu của tiệc cưới Cố Ích Thuần đi! Bởi vì đó là phương thức bí mật của Trịnh gia, trong cung Đại Chính cũng chẳng có, muốn uống thì phải từ từ. Quan hệ của Lý Tuấn và Trịnh Tĩnh Nghiệp không tốt, muốn uống chỉ có thể tìm Cố sư huynh.
Bây giờ Cố sư huynh đã có gia đình, ăn cơm có vợ quản, không cần Trịnh gia quan tâm, đoán chừng từ nay về sau Cố sư huynh cũng không cấp đủ cho mình nữa. Nghĩ một bữa tiệc mừng hôm nay như bữa tối cuối cùng, Lý sư đệ vô cùng đau khổ.
Danh sách chương