Mặt trời lặn về phía đằng Tây, ánh chiều tà xuyên qua cửa kiếng xe chiếu vào một nửa bên mặt của Cảnh Nguyệt. Sở Từ thắt dây an toàn, điều chỉnh lại ghế ngồi. Thấy di động của Cảnh Nguyệt tiếp tục đổ chuông, anh đành phải mở miệng nói: “Nếu giáo sư Cảnh có việc tôi có thể đi một mình.”

Cảnh Nguyệt nhìn màn hình, khẽ nhíu mày. Cô đã nói với Hứa Mặc Bạch cô đang làm việc, tối nay không thể gặp nhưng không hiểu sao anh ta liên tục gọi lại.

Cảnh Nguyệt phiền muộn không thôi. Cảnh Nguyệt nhìn đồng hồ, 6 giờ rưỡi. Cô thầm tính toán thời gian đi cùng Sở Từ đến hiện trường án mạng và quay trở về. Cô nhận máy, giọng xa cách: “11 giờ đêm, gặp ở dưới tòa nhà.”

“Đồng nghiệp!” Cảnh Nguyệt trả lời.

“Em nói vì đang bận công tác nên không đồng ý gặp mặt tối nay đúng không?”

“Ừm!”

“Cảnh Nguyệt!” Hứa Mặc Bạch nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trên di động, tay nắm lại thành quyền, mắt đỏ au, nghiến chặt răng nhìn vào hai người trên chiếc SUV ở con đường đối diện. Anh ta hận không thể xông lên đánh chết người đàn ông kia, nhưng anh ta phải nhịn.

Hứa Mặc Bạch hít thở sâu, anh ta tự dặn lòng phải bình tĩnh, bây giờ làm lớn chuyện chỉ làm xấu đi mối quan hệ giữa anh ta và Cảnh Nguyệt.

Cảnh Nguyệt là người vợ mà anh ta đã tỉ mỉ lựa chọn, anh ta không muốn lựa chọn lại.

Hứa Mặc Bạch cắn răng nhìn bọn họ: “Được! 11 giờ, anh chờ em!”

*

Đường Việt Hải dẫn vào khu ở cũ của người nổi tiếng này có lịch sử hơn trăm năm, là khu biệt thự được xây dựng vào thời Tây Dương. Vào thế kỷ trước, đây là nơi ở của những đại văn hào nhưng nó lại nổi tiếng bởi những câu chuyện ma quái hơn là bề dày văn hóa lịch sử. Chính vì điều này đã thu hút rất nhiều người muốn khám phá nó về đêm.

Sở Từ cầm đèn pin đi theo phía sau Cảnh Nguyệt. Hai bên đường những cây tường vi cao hơn đầu người, vài chiếc đèn đường đứng chen trong bóng cây cổ thụ phát ra ánh sáng yếu ớt. Khu nhà ở này thật lặng lẽ, không một tiếng gió. Chỉ có sự im lặng chết chóc và âm thanh lẹt xẹt phát ra từ những bước chân ma sát trên đất đá.

“Giáo sư Cảnh đã từng nghe mấy chuyện ma đồn thổi ở trong khu này chưa?” Sở Từ nhìn bóng lưng của Cảnh Nguyệt.

Cảnh Nguyệt cũng không ngừng bước chân, tay cầm đèn pin đảo qua đảo lại. “Nghe rồi!”

Sở Từ: “Nếu giáo sư Cảnh sợ có thể trốn phía sau lưng tôi.”

Cảnh Nguyệt dừng lại, dường như không nghe thấy Sở Từ nói, cô chỉ vào một cánh cửa đóng chặt: “Chính là chỗ này.”

Nói xong Cảnh Nguyệt chìa khóa trong túi xách, mở cửa, mùi máu tanh nồng nặc từ bên trong ùa ra.

Cảnh Nguyệt mở công tắc đèn ngay tường, gian phòng tối om lập tức sáng choang.

Sở Từ không bước vào gian phòng xảy ra án mạng ngay, mà trước tiên anh đứng ngoài cửa, quan sát toàn bộ hoàn cảnh xung quanh. Cả hai bên kết nối với căn nhà sẽ được khóa ngay khi trời vừa sập tối, đối diện bức tường trồng hoa là lối cầu thang dẫn lên lầu hai.

Sở Từ đi sang hai căn phòng bên cạnh kiểm tra. Anh đẩy nhẹ cửa, cửa đã khóa kỹ. Anh rút trong túi một tấm thẻ tàu điện ngầm, thực hiện vài thủ thuật nhỏ, cánh cửa mau chóng mở ra. Anh liếc nhìn một vòng, cả hai phòng được thiết kế và trang trí giống nhau.

Cảnh Nguyệt không thúc giục, lẳng lặng đứng ở cửa nhìn anh.

Sở Từ kiểm tra xong xuôi mới tiến vào căn phòng phát sinh án mạng.

Phần bài trí của các gian phòng này đều giống nhau, đều là kiểu trang trí của thế kỷ trước. Sát tường có một kệ sách, sát bên cạnh có thêm một tủ sách và chiếc ghế bằng gỗ sưa. Bên trong đặt thêm một bộ bàn ghế dùng tiếp khách, tới gần bàn trà có vẽ hai hình bằng phấn: một là vị trí thi thể của nạn nhân Triệu Nguyên, còn một là vị trí của con robot. Trong hai vị trí đó đều có dấu máu rất lớn.

“Người báo án là hai sinh viên đại học. Bọn họ khai khi họ tỉnh dậy tại vị trí này chứng kiến cảnh con robot đang cầm hung khí nhỏ máu và nạn nhân đã bị chặt đứt đầu.” Cảnh Nguyệt đi vào trong, tựa lưng vào bức tường cách cánh cửa không xa. “Đồng thời nhân chứng cũng xác định khi hai bọn họ vào đây, gian phòng này chưa có người chết!”

“Nói cách khác, có hai khả năng: một, nạn nhân chết rồi, thi thể mới được chuyển đến căn phòng này; hai, hai nhân chứng bị một người nào đó chuyển đến gian phòng này.” Sở Từ phân tích.

“Căn cứ vào vết máu tại hiện trường chúng ta sẽ loại trừ khả năng nạn nhân được chuyển đến đây; trái lại, nhân chứng khai đêm đó có uống bia nên khả năng bị người ta chuyển đến căn phòng này lớn hơn.” Cảnh Nguyệt tiếp tục suy đoán của Sở Từ.

“Tôi đã xem qua các gian phòng bên cạnh, hầu như trang trí giống như đúc phòng này. Để một người trong tình huống say rượu tin đây cũng chính là căn phòng họ đã ở thì hết sức dễ dàng.” Sở Từ ngồi xổm xuống, kiểm tra nền nhà thêm một lần nữa, xác định không có bất kỳ vỏ chai thuốc nào.

Cảnh Nguyệt gật đầu, cô cũng có cùng suy nghĩ.

Nếu như nhân chứng được chuyển sang căn phòng này, như vậy chứng tỏ nạn nhân không phải tự sát mà là bị giết.

Tuy nhiên…

Sở Từ và Cảnh Nguyệt nhìn nhau.

Hung thủ làm như vậy với mục đích gì? Vốn dĩ có thể ngụy trang thành vụ tự sát hoàn mỹ giống vụ án nhảy lầu… Tại sao lại để lại sở hở lớn đến như vậy?

Sở Từ đến sát bức tường gần chiếc bàn. Anh nhìn những dòng thơ được viết bằng máu rồi rơi vào trầm tư.

Có lẽ nào bản thân hung thủ cũng không muốn ngụy trang thành vụ tự sát. Mà, hắn hi vọng thêm nhiều người quan tâm.

Sở Từ nghĩ đến đoạn livestream trong vụ án 713, âm thanh tuy dùng qua máy biến âm nhưng cũng không che giấu được khát vọng thu hút sự chú ý của người khác.

Sở Từ nhìn Cảnh Nguyệt, chậm rãi lên tiếng: “Hung thủ cố tình lưu lại hai sinh viên đại học đó làm nhân chứng, hắn muốn tất cả mọi người đều biết đến hắn.”



Giữa trưa, nắng gay gắt, nhiệt độ gần 36 độ, Trần Khải Nhất lần đầu tiên không đến phòng tự học mà lê từng bước nặng nề dọc đường ray xe lửa. Cậu ta vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, cả người ướt đẫm, tay nắm chặt dây đeo của chiếc balo, đứng đờ ra nhìn chiếc xe lửa ở đằng xa đang từ từ tiến đến.

Cậu ta nhớ tớ đoạn tin nhắn rác hôm qua mới nhận được.

- - Tôi biết cậu được sinh ra từ Địa ngục.

Địa ngục?

Cậu ta đúng là sinh ra ở địa ngục và xung quanh cậu ta toàn là ma quỷ.

Xe lửa càng ngày càng gần.

Tiếng còi tàu kêu lên những tiếng ầm ĩ điếc óc.

Sắc mặt Trần Khải Nhất trắng bệch, cả người lạnh như băng, ánh mặt trời nóng rẫy kia cũng không thể sửa ấm được cậu ta.

Cậu ta nhìn đường ray, những thanh sắt đồng đều nhau như muốn kết nối hai đường ray song song vào với nhau.

Tựa như giao điểm của số phận.

Trần Khải Nhất ngẩn người, xe lửa chỉ còn cách cậu ta chừng 50m, chớp mắt sẽ tông thẳng tới.

“Này, cậu nhóc mau tránh ra.” Chu Huyền đứng ở bên kia đường ray la lớn.

Trần Khải Nhất nhìn vào mắt Chu Huyền sững người không nhúc nhích.

Xe lửa càng lúc càng gần, Chu Huyền như chiếc cung tên phóng tới phía Trần Khải Nhất.

Trần Khải Nhất chỉ cảm nhận được một cơn gió mạnh xẹt qua người cậu ta, cảm nhận được thân thể mình được đẩy ra khỏi đường ray.

Tu tu tu….

Xe lửa chạy qua phát sinh chuỗi âm thanh rầm rập.

Chu Huyền lồm cồm bò dậy, còn chưa kịp phủi đất cát trên người mình đã vội chạy sang nâng cậu thanh niên đứng dậy.

“Cậu không sao chứ?”

Trần Khải Nhất lắc đầu, cúi gằm không dám nhìn vào mắt Chu Huyền: “Không… Không sao ạ!”

Xác định cậu thanh niên không bị thương, Chu Huyền mới nghiêm khắc khuyên răn: “Cậu có biết như vậy nguy hiểm lắm không, không được phép di chuyển gần đường ray!”

Trần Khải Nhất càng cúi gằm đầu, cậu ta lắp bắp: “Xin lỗi… Dạ… Xin lỗi!”

Sau khi nghiêm giọng phê bình Trần Khải Nhất, anh ấy hỏi họ tên và số điện thoại liên lạc. Sau khi xác thực cậu thanh niên chỉ muốn đi đường tắt về nhà mới cho cậu ta rời đi.

“Nắng quá!” Chu Huyền phủi bụi trên người, bỗng nhiên trông thấy một quyển sách ở đám cỏ gần đó.

Anh ấy nhặt lên nhìn, là quyển sách Kinh thánh Tân Cựu Ước khá cũ.

Mở quyển sách ra, hai hàng chữ viết tay bằng bút máy rất đẹp:

“The world has kissed my Soul with its pain, asking for its return in Songs.”

― Rabindranath Tagore

(Trích từ tập thơ Người Làm Vườn – The Gardener) 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện