Lão Tù cầm bút bắt đầu ghi chép: “Không phải vừa rồi pháp y Cảnh đã nói báo cáo nghiệm thi cho thấy nạn nhân là tự sát hoặc bất cẩn rơi xuống biển sao?”

“Tôi đã xem qua ghi chép của cảnh sát về năm lần Trần Niệm tự mình báo cảnh sát việc cô ta bị bạo hành, cả năm lần Trần Niệm đều khai: Trương Siêu nhấn đầu cô ta vào nước, cô ta không ngừng giãy dụa, nước tràn vào tai mắt mũi miệng. Cô ta cảm giác không thể thở được, nước tràn vào cổ họng tựa như muốn lấp đầy lá phổi.” Cảnh Nguyệt không dùng từ nạn nhân mà dùng tên để gọi Trần Niệm, cô muốn nhớ kỹ cái tên này, nhớ kỹ nhân vật đáng thương này.

“Như vậy thì có vấn đề gì không?” Lão Tù cũng đọc qua hồ sơ về bạo hành gia đình của cô ta.

Trương Siêu, chồng của cô ta, quả thật là một kẻ xấu xa; nhưng trong 21 hồ sơ báo án thì đại đa số đều là hàng xóm hoặc người qua đường giúp cô ta báo cảnh sát.

Lão Tù lắc đầu.

Đàn ông sợ đi nhầm đường, phụ nữ sợ gả sai chồng.

Người xưa nói quả không sai.

Sở Từ đảo mắt, anh nhếch miệng, không ngờ Cảnh Nguyệt đã làm xong, còn làm thật tốt “bài tập”.

“Tính cách của Trần Niệm nhu nhược, nhẫn nhục chịu đựng. Vì tài chính đều dựa vào chồng nên cô ta tự ti, không có chút tự tin nào. Các thành viên trong gia đình của cô ta cũng rất cay nghiệt, cô ta không hề có địa vị trong gia đình, không hề được tôn trọng. Một người phụ nữ tính tình như vậy mà dám đứng ra báo cảnh sát đã cho thấy điểm mấu chốt của cô ta là sợ chết đuối. Từ những miêu tả khá chi tiết trong lời khai của cô ta có thể cho thấy Trần Niệm rất sợ nước, một người sợ nước sẽ không dễ dàng đến gần khu vực có nước.”

Cảnh Nguyệt nói tiếp: “Từ góc độ tâm lý cho thấy, Trần Niệm từng có nhiều lần trải nghiệm bản thân bị ‘chết đuối’, và phản ứng của cô ta là vô cùng bài xích. Đội phó, chú sợ độ cao, vậy chú có chọn nhảy lầu để kết thúc mạng sống mình không.”

Lão Tù lắc đầu: “Không biết!”

Vài giây sau, ông giật mình nhìn Cảnh Nguyệt, “Làm sao cô biết tôi sợ độ cao?”

Việc ông sợ độ cao chỉ có vợ biết, ông chưa từng kể với ai.

Cảnh Nguyệt chỉ sang Sở Từ: “Chú hỏi đội trưởng Sở.”

“Đội trưởng cũng biết tôi sợ độ cao?”

Sở Từ cười cười gật đầu.

Yến Vũ cũng mỉm cười, làm đồng nghiệp với ông đã nhiều năm làm sao không biết được việc này, chỉ vì sợ ông ngại nên mới không nói thẳng ra thôi.

Lão Tù nhìn xung quanh, “Vậy là toàn đội ai cũng biết!”

“Hình như có người không biết!” Yến Vũ sờ sờ mũi.

“Khụ khụ…. Tiếp tục nghe Cảnh Nguyệt phân tích.” Sở Từ ho khan hai tiếng.

“Tự sát không phải bẩm sinh mà được hình thành dần qua năm tháng. Bình thường một người có ý định tự sát sẽ có bốn giai đoạn tâm lý: rối loạn cảm xúc, hình thành ý niệm, tìm sự giúp đỡ và thực hiện kế hoạch. Điển hình là Trần Khải Nhất trong vụ án liên hoàn vừa qua. Anh ta béo phì, luôn bị bạn bè trêu chọc khiến tâm lý chán nản, lại còn bị bạn bè đánh hội đồng một thời gian dài. Vì Trần Khải Nhất không phản kháng nên những tâm lý tiêu cực ấy dần tích lũy trong lòng, và biến thành ý niệm tự sát. Trần Khải Nhất đã nhờ giáo viên và những người bạn giúp đỡ, cũng thông qua những hành vi được cho là không bình thường của mình để phát tín hiệu cầu cứu với thế giới bên ngoài – đây chính là giai đoạn thứ ba; khi tín hiệu cầu cứu bị giáo viên và bạn học phớt lờ, bạn bè vẫn không dừng việc bắt nạt và đánh cậu ta nên cậu ta bắt đầu thực hiện kế hoạch tự sát. Bề ngoài cậu ta vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng giữ ý chí, xử lý đồ đạc cá nhân, cân nhắc địa điểm và phương thức tự sát, nhiều lần qua địa điểm đã chọn để khảo sát. Đây là quá trình tâm lý cơ bản của một người có ý đồ tự sát, Trần Niệm rõ ràng không phát triển theo mô hình này.”

“Ý của cô là nạn nhân bị mưu sát?” Lão Tù kinh ngạc.

“Đây cũng chỉ là suy đoán của tôi, cần mọi người tìm ra chứng cứ để chứng thực suy đoán này.”

“Theo như cô suy đoán, người bị tình nghi nhất là ai?” Sở Từ đột nhiên hỏi.

“Chồng của Trần Niệm, Trương Siêu.” Cảnh Nguyệt không hề nghĩ ngợi, trả lời ngay lập tức.

“Nguyên nhân!”

“Thứ nhất, Trần Niệm đi du lịch là do Trương Siêu quyết định, đối với Trần Niệm mà nói đây chỉ là hành vi bộc phát nên bài trừ là kế hoạch tự sát, nhưng nó lại nằm trong kế hoạch của Trương Siêu;

Thứ hai, Trương Siêu có tiền án bạo hành gia đình, tính cách nóng nảy dễ kích động, ghen tuông, ham muốn kiểm soát, ý thức đạo đức kém;

Thứ ba, sợ Trần Niệm đòi ly hôn, phải phân chia tài sản.

Điểm thứ ba cũng là điểm khiến tôi có thể khẳng định Trần Niệm không tự sát. Có một lần ở bên ngoài một quán bar tôi giúp Trần Niệm báo cảnh sát, rồi tôi đưa cho cô ta tấm danh thiếp của tôi ngay đồn công an Kiến Hòa, đồng thời đưa ra đề nghị cô ta nên ly hôn. Sau đó cô ta chủ động liên hệ với tôi. Tôi biết được chuyện này là khi biết nạn nhân là Trần Niệm tôi có quay trở lại đồn công an Kiến Hòa, cảnh sát ở đó nói cô ta có đến tìm bọn họ để xin cách thức liên lạc với tôi vào hôm trước khi cô ta đi du lịch. Một người dự tính ly hôn sẽ không đột nhiên nảy sinh ý định tự sát.

“Không phải giết người vì tình, cũng không phải giết người để báo thù thì khả năng lớn nhất Trương Siêu biết được ý định Trần Niệm muốn ly hôn, để phòng ngừa chuyện cô ta lấy một nửa gia sản, hắn đã ra tay giết cô ta trước.”

Lão Tù bật cười lớn, đồng ý với suy luận của Cảnh Nguyệt: “Đội trưởng, giáo sư Cảnh coi như làm hết công việc của bọn tôi rồi!”

Sở Từ tự hào: “Nên tôi phải dùng hết sức mới có thể kéo cô ấy về đây!”

“Bây giờ có ba vấn đề chú và Yến Vũ hãy đi điều tra:

Một: chứng cứ chứng minh Trương Siêu không có mặt tại hiện trường. Nếu Trương Siêu không ở trên du thuyền vậy hung thủ giết cô ta là ai, có quan hệ với Trương Siêu hay không? Hai: lấy khẩu cung của toàn bộ du khách trên thuyền một lần nữa, sắp xếp lại các đầu mối có giá trị.

Ba: nếu như không phải nửa đêm nạn nhân một mình ra boong thuyền thì nhất định phải có người gõ cửa đến tìm cô ta; hoặc nhắn tin cô ta ra ngoài. Người này nhất định biết và có được sự tín nhiệm của nạn nhân. Đặt trọng tâm điều tra điện thoại của nạn nhân và bạn cùng phòng.”

Sau khi Lão Tù và Yến Vũ rời đi Cảnh Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn dáng vẻ này của cô, anh cười cười: “Căng thẳng?”

Cảnh Nguyệt gật đầu: “Lần đầu tiên tôi nhập tâm phân tích như thế!”

Có lẽ ở chung lâu ngày, cộng với sự tín nhiệm cao với Sở Từ nên Cảnh Nguyệt dễ dàng lộ ra tâm trạng của mình, không còn là một người phụ nữ cao ngạo như lúc anh mới quen.

“Cô phân tích rất đúng, làm bài tập cũng rất tỉ mỉ, đúng với tư cách của một điều tra viên.” Sở Từ cực kỳ hài lòng với biểu hiện này của Cảnh Nguyệt. Chỉ có điều… khi bắt gặp quầng thâm trên đôi mắt cô anh chợt nghĩ có lẽ hôm qua cô đã phải thức rất khuya.

Thấy Sở Từ đánh giá cao phân tích của mình, Cảnh Nguyệt cảm thấy thức suốt đêm qua thật sự đáng giá.

“Vụ án tại sân chơi thiếu nhi người bị tình nghi nhiều nhất là chồng của nạn nhân, Phùng Đức Hoa. Hung thủ bị tình nghi giết chết Trần Niệm cũng là chồng cô ta, Trương Siêu. Trương Siêu nóng nảy, có khuynh hướng bạo lực, thường xuyên bạo hành, kinh doanh một gara tư nhân, có cơ sở kinh tế, 41 tuổi, cao 1m60, ngoại trừ chưa chứng minh được hắn ta có phải là một kẻ ấu dâm hay không thì hắn khá trùng khớp với phác họa chân dung hung thủ ở sân chơi thiếu nhi.” Trực giác của Cảnh Nguyệt cho thấy hai vụ án này có liên quan, đôi mắt cô nhìn Sở Từ đầy lo lắng, mong nhận được sự tán đồng của anh.

Sở Từ nhìn ánh mắt của Cảnh Nguyệt, anh lắc đầu mỉm cười, rồi cúi đầu xem đồng hồ, đã trưa rồi: “Nếu không chúng ta ra ngoài ăn trưa, từ từ nói!”

“Đội trưởng Sở, tôi cho rằng hai vụ án này có thể sát nhập để điều tra.” Nghĩ đến những suy đoán này của mình Cảnh Nguyệt bất giác run lên.

Sở Từ đứng dậy, cúi đầu nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của Cảnh Nguyệt, “Suy đoán rất táo bạo nhưng còn thiếu chứng cứ xác thực. Đầu tiên phải chứng minh Trương Siêu có phải là kẻ ấu dâm hay không; Thứ hai, coi như chứng minh được hắn ấu dâm, vậy hắn có liên lạc với Phùng Đức hoa hay không? Là do Phùng Đức Hoa sai khiến hay tự mình gây án. Cuối cùng, dựa theo suy đoán của cô, Trương Siêu giúp Phùng Đức Hoa giết Trương Lệ, vậy hung thủ sát hại Trần Niệm có lẽ chính là Phùng Đức Hoa, nhưng mấy ngày nay Phùng Đức Hoa đều ở hội quán đánh bạc, Tiểu Linh Thông theo dõi hắn 24/24, hắn có chứng cứ không có mặt tại hiện trường.”

Cảnh Nguyệt trầm ngâm một lúc, tán đồng với những nghi điểm của anh trong suy luận của cô: “Giả như còn một người nữa, ba người liên kết với nhau để giết vợ của mình, sau đó ai cũng có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường?”

Nghe xong Sở Từ sững người, thanh âm anh trầm thấp: “Nếu đúng là như vậy, phải có một người vô cùng có uy tín đứng ở ngoài cuộc chỉ đạo mới có thể bảo đảm được quy tắc trò chơi, và người này có kinh nghiệm giết người phong phú, khả năng phản trinh sát cao mới có thể lên được kế hoạch giết người một cách hoàn mỹ, bù lại những khiếm khuyết của cả ba người kia.”

“Một tên sát thủ liên hoàn, hoặc một kẻ biến thái có IQ cao trợ giúp ba tên đàn ông muốn giết chết vợ mình bằng một kế hoạch giết người hoàn hảo.” Cảnh Nguyệt cũng cảm nhận cô đưa ra suy đoán quá lớn.

Cảnh Nguyệt im lặng, nếu như cho rằng Trương Siêu giết Trương Lệ chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, vậy thì khéo quá!

“Cô không phải đang viết tiểu thuyết ư, cô có thể đưa những suy đoán táo bạo này của mình vào. Tôi nghĩ ngay cả độc giả và thính giả sẽ cảm thấy khó mà tin được.” Sở Từ đưa ra lời đề nghị.

“Dự đoán vụ án phát sinh sao?” Cảnh Nguyệt do dự hỏi, “Phải chăng đội trưởng Sở muốn cho kẻ cầm đầu trò chơi đọc được?” Trực giác cho cô biết hai vụ án này chắc chắn có liên quan với nhau.

“Ai biết được!”

*

Trời tối om, không trăng không sao.

Con đường như những nhánh sông đen kịt đang cuồn cuộn dâng trào, bên trong không biết ẩn giấu bao nhiêu sinh vật.

Một người phụ nữ mái tóc xoăn dài, mặc chiếc sườn xám lộng lẫy, xách theo túi hàng hiệu, yểu điệu đi vào một sòng bài với bảng hiệu neon sặc sỡ.

Dường như chẳng chịu sự tác động của thời gian, người phụ nữ ấy trông nhỏ hơn tuổi rất nhiều, khí chất xuất chúng, nhìn qua là biết thuộc lớp người có tiền.

Cô ta vừa bước vào sòng bài lập tức thu hút ánh mắt những con ma cờ bạc ở đó.

Bọn họ như những con sói đói, nhìn chằm chằm tựa như muốn nuốt chửng cô ta vào bụng.

Người phụ nữ chất giọng Ngô Nông (1), thanh âm lanh lảnh, ngón tay đầy đặn, móng tay được sơn phết tỉ mỉ, ngón áp út đeo một chiếc nhẫn đính đá quý sáng chói mắt. Cô ta lấy ra một xấp tiền đổi phỉnh để đánh bạc, rồi tiếp tục đánh mông đi vào khu chơi mạt chược.

Một người đàn ông liếm môi, nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hàm răng ố vàng vì hút thuốc lâu ngày, “Bà chủ, người vừa đi vào là ai vậy?”

“Là phu nhân của một công ty lớn, thối nát như cậu đừng vọng tưởng.”

Hắn cúi đầu khục khặc cười, nụ cười tựa như ác quỷ.

Cảnh Nguyệt chậm rãi viết hết mấy chữ cuối của chương này, thay vì phát lên Radio hay Tấn Giang, cô chọn đăng trên blog trước, sau đó cập nhật weibo.

(1) Tiếng Ngô Nông chủ yếu dùng để chỉ phương ngữ Tô Châu, và phương ngữ Thượng Hải cũ 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện