Tòa nhà công ty TNHH Khoa học Kỹ Thuật Phượng Ngô.

Thư ký đem một ly café nghi ngút khói vào phòng Tổng giám đốc, đặt lịch trình đã sắp xếp cẩn thận lên bàn, rồi cô ta ngồi vào bàn làm việc chờ tổng giám đốc đến.

Nghiêm Phượng Nhã là người cực kỳ kỷ luật, đúng 8 giờ 50 phút dừng xe ở bãi đậu xe dưới lầu, mất năm phút đậu xe, rồi dùng thang máy riêng lên thẳng tầng cao nhất.

Đúng 9 giờ tiến vào văn phòng.

Thế nhưng ngày hôm nay thói quen này đã bị phá vỡ.

Nghiêm Phượng Nhã vừa bước xuống xe, một bóng dáng mềm mại nhào vào lòng anh ta nói ra hết bao ngày tương tư cùng lo lắng.

“Phượng Nhã, em rất nhớ anh. Em ở đây chờ anh suốt đêm. Ngày hôm nay có thể được gặp anh, anh không biết em vui đến mức nào đâu.” Cảm giác tủi thân của Điền Điềm nhanh chóng biến mất khi cô ta gặp được Nghiêm Phượng Nhã.

So với sự sung sướng khi được trông thấy anh ta thì chờ đợi cả đêm có đáng là gì.

Nhìn thấy cô gái ánh mắt Nghiêm Phượng Nhã lóe lên một ánh nhìn sắc lạnh.

“Không phải bảo cô đi rồi sao?” Anh ta nhìn chằm chằm cô gái đang ôm chặt lấy mình, nhếch miệng châm biếm.

Chú cừu non đáng thương, rõ ràng người ta đã từ bi phóng sinh… vậy mà còn đần độn quay về.

“Em không đi, chết cũng không đi!” Điềm Điềm kiên quyết.

Cô ta tưởng rằng mình có thể buông tay nên đã lên tàu ra đảo.

Thế nhưng số mệnh lại kéo cô ta trở về.

Người cùng phòng với cô ta mất tích vô cớ giữa đại dương mênh mông, du thuyền cùng đội cứu hộ ở trên biển suốt ba ngày mới trục vớt được thi thể người phụ nữ đáng thương tên Trần Niệm, sau đó du thuyền bị ép quay ngược trở lại thành phố Lô.

Điền Điềm nhát gan, đứng thật xa theo dõi đội cứu hộ kéo thi thể không còn nguyên vẹn… Rõ ràng mấy hôm trước Trần Niệm còn cùng cô ta tâm sự thật nhiều, kể cho cô ta nghe cuộc hôn nhân bất hạnh, chớp mắt một sinh mạng còn sống sờ sờ biến mất khỏi thế giới này.

Điền Điềm lăn trên nền đất, ói đến mật xanh mật vàng. Cô ta còn đang suy nghĩ nếu như mình chết… vậy thì trước khi chết muốn gặp ai nhất, rồi trong đầu cô ta hiện lên khuôn mặt tuấn tú của Nghiêm Phượng Nhã.

Điền Điềm cảm thấy tất cả đều do số phận an bài.

Là ông trời không muốn cô ta rời bỏ người mình yêu.

Nên cô ta quay về.

“Có chết cũng không đi?” Nghiêm Phượng Nhã nỉ non.

“Không đi! Chết cũng không đi!”

“Được, vậy thì không đi!” Nghiêm Phượng Nhã ôm lấy eo Điền Điềm lên xe, khen ngợi chú cừu non đã tự chui đầu vào lưới. Anh ta quyết định hôm nay không đi làm, tiếp đón chú cừu non, tận hưởng hoan lạc.

Leng keng - - Leng keng –

“Khách sạn Lan Đình, phòng 3107, đúng là địa chỉ này.” Hàn Khiêm đứng trước cửa bấm chuông hai phút đồng hồ. Đây chính là địa chỉ của người bạn cùng phòng với Trần Niệm trên du thuyền. Anh ấy cúi đầu xác nhận mình không tìm nhằm phòng, rồi hỏi nhân viên dọn phòng.

“Xin chào, cho hỏi khách ở phòng 3107 còn ở đây không?”

“À… Cô ấy đi từ tối qua vẫn chưa thấy về. Nếu anh có việc có thể nhắn lại ở dưới quầy tiếp tân, họ sẽ giúp anh chuyển lời khi cô ấy quay về.” Sáng sớm nhân viên đã đến đây dọn dẹp vệ sinh, căn phòng rất ngăn nắp, giống như chưa có ai vào ở nên cô ta nhớ rất kỹ.

“Không có trong phòng!” Hàn Khiêm gật đầu, rồi gọi điện thoại cho Sở Từ.

“Đội trưởng, Điền Điềm, người cuối cùng tiếp xúc với nạn nhân Trần Niệm, không ở khách sạn.”

“Xem ra hôm nay là ngày hoàng đạo, không thích hợp tìm người, bên này cũng không gặp được.”

Sở Từ thở dài, anh cùng Cảnh Nguyệt đến tòa nhà công ty TNHH Khoa học Kỹ Thuật Phượng Ngô nhưng thư ký của Nghiêm Phượng Nhã cho biết hôm nay anh ta không đến công ty.

Đầu tháng 9 nhiệt độ ở thành phố Lô vẫn nóng như mùa hè, văn phòng đội trinh sát hình sự chỉ có vài người, Sở Từ gọi Cảnh Nguyệt vào phòng làm việc của anh để cô viết tiếp chương tiếp theo.

Là một cây bút mới, mỗi ngày một chương quả thật đòi mạng.

Sở Từ ôm một trái dưa hấu về văn phòng, cắt cho mỗi người một miếng.

“Ăn dưa hấu đi, vừa ăn vừa gõ chữ!” Sở Từ đưa qua cho Cảnh Nguyệt một miếng.

“Ha ha ha, giáo sư Cảnh rốt cục cũng cảm nhận được áp lực làm việc của lão đại.” Tần Hàm cắn nốt miếng dưa cuối cùng, rồi ném vỏ vào thùng rác một cách chuẩn xác.

Sở Từ liếc anh ấy, đưa hai ngón tay.

Tần Hàm lập tức câm miệng, nghĩ thầm: Lão đại đang ghét bỏ mình vì hai ngày nay vẫn chưa xác định được công cụ tán gẫu của Trương Siêu và Phùng Đức Hoa. Trong khi đó, giáo sư Cảnh chỉ hỏi vài câu đã tìm ra được.

Tần Hàm bị nghi ngờ năng lực làm việc. Ngón tay anh ấy gõ mạnh lên bàn phím.

Anh ấy phải cố gắng phá bức tường lửa của ứng dụng Tiểu tổ hỗ trợ số 21, để chứng minh với lão Đại không phải mình chỉ biết ăn không làm.

Trong khi Tần Hàm cạch cạch gõ phím, lâu lâu phát ra mấy tiếng í ố, thì Cảnh Nguyệt ngồi yên tĩnh một bên, dường như không tồn tại.

Cảnh Nguyệt hiểu lý do vì sao Sở Từ vội vàng nói cô lên chương mới.

Ở chương vừa rồi cô chỉ mới ‘biểu diễn’ phần suy lý rìa ngoài, chưa đủ hấp dẫn hắn, cô phải nhanh chóng ra chương mới với nội dung đã xuất hiện án mạng thì mới mong dẫn dụ tên hung thủ ra khỏi hang.

Sau khi nói chuyện với Phùng Đức Hoa cô càng xác định độ chắc chắn trong suy luận của cô, chỉ cần cô bình tĩnh suy nghĩ bước đi tiếp theo của hung thủ.

Cảnh Nguyệt liên tục gõ phím, con trỏ không ngừng di chuyển, màn hình trắng xóa giờ đây dày đặc chữ.

Sập tối, công viên không còn nhiều người, vì đây là khu ven biển cây cối um tùm xanh tươi, con đường đất đỏ dọc bờ biển vẫn còn đang trong quá trình sửa chữa, chưa lắp camera, muỗi lại nhiều nên buổi tối ít có người đi dạo ở khu này.

Người phụ nữ mặc sườn xám lắc mông bước vội qua, gót giày cao gót giậm trên con đường lởm chởm đá phát ra những tiếng lộc cộc trong không gian yên tĩnh.

Cô ta chăm chú nhìn di động, hình ảnh bóng lưng chồng cô ta ôm eo một người phụ nữ vào khách sạn. Cô ta nghiến chặt răng, nghĩ đến tất cả những chuyện cô ta đã làm cho chồng mình, cô ta không thể tha thứ cho bất kỳ người phụ nữ nào có ý đồ cướp thành quả lao động của mình.

Người phụ nữ trong lòng chỉ đau đáu chuyện chồng mình có tiểu tam lần nữa nên không quan tâm đến an toàn, vội vàng chọn đi tắt ngang con đường nhỏ tối mịt này.

Con ma cờ bạc đang đi sau lưng cô ta nở nụ cười dâm ô, trong màn đêm đen kịt ánh mắt hắn nhìn chằm chằm miếng mồi ngon, nuốt nước miếng ừng ực, mắt của hắn dừng lại ở cặp ngực đang đung đưa.

Sau đó hắn như một con dã thú xông tới người phụ nữ.

Cô ta chỉ ‘a’ lên một tiếng rồi bị đối phương bịt miệng.

Hắn kéo cô ta vào lùm cây âm u, bụi cây cao hơn đầu người, hắn đè cô ta ở dưới thân, rồi như con dã thú gặm nhắm miếng mồi ngon, không cho cô ta có cơ hội phản kháng.

Bộ sườn xám bị xé nát.

Nước mắt tuyệt vọng thấm đẫm những chiếc lá khô.

Cơ thể hắn như tảng thịt thối rữa đè lên yết hầu của cô ta.

Lưỡi dao sắc nhọn quét qua, máu tươi phun trào, vị máu tanh dâng khắp khoang miệng.

Người phụ nữ tuyệt vọng, nhìn lên màn trời, bỗng nhiên cô ta thấy hối hận.

Mấy chục năm nay cô ta vẫn cố gắng sống chỉ vì một hạt giống đã hư nát, cô ta chưa từng có suy nghĩ sẽ thay thế bằng một hạt giống mới, một hạt giống khỏe mạnh.

Nước mắt lăn từ khóe mi cô ta, cô ta nhắm nghiền hai mắt.

Nếu có kiếp sau.

Cô ta muốn sống vì mình một lần.

“Hừm!” Người đàn ông tao nhã vừa đọc xong chương mới, không khỏi hừ lạnh.

Hắn ném điện thoại di động vào thùng rác như ném đi một thứ phế phẩm, vô dụng.

Người đàn ông khẽ mỉm cười, xem ra có thể bắt đầu trò chơi mới.

Ngày hôm sau,

Trong khu công viên dọc đường đất đỏ ven biển phát hiện một bộ tử thi nữ.

Tình huống tử vong giống như đúc chương mới của bộ tiểu thuyết ‘Án Mưu Sát Liên Hoàn’. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện