Việc hoài nghi Nghiêm Phượng Nhã không còn là suy đoán vô căn cứ nên không cần phải phiền phức, chỉ Sở Từ và Cảnh Nguyệt đi gặp anh ta.
Xe của Sở Từ là dòng xe SUV, theo thói quen anh đi về hướng ghế lái.
“Để tôi!” Cảnh Nguyệt rút chìa khóa trên tay Sở Từ, chỉ ghế sau: “Anh ra sau nằm nghỉ một chút đi!”
Sở Từ khẽ mỉm cười, anh cũng không tranh giành với Cảnh Nguyệt, ngoan ngoãn ra ghế sau. Tối hôm qua anh theo dõi Dao Tri Hành cả đêm không ngủ, giờ phút này thật sự rất mệt.
Cảnh Nguyệt gọi cho Tống Lan Chu trước, hỏi thăm bệnh tình Tống Ngọc Tri, biết được cô ta đang nằm trong bệnh viện Tam Giang, cô chuyển hướng đi về phía bệnh viện.
Cảnh Nguyệt lái xe rất êm, từ Cục cảnh sát đến bệnh viện Tam Giang hơn nửa tiếng đồng hồ nhưng Sở Từ chưa khi nào bị tỉnh giấc, mãi cho đến khi Cảnh Nguyệt đánh thức, Sở Từ mới biết bọn họ đã đến bệnh viện.
Tống Ngọc Tri ở phòng bệnh VIP của bệnh viện Tam Giang, nằm ở tầng cao nhất, mỗi phòng bệnh đều có hai điều dưỡng chuyên nghiệp chăm sóc, phòng bệnh có hai phòng ngủ một phòng khách, cơ sở vất chất đầy đủ tiện nghi.
Khi Sở Từ và Cảnh Nguyệt lên đến nơi vừa vặn nghe Tống Ngọc Tri đang la hét ở bên trong, cô ta vứt hết chăn, gối, gấu bông xuống đất, hét vào mặt Nghiêm Phượng Nhã, còn anh ta không hề cự cãi lại, kiên nhẫn dỗ cô.
Cảnh Nguyệt lẳng lặng nhìn Nghiêm Phượng Nhã, bất luận Tống Ngọc Tri nói gì anh ta đều nhìn cô ta bằng ánh mắt cưng chiều, không hề giả dối.
Nếu như không phải trước đó cô xem được anh ta đang ôm ấp Điền Điềm, thì cô sẽ không bao giờ tin rằng Nghiêm Phượng Nhã lại có tình nhân bên ngoài.
Cảm nhận được tâm trạng biến đổi của Cảnh Nguyệt, Sở Từ đưa tay nắm chặt lấy bàn tay cô.
Bàn tay anh rộng lớn và ấm áp, vây lấy bàn tay lạnh như băng của Cảnh Nguyệt.
Cảnh Nguyệt sững sờ vài giây, cô cảm giác như có một dòng nước ấm nóng đang từ bàn tay hướng về tim cô, cuồn cuộn chảy không ngừng, trái tim cô đập thình thịch. Cô còn chưa kịp phân tích nguyên do khiến nhịp tim cô tăng nhanh thì Sở Từ đã buông tay cô ra.
Sở Từ không hề nói một từ an ủi nào nhưng cảm giác mất mát của Cảnh Nguyệt bỗng chốc tan biến sau cái siết chặt tay ấy.
“Cám ơn!”
Sở Từ mỉm cười, cũng không nhìn Cảnh Nguyệt, “Không cần!”
Gió thu xuyên qua hành lang, thổi tung quần áo của Sở Từ, lướt lên mái tóc đen mượt của Cảnh Nguyệt, tựa như bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ.
Tống Lan Chu trông thấy hai người bọn họ lập tức yêu cầu điều dưỡng dọn dẹp gọn gàng.
“Ngọc Tri… sao vậy?” Tống Lan Chu thở dài, quay sang Cảnh Nguyệt, “Để mọi người chê cười, em gái này của tôi tính khí thất thường, không ai nói được chỉ một mình Phượng Nhã là có thể dỗ được con bé.”
“Bệnh tình có đỡ hơn không?” Cảnh Nguyệt hỏi.
Ánh mắt Tống Lan Chu đượm buồn, “Lúc trước làm phẫu thuật cấy ghép tim xuất hiện phản ứng đào thải, bây giờ được tiêm thuốc mỗi ngày để ức chế hệ miễn dịch (1). Cánh tay con bé đầy lỗ kim, nhìn thôi cũng thấy đau lòng.”
“Em nghe đồng nghiệp bên phòng nghiên cứu nói hiện nay tim nhân tạo cũng đang dần hoàn thiện, có thể cân nhắc xem sao.”
Tống Lan Chu là bác sĩ dĩ nhiên có hiểu biết về tim nhân tạo, nhưng để có thể tiến hành phẫu thuật cấy ghép thì không mấy bác sĩ có thể thực hiện được.
Hiện tại trong nước, việc cấy ghép tim chủ yếu được thực hiện từ việc hiến tim, không nhiều bác sĩ đã từng làm phẫu thuật cấy ghép tim nhân tạo nên dĩ nhiên sẽ thiếu kinh nghiệm; thứ hai phẫu thuật dạng này rất khó, tỉ lệ thành công chỉ chiếm mười đến hai mươi phần trăm.
Cảnh Nguyệt cũng biết nguyên do Tống Lan Chu do dự, là một người bạn cô chỉ có thể đưa ra ý kiến.
“Đúng là có một người…” Tống Lan Chu nói lấp lửng.
Điều dưỡng sau khi dọn gọn gàng liền ra ngoài, Tống Lan Chu mời hai người bọn họ vào trong.
Tâm trạng Tống Ngọc Tri đã ổn hơn, đang tựa trên vai Nghiêm Phượng Nhã nói chuyện.
“Anh biết rồi, em phải ngoan, phải uống thuốc.” Nghiêm Phượng Nhã cũng không quan tâm Sở Từ và Cảnh Nguyệt bước vào, anh ta lấy hộp thuốc trong ngăn kéo, lấy mấy viên ra tay, cầm ly nước đưa đến bên miệng của Tống Ngọc Tri.
Nghiêm Phượng Nhã quét mắt nhìn Sở Từ sau đó dừng lại ở Cảnh Nguyệt một chút, rồi quay sang Tống Ngọc Tri mỉm cười: “Giáo sư Cảnh và cảnh sát Sở đang ở đây, đừng quấy.”
Tống Ngọc Tri liếc ăn một cái, cong môi hờn dỗi nhưng vẫn ngoan ngoãn uống mấy viên thuốc đủ màu sắc.
“Phiền chị Cảnh Nguyệt đến thăm em.” Nghiêm Phượng Nhã điều chỉnh tựa lưng để Tống Ngọc Tri có thể dễ dàng nằm nói chuyện
Cảnh Nguyệt đặt giỏ trái cây trên tủ, nhìn Nghiêm Phượng Nhã và Tống Ngọc Tri, hỏi thăm sức khỏe của cô ta.
Tống Ngọc Tri biến thành một bé ngoan, hỏi câu nào cũng trả lời.
Tống Lan Chu là bác sĩ chính của bệnh viện Tam Giang, không thể ở lâu ở phòng bệnh nên anh ấy chỉ ngồi chơi một chút rồi rời đi.
Khi Tống Lan Chu đi, Tống Ngọc Tri lập tức thay đổi nét mặt.
Cô ta vất quả táo Cảnh Nguyệt vừa gọt lên đầu tủ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Từ, “Nói đi, các người đến đây muốn hỏi chuyện gì?”
Tống Ngọc Tri không ngốc, Cảnh Nguyệt chỉ đơn thuần muốn đến thăm cô ta thì hà cớ gì còn đi cùng một cảnh sát.
Sở Từ không để Cảnh Nguyệt mở lời, anh nói trước: “Tôi đến để cùng anh Nghiêm hiểu rõ một số việc.”
Nghiêm Phượng Nhã nhíu mày, nhìn lướt qua Sở Từ, sờ lên mái tóc của Tống Ngọc Tri cười nhạt: “Cảnh sát Sở cứ hỏi, nếu tôi biết được việc gì tôi sẽ cung cấp một cách tường tận.”
“Ngày mùng 9 tháng 9 này anh ở đâu?” Sở Từ ngồi đối diện Nghiêm Phượng Nhã, vẻ mặt nghiêm túc.
“Công ty….” Nghiêm Phượng Nhã đưa tay chống cằm, ra chiều suy nghĩ.
“9 giờ sáng tôi đến tòa nhà của công ty Phượng Ngô, nhưng lại không gặp được anh Nghiêm.”
Anh ta cười cười, không hề lúng túng với lời nói dối bị vạch trần, anh ta nhún vai, “À… Vậy chắc nhầm, để tôi nghĩ…”
“Các anh không cần hỏi, suốt ngày mùng 9 Nghiêm Phượng Nhã ở với tôi.”
Nghiêm Phượng Nhã cứng đờ người, có chút ngạc nhiên.
“Biệt thự ngoài đảo, từ sáng đến 7 giờ tối chúng tôi đều ở cùng nhau. Nếu các anh không tin có thể hỏi bảo vệ. Lúc ra về tôi còn bất cẩn đụng vào cánh cửa lớn.” Tống Ngọc Tri cúi đầu, hai tay siết chặt, giọng trầm thấp.
Sở Từ rút một tấm ảnh khỏi túi: “Anh Nghiêm nhận ra người phụ nữ này không?”
Nghiêm Phượng Nhã nhìn bức ảnh chụp trộm anh ta bị một người phụ nữ ôm chầm lấy. Anh ta cười gằn, không ngờ bãi đậu xe hôm đó còn có người thứ ba.
“Biết!”
“Anh có quan hệ thế nào với cô ta?”
“Cảnh sát Sở đang hỏi cung tôi sao?” Nghiêm Phượng Nhã thu hồi ý cười, ánh mắt lạnh lùng.
“Bức ảnh chụp là vào buổi sáng ngày 9 tháng 9, chiều hôm đó người phụ nữ trong tấm ảnh đã tử vong, anh là người cuối cùng gặp nạn nhân nên chúng tôi hoàn toàn có quyền hoài nghi anh Nghiêm Phượng Nhã. Vì vậy, để rũ bỏ sự nghi ngờ, mong anh Nghiêm phối hợp điều tra cùng cảnh sát chúng tôi.” Sở Từ ăn nói rất có chừng mực.
“Cảnh sát Sở không cần phải hỏi Phượng Nhã. Cô này tên Điền Điềm, là sinh viên đại học, là tình nhân của chồng tôi.” Tống Ngọc Tri bình tĩnh mở miệng.
“Ngọc Tri!” Sắc mặt Nghiêm Phượng Nhã trắng bệch, anh ta quay đầu nhìn Tống Ngọc Tri, không thể tin được vào những gì mình vừa nghe. Ngay cả Sở Từ và Cảnh Nguyệt cũng hoàn toàn bất ngờ.
Tống Ngọc Tri biết chuyện chồng mình mèo mỡ bên ngoài.
“Mọi người không cần bày ra biểu cảm này, chính tôi muốn Phượng Nhã tìm người phụ nữ khác, sức khỏe tôi không tốt, Phượng Nhã lại là một người đàn ông bình thường.” Tống Ngọc Tri siết chặt tay Nghiêm Phượng Nhã, lòng bàn tay đổ đầy mồ hồi.
Cô ta nói tiếp: “9 giờ sáng Phượng Nhã chuẩn bị lên công ty thì Điền Điềm tìm tới. Cô ta không cam lòng làm tình nhân, muốn ép Phượng Nhã ly hôn với tôi, nên không ngừng quấy rầy tôi và Phượng Nhã…”
Chưa đợi Tống Ngọc Tri nói hết câu, Nghiêm Phượng Nhã đã cắt ngang lời cô.
“Em nói Điền Điềm đến làm phiền em?” Nghiêm Phượng Nhã lo lắng
Tống Ngọc Tri nghiêng người, lấy di động dưới gối, mở file ảnh đưa cho Sở Từ: “Đây là mấy tấm ảnh cô ta gửi cho tôi, còn có tin nhắn nhưng tôi đọc xong đã xóa đi rồi.”
“Ngày hôm đó Điền Điềm lại đến dây dưa với Phượng Nhã, còn lên xe của anh ấy. Tôi không muốn người phụ nữ này quấy rầy nên cho cô ta một khoản tiền yêu cầu cô ta rời đi. Sau đó Phượng Nhã đi cùng với tôi đến biệt thự, hưởng thụ thế giới hai người. Còn người phụ nữ này chết thế nào tôi không biết.”
“À, tôi chuyển cho người phụ nữ kia một triệu tệ.” Tống Ngọc Tri đưa thông tin chuyển khoản cho Sở Từ kiểm tra.
Tên người nhận đúng là Điền Điềm.
Sở Từ và Cảnh Nguyệt đưa mắt nhìn nhau.
Cục diện này đã thay đổi hoàn toàn bất ngờ. Nghe qua thì có vẻ Tống Ngọc Tri nói rất thật, nhưng Cảnh Nguyệt luôn cảm thấy bất thường ở điểm nào đó.
Đúng lúc này điện thoại của anh reo lên.
Là điện thoại của Tần Hàm.
Cảnh Nguyệt cầm điện thoại ra khỏi phòng bệnh.
Giọng Tần Hàm đầu dây bên kia rất phấn chấn: “Giáo sư Cảnh, tôi đã lần theo địa chỉ đăng nhập của Lam Râu Mép, hắn đang ở bệnh viện Tam Giang.”
- - - - - -
(1) Sự "đào thải" tim xảy ra khi hệ miễn dịch phát hiện quả tim mới nhận có sự khác biệt chúng sẽ ra sức tấn công các tế bào và có thể sẽ phá hủy quả tim này.
Bác sĩ kê cho bệnh nhân loại thuốc ức chế hệ miễn dịch Immunosuppressants trước khi tiến hành phẫu thuật và tiếp tục dùng sau khi xong để bảo vệ quả tim được nhận.
Xe của Sở Từ là dòng xe SUV, theo thói quen anh đi về hướng ghế lái.
“Để tôi!” Cảnh Nguyệt rút chìa khóa trên tay Sở Từ, chỉ ghế sau: “Anh ra sau nằm nghỉ một chút đi!”
Sở Từ khẽ mỉm cười, anh cũng không tranh giành với Cảnh Nguyệt, ngoan ngoãn ra ghế sau. Tối hôm qua anh theo dõi Dao Tri Hành cả đêm không ngủ, giờ phút này thật sự rất mệt.
Cảnh Nguyệt gọi cho Tống Lan Chu trước, hỏi thăm bệnh tình Tống Ngọc Tri, biết được cô ta đang nằm trong bệnh viện Tam Giang, cô chuyển hướng đi về phía bệnh viện.
Cảnh Nguyệt lái xe rất êm, từ Cục cảnh sát đến bệnh viện Tam Giang hơn nửa tiếng đồng hồ nhưng Sở Từ chưa khi nào bị tỉnh giấc, mãi cho đến khi Cảnh Nguyệt đánh thức, Sở Từ mới biết bọn họ đã đến bệnh viện.
Tống Ngọc Tri ở phòng bệnh VIP của bệnh viện Tam Giang, nằm ở tầng cao nhất, mỗi phòng bệnh đều có hai điều dưỡng chuyên nghiệp chăm sóc, phòng bệnh có hai phòng ngủ một phòng khách, cơ sở vất chất đầy đủ tiện nghi.
Khi Sở Từ và Cảnh Nguyệt lên đến nơi vừa vặn nghe Tống Ngọc Tri đang la hét ở bên trong, cô ta vứt hết chăn, gối, gấu bông xuống đất, hét vào mặt Nghiêm Phượng Nhã, còn anh ta không hề cự cãi lại, kiên nhẫn dỗ cô.
Cảnh Nguyệt lẳng lặng nhìn Nghiêm Phượng Nhã, bất luận Tống Ngọc Tri nói gì anh ta đều nhìn cô ta bằng ánh mắt cưng chiều, không hề giả dối.
Nếu như không phải trước đó cô xem được anh ta đang ôm ấp Điền Điềm, thì cô sẽ không bao giờ tin rằng Nghiêm Phượng Nhã lại có tình nhân bên ngoài.
Cảm nhận được tâm trạng biến đổi của Cảnh Nguyệt, Sở Từ đưa tay nắm chặt lấy bàn tay cô.
Bàn tay anh rộng lớn và ấm áp, vây lấy bàn tay lạnh như băng của Cảnh Nguyệt.
Cảnh Nguyệt sững sờ vài giây, cô cảm giác như có một dòng nước ấm nóng đang từ bàn tay hướng về tim cô, cuồn cuộn chảy không ngừng, trái tim cô đập thình thịch. Cô còn chưa kịp phân tích nguyên do khiến nhịp tim cô tăng nhanh thì Sở Từ đã buông tay cô ra.
Sở Từ không hề nói một từ an ủi nào nhưng cảm giác mất mát của Cảnh Nguyệt bỗng chốc tan biến sau cái siết chặt tay ấy.
“Cám ơn!”
Sở Từ mỉm cười, cũng không nhìn Cảnh Nguyệt, “Không cần!”
Gió thu xuyên qua hành lang, thổi tung quần áo của Sở Từ, lướt lên mái tóc đen mượt của Cảnh Nguyệt, tựa như bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ.
Tống Lan Chu trông thấy hai người bọn họ lập tức yêu cầu điều dưỡng dọn dẹp gọn gàng.
“Ngọc Tri… sao vậy?” Tống Lan Chu thở dài, quay sang Cảnh Nguyệt, “Để mọi người chê cười, em gái này của tôi tính khí thất thường, không ai nói được chỉ một mình Phượng Nhã là có thể dỗ được con bé.”
“Bệnh tình có đỡ hơn không?” Cảnh Nguyệt hỏi.
Ánh mắt Tống Lan Chu đượm buồn, “Lúc trước làm phẫu thuật cấy ghép tim xuất hiện phản ứng đào thải, bây giờ được tiêm thuốc mỗi ngày để ức chế hệ miễn dịch (1). Cánh tay con bé đầy lỗ kim, nhìn thôi cũng thấy đau lòng.”
“Em nghe đồng nghiệp bên phòng nghiên cứu nói hiện nay tim nhân tạo cũng đang dần hoàn thiện, có thể cân nhắc xem sao.”
Tống Lan Chu là bác sĩ dĩ nhiên có hiểu biết về tim nhân tạo, nhưng để có thể tiến hành phẫu thuật cấy ghép thì không mấy bác sĩ có thể thực hiện được.
Hiện tại trong nước, việc cấy ghép tim chủ yếu được thực hiện từ việc hiến tim, không nhiều bác sĩ đã từng làm phẫu thuật cấy ghép tim nhân tạo nên dĩ nhiên sẽ thiếu kinh nghiệm; thứ hai phẫu thuật dạng này rất khó, tỉ lệ thành công chỉ chiếm mười đến hai mươi phần trăm.
Cảnh Nguyệt cũng biết nguyên do Tống Lan Chu do dự, là một người bạn cô chỉ có thể đưa ra ý kiến.
“Đúng là có một người…” Tống Lan Chu nói lấp lửng.
Điều dưỡng sau khi dọn gọn gàng liền ra ngoài, Tống Lan Chu mời hai người bọn họ vào trong.
Tâm trạng Tống Ngọc Tri đã ổn hơn, đang tựa trên vai Nghiêm Phượng Nhã nói chuyện.
“Anh biết rồi, em phải ngoan, phải uống thuốc.” Nghiêm Phượng Nhã cũng không quan tâm Sở Từ và Cảnh Nguyệt bước vào, anh ta lấy hộp thuốc trong ngăn kéo, lấy mấy viên ra tay, cầm ly nước đưa đến bên miệng của Tống Ngọc Tri.
Nghiêm Phượng Nhã quét mắt nhìn Sở Từ sau đó dừng lại ở Cảnh Nguyệt một chút, rồi quay sang Tống Ngọc Tri mỉm cười: “Giáo sư Cảnh và cảnh sát Sở đang ở đây, đừng quấy.”
Tống Ngọc Tri liếc ăn một cái, cong môi hờn dỗi nhưng vẫn ngoan ngoãn uống mấy viên thuốc đủ màu sắc.
“Phiền chị Cảnh Nguyệt đến thăm em.” Nghiêm Phượng Nhã điều chỉnh tựa lưng để Tống Ngọc Tri có thể dễ dàng nằm nói chuyện
Cảnh Nguyệt đặt giỏ trái cây trên tủ, nhìn Nghiêm Phượng Nhã và Tống Ngọc Tri, hỏi thăm sức khỏe của cô ta.
Tống Ngọc Tri biến thành một bé ngoan, hỏi câu nào cũng trả lời.
Tống Lan Chu là bác sĩ chính của bệnh viện Tam Giang, không thể ở lâu ở phòng bệnh nên anh ấy chỉ ngồi chơi một chút rồi rời đi.
Khi Tống Lan Chu đi, Tống Ngọc Tri lập tức thay đổi nét mặt.
Cô ta vất quả táo Cảnh Nguyệt vừa gọt lên đầu tủ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Từ, “Nói đi, các người đến đây muốn hỏi chuyện gì?”
Tống Ngọc Tri không ngốc, Cảnh Nguyệt chỉ đơn thuần muốn đến thăm cô ta thì hà cớ gì còn đi cùng một cảnh sát.
Sở Từ không để Cảnh Nguyệt mở lời, anh nói trước: “Tôi đến để cùng anh Nghiêm hiểu rõ một số việc.”
Nghiêm Phượng Nhã nhíu mày, nhìn lướt qua Sở Từ, sờ lên mái tóc của Tống Ngọc Tri cười nhạt: “Cảnh sát Sở cứ hỏi, nếu tôi biết được việc gì tôi sẽ cung cấp một cách tường tận.”
“Ngày mùng 9 tháng 9 này anh ở đâu?” Sở Từ ngồi đối diện Nghiêm Phượng Nhã, vẻ mặt nghiêm túc.
“Công ty….” Nghiêm Phượng Nhã đưa tay chống cằm, ra chiều suy nghĩ.
“9 giờ sáng tôi đến tòa nhà của công ty Phượng Ngô, nhưng lại không gặp được anh Nghiêm.”
Anh ta cười cười, không hề lúng túng với lời nói dối bị vạch trần, anh ta nhún vai, “À… Vậy chắc nhầm, để tôi nghĩ…”
“Các anh không cần hỏi, suốt ngày mùng 9 Nghiêm Phượng Nhã ở với tôi.”
Nghiêm Phượng Nhã cứng đờ người, có chút ngạc nhiên.
“Biệt thự ngoài đảo, từ sáng đến 7 giờ tối chúng tôi đều ở cùng nhau. Nếu các anh không tin có thể hỏi bảo vệ. Lúc ra về tôi còn bất cẩn đụng vào cánh cửa lớn.” Tống Ngọc Tri cúi đầu, hai tay siết chặt, giọng trầm thấp.
Sở Từ rút một tấm ảnh khỏi túi: “Anh Nghiêm nhận ra người phụ nữ này không?”
Nghiêm Phượng Nhã nhìn bức ảnh chụp trộm anh ta bị một người phụ nữ ôm chầm lấy. Anh ta cười gằn, không ngờ bãi đậu xe hôm đó còn có người thứ ba.
“Biết!”
“Anh có quan hệ thế nào với cô ta?”
“Cảnh sát Sở đang hỏi cung tôi sao?” Nghiêm Phượng Nhã thu hồi ý cười, ánh mắt lạnh lùng.
“Bức ảnh chụp là vào buổi sáng ngày 9 tháng 9, chiều hôm đó người phụ nữ trong tấm ảnh đã tử vong, anh là người cuối cùng gặp nạn nhân nên chúng tôi hoàn toàn có quyền hoài nghi anh Nghiêm Phượng Nhã. Vì vậy, để rũ bỏ sự nghi ngờ, mong anh Nghiêm phối hợp điều tra cùng cảnh sát chúng tôi.” Sở Từ ăn nói rất có chừng mực.
“Cảnh sát Sở không cần phải hỏi Phượng Nhã. Cô này tên Điền Điềm, là sinh viên đại học, là tình nhân của chồng tôi.” Tống Ngọc Tri bình tĩnh mở miệng.
“Ngọc Tri!” Sắc mặt Nghiêm Phượng Nhã trắng bệch, anh ta quay đầu nhìn Tống Ngọc Tri, không thể tin được vào những gì mình vừa nghe. Ngay cả Sở Từ và Cảnh Nguyệt cũng hoàn toàn bất ngờ.
Tống Ngọc Tri biết chuyện chồng mình mèo mỡ bên ngoài.
“Mọi người không cần bày ra biểu cảm này, chính tôi muốn Phượng Nhã tìm người phụ nữ khác, sức khỏe tôi không tốt, Phượng Nhã lại là một người đàn ông bình thường.” Tống Ngọc Tri siết chặt tay Nghiêm Phượng Nhã, lòng bàn tay đổ đầy mồ hồi.
Cô ta nói tiếp: “9 giờ sáng Phượng Nhã chuẩn bị lên công ty thì Điền Điềm tìm tới. Cô ta không cam lòng làm tình nhân, muốn ép Phượng Nhã ly hôn với tôi, nên không ngừng quấy rầy tôi và Phượng Nhã…”
Chưa đợi Tống Ngọc Tri nói hết câu, Nghiêm Phượng Nhã đã cắt ngang lời cô.
“Em nói Điền Điềm đến làm phiền em?” Nghiêm Phượng Nhã lo lắng
Tống Ngọc Tri nghiêng người, lấy di động dưới gối, mở file ảnh đưa cho Sở Từ: “Đây là mấy tấm ảnh cô ta gửi cho tôi, còn có tin nhắn nhưng tôi đọc xong đã xóa đi rồi.”
“Ngày hôm đó Điền Điềm lại đến dây dưa với Phượng Nhã, còn lên xe của anh ấy. Tôi không muốn người phụ nữ này quấy rầy nên cho cô ta một khoản tiền yêu cầu cô ta rời đi. Sau đó Phượng Nhã đi cùng với tôi đến biệt thự, hưởng thụ thế giới hai người. Còn người phụ nữ này chết thế nào tôi không biết.”
“À, tôi chuyển cho người phụ nữ kia một triệu tệ.” Tống Ngọc Tri đưa thông tin chuyển khoản cho Sở Từ kiểm tra.
Tên người nhận đúng là Điền Điềm.
Sở Từ và Cảnh Nguyệt đưa mắt nhìn nhau.
Cục diện này đã thay đổi hoàn toàn bất ngờ. Nghe qua thì có vẻ Tống Ngọc Tri nói rất thật, nhưng Cảnh Nguyệt luôn cảm thấy bất thường ở điểm nào đó.
Đúng lúc này điện thoại của anh reo lên.
Là điện thoại của Tần Hàm.
Cảnh Nguyệt cầm điện thoại ra khỏi phòng bệnh.
Giọng Tần Hàm đầu dây bên kia rất phấn chấn: “Giáo sư Cảnh, tôi đã lần theo địa chỉ đăng nhập của Lam Râu Mép, hắn đang ở bệnh viện Tam Giang.”
- - - - - -
(1) Sự "đào thải" tim xảy ra khi hệ miễn dịch phát hiện quả tim mới nhận có sự khác biệt chúng sẽ ra sức tấn công các tế bào và có thể sẽ phá hủy quả tim này.
Bác sĩ kê cho bệnh nhân loại thuốc ức chế hệ miễn dịch Immunosuppressants trước khi tiến hành phẫu thuật và tiếp tục dùng sau khi xong để bảo vệ quả tim được nhận.
Danh sách chương