(*) Bản gốc là “Nói hươu nói vượn” = nói bậy nói bạ.

Tiểu Hoàng đế kinh sợ.

Yêu cầu này của Quý Tu Quân doạ y đến khóc nấc.

Giá tiền của một hành tinh mạch khoáng năng lượng cũng không rẻ.

Hơn nữa một hành tinh mạch khoáng năng lượng sản xuất ổn định, chuyện có thể làm với nó rất nhiều ——  phải biết rằng hành tinh hiện đang ở trong tay Quý Tu Quân kia, tinh thạch năng lượng được sản xuất ra mỗi tháng, có bảy phần là trực tiếp bán ít lãi cho Đế quốc, ba phần còn lại mới là phần anh có thể tự phân phối.

Ba phần này trên cơ bản đều được anh dùng để bổ sung vào nhà kho của Quân đoàn, chỉ có một ít còn dư ra anh mới bỏ vào tư kho nhỏ của mình.

“Khanh… Khanh muốn mỏ tinh thạch năng lượng để làm gì?” Tiểu Hoàng đế hỏi.

“Quân phí bị ngài… ý tôi nói là bị phe Thân vương Kells nắm giữ, trừ nguồn bổ sung từ một số sản nghiệp của bản thân chúng tôi ra, kinh phí hiện rất eo hẹp.”

Quý Tu Quân đàng hoàng nghiêm túc, nói rất có lý có tình.

“Một hành tinh mạch khoáng năng lượng cũng không đủ để cung cấp cho bảy Quân đoàn hoạt động.”

Nói bậy nói bạ! Trên thực tế là Quân đội đã sớm có một hệ thống sản nghiệp tự cung tự cấp hoàn chỉnh, quân phí do Đế quốc phát xuống hàng năm được xem như thu nhập ngoài định mức, một nửa dùng để đổi thành một ít vật tư hậu cần, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Nguyên soái Kevin nhìn Quý Tu Quân vì đồ ăn cho mèo mà trợn mắt nói lời bịa đặt, nhìn nửa ngày rồi dời mắt đi.

Thật đen!

Tâm thật đen!

Nhưng Tiểu Hoàng đế không hiểu rõ mà biết cũng không nhiều lại tin tà của Quý Tu Quân, y cắn răng một cái, chấp nhận yêu cầu của đối phương.

Lúc Nguyên soái Kevin bày tỏ tạm thời ngài nên ở quân bộ để đảm bảo an toàn, y vừa khóc thút thít vừa gân cổ nói: “Trẫm không đi, trẫm muốn về hoàng cung.”

Nguyên soái Kevin chỉ nhìn y mà không nói gì.

Ngoài dự đoán là Tiểu Hoàng đế không vì vậy mà sợ hãi, y nâng cằm, dùng hết toàn lực bày ra tư thái kiêu ngạo và cao quý —— mặc dù y vẫn còn hơi co ro, nhưng vẫn cắn răng nói: “Đó là hoàng cung của trẫm!”

Vẻ mặt của Nguyên soái Kevin cuối cùng cũng có chút thay đổi.

Ông giơ tay lên, dường như muốn vỗ vỗ đầu Tiểu Hoàng đế, giơ được một nửa lại sửa hướng, làm một tư thế chào tiêu chuẩn của nhà binh với Ấu Đế này.

Quý Tu Quân chấm dứt cuộc gọi, quay đầu nhìn thoáng qua Quân đoàn trưởng số 1 đang cực kỳ tự giác quay mặt về phía truyền thông, bắt đầu thu dọn tàn cục, “chùi đít” cho lần hành động này.

—— Chẳng phải ở thời điểm này cấp dưới nên giải quyết khó khăn cho cấp trên hay sao.

Qua nhiều năm, Quân đoàn trưởng số 1 đã sớm quen rồi.

Nếu không vì sao hắn lại thuần thục trợn mắt nói dối được như vậy, ở trước mặt truyền thông hồ biên loạn tạo(*).

(*) Hồ biên loạn tạo: lời nói vô căn cứ.

Toàn thân Nguyên soái Quý đều là bụi bẩn, bị Việt An ghét bỏ cực kỳ, vừa về tới nhà anh đã ôm theo mèo của anh trực tiếp đi vào phòng tắm.

Hình mèo của Việt An bé bé xinh xinh, mặc dù không dính chút dơ nào, không từ bé mèo trắng biến thành bé mèo xám, nhưng một người một mèo đều cảm thấy mình mới lăn lộn trong tro bụi một vòng nên tắm rửa là cực kỳ cần thiết.

Nguyên soái Quý cởi bỏ áo khoác quân trang ở trên người, đổ đầy nước vào bồn rửa mặt đủ để Việt An nằm vào trong ngâm nước nóng.

Việt An ngồi xổm trên bồn rửa mặt, nhìn mực nước nâng lên từng chút một, sau đó đi đến cái bàn ở bên cạnh, chổng mông vươn chân, cúi người mở cái ngăn kéo bên dưới bệ rửa mặt, để lộ ra một hàng… đồ chơi thú Pipimon chỉnh tề.

Quý Tu Quân: “…”

Việt An nhảy lên trên ngăn kéo, ngậm ra một con bỏ vào bồn rửa mặt.

Sau đó cực kỳ nhu thuận đóng ngăn kéo lại.

Quý Tu Quân trầm mặc một lúc lâu, tắt nước rồi chỉnh thành hình thức nhiệt độ ổn định, nhìn đồ chơi cao su thú Pipimon trôi tự do bồng bềnh trên mặt nước: “…Mua lúc nào?”

Việt An nhảy vào trong bồn, chân nhỏ khoan thai đẩy thú Pipimon màu xám đậm đang trôi qua trôi lại theo sóng nước, cả thân mèo ngâm trong nước ấm thoải mái, cậu ngẩng đầu lên, tai run một cái, kêu một tiếng “miào” với Quý Tu Quân.

Quý Tu Quân chỉ thuận miệng hỏi, Việt An cũng thuận miệng trả lời.

Mà câu trả lời này, Quý Tu Quân vẫn nghe không hiểu như cũ.

Nhưng mặt anh vẫn nghiêm túc giống như nghe hiểu vậy, khẽ gật đầu một cái, sau đó anh mở tin thời sự rồi nhấn “xem”, quay người đi vào chỗ tắm rửa và kéo rèm lại.

Việt An ngửa đầu nhìn tin tức trong phòng tắm, trong tin tức là Quân đoàn trưởng số 1 đang trả lời câu hỏi của truyền thông.

Bối cảnh chỗ hắn nhận phỏng vấn là một chuỗi dài mấy nhóm người có hiềm nghi phạm tội đang bị giải lên xe, tội danh cực kỳ rõ ràng: Giao dịch phi pháp và làm rối loạn trật tự xã hội.

Tiêu đề tin tức là: Quân bộ Đế quốc phá được một vụ án giao dịch phi pháp cực kỳ lớn.

Bọn này bị bắt cũng thật xui xẻo.

Việt An nghĩ vậy, hai cái chân trước đập nhẹ lên đồ chơi “bụp chít chít”.

Quý Tu Quân vừa nghe Quân đoàn trưởng số 1 nghiêm tức đứng đắn nói dối mà có lý có tình với truyền thông, anh phải nhớ kỹ những lời giải thích này của đối phương, miễn cho sau này lúc đột ngột bị người hỏi chuyện cũng không lộ ra sơ hở.

Ngay lúc anh đang cố gắng nghe nhớ, bên ngoài chỗ tắm rửa truyền đến âm thanh “chít chít ——”.

Việt An rút chân lại, đồ chơi Pipimon bị cậu đập xẹp lại phồng lên, đồng thời phát ra âm thanh “xì ——”.

Mèo con lại vươn vuốt đè đồ chơi xuống.

Lần này cậu dùng lực khác với lần trước, âm thanh đồ chơi phát ra biến thành ” chiếp ——”.

Việt An lập tức chơi đến nghiện.

Quý Tu Quân ở trong chỗ tắm rửa, kèm theo tiếng thông báo tin tức là các tiếng động “chít chít ——”, “xì ——”, “chiếp chiếp ——” liên tiếp cùng với một tràng “chít chít chít chít chít chít”, “chiếp chiếp chiếp chiếp” và “chít chít xì, chít chít xì, chiếp chít chít” loạn thất bát tao trộn lẫn với nhau.

Thỉnh thoảng còn kèm theo “nhạc đệm” kỳ kỳ quái quái từ Việt An “méo”, miào”, “meo ngao” hoặc “ngaooo”.

Cuối cùng dứt khoát bị âm thanh nhấn vào trong nước “ùng ục ục líu ríu xì ——” cắt đứt.

Quý Tu Quân: “…”

Không có cách nào xem được tin tức này.

Nguyên soái Quý chưa bao giờ tắm trong sự náo nhiệt như vậy.

Anh tắm xong, bước ra khỏi chỗ tắm rửa, phát hiện con Pipimon đồ chơi gây tiếng ồn kia đã bị răng nanh của Việt An gặm cắn thê thảm, đầu bị gặm đứt ném qua một bên, phần thân trôi bồng bềnh trong nước vẫn còn bị phân thây tàn nhẫn.

“Méo!” Việt An ném đồ chơi qua một bên, vui vẻ vỗ vỗ nước về phía Quý Tu Quân.

Rõ ràng là cậu chơi rất vui vẻ.

Tất nhiên phải vui rồi, bởi vì cậu lập tức có ngay một hành tinh mỏ linh thạch đó!

Mặc dù Quý Tu Quân đưa ra một lý do cực kỳ cao siêu, nhưng Việt An biết hành tinh mạch khoáng kia là xin cho cậu.

Việt An đắc ý vỗ nước, duỗi ra móng vuốt ướt nhẹp, chờ Quý Tu Quân tỉ mỉ rửa sạch cho cậu lần nữa.

Nguyên soái Quý mặc đồ ở nhà, nhìn Việt An vươn chân nhỏ, anh nhận mệnh xắn tay áo lên, rửa sạch những góc chết mà cậu với không tới.

Ai bảo đây là “ân miêu” cứu mạng của anh chứ.

Nguyên soái Quý vừa tắm cho mèo vừa nghĩ.

Mà Việt An lại đáng yêu như thế —— dù là hình người hay hình mèo cũng vậy, bản thân những sinh vật mỹ lệ đều có thể hưởng thụ một số chăm sóc đặc biệt.

Phần chăm sóc đặc biệt này được thể hiện trên từng phương diện.

Ví dụ như Nguyên soái Quý tự tay mua mỹ thực, chẳng hạn như Nguyên soái Quý tự tay dạy dỗ, hoặc là Nguyên soái Quý tự tay rửa móng vuốt cho, hay là Nguyên soái Quý tự tay vuốt lông cậu, lại ví dụ như…

Nguyên soái Quý tự mình ra trận bồi luyện thuật cận chiến.

Lúc Việt An bị một cú ném qua vai quẳng xuống đất, cậu mông lung.

Tình hình sau khi Quý Tu Quân tắm rửa và lau khô lông cho cậu xong, liền bảo cậu biến thành hình người, Việt An đã nghĩ tới rất nhiều diễn biến tiếp theo, ví dụ như đối phương chuẩn bị dạy cậu một số lễ nghi của loài người và giao tiếp, hoặc dạy cậu nói chuyện phát âm các loại.

Nhưng cậu trăm triệu không ngờ tới, Quý Tu Quân trực tiếp dẫn cậu tới một căn phòng bỏ trống, rồi lên tay tặng cho cậu một cú ném qua vai.

Việt An: “…”

Anh thay đổi rồi.

Anh vậy mà dám quăng ngã trẫm.

Nhưng Nguyên soái Quý lại không cảm thấy chuyện này có gì không đúng.

So với tay cầm tay chậm rãi dạy Việt An từng chút một về hành động của hình người, giáo dục bằng đau đớn có tốc độ và hiệu quả rõ rệt hơn nhiều.

Việt An cũng không phải cái gì cũng không biết về con người bình thường, thật ra cậu biết hết.

Nói đơn giản là phương pháp cậu đều hiểu, nhưng lại không biết làm thế nào.

Cho nên để Việt An sớm làm quen với các loại động tác và lực độ của hình người, cách tốt nhất chính là trực tiếp đập sml.

Đau đớn là một loại cảm giác có thể thúc đẩy loài người nhanh chóng trưởng thành, lại thêm tính cách không chịu thua của Việt An, càng giúp cho cậu có thể tiến bộ mạnh mẽ.

Mặc dù có câu “không học được đi thì sao học được chạy”.

Nhưng đối với Việt An mà nói thì không đúng, thứ thích hợp với Việt An chắc là “thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra chân lý”.

Việt An bị Quý Tu Quân lôi kéo cưỡng ép thực tiễn một lần, sau khi mờ mịt vài phút, cậu lật người bò dậy, hung tợn nhào về phía Quý Tu Quân.

Nguyên soái Kevin cùng đám chính trị gia minh thương ám tiễn tán dóc một hồi, ông đi từ hoàng cung về, khởi động chiếc xe màu hồng phấn kia đi giao thức ăn mèo cho Quý Tu Quân.

Ông vừa mới nhấn chuông cửa, đã nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng mắng đầy tức giận: “Quý Tu Lâm! Anh thật vô sỉ!”

Ngay sau đó chính là lời dạy dỗ bình tĩnh không dao động của học trò ông: “Là Quý Tu Quân, không phải “Lâm”.”

(*) Lâm (林 – lín), Quân (筠 – yún).

Cửa được mở ra, Nguyên soái Kevin nhìn thấy trên trán Quý Tu Quân đi ra mở cửa vậy mà chảy mồ hôi —— bằng tố chất thân thể của học trò ông, không phải vận động cực kỳ kịch liệt thì tuyệt đối sẽ không chảy mồ hôi, bây giờ đang ở nhà mà lại đổ mồ hôi, quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Mà ngay sau đó ông phát hiện tình trạng của Quý Tu Quân coi như tốt lắm rồi, thiếu niên tóc trắng trong nhà kia, cả người như mới vớt từ dưới nước lên, ngồi phịch trên ghế salon như con cá ướp muối.

Bởi vì hiện tại Nguyên soái Kevin đang đứng ngốc ngoài cửa chính nên ông không định đi vào, Quý Tu Quân cũng không có ý định nhường cửa.

“Tôi trả xe lại.” Nguyên soái Kevin nói, sau đó hất cằm về phía Việt An ở trong cửa, “Xảy ra chuyện gì?”

“Rèn luyện thực tiễn.” Quý Tu Quân trả lời, lại bổ sung thêm, “Tiến độ rất khả quan.”

Mèo nhà anh từ nói không tròn câu nhanh chóng biến thành biết mắng chửi người.

Còn từ đi nhanh sẽ ngã, cậu nhanh chóng tiến bộ thành có thể đánh chơi một trận nhỏ.

Tiến độ thật sự rất khả quan, giáo dục bằng đau đớn lại thể hiện tốc độ và hiệu suất hoàn mỹ của nó một lần nữa.

Tất nhiên là, nếu Việt An không luôn luôn gọi sai tên của anh thì tốt hơn.

Nguyên soái Kevin cực kỳ hiểu rõ huấn luyện thực tiễn trong miệng Quý Tu Quân là gì, cơ bản là Quân đoàn trưởng dưới tay Quý Tu Quân đều trưởng thành từ những lần bị thao luyện đánh ngã trong huấn luyện thực tiễn.

Nguyên soái Kevin vẫn luôn kiên định cho rằng đây là ác thú nhân sinh của Quý Tu Quân, nhưng không thể phủ nhận là hiệu quả thật sự rất tốt.

Nguyên soái Kevin dùng ánh mắt bày tỏ sự đau lòng dành cho Việt An, “Đã có kết quả kiểm tra gene, là gene loài người.”

Động tác của Quý Tu Quân dừng lại, nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua Việt An nằm dài trên ghế salon ngay cả lẩm bẩm cũng không muốn.

“Buổi tối dẫn Việt An tới nhà của thầy đi.” Nguyên soái Kevin thấp giọng nói.

Quý Tu Quân gật đầu, cùng Nguyên soái Kevin đi ra sân, đưa mắt nhìn người rời đi, sau đó quay đầu lấy thùng hàng ở trong xe ra.

May mắn là trước khi chợ đen nổ tung Việt An đã đem những tinh thạch năng lượng này ra ngoài, nếu không tất cả chỗ này phải sung công.

Quý Tu Quân vừa nghĩ vừa đẩy thùng vào nhà, lúc đóng cửa lại anh bỗng lấy lại tinh thần, cuối cùng ý thức được khi mí mắt giật giật lúc trước đã bỏ sót chuyện gì.

—— Trong cái xe hồng kia không có dụng cụ nguỵ trang!

Quý Tu Quân nhanh chân đi đến bên cạnh Việt An, lật Việt An đang nằm trên ghế salon lên, hỏi cậu: “Việt An, em dùng hình dạng gì đến chợ đêm?”

Việt An “hừ hừ” hai tiếng, mở mắt ra, sợi tóc trắng và đôi mắt xanh thẳm nhanh chóng nhuộm thành màu đen kịt.

Quý Tu Quân: “…”

Chợ đêm nổ rất tốt!

Thật hay!

Nổ banh đúng là quá tốt!

Mặc dù đã nổ nhưng Nguyên soái Quý vẫn hơi lo lắng sẽ có cá lọt lưới may mắn.

Lúc ôm theo Việt An mệt đến mức ngủ mê man tới nhà Nguyên soái Kevin, Quý Tu Quân đã nói chuyện này ra.

Nguyên soái Kevin cũng hơi giật mình, hai thầy trò nhìn nhau, cùng rầu rĩ.

Phu nhân Ali ở một bên bóp bóp chân nhỏ của Việt An, lúc này mèo con ngủ thiên hôn địa ám, bốn chân chổng lên trời, mảy may không có dấu hiệu tỉnh giấc vì sự biến hoá và động tĩnh ở xung quanh, bụng nhỏ nâng lên hạ xuống, còn có tiếng khò khò nho nhỏ.

Nghe xong nỗi lo của chồng và học sinh của chồng, phu nhân Ali nghi hoặc quay sang.

“Vì sao các người lại nghĩ sự tình phức tạp như vậy?”

Hai người đàn ông không tiếp xúc lâu dài với chính trị thì cũng lăn lộn lâu trong quân sự đồng loạt quay đầu sang.

“Không nói tới màu mắt và màu tóc của cậu ấy cũng sẽ ảnh hưởng lớn đến hình ảnh của cậu ấy trong trí nhớ của người khác, có phải hai người đã quên rằng hiện tại trên thị trường có rất nhiều dụng cụ nguỵ trang được làm dựa trên bản gốc của em hay không?”

Minh tinh điện ảnh nổi tiếng khắp tinh tế như phu nhân Ali, không thể trực tiếp dùng diện mạo thật để đi ra ngoài, dụng cụ nguỵ trang gì gì đó, chỉ cần có tiền hoặc có địa vị, muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu.

Đương nhiên là cũng sẽ có nhà sản xuất dụng cụ nguỵ trang dùng hình tượng của bà làm bản gốc, chỉnh sửa vài chi tiết nhỏ rồi chế tác thành hình nguỵ trang —— dù chỉ là hình tượng giả nhưng cũng có người thích vô cùng.

Có người thích biến mình thành người bình thường không đáng chú ý như Quý Tu Quân và Kevin.

Nhưng có một số người, lại thích nguỵ trang mình thành một mỹ nhân diễm lệ xinh đẹp.

“Để cho Việt An dùng hình dạng con người vốn có, giả trang thành người em tình cờ gặp lúc đi quay phim ở các hành tinh khác gần đây, thuận tiện chụp mấy tấm hình thì chẳng phải xong rồi sao? Đến lúc đó khẳng định sẽ có một làn sóng nhiệt độ lớn, nhân lúc đang hot thì nói đây là đứa trẻ chúng ta muốn nhận nuôi.”

Phu nhân Ali nói cực kỳ tự nhiên như đây là chuyện đương nhiên.

“Dựa trên ảnh chụp Việt An con gửi cho cô xem, cô đoán không quá mấy ngày, dụng cụ nguỵ trang lấy hình tượng của cậu ấy làm bản gốc sẽ bay loạn đầy trời cho xem. Cho dù có cá lọt lưới, bọn họ cũng sẽ tự nghĩ Việt An mang dụng cụ nguỵ trang.”

Quý Tu Quân – người đàn ông hệ quân sự – hoàn toàn không nghĩ tới còn có cách này: “…”

Kevin – người đàn ông hệ chính trị – cũng không nghĩ tới cách này: “…”

Ali – người phụ nữ hệ giải trí – hoàn toàn không hiểu vì sao hệ chính trị và hệ quân sự lại cho rằng vấn đề này khó xử, bà vừa vuốt mèo vừa nghi hoặc nhìn bọn họ.

Nguyên soái Kevin và Quý Tu Quân cùng dời ánh mắt sang chỗ khác.

“Vậy quyết định như thế đi.” Nguyên soái Kevin cười tủm tỉm thi triển kỹ năng level 99, “Khi nào chúng ta ăn cơm?”

“Ừm…”

Lúc thầy và cô của Quý Tu Quân đều nhìn anh, anh suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra đề nghị thích hợp.

Anh chăm chú suy nghĩ tận mười mấy giây.

Cuối cùng anh đơ mặt, ung dung trấn định tỉnh táo nhẹ nhàng nói: “Việt An thích ăn cay.”

Việt An đang nằm trên đùi phu nhân Ali hắt xì một cái giữa cơn mơ.

Tác giả có lời muốn nói:

Phu nhân Ali: Các người là lớp có thành tích tệ nhất tôi từng dạy(*).

(*) Mình cũng không biết câu này bên Trung có ẩn ý gì nữa, nhưng câu này ở đâu cũng thường nghe mà haha, chắc là đang chê hai vị Nguyên soái bị ngốc đó.
Chè: hình trên là tạo hình ban đầu của bạn Neko trong game Bungou to Alchemist nha.

Mà lúc Nguyên soái Kevin tả cái cảnh đẫm mồ hôi ấy, có ai nghĩ sang chỗ khác hong, thú thật đi:)).
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện