Vốn cho rằng Kỳ Ninh nói đùa.
Kết quả sau khi ăn xong cơm tối, dỗ bé con ngủ xong, Kỳ Ninh đóng cửa phòng lại, thần thần bí bí kín đáo đưa cho y một bộ quần áo.
Y phục dạ hành?
Đường Tô Mộc không hiểu, thoáng chốc lại cảm thấy khá buồn cười: "Ta nói này Nhị điện hạ, ngài đang đi hẹn hò hay đi làm kẻ gian vậy?"
"Cả hai." Kỳ Ninh cười với y một cái: "Chờ ngươi đi rồi sẽ biết."
"Ừm." Đường Tô Mộc nhất thời hứng thú, nhanh chóng thay xong y phục dạ hành.
Vì lý do an toàn, y cố ý đặt hết vũ khí và mấy món phòng thân trong kho hàng nông trại để có thể lấy ra thuân lợi.
Có lẽ là vì phải che giấu tai mắt người khác, ngay cả đám ám vệ Kỳ Ninh cũng không dẫn theo.
Sau khi rời khỏi vì đi một vòng qua kế cận Đông cung, từ cửa nhỏ đi vào một góc thiên viện ở Đông cung.
Đường Tô Mộc không nhịn được hỏi: "Không phải là ngươi định đi tới chính điện bên kia chứ...!Cũng không phải là không thể, nhưng mà ngươi không thấy kỳ quái chút nào sao?"
Kích thích thì cũng kích thích đấy, nhưng mà Kỳ Ninh vẫn luôn là kẻ địch của Thái tử, hai bên luôn nằm trong trạng thái một sống một còn.
Nếu như vô tình bị bắt ở địa bàn của người ta, vậy coi như là thất bại lớn.
"Ta nói muốn tới chính điện hồi nào?"Kỳ Ninh thấp giọng, chỉ chỉ trước mặt nói: "Mượn đường qua Đông công, là bởi vì canh phòng ở đây buông lỏng nhất, dễ đi qua hơn hướng từ cửa cung nhiều, cũng không dễ bị người khác phát hiện."
Nói xong không đợi Đường Tô Mộc phản ứng, hắn trực tiếp ôm lấy y, xoay người bay lên tường cung, thừa dịp thị vệ đi tuần không chú ý, trốn vào sau bụi cỏ gần tường cung.
Toàn bộ quá trinh rất nhanh, Đường Tô Mộc gần như không kịp kinh ngạc, đến khi lấy lại tinh thần đã an toàn đáp trên mặt đất.
Thật ra thì khi đến đây, Đường Tô Mộc đã có thể đoán được rốt cuộc là nơi này.
Văn quán Cựu Sùng, nơi các hoàng tử từng học tập, cũng là nơi y gặp Kỳ Ninh lần đầu tiền.
Không biết có phải đã đút lót trước hay không, mà giờ phút này bên ngoài văn quán Cựu Sùng rất yên tĩnh, chẳng thấy một tên lính gác nào.
Vượt qua vườn hoa là một lương đình không lớn lắm, nhìn giống như mới sửa lại, trước ao nước có trồng mấy bụi cây hạnh xung quanh.
"Không phải nơi này đã..." bị hủy rồi hay sao?
Đường Tô Mộc sửng sốt.
Tất nhiên y biết chốn này.
Lương đình này tên là đình Duyệt Tâm, vốn đặc biệt sửa chữa để các hoàng tử dùng hóng mát nghỉ ngơi, chỉ là bởi vì vị trí không ổn, hơn nữa sau đó văn quán Cựu Sùng cũng đổi chỗ, vào sáng sớm bảy năm trước đã bị hủy đi rồi.
Y khắc sâu ấn tượng đối với nơi này là bởi vì trước kia y thích chỗ này nhất, đến hời gian nghỉ ngơi gần như đều tới đây một mình.
Đường Tô Mộc nhìn bốn phía một vòng, đứng tại chỗ không nói gì.
"Thế nào?" Kỳ Ninh thấy có vẻ người bên cạnh không vui lắm, đáy lòng thoáng thấy thất vọng.
Khi hắn tìm người xây lại lương đình này cũng không suy tính nhiều lắm, chỉ nhớ mang máng thời niên thiếu Đường Tô Mộc rất thích đến đây, liền tâm huyết dâng trào muốn cho đối phương một bất ngờ.
"Thôi vậy." Kỳ Ninh cười nhẹ, cũng không định miễn cưỡng: "Nếu ngươi không thích nơi này thì chúng ta về trước đi...!Ngoài ra ta còn định tới Tinh Uyển lầu, ta nhớ ngươi thích cá vược hấp ở đó nhất."
"Không." Đường Tô Mộc lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu nói: "Không phải ta không thích nơi này."
Trước kia thật ra Đường Tô Mộc rất thích hoa viên bên cạnh lương đình này.
Không chỉ bởi vì bình thường nơi này yên tĩnh, ít người lui tới, mà còn vì không biết từ đâu mà trong cung truyền ra rất nhiều lời đồn, nói "đình Duyệt Tâm" này có vị trí đặc biệt, trời sinh có linh khí, người có ý đến đây bày tỏ tâm ý sẽ có thể tồn tại muôn thuở từ đây.
Tất nhiên, loại tin đồn này nghe thôi đã biết là giả, cũng chẳng có mấy người tin tưởng, chỉ có Đường Tô Mộc thời niên thiếu ghi tạc những lời này vào đáy lòng, không nhịn được ngày ngày chạy tới.
Bây giờ nghĩ lại, Đường Tô Mộc cảm thấy có lẽ thời điểm đó mình hẳn là rất cô đơn.
Cho dù y có cố gắng bao nhiêu, nhưng có là Hầu phủ Lâm Dương hay là phía Thái tử cũng chẳng có một bên nào chân chính chịu tiếp nhận y.
Khi đó Đường Tô Mộc thà nói là cần một người có ý, chứ không nói cần một người chịu tiếp nhận y.
"Đi thôi, Tinh Uyển lầu đóng cửa sớm, đi trễ sợ sẽ chẳng còn gì để ăn nữa." Kỳ Ninh nói.
"Gượm đã." Đường Tô Mộc vươn tay kéo người lại.
"Đi đâu?" Mặc dù đáy lòng nghi ngờ, Kỳ Ninh vẫn bị đối phương kéo một chút đi tới phía dưới lương đình.
Sau đó chỉ thấy người đối diện ngẩng đầu lên, vẻ mặt chân thành nhìn về phía mình.
"Tại hạ Đường Tô Mộc, đến từ Hầu phủ Lâm Dương, vẫn luôn tâm duyệt Nhị hoàng tử, không biết Nhị hoàng tử có nguyện hạ mình nên duyên Tần Tấn, nắm tay đi hết quãng đời còn lại, không rời nửa bước hay không?" Đường Tô Mộc cười nói, giống như đang bù đắp những tiếc nuối đã qua.
"Ngươi nói..." Kỳ Ninh ngẩn ra, gần như cho rằng mình nghe lầm.
Còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy đối phương nhích gần lại phía mình: "Có được không?"
Được...
Sao mà không được kia chứ.
Kỳ Ninh nhếch môi cười, đang định ôm người vào lòng thì bỗng nhiên nghe cách đó không xa truyền tới tiếng động nhỏ xíu.
"Sao thế?" Đường Tô Mộc khó hiểu.
Kỳ Ninh làm dấu đừng có lên tiếng: "Là phía Đông cung."
Đông cung?
Cuối cùng Đường Tô Mộc cũng nhớ ra, đúng thế, nơi này cách Đông cung rất gầ, nếu như lắng tai nghe quả thật có thể nghe thấy âm thanh kỳ lạ phát ra từ bên kia.
Bầu không khí vừa rồi bị gián đoạn, Đường Tô Mộc cũng không có tâm trạng ở lại thêm nữa, dứt khoát quay lại với Kỳ Ninh bằng đường cũ.
Lính canh trên đường đều đã đút lót rồi, hai người đi thẳng một đường thuận lời tới Đông cung, đang định đi ra ngoài từ cửa nhỏ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng rên.
Trong lòng Đường Tô Mộc nghi ngờ, nhìn sang theo bản năng, chỉ thấy ngay giữa đình viện vốn trống không bỗng xuất hiện Thái tử cả người đều là vết máu, chật vật nằm trên đất, dường như đã ngất đi hoàn toàn.
Cái quỷ gì thế này?
Đường Tô Mộc nhìn ngó xung quanh, xác nhận trước mắt đúng thật là Đông cung, không lẫn vào đâu được.
Nhưng mà cho dù là bên trong Đông cung, trước mắt cũng chỉ là một thiên viện lâu ngày không có người sử dụng, dù Thái tử có nhàm chán hơn nữa cũng không nên chạy qua bên đây vào nửa đêm nửa hôm chứ.
Hơn nữa còn mang theo bộ dáng này, đừng nói là gặp phải thích khách nhé?
Đường Tô Mộc nhất thời do dự.
Nếu đổi thành người khác, y chắc chắn sẽ ra tay cứu giúp, nhưng mà đối phương lại là Thái tử.
Bảo y bỏ qua hết hiềm khích khi trước, lấy đức báo oán, y không rộng lượng như vậy đâu.
"Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ, thì ra người ở đây, làm nô tỳ tìm muốn chết." Một nha hoàn vội vội vàng vàng xách đèn lồng chạy tới, nhìn thấy hai người thì sợ hết hồn: "Các ngươi là người phương nào? Tại sao lại ở đây?"
Đường Tô Mộc: "..." Nếu ta nói ta chỉ thuận đường đi qua, ngươi có tin không?
"Người đâu mau đến đây, có thích khách!" Nha hoàn bị dọa sợ, quay đầu đã bắt đầu kêu cứu, ném đèn lồng xuống, cố gắng định kéo Thái tử dậy.
Đáng tiếc còn chưa kịp đi xa đã bị Kỳ Ninh ngăn lại.
"Thích khách?" Kỳ Ninh cong khóe miệng, chỉ chỉ đoản đao còn chưa kịp giấu kỹ bên hông đối phương: "Ngươi nhất định muốn gọi thị vệ qua? Nhìn thử giữa ngươi và bổn vương đi, rốt cuộc ai mới thật sự là thích khách?"
Nha hoàn: "...!"
Đường Tô Mộc sửng sốt một chút, vội vàng nhìn sang nha hoàn kia.
Trước đó bởi vì ánh sáng quá mờ, không nhìn rõ, bây giờ thấy kỹ rồi mới phát hiện ra, mặc dù nha hoàn trước mặt rất bình thường, nhưng mày cao mắt sâu, rõ ràng không phải diện mạo của người Trung Nguyên.
"Ngươi là người Tây Di?" Đường Tô Mộc cau mày hỏi.
Nha hoàn cắn chặt răng, biết thân phận đã bị hai người đối diện nhìn thấu, xoay người muốn rời khỏi.
Đáng tiếc nàng còn chưa đi được hai bước đã cảm thấy cả người cứng đờ.
Xảy ra chuyện gì?
Nha hoàn liều mạng giãy giụa, vẫn chẳng thể xê dịch nửa bước như cũ.
Là cổ trùng?
Không đúng, giờ phút này trên người nàng đang mang thánh vật có thể phòng ngừa cổ trùng, không thể tùy tiện bị người ta hạ cổ như vậy mới đúng..
Kết quả sau khi ăn xong cơm tối, dỗ bé con ngủ xong, Kỳ Ninh đóng cửa phòng lại, thần thần bí bí kín đáo đưa cho y một bộ quần áo.
Y phục dạ hành?
Đường Tô Mộc không hiểu, thoáng chốc lại cảm thấy khá buồn cười: "Ta nói này Nhị điện hạ, ngài đang đi hẹn hò hay đi làm kẻ gian vậy?"
"Cả hai." Kỳ Ninh cười với y một cái: "Chờ ngươi đi rồi sẽ biết."
"Ừm." Đường Tô Mộc nhất thời hứng thú, nhanh chóng thay xong y phục dạ hành.
Vì lý do an toàn, y cố ý đặt hết vũ khí và mấy món phòng thân trong kho hàng nông trại để có thể lấy ra thuân lợi.
Có lẽ là vì phải che giấu tai mắt người khác, ngay cả đám ám vệ Kỳ Ninh cũng không dẫn theo.
Sau khi rời khỏi vì đi một vòng qua kế cận Đông cung, từ cửa nhỏ đi vào một góc thiên viện ở Đông cung.
Đường Tô Mộc không nhịn được hỏi: "Không phải là ngươi định đi tới chính điện bên kia chứ...!Cũng không phải là không thể, nhưng mà ngươi không thấy kỳ quái chút nào sao?"
Kích thích thì cũng kích thích đấy, nhưng mà Kỳ Ninh vẫn luôn là kẻ địch của Thái tử, hai bên luôn nằm trong trạng thái một sống một còn.
Nếu như vô tình bị bắt ở địa bàn của người ta, vậy coi như là thất bại lớn.
"Ta nói muốn tới chính điện hồi nào?"Kỳ Ninh thấp giọng, chỉ chỉ trước mặt nói: "Mượn đường qua Đông công, là bởi vì canh phòng ở đây buông lỏng nhất, dễ đi qua hơn hướng từ cửa cung nhiều, cũng không dễ bị người khác phát hiện."
Nói xong không đợi Đường Tô Mộc phản ứng, hắn trực tiếp ôm lấy y, xoay người bay lên tường cung, thừa dịp thị vệ đi tuần không chú ý, trốn vào sau bụi cỏ gần tường cung.
Toàn bộ quá trinh rất nhanh, Đường Tô Mộc gần như không kịp kinh ngạc, đến khi lấy lại tinh thần đã an toàn đáp trên mặt đất.
Thật ra thì khi đến đây, Đường Tô Mộc đã có thể đoán được rốt cuộc là nơi này.
Văn quán Cựu Sùng, nơi các hoàng tử từng học tập, cũng là nơi y gặp Kỳ Ninh lần đầu tiền.
Không biết có phải đã đút lót trước hay không, mà giờ phút này bên ngoài văn quán Cựu Sùng rất yên tĩnh, chẳng thấy một tên lính gác nào.
Vượt qua vườn hoa là một lương đình không lớn lắm, nhìn giống như mới sửa lại, trước ao nước có trồng mấy bụi cây hạnh xung quanh.
"Không phải nơi này đã..." bị hủy rồi hay sao?
Đường Tô Mộc sửng sốt.
Tất nhiên y biết chốn này.
Lương đình này tên là đình Duyệt Tâm, vốn đặc biệt sửa chữa để các hoàng tử dùng hóng mát nghỉ ngơi, chỉ là bởi vì vị trí không ổn, hơn nữa sau đó văn quán Cựu Sùng cũng đổi chỗ, vào sáng sớm bảy năm trước đã bị hủy đi rồi.
Y khắc sâu ấn tượng đối với nơi này là bởi vì trước kia y thích chỗ này nhất, đến hời gian nghỉ ngơi gần như đều tới đây một mình.
Đường Tô Mộc nhìn bốn phía một vòng, đứng tại chỗ không nói gì.
"Thế nào?" Kỳ Ninh thấy có vẻ người bên cạnh không vui lắm, đáy lòng thoáng thấy thất vọng.
Khi hắn tìm người xây lại lương đình này cũng không suy tính nhiều lắm, chỉ nhớ mang máng thời niên thiếu Đường Tô Mộc rất thích đến đây, liền tâm huyết dâng trào muốn cho đối phương một bất ngờ.
"Thôi vậy." Kỳ Ninh cười nhẹ, cũng không định miễn cưỡng: "Nếu ngươi không thích nơi này thì chúng ta về trước đi...!Ngoài ra ta còn định tới Tinh Uyển lầu, ta nhớ ngươi thích cá vược hấp ở đó nhất."
"Không." Đường Tô Mộc lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu nói: "Không phải ta không thích nơi này."
Trước kia thật ra Đường Tô Mộc rất thích hoa viên bên cạnh lương đình này.
Không chỉ bởi vì bình thường nơi này yên tĩnh, ít người lui tới, mà còn vì không biết từ đâu mà trong cung truyền ra rất nhiều lời đồn, nói "đình Duyệt Tâm" này có vị trí đặc biệt, trời sinh có linh khí, người có ý đến đây bày tỏ tâm ý sẽ có thể tồn tại muôn thuở từ đây.
Tất nhiên, loại tin đồn này nghe thôi đã biết là giả, cũng chẳng có mấy người tin tưởng, chỉ có Đường Tô Mộc thời niên thiếu ghi tạc những lời này vào đáy lòng, không nhịn được ngày ngày chạy tới.
Bây giờ nghĩ lại, Đường Tô Mộc cảm thấy có lẽ thời điểm đó mình hẳn là rất cô đơn.
Cho dù y có cố gắng bao nhiêu, nhưng có là Hầu phủ Lâm Dương hay là phía Thái tử cũng chẳng có một bên nào chân chính chịu tiếp nhận y.
Khi đó Đường Tô Mộc thà nói là cần một người có ý, chứ không nói cần một người chịu tiếp nhận y.
"Đi thôi, Tinh Uyển lầu đóng cửa sớm, đi trễ sợ sẽ chẳng còn gì để ăn nữa." Kỳ Ninh nói.
"Gượm đã." Đường Tô Mộc vươn tay kéo người lại.
"Đi đâu?" Mặc dù đáy lòng nghi ngờ, Kỳ Ninh vẫn bị đối phương kéo một chút đi tới phía dưới lương đình.
Sau đó chỉ thấy người đối diện ngẩng đầu lên, vẻ mặt chân thành nhìn về phía mình.
"Tại hạ Đường Tô Mộc, đến từ Hầu phủ Lâm Dương, vẫn luôn tâm duyệt Nhị hoàng tử, không biết Nhị hoàng tử có nguyện hạ mình nên duyên Tần Tấn, nắm tay đi hết quãng đời còn lại, không rời nửa bước hay không?" Đường Tô Mộc cười nói, giống như đang bù đắp những tiếc nuối đã qua.
"Ngươi nói..." Kỳ Ninh ngẩn ra, gần như cho rằng mình nghe lầm.
Còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy đối phương nhích gần lại phía mình: "Có được không?"
Được...
Sao mà không được kia chứ.
Kỳ Ninh nhếch môi cười, đang định ôm người vào lòng thì bỗng nhiên nghe cách đó không xa truyền tới tiếng động nhỏ xíu.
"Sao thế?" Đường Tô Mộc khó hiểu.
Kỳ Ninh làm dấu đừng có lên tiếng: "Là phía Đông cung."
Đông cung?
Cuối cùng Đường Tô Mộc cũng nhớ ra, đúng thế, nơi này cách Đông cung rất gầ, nếu như lắng tai nghe quả thật có thể nghe thấy âm thanh kỳ lạ phát ra từ bên kia.
Bầu không khí vừa rồi bị gián đoạn, Đường Tô Mộc cũng không có tâm trạng ở lại thêm nữa, dứt khoát quay lại với Kỳ Ninh bằng đường cũ.
Lính canh trên đường đều đã đút lót rồi, hai người đi thẳng một đường thuận lời tới Đông cung, đang định đi ra ngoài từ cửa nhỏ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng rên.
Trong lòng Đường Tô Mộc nghi ngờ, nhìn sang theo bản năng, chỉ thấy ngay giữa đình viện vốn trống không bỗng xuất hiện Thái tử cả người đều là vết máu, chật vật nằm trên đất, dường như đã ngất đi hoàn toàn.
Cái quỷ gì thế này?
Đường Tô Mộc nhìn ngó xung quanh, xác nhận trước mắt đúng thật là Đông cung, không lẫn vào đâu được.
Nhưng mà cho dù là bên trong Đông cung, trước mắt cũng chỉ là một thiên viện lâu ngày không có người sử dụng, dù Thái tử có nhàm chán hơn nữa cũng không nên chạy qua bên đây vào nửa đêm nửa hôm chứ.
Hơn nữa còn mang theo bộ dáng này, đừng nói là gặp phải thích khách nhé?
Đường Tô Mộc nhất thời do dự.
Nếu đổi thành người khác, y chắc chắn sẽ ra tay cứu giúp, nhưng mà đối phương lại là Thái tử.
Bảo y bỏ qua hết hiềm khích khi trước, lấy đức báo oán, y không rộng lượng như vậy đâu.
"Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ, thì ra người ở đây, làm nô tỳ tìm muốn chết." Một nha hoàn vội vội vàng vàng xách đèn lồng chạy tới, nhìn thấy hai người thì sợ hết hồn: "Các ngươi là người phương nào? Tại sao lại ở đây?"
Đường Tô Mộc: "..." Nếu ta nói ta chỉ thuận đường đi qua, ngươi có tin không?
"Người đâu mau đến đây, có thích khách!" Nha hoàn bị dọa sợ, quay đầu đã bắt đầu kêu cứu, ném đèn lồng xuống, cố gắng định kéo Thái tử dậy.
Đáng tiếc còn chưa kịp đi xa đã bị Kỳ Ninh ngăn lại.
"Thích khách?" Kỳ Ninh cong khóe miệng, chỉ chỉ đoản đao còn chưa kịp giấu kỹ bên hông đối phương: "Ngươi nhất định muốn gọi thị vệ qua? Nhìn thử giữa ngươi và bổn vương đi, rốt cuộc ai mới thật sự là thích khách?"
Nha hoàn: "...!"
Đường Tô Mộc sửng sốt một chút, vội vàng nhìn sang nha hoàn kia.
Trước đó bởi vì ánh sáng quá mờ, không nhìn rõ, bây giờ thấy kỹ rồi mới phát hiện ra, mặc dù nha hoàn trước mặt rất bình thường, nhưng mày cao mắt sâu, rõ ràng không phải diện mạo của người Trung Nguyên.
"Ngươi là người Tây Di?" Đường Tô Mộc cau mày hỏi.
Nha hoàn cắn chặt răng, biết thân phận đã bị hai người đối diện nhìn thấu, xoay người muốn rời khỏi.
Đáng tiếc nàng còn chưa đi được hai bước đã cảm thấy cả người cứng đờ.
Xảy ra chuyện gì?
Nha hoàn liều mạng giãy giụa, vẫn chẳng thể xê dịch nửa bước như cũ.
Là cổ trùng?
Không đúng, giờ phút này trên người nàng đang mang thánh vật có thể phòng ngừa cổ trùng, không thể tùy tiện bị người ta hạ cổ như vậy mới đúng..
Danh sách chương