Gođard chăm chú đọc mảnh giấy:
- Thực là bài đố rắc rối làm sao! Cô có chắc rằng những tiếng thiếu mất kia đổi được ý nghĩa câu hát không? - Cái đó cũng không chắc lắm, vì tiếng thiếu chỉ có tất cả sáu chữ. Ta thử xem nào. (Vừa nói cô vừa biên những chữ có thể ghép theo nhiều cách khác nhau). Cái tiếng thiếu kia có thể như thế này:
C x x x x L C x x x x Z
G x x x x L G x x x x Z
O x x x x L O x x x x Z
Q x x x x L Q x x x x Z
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói:
- Dù sao, cái đó cũng không có gì quan hệ trong lúc này.
Cô bỏ mảnh giấy đi, nhưng Gođard cầm lấy và nói:
- Tiếng đầu tiên có thể là C-R-U-E-L. Thiếu một chữ nhưng cruel có lẽ người ta viết có hai chữ L.
Luna:
- Cũng không có nghĩa gì.
Gođard vẫn chưa chịu thôi:
- Hay là C-O-R-B-E-L. càng tồi thêm. Thử tìm đến chữ G xem nào. G-O-S-P-E-L chăng? Lại càng dở hơi hơn nữa. Đến chữ O: O-R-I-E-L HAY O-ĐU-L-L phân làm hai tiếng O dull Hammond? Kể cũng xuôi, nhưng vẫn không có nghĩa lý gì. Còn những tiếng đằng sau có chữ Z thì tôi chẳng tìm được tiếng nào.
Luna vẫn cúi đầu nhìn bức ảnh chụp. Cô nói:
- Những câu khác trong bài hát đều rõ cả:
Where grow pines and firs amain
Under stars sans…
Cô bỗng ngừng bặt, giấu mặt úp trong lòng bàn tay và nhẹ gõ đầu ngón tay hai bên thái dương. Một lát sau cô ngửng đầu lên nói:
- Tìm tòi mãi được ích gì đâu? Tôi mệt lắm rồi, không muốn nghĩ đến những cái vặt vãnh vô nghĩa lý ấy nữa. Trước khi lên đường, tôi muốn được xem cái xác con chó kia của ông Oliver đã.
Ba người đứng dậy để cùng đi. Nhưng cô nói:
- Không! Xin cứ để lão quản gia dẫn tôi đi cũng được. Mấy người chuốc thêm phiền muộn nữa cũng không ích gì. Với lại, tôi muốn được xem xét một mình thôi.
Nửa giờ sau Luna trở lại, Oliver kêu lên:
- Trời ơi! Miss Bartendale! Người cô nặc những hơi xú uế!
Cô nàng nhăn mũi lại nói:
- Đối với một người quý mến loài vật thì công việc ấy thực là việc thương tâm. Nhà chuyên trách ở đây chưa hề động đến.
- Vâng. Viên cảnh sát đã đánh điện tín xin London phái một viên thanh tra ty Scotlandyard về tận nơi.
- Viên thanh tra cũng sẽ không tìm được gì đâu. Xác con chó không mang một dấu nào khác lạ; mà tôi chắc con chó chưa hề cắn bất cứ người nào hay vật nào. Thôi, thế bây giờ thì xin từ giã mọi người, tôi đi về đây.
Swanhild khẽ nói:
- Nhưng mà…
Luna đỡ lời:
- Nhưng mà ta chưa một điều kết luận nào về việc này, chứ gì! Tôi còn chưa biết gì được ý nghĩa câu cổ tự thì vẫn chưa làm được chuyện gì thêm.
Swanhild giọng nói như van nài:
- Thế nhưng…
Oliver an ủi nàng:
- Swan! Nếu miss Bartendale nghĩ rằng chưa nên cho ta biết điều gì bây giờ thì ta chỉ nên nghe theo, đừng căn vặn làm gì nữa.
Giọng chàng nói vừa ôn tồn vừa quả quyết. Swanhild thất vọng năn nỉ.
- Thế ra miss Bartendale định bỏ mặc chúng tôi hay sao?
Luna nói ngay:
- Không! Mọi người ở đây không có chuyện gì xảy ra nữa đâu. Vả lại chỉ có một mình ông, ông Hammond ạ, chỉ có ông là người có thể gặp nạn được, thì ông đừng có vào trong phòng bí mật mà cũng đừng bao giờ đến bất cứ chỗ nào có thông mọc, cứ giữ như thế cho đến lúc giáp mặt tôi.
- Thế bao giờ cô lại đến?
- Chính ông tự đến chỗ tôi ngày mai.
- Ngày mai ư?
Chàng tỏ vẻ sung sướng nhắc lại câu đó.
- Vâng, ngày mai. Vì ông đã mạnh rồi đó, có thể đi được đấy. Ông có cam đoan với tôi rằng ông phải theo đúng lời tôi cho đến lúc gặp tôi không?
- Xin cam đoan. Mà địa chỉ của cô ở đâu?
- Số nhà 15, Bispham Gardens, Chelscạ Tôi ở với cô tôi, bà Yorke, nữ nhạc sĩ dương cầm ấy mà. Tôi muốn gói cái đốc gươm kia được chứ?
Oliver nhanh nhảu:
- Ồ, tôi có một cái hộp xì gà cũ, đựng cái ấy thì tiện lắm.
Rồi chàng đi tìm ngay hộp xì gà. Gođard khẽ huýt một tiếng sáo dài ngạc nhiên; chàng bảo Swanhild:
- Swanhild này, anh chàng Oliver tự nhiên thành vui vẻ nhanh nhẹn đến lạ, phải không!
Luna:
- Đó là vì tôi đã cho ông ấy một phương thuốc riêng để phấn khởi tinh thần đó.
Swanhild:
- Thế mà sao cô chẳng nói gì cho chúng tôi biết với?
- Đó là ở trong kế hoạch của tôi. Mặc dù tôi ái ngại cho cô cứ phải lo lắng đến đâu mặc lòng, tôi cũng chỉ cho biết đến thế là hết.
Cô đặt bàn tay lên vai Swanhild và đăm đăm nhìn người thiếu nữ. Đôi mắt cô lúc đó không có vẻ trầm mặc, cũng không long lanh sáng, nhưng mà dịu dàng, hiền hậu xiết bao! Hai tay kia khép lại giữ thêm khăng khít bên vai, khiến Swanhild tức khắc thôi run sợ và vẻ mặt tươi tắn ngaỵ Luna bảo nàng:
- Cô cứ tin ở tôi. Tôi hiểu rõ những việc tôi làm. Lần này không phải là lần thứ nhất tôi phải giải quyết một chuyện bí mật. Tôi xin thú thực rằng việc này khó khăn một cách khác thường. Cô quay đầu lại phía Gođard nói qua vai. Ông Covert ạ, những lời tôi dặn cô Swanhild vừa rồi cũng là nói với ông nữa đó.
Gođard ngượng ngịu mỉm cười, trong lúc đôi mắt chàng vẫn trang nghiêm. Chàng đáp:
- Tôi biết rằng cô đem hết tài lực ra làm việc thực, nhưng tôi chưa được chắc rằng cô đã khỏi lầm đường. Nếu quả như lời cô tưởng, cái phép bí nhiệm kia, người dòng họ này từ hồi phân tranh Đôi Hồng(#1) trở về trước vẫn còn biết, nếu quả thế thì sao về thời ấy người bị chết lại còn nhiều hơn các thời về sau?
- Tôi chưa nói cho ông biết tôi cắt nghĩa việc đó thế nào đấy nhỉ. Vậy lời tôi sẽ phân giải có lẽ cũng được ông không bỏ ngoài tai. Từ hồi phân tranh Blore Health trở về sau, ta chỉ thấy có những hành vi của con quái vật, những chuyện tai hại nó gây nên. Còn từ hồi phân tranh kia trở về trước, người ta biết được hình thể con quái vật thế nào, nhưng lại không rõ nó khởi thuỷ từ đâu và vì những nguyên nhân gì mà có liên lạc với họ Hammond. Phần tôi, tôi tưởng đã định được hình thù của nó; tôi lại có hy vọng sẽ tìm được nó xuất phát từ đâu mà đến.
Gođard:
- Tôi mong rằng cô thành công.
Swanhild lo lắng hỏi:
- Mà nếu biết nó phát khởi từ đâu mà ra thì cô liệu có cách khiến nó không tác hại được nữa không?
- Điều đó thì, chậm lắm đến chiều mai là cùng, tôi sẽ trả lời cho cô biết.
Chú thích:
(1-) Đôi Hồng: Cuộc nội chiến ở nước Anh từ năm 1455 đến 1485 trong hai nhà quyền phiệt, York một bên và Lancastre một bên. Một nhà lấy hoa Hồng trắng và một nhà lấy hoa Hồng đỏ làm biểu hiện
- Thực là bài đố rắc rối làm sao! Cô có chắc rằng những tiếng thiếu mất kia đổi được ý nghĩa câu hát không? - Cái đó cũng không chắc lắm, vì tiếng thiếu chỉ có tất cả sáu chữ. Ta thử xem nào. (Vừa nói cô vừa biên những chữ có thể ghép theo nhiều cách khác nhau). Cái tiếng thiếu kia có thể như thế này:
C x x x x L C x x x x Z
G x x x x L G x x x x Z
O x x x x L O x x x x Z
Q x x x x L Q x x x x Z
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói:
- Dù sao, cái đó cũng không có gì quan hệ trong lúc này.
Cô bỏ mảnh giấy đi, nhưng Gođard cầm lấy và nói:
- Tiếng đầu tiên có thể là C-R-U-E-L. Thiếu một chữ nhưng cruel có lẽ người ta viết có hai chữ L.
Luna:
- Cũng không có nghĩa gì.
Gođard vẫn chưa chịu thôi:
- Hay là C-O-R-B-E-L. càng tồi thêm. Thử tìm đến chữ G xem nào. G-O-S-P-E-L chăng? Lại càng dở hơi hơn nữa. Đến chữ O: O-R-I-E-L HAY O-ĐU-L-L phân làm hai tiếng O dull Hammond? Kể cũng xuôi, nhưng vẫn không có nghĩa lý gì. Còn những tiếng đằng sau có chữ Z thì tôi chẳng tìm được tiếng nào.
Luna vẫn cúi đầu nhìn bức ảnh chụp. Cô nói:
- Những câu khác trong bài hát đều rõ cả:
Where grow pines and firs amain
Under stars sans…
Cô bỗng ngừng bặt, giấu mặt úp trong lòng bàn tay và nhẹ gõ đầu ngón tay hai bên thái dương. Một lát sau cô ngửng đầu lên nói:
- Tìm tòi mãi được ích gì đâu? Tôi mệt lắm rồi, không muốn nghĩ đến những cái vặt vãnh vô nghĩa lý ấy nữa. Trước khi lên đường, tôi muốn được xem cái xác con chó kia của ông Oliver đã.
Ba người đứng dậy để cùng đi. Nhưng cô nói:
- Không! Xin cứ để lão quản gia dẫn tôi đi cũng được. Mấy người chuốc thêm phiền muộn nữa cũng không ích gì. Với lại, tôi muốn được xem xét một mình thôi.
Nửa giờ sau Luna trở lại, Oliver kêu lên:
- Trời ơi! Miss Bartendale! Người cô nặc những hơi xú uế!
Cô nàng nhăn mũi lại nói:
- Đối với một người quý mến loài vật thì công việc ấy thực là việc thương tâm. Nhà chuyên trách ở đây chưa hề động đến.
- Vâng. Viên cảnh sát đã đánh điện tín xin London phái một viên thanh tra ty Scotlandyard về tận nơi.
- Viên thanh tra cũng sẽ không tìm được gì đâu. Xác con chó không mang một dấu nào khác lạ; mà tôi chắc con chó chưa hề cắn bất cứ người nào hay vật nào. Thôi, thế bây giờ thì xin từ giã mọi người, tôi đi về đây.
Swanhild khẽ nói:
- Nhưng mà…
Luna đỡ lời:
- Nhưng mà ta chưa một điều kết luận nào về việc này, chứ gì! Tôi còn chưa biết gì được ý nghĩa câu cổ tự thì vẫn chưa làm được chuyện gì thêm.
Swanhild giọng nói như van nài:
- Thế nhưng…
Oliver an ủi nàng:
- Swan! Nếu miss Bartendale nghĩ rằng chưa nên cho ta biết điều gì bây giờ thì ta chỉ nên nghe theo, đừng căn vặn làm gì nữa.
Giọng chàng nói vừa ôn tồn vừa quả quyết. Swanhild thất vọng năn nỉ.
- Thế ra miss Bartendale định bỏ mặc chúng tôi hay sao?
Luna nói ngay:
- Không! Mọi người ở đây không có chuyện gì xảy ra nữa đâu. Vả lại chỉ có một mình ông, ông Hammond ạ, chỉ có ông là người có thể gặp nạn được, thì ông đừng có vào trong phòng bí mật mà cũng đừng bao giờ đến bất cứ chỗ nào có thông mọc, cứ giữ như thế cho đến lúc giáp mặt tôi.
- Thế bao giờ cô lại đến?
- Chính ông tự đến chỗ tôi ngày mai.
- Ngày mai ư?
Chàng tỏ vẻ sung sướng nhắc lại câu đó.
- Vâng, ngày mai. Vì ông đã mạnh rồi đó, có thể đi được đấy. Ông có cam đoan với tôi rằng ông phải theo đúng lời tôi cho đến lúc gặp tôi không?
- Xin cam đoan. Mà địa chỉ của cô ở đâu?
- Số nhà 15, Bispham Gardens, Chelscạ Tôi ở với cô tôi, bà Yorke, nữ nhạc sĩ dương cầm ấy mà. Tôi muốn gói cái đốc gươm kia được chứ?
Oliver nhanh nhảu:
- Ồ, tôi có một cái hộp xì gà cũ, đựng cái ấy thì tiện lắm.
Rồi chàng đi tìm ngay hộp xì gà. Gođard khẽ huýt một tiếng sáo dài ngạc nhiên; chàng bảo Swanhild:
- Swanhild này, anh chàng Oliver tự nhiên thành vui vẻ nhanh nhẹn đến lạ, phải không!
Luna:
- Đó là vì tôi đã cho ông ấy một phương thuốc riêng để phấn khởi tinh thần đó.
Swanhild:
- Thế mà sao cô chẳng nói gì cho chúng tôi biết với?
- Đó là ở trong kế hoạch của tôi. Mặc dù tôi ái ngại cho cô cứ phải lo lắng đến đâu mặc lòng, tôi cũng chỉ cho biết đến thế là hết.
Cô đặt bàn tay lên vai Swanhild và đăm đăm nhìn người thiếu nữ. Đôi mắt cô lúc đó không có vẻ trầm mặc, cũng không long lanh sáng, nhưng mà dịu dàng, hiền hậu xiết bao! Hai tay kia khép lại giữ thêm khăng khít bên vai, khiến Swanhild tức khắc thôi run sợ và vẻ mặt tươi tắn ngaỵ Luna bảo nàng:
- Cô cứ tin ở tôi. Tôi hiểu rõ những việc tôi làm. Lần này không phải là lần thứ nhất tôi phải giải quyết một chuyện bí mật. Tôi xin thú thực rằng việc này khó khăn một cách khác thường. Cô quay đầu lại phía Gođard nói qua vai. Ông Covert ạ, những lời tôi dặn cô Swanhild vừa rồi cũng là nói với ông nữa đó.
Gođard ngượng ngịu mỉm cười, trong lúc đôi mắt chàng vẫn trang nghiêm. Chàng đáp:
- Tôi biết rằng cô đem hết tài lực ra làm việc thực, nhưng tôi chưa được chắc rằng cô đã khỏi lầm đường. Nếu quả như lời cô tưởng, cái phép bí nhiệm kia, người dòng họ này từ hồi phân tranh Đôi Hồng(#1) trở về trước vẫn còn biết, nếu quả thế thì sao về thời ấy người bị chết lại còn nhiều hơn các thời về sau?
- Tôi chưa nói cho ông biết tôi cắt nghĩa việc đó thế nào đấy nhỉ. Vậy lời tôi sẽ phân giải có lẽ cũng được ông không bỏ ngoài tai. Từ hồi phân tranh Blore Health trở về sau, ta chỉ thấy có những hành vi của con quái vật, những chuyện tai hại nó gây nên. Còn từ hồi phân tranh kia trở về trước, người ta biết được hình thể con quái vật thế nào, nhưng lại không rõ nó khởi thuỷ từ đâu và vì những nguyên nhân gì mà có liên lạc với họ Hammond. Phần tôi, tôi tưởng đã định được hình thù của nó; tôi lại có hy vọng sẽ tìm được nó xuất phát từ đâu mà đến.
Gođard:
- Tôi mong rằng cô thành công.
Swanhild lo lắng hỏi:
- Mà nếu biết nó phát khởi từ đâu mà ra thì cô liệu có cách khiến nó không tác hại được nữa không?
- Điều đó thì, chậm lắm đến chiều mai là cùng, tôi sẽ trả lời cho cô biết.
Chú thích:
(1-) Đôi Hồng: Cuộc nội chiến ở nước Anh từ năm 1455 đến 1485 trong hai nhà quyền phiệt, York một bên và Lancastre một bên. Một nhà lấy hoa Hồng trắng và một nhà lấy hoa Hồng đỏ làm biểu hiện
Danh sách chương