Sau đó một giờ rưỡi, Swanhild bước xuống dưới đại sảnh.
Trời đã gần về sáng, lạnh lẽo càng thêm giá ngắt và sự im lặng càng sâu xạ Những cây leo khô cóng bao phủ khắp tường khiến cho tòa nhà lớn có một vẻ hoang tịch của ngày tận cùng thế giới.
Một người nữ khán hộ đi qua đường hành lang, quyện theo mình một mùi nồng thuốc.
Swanhild không thể yên lòng được. Nàng trở vào căn phòng lớn Holbein là nơi ấm áp vì có đèn sáng và lửa cháy trong lò. Con Alex và lũ chó khác đang tranh nhau ăn với mấy con mèo. Ở một bàn đã sắp sẵn thức ăn điểm tâm, Gođard với bà lão Walton vẻ mặt đăm đăm đang thì thầm nói chuyện. Chàng ngẩng lên bảo nàng:
- Swanhild ạ, tôi đã bảo đánh chiếc xe Mercedes rồi. Tôi tưởng độ hai giờ ngồi xe sẽ có lợi cho tâmthần cô lúc này; bà Walton cũng nghĩ như thế đấy.
Swanhild hỏi:
- Mà ngay bây giờ sao? Bà Walton gật đầu:
- Vâng, ngay bây giờ. Trong lúc cô vắng mặt đã có tôi coi sóc mọi việc ở nhà.
Gođard nói cho nàng biết trước:
- Ta đi tìm cho được cô Bartendalẹ Tôi mong sẽ tìm thấy cô ấy rất chóng.
Người thiếu nữ ngạc nhiên hỏi:
- Ồ! Anh Gođard, anh làm thế nào mà?…
- Đừng hỏi gì bây giờ vội. Swan hãy ăn điểm tâm đi đã.
- Tôi không thấy đói.
- Không đói? Nếu vậy thì Swan phải uống xong chén cà phê kia đã rồi ta mới lên đường. Xe đã đánh ra sẵn sàng là ta đi liền, đi về Suez West of Suez.
Swanhild kinh ngạc nhìn chàng. Gođard cắt nghĩa:
Suez West of Suez là cái tên hiệu thân mật tôi đặt cho bờ bể Brighton. Tôi nghe thấy nói miss Bartendale đến nghỉ ở đó được hai hôm rồi, đến cùng với một bọn người sang trọng ưa tắm biển.
- Anh biết địa chỉ cô ấy chứ?
- Không, nhưng kiếm một người có tiếng đến chơi Brighton vẫn dễ hơn kiếm một người ở London trong cuốn chỉ nam của sở bưu điện.
Swanhild vẫn còn lưỡng lự:
- Nhưng ngộ Oliver thức dậy sau lúc tôi đi khỏi thì sao?
- Thì đã có bà Walton ở nhà.
Bà Walton cũng nói vào:
- Uống liều thuốc lúc nãy thì cậu ấy ngủ được ít ra năm sáu giờ. Lúc nào thức dậy tôi sẽ liệu chừng cho cậu dùng bữa hoặc uống thuốc an thần. Cô đi xa bây giờ rất tốt. Ở nhà mà tâm trí rối loạn như cô bây giờ cũng chẳng có ích gì cho cậu ấy đâu.
Người thiếu nữ thuận ngay, không phải để nài thêm nữa.
Quả nhiên lúc ngồi vào chỗ lái xe, những nỗi lo ngại bối rối trong lòng nhẹ bớt đi nhiều. Khí trời thông thoáng bên ngoài, ngày lại gần về sáng, cùng với cái ý tưởng rằng đã tìm được cách bận rộn về việc cứu vớt Oliver, bằng ấy sự khiến nàng vững lòng lên. Khi xe đã qua cầu, nàng hỏi Gođard:
- Anh định làm cách nào để tìm thấy cô ấy?
- Ta đi hỏi thăm những người gác cổng ban đêm ở các khách sạn. Cách ấy mà không ăn thua, ta sẽ tìm đến một anh bán báo mở hàng sớm mà có biên tên những du khách đến Brighton hôm thứ bảy.
Mưa đã tạnh, sao điểm lóng lánh tỏ rõ dưới bầu trời trong xanh. Khi xe qua Beeding, những ngôi còn lại sau cùng lần lần tắt. Đến Sorcham rồi mà bóng đêm vẫn còn đen tối. Hai người cùng nói ít, vì Swanhild chăm chú lái xe. Sau cùng, xe vượt khỏi miền đồi Porslade thì cái hình Brighton mờ xám hiện ra trước mặt hai người dưới màu hồng sơ khai rung động của một cảnh hửng sáng mùa đông.
Con đường sao mà thấy vắng vẻ lạ lùng! Ánh đèn pha càng làm rõ rệt thêm vẻ hiu quạnh tiêu điều của cảnh vật: bầu trời với mặt đất, nhà cửa cùng những bờ cát xa xa, tất cả hình như huyền ảo. Chỉ có tiếng máy kêu rền với tiếng gió than dài thoảng đưa tiếng sóng ồn ào, làm tan vỡ bề tĩnh mịch.
Swanhild, mà lòng áy náy khiến giọng nói nhỏ đi và có chiều mỏi mệt, hỏi Gođard:
- Nếu không tìm thấy miss Bartendale ở Brighton thì làm thế nào?
Chàng chỉ đáp.
- Thì đi tìm chỗ khác. Ta không cần gì phải băn khoăn lắm. Cô cứ cho xe rẽ vào phố đầu bên trái, rồi ta bắt đầu hỏi thăm.
Những lúc chàng xuống hỏi thăm bọn gác đêm nàng vẫn ngồi lại trong xe. Miss Bartendale không trọ trong khách sạn đâu, mà đến khách sạn thứ hai cũng vậy. Đi suốt một dãy phố mà chẳng được ích gì, chốc chốc lại ngừng xe, khi để hỏi thăm, khi tìm kiếm một hàng bán báo. Đến lúc mặt trời hửng đông thì hai người thông thuộc được hết các chừng độ thức dậy dần dần của một khách sạn. Sau cùng mới có một người trong bọn người làm đưa một bản kê tên du khách cho Gođard coi.
Chàng reo lên:
- Đây rồi! Swan trông đây này: Hesse House, Hesse Square: thứ năm, lady(#1) Adams, miss L. Bartendale… đi qua Ship Street ta hãy đỗ xuống đã.
Swanhild ngoan ngoãn vừa cho xe quanh lại vừa hỏi:
- Xuống đấy để làm gì?
- Để gọi điện thoại. Đến nhà cô ấy sớm quá thế này không được. Ta phải có lễ độ với nạn nhân của ta(#2) !
Vào cái giờ sớm sủa ấy, thành phố buồn bã và có vẻ còn ngủ yên. Hai bàn tay Swanhild xâm xấp ướt, mặt tái mét như người chết rồi, vì nàng chỉ cách có vài ba phút hoặc nỗi mừng hoặc sự tuyệt vọng.
Trong máy nói, giọng rề rà của một người đầy tớ gái trả lời nàng:
- Miss Bartendale đang ở trong phòng ngủ. Cô ấy sắp sửa đi chuyến xe lửa thứ nhất về London. Tên là gì? Xin cho biết. Vâng, được, miss Hammond, xin cứ đợi đấy nhé!
Đợi một lát, nàng bỗng lại nghe thấy tiếng đầu dây bên kia:
- Allô! Miss Bartendale đây. Con quái vật hẳn lại hiện về phải không, miss Hammond?
Swanhild kinh ngạc hết sức:
- Vâng, phải rồi, nhưng sao mà…?
- Sao mà tôi biết, phải không? Này cô em ạ, khi một cô dòng dõi nhà Hammond ở tận cư thất miền Dannow mà gọi đến một người đàn bà được tiếng là có tài về linh hồn học, thì câu chuyện đoán cũng chẳng khó khăn gì!
Giọng cô nhẹ và nâng cao, nhưng rành rẽ từng tiếng cô hỏi:
- Nó hiện về bao giờ thế?
- Mới được mấy giờ thôi.
Swanhild liền vắn tắt thuật lại những việc xảy ra đêm vừa rồi. Người kia lại hỏi:
- Nhưng tôi làm sao được bây giờ.
- Năm ngoái cô đã có lần giúp cho lady Grace Kynaston, vì thế tôi chắc rằng…
- Cái bí mật của nhà Kynaston không phải là cái bí mật lưu truyền nghìn năm. Được, tôi cũng cố hết sức xem sao, nhưng cô đừng tin ở tôi nhiều quá đấy! Hiện giờ cô đang ở đâu?
- Ở nhà điện báo Ship Street. Tôi đi xe hơi đến cùng với anh God… à, cùng với ông Covert.
- Liệu tôi có thể xem xét chỗ xảy ra trước các nhà chuyên trách được không?
- Được ạ, mặt trời chưa lên cao thì chưa ai làm gì vội, cả đến viên chánh cảnh sát ở Dannow cũng vậy. Mà ta thì chỉ một giờ nữa đã đến đấy được rồi.
- Nếu vậy thì cô lại đây, nhưng cứ thong thả thôi, vì tôi chưa kịp sửa soạn gì cả.
Nàng bảo Gođard:
- Cô ấy nhận lời và xem ra người nhã nhặn lắm.
Rồi nàng không nói gì thêm.
Hess Suare ở về mé tây nam bờ biển Brighton, thuộc khu của hạng quý phái trong thành phố, một nơi ở dễ chịu nhất hồi chưa có những gia đình đua nhau lập nên. Bình yên và tĩnh mịch trong những ngày tưng bừng nhất của mùa hè, khu ấy trong buổi sáng mùa đông kia trông thực quạnh vắng. Chiếc xe hai người lăn bánh trên những đường phố buồn tẻ dưới những hàng cây âm thầm. Tòa nhà Hess Hourse dựng gần mấp mé trên thành đá bờ biển.
Gođard khen:
- Thực là nơi biệt thự mộng tưởng đối với một người như miss Bartendale.
Swanhild trên xe vừa nhảy xuống thì bỗng cửa tòa nhà mở. Một người đàn bà nhỏ nhắn bước ra, dẫn theo một con chó rất lớn, nửa thuộc giống cho hiếm, nửa là giống chó săn.
Giọng nói nghe trong máy lúc nãy, cất lên hỏi, trong lúc bàn tay người ấy đưa ra:
- Miss Hammond đấy phải không?
Người đâu mà có khuôn mặt dễ thương đến thế! Những món tóc uốn kia cuộn dưới mép chiếc mũ mềm giữ gió, có một màu vàng lụa không mấy khi còn được sau tuổi trẻ thợ Nét mặt thanh tú, nước da sữa mịn, hai má phơn phớt điểm hồng. Duy chỉ có đôi mày đậm nâu, đôi lưỡng quyền đã lộ và cái mũi hơi to là bớt lại cái vẻ non dại thơ ngây thấy trên toàn diện mạo. Chiếc cằm tròn nhỏ ấn xuống một đường hình lõm phía dưới môi. Thường thường miss Bartendale giữ đôi mí mắt buông thấp, nên gương mắt nàng trông đen lay láy sau cái riềm lông mi lụa vàng. Thân hình nàng mảnh dẻ, đứng thẳng thắn trong một cái áo măng-tô rộng bằng len.
Swanhild nhỏ tiếng hỏi trong vẻ ngạc nhiên:
- Miss Bartendale, người đàn bà tìm mạch suối đây sao?
Người ấy mỉm cười chữa lại:
- Không, nhà nữ thần linh học mới phải. Trông tôi bề ngoài thế này nhưng tôi nhiều tuổi hơn vẻ người tôi đấy! (Cô nói thêm câu này để đáp lại những ý nghĩ thầm của Swanhild). Mà tôi không cho những công việc của tôi làm có vẻ nên thơ như bọn người Mỹ đâu.
Cô nhẹ cúi đầu đưa mắt lên nhìn Swanhild một cách rất đáng yêu, khiến cho khi gặp đôi mắt xanh sáng kia, trong vắt như thủy tinh hay như ngọc kim cương và như thấu suốt lòng nàng, nàng lấy làm sung sướng rằng không còn điều chi phải giấu giếm nữa.
Miss Bartendale ngoảnh lại nhìn chàng trai:
- Ông này là ông Gođard đây hẳn rồi. Nhờ có ông mà hôm nay tôi được cái may mắn điều tra về việc này đấy. Được! Bây giờ đã quen biết nhau rồi thì ông lên ngồi cầm lái, còn miss Hammond thì sẽ kể cho tôi biết tường tận những điều cần biết. Tôi xem ý thì con chó của tôi không ác cảm với hai người. Cô đỡ lấy chiếc ví da người hầu gái đưa ra và bảo: Được! Ổn thỏa lắm rồi. Chị nhớ gọi điện cho bà cô tôi dùm nhé!
Cô ngồi yên ấm bên cạnh Swanhild, để con chó nằm dưới chân. Chiếc xe quay về Dannow trở lại con đường đã đi trước.
Chú thích:
(1-) Lady: Tiếng gọi những đàn bà quí phái bên Anh.
(2-) Ta phải có lễ độ với nạn nhân của ta: Một tiếng nói đùa để chỉ miss Bartendale.
Trời đã gần về sáng, lạnh lẽo càng thêm giá ngắt và sự im lặng càng sâu xạ Những cây leo khô cóng bao phủ khắp tường khiến cho tòa nhà lớn có một vẻ hoang tịch của ngày tận cùng thế giới.
Một người nữ khán hộ đi qua đường hành lang, quyện theo mình một mùi nồng thuốc.
Swanhild không thể yên lòng được. Nàng trở vào căn phòng lớn Holbein là nơi ấm áp vì có đèn sáng và lửa cháy trong lò. Con Alex và lũ chó khác đang tranh nhau ăn với mấy con mèo. Ở một bàn đã sắp sẵn thức ăn điểm tâm, Gođard với bà lão Walton vẻ mặt đăm đăm đang thì thầm nói chuyện. Chàng ngẩng lên bảo nàng:
- Swanhild ạ, tôi đã bảo đánh chiếc xe Mercedes rồi. Tôi tưởng độ hai giờ ngồi xe sẽ có lợi cho tâmthần cô lúc này; bà Walton cũng nghĩ như thế đấy.
Swanhild hỏi:
- Mà ngay bây giờ sao? Bà Walton gật đầu:
- Vâng, ngay bây giờ. Trong lúc cô vắng mặt đã có tôi coi sóc mọi việc ở nhà.
Gođard nói cho nàng biết trước:
- Ta đi tìm cho được cô Bartendalẹ Tôi mong sẽ tìm thấy cô ấy rất chóng.
Người thiếu nữ ngạc nhiên hỏi:
- Ồ! Anh Gođard, anh làm thế nào mà?…
- Đừng hỏi gì bây giờ vội. Swan hãy ăn điểm tâm đi đã.
- Tôi không thấy đói.
- Không đói? Nếu vậy thì Swan phải uống xong chén cà phê kia đã rồi ta mới lên đường. Xe đã đánh ra sẵn sàng là ta đi liền, đi về Suez West of Suez.
Swanhild kinh ngạc nhìn chàng. Gođard cắt nghĩa:
Suez West of Suez là cái tên hiệu thân mật tôi đặt cho bờ bể Brighton. Tôi nghe thấy nói miss Bartendale đến nghỉ ở đó được hai hôm rồi, đến cùng với một bọn người sang trọng ưa tắm biển.
- Anh biết địa chỉ cô ấy chứ?
- Không, nhưng kiếm một người có tiếng đến chơi Brighton vẫn dễ hơn kiếm một người ở London trong cuốn chỉ nam của sở bưu điện.
Swanhild vẫn còn lưỡng lự:
- Nhưng ngộ Oliver thức dậy sau lúc tôi đi khỏi thì sao?
- Thì đã có bà Walton ở nhà.
Bà Walton cũng nói vào:
- Uống liều thuốc lúc nãy thì cậu ấy ngủ được ít ra năm sáu giờ. Lúc nào thức dậy tôi sẽ liệu chừng cho cậu dùng bữa hoặc uống thuốc an thần. Cô đi xa bây giờ rất tốt. Ở nhà mà tâm trí rối loạn như cô bây giờ cũng chẳng có ích gì cho cậu ấy đâu.
Người thiếu nữ thuận ngay, không phải để nài thêm nữa.
Quả nhiên lúc ngồi vào chỗ lái xe, những nỗi lo ngại bối rối trong lòng nhẹ bớt đi nhiều. Khí trời thông thoáng bên ngoài, ngày lại gần về sáng, cùng với cái ý tưởng rằng đã tìm được cách bận rộn về việc cứu vớt Oliver, bằng ấy sự khiến nàng vững lòng lên. Khi xe đã qua cầu, nàng hỏi Gođard:
- Anh định làm cách nào để tìm thấy cô ấy?
- Ta đi hỏi thăm những người gác cổng ban đêm ở các khách sạn. Cách ấy mà không ăn thua, ta sẽ tìm đến một anh bán báo mở hàng sớm mà có biên tên những du khách đến Brighton hôm thứ bảy.
Mưa đã tạnh, sao điểm lóng lánh tỏ rõ dưới bầu trời trong xanh. Khi xe qua Beeding, những ngôi còn lại sau cùng lần lần tắt. Đến Sorcham rồi mà bóng đêm vẫn còn đen tối. Hai người cùng nói ít, vì Swanhild chăm chú lái xe. Sau cùng, xe vượt khỏi miền đồi Porslade thì cái hình Brighton mờ xám hiện ra trước mặt hai người dưới màu hồng sơ khai rung động của một cảnh hửng sáng mùa đông.
Con đường sao mà thấy vắng vẻ lạ lùng! Ánh đèn pha càng làm rõ rệt thêm vẻ hiu quạnh tiêu điều của cảnh vật: bầu trời với mặt đất, nhà cửa cùng những bờ cát xa xa, tất cả hình như huyền ảo. Chỉ có tiếng máy kêu rền với tiếng gió than dài thoảng đưa tiếng sóng ồn ào, làm tan vỡ bề tĩnh mịch.
Swanhild, mà lòng áy náy khiến giọng nói nhỏ đi và có chiều mỏi mệt, hỏi Gođard:
- Nếu không tìm thấy miss Bartendale ở Brighton thì làm thế nào?
Chàng chỉ đáp.
- Thì đi tìm chỗ khác. Ta không cần gì phải băn khoăn lắm. Cô cứ cho xe rẽ vào phố đầu bên trái, rồi ta bắt đầu hỏi thăm.
Những lúc chàng xuống hỏi thăm bọn gác đêm nàng vẫn ngồi lại trong xe. Miss Bartendale không trọ trong khách sạn đâu, mà đến khách sạn thứ hai cũng vậy. Đi suốt một dãy phố mà chẳng được ích gì, chốc chốc lại ngừng xe, khi để hỏi thăm, khi tìm kiếm một hàng bán báo. Đến lúc mặt trời hửng đông thì hai người thông thuộc được hết các chừng độ thức dậy dần dần của một khách sạn. Sau cùng mới có một người trong bọn người làm đưa một bản kê tên du khách cho Gođard coi.
Chàng reo lên:
- Đây rồi! Swan trông đây này: Hesse House, Hesse Square: thứ năm, lady(#1) Adams, miss L. Bartendale… đi qua Ship Street ta hãy đỗ xuống đã.
Swanhild ngoan ngoãn vừa cho xe quanh lại vừa hỏi:
- Xuống đấy để làm gì?
- Để gọi điện thoại. Đến nhà cô ấy sớm quá thế này không được. Ta phải có lễ độ với nạn nhân của ta(#2) !
Vào cái giờ sớm sủa ấy, thành phố buồn bã và có vẻ còn ngủ yên. Hai bàn tay Swanhild xâm xấp ướt, mặt tái mét như người chết rồi, vì nàng chỉ cách có vài ba phút hoặc nỗi mừng hoặc sự tuyệt vọng.
Trong máy nói, giọng rề rà của một người đầy tớ gái trả lời nàng:
- Miss Bartendale đang ở trong phòng ngủ. Cô ấy sắp sửa đi chuyến xe lửa thứ nhất về London. Tên là gì? Xin cho biết. Vâng, được, miss Hammond, xin cứ đợi đấy nhé!
Đợi một lát, nàng bỗng lại nghe thấy tiếng đầu dây bên kia:
- Allô! Miss Bartendale đây. Con quái vật hẳn lại hiện về phải không, miss Hammond?
Swanhild kinh ngạc hết sức:
- Vâng, phải rồi, nhưng sao mà…?
- Sao mà tôi biết, phải không? Này cô em ạ, khi một cô dòng dõi nhà Hammond ở tận cư thất miền Dannow mà gọi đến một người đàn bà được tiếng là có tài về linh hồn học, thì câu chuyện đoán cũng chẳng khó khăn gì!
Giọng cô nhẹ và nâng cao, nhưng rành rẽ từng tiếng cô hỏi:
- Nó hiện về bao giờ thế?
- Mới được mấy giờ thôi.
Swanhild liền vắn tắt thuật lại những việc xảy ra đêm vừa rồi. Người kia lại hỏi:
- Nhưng tôi làm sao được bây giờ.
- Năm ngoái cô đã có lần giúp cho lady Grace Kynaston, vì thế tôi chắc rằng…
- Cái bí mật của nhà Kynaston không phải là cái bí mật lưu truyền nghìn năm. Được, tôi cũng cố hết sức xem sao, nhưng cô đừng tin ở tôi nhiều quá đấy! Hiện giờ cô đang ở đâu?
- Ở nhà điện báo Ship Street. Tôi đi xe hơi đến cùng với anh God… à, cùng với ông Covert.
- Liệu tôi có thể xem xét chỗ xảy ra trước các nhà chuyên trách được không?
- Được ạ, mặt trời chưa lên cao thì chưa ai làm gì vội, cả đến viên chánh cảnh sát ở Dannow cũng vậy. Mà ta thì chỉ một giờ nữa đã đến đấy được rồi.
- Nếu vậy thì cô lại đây, nhưng cứ thong thả thôi, vì tôi chưa kịp sửa soạn gì cả.
Nàng bảo Gođard:
- Cô ấy nhận lời và xem ra người nhã nhặn lắm.
Rồi nàng không nói gì thêm.
Hess Suare ở về mé tây nam bờ biển Brighton, thuộc khu của hạng quý phái trong thành phố, một nơi ở dễ chịu nhất hồi chưa có những gia đình đua nhau lập nên. Bình yên và tĩnh mịch trong những ngày tưng bừng nhất của mùa hè, khu ấy trong buổi sáng mùa đông kia trông thực quạnh vắng. Chiếc xe hai người lăn bánh trên những đường phố buồn tẻ dưới những hàng cây âm thầm. Tòa nhà Hess Hourse dựng gần mấp mé trên thành đá bờ biển.
Gođard khen:
- Thực là nơi biệt thự mộng tưởng đối với một người như miss Bartendale.
Swanhild trên xe vừa nhảy xuống thì bỗng cửa tòa nhà mở. Một người đàn bà nhỏ nhắn bước ra, dẫn theo một con chó rất lớn, nửa thuộc giống cho hiếm, nửa là giống chó săn.
Giọng nói nghe trong máy lúc nãy, cất lên hỏi, trong lúc bàn tay người ấy đưa ra:
- Miss Hammond đấy phải không?
Người đâu mà có khuôn mặt dễ thương đến thế! Những món tóc uốn kia cuộn dưới mép chiếc mũ mềm giữ gió, có một màu vàng lụa không mấy khi còn được sau tuổi trẻ thợ Nét mặt thanh tú, nước da sữa mịn, hai má phơn phớt điểm hồng. Duy chỉ có đôi mày đậm nâu, đôi lưỡng quyền đã lộ và cái mũi hơi to là bớt lại cái vẻ non dại thơ ngây thấy trên toàn diện mạo. Chiếc cằm tròn nhỏ ấn xuống một đường hình lõm phía dưới môi. Thường thường miss Bartendale giữ đôi mí mắt buông thấp, nên gương mắt nàng trông đen lay láy sau cái riềm lông mi lụa vàng. Thân hình nàng mảnh dẻ, đứng thẳng thắn trong một cái áo măng-tô rộng bằng len.
Swanhild nhỏ tiếng hỏi trong vẻ ngạc nhiên:
- Miss Bartendale, người đàn bà tìm mạch suối đây sao?
Người ấy mỉm cười chữa lại:
- Không, nhà nữ thần linh học mới phải. Trông tôi bề ngoài thế này nhưng tôi nhiều tuổi hơn vẻ người tôi đấy! (Cô nói thêm câu này để đáp lại những ý nghĩ thầm của Swanhild). Mà tôi không cho những công việc của tôi làm có vẻ nên thơ như bọn người Mỹ đâu.
Cô nhẹ cúi đầu đưa mắt lên nhìn Swanhild một cách rất đáng yêu, khiến cho khi gặp đôi mắt xanh sáng kia, trong vắt như thủy tinh hay như ngọc kim cương và như thấu suốt lòng nàng, nàng lấy làm sung sướng rằng không còn điều chi phải giấu giếm nữa.
Miss Bartendale ngoảnh lại nhìn chàng trai:
- Ông này là ông Gođard đây hẳn rồi. Nhờ có ông mà hôm nay tôi được cái may mắn điều tra về việc này đấy. Được! Bây giờ đã quen biết nhau rồi thì ông lên ngồi cầm lái, còn miss Hammond thì sẽ kể cho tôi biết tường tận những điều cần biết. Tôi xem ý thì con chó của tôi không ác cảm với hai người. Cô đỡ lấy chiếc ví da người hầu gái đưa ra và bảo: Được! Ổn thỏa lắm rồi. Chị nhớ gọi điện cho bà cô tôi dùm nhé!
Cô ngồi yên ấm bên cạnh Swanhild, để con chó nằm dưới chân. Chiếc xe quay về Dannow trở lại con đường đã đi trước.
Chú thích:
(1-) Lady: Tiếng gọi những đàn bà quí phái bên Anh.
(2-) Ta phải có lễ độ với nạn nhân của ta: Một tiếng nói đùa để chỉ miss Bartendale.
Danh sách chương