“Trương Thành, mau lau kẻ mắt của cậu

đi, bánh bèo quá, nhìn anh rể kìa, đó mới

đúng là đàn ông.” Người đẹp chân dài

Tôn Lam sải bước đi tới, nhìn Trương

Thành khinh thường.

Trương Thành không vui hừ một tiếng,

chẳng nói gì, cậu ta nhìn bóng dáng

bước đi như bay của Trương Thác, nghĩ

đợi lát nữa nên trả thù thế nào, khỏe thì

sao chứ? Nhìn quần áo mặc trên người

thì biết ngay là kẻ số nghèo khổi

Có sự giúp đỡ của Trương Thác, ba cô

gái vốn nên tốn cả nửa ngày mới có thể

chuyển hành lý xong, bây giờ đi một

chuyến đã hoàn thành rồi.

Từ Uyển dọn dẹp lại căn phòng, nói với

Trương Thác: “Anh rể, em bảo với chị

mời anh ăn một bữa cơm tối, anh nể

mặt em chút nhé.”

“Ha ha, được.” Trương Thác cười to hai

tiếng rồi gật đầu.

Anh có thể nhìn ra, so với hai anh họ của

Lâm Ngữ Lam, Từ Uyển này cũng được

lắm, là em họ của Lâm Ngữ Lam, gia

cảnh của Từ Uyển tuyệt đối không phải

tầm thường, nhưng nhìn cách ăn mặc

của cô ấy thì là quần áo bình thường

một hai trăm tệ một cái, cũng không hề

phách lối khoe khoang, với gia đình của

Từ Uyển, Mercedes gì đó nói mua thì


mua, nấu cô ấy thật muốn khoe khoang,

‘Trương Thành kia là cái thá gì chứ?

Quan hệ của Trương Khiết, Tôn Lam và

Từ Uyển rất tốt, Từ Uyển gọi Trương

Thác là anh rể, hai người đẹp này cũng

gọi theo cô ấy.

“Anh rể, vóc dáng của anh đẹp như vậy

không đi làm người mẫu đúng là đáng

tiếc, vóc dáng của người mẫu nam trong

công ty bọn em còn không bằng một

nửa của anh đâu! Anh luyện tập thế nào

vậy?” Tôn Lam nhìn cơ bắp lộ ra trên

cánh tay Trương Thác, khuôn mặt ửng

đỏ.

“Anh á?” Trương Thác nhìn hai cánh tay

của mình, nói thật, anh cũng không cố ý

rèn luyện cơ thể, cơ bắp cân xứng này

đều là bị ép luyện ra, nếu người khác

cũng ngày ngày sống trong sinh tử, chắc

chăn người đó cũng sẽ có thân thể như

vậy, theo đuổi sức mạnh cả người chứ

không phải chỉ cần mỹ cảm như người

mẫu, loại cơ bắp do hoóc-môn nhìn

nhiều sẽ cảm thấy hơi phản cảm, còn cơ

bắp trên người Trương Thác thì khiến

người ta si mê.

“Được rồi, anh rể là người có vợ rồi, cậu

đừng có u mê nữa, chúng ta đi ăn cơm

nhanh thôi!” Người đẹp tóc ngắn Trương

Khiết kéo Tôn Lam đi tới cổng trường.

Trương Khiết có một chiếc CRV đỗ ở

con đường đối diện trường học, theo

cách nói của Trương Khiết, cô ấy không

thích cảm giác khiến người khác chú ý,

xe này là phương tiện ba mẹ mua cho

để đi lại, không phải dùng để khoe

khoang.

Trương Thác cảm thán một tiếng, thật

đúng là vật hợp theo loài, tính cách của

cô gái Trương Khiết này đúng là giống

Từ Uyển như đúc, chỉ là Từ Uyển che

giấu tốt hơn Trương Khiết một chút,

hoàn toàn không tiết lộ gia thế, ngay cả

người chị như thần tiên kia của mình, Từ

Uyển cũng không nói thân phận cụ thể

với bạn cùng phòng.

Ba cô gái vốn đã đặt xong một nhà ăn,

kết quả trên đường đi, Tôn Lam nhận

được một cuộc điện thoại làm cho mọi

người thay đổi đích đến.

“Tôn Lam, ý cậu là cứ cách một khoảng

thời gian, giám đốc của cậu sẽ chọn vài

người mẫu đi ăn cơm với mấy ông chủ

kia hả?” Trương Khiết đang lái xv, khuôn

mặt lộ vẻ bất mãn.

“Ừm” Tôn Lam khẽ cắn môi, gật đầu:

“Lúc trước có mấy cô gái không đi, ngày

hôm sau đã bị đuổi rồi, ngay cả một

tháng tiền lương cũng không cho phát,

nhưng đi để làm gì thì trong lòng bọn tớ


đều hiểu rõ.”

“Đúng là bắt nạt người khác!” Trương

Khiết võ một cái lên tay lái, tiếng còi xe

vang lên: “Đi, hôm nay tớ muốn đi xem

thử rốt cuộc là ông chủ gì mà hách dịch

như vậy!”

“Hay chúng ta đừng đi, quá lắm tớ

không làm nữa là được, mấy người bọn

họ có thế lực, lúc trước có cô gái vì bất

mãn mà tố cáo bọn họ, cuối cùng nhà

cũng bị đốt luôn.” Trên khuôn mặt xinh

đẹp của Tôn Lam lộ vẻ lo lắng, nhưng có

thể nhìn ra trong lòng cô vẫn rất sợ quản

lý đó của mình.

“Không làm nữa? Dựa vào cái gì mà

không làm nữa? Lúc đầu cậu tốn bao

nhiêu sức mới vào được công ty người

mẫu này, không phải bọn họ còn tiền hai

show chưa trả cho cậu sao? Tớ xem thử

hôm nay bọn họ có thể làm thế nào!”

Trương Khiết tức giận đạp chân ga, CRV

chạy như bay trên đường, có thể thấy

tính cách của cô gái này cũng khá nóng

nảy.

Từ Uyển và Trương Thác ngồi ở ghế sau,

‘Từ Uyển cười với Trương Thác, nhỏ

giọng nói: “Anh rể, gia cảnh của Tôn

Lam không được tốt, học phí hàng năm

cậu ấy đều tự mình kiếm, cho nên công

việc này rất quan trọng với cậu ấy, công

ty của bọn họ cứ luôn nợ tiền lương, bây

giờ lại lấy chuyện này ra để uy hiếp.”

Trương Thác gật đầu: “Vậy đi xem thử

đi, đều là bạn bè, có thể giúp thì giúp.”

“Vâng.” Từ Uyển híp mắt, khoảnh khắc

cô thấy Trương Thác gật đầu, lập tức

cảm thấy chuyện lần này có người để

dựa vào rồi.

Tiên Vị Lâu là nhà hàng hải sản khá nổi

tiếng ở Ngân Châu, ở thành phố gần khu

vực Tây Bắc như Ngân Châu, giá hải sản

vô cùng đắt đỏ, người có thể ăn một

bữa ở Tiên Vị Lâu, còn gọi hải sản đầy

một bàn, thì chắc chắn trong túi không

thiếu tiền.

Một chiếc Honda CRV dừng lại ở bãi đỗ

xe của Tiên Vị Lâu, Trương Thác và ba

cô gái bước xuống xe, sải bước vào

trong.

Cách trang trí của Tiên Vị Lâu mang lại

cho người ta cảm giác xa hoa nguy nga

lộng lẫy ngay cái nhìn đầu tiên, vừa vào

cửa đã có thể nhìn thấy một ngọn núi

giả chễm chệ trong đại sảnh khách sạn,

dưới chân núi có nước, trong nước có

một vài loại cá quý đang bơi, nếu có

người gọi cơm, những nguyên liệu này

đều mổ sống tại chỗ, càng có phong

cách như thế càng chứng tỏ sự đắt đỏ ở

nơi này.


Giám đốc của Tôn Lam đã chia sẻ vị trí

của phòng bao cho cô ấy, phòng bao

888 ở tầng ba, chỉ nhìn số phòng bao.

này cũng có thể nhận ra địa vị của người

ăn cơm bên trong.

Trương Khiết nổi giận đùng đùng đi đầu

tiên; vừa đến lầu ba đã có thể nghe thấy

tiếng cười duyên dáng của phụ nữ và

tiếng cười thô tục của đàn ông vọng lại

từ trong phòng bao.

Trương Khiết nghe thấy tiếng cười này,

cơn giận trong lòng càng dữ dội hơn,

thậm chí cô còn có thể nghĩ tới nếu hôm

nay một mình Tôn Lam đi vào đây sẽ thế

nào, bị đám người bên trong đó ép uống

rượu rồi dẫn đi? Nếu không đến thì bị

đuổi việc, tiền lương bị nợ lúc trước

cũng không lấy lại được, đây rõ ràng là

bắt nạt người khác.

Trương Khiết chuẩn bị đẩy cửa phòng

bao ra thì bị Tôn Lam ngăn cản.

Tôn Lam sợ sệt nhìn Trương Khiết, lắc

đầu nói: “Hay là thôi đi, nghe tiếng bên

trong hình như có rất nhiều người, tớ đi

vào uống dăm ly với bọn họ rồi đi”

“Đừng ngốc nghếch nữa, đám người cặn

bã này có thể uy hiếp cậu tới đây, sao có

thể tùy tiện để cậu đi chứ? Hôm nay tớ

phải lấy lại công bằng cho cậu.” Trương

Khiết không để ý đến lời can ngăn của

Tôn Lam, đẩy Tôn Lam ra.

Là bạn thân của Tôn Lam, Trương Khiết

hiểu rất rõ Tôn Lam là loại người gì, với

khuôn mặt V-line tuyệt mỹ và dáng

người cao gầy của Tôn Lam, người theo

đuổi cô ấy trong trường học rất nhiều,

trong đó không thiếu con nhà giàu, cũng

có người giàu có ngoài trường học,

nhưng chưa từng thấy Tôn Lam thân

thiết với ai, trước giờ cô ấy đều tự kiếm

tiền nuôi sống mình.

Vì thế, Trương Khiết tuyệt đối không cho

phép Tôn Lam bị bắt nạt như vậy.

Trương Khiết đưa tay đẩy cửa phòng

bao trước mặt ra, mọi thứ đập vào mắt

khiến ánh mắt Trương Khiết bùng lên

lửa giận.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện