Edit: MinnieKemi

Thiên Anh không còn là cô gái nhỏ dễ tức giận của năm đó nữa, đối mặt với lời nói bóng gió của Thái thị, nàng xoay sang nhìn một thoáng, từ tốn đáp: “Tam bá mẫu đã nói con tốt số, vậy đây chính là chuyện của số mạng, chẳng lẽ ý trời còn có thể đem ra chỉ dạy ư?”

Trên mặt Thái thị vẫn treo vẻ châm biếm: “Thiên Anh à, đừng trách tam bá mẫu tò mò, đâu có ai tái giá mà tốt đẹp được như con, được phu quân thương yêu, lại có nữ nhi thông minh khả ái, dù là ai cũng thấy hâm mộ, nói mấy lời khó dễ người ta như vậy làm gì?”

Thiên Anh bật cười, nàng khó dễ người khác ư? Được thôi, vậy thì nàng không nói nữa!

Luyện Hội rót cho nàng nửa chung rượu: “Uống từ từ thôi.”

Cử chỉ thân mật của Luyện Hội lọt vào mắt Thái thị, bà ta lại không nhịn được bới móc: “Thiên Anh dự định khi nào thì sẽ sinh con? Cũng sắp ba mươi rồi đấy. Cháu cùng Hứa thị lạng ngược xuôi nhiều năm cũng chưa muốn có con, bây giờ mọi việc đều ổn, không tính sinh một đứa à? Đủ nếp đủ tẻ mới viên mãn chứ.”

Chỉ bằng mấy câu nói Thái thị đã kéo cả Thiên Anh, Luyện Hội, Hứa Tắc và Vương Phu Nam vào một chỗ, quả thực dụng tâm xấu xa. Thiên Anh ở cùng Hứa Tắc mấy năm cũng không có con, còn ở với Luyện Hội, Anh Nương nàng chỉ nhặt con bé về nuôi, họ bên nhau lâu như vậy cũng chẳng thấy động tĩnh gì. Là do Thiên Anh không thể sinh con ư? Hay là cả Hứa Tắc và Luyện Hội đều có vấn đề? Thực sự không thể không gợi ra cho người ta phỏng đoán. Cộng thêm trên phố phong thanh chuyện “Hứa Tắc, con rể trước của họ Vương chớp mắt đã dụ dỗ Thập thất lang của nhà đó cùng bên nhau”, thế nên giờ bà ta khơi ra càng làm cho mối quan hệ của bốn người này trở nên ly kỳ, phức tạp hơn.

Bí mật trong khuê phòng luôn hấp dẫn trí tò mò và kích thích con người bộc lộ ác tâm.

Thái thị vốn muốn gây chia rẽ Thiên Anh và Luyện Hội, khơi màu mâu thuẫn giữa Luyện Hội và Hứa Tắc, lại tiện thể đâm Vương Phu Nam một nhát. Nhưng bà ta không lường được Luyện Hội không mải may để ý: “Chúng vãn bối tự có suy nghĩ, không làm phiền tam bá mẫu.” Nói xong mới bảo con: “Anh Nương, mời Tam bá mẫu ăn tôm nào.”

Thái thị còn chưa kịp đáp lời, Anh Nương mũm mĩm đã ôm đĩa tôm chạy tới, hai tay bê đĩa dâng lên, đôi mắt sáng sóng sánh như nước ngây thơ nhìn bà ta.

Thái thị thoáng bất ngờ, còn Anh Nương đang cố nghĩ xem nên gọi vị trưởng bối trước mặt như thế nào, nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra, vì vậy chỉ nói với Thái thị: “Tôm này ăn ngon lắm.”

Con bé trông thật lanh lợi đáng yêu, khiến Thái thị nhìn mà thấy tức giận, nhưng cũng không nỡ hoạch họe, chỉ trưng ra vẻ mặt không vui. Anh Nương thấy bà ta không nhận mà để mình bưng mãi, lúc này Lão thái thái mới lên tiếng: “Anh Nương, mang đến đây.” Thế là cô bé mang qua cho Lão thái thái ở bên kia.

Thái thị thấy thế bĩu môi, bấy giờ mới tạm thời im lặng.

Người hầu thỉnh thoảng châm rượu châm thức ăn, xung quanh tiếng cười đùa, nói chuyện rôm rả, buổi tiệc dần nóng lên, thậm chí Hứa Tắc bắt đầu cảm thấy hầm hập trong người. Nàng rót liền vài chung, khéo léo lấp đầy bụng, luôn cảm nhận được những ánh mắt dò xét hướng về phía mình.

Tam bá mẫu cùng vài nữ quyến bên kia huyên thuyên không dứt, có vẻ như muốn nói hết sạch sành sanh những bí mật giấu trong lòng.

Quả nhiên, gần cuối bữa tiệc, có người hỏi nàng: “Hứa thị lang không về Chiêu Ứng ăn Tết à? Không phải ở đó vẫn còn ca ca và chị dâu ngài sao?”

Hứa Tắc cho rằng mình không có nghĩa vụ phải trả lời vấn đề này, nhưng Vương Phu Nam vẫn đáp thay nàng: “Hứa thị lang sẽ về.” Sau đó không giải thích gì thêm, rất hợp ý Hứa Tắc.

Vương tướng công chợt ngước lên: “Hứa thị lang chắc phải đi suốt đêm trở về Chiêu Ứng nhỉ? Xem ra lão phu mời ngài qua đây là làm loạn kế hoạch của ngài rồi!”

“Tướng công quá lời rồi.” Hứa Tắc nói: “Vậy, hạ quan xin phép cáo từ trước?”

Bữa tiệc đã sắp tàn, Vương tướng công trả lời nàng: “Nếu vậy lão phu cũng không giữ ngài nữa…” Ông nhẹ giọng nói rồi nhìn Vương Phu Nam: “Uẩn Bắc, tiễn khách.”

Rõ ràng Vương tướng công đã ngầm chấp nhận mối quan hệ không bình thường giữa Vương Phu Nam và Hứa Tắc, thái độ này làm cho mọi người kinh ngạc không thôi…rõ ràng chỉ có mỗi một đứa con trai nhưng lại có thể dung túng cho hắn làm ra loại chuyện này, tốt xấu gì Vương gia cũng là một gia đình lễ giáo truyền thống, còn ra thể thống gì nữa?!

Hứa Tắc đứng dậy thi lễ với cái trưởng bối, Vương Phu Nam cũng đứng lên theo rồi cùng nàng ra cửa.

“Đưa tới đây thôi.” Hứa Tắc dừng bước, từ biệt chàng.

“Nhưng ta muốn cùng nàng tới Chiêu Ứng thì sao?” Ánh sáng từ đèn lồng phủ xuống chàng một vẻ dịu dàng lại có vài phần bướng bỉnh.

Hứa Tắc ngẩn ra một lúc: “Ở nhà đón giao thừa là chuyện lớn, huynh chắc chắn muốn đi cùng ta ư?”

“Chắc mà.” Hiển nhiên chàng đã suy nghĩ cặn kẽ.

“Vậy đi thôi.” Hứa Tắc thẳng thắn đáp lời, rồi nàng xoay người qua sảnh phía tây lấy áo choàng.

Hai người họ quay lại sảnh phía tây, mỗi người tự lấy áo choàng của mình, bên ngoài có tiếng cười nói và tiếng bước chân đến gần, xem ra tiệc đã tan. Lúc Hứa Tắc đang định đi ra ngoài thì Thiên Anh và Luyện Hội tới.

Hứa Tắc ngẩng lên là thấy Thiên Anh, nàng vội tránh sang. Thiên Anh bỗng nắm lấy tay nàng: “Tam lang!” Luyện Hội biết ý lùi về sau một bước, Vương Phu Nam đứng cách đó cũng không nhúc nhích.

Nhờ có Luyện Hội ở ngoài canh chừng nên cũng không có ai bước vào. Thiên Anh lại không xem Vương Phu Nam là người ngoài, chưa nói năng gì đã đè đầu Hứa Tắc xuống kiểm tra mấy sợi tóc bạc của nàng, cuối cùng nhíu mày nói: “Lại nhiều hơn trước kia rồi.”

Nàng không vui, nói rồi liếc nhìn Vương Phu Nam cách đó xa xa: “Nếu huynh ấy không tốt với cô, ta sẽ thả rắn cắn huynh ấy.”

Hứa Tắc nghe thế thì bật cười, ngước lên nhìn nàng: “Tỷ không có cách nào tốt hơn để đối phó với Thập thất lang à?”

“Không cần, một chiêu này là có thể trị huynh ấy cả đời rồi.” Thiên Anh lại nhìn Vương Phu Nam nhưng lời nói với Hứa Tắc: “Cô nhất định phải nhớ kĩ chiêu này đấy nhé.”

Hứa Tắc ngừng cười, ổn định lại rồi hỏi: “Có khỏe không?”

Thiên Anh gật đầu, lúc này nghe thấy bên ngoài có tiếng con nít cười. Nàng không khỏi bật cười theo, mở cửa bế Anh Nương tới cho Hứa Tắc.

Anh Nương mềm mại như không xương, nhìn thấy Hứa Tắc liền cười. Mất một lúc nàng không biết làm sao, Thiên Anh phải giục: “Cô ẵm thử xem, nặng hơn nhiều lắm!” Hứa Tắc bế lấy đứa bé, vẻ mặt ngốc nghếch, nàng không biết làm gì khiến nó vui.

Thiên Anh thấy nàng lúng túng như vậy, thốt lên: “Cô sợ con nít như vậy, sao này sinh con thì phải làm thế nào?”

Bị nàng hỏi, Hứa Tắc đờ người ra, vì trước đó nàng có uống rượu giờ trên mặt vẫn còn hơi nóng. Vương Phu Nam bước qua, chàng đón lấy Anh Nương, làm mặt xấu chọc cô bé cười khanh khách, sau đó trả con bé lại rồi như vô tình nói: “Còn có ta đây.”

“Xì…” Thiên Anh xem thường: “Không biết xấu hổ.” Nói xong nàng nhanh chóng lấy áo choàng, ôm lấy Anh Nương bước ra cửa. Hứa Tắc và Vương Phu Nam cũng theo ra thì thấy Luyện Hội đã cầm áo choàng trong tay nàng ấy, như thói quen khoác lên cho Thiên Anh, lúc này Thiên Anh mới xoay đầu nói: “Ta về trước đây, tạm biệt.”

Hứa Tắc nhìn theo nàng đi xa, giống như tiễn tỷ tỷ xuất giá lưu luyến không nguôi. Nàng quay lại nói với Vương Phu Nam: “Không còn sớm nữa, chúng ta cũng đi thôi.”

——*——*——*——*——

Hai người mỗi người cưỡi một con ngựa, mang theo hành lý rong ruổi chạy suốt đêm, qua sông Bá, phi ngựa một đường về hướng đông.

Gió đêm thổi phồng áo choàng, Hứa Tắc lại không cảm thấy lạnh. Bên tai nàng chỉ còn lại tiếng vó ngựa gấp gáp hòa cùng tiếng gió Bắc thổi tù tù, suốt dọc đường không gặp chút trở ngại nào.

Giờ khắc này, nàng có thể cảm nhận được tự do vui vẻ. Không có những mối quan hệ rắc rối phức tạp trong triều đình kiềm hãm, nàng có thể phóng ngựa suốt đêm, đến bến bờ lý tưởng mà nàng truy cầu.

Ngựa không dừng vó, cuối cùng hai người cũng trở về Lý Sơn lúc nửa đêm.

Vẫn là Lý Sơn trong ngày mùa đông, vẫn là chùa Thạch Ung, giống hệt mấy năm trước. Cả hai xuống ngựa, Hứa Tắc đi trước, còn chưa đẩy cửa con Hứa Tùng đã vọt qua. Hứa Tắc vội vàng đè đầu nó xuống, ra hiệu im lặng.

Hứa Tùng lập tức ngoan ngoãn rạp mình xuống, không kêu tiếng nào.

Trong phòng đèn đuốc đã tắt hết, chỉ để lại một cái lồng đèn nhỏ treo bên ngoài tỏa ánh sáng mờ mờ. Hứa gia không có thói quen đón giao thừa, tới giờ thì mọi người đều đi ngủ.

Hứa Tắc rón rén đi vào bên trong, tới trước cửa phòng mình thì bảo Vương Phu Nam trèo cửa sổ vào.

Vương Phu Nam thành thật nghe theo nàng, vào rồi thì trở tay đốt đèn, đẩy then mở cửa cho Hứa Tắc vào. Suốt đường đi vội nên cả hai người đều đổ đầy mồ hôi, Vương Phu Nam mở bao đồ ném một cái áo dài mới qua: “Thay đi, không cảm lạnh.”

“Tắm nước nóng xong rồi hẳn thay.” Hứa Tắc cầm một cái chậu gỗ, bỏ tất cả những thứ này vào, nàng đứng lên kéo ngăn tủ ra lật lật, bên trong chăn đệm quả nhiên đã giặt sạch phơi khô, còn ngửi thấy thoang thoảng mùi nắng.

Nàng lấy chăn đệm trải ra, Vương Phu Nam chợt nhớ lại lần ‘ngủ chung’ mấy năm trước, không khỏi thổn thức một hồi.

Chàng ra ngoài, tìm thấy một vò rượu trái cây trong bếp, mang về cho Hứa Tắc nếm thử, Hứa Tắc vừa nói “ngon” vừa nói “Mai anh trai ta sẽ hô hào bắt trộm cho xem”, nhưng cuối cùng nàng vẫn uống mấy ngụm rượu, sau đó ngó tới cái thùng gỗ: “Ta muốn đi tắm nước nóng, đi cùng đi.”

Vương Phu Nam dĩ nhiên hết sức cam tâm tình nguyện, vì vậy xách vò rượu đi cùng nàng.

Màn đêm buông xuống, sao sáng đầy trời, Hứa Tắc chưa bao giờ cảm thấy những ngôi sao kia lại gần mình như vậy. Trên mặt nước hơi nóng bốc lên dày đặc, lâu lắm rồi Hứa Tắc chưa đi ngâm suối nước nóng. Nàng nhanh chóng xuống nước, lúc này mới thở ra một hơi dài khoan khoái. Vương Phu nam cũng giống như trước đây, khoác một chiếc áo mỏng mới bước xuống, chàng nhắm mắt cảm nhận dần độ ấm của nước.

Hai người im lặng ngâm mình một lúc, Hứa Tắc dùng chân giẫm lên mu bàn chân chàng, Vương Phu Nam mở bừng mắt ra: “Nàng lại giẫm nữa xem.”

Hứa Tắc lại đạp chàng một cái: “Không được giẫm à? Trước đây huynh cũng giẫm lên chân ta.”

Vương Phu Nam tức thì duỗi cánh tay ra, kéo nàng ôm trước ngực.

Hứa Tắc đạp lên chân chàng, tay thò vào bên trong lần áo ẩm ướt, kéo ra hai sợi dây, nhanh chóng tìm một sợi trong đó tháo ra, nàng cầm trong tay nói: “Vật về chủ cũ, không sai chứ?”

“Không sai.” Vương Phu Nam giơ tay: “Ta đeo vào cho nàng.”

Hứa Tắc lại đưa sợi dây cho hắn, Vương Phu Nam đưa tay ra sau cổ nàng, cột một nút kết, sợi dây thõng xuống. Chàng cúi đầu định hôn một cái bất ngờ bị Hứa Tắc cản lại. Chàng lập tức thẳng người dậy, muốn hỏi nàng tại sao lại không được, Hứa Tắc đã giang tay ra ôm chàng: “Cám ơn.” Cảm ơn chàng đã giữ gìn mối quan hệ này đến bây giờ, cuộc đời không cần báo đáp nữa.

Vương Phu Nam bị sự cảm kích đột ngột của nàng làm cho choáng váng, khóe môi bất giác cong lên, cộng thêm hơi nóng xung quanh khiến háo hức ngập tràn trong lòng muốn trào dâng ra ngoài.

“Ta nhận lời này.” Chàng nói

Lồng ngực nhấp nhô lên xuống, Hứa Tắc có thể cảm nhận được thay đổi cảm xúc trong hơi thở của chàng. Thực ra nàng cũng giống chàng, nghẹn ngào trong lòng giống như nước triều dâng lênh láng, làm người ta muốn rơi nước mắt, cũng làm người ta vui sướng.

Vương Phu Nam rất quý trọng giờ khắc này, chàng đã cảm thấy rất viên mãn, dù có chết cũng không sao. Nhưng bụi cây phía trước khẽ rung rinh, chàng đột nhiên hoảng hồn, trong giọng nói hơi căng thẳng, kí ức xấu xí kia lại tràn về: “Có thể có rắn không vậy?”

“Có chứ.” Hứa Tắc đáp.

Vương Phu Nam nhắm tịt mắt lại, cố gắng vượt qua nỗi sợ, Hứa Tắc lại nói: “Có rắn cũng không sao, ta bảo vệ huynh.”

“Gia Gia tốt.”

Hứa Tắc bật cười, nàng buông chàng ra, lúc này chợt nổi ý xấu nên bất ngờ đưa tay vào trong quần áo chàng: “Lần này tay của ta ấm rồi chứ?”

Vương Phu Nam gật đầu.

Hứa Tắc lại càng không e ngại sờ soạng lung tung, làm chàng tê rần cả da đầu.

Vương Phu Nam nhíu mày, cái này đâu chỉ là ấm áp? Là muốn đốt cháy, đốt cháy người ta! Nhưng mà, nàng cứ như vậy thật là tốt lắm rồi, chàng không để tâm…tuyệt đối không để tâm bị đốt cháy sạch sẽ đâu.

Có điều Hứa Tắc lại rụt tay về như trêu ngươi, nàng duỗi tay cầm vò rượu, cúi đầu uống hai ngụm rồi đưa cho chàng. Vương Phu Nam ngẩn ngơ nhận lấy, đang cảm thấy mất mát thì Hứa Tắc lại đặt tay lên ngực chàng hỏi rượu có ngon không.

Vương Phu Nam ngượng ngùng gật đầu, Hứa Tắc lại cầm hai mảnh ngọc trước ngực mình và chàng tự nói: “Vài năm trước ta cảm thấy có chút hâm mộ, không ngờ đến khi có trong tay lại quả thật không giống nhau, xem ra Lại bộ nhìn hình dáng tướng mạo chọn người cũng không phải không có đạo lý.”

Vương Phu Nam cảm thấy món rượu kia hẳn là rượu rất mạnh, nếu không tại sao mặt chàng lại nóng bừng, đầu óc choáng váng như vậy? Năm ngón tay nàng co lại, nhưng hai đầu ngón tay xấu xa véo một cái, Vương Phu Nam tưởng chừng đã sắp chết vì xấu hổ.

Bao nhiêu thay đổi trên mặt chàng đều lọt hết vào mắt Hứa Tắc, khuôn miệng cười cong như vầng trăng. Hai tay nàng lại dời xuống ngang thắt lưng chàng, nàng thấy Vương Phu Nam để che giấu vẻ lúng túng mà giả vờ uống rượu, thế là Hứa Tắc chớp mắt dời tay xuống dưới, nhanh như chớp phát lên mông chàng, rồi oai vệ tuyên bố: “Thập thất lang, từ nay về sau huynh là người của ta rồi.”

Cơ thể Vương Phu Nam cứng đơ, vò rượu cầm trong tay còn chưa kịp buông, Hứa Tắc đã xích lại lần kiễng chân hôn chàng. Giữa môi răng khăng khít là hương rượu ngọt ngào, hơi nóng bao quanh làn da, thời khắc này chỉ còn tiếng thở khe khẽ làm bạn.

Hai người đều nóng như lửa, lại thêm giấu diếm một phần khao khát đè nén nhiều năm, cuối cùng nguyện lòng thẳng thắn bóc trần, và tiếp nhận không màng đến chuyện khác.

Dù như thế, nhưng đối với tay mơ mà nói, ấm áp trong làn nước nóng có thể dẫn tình nhưng lại không phải chỗ tốt để bên nhau. Vương Phu Nam mặt đối mặt ôm lấy Hứa Tắc, túm lấy chiếc áo choàng trong thùng gỗ khoác lên cho nàng, họ rời khỏi con suối trở về phòng.

Bên trong phòng lửa than cháy đượm, bên cửa sổ có ánh trăng hắt vào, Hứa Tắc lộ ra khuôn mặt trong đệm êm chăn ấm, da thịt kề cận, họ cảm nhận tình cảm như lửa cháy cao, cấp bách lan ra từ nhiệt độ cơ thể.

Vương Phu Nam vươn ngón tay dài đẩy nhẹ cằm nàng, môi kề lên cổ nàng rồi chàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hứa Tắc, lưng hơi cong lên, giọng khản đặc.

“Ta là của nàng rồi, mời nàng…dùng ngon miệng”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện