Ngay cả Helnr, người luôn đánh giá cao Lothar thường ngày, cũng cảm thấy Lothar có chút kiêu ngạo: "Losha này! Ashe sẽ trở thành Chiến mẫu trong tương lai. Nếu không có huyết thống của Băng tộc, con không thể nào chiến đấu cùng con bé."
Lothar lắc đầu: "Huyết thống của con cũng hề thua không kém."
Ashe bàng hoàng, vì câu nói này chắc chắn đã xúc phạm đến mẹ cô.
Grena rút chiếc Rìu chân băng ra, ném nó về phía Lothar.
“Đừng!” Ashe vội thét lên ngăn cản, nhưng cán rìu đã vuột ra khỏi tay. Chiếc rìu chân băng lao đến, tỏa ra một luồng khí lạnh khiếp người
Chát! Chiếc rìu găm vào cột gỗ bên cạnh đầu Lothar.
Lothar không hề né tránh, chỉ lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt Grena.
“Mày nói lại đi, mày vừa mới nói cái gì?” Ánh mắt Grena cực kỳ lạnh lùng.
Chiếc rìu chân băng tràn ngập khí lạnh, khiến tóc mai của Lothar phải đọng tuyết dù nó chỉ ghim ở sát bên đầu.
Lothar không nói gì cả, lặng lẽ đặt thịt nai lên bàn, cúi chào Grena rồi bước ra khỏi căn lều lớn.
Helnr thở phào nhẹ nhõm. Bà không muốn thấy Lothar, một đứa trẻ đầy tiềm năng, lại mất mạng vì dăm ba phút bốc đồng.
Ashe cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô không muốn Lothar chết vì mình.
“Hừm!” Grena khịt mũi lạnh lùng “Một con sói nhỏ lại dám thèm muốn con gái tao à? Đáng lý ra, tao nên bỏ lại mày trong hang sói chứ không mang về làm gì.”
Sự việc của Lothar chỉ là một khúc nhạc đệm ngắn ngủi. Helnr nhớ lại mục đích mà mình đến gặp Grena đêm nay, bèn tiếp tục nói: "Grena, em sẽ nói lại lần nữa. Bộ tộc gần như không thể tiếp tục di cư thường xuyên."
Grena không nhịn được, cong môi định trả lời thì đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó bên ngoài vọng vào.
"Mọi người!!!!! Dậy đi!!!!! Tôi là Lothar!!!!! Tôi sẽ là Huyết thệ của Ashe!!!!!"
"Mọi người!!!!! Dậy đi!!!!! Tôi là Lothar!!!!! Tôi sẽ là Huyết thệ của Ashe!!!!!"
"Mọi người!!!!! Dậy đi!!!!! Tôi là Lothar!!!!! Tôi sẽ là Huyết thệ của Ashe!!!!!"
Có một sự im lặng chết người bao trùm căn lều lớn.
Ashe mặt đỏ như một trái hồng, vội vàng chạy tới trước bàn Grenna: "Mẹ! Lothar điên rồi! Để con ngăn hắn lại! Mẹ đừng giết hắn!"
“Hahahahahaha!” Grena đột nhiên cười to lên.
"Hửm?" Ashe choáng váng, không biết ý của mẹ cười thế để làm gì.
“Helnr, con sói nhỏ đó nói mình không hề thua kém huyết thống của Băng tộc, chắc nó đang ám chỉ lòng can đảm của bản thân, ha ha ha ha ha!” Grena nắm lấy tay Ashe, nghiêm nghị nói: “Con gái, mẹ thừa nhận sói con rất can đảm. Mẹ sẽ không giết nó, nhưng con không được có tình cảm với nó. Nó chỉ là một kẻ mang dòng máu nóng, không xứng làm Huyết thệ của con."
Ashe sửng sốt, vội vàng xua tay: "Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, con không thích hắn..."
“Được, được rồi.” Grena vỗ nhẹ vào má Ashe “Con ra ngoài kêu sói con dừng lại, đừng để nó đánh thức cả bộ tộc. Mọi người cần ngủ đủ giấc để sáng mai lên đường."
Lúc này, Ashe mới nhớ ra. Nếu cả bộ tộc nghe được lời tuyên bố của Lothar thì ngày mai cô sẽ không còn mặt mũi nào để gặp gỡ mọi người.
Ashe vội vã ra khỏi lều, chạy đi tóm cổ cái tên sói con đang gào thét điên khùng ngoài kia.
“Đúng là con nít, cho nó quả đắng vài lần cũng là một chuyện tốt.” Grena mỉm cười, nhìn theo bóng lưng của Ashe rời đi.
“Grena, chuyện của họ đã giải quyết xong, nhưng chuyện của chúng ta vẫn chưa đâu đấy.” Helnr dùng hai tay vỗ vỗ mặt bàn, “Chị hai, xin chị hủy lệnh di cư ngay lập tức đi”
Grena thở dài: "Em gái, tại sao em còn đáng ghét hơn cái tên sói con ấy vậy?"
...
Phải mất một thời gian dài, Ashe mới bắt kịp Lothar.
Lothar không phải huyết thống Băng tộc nên chạy không nhanh bằng Ashe. Thế nhưng, Lothar tận dụng lợi thế thạo đường của mình mà chạy phải trốn trái, thoăn thoắt như một con thỏ tuyết linh hoạt, rất khó để bắt được.
Ashe nhào thẳng vào người Lothar, đè hắn xuống nền tuyết: "Anh điên rồi!"
Lothar bị tuyết nhét ngập họng, không thể trả lời ngay lập tức.
Ashe đỡ Lothar dậy, phủi nhẹ lớp tuyết trên mặt hắn.
“Tôi không điên!” Lothar chạy trong gió lạnh quá lâu, cả khuôn mặt đều lạnh đến tím tái. “Tôi đã nói muốn trở thành Huyết thệ của cô thì chắc chắn sẽ làm được!
Ashe vừa tức vừa buồn cười: "Anh không sợ mẹ tôi giết anh à?"
“Sợ chứ sao không!” Lothar không nói dối, “nhưng tôi còn sợ một ngày nào đó sẽ bị đuổi khỏi thị tộc”.
"Ai nói không trở thành Huyết thệ thì bị đuổi khỏi thị tộc?"
"Chẳng ai nói cả."
"Vậy anh liều mạng như vậy để chi?"
“Bởi vì tôi cũng thích cô.” Lothar nói một cách nghiêm túc.
Nhất thời, Ashe không biết phải trả lời thế nào.
Thật lâu sau, cô nàng thở dài một hơi, cười nhẹ, lấy lòng bàn tay của mình xoa xoa khuôn mặt lạnh lẽo tím tái của Lothar: "Đừng suy nghĩ lung tung nữa, tôi đưa anh về đi ngủ."
Lothar đứng lên, làu bàu: "Tại sao tôi rống to như thế mà chẳng ai đi ra xem nhỉ? Hay do tiếng gió lớn quá?"
Ashe nắm tay Lothar, dẫn hắn về nhà.
Mặc dù Lothar đeo găng tay, nhưng dường như Ashe cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay hắn truyền ra.
...
Có vẻ như tiếng la hét của Lothar không lọt vào tai bất cứ ai trong bộ tộc của. Mọi người thức dậy như thường lệ vào ngày hôm sau, bắt đầu bận rộn cho cuộc di cư đến địa điểm tiếp theo.
Lothar ngáp dài, dụi mắt, bước ra khỏi căn lều nhỏ của mình.
Mặc dù là sáng sớm, nhưng bầu trời không có ý định sáng sủa chút nào.
“Mùa đông lại sắp đến rồi.” Lothar tự cổ vũ mình, “Năm nay, mình phải cố gắng vượt qua, nhất định không được chết."
Sau khi mặc quần áo ấm dày, hắn bắt đầu dỡ lều, cất hết đồ đạc vào túi hành lý.
“Đi sang Ashe xem cô ấy chuẩn bị thế nào nhỉ?” Lothar xách chiếc ba lô nặng nề lên, tự nhủ: “Có khi nào cô ấy đột nhiên yêu mình sau một đêm không ta?"
Với suy nghĩ lạc quan như thế, Lothar vừa huýt sáo vừa đi về phía lều của Chiến mẫu.
Ashe đang đứng bên ngoài căn lều lớn, trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông.
Ashe vẫn mặc bộ quần áo mỏng manh như mọi khi. Cô ấy mang trong người dòng máu của Băng tộc nên không hề sợ lạnh, để hở cánh tay xinh đẹp tuyệt trần ra bên ngoài. Lothar nhớ rằng, chính cánh tay này đã dẫn hắn về nhà vào đêm qua.
Lothar cũng biết cái người đang trò chuyện với Ashe. Gã đó là Maalcrom, một vị Giáo sĩ Băng.
Lothar không thích mấy người Giáo sĩ Băng, bởi vì những món trang sức bằng xương sọ và pháp trượng của những kẻ ấy rất đáng sợ.
Hơn nữa, Lothar càng không thích Maalcrom, vì gã cao hơn Lothar và khá thân thiết với Ashe.
Lothar ưỡn thẳng lưng mình, tiến về phía hai người họ: "Ashe này!"
Ashe giật mình, nhanh chóng quay đầu đi.
Maalcrom nhìn thấy Lothar bèn nở một nụ cười thân thiện: "Xin chào sói con."
Lothar không đáp lại sự niềm nở của Maalcrom. Gã trông khá trẻ và đẹp trai, nghe nói ngày đặt tên của gã và của Ashe trùng nhau nên Lothar càng khó chịu.
"Ashe, cô tính toán thế nào rồi? Chịu làm Huyết thệ với tôi hăm?" Lothar hỏi thẳng Ashe trước những ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh.
Ashe khó chịu nhìn Lothar: "Anh phát điên gì nữa? Không phải đã nói hai chúng ta không thể đến được với nhau sao?"
"Ủa vậy hả? Trí nhớ của tôi không tốt lắm nên quên mất tiêu rồi." Lothar lươn lẹo.
Maalcrom tỏ vẻ khó hiểu: "Sói con, nếu tôi nhớ không lầm, thì cậu không phải là thành viên của Băng tộc mà, đúng không?"
"Ừ, không phải! Vậy thì sao?"
“Huyết thệ của Chiến mẫu không chỉ là một người bạn đồng hành.” Maalcrom nghiêm khắc nói, “Điều đó còn đại diện cho sức mạnh và trách nhiệm bảo vệ Chiến mẫu đến lúc chết đi.”
- -----------------------------------------
Có một dòng dõi ma thuật được lưu truyền rộng rãi khắp Freljord, người dân địa phương gọi nó là "Huyết thống Băng giá" hoặc "Băng tộc". Người mang trong mình dòng máu băng giá bẩm sinh không sợ lạnh,có sức mạnh và sức chịu đựng vượt xa người thường. Thể chất này có thể tiếp tục phát triển theo tuổi tác. Sức mạnh siêu việt của Băng tộc cũng khiến hầu hết các thị tộc tại Freljord rơi vào tình trạng phân hóa giai cấp - giai cấp Băng tộc và giai cấp phi Băng tộc. Dĩ nhiên, giai cấp đại diện cho Băng tộc cao quý hơn những dòng dõi khác rất nhiều. Những người bình thường không thuộc dòng dõi Băng tộc được gọi là "Người Máu Ấm" hoặc "Máu Bếp Lò", có nghĩa là "những người tầm thường cần lửa để tồn tại." Các cư dân thuộc nhóm người Máu Bếp Lò này thậm chí còn không đủ tiêu chuẩn để tham gia vào các cuộc chiến tranh, chỉ có thể ở yên trong thị tộc để làm những công việc nhỏ lẻ trong sinh hoạt hàng ngày.-- Trích từ "Valoran Du Ký - Hồi Freljord - Chương 1: Hình thái xã hội" của tác giả Ezreal.
Lothar lắc đầu: "Huyết thống của con cũng hề thua không kém."
Ashe bàng hoàng, vì câu nói này chắc chắn đã xúc phạm đến mẹ cô.
Grena rút chiếc Rìu chân băng ra, ném nó về phía Lothar.
“Đừng!” Ashe vội thét lên ngăn cản, nhưng cán rìu đã vuột ra khỏi tay. Chiếc rìu chân băng lao đến, tỏa ra một luồng khí lạnh khiếp người
Chát! Chiếc rìu găm vào cột gỗ bên cạnh đầu Lothar.
Lothar không hề né tránh, chỉ lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt Grena.
“Mày nói lại đi, mày vừa mới nói cái gì?” Ánh mắt Grena cực kỳ lạnh lùng.
Chiếc rìu chân băng tràn ngập khí lạnh, khiến tóc mai của Lothar phải đọng tuyết dù nó chỉ ghim ở sát bên đầu.
Lothar không nói gì cả, lặng lẽ đặt thịt nai lên bàn, cúi chào Grena rồi bước ra khỏi căn lều lớn.
Helnr thở phào nhẹ nhõm. Bà không muốn thấy Lothar, một đứa trẻ đầy tiềm năng, lại mất mạng vì dăm ba phút bốc đồng.
Ashe cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô không muốn Lothar chết vì mình.
“Hừm!” Grena khịt mũi lạnh lùng “Một con sói nhỏ lại dám thèm muốn con gái tao à? Đáng lý ra, tao nên bỏ lại mày trong hang sói chứ không mang về làm gì.”
Sự việc của Lothar chỉ là một khúc nhạc đệm ngắn ngủi. Helnr nhớ lại mục đích mà mình đến gặp Grena đêm nay, bèn tiếp tục nói: "Grena, em sẽ nói lại lần nữa. Bộ tộc gần như không thể tiếp tục di cư thường xuyên."
Grena không nhịn được, cong môi định trả lời thì đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó bên ngoài vọng vào.
"Mọi người!!!!! Dậy đi!!!!! Tôi là Lothar!!!!! Tôi sẽ là Huyết thệ của Ashe!!!!!"
"Mọi người!!!!! Dậy đi!!!!! Tôi là Lothar!!!!! Tôi sẽ là Huyết thệ của Ashe!!!!!"
"Mọi người!!!!! Dậy đi!!!!! Tôi là Lothar!!!!! Tôi sẽ là Huyết thệ của Ashe!!!!!"
Có một sự im lặng chết người bao trùm căn lều lớn.
Ashe mặt đỏ như một trái hồng, vội vàng chạy tới trước bàn Grenna: "Mẹ! Lothar điên rồi! Để con ngăn hắn lại! Mẹ đừng giết hắn!"
“Hahahahahaha!” Grena đột nhiên cười to lên.
"Hửm?" Ashe choáng váng, không biết ý của mẹ cười thế để làm gì.
“Helnr, con sói nhỏ đó nói mình không hề thua kém huyết thống của Băng tộc, chắc nó đang ám chỉ lòng can đảm của bản thân, ha ha ha ha ha!” Grena nắm lấy tay Ashe, nghiêm nghị nói: “Con gái, mẹ thừa nhận sói con rất can đảm. Mẹ sẽ không giết nó, nhưng con không được có tình cảm với nó. Nó chỉ là một kẻ mang dòng máu nóng, không xứng làm Huyết thệ của con."
Ashe sửng sốt, vội vàng xua tay: "Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, con không thích hắn..."
“Được, được rồi.” Grena vỗ nhẹ vào má Ashe “Con ra ngoài kêu sói con dừng lại, đừng để nó đánh thức cả bộ tộc. Mọi người cần ngủ đủ giấc để sáng mai lên đường."
Lúc này, Ashe mới nhớ ra. Nếu cả bộ tộc nghe được lời tuyên bố của Lothar thì ngày mai cô sẽ không còn mặt mũi nào để gặp gỡ mọi người.
Ashe vội vã ra khỏi lều, chạy đi tóm cổ cái tên sói con đang gào thét điên khùng ngoài kia.
“Đúng là con nít, cho nó quả đắng vài lần cũng là một chuyện tốt.” Grena mỉm cười, nhìn theo bóng lưng của Ashe rời đi.
“Grena, chuyện của họ đã giải quyết xong, nhưng chuyện của chúng ta vẫn chưa đâu đấy.” Helnr dùng hai tay vỗ vỗ mặt bàn, “Chị hai, xin chị hủy lệnh di cư ngay lập tức đi”
Grena thở dài: "Em gái, tại sao em còn đáng ghét hơn cái tên sói con ấy vậy?"
...
Phải mất một thời gian dài, Ashe mới bắt kịp Lothar.
Lothar không phải huyết thống Băng tộc nên chạy không nhanh bằng Ashe. Thế nhưng, Lothar tận dụng lợi thế thạo đường của mình mà chạy phải trốn trái, thoăn thoắt như một con thỏ tuyết linh hoạt, rất khó để bắt được.
Ashe nhào thẳng vào người Lothar, đè hắn xuống nền tuyết: "Anh điên rồi!"
Lothar bị tuyết nhét ngập họng, không thể trả lời ngay lập tức.
Ashe đỡ Lothar dậy, phủi nhẹ lớp tuyết trên mặt hắn.
“Tôi không điên!” Lothar chạy trong gió lạnh quá lâu, cả khuôn mặt đều lạnh đến tím tái. “Tôi đã nói muốn trở thành Huyết thệ của cô thì chắc chắn sẽ làm được!
Ashe vừa tức vừa buồn cười: "Anh không sợ mẹ tôi giết anh à?"
“Sợ chứ sao không!” Lothar không nói dối, “nhưng tôi còn sợ một ngày nào đó sẽ bị đuổi khỏi thị tộc”.
"Ai nói không trở thành Huyết thệ thì bị đuổi khỏi thị tộc?"
"Chẳng ai nói cả."
"Vậy anh liều mạng như vậy để chi?"
“Bởi vì tôi cũng thích cô.” Lothar nói một cách nghiêm túc.
Nhất thời, Ashe không biết phải trả lời thế nào.
Thật lâu sau, cô nàng thở dài một hơi, cười nhẹ, lấy lòng bàn tay của mình xoa xoa khuôn mặt lạnh lẽo tím tái của Lothar: "Đừng suy nghĩ lung tung nữa, tôi đưa anh về đi ngủ."
Lothar đứng lên, làu bàu: "Tại sao tôi rống to như thế mà chẳng ai đi ra xem nhỉ? Hay do tiếng gió lớn quá?"
Ashe nắm tay Lothar, dẫn hắn về nhà.
Mặc dù Lothar đeo găng tay, nhưng dường như Ashe cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay hắn truyền ra.
...
Có vẻ như tiếng la hét của Lothar không lọt vào tai bất cứ ai trong bộ tộc của. Mọi người thức dậy như thường lệ vào ngày hôm sau, bắt đầu bận rộn cho cuộc di cư đến địa điểm tiếp theo.
Lothar ngáp dài, dụi mắt, bước ra khỏi căn lều nhỏ của mình.
Mặc dù là sáng sớm, nhưng bầu trời không có ý định sáng sủa chút nào.
“Mùa đông lại sắp đến rồi.” Lothar tự cổ vũ mình, “Năm nay, mình phải cố gắng vượt qua, nhất định không được chết."
Sau khi mặc quần áo ấm dày, hắn bắt đầu dỡ lều, cất hết đồ đạc vào túi hành lý.
“Đi sang Ashe xem cô ấy chuẩn bị thế nào nhỉ?” Lothar xách chiếc ba lô nặng nề lên, tự nhủ: “Có khi nào cô ấy đột nhiên yêu mình sau một đêm không ta?"
Với suy nghĩ lạc quan như thế, Lothar vừa huýt sáo vừa đi về phía lều của Chiến mẫu.
Ashe đang đứng bên ngoài căn lều lớn, trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông.
Ashe vẫn mặc bộ quần áo mỏng manh như mọi khi. Cô ấy mang trong người dòng máu của Băng tộc nên không hề sợ lạnh, để hở cánh tay xinh đẹp tuyệt trần ra bên ngoài. Lothar nhớ rằng, chính cánh tay này đã dẫn hắn về nhà vào đêm qua.
Lothar cũng biết cái người đang trò chuyện với Ashe. Gã đó là Maalcrom, một vị Giáo sĩ Băng.
Lothar không thích mấy người Giáo sĩ Băng, bởi vì những món trang sức bằng xương sọ và pháp trượng của những kẻ ấy rất đáng sợ.
Hơn nữa, Lothar càng không thích Maalcrom, vì gã cao hơn Lothar và khá thân thiết với Ashe.
Lothar ưỡn thẳng lưng mình, tiến về phía hai người họ: "Ashe này!"
Ashe giật mình, nhanh chóng quay đầu đi.
Maalcrom nhìn thấy Lothar bèn nở một nụ cười thân thiện: "Xin chào sói con."
Lothar không đáp lại sự niềm nở của Maalcrom. Gã trông khá trẻ và đẹp trai, nghe nói ngày đặt tên của gã và của Ashe trùng nhau nên Lothar càng khó chịu.
"Ashe, cô tính toán thế nào rồi? Chịu làm Huyết thệ với tôi hăm?" Lothar hỏi thẳng Ashe trước những ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh.
Ashe khó chịu nhìn Lothar: "Anh phát điên gì nữa? Không phải đã nói hai chúng ta không thể đến được với nhau sao?"
"Ủa vậy hả? Trí nhớ của tôi không tốt lắm nên quên mất tiêu rồi." Lothar lươn lẹo.
Maalcrom tỏ vẻ khó hiểu: "Sói con, nếu tôi nhớ không lầm, thì cậu không phải là thành viên của Băng tộc mà, đúng không?"
"Ừ, không phải! Vậy thì sao?"
“Huyết thệ của Chiến mẫu không chỉ là một người bạn đồng hành.” Maalcrom nghiêm khắc nói, “Điều đó còn đại diện cho sức mạnh và trách nhiệm bảo vệ Chiến mẫu đến lúc chết đi.”
- -----------------------------------------
Có một dòng dõi ma thuật được lưu truyền rộng rãi khắp Freljord, người dân địa phương gọi nó là "Huyết thống Băng giá" hoặc "Băng tộc". Người mang trong mình dòng máu băng giá bẩm sinh không sợ lạnh,có sức mạnh và sức chịu đựng vượt xa người thường. Thể chất này có thể tiếp tục phát triển theo tuổi tác. Sức mạnh siêu việt của Băng tộc cũng khiến hầu hết các thị tộc tại Freljord rơi vào tình trạng phân hóa giai cấp - giai cấp Băng tộc và giai cấp phi Băng tộc. Dĩ nhiên, giai cấp đại diện cho Băng tộc cao quý hơn những dòng dõi khác rất nhiều. Những người bình thường không thuộc dòng dõi Băng tộc được gọi là "Người Máu Ấm" hoặc "Máu Bếp Lò", có nghĩa là "những người tầm thường cần lửa để tồn tại." Các cư dân thuộc nhóm người Máu Bếp Lò này thậm chí còn không đủ tiêu chuẩn để tham gia vào các cuộc chiến tranh, chỉ có thể ở yên trong thị tộc để làm những công việc nhỏ lẻ trong sinh hoạt hàng ngày.-- Trích từ "Valoran Du Ký - Hồi Freljord - Chương 1: Hình thái xã hội" của tác giả Ezreal.
Danh sách chương