Lúc cửa phòng trúc tinh bị người nổi giận đùng đùng đá văng ra, nó biết ngay đại sự không ổn rồi.
Trúc tinh vội vàng trốn sau lưng gấu trúc tinh, ngậm chặt miệng, tính toán không nói gì cả, giả bộ như cái gì cũng không biết. Nếu thỏ tinh hỏi, nó sẽ nói thẳng là mỹ nhân mất tích do tâm không vững, thay lòng đổi dạ, phụ tình thỏ tinh.
Loài người ấy mà, mấy chuyện như vất bỏ vợ con đều làm được.
Ngày xưa có một Trần Thế Mỹ, bây giờ thêm một người nữa cũng là chuyện rất bình thường.
Thỏ tinh còn có thể gặp được một người khác tốt hơn nhiều.
Nói không chừng người tiếp theo lại là một thư sinh hàng thật giá thật.
Mà không phải là cái đồ xà tinh lừa người.
Nhưng bao nhiêu lí lẽ hay ho trúc tinh chuẩn bị sẵn đều hoá thành mây khói khi nhìn thấy đầy mặt nước mắt của thỏ tinh.
Con thỏ ngu ngốc này sao lại khóc rồi! Cho dù bị sói tinh bắt nạt cắn trụi cả đuôi, bị tộc mình xua đuổi do khác biệt với những con thỏ khác, hay như năm ấy phải chia tay với chủ nhân mà nó tôn kính, thỏ tinh cũng không rơi nước mắt.
Bây giờ lại vì một con xà tinh mà khóc thành thế này.
Trúc tinh lòng đau như cắt, kéo thỏ tinh lại gần, dùng ống tay áo lau nước mắt cho nó.
Thỏ tinh né tay trúc tinh: "Ngươi biết, đúng không?"
"....."
"Y đâu rồi?"
"Đây vốn là chuyện y nên chịu!"
Thấy thỏ tinh kinh ngạc, trúc tinh nhịn không được tuôn hết ra.
"Đồ thỏ ngốc, ngay từ đầu y đã lừa ngươi, ngươi còn cố chấp cái gì! Y tiếp cận ngươi là vì thiên trần thảo, bây giờ y đi chịu thứ mà y nên chịu rồi, ngươi quên y đi. Ta sẽ tìm cho ngươi một thư sinh, chắc chắn ngươi sẽ thích..."
"Ngươi đang nói nhảm cái gì! Ngoài y ra, ta không muốn ai cả!"
Thỏ tinh giận run cả người: "Ngươi nói đi, cái gì gọi là y đi chịu thứ mà y nên chịu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trúc tinh vội vàng trốn sau lưng gấu trúc tinh, ngậm chặt miệng, tính toán không nói gì cả, giả bộ như cái gì cũng không biết. Nếu thỏ tinh hỏi, nó sẽ nói thẳng là mỹ nhân mất tích do tâm không vững, thay lòng đổi dạ, phụ tình thỏ tinh.
Loài người ấy mà, mấy chuyện như vất bỏ vợ con đều làm được.
Ngày xưa có một Trần Thế Mỹ, bây giờ thêm một người nữa cũng là chuyện rất bình thường.
Thỏ tinh còn có thể gặp được một người khác tốt hơn nhiều.
Nói không chừng người tiếp theo lại là một thư sinh hàng thật giá thật.
Mà không phải là cái đồ xà tinh lừa người.
Nhưng bao nhiêu lí lẽ hay ho trúc tinh chuẩn bị sẵn đều hoá thành mây khói khi nhìn thấy đầy mặt nước mắt của thỏ tinh.
Con thỏ ngu ngốc này sao lại khóc rồi! Cho dù bị sói tinh bắt nạt cắn trụi cả đuôi, bị tộc mình xua đuổi do khác biệt với những con thỏ khác, hay như năm ấy phải chia tay với chủ nhân mà nó tôn kính, thỏ tinh cũng không rơi nước mắt.
Bây giờ lại vì một con xà tinh mà khóc thành thế này.
Trúc tinh lòng đau như cắt, kéo thỏ tinh lại gần, dùng ống tay áo lau nước mắt cho nó.
Thỏ tinh né tay trúc tinh: "Ngươi biết, đúng không?"
"....."
"Y đâu rồi?"
"Đây vốn là chuyện y nên chịu!"
Thấy thỏ tinh kinh ngạc, trúc tinh nhịn không được tuôn hết ra.
"Đồ thỏ ngốc, ngay từ đầu y đã lừa ngươi, ngươi còn cố chấp cái gì! Y tiếp cận ngươi là vì thiên trần thảo, bây giờ y đi chịu thứ mà y nên chịu rồi, ngươi quên y đi. Ta sẽ tìm cho ngươi một thư sinh, chắc chắn ngươi sẽ thích..."
"Ngươi đang nói nhảm cái gì! Ngoài y ra, ta không muốn ai cả!"
Thỏ tinh giận run cả người: "Ngươi nói đi, cái gì gọi là y đi chịu thứ mà y nên chịu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Danh sách chương