Ngay khi hai người dùng nụ cười và ánh mắt chém giết (?) lẫn nhau, Ngôn Tất Hành đứng một bên yên lặng nhìn trời —— vào thời điểm này cũng không quên mắt đi mày lại là muốn gì chứ?! Coi người đàn ông độc thân như hắn không tồn tại sao? Thiêu chết đi! Ân ái trước mặt người khác phải bị tha đi thiêu sống!!!
Có lẽ oán niệm của hắn đã cảm động trời đất, rốt cuộc có người đi ra ho nhẹ một tiếng.
Tô Giác gật đầu nói: "Nếu Hoàng Tuyền đã nói như vậy, để cho anh ấy thử xem đi."
"Ừm." Hạ Hoàng Tuyền vừa đáp, vừa quay lại nhấc Thương Bích Lạc lên theo thói quen, quăng về phía tủ, "A, đúng rồi, máy tính còn ở trong xe."
Gần như tất cả mọi người đều run rẩy nhìn chăm chú vào vị "Nhuyễn muội tử" [1] (ít nhất ở mặt ngoài là vậy) ném đến quăng đi người đàn ông trưởng thành, sắp hộc máu đến nơi, đây đúng là phái nữ sao?! Hoàn toàn là nữ hán tử [2] được chứ?! Hẳn là có đến 18 khối cơ bụng!!!
Đương nhiên, cũng có vài người vẫn lạnh nhạt.
Thứ nhất là Thương Bích Lạc, ngay cả xe em bé hắn cũng từng ngồi rồi, đây có là cái gì chứ? —— Tên này tự mang buff "Da mặt dày".
Thứ hai là Tô Giác, lúc này hắn đang nghĩ: thật lâu không gặp, Hoàng Tuyền đúng là ngày càng có sức sống, thật tốt.
—— Tên này tự mang buff "Lựa chọn mắt mù”.
Thứ ba. . .
"Tôi đi lấy máy tính!" Ngôn Tất Hành vô cùng đồng tình nhìn Thương Bích Lạc bị ném loạn trước mặt mọi người, quyết đoán chạy trốn.
—— Tên này tự mang buff "Thật thức thời".
Đã hiển lộ rõ ràng giá trị vũ lực không bình thường, Hạ Hoàng Tuyền cũng lười che giấu, hoặc là nói, trên ý nghĩa nào đó, cô đã bị hai đội hữu bất lương ảnh hưởng, ý thức được —— tại thế giới như vậy, vũ lực mới là nhân tố quyết định quan trọng.
Rất nhanh, Ngôn Tất Hành mang laptop từ trong xe tới, bởi vì tòa cao ốc này có nguồn điện khẩn cấp, tạm thời không cần lo lắng vấn đề năng lượng.
Thương Bích Lạc lấy được máy tính, giống như cao phú suất [3] lấy được dao cắt bánh ngọt. . . Được rồi, tuy rằng sự so sánh này không phù hợp, nhưng đủ để hình dung trình độ này, chỉ thấy ngón tay thon dài của hắn chạm vào phía dưới khóa điện tử một lát, liền tháo vỏ kim loại bên ngoài xuống, sau đó kết nối với số liệu máy tính. Thanh niên ngồi khoanh chân trước tủ có vẻ mặt chuyên chú khác với trước kia, đầu ngón tay nhanh chóng mà chuẩn xác gõ bàn phím máy tính đặt trên đầu gối, khi thao tác, hàng loạt số liệu nhanh chóng lướt qua màn hình máy tính, khiến người xem hoa mắt, nhưng người khống chế hết thảy kia ngay cả chớp mắt cũng không chớp lấy một cái, trong đôi mắt tối đen như mực ảnh ngược lại dòng tin tức, giống như trầm tư lại giống như đã có quyết định từ lâu.
Hạ Hoàng Tuyền ngạc nhiên nhìn tư thái chưa từng xuất hiện của thanh niên, trong nháy mắt cảm thấy hắn cũng không đáng ghét như vậy, nhưng đồng thời, lại nghĩ rằng thiên phú tốt như vậy bị hắn lãng phí khi dùng để làm việc xấu. . . Nhưng vào lúc này, cô đột nhiên cảm thấy có một bàn tay đặt trên vai, theo bản năng xoay người lại, chỉ thấy Ngôn Tất Hành cười quái dị nhỏ giọng nói với cô: "Em gái, đều nói đàn ông chăm chú làm việc là hấp dẫn nhất, em thấy sao?"
". . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền yên lặng kéo xuống cái tay kia, "Gay cút đi."
". . . . . ." Ngôn Tất Hành lặng lẽ nôn ra máu, hai kẻ này không hổ là một đôi. Đừng có tổ đội giết hắn như vậy chứ, còn như vậy hắn sẽ trở mặt thật!
Có lẽ là bị Thương Bích Lạc ảnh hưởng, mọi người không hẹn mà cùng giữ im lặng, cho đến khi tốc độ tay của hắn dần dần chậm lại, ngón áp út gõ xuống sự quyết định cuối cùng, khi có một tiếng rất nhỏ vang lên, hắn dừng động tác: "Có thể rồi."
Hứa An Dương nhìn về phía đồng hồ, lập tức kinh ngạc —— thế nhưng chỉ tốn năm phút, nếu không phải giọng điệu của đối phương quá mức khẳng định, hắn sẽ cho là đang nói đùa, dù không hiểu kỹ thuật hack, nhưng chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, phòng thí nghiệm giấu kín như thế, khóa vào sao có thể bị phá đơn giản như vậy.
"Tôi đến!"
"Tôi đến nhập mật mã!"
Hạ Hoàng Tuyền và Ngôn Tất Hành đồng thời tới gần —— tình huống này mặc dù thường xuất hiện trong phim, tự thể nghiệm lại là lần đầu tiên, không hề nghi ngờ, hai tên này đang hưng trí bừng bừng.
". . . . . ."
". . . . . ."
Đang nhìn nhau.
Ba giây sau, Ngôn Tất Hành rơi lệ đầy mặt rút lui, tôn nghiêm của nam tử hán bay biến dưới uy hiếp của vũ lực. . .
Hạ Hoàng Tuyền hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ vững khí tràng lãnh diễm cao quý của bản thân, nghiêm cẩn nhớ kỹ chữ cái và con số, sau đó cô ấn xuống một cách nhanh chóng và chính xác, chỉ nghe hơn mười tiếng "tích tích tích", mật mã cuối cùng được đưa vào, cô cảm thấy mỹ mãn gật đầu, rồi sau đó. . . Rồi sau đó, sao cửa còn không mở?
Chẳng, chẳng lẽ nhớ nhầm rồi?
Cứu mạng! Thế giới ngay cả mật mã cũng làm cho người ta nhớ lầm này đã không còn giá trí tồn tại nữa rồi!
Thương Bích Lạc ngồi im, buồn bực xoa trán, thấp giọng nói: "Cô quên ấn xác nhận rồi." Kẻ ngu xuẩn này vì sao dừng trị liệu?
"Hả? A!" Hạ Hoàng Tuyền vội vàng ấn "Xác nhận".
Lần này, cửa rốt cuộc mở ra, Hạ Hoàng Tuyền mỉm cười, một giây sau, cô và Thương Bích Lạc đều hạ xuống.
Không hề nghi ngờ, đáy tủ chính là một thang máy hoạt động.
"Haiz!" Thở nhẹ một hơi, Hạ Hoàng Tuyền mới quay người, khi bình tĩnh lại, cô đã vững vàng ôm người nào đó vào trong ngực theo kiểu ôm công chúa, động tác muốn thuần thục bao nhiêu thì thuần thục bấy nhiêu, tư thế muốn tiêu chuẩn bao nhiêu thì tiêu chuẩn bấy nhiêu.
". . . . . ."
". . . . . ."
Hạ Hoàng Tuyền lấy lại tinh thần trước tiên, nhìn xung quanh một lát. Cảnh tượng này giống như miêu tả trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng và điện ảnh, trong thông đạo rộng mở, trần nhà vách tường sàn nhà cùng với cánh cửa lớn dày ở phía cuối đều được tạo ra bằng chất liệu kim loại màu bạc không rõ. Thương Bích Lạc lại giải mật mã một lần nữa trong thời gian ngắn, cánh cửa của phòng thí nghiệm thần bí chính thức được mở ra, nhưng mà, xuất hiện trước mặt mọi người, cũng là một màn khiến người khác kinh ngạc.
Sau cửa còn có gì?
Cửa!
Đây không phải nói đùa, mà là cảnh tượng thực sự xuất hiện trước mắt mọi người.
Tại cánh cửa đứng sừng sững làm bằng chất liệu không rõ có màu trong suốt kia, zombie du đãng qua qua lại lại.
Hạ Hoàng Tuyền chạm vào vỏ đao, thân thể đã điều chỉnh thành tư thế ra tay dễ dàng nhất, có lẽ chính cô cũng không biết được, lúc này khí thế tản ra trên người cô, giống như mãnh thú chuẩn bị săn thực, làm cho người ta cảm thấy rùng mình.
Cánh cửa có vẻ rất dày, độ trong suốt giống như thủy tinh nhưng rõ ràng là cứng rắn hơn nhiều, có lẽ là thủy tinh công nghiệp bằng chất liệu đặc thù, khác với cánh cửa trước, ngay chính giữa nó cũng không có khe hở, có một cây cột dựng thẳng ở đó, cách trở hết thảy.
"Đó là cái gì?"
Nhưng vào lúc này, có người phát hiện, ở trên cửa, dường như có dán thứ gì đó.
Sau khi đến gần mới phát hiện, đó là một trang giấy đầy chữ —— trên cùng viết —— Bạn chí cốt Tô Giác.
Không hề nghi ngờ, đây là một phong thư viết cho Tô Giác, vì sao lại ở chỗ này.
Trong lòng có nghi hoặc, Hạ Hoàng Tuyền bất giác xem nội dung trong thư.
【 Bạn chí cốt Tô Giác: Hi vọng người đến nơi đây là cậu, nếu không phải, vậy thì hẳn là vận mệnh trêu cợt, nếu thế, người đọc thư, nếu thực sự có một ngày bạn gặp được bạn cũ của tôi, xin chuyển nó cho cậu ấy. Tuy rằng sau khi biết được hết thảy, có lẽ cậu ấy sẽ thấy hổ thẹn khi quen biết tôi, nhưng tôi vẫn hi vọng có ai đó có thể nhớ kỹ mình, đừng để tôi yên lặng hư thối ở trong này.】
【 Trở lại chuyện chính, Tô Giác, nếu người tới thật sự là cậu, vậy thì hẳn là cậu đã chú ý tới tin tức tôi để lại trong clip kỷ niệm trường học, đúng vậy, giống như chúng ta thường đùa khi học đại học, tạo hiệu ứng quay chậm cho phim nhựa rồi cắt ra, sau đó bỏ thêm vào lời muốn nhắn nhủ. Xin tha thứ vì tôi không thể quang minh chính đại mời cậu tới đây, trên thực tế, nếu không phải tình huống nghiêm trọng đến mức này, tôi thậm chí hi vọng rằng cả đời cũng không gặp lại cậu.】
【 Tôi thừa nhận, tôi ghen tị với cậu.】
【 Chuyện cho tới bây giờ, chỉ sợ cậu đã biết được, đây là một phòng thí nghiệm phi pháp —— dùng các thủ đoạn không chính đáng để bí mật mang thi thể vào, có cả thi thể của trẻ sơ sinh lẫn người trưởng thành, sau đó tiến hành thí nghiệm bí mật trên người bọn họ. Cho đến hôm nay tôi cũng không rõ, rốt cuộc vì sao mình lại sa đọa đến mức này.】
"Làm sao có thể. . ." Tô Giác thì thào, "Tư Dực. . . Sao có thể làm chuyện như vậy. . ."
【 Có lẽ lúc này cậu sẽ cảm thấy không thể tin nổi, nhưng hai tay của tôi đã dính đầy máu tươi không rửa sạch được, có lẽ là từ ngày cậu được quân đội nhận vào mà tôi lại không được tán thành, tôi bắt đầu ghen tị với cậu, đồng thời, muốn đuổi theo cậu, sau đó bỏ lại cậu thật xa, đứng ở đỉnh cao nhất rồi kiêu ngạo nói cho mọi người —— tại lĩnh vực này, tôi mới là nhà khoa học ưu tú nhất.】
【 Nhất niệm thành ma, [4] tôi đã. . . Không chú ý nên nói nhiều quá, nói vậy cậu cũng không muốn nghe mấy chuyện này nữa. . .】
【 Nói tóm lại, lúc đầu thật sự không định gặp lại cậu, cho đến khi người của tổ chức lấy được bệnh độc kia từ nước A, đúng vậy, chính là những gì thể hiện qua hình ảnh mà tôi gửi cho cậu, sẽ biến người thành zombie, đáng sợ nhất là, bệnh độc này có thể truyền qua không khí, tuy rằng khoảng cách có hạn, nhiệt độ cao cũng có thể giết chết nó, nhưng người từng xem qua sách và phim liên quan cùng tôi như cậu hẳn là rõ ràng, nó nguy hại đến mức nào.】
【 Đây cũng là lý do tôi hạ xuống cánh cửa cách ly chân không này, chỉ có như vậy, nguồn suối tội ác mới không thể khuếch tán ra ngoài.】
Đúng lúc này, Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên nhìn thấy, ở bên kia cửa, một con zombie mặc áo blouse trắng lảo đảo đi ra từ một căn phòng, cả người nó đã hư thối, đầy màu xanh đen, hai mắt trắng dã vô thần, có lẽ nó đã từng là người, nhưng hiện tại đã là dã thú hoàn toàn mất đi lý trí rồi.
【 Bạn tốt của tôi, lúc này, cậu đứng ở phía nhân loại, mà tôi là zombie ở bên này, chỉ cần nghĩ vậy, tôi liền kìm lòng không được cười ra nước mắt, đây có lẽ là câu chuyện buồn cười nhất và cũng là câu chuyện cười nhạt nhẽo nhất của tôi.】
"Tư Dực. . . Tư Dực! Tư Dực!!!"
Tô Giác rốt cuộc chú ý tới con zombie vừa đi ra kia, như suy đoán của Hạ Hoàng Tuyền, nó chính là Tư Dực. Nhưng mà, zombie đã sớm mất đi ý thức sao có thể đáp lại tiếng gọi của người đã từng là đồng loại? Cánh cửa lạnh băng cách trở không khí và âm thanh chắn ngang giữa hai người đã từng là bạn, mặc cho Tô Giác gọi khản giọng, mặc cho hắn ra sức đập cửa, cuối cùng, con zombie kia cất bước đi thong thả mà quái dị, biến mất trong tầm mắt.
"Tư Dực. . ."
Một tay Tô Giác khoát lên cửa, một tay kia nắm chặt áo, hắn gục đầu xuống, khép mắt lại, dường như đang đắm chìm trong đau đớn, lại như đang ổn định lại cảm xúc, trong phút chốc, Hạ Hoàng Tuyền cho rằng thanh niên không muốn xem tiếp nữa, nhưng cuối cùng. . . Hắn vẫn xem tiếp.
【 Người của tổ chức điên rồi, bọn họ không chỉ không ý thức được sự nguy hại của nó, ngược lại muốn lợi dụng nó để đứng trên đỉnh núi của quyền lợi, điều kiện tiên quyết là, chế tạo ra vắc xin phòng bệnh. Tôi có thể tưởng tượng được, nếu ngày đó thực sự đến, thế giới này sẽ biến thành địa ngục nhân gian chân chính. Những kẻ đó vì dục vọng quyền lực mà lấy máu tươi của ngàn vạn sinh mệnh đúc thành vương tọa hắc ám này, tuy rằng tôi không phải là người tốt, nhưng cũng không muốn nhìn thế giới biến thành bộ dáng tuyệt vọng như vậy.】
【 Cho nên, tôi dùng lý do "Muốn tạo ra vắc xin phòng bệnh thì Tô Giác là nhân tài không thể thiếu", thuyết phục tổ chức, gửi mail cho cậu, thật xin lỗi, tôi không nghĩ ra cách nào tốt hơn, để phòng có kẻ phản bội, hết thảy chuyện của tôi đều bị theo dõi nghiêm mật, ngay cả video clip trường học cũ cũng vất vả lắm mới giấu giếm được.】
【 Tôi biết, cậu đang tham dự hạng mục nghiên cứu khoa học nên sẽ không nhận được tin nhắn ngay, chờ khi cậu nhìn thấy, có lẽ sẽ lấy lý do kỷ niệm trường học cũ mà tới nơi này. Thấy không, xa cách nhiều năm, tôi còn hiểu rõ cậu như vậy, bởi vì cậu thật sự là một người đơn thuần dễ nhìn thấu được, có lẽ bởi vì có được tính cách như vậy, mới khiến cho cậu vượt xa tôi, đáng tiếc trước giờ cậu vẫn không hiểu rõ tôi, hoặc là nói, ngay cả chính tôi cũng không hiểu rõ mình.】
Nội dung kế tiếp rất đơn giản, sau khi gửi tin nhắn, Tư Dực lợi dụng lý do "Khai phá có tiến triển to lớn" mà dẫn hết người của tổ chức này tới, sau đó thả xuống cánh cửa kia, phóng bệnh độc ở trong, biến mọi người thành zombie.
Ngoại trừ cùng hủy diệt, hắn không nghĩ ra cách nào khác —— chỉ có thể cảnh báo cho quốc gia, bảo vệ Tô Giác không bị làm hại.
Đáng tiếc, sau khi bệnh độc ở nước A lộ ra, kế hoạch của hắn cuối cùng thành công dã tràng, thậm chí lễ mừng S Đại còn chưa mời khách, Tô Giác tất nhiên lại càng không thể thấy được tin tức Tư Dực lưu lại, có thể nói, nếu không phải Hạ Hoàng Tuyền nhận được tin tức hệ thống nêu lên, còn không biết phải mất bao lâu mới tìm được chỗ này.
Cuối thư, viết như vậy ——
【 Khi hạ quyết định này, tôi đang ngồi trong công viên, hoa cúc nở rộ, làm tôi nhớ tới một bài văn từng đọc, còn nhớ rõ sao? Nó viết thế này —— đối với một số người mà nói, một chuyện như vậy thực sự khiến cho bọn họ cả đời khó quên: Khi quân Đức lui binh, tại phế tích của phòng hơi ngạt và lo hỏa táng, hoa cúc nở rộ.】
【 Tôi không hi vọng thế giới này biến thành một Auschwitz [5] khác, cũng không hi vọng hoa cúc lại chỉ có thể nở rộ trên đống hoang tàn.】
【 Nếu có thể, bạn chí cốt của tôi, bạn thân của tôi, cũng là người bạn duy nhất của tôi, Tô Giác, xin để nó nở mãi ở mùa thích hợp nhất, dưới ánh mặt trời ấm áp, ở trong gió nhẹ ấm áp, trong tiếng cười của trẻ nhỏ.】
【 Đây là nguyện vọng cuối cùng, khi tôi là một con người (trên thực tế tôi cũng không biết mình có thể được gọi là người không nữa).】
【 Tôi giao nó cho cậu.】
Cuối cùng, tất cả tư liệu về bệnh độc và về phần sau nghiên cứu của Tư Dục được tìm thấy trong tin tức hắn lưu lại, cảm xúc của mọi người rất u uất, ai cũng không ngờ tới, ngọn nguồn của sự tình sẽ là như vậy.
Trong đó, người đau lòng nhất, không hề nghi ngờ là Tô Giác
Hạ Hoàng Tuyền nhìn hắn cô độc rời đi một mình, do dự một lát.
"Nghĩ cái gì vậy?" Ngôn Tất Hành đẩy cô một cái.
"A?"
"Vào thời điểm này, cho dù là bạn cũng sẽ đi an ủi một phen, huống chi hai người còn là thanh mai trúc mã." Ngôn Tất Hành châm điếu thuốc, hắn chậm rãi thở ra khói nhẹ, nhìn Hạ Hoàng Tuyền, "Em không phải là người vô tình như vậy chứ?"
". . . Làm sao có thể!"
Hạ Hoàng Tuyền trợn mắt nhìn hắn, sau đó nhanh chóng đuổi theo Tô Giác, Ngôn Tất Hành vui mừng nhìn chăm chú vào bóng lưng của cô —— Cảm giác làm người hướng dẫn cuộc sống thật là tốt, tiếc là không được một nụ hôn cảm kích. Nghĩ như vậy, hắn quay đầu lại, vừa đúng nhìn thấy nụ cười ấm áp như gió xuấn, nhưng mà. . . Vì sao hắn cảm thấy mình đang đứng trong trời đông giá rét?
Ngôn Tất Hành rơi lệ đầy mặt quay lưng lại, bi thương vươn tay nhỏ bé về phương hướng mà cô gái rời đi —— em gái, em hãy trở về đi, một mình anh chịu không nổi. . .
[1] Nhuyễn muội tử: ngây thơ, dịu dàng cả bề ngoài lẫn tính cách.
[2] Nữ hán tử: chỉ những cô gái có tính cách giống con trai.
[3] Cao phú suất: Cao, đẹp trai, có tiền.
[4] Nhất niệm thành ma: Bị những thứ trên đường đời hấp dẫn mà lạc mất bản tính.
[5] Trại tập trung Auschwitz hay Nhà tù Auschwitz (Konzentrationslager Auschwitz) là trại lớn nhất trong các trại tập trung của Đức Quốc xã.
Có lẽ oán niệm của hắn đã cảm động trời đất, rốt cuộc có người đi ra ho nhẹ một tiếng.
Tô Giác gật đầu nói: "Nếu Hoàng Tuyền đã nói như vậy, để cho anh ấy thử xem đi."
"Ừm." Hạ Hoàng Tuyền vừa đáp, vừa quay lại nhấc Thương Bích Lạc lên theo thói quen, quăng về phía tủ, "A, đúng rồi, máy tính còn ở trong xe."
Gần như tất cả mọi người đều run rẩy nhìn chăm chú vào vị "Nhuyễn muội tử" [1] (ít nhất ở mặt ngoài là vậy) ném đến quăng đi người đàn ông trưởng thành, sắp hộc máu đến nơi, đây đúng là phái nữ sao?! Hoàn toàn là nữ hán tử [2] được chứ?! Hẳn là có đến 18 khối cơ bụng!!!
Đương nhiên, cũng có vài người vẫn lạnh nhạt.
Thứ nhất là Thương Bích Lạc, ngay cả xe em bé hắn cũng từng ngồi rồi, đây có là cái gì chứ? —— Tên này tự mang buff "Da mặt dày".
Thứ hai là Tô Giác, lúc này hắn đang nghĩ: thật lâu không gặp, Hoàng Tuyền đúng là ngày càng có sức sống, thật tốt.
—— Tên này tự mang buff "Lựa chọn mắt mù”.
Thứ ba. . .
"Tôi đi lấy máy tính!" Ngôn Tất Hành vô cùng đồng tình nhìn Thương Bích Lạc bị ném loạn trước mặt mọi người, quyết đoán chạy trốn.
—— Tên này tự mang buff "Thật thức thời".
Đã hiển lộ rõ ràng giá trị vũ lực không bình thường, Hạ Hoàng Tuyền cũng lười che giấu, hoặc là nói, trên ý nghĩa nào đó, cô đã bị hai đội hữu bất lương ảnh hưởng, ý thức được —— tại thế giới như vậy, vũ lực mới là nhân tố quyết định quan trọng.
Rất nhanh, Ngôn Tất Hành mang laptop từ trong xe tới, bởi vì tòa cao ốc này có nguồn điện khẩn cấp, tạm thời không cần lo lắng vấn đề năng lượng.
Thương Bích Lạc lấy được máy tính, giống như cao phú suất [3] lấy được dao cắt bánh ngọt. . . Được rồi, tuy rằng sự so sánh này không phù hợp, nhưng đủ để hình dung trình độ này, chỉ thấy ngón tay thon dài của hắn chạm vào phía dưới khóa điện tử một lát, liền tháo vỏ kim loại bên ngoài xuống, sau đó kết nối với số liệu máy tính. Thanh niên ngồi khoanh chân trước tủ có vẻ mặt chuyên chú khác với trước kia, đầu ngón tay nhanh chóng mà chuẩn xác gõ bàn phím máy tính đặt trên đầu gối, khi thao tác, hàng loạt số liệu nhanh chóng lướt qua màn hình máy tính, khiến người xem hoa mắt, nhưng người khống chế hết thảy kia ngay cả chớp mắt cũng không chớp lấy một cái, trong đôi mắt tối đen như mực ảnh ngược lại dòng tin tức, giống như trầm tư lại giống như đã có quyết định từ lâu.
Hạ Hoàng Tuyền ngạc nhiên nhìn tư thái chưa từng xuất hiện của thanh niên, trong nháy mắt cảm thấy hắn cũng không đáng ghét như vậy, nhưng đồng thời, lại nghĩ rằng thiên phú tốt như vậy bị hắn lãng phí khi dùng để làm việc xấu. . . Nhưng vào lúc này, cô đột nhiên cảm thấy có một bàn tay đặt trên vai, theo bản năng xoay người lại, chỉ thấy Ngôn Tất Hành cười quái dị nhỏ giọng nói với cô: "Em gái, đều nói đàn ông chăm chú làm việc là hấp dẫn nhất, em thấy sao?"
". . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền yên lặng kéo xuống cái tay kia, "Gay cút đi."
". . . . . ." Ngôn Tất Hành lặng lẽ nôn ra máu, hai kẻ này không hổ là một đôi. Đừng có tổ đội giết hắn như vậy chứ, còn như vậy hắn sẽ trở mặt thật!
Có lẽ là bị Thương Bích Lạc ảnh hưởng, mọi người không hẹn mà cùng giữ im lặng, cho đến khi tốc độ tay của hắn dần dần chậm lại, ngón áp út gõ xuống sự quyết định cuối cùng, khi có một tiếng rất nhỏ vang lên, hắn dừng động tác: "Có thể rồi."
Hứa An Dương nhìn về phía đồng hồ, lập tức kinh ngạc —— thế nhưng chỉ tốn năm phút, nếu không phải giọng điệu của đối phương quá mức khẳng định, hắn sẽ cho là đang nói đùa, dù không hiểu kỹ thuật hack, nhưng chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, phòng thí nghiệm giấu kín như thế, khóa vào sao có thể bị phá đơn giản như vậy.
"Tôi đến!"
"Tôi đến nhập mật mã!"
Hạ Hoàng Tuyền và Ngôn Tất Hành đồng thời tới gần —— tình huống này mặc dù thường xuất hiện trong phim, tự thể nghiệm lại là lần đầu tiên, không hề nghi ngờ, hai tên này đang hưng trí bừng bừng.
". . . . . ."
". . . . . ."
Đang nhìn nhau.
Ba giây sau, Ngôn Tất Hành rơi lệ đầy mặt rút lui, tôn nghiêm của nam tử hán bay biến dưới uy hiếp của vũ lực. . .
Hạ Hoàng Tuyền hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ vững khí tràng lãnh diễm cao quý của bản thân, nghiêm cẩn nhớ kỹ chữ cái và con số, sau đó cô ấn xuống một cách nhanh chóng và chính xác, chỉ nghe hơn mười tiếng "tích tích tích", mật mã cuối cùng được đưa vào, cô cảm thấy mỹ mãn gật đầu, rồi sau đó. . . Rồi sau đó, sao cửa còn không mở?
Chẳng, chẳng lẽ nhớ nhầm rồi?
Cứu mạng! Thế giới ngay cả mật mã cũng làm cho người ta nhớ lầm này đã không còn giá trí tồn tại nữa rồi!
Thương Bích Lạc ngồi im, buồn bực xoa trán, thấp giọng nói: "Cô quên ấn xác nhận rồi." Kẻ ngu xuẩn này vì sao dừng trị liệu?
"Hả? A!" Hạ Hoàng Tuyền vội vàng ấn "Xác nhận".
Lần này, cửa rốt cuộc mở ra, Hạ Hoàng Tuyền mỉm cười, một giây sau, cô và Thương Bích Lạc đều hạ xuống.
Không hề nghi ngờ, đáy tủ chính là một thang máy hoạt động.
"Haiz!" Thở nhẹ một hơi, Hạ Hoàng Tuyền mới quay người, khi bình tĩnh lại, cô đã vững vàng ôm người nào đó vào trong ngực theo kiểu ôm công chúa, động tác muốn thuần thục bao nhiêu thì thuần thục bấy nhiêu, tư thế muốn tiêu chuẩn bao nhiêu thì tiêu chuẩn bấy nhiêu.
". . . . . ."
". . . . . ."
Hạ Hoàng Tuyền lấy lại tinh thần trước tiên, nhìn xung quanh một lát. Cảnh tượng này giống như miêu tả trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng và điện ảnh, trong thông đạo rộng mở, trần nhà vách tường sàn nhà cùng với cánh cửa lớn dày ở phía cuối đều được tạo ra bằng chất liệu kim loại màu bạc không rõ. Thương Bích Lạc lại giải mật mã một lần nữa trong thời gian ngắn, cánh cửa của phòng thí nghiệm thần bí chính thức được mở ra, nhưng mà, xuất hiện trước mặt mọi người, cũng là một màn khiến người khác kinh ngạc.
Sau cửa còn có gì?
Cửa!
Đây không phải nói đùa, mà là cảnh tượng thực sự xuất hiện trước mắt mọi người.
Tại cánh cửa đứng sừng sững làm bằng chất liệu không rõ có màu trong suốt kia, zombie du đãng qua qua lại lại.
Hạ Hoàng Tuyền chạm vào vỏ đao, thân thể đã điều chỉnh thành tư thế ra tay dễ dàng nhất, có lẽ chính cô cũng không biết được, lúc này khí thế tản ra trên người cô, giống như mãnh thú chuẩn bị săn thực, làm cho người ta cảm thấy rùng mình.
Cánh cửa có vẻ rất dày, độ trong suốt giống như thủy tinh nhưng rõ ràng là cứng rắn hơn nhiều, có lẽ là thủy tinh công nghiệp bằng chất liệu đặc thù, khác với cánh cửa trước, ngay chính giữa nó cũng không có khe hở, có một cây cột dựng thẳng ở đó, cách trở hết thảy.
"Đó là cái gì?"
Nhưng vào lúc này, có người phát hiện, ở trên cửa, dường như có dán thứ gì đó.
Sau khi đến gần mới phát hiện, đó là một trang giấy đầy chữ —— trên cùng viết —— Bạn chí cốt Tô Giác.
Không hề nghi ngờ, đây là một phong thư viết cho Tô Giác, vì sao lại ở chỗ này.
Trong lòng có nghi hoặc, Hạ Hoàng Tuyền bất giác xem nội dung trong thư.
【 Bạn chí cốt Tô Giác: Hi vọng người đến nơi đây là cậu, nếu không phải, vậy thì hẳn là vận mệnh trêu cợt, nếu thế, người đọc thư, nếu thực sự có một ngày bạn gặp được bạn cũ của tôi, xin chuyển nó cho cậu ấy. Tuy rằng sau khi biết được hết thảy, có lẽ cậu ấy sẽ thấy hổ thẹn khi quen biết tôi, nhưng tôi vẫn hi vọng có ai đó có thể nhớ kỹ mình, đừng để tôi yên lặng hư thối ở trong này.】
【 Trở lại chuyện chính, Tô Giác, nếu người tới thật sự là cậu, vậy thì hẳn là cậu đã chú ý tới tin tức tôi để lại trong clip kỷ niệm trường học, đúng vậy, giống như chúng ta thường đùa khi học đại học, tạo hiệu ứng quay chậm cho phim nhựa rồi cắt ra, sau đó bỏ thêm vào lời muốn nhắn nhủ. Xin tha thứ vì tôi không thể quang minh chính đại mời cậu tới đây, trên thực tế, nếu không phải tình huống nghiêm trọng đến mức này, tôi thậm chí hi vọng rằng cả đời cũng không gặp lại cậu.】
【 Tôi thừa nhận, tôi ghen tị với cậu.】
【 Chuyện cho tới bây giờ, chỉ sợ cậu đã biết được, đây là một phòng thí nghiệm phi pháp —— dùng các thủ đoạn không chính đáng để bí mật mang thi thể vào, có cả thi thể của trẻ sơ sinh lẫn người trưởng thành, sau đó tiến hành thí nghiệm bí mật trên người bọn họ. Cho đến hôm nay tôi cũng không rõ, rốt cuộc vì sao mình lại sa đọa đến mức này.】
"Làm sao có thể. . ." Tô Giác thì thào, "Tư Dực. . . Sao có thể làm chuyện như vậy. . ."
【 Có lẽ lúc này cậu sẽ cảm thấy không thể tin nổi, nhưng hai tay của tôi đã dính đầy máu tươi không rửa sạch được, có lẽ là từ ngày cậu được quân đội nhận vào mà tôi lại không được tán thành, tôi bắt đầu ghen tị với cậu, đồng thời, muốn đuổi theo cậu, sau đó bỏ lại cậu thật xa, đứng ở đỉnh cao nhất rồi kiêu ngạo nói cho mọi người —— tại lĩnh vực này, tôi mới là nhà khoa học ưu tú nhất.】
【 Nhất niệm thành ma, [4] tôi đã. . . Không chú ý nên nói nhiều quá, nói vậy cậu cũng không muốn nghe mấy chuyện này nữa. . .】
【 Nói tóm lại, lúc đầu thật sự không định gặp lại cậu, cho đến khi người của tổ chức lấy được bệnh độc kia từ nước A, đúng vậy, chính là những gì thể hiện qua hình ảnh mà tôi gửi cho cậu, sẽ biến người thành zombie, đáng sợ nhất là, bệnh độc này có thể truyền qua không khí, tuy rằng khoảng cách có hạn, nhiệt độ cao cũng có thể giết chết nó, nhưng người từng xem qua sách và phim liên quan cùng tôi như cậu hẳn là rõ ràng, nó nguy hại đến mức nào.】
【 Đây cũng là lý do tôi hạ xuống cánh cửa cách ly chân không này, chỉ có như vậy, nguồn suối tội ác mới không thể khuếch tán ra ngoài.】
Đúng lúc này, Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên nhìn thấy, ở bên kia cửa, một con zombie mặc áo blouse trắng lảo đảo đi ra từ một căn phòng, cả người nó đã hư thối, đầy màu xanh đen, hai mắt trắng dã vô thần, có lẽ nó đã từng là người, nhưng hiện tại đã là dã thú hoàn toàn mất đi lý trí rồi.
【 Bạn tốt của tôi, lúc này, cậu đứng ở phía nhân loại, mà tôi là zombie ở bên này, chỉ cần nghĩ vậy, tôi liền kìm lòng không được cười ra nước mắt, đây có lẽ là câu chuyện buồn cười nhất và cũng là câu chuyện cười nhạt nhẽo nhất của tôi.】
"Tư Dực. . . Tư Dực! Tư Dực!!!"
Tô Giác rốt cuộc chú ý tới con zombie vừa đi ra kia, như suy đoán của Hạ Hoàng Tuyền, nó chính là Tư Dực. Nhưng mà, zombie đã sớm mất đi ý thức sao có thể đáp lại tiếng gọi của người đã từng là đồng loại? Cánh cửa lạnh băng cách trở không khí và âm thanh chắn ngang giữa hai người đã từng là bạn, mặc cho Tô Giác gọi khản giọng, mặc cho hắn ra sức đập cửa, cuối cùng, con zombie kia cất bước đi thong thả mà quái dị, biến mất trong tầm mắt.
"Tư Dực. . ."
Một tay Tô Giác khoát lên cửa, một tay kia nắm chặt áo, hắn gục đầu xuống, khép mắt lại, dường như đang đắm chìm trong đau đớn, lại như đang ổn định lại cảm xúc, trong phút chốc, Hạ Hoàng Tuyền cho rằng thanh niên không muốn xem tiếp nữa, nhưng cuối cùng. . . Hắn vẫn xem tiếp.
【 Người của tổ chức điên rồi, bọn họ không chỉ không ý thức được sự nguy hại của nó, ngược lại muốn lợi dụng nó để đứng trên đỉnh núi của quyền lợi, điều kiện tiên quyết là, chế tạo ra vắc xin phòng bệnh. Tôi có thể tưởng tượng được, nếu ngày đó thực sự đến, thế giới này sẽ biến thành địa ngục nhân gian chân chính. Những kẻ đó vì dục vọng quyền lực mà lấy máu tươi của ngàn vạn sinh mệnh đúc thành vương tọa hắc ám này, tuy rằng tôi không phải là người tốt, nhưng cũng không muốn nhìn thế giới biến thành bộ dáng tuyệt vọng như vậy.】
【 Cho nên, tôi dùng lý do "Muốn tạo ra vắc xin phòng bệnh thì Tô Giác là nhân tài không thể thiếu", thuyết phục tổ chức, gửi mail cho cậu, thật xin lỗi, tôi không nghĩ ra cách nào tốt hơn, để phòng có kẻ phản bội, hết thảy chuyện của tôi đều bị theo dõi nghiêm mật, ngay cả video clip trường học cũ cũng vất vả lắm mới giấu giếm được.】
【 Tôi biết, cậu đang tham dự hạng mục nghiên cứu khoa học nên sẽ không nhận được tin nhắn ngay, chờ khi cậu nhìn thấy, có lẽ sẽ lấy lý do kỷ niệm trường học cũ mà tới nơi này. Thấy không, xa cách nhiều năm, tôi còn hiểu rõ cậu như vậy, bởi vì cậu thật sự là một người đơn thuần dễ nhìn thấu được, có lẽ bởi vì có được tính cách như vậy, mới khiến cho cậu vượt xa tôi, đáng tiếc trước giờ cậu vẫn không hiểu rõ tôi, hoặc là nói, ngay cả chính tôi cũng không hiểu rõ mình.】
Nội dung kế tiếp rất đơn giản, sau khi gửi tin nhắn, Tư Dực lợi dụng lý do "Khai phá có tiến triển to lớn" mà dẫn hết người của tổ chức này tới, sau đó thả xuống cánh cửa kia, phóng bệnh độc ở trong, biến mọi người thành zombie.
Ngoại trừ cùng hủy diệt, hắn không nghĩ ra cách nào khác —— chỉ có thể cảnh báo cho quốc gia, bảo vệ Tô Giác không bị làm hại.
Đáng tiếc, sau khi bệnh độc ở nước A lộ ra, kế hoạch của hắn cuối cùng thành công dã tràng, thậm chí lễ mừng S Đại còn chưa mời khách, Tô Giác tất nhiên lại càng không thể thấy được tin tức Tư Dực lưu lại, có thể nói, nếu không phải Hạ Hoàng Tuyền nhận được tin tức hệ thống nêu lên, còn không biết phải mất bao lâu mới tìm được chỗ này.
Cuối thư, viết như vậy ——
【 Khi hạ quyết định này, tôi đang ngồi trong công viên, hoa cúc nở rộ, làm tôi nhớ tới một bài văn từng đọc, còn nhớ rõ sao? Nó viết thế này —— đối với một số người mà nói, một chuyện như vậy thực sự khiến cho bọn họ cả đời khó quên: Khi quân Đức lui binh, tại phế tích của phòng hơi ngạt và lo hỏa táng, hoa cúc nở rộ.】
【 Tôi không hi vọng thế giới này biến thành một Auschwitz [5] khác, cũng không hi vọng hoa cúc lại chỉ có thể nở rộ trên đống hoang tàn.】
【 Nếu có thể, bạn chí cốt của tôi, bạn thân của tôi, cũng là người bạn duy nhất của tôi, Tô Giác, xin để nó nở mãi ở mùa thích hợp nhất, dưới ánh mặt trời ấm áp, ở trong gió nhẹ ấm áp, trong tiếng cười của trẻ nhỏ.】
【 Đây là nguyện vọng cuối cùng, khi tôi là một con người (trên thực tế tôi cũng không biết mình có thể được gọi là người không nữa).】
【 Tôi giao nó cho cậu.】
Cuối cùng, tất cả tư liệu về bệnh độc và về phần sau nghiên cứu của Tư Dục được tìm thấy trong tin tức hắn lưu lại, cảm xúc của mọi người rất u uất, ai cũng không ngờ tới, ngọn nguồn của sự tình sẽ là như vậy.
Trong đó, người đau lòng nhất, không hề nghi ngờ là Tô Giác
Hạ Hoàng Tuyền nhìn hắn cô độc rời đi một mình, do dự một lát.
"Nghĩ cái gì vậy?" Ngôn Tất Hành đẩy cô một cái.
"A?"
"Vào thời điểm này, cho dù là bạn cũng sẽ đi an ủi một phen, huống chi hai người còn là thanh mai trúc mã." Ngôn Tất Hành châm điếu thuốc, hắn chậm rãi thở ra khói nhẹ, nhìn Hạ Hoàng Tuyền, "Em không phải là người vô tình như vậy chứ?"
". . . Làm sao có thể!"
Hạ Hoàng Tuyền trợn mắt nhìn hắn, sau đó nhanh chóng đuổi theo Tô Giác, Ngôn Tất Hành vui mừng nhìn chăm chú vào bóng lưng của cô —— Cảm giác làm người hướng dẫn cuộc sống thật là tốt, tiếc là không được một nụ hôn cảm kích. Nghĩ như vậy, hắn quay đầu lại, vừa đúng nhìn thấy nụ cười ấm áp như gió xuấn, nhưng mà. . . Vì sao hắn cảm thấy mình đang đứng trong trời đông giá rét?
Ngôn Tất Hành rơi lệ đầy mặt quay lưng lại, bi thương vươn tay nhỏ bé về phương hướng mà cô gái rời đi —— em gái, em hãy trở về đi, một mình anh chịu không nổi. . .
[1] Nhuyễn muội tử: ngây thơ, dịu dàng cả bề ngoài lẫn tính cách.
[2] Nữ hán tử: chỉ những cô gái có tính cách giống con trai.
[3] Cao phú suất: Cao, đẹp trai, có tiền.
[4] Nhất niệm thành ma: Bị những thứ trên đường đời hấp dẫn mà lạc mất bản tính.
[5] Trại tập trung Auschwitz hay Nhà tù Auschwitz (Konzentrationslager Auschwitz) là trại lớn nhất trong các trại tập trung của Đức Quốc xã.
Danh sách chương