Sau khi đơn phương quyết định, Hạ Hoàng Tuyền liền ngồi tựa vào tường, không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm Thương Bích Lạc, dường như có thể nhìn ra đóa hoa từ trên lưng hắn.
Tố chất tâm lý của boss đúng là tốt, bị nhìn chăm chú như vậy mà vẫn sừng sững bất động, tiếp tục xử lý công việc, sau khi hoàn thành một phần, hắn thuận tay cắt hình ảnh, đột nhiên lên tiếng: "Hoàng Tuyền."
"Có chuyện gì?" Hạ Hoàng Tuyền đang ngây người bỗng đáp lại một câu, rồi sau đó bổ sung: "Đừng gọi thân thiết như vậy, tôi với anh không quen, cám ơn!"
"Hẹn hò với tôi được chứ?" (Kết giao với tôi được chứ?)
"Ừm. . . Hả?!" Tay ôm đao của Hạ Hoàng Tuyền bỗng buông lỏng, đao võ sĩ nghiêng sang một bên, cô lại không có thời gian bận tâm tới điều này, không thể tin được xoa xoa tai, xuất hiện ảo giác ư? Tử khí sẽ ảnh hưởng đến thính lực?
Nếu không sao cô lại nghe được lời nói quỷ dị như vậy?
"Cô không nghe lầm." Thương Bích Lạc dường như không biết lời nói của mình gây chấn động lớn đến mức nào cho Hạ Hoàng Tuyền, lạnh nhạt như cũ nói.
"Đợi. . . Đợi chút. . ." Hạ Hoàng Tuyền nhảy người lên, đao võ sĩ do động tác của cô mà rơi xuống đất, "Anh vừa nói gì thế? Có thể lặp lại lần nữa không?" Càng nghĩ, cô vẫn cảm thấy có thể là nghe lầm, có lẽ hắn nói là "Giao phối với tôi" —— phi! Hẳn là "Đi tưới nước với tôi" [1] gì đó ha ha ha, nghĩ như thế nào đều khó có khả năng là. . .
[1] Kết giao, giao phối, tưới nước trong tiếng trung đều có một chữ như nhau hoặc đồng âm.
"Hẹn hò với tôi được chứ?" Thương Bích Lạc vừa nói vừa quay xe lăn, ánh mắt dừng trên gương mặt bởi vì khiếp sợ mà trợn mắt há mồm của cô gái, tâm tình không hiểu sao tốt hơn rất nhiều, "Cần tôi lặp lại một lần nữa sao?"
"! ! !" Hồi lâu, Hạ Hoàng Tuyền mới ngậm miệng lại, tìm về âm thanh của mình, "Không cần thiết. . . Vấn đề không phải ở chỗ này! Anh phát bệnh thần kinh gì chứ?!"
Thương Bích Lạc nghiêng đầu, mỉm cười: "Tôi nghĩ tôi cũng không hề có bệnh liên quan đến thần kinh."
". . . Vậy anh đang nói cái quái gì?!"
"Tôi đang chân thành muốn cô hẹn hò với tôi." Hai tay với khớp xương rõ ràng của Thương Bích Lạc đan nhau, đặt trên đùi, giọng điệu nghe qua thật nghiêm túc, "Trực tiếp cầu giao xứng mới gọi là cái quái gì."
". . . Này!" Chú ý tiết tháo [2] được chứ?! Hạ Hoàng Tuyền đối với một kẻ hoàn toàn vứt bỏ hạn cuối như vậy quả là không biết nói gì cho phải, chỉ có thể cố gắng chuyển đề tài, "Lý do?" Đột nhiên đề xuất việc này, hơn nữa ra vẻ còn không có chút đùa bỡn, ít nhất cô không cho là vậy.
[2] Đạo đức, tiêu chuẩn làm người.
Nhưng sự việc rốt cuộc phát triển đến bước này như thế nào, cô hoàn toàn không thấy dấu hiệu nào được chứ?
"Ừm," Thương Bích Lạc cúi đầu suy xét một lát, ngẩng đầu nói, "Nói thế này, bởi vì những chuyện trước đây, tôi có bệnh tâm lý tương đối nghiêm trọng, không thể tiếp xúc với phụ nữ một cách bình thường, cô là người duy nhất khiến tôi không thấy phản cảm, lý do này đối với cô đủ rồi chứ?"
". . . Chuyện khi còn bé ư?" Em gái Hoàng Tuyền lúc này đúng là sợ ngây người, cô nằm mơ cũng không nghĩ tới boss Thương chủ động nói đến chuyện quá khứ của mình, trên thế giới này không ai so với người đã đọc sách là cô càng hiểu rõ cảnh ngộ có thể nói là khoa trương lại giả tạo của hắn. . . Đơn giản mà nói, diện mạo dáng người cùng tư duy của hắn cho thấy tác giả là mẹ ruột, về những việc trải qua thì. . . hắn chắc hẳn là do mẹ kế nuôi! [3]
[3] Ý là tác giả viết văn nếu cho nhân vật những thứ tốt thì là mẹ ruột, ngược lại thì là mẹ kế.
Khi sinh ra mẹ hắn vì giữ lại hắn mà hy sinh bản thân, cho nên lúc trước Hạ Hoàng Tuyền mới phỏng đoán hắn có cảm tình với những phụ nữ đã kết hôn tràn đầy tình thương của mẹ, chuyện sau đó rất nhiều, ví dụ như dì vốn yêu thương hắn biến thành kế mẫu rồi hạ độc thủ, lên nhà trẻ bị bảo mẫu nữ bắt cóc, lúc tiểu học bị nữ kẻ thù của cha lấy xe đâm, lên trung học cô giáo mà hắn rất tôn trọng lại là biến thái, trước khi bị cảnh sắt bắt đang định xuống tay với hắn vân vân. . . Sau đó còn có rất nhiều, lúc đọc truyện cô hoài nghi rằng tác giả dồn hết ác ý của đại vũ trụ lên người phụ nữ, sau đó ném tất cho Thương Bích Lạc —— chân hắn cũng do một loạt sự kiện này mà biến thành như bây giờ, cho nên hắn phản cảm phụ nữ quả là thật bình thường.
Nhưng mà!
Hiện tại hắn lại nói vậy?
Còn hỏi cô lý do có đủ hay không.
"Anh cảm thấy không bài xích khi đụng chạm là vì. . ." Là do hệ thống đặt ra? Nếu vừa tiếp xúc đã thấy ghê tởm, cô mang theo hắn trốn chạy như thế nào, vấn đề là không thể nói thẳng, Hạ Hoàng Tuyền do dự một lát, cắn răng nói, "Là vì anh hoàn toàn coi tôi như đàn ông!"
Lời vừa nói ra, vẻ mặt Thương Bích Lạc bỗng trở nên kỳ lạ, hắn híp mắt lại quan sát Hạ Hoàng Tuyền một phen, khóe miệng nhếch lên, cười một cách đáng giận: "Tuy dáng người kém chút, nhưng tôi cho rằng vẫn phân rõ nam nữ."
". . . . . ." Muốn chết!!! Hạ Hoàng Tuyền bước dài xông lên xách cổ tên khốn đáng ghét này, ra sức lắc: "Anh muốn chết hay sao?! Sớm biết tôi đã bán anh rồi!" Không hề nghi ngờ, cô lại nhớ tới chị Hồng ngực cup D, hiện tại hoàn toàn là dáng vẻ xù lông khi bị nói trúng tim đen.
Sắc mặt của thanh niên đang bị lắc lư vì động tác này mà hơi tái nhợt, lại vẫn lạnh nhạt vươn tay, xoa bàn tay xách cổ áo mình của Hạ Hoàng Tuyền: "Tôi cho rằng chúng ta rất hợp nhau."
". . . . . ." Chỗ bị hắn nắm lấy, da gà thành quần kết đội nổi lên, đây là lần đầu tiên Hạ Hoàng Tuyền có cảm giác này khi tiếp xúc với hắn, cô vội buông tay giống như bị lửa đốt, lui về phía sau hai bước, "Chỗ nào hợp chứ?"
"Có lẽ cô không chú ý tới," Thương Bích Lạc chậm rãi chỉnh lại quần áo: "Cô ít khi chủ động tiếp cận những người khác, ngoại trừ tôi —— tuy rằng hành động hơi thô lỗ."
". . . Đó là bởi vì anh không thể phản kháng được chứ?" Đây là thói quen dọc đường đi mà thôi, không chứng tỏ được điều gì cả.
"Không ai trong tay cô có thể phản kháng, hơn nữa cô không thể phủ nhận," Khuỷu tay Thương Bích Lạc chống xe lăn, chống má nở nụ cười, "Khi làm vậy với tôi cô rất có khoái cảm, không phải sao?"
"Đừng tùy tiện nói ra lời biến thái như vậy được chứ?!" Lời nói M đến cực điểm này là thế nào? Thật đáng sợ được chứ?! Cô bị dọa đến mức về sau cũng không dám đánh hắn nữa! Mặc dù, tuy rằng đánh hắn dường như rất có khoái cảm, nhưng cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận, "Hơn nữa tôi cũng cảm thấy chúng ta căn bản không phải người cùng một đường!"
"Ồ? Vậy thì cùng ai?" Thương Bích Lạc ung dung nhìn cô, dường như đang đợi cô nói ra một cái tên.
Hạ Hoàng Tuyền sửng sốt, đúng vậy, ai chứ? Thời điểm này phải tất yếu tìm một con cừu thế tội, nghĩ đến những người đàn ông cô quen biết tại thế giới này, cô bi ai phát hiện đúng là không có nhiều lựa chọn, tính tới tính lui cũng chỉ có: "Ngôn • Tất • Hành!" Dù sao hắn cũng không ở nhà, chịu oan ức cũng sẽ không chết. . . Có lẽ vậy!
"Chuyện gì thế em gái?!" Người nào đó bỗng lăn vào.
". . . . . ."
". . . . . ."
Ngôn tiểu ca nhìn trái nhìn phải: "Vừa mới vào cửa liền nghe thấy tên anh, không phải em sao?"
". . . Đúng."
"Chuyện gì thế?"
"Ừm. . ." Hạ Hoàng Tuyền nhìn xuống, cảm thấy tuy rằng khó có thể mở miệng, nhưng giải quyết xong tên Thương Bích Lạc này vẫn hơn, vì thế cuối cùng nói ra một câu, "Tôi cảm thấy chúng ta tính cách thật hợp, anh thấy sao?"
"Phải. . ." Ngôn Tất Hành bật ngón cái, sau đó bỗng đối diện với ánh mắt như hồ băng ngàn năm của thanh niên nào đó, hắn bỗng rùng mình, yên lặng cụp ngón cái xuống, "Có lẽ không quá hợp. . ."
"Hả?" Hạ Hoàng Tuyền híp mắt.
". . . . . ." Ngôn tiểu ca rơi lệ đầy mặt, đây quả là hai tầng lửa và băng, đùa gì chứ! Tiểu tình lữ cãi nhau sao hắn phải làm vật hi sinh, vào thời điểm này bảo mệnh là trên hết! Vì thế tên này quyết đoán ôm đầu, "Ai nha ai nha, đầu anh bỗng đau quá, không được không được. . ." Nói xong ôm đầu lăn một vòng tại chỗ, lăn lăn, liền lăn ra xa.
Trong lòng Hạ Hoàng Tuyền hộc một búng máu, loại người gì chứ!
Xoay đầu, lại chống lại ánh mắt hứng thú dạt dào đến đáng giận, giống như đang hỏi —— Cô còn có gì để nói?
Còn có. . . Đợi chút!
Cô bỗng nghĩ ra, vừa rồi bị làm cho hồ đồ, không phải có lý do cơ bản nhất sẵn có nhất hay sao? Nghĩ nhiều làm gì. Hạ Hoàng Tuyền rốt cuộc hiểu ra, nghiêm mặt đứng lên nói: "Tôi cự tuyệt."
"Lý do?"
"Hẹn hò cũng phải cần có tình cảm, anh cảm thấy giữa chúng ta có thứ này sao?" Hắn mà nói có, cô thật sự sẽ cười đến rụng răng.
Rồi sau đó, hàm răng của cô liền rụng hết.
Bởi vì, Thương Bích Lạc nói: "Có."
"Hả?"
Thanh niên cố nhịn cười, gương mặt tuấn mỹ hiện lên biểu cảm gần như là thành kính, ánh mắt đối diện, Hạ Hoàng Tuyền bỗng có cảm giác ánh mắt của đối phương thật là mềm mại, rồi sau đó cô nghe thấy hắn nói: "Tôi thích em."
". . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền sửng sốt, hoàn toàn không biết nên làm gì, không biết qua bao lâu mới tỉnh lại, mặt hơi nóng, tim đập hơi nhanh, nhưng cô biết đây chỉ là phản ứng bản năng sau khi bị thổ lộ, thực ra cô không muốn phát triển thành loại quan hệ này với hắn. Cứu mạng, áp lực khi cự tuyệt boss thật lớn! Nhưng dù vậy, cô vẫn nuốt nước bọt, dè dặt lên tiếng, "Không hợp. . ."
"Nói như vậy là được rồi chứ?" Cô còn chưa dứt lời, Thương Bích Lạc bỗng biểu diễn tuyệt kỹ biến sắc mặt.
Mới một giây, khuôn mặt thâm tình lúc trước bỗng biến thành mặt than và khuôn mặt tươi cười dối trá, điều này giống như mắt lấp lánh biến thành mắt cá chết trong truyện tranh! Tên khốn này đúng là hay thay đổi! Thế cho nên Hạ Hoàng Tuyền trợn mắt há mồm, hoàn toàn không biết nên nói gì mới tốt, hiện tại may mà lời vừa rồi chưa nói xong, bằng không khẳng định sẽ bị cười nhạo.
Tên khốn lừa gạt tình cảm của người khác!
"Tóm lại cô cứ suy nghĩ đi." Thương Bích Lạc tổng kết, "Ngoại trừ tôi khẳng định cũng không có người chịu được người có tính cách hỏng bét như cô."
Ánh mắt của Hạ Hoàng Tuyền gần như chết lặng, đây là tình huống gì? Cô, cô tính cách hỏng bét ư?!
"Tính cách hỏng bét rốt cuộc là ai chứ!" Cô liền hô lên.
Nụ cười như thánh phụ của thanh niên tràn ra sự bao dung khác thường, hắn dịu dàng nói: "Không sao cả, cho dù cô càng hỏng bét hơn tôi cũng có thể chịu đựng." Nhưng vào lúc này, ánh mắt của hắn đảo qua đồng hồ, mặt than và khuôn mặt tươi cười lại xuất hiện, "Đã đến giờ, tôi còn có việc." Rồi sau đó hắn xoay người, thật sự bắt đầu làm việc.
"! ! !" Mẹ kiếp! Tên này không phải có bệnh thần kinh chứ?!
Hiện tại Hạ Hoàng Tuyền quả thực rối rắm tới cực điểm, đột nhiên bị yêu cầu hẹn hò, đột nhiên bị thổ lộ, tức nhất là, khi hắn nói "Tôi thích em" cô lại cảm thấy hắn thật nghiêm túc, nhưng sau đó biểu hiện của tên khốn này lại phủ định hết thảy kết luận của cô, còn nói cô tính cách hỏng bét, rồi sau đó đột nhiên lại nói những lời mủi lòng này, lúc này cô cảm thấy hắn thật chân thành, ngay sau đó lại. . . Lại lại lại lại lại! Vô số "Lại" phiền chết người!
Hắn. . . Hắn rốt cuộc nghĩ gì vậy?
Cô gái sinh tồn dựa vào trực giác lần đầu tiên bị thần khí sinh tồn của mình làm choáng váng đầu óc.
Xuyên qua màn hình máy tính nhìn chăm chú vào vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt của Hạ Hoàng Tuyền, Thương Bích Lạc nhếch miệng, không thể hiểu được ư? Vậy thì đúng rồi, "Hắn thích cô" là bí mật lớn nhất và con bài chưa lật, hiện tại làm sau có thể hoàn toàn mở ra, nhưng kết quả trước tiên lấy ra làm ngụy trang này đúng là không tồi.
"Từ giờ trở đi, tôi một giây đều sẽ không rời khỏi anh."
—— Đây chính là cô nói, vậy thì không nên dễ dàng đổi ý.
Cho nên về sau, mỗi phút mỗi giây đều suy xét đi —— thích hay là không thích, thiệt tình hay là giả ý. . .
Người trì độn như cô, ngấm ngầm thử căn bản không dùng được, cho dù mơ hồ nhận ra điều gì, cũng sẽ lập tức đưa nó về chuyện không muốn biết rồi vứt bỏ. Hơn nữa như vậy quyền chủ động hoàn toàn rơi vào trong tay cô, với hắn mà nói tỷ lệ thành công rất thấp, cũng cần phải rất nhẫn nại. Hắn không thiếu sự nhẫn nại, nhưng không có đủ tin tưởng cam đoan rằng cô sẽ ngoan ngoãn rơi vào bẫy, khả năng rất lớn là hắn càng lún càng sâu, cô lại ngửi được hương vị xa lạ trong cạm bẫy, xoay người bỏ chạy, để lại một mình hắn trong vực sâu.
Cho nên không bằng hiện tại hoàn toàn nhảy ra, từ vừa mới bắt đầu liền lấy tự thân làm mồi dẫn cô đến nệm cỏ trên cạm bẫy, chẳng sợ cô không hề có cảm giác gì với hắn, chẳng sợ cô cố gắng coi hết thảy vừa rồi là vui đùa, nhưng không có cách nào ức chế một lần lại một lần quan sát vẻ mặt của hắn theo bản năng, một lần lại một lần suy xét lời nói của hắn, một điểm lại một điểm thu thập thông tin từ hắn, bất giác, không ý thức được. . .
Thương Bích Lạc nhếch miệng, trong lòng có chút sung sướng lại đắc ý, hắn bỗng nhìn sang trái, sau đó từ bụng truyền đến một cơn đau, không hề nghi ngờ, hắn lại bị đánh rồi.
Ai khiến tôi phiền lòng tôi liền khiến người đó đau lòng —— suy nghĩ của cô gái kỳ thực rất đơn giản.
Mà thanh niên đau lòng lúc này rốt cuộc lại xác định được một điều —— muốn nuôi nhốt mãnh thú, cái giá phải trả là máu và nước mắt.
Tố chất tâm lý của boss đúng là tốt, bị nhìn chăm chú như vậy mà vẫn sừng sững bất động, tiếp tục xử lý công việc, sau khi hoàn thành một phần, hắn thuận tay cắt hình ảnh, đột nhiên lên tiếng: "Hoàng Tuyền."
"Có chuyện gì?" Hạ Hoàng Tuyền đang ngây người bỗng đáp lại một câu, rồi sau đó bổ sung: "Đừng gọi thân thiết như vậy, tôi với anh không quen, cám ơn!"
"Hẹn hò với tôi được chứ?" (Kết giao với tôi được chứ?)
"Ừm. . . Hả?!" Tay ôm đao của Hạ Hoàng Tuyền bỗng buông lỏng, đao võ sĩ nghiêng sang một bên, cô lại không có thời gian bận tâm tới điều này, không thể tin được xoa xoa tai, xuất hiện ảo giác ư? Tử khí sẽ ảnh hưởng đến thính lực?
Nếu không sao cô lại nghe được lời nói quỷ dị như vậy?
"Cô không nghe lầm." Thương Bích Lạc dường như không biết lời nói của mình gây chấn động lớn đến mức nào cho Hạ Hoàng Tuyền, lạnh nhạt như cũ nói.
"Đợi. . . Đợi chút. . ." Hạ Hoàng Tuyền nhảy người lên, đao võ sĩ do động tác của cô mà rơi xuống đất, "Anh vừa nói gì thế? Có thể lặp lại lần nữa không?" Càng nghĩ, cô vẫn cảm thấy có thể là nghe lầm, có lẽ hắn nói là "Giao phối với tôi" —— phi! Hẳn là "Đi tưới nước với tôi" [1] gì đó ha ha ha, nghĩ như thế nào đều khó có khả năng là. . .
[1] Kết giao, giao phối, tưới nước trong tiếng trung đều có một chữ như nhau hoặc đồng âm.
"Hẹn hò với tôi được chứ?" Thương Bích Lạc vừa nói vừa quay xe lăn, ánh mắt dừng trên gương mặt bởi vì khiếp sợ mà trợn mắt há mồm của cô gái, tâm tình không hiểu sao tốt hơn rất nhiều, "Cần tôi lặp lại một lần nữa sao?"
"! ! !" Hồi lâu, Hạ Hoàng Tuyền mới ngậm miệng lại, tìm về âm thanh của mình, "Không cần thiết. . . Vấn đề không phải ở chỗ này! Anh phát bệnh thần kinh gì chứ?!"
Thương Bích Lạc nghiêng đầu, mỉm cười: "Tôi nghĩ tôi cũng không hề có bệnh liên quan đến thần kinh."
". . . Vậy anh đang nói cái quái gì?!"
"Tôi đang chân thành muốn cô hẹn hò với tôi." Hai tay với khớp xương rõ ràng của Thương Bích Lạc đan nhau, đặt trên đùi, giọng điệu nghe qua thật nghiêm túc, "Trực tiếp cầu giao xứng mới gọi là cái quái gì."
". . . Này!" Chú ý tiết tháo [2] được chứ?! Hạ Hoàng Tuyền đối với một kẻ hoàn toàn vứt bỏ hạn cuối như vậy quả là không biết nói gì cho phải, chỉ có thể cố gắng chuyển đề tài, "Lý do?" Đột nhiên đề xuất việc này, hơn nữa ra vẻ còn không có chút đùa bỡn, ít nhất cô không cho là vậy.
[2] Đạo đức, tiêu chuẩn làm người.
Nhưng sự việc rốt cuộc phát triển đến bước này như thế nào, cô hoàn toàn không thấy dấu hiệu nào được chứ?
"Ừm," Thương Bích Lạc cúi đầu suy xét một lát, ngẩng đầu nói, "Nói thế này, bởi vì những chuyện trước đây, tôi có bệnh tâm lý tương đối nghiêm trọng, không thể tiếp xúc với phụ nữ một cách bình thường, cô là người duy nhất khiến tôi không thấy phản cảm, lý do này đối với cô đủ rồi chứ?"
". . . Chuyện khi còn bé ư?" Em gái Hoàng Tuyền lúc này đúng là sợ ngây người, cô nằm mơ cũng không nghĩ tới boss Thương chủ động nói đến chuyện quá khứ của mình, trên thế giới này không ai so với người đã đọc sách là cô càng hiểu rõ cảnh ngộ có thể nói là khoa trương lại giả tạo của hắn. . . Đơn giản mà nói, diện mạo dáng người cùng tư duy của hắn cho thấy tác giả là mẹ ruột, về những việc trải qua thì. . . hắn chắc hẳn là do mẹ kế nuôi! [3]
[3] Ý là tác giả viết văn nếu cho nhân vật những thứ tốt thì là mẹ ruột, ngược lại thì là mẹ kế.
Khi sinh ra mẹ hắn vì giữ lại hắn mà hy sinh bản thân, cho nên lúc trước Hạ Hoàng Tuyền mới phỏng đoán hắn có cảm tình với những phụ nữ đã kết hôn tràn đầy tình thương của mẹ, chuyện sau đó rất nhiều, ví dụ như dì vốn yêu thương hắn biến thành kế mẫu rồi hạ độc thủ, lên nhà trẻ bị bảo mẫu nữ bắt cóc, lúc tiểu học bị nữ kẻ thù của cha lấy xe đâm, lên trung học cô giáo mà hắn rất tôn trọng lại là biến thái, trước khi bị cảnh sắt bắt đang định xuống tay với hắn vân vân. . . Sau đó còn có rất nhiều, lúc đọc truyện cô hoài nghi rằng tác giả dồn hết ác ý của đại vũ trụ lên người phụ nữ, sau đó ném tất cho Thương Bích Lạc —— chân hắn cũng do một loạt sự kiện này mà biến thành như bây giờ, cho nên hắn phản cảm phụ nữ quả là thật bình thường.
Nhưng mà!
Hiện tại hắn lại nói vậy?
Còn hỏi cô lý do có đủ hay không.
"Anh cảm thấy không bài xích khi đụng chạm là vì. . ." Là do hệ thống đặt ra? Nếu vừa tiếp xúc đã thấy ghê tởm, cô mang theo hắn trốn chạy như thế nào, vấn đề là không thể nói thẳng, Hạ Hoàng Tuyền do dự một lát, cắn răng nói, "Là vì anh hoàn toàn coi tôi như đàn ông!"
Lời vừa nói ra, vẻ mặt Thương Bích Lạc bỗng trở nên kỳ lạ, hắn híp mắt lại quan sát Hạ Hoàng Tuyền một phen, khóe miệng nhếch lên, cười một cách đáng giận: "Tuy dáng người kém chút, nhưng tôi cho rằng vẫn phân rõ nam nữ."
". . . . . ." Muốn chết!!! Hạ Hoàng Tuyền bước dài xông lên xách cổ tên khốn đáng ghét này, ra sức lắc: "Anh muốn chết hay sao?! Sớm biết tôi đã bán anh rồi!" Không hề nghi ngờ, cô lại nhớ tới chị Hồng ngực cup D, hiện tại hoàn toàn là dáng vẻ xù lông khi bị nói trúng tim đen.
Sắc mặt của thanh niên đang bị lắc lư vì động tác này mà hơi tái nhợt, lại vẫn lạnh nhạt vươn tay, xoa bàn tay xách cổ áo mình của Hạ Hoàng Tuyền: "Tôi cho rằng chúng ta rất hợp nhau."
". . . . . ." Chỗ bị hắn nắm lấy, da gà thành quần kết đội nổi lên, đây là lần đầu tiên Hạ Hoàng Tuyền có cảm giác này khi tiếp xúc với hắn, cô vội buông tay giống như bị lửa đốt, lui về phía sau hai bước, "Chỗ nào hợp chứ?"
"Có lẽ cô không chú ý tới," Thương Bích Lạc chậm rãi chỉnh lại quần áo: "Cô ít khi chủ động tiếp cận những người khác, ngoại trừ tôi —— tuy rằng hành động hơi thô lỗ."
". . . Đó là bởi vì anh không thể phản kháng được chứ?" Đây là thói quen dọc đường đi mà thôi, không chứng tỏ được điều gì cả.
"Không ai trong tay cô có thể phản kháng, hơn nữa cô không thể phủ nhận," Khuỷu tay Thương Bích Lạc chống xe lăn, chống má nở nụ cười, "Khi làm vậy với tôi cô rất có khoái cảm, không phải sao?"
"Đừng tùy tiện nói ra lời biến thái như vậy được chứ?!" Lời nói M đến cực điểm này là thế nào? Thật đáng sợ được chứ?! Cô bị dọa đến mức về sau cũng không dám đánh hắn nữa! Mặc dù, tuy rằng đánh hắn dường như rất có khoái cảm, nhưng cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận, "Hơn nữa tôi cũng cảm thấy chúng ta căn bản không phải người cùng một đường!"
"Ồ? Vậy thì cùng ai?" Thương Bích Lạc ung dung nhìn cô, dường như đang đợi cô nói ra một cái tên.
Hạ Hoàng Tuyền sửng sốt, đúng vậy, ai chứ? Thời điểm này phải tất yếu tìm một con cừu thế tội, nghĩ đến những người đàn ông cô quen biết tại thế giới này, cô bi ai phát hiện đúng là không có nhiều lựa chọn, tính tới tính lui cũng chỉ có: "Ngôn • Tất • Hành!" Dù sao hắn cũng không ở nhà, chịu oan ức cũng sẽ không chết. . . Có lẽ vậy!
"Chuyện gì thế em gái?!" Người nào đó bỗng lăn vào.
". . . . . ."
". . . . . ."
Ngôn tiểu ca nhìn trái nhìn phải: "Vừa mới vào cửa liền nghe thấy tên anh, không phải em sao?"
". . . Đúng."
"Chuyện gì thế?"
"Ừm. . ." Hạ Hoàng Tuyền nhìn xuống, cảm thấy tuy rằng khó có thể mở miệng, nhưng giải quyết xong tên Thương Bích Lạc này vẫn hơn, vì thế cuối cùng nói ra một câu, "Tôi cảm thấy chúng ta tính cách thật hợp, anh thấy sao?"
"Phải. . ." Ngôn Tất Hành bật ngón cái, sau đó bỗng đối diện với ánh mắt như hồ băng ngàn năm của thanh niên nào đó, hắn bỗng rùng mình, yên lặng cụp ngón cái xuống, "Có lẽ không quá hợp. . ."
"Hả?" Hạ Hoàng Tuyền híp mắt.
". . . . . ." Ngôn tiểu ca rơi lệ đầy mặt, đây quả là hai tầng lửa và băng, đùa gì chứ! Tiểu tình lữ cãi nhau sao hắn phải làm vật hi sinh, vào thời điểm này bảo mệnh là trên hết! Vì thế tên này quyết đoán ôm đầu, "Ai nha ai nha, đầu anh bỗng đau quá, không được không được. . ." Nói xong ôm đầu lăn một vòng tại chỗ, lăn lăn, liền lăn ra xa.
Trong lòng Hạ Hoàng Tuyền hộc một búng máu, loại người gì chứ!
Xoay đầu, lại chống lại ánh mắt hứng thú dạt dào đến đáng giận, giống như đang hỏi —— Cô còn có gì để nói?
Còn có. . . Đợi chút!
Cô bỗng nghĩ ra, vừa rồi bị làm cho hồ đồ, không phải có lý do cơ bản nhất sẵn có nhất hay sao? Nghĩ nhiều làm gì. Hạ Hoàng Tuyền rốt cuộc hiểu ra, nghiêm mặt đứng lên nói: "Tôi cự tuyệt."
"Lý do?"
"Hẹn hò cũng phải cần có tình cảm, anh cảm thấy giữa chúng ta có thứ này sao?" Hắn mà nói có, cô thật sự sẽ cười đến rụng răng.
Rồi sau đó, hàm răng của cô liền rụng hết.
Bởi vì, Thương Bích Lạc nói: "Có."
"Hả?"
Thanh niên cố nhịn cười, gương mặt tuấn mỹ hiện lên biểu cảm gần như là thành kính, ánh mắt đối diện, Hạ Hoàng Tuyền bỗng có cảm giác ánh mắt của đối phương thật là mềm mại, rồi sau đó cô nghe thấy hắn nói: "Tôi thích em."
". . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền sửng sốt, hoàn toàn không biết nên làm gì, không biết qua bao lâu mới tỉnh lại, mặt hơi nóng, tim đập hơi nhanh, nhưng cô biết đây chỉ là phản ứng bản năng sau khi bị thổ lộ, thực ra cô không muốn phát triển thành loại quan hệ này với hắn. Cứu mạng, áp lực khi cự tuyệt boss thật lớn! Nhưng dù vậy, cô vẫn nuốt nước bọt, dè dặt lên tiếng, "Không hợp. . ."
"Nói như vậy là được rồi chứ?" Cô còn chưa dứt lời, Thương Bích Lạc bỗng biểu diễn tuyệt kỹ biến sắc mặt.
Mới một giây, khuôn mặt thâm tình lúc trước bỗng biến thành mặt than và khuôn mặt tươi cười dối trá, điều này giống như mắt lấp lánh biến thành mắt cá chết trong truyện tranh! Tên khốn này đúng là hay thay đổi! Thế cho nên Hạ Hoàng Tuyền trợn mắt há mồm, hoàn toàn không biết nên nói gì mới tốt, hiện tại may mà lời vừa rồi chưa nói xong, bằng không khẳng định sẽ bị cười nhạo.
Tên khốn lừa gạt tình cảm của người khác!
"Tóm lại cô cứ suy nghĩ đi." Thương Bích Lạc tổng kết, "Ngoại trừ tôi khẳng định cũng không có người chịu được người có tính cách hỏng bét như cô."
Ánh mắt của Hạ Hoàng Tuyền gần như chết lặng, đây là tình huống gì? Cô, cô tính cách hỏng bét ư?!
"Tính cách hỏng bét rốt cuộc là ai chứ!" Cô liền hô lên.
Nụ cười như thánh phụ của thanh niên tràn ra sự bao dung khác thường, hắn dịu dàng nói: "Không sao cả, cho dù cô càng hỏng bét hơn tôi cũng có thể chịu đựng." Nhưng vào lúc này, ánh mắt của hắn đảo qua đồng hồ, mặt than và khuôn mặt tươi cười lại xuất hiện, "Đã đến giờ, tôi còn có việc." Rồi sau đó hắn xoay người, thật sự bắt đầu làm việc.
"! ! !" Mẹ kiếp! Tên này không phải có bệnh thần kinh chứ?!
Hiện tại Hạ Hoàng Tuyền quả thực rối rắm tới cực điểm, đột nhiên bị yêu cầu hẹn hò, đột nhiên bị thổ lộ, tức nhất là, khi hắn nói "Tôi thích em" cô lại cảm thấy hắn thật nghiêm túc, nhưng sau đó biểu hiện của tên khốn này lại phủ định hết thảy kết luận của cô, còn nói cô tính cách hỏng bét, rồi sau đó đột nhiên lại nói những lời mủi lòng này, lúc này cô cảm thấy hắn thật chân thành, ngay sau đó lại. . . Lại lại lại lại lại! Vô số "Lại" phiền chết người!
Hắn. . . Hắn rốt cuộc nghĩ gì vậy?
Cô gái sinh tồn dựa vào trực giác lần đầu tiên bị thần khí sinh tồn của mình làm choáng váng đầu óc.
Xuyên qua màn hình máy tính nhìn chăm chú vào vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt của Hạ Hoàng Tuyền, Thương Bích Lạc nhếch miệng, không thể hiểu được ư? Vậy thì đúng rồi, "Hắn thích cô" là bí mật lớn nhất và con bài chưa lật, hiện tại làm sau có thể hoàn toàn mở ra, nhưng kết quả trước tiên lấy ra làm ngụy trang này đúng là không tồi.
"Từ giờ trở đi, tôi một giây đều sẽ không rời khỏi anh."
—— Đây chính là cô nói, vậy thì không nên dễ dàng đổi ý.
Cho nên về sau, mỗi phút mỗi giây đều suy xét đi —— thích hay là không thích, thiệt tình hay là giả ý. . .
Người trì độn như cô, ngấm ngầm thử căn bản không dùng được, cho dù mơ hồ nhận ra điều gì, cũng sẽ lập tức đưa nó về chuyện không muốn biết rồi vứt bỏ. Hơn nữa như vậy quyền chủ động hoàn toàn rơi vào trong tay cô, với hắn mà nói tỷ lệ thành công rất thấp, cũng cần phải rất nhẫn nại. Hắn không thiếu sự nhẫn nại, nhưng không có đủ tin tưởng cam đoan rằng cô sẽ ngoan ngoãn rơi vào bẫy, khả năng rất lớn là hắn càng lún càng sâu, cô lại ngửi được hương vị xa lạ trong cạm bẫy, xoay người bỏ chạy, để lại một mình hắn trong vực sâu.
Cho nên không bằng hiện tại hoàn toàn nhảy ra, từ vừa mới bắt đầu liền lấy tự thân làm mồi dẫn cô đến nệm cỏ trên cạm bẫy, chẳng sợ cô không hề có cảm giác gì với hắn, chẳng sợ cô cố gắng coi hết thảy vừa rồi là vui đùa, nhưng không có cách nào ức chế một lần lại một lần quan sát vẻ mặt của hắn theo bản năng, một lần lại một lần suy xét lời nói của hắn, một điểm lại một điểm thu thập thông tin từ hắn, bất giác, không ý thức được. . .
Thương Bích Lạc nhếch miệng, trong lòng có chút sung sướng lại đắc ý, hắn bỗng nhìn sang trái, sau đó từ bụng truyền đến một cơn đau, không hề nghi ngờ, hắn lại bị đánh rồi.
Ai khiến tôi phiền lòng tôi liền khiến người đó đau lòng —— suy nghĩ của cô gái kỳ thực rất đơn giản.
Mà thanh niên đau lòng lúc này rốt cuộc lại xác định được một điều —— muốn nuôi nhốt mãnh thú, cái giá phải trả là máu và nước mắt.
Danh sách chương