Một bàn tay ấm áp bỗng xoa lên mặt cô.

Hạ Hoàng Tuyền khó hiểu nhìn về phía thanh niên: "Anh làm gì vậy?"

Thương Bích Lạc bỗng cười khẽ, lên tiếng nói: "Cô muốn sống sót cùng tôi?"

"Đúng vậy, sao thế?" Cô gái chớp chớp mắt, bỗng cười tinh quái hỏi lại, "Có phải bị cảm động rơi lệ đầy mặt rồi hay không? Muốn khóc thì khóc đi, tôi sẽ không cười nhạo anh!" Lúc này nếu có nhạc nền, lời hát không thể nghi ngờ là 《 Đàn ông cứ khóc đi khóc không phải là tội 》.

". . . . . ."

—— Lúc nào cũng chỉ dùng một câu nói khiến hắn không nói lên lời, đối với cô mà nói, chi phối cảm xúc của hắn thật sự quá dễ dàng.

Thanh niên cụp mắt xuống, dựa vào động tác này che giấu sự dao động trong mắt, lại cố tình dùng giọng điệu bình thản đáp lại: "Được rồi, tôi thật sự cảm động, lệ rơi đầy mặt rồi."

". . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền hất tay hắn ra, bưng trán nói, "Coi như tôi cầu xin anh, có thể nói một cách có thành ý hơn được không? !"

Lời này đã không thể đánh tan xác ngoài phòng ngự siêu mạnh của boss Thương, hắn chỉ lạnh nhạt hỏi lại: "Thành ý?"

"Đúng vậy, thành ý!"

"Vậy cô muốn thế nào?"

"Tôi. . ." Hạ Hoàng Tuyền sửng sốt, tên này quăng lại vấn đề cho cô? Nhưng mà, nói đến cùng, cô thật sự có việc muốn thương lượng cùng Thương Bích Lạc.

Bởi vì hệ thống, cô chắc chắn phải tham gia tra xét phía Nam, đồng thời còn phải dẫn theo Thương Bích Lạc. Tuy luôn coi hắn là vật phẩm tùy thân, nhưng cô cũng không thể không hỏi đã ép buộc hắn đi theo.

Có lẽ người khác không biết, nhưng Thương Bích Lạc được cô nhắc nhở theo dõi tình hình phía Nam nhất định biết tính nguy hiểm của việc này.

Hắn sẽ đồng ý chứ? Buông tha cho cuộc sống an ổn ở thành phố W để đi đến nơi có khả năng chết mất bất cứ lúc nào.

Lòng Hạ Hoàng Tuyền bỗng trầm xuống.

Biểu cảm giãy giụa trên mặt cô thật sự quá mức rõ ràng, chỉ nhìn cũng có thể đoán được, huống chi là thanh niên vẫn đang xoa mặt cô. Khuôn mặt mà rất lâu phía trước cảm thấy thật ngu xuẩn, giờ nhìn lại khi đầu óc bị dopamine chiếm lĩnh, lại thấy phong phú và thú vị ngoài ý muốn.

Đại khái đoán được tình hình thực tế, boss âm thầm sung sướng, thật tốt, cô vì hắn mà lộ ra vẻ phiền não u buồn. Hắn có thể dễ dàng tha thứ việc cô dễ làm ảnh hưởng đến cảm xúc của mình, nhưng càng hi vọng có sự công bằng —— khóc cũng tốt, cười cũng thế, chỉ vì hắn mà tồn tại.

Giống như bây giờ, cũng rất tốt.

Lòng mang thỏa mãn lại thưởng thức một lát, hắn mới nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

"Ừm. . ." Hạ Hoàng Tuyền do dự một lát, mới nói, "Tôi muốn tham gia hoạt động tra xét ở phía Nam." Rồi sau đó nhìn về phía thanh niên, phát hiện hắn chỉ im lặng gật đầu, không nêu ý kiến gì trước việc này.

Tên khốn, ít nhất có phản ứng gì đi chứ, điều này khiến cô nên tiếp tục thế nào chứ! Hạ Hoàng Tuyền càng thêm rối rắm, lại im lặng một lát, nói tiếp: "Anh. . . Đồng ý đi với tôi chứ?"

Lời vừa dứt, cô nhẹ nhàng thở ra, lại lần nữa thấy căng thẳng, nếu hắn không đồng ý thì sao? Đánh ngất xỉu mang đi? Hay là chia làm vài khúc nhét vào trong bao. . . Phi! Chuyện này không thể thành được!

Nghĩ đến đây, cô không khỏi lên tiếng: "Anh yên tâm, tôi nhất. . ."

"Được."

". . . Chắc chắn. . . ư?"

Sự vui mừng tới quá đột nhiên, thế nên trong thời gian ngắn Hạ Hoàng Tuyền khó có thể tiếp nhận, may mà tố chất tâm lý của cô hiện tại càng ngày càng tốt, nhưng khi phản ứng được, cô lại dè dặt hỏi: "Anh thật sự đồng ý?"

Boss Thương trả lời vô cùng nghiêm túc: "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy."

"Anh là quân tử?"

". . . . . ."

". . . Tôi sai lầm rồi!" Hạ Hoàng Tuyền nhìn trời, sao có thể buột miệng nói ra lời trong lòng chứ? Không nên, thật sự không nên!

"Được rồi, nếu cô đã cho là vậy. . ." Thanh niên giống như bị tổn thương, khẽ thở dài, sau đó vươn tay về phía Hạ Hoàng Tuyền, "Lấy ra đi."

"Cái gì, cái gì?" Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào lòng bàn tay gần trong gang tấc, ngẩn người.

"Thù lao."

Tên này dám thừa nước đục thả câu ư? ! Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy muốn đánh người, nhưng phải xem tình huống nên không thể không thỏa hiệp: "Nói đi! Anh muốn cái gì? !"

"Cô thấy thế nào?"

"Tôi thấy. . ." Hạ Hoàng Tuyền tự hỏi một lát, hai mắt sáng ngời, rồi sau đó bỗng đen mặt, còn có thể càng rõ ràng hơn sao? Điều hắn muốn đương nhiên là ——

Đánh cô rồi!

Luôn luôn bị cô đánh khẳng định cực kỳ khó chịu!

Sau đó vô cùng muốn đánh lại để trả thù!

Hừ, hết thảy đều bị cô nhìn ra rồi!

Đàn ông lòng dạ hẹp hòi là đáng ghét nhất!

Nhịn, hiện tại phải nhịn, chờ thêm lần này rồi tính sổ sau. Thầm hạ quyết tâm, Hạ Hoàng Tuyền cắn răng một cái, nhắm mắt lại, giang hai tay hô to một tiếng: "Đến đây đi!" Để bão táp. . . Không, nắm đấm tiến đến càng mãnh liệt hơn?

—— Thương Bích Lạc, cảm thấy tự hào đi, từ khi đến thế giới này, mi là kẻ thứ nhất thành công đánh chị đây.

". . . . . ." Boss Thương đương nhiên không muốn đánh cô, trên thực tế, hắn chỉ muốn nói chút điều kiện với cô, thử điểm mấu chốt của cô, nhưng thật hiển nhiên, cô lại thành công lý giải mọi chuyện theo hướng quỷ dị.

Hắn nửa bất đắc dĩ nửa buồn cười, nhìn chăm chú vào Hạ Hoàng Tuyền đang như lâm đại địch, hai hàng lông mày của cô nhíu chặt, dường như đang chờ đợi chuyện đáng sợ gì xảy ra. Thương Bích Lạc mang tư tưởng xấu chậm rãi duỗi tay về phía cô, quả nhiên, càng tiến gần, lông mày của cô càng nhíu chặt, lại còn cố cắn răng không nhúc nhích.

Ngón tay thuận lợi đặt lên chóp mũi của cô, không hề dùng sức, chỉ nhẹ nhàng mà chọc chọc, cô gái bỗng thả lỏng, mày giãn ra một chút, cùng lúc đó, theo bản năng hé miệng thở một hơi, khi làm động tác này, hàm răng trắng và đầu lưỡi hồng nhạt lộ ra.

Trong lòng Hạ Hoàng Tuyền giờ phút này thật không ngờ, vốn cho là Thương Bích Lạc sẽ hung hăng đánh mình, kết quả hắn chỉ chọc chọc mà thôi?

—— Người này đột nhiên mềm lòng? Thật không khoa học!

Lại hoàn toàn không nghĩ tới, động tác này của cô thành công khiến mắt thanh niên tối đen trong phút chốc, cuộn sống mãnh liệt lại gợn lên, khát vọng, dục vọng, giãy giụa, do dự, quyết tâm —— trong phút chốc đan xen.

Bàn tay chạm vào chóp mũi không biết trượt đến sau cổ từ lúc nào.

Cô gái cảm thấy kinh ngạc khó hiểu trước sự thay đổi này, răng môi khẽ mở, dường như muốn hỏi gì đó, động tác này, lại chặt đứt sợi xích sắt cuối cùng trên người dã thú.

Nó rít gào chạy ra!

Hạ Hoàng Tuyền chỉ cảm thấy có thứ gì đó nhanh chóng đến gần, cổ bị kéo về phía trước với lực độ không thể bỏ qua, ngay khi cô cho rằng Thương Bích Lạc kìm nén không được dùng nắm đấm tiếp đãi mình, hô hấp cực nóng đập vào mặt, môi đột nhiên nóng lên, dường như bị cái gì ngậm chặt, sau khi bị nó hơi mút vào, cảm xúc ẩm nóng mà mềm mại lướt qua cánh môi, rồi sau đó xâm nhập vào trong miệng cô.

Cho dù lại hồn nhiên, Hạ Hoàng Tuyền cũng biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Nhưng cũng bởi vì biết, mới cảm thấy không thể tin, thậm chí có thể nói là khiếp sợ.

Khác với lần trước, đây là một nụ hôn thực sự.

Sao hắn có thể chứ? !

Cô gái bỗng vô cùng tức giận, ôm loại tức giận mãnh liệt này, cô đột nhiên mở mắt ra.

Dường như ý thức được điều gì, tại giây phút này, thanh niên bứt ra lùi về phía sau, rời khỏi môi của cô.

Ánh mắt đối diện.

Một bên dịu dàng xen lẫn tình dục, một bên giấu giếm sát ý trong sự phẫn nộ.

Cứ im lặng mà giằng co như vậy.

"Anh có biết mình đang làm gì không?" Khác với bình thường, nếu trước đây sự tức giận của cô gái có thể dùng lửa để hình dung, như vậy lời nói lúc này của cô lạnh lùng đến mức có thể tỏa ra hơi lạnh.

Ngay vừa rồi, cô ý thức được, hành vi này có lẽ là thật lòng, nhưng vậy thì sao chứ? Không quan tâm đến ý muốn của cô, lấy cái gọi là "Thù lao" để làm ra việc như vậy, không thể nghi ngờ là sai lầm —— giữa bọn họ không phải là loại quan hệ để có thể làm ra chuyện này, cô là người chứ không phải vật phẩm để có thể tùy tiện lấy ra làm phần thưởng.

Không hề nghi ngờ, hắn căn bản không hiểu cái gì là tôn trọng.

Thanh niên nhếch miệng: "Tôi chưa từng tỉnh táo như lúc này." Hắn chỉ làm chuyện mà mình luôn muốn làm, cảm giác so với tưởng tượng của hắn tốt đẹp hơn nhiều.

Thích một người, bởi vậy muốn tới gần, trong lúc tới gần bị hành động lơ đãng của đối phương hấp dẫn, rồi sau đó kìm lòng không đậu làm ra những hành động này. Nhìn như phòng tuyến của hắn vì cô mà một lần lại một lần sụp đổ, thực ra, chính là thân thể lĩnh hội nhanh hơn lý trí. Chỉ là chuyện "Thích cô" mà thôi. Không thể không nói, điều này cũng thật làm người phiền lòng, rõ ràng không muốn cô biết quá sớm, nhưng không thể không đối mặt với việc bại lộ toàn bộ vào lúc này.

Nhưng, đối với cảm xúc không rõ lại kỳ lạ khi đối mặt với cô cũng không thấy chán ghét. . .

Khóe miệng càng nhếch lên của thanh niên khiến hiểu lầm giữa hai người càng sâu hơn.

Hạ Hoàng Tuyền đứng thẳng, vươn tay lau mạnh môi của mình, móng tay vô tình cắt qua môi, mang theo một chuỗi máu đỏ tươi.

Thương Bích Lạc khẽ nhíu mày: "Cô. . ."

Lời còn chưa dứt, đột nhiên nghe thấy cô gái nói: "Trả lời tôi, làm như vậy khiến anh cảm thấy thật vui vẻ ư?" Giẫm lên tôn nghiêm của cô, lướt qua điểm mấu chốt của cô, thậm chí có thể ôm thái độ cười nhạo nhìn phản ứng của cô, thật sự có thể khiến hắn vui vẻ?

Ngay từ khi bắt đầu, phẫn nộ khiến Hạ Hoàng Tuyền tạm thời quên trực giác vẫn lấy làm tự hào, hiện tại cô chỉ muốn nhận được đáp án, cho dù là khẳng định, hay là. . . phủ định.

Mà thanh niên bị chất vấn như vậy, đồng dạng đưa cho đáp án chân thật nhất từ trong nội tâm: "Đúng vậy." Hôn cô thực sự khiến hắn vô cùng vui vẻ, hơn bất cứ những việc mà hắn từng làm.

Nếu đây là cái gọi là sa đọa, như vậy hắn cảm thấy mình bắt đầu có thể lý giải Lucifer.

Nhưng đáp lại hắn, cũng là nắm đấm không hề khách khí khiến lục phủ ngũ tạng của hắn đau đớn,  bởi vì độ mạnh của nó hơn tất cả những lần trước cộng lại.

Với hắn mà nói, đây là sự cự tuyệt rõ ràng nhất, đương nhiên, điều này nằm trong dự liệu của hắn, nhưng thật hiển nhiên, cô còn quyết tuyệt hơn hắn nghĩ.

Rõ ràng bị đánh, bất ngờ là, hắn không cảm thấy bụng đau một chút nào, bởi vì trong thân thể có thứ gì đó càng đau đớn hơn, hắn muốn nắm lấy tay cô theo bản năng, lại bị cô không hề khách khí vung ra.

Một giây sau, cô gái mới nói.

"Thương Bích Lạc, anh thật khiến tôi buồn nôn."

Không biết từ lúc nào, rõ ràng cảm thấy hắn đã không đáng ghét như trước, khi đánh hắn lực độ cũng dần dần nhẹ hơn, có khi thậm chí còn nghĩ, có phải hiểu lầm hắn quá sâu không quá công bằng? Dù sao từ khi hắn đến thế giới này, còn chưa từng làm chuyện xấu gì.

Có lẽ nên thay đổi một chút cái nhìn về hắn?

Cho dù không thể làm bạn, hợp tác trường kỳ vẫn là có thể?

Nhưng hóa ra, hết thảy chỉ là ảo giác của cô. Hắn, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Chỉ là do cô quá ngây thơ, không hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện