Toàn bộ mọi nơi trong phòng đều là ảnh chụp của mình, đều có đủ loại kiểu dáng: vui sướng có, đau khổ có, mặc chế phục có, không mặc chế phục cũng có tràn đầy trong toàn bộ căn phòng, điều này làm cho Diệp Nại sợ đến nỗi không thể mở miệng, chỉ có thể cứ ngơ ngác đứng ở trong phòng của công chúa như vậy, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm. Sau đó, Diệp Nại cũng thấy được những vật được đặt chỉnh tề trên giá sách, tất cả đều là đồ vật của nàng từ nhỏ đến lớn bị công chúa cướp đi. Lúc này Diệp Nại mới chính thức phát giác, hóa ra cái gì mà Bản thân không hề thích, chỉ là không muốn thấy ngươi có mà thôi tất cả đều là gạt người. Nhiều thứ như vậy, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng vứt bỏ đi.
Móc khóa bị lấy đi không lâu trước đây, hiện tại đang nằm ở trên đầu giường của công chúa, yên tĩnh nhìn mình mỉm cười.
"Vì sao...Phải làm như vậy?" Đột nhiên khóc, lệ rơi không ngừng, lại không biết là vì cái gì...
"Bởi vì muốn, bởi vì yêu ngươi, vẫn yêu mười mấy năm." Công chúa Tang Linh từ trên giường bệnh chậm rãi đứng lên, nâng khuôn mặt tái nhợt quay lại nhìn hầu gái Diệp Nại mỉm cười yếu ớt: "Ngươi cuối cùng cũng đến rồi sao? Ta vẫn đều đang đợi ngươi."
Diệp Nại quay đầu, "Là mụ mụ bảo ta tới, hai ngày nay ngươi cũng chưa ăn cái gì, ngươi thực sự muốn chết sao?...Ta làm cơm hộp, ngươi có muốn ăn hay không?"
"Ừm!"
"..."...
"Diệp Nại, ta thích ngươi."
"...Ta không biết, ngươi không nên nói với ta nữa."
Toàn bộ ảnh chụp trong phòng, khi còn bé có, lúc học cấp hai có, hiện tại cũng có. Hóa ra nàng lại chụp nhiều như vậy.
"Thứ bảy...Ta sẽ đi, cùng đi với bạn trai tương lai của ta. Sau này, sẽ không có người đoạt bạn trai của ngươi...Thế nhưng, Diệp Nại, ngươi phải cẩn thận a! Nhất định phải tìm một người thật lòng yêu ngươi, bởi vì trên thế gian này nhiều kẻ lừa gạt, ngươi sẽ tổn thương. Nếu như vẫn tìm không được, ít nhất có thể tìm ta thay thế, chỉ cần ngươi muốn gặp ta, ta lúc nào cũng sẽ xuất hiện, nếu ngươi không cảm thấy ghê tởm." Cơm nước xong, công chúa hướng về phía Diệp nại vẽ ra một nụ cười yếu ớt.
"Ngươi đừng nói như vậy, công chúa vĩnh viễn đều là công chúa, công chúa nói chuyện với Diệp Nại vĩnh viễn đều không cần nhỏ bé như vậy. Diệp Nại cũng vĩnh viễn đều là hầu gái của công chúa. Cho dù ngươi đối với ta như thế, ta vẫn không trách ngươi, cũng vĩnh viễn không trách ngươi, chỉ là...Không thể tiếp nhận chuyện như vậy, ta không thể tiếp nhận." Thu hồi hộp cơm, Diệp Nại đi tới cửa đầu cũng chưa từng quay lại, đến trước cửa, nàng nghe thấy giọng nói của công chúa, có chút đau thương, có chút không nỡ mà muốn ôm nàng. "Thứ bảy ngươi đừng tới, bằng không ta sẽ không muốn đi...Ta sẽ lại tổn tương ngươi, chỉ cần ta vẫn không có được ngươi, ta đều sẽ không từ bỏ. Cho nên, đừng làm ta hy vọng, nếu như ngươi đã nói không thích ta." Nếu như ngươi thật sự muốn để ta đi, vì sao lại khóc thành ra như vậy với ta? Ngươi khóc thành như vậy, khiến ta phải làm sao bây giờ? Khiến ta phải làm sao bây giờ?Răng rắc! Cửa phòng bị đóng lại gắt gao. Diệp Nại có chút yếu ớt tựa vào một bên ở trên tường. Đi, công chúa phải đi, mong muốn của nàng sẽ thành hiện thực, nàng có thể rời khỏi thế giới của công chúa, thế nhưng vì sao? Nàng lại muốn khóc? Vì sao? Cảm thấy tất cả xung quanh, đều trống trải như vậy? Cây anh đào mọc ra lá, hóa ra cây anh đào đều đã héo tàn, đã không còn anh hồng xinh đẹp, còn lại một cái cây đầy xanh tươi. Mùa hè, nhanh đến...
Căn phòng của Diệp Nại và mụ mụ là do công chúa chỉ định, bởi vì là do hai người ở cho nên so với phòng của người hầu khác lớn hơn rất nhiều, nội thất bên trong cũng đều tốt vô cùng, trước đây cho rằng, công chúa là muốn mượn điều này sỉ nhục mình cho nên mới làm như vậy, đột nhiên biết được suy nghĩ chân thật của công chúa, cảm xúc liền hoàn toàn thay đổi, suy nghĩ cũng liền bất đồng so với trước đây.
Làm như vậy, cũng bởi vì thích mình sao? Cho mụ mụ và nàng đãi ngộ tốt nhất, rõ ràng trong miệng của đám người thấp hèn ở Bổn gia, lại có thể cùng công chúa ngồi ăn chung, những điều này là vì thích sao? Thích sao? Thích sao? Hai nữ sinh, làm sao lại có thể thích được đây? Làm sao có thể đây? Rõ ràng biết không có khả năng ở cùng một chỗ, cũng vẫn thích sao?
"Tiểu Nại, thế nào còn chưa ngủ? Hiện tại buổi tối bên ngoài vẫn rất lạnh, đóng cửa sổ lại đi." Diệp Di vừa sắp xếp giường chiếu vừa cười nói.
Diệp Nại quay đầu lại, một lúc sau nàng rốt cuộc vẫn hỏi: "Mụ mụ, rõ ràng Bổn gia không đồng ý thu nhận chúng ta...Vì sao sau đó lại đồng ý lưu chúng ta?"
"Đó là yêu cầu của công chúa a, lúc đó Bổn gia chỉ có một người thừa kế là công chúa, thái độ công chúa lại rất mãnh liệt, Bổn gia cũng liền đồng ý." Diệp Di cười, "Bổn gia rất cưng chiều công chúa, hơn nữa dù sao Bổn gia cũng sẽ không để ý việc thu nhận vài người."
"Vì sao công chúa muốn thu nhận chúng ta?" Bởi vì yêu ngươi a! Bởi vì vẫn yêu mười mấy năm...Vì sao? Lời công chúa nói vẫn ở bên tai của nàng, không gạt đi được?
"Cái đó thì không rõ lắm, nói chung, hiện tại có thể ở lại cũng toàn bộ là nhờ công chúa, cho nên phải luôn cảm tạ công chúa a."
Là vì thích sao? Là vì thích sao? Lúc được ở lại đây, cũng là vì ngươi đã thích ta sao? Công chúa.
"Mụ mụ, nếu như một người vẫn luôn tổn thương một người khác, thế nhưng đến cuối cùng nàng lại đau lòng nói cho đối phương nàng vẫn luôn thích đối phương, vẫn thích đối phương mười mấy năm, loại này là thích sao? Là yêu sao? Loại này... được gọi là tình yêu sao?..."
Diệp Di trầm tư, "Có lẽ người kia chẳng qua là quá ngu ngốc, tìm không được phương pháp đúng đắn để yêu một người, thế nhưng vậy cũng không thể phủ nhận đó chính là tình yêu a. Tựa như...Tựa như công chúa thích Tiểu Nại, Tiểu Nại cũng thích công chúa. Tuy rằng điều đó không thể so sánh với tình yêu, thế nhưng cũng là tình huống như nhau."
"Không! Không phải!" Diệp Nại đột nhiên kinh hồn lên, nói năng lộn xộn: "Chúng ta không phải, ta, ta tuyệt đối không thích công chúa! Ta, ta như thế nào có thể sẽ thích công chúa đây? Ta, ta ghét công chúa nhất."Diệp Di một lần nữa nở nụ cười mỉm, "Tiểu Nại nếu như nói không thích công chúa, vì sao lại cưng chiều công chúa như thế? Thật sự có rất nhiều chuyện Tiểu Nại vẫn không có khả năng cự tuyệt a. Thế nhưng Tiểu Nại vẫn đều cưng chiều công chúa như vậy, cho dù công chúa buông thả, Tiểu Nại đều vẫn không phải không nói cái gì sao?"
Diệp Nại không nói gì. Cái này, lại là vì sao đây?
"Diệp Di, ngươi ngủ chưa?" Ngoài cửa có hầu nữ nhẹ giọng hỏi.
"Vẫn chưa, có chuyện gì sao?"
"Công chúa muốn ta đem cái hộp này giao cho Tiểu Nại, Tiểu Nại đã ngủ chưa?"
Diệp Di mở cửa, "Vẫn chưa, thật sự cảm ơn ngươi." Hầu nữ cười mà không đáp.
"Mở ra xem đi, là thứ gì đây?"
Một hộp đầy tràn, tất cả đều là ảnh chụp của Diệp Nại. Vẫn có rất nhiều ảnh chụp thật lâu trước đây, lúc đó mình vẫn là tiểu hài tử...Công chúa, ngươi đem tất cả ảnh chụp trước đây của ta đều lấy xuống hết sao? Vì sao? Không phải nói thích ta sao? Ngươi...Hiện tại lại không thích nữa sao?
"Những tấm ảnh này, là chụp lúc nào vậy?" Lúc đó mình vẫn còn nhỏ như vậy, đã tới Bổn gia sao? Mình đã không còn ấn tượng gì. Thế nhưng, ảnh chụp lại ở chỗ công chúa.
"Chính là tấm này!" Diệp Di vui vẻ cầm lấy một tấm ảnh, nở nụ cười: "Lúc đó công chúa còn rất nhỏ, lúc đó là năm ba tiểu học thì phải? Lôi kéo ta ầm ĩ, thấy ta không cho ngay lập tức khóc không ngừng, khi đó ta là lần đầu tiên nhìn thấy công chúa khóc, làm ta giật cả mình, nhịn không được phải đưa cho nàng."
Diệp Nại cầm lấy tấm ảnh, "Phải không?" Hóa ra, thời điểm đó, ngươi cũng đã thích ta...Thế nhưng, ta đối với ngươi thế nào? Mụ mụ nói...Ta đối với ngươi, là thích sao? Phải hay không phải?
"Tiểu Nại? Ngươi tại sao lại khóc?"
"Ta...Ta không biết, gần đây luôn rất kỳ quái, luôn muốn khóc, cứ muốn khóc. Mụ mụ, ta cảm thấy đầu óc mình có bệnh, như thế nào vẫn muốn khóc đây? Ta bị bệnh, thật sự bị bệnh!!! Hức —— ta không nên khóc —— mụ mụ, ta thật sự không nên khóc ——" nước mắt không ngừng lại được. Chuyện này đến cuối cùng lại là vì cái gì?
"Nói như vậy, thật sự kỳ quái a...Công chúa nếu thích như thế, lại vì sao muốn đem những tấm ảnh này trả lại cho ngươi đây? Hiện tại không còn thích nữa sao?"
Hiện tại đã không còn thích nữa sao? Không còn thích? Hóa ra ngươi đã không còn thích nữa rồi sao?
Nước mắt rốt cuộc cuộn trào mãnh liệt khiến cho Diệp Di không thể chịu được, Oa! một tiếng thì ghé vào trên giường khóc liên tục...
Thời điểm sáng sớm, Diệp Nại nhìn ra ngoài cửa sổ thì cây anh đào đã hoàn toàn héo tàn, khẽ nói: Mụ mụ, ta nghĩ ta có một chút thích công chúa, ta nghĩ ta có thể thử thích nàng một chút."
Diệp Di cười, "Vậy sau này công chúa đi cũng phải thường xuyên liên lạc a...Được rồi, hình như công chúa muốn ngày mai đi thì phải? Thời gian thật là nhanh quá...""Ừm." Hiện tại, ta nên làm cái gì bây giờ? Công chúa, ngươi muốn ta đi tìm ngươi sao? Sau khi ta nói như vậy, ngươi còn muốn ta đi tìm ngươi sao? Hay là, ta nên che đi lỗ tai, mắt nhắm lại, trở nên như không biết chuyện gì xảy ra mặc cho ngươi ly khai? Thế nhưng, ngươi đi thì chính là thế giới này ta cũng không tìm được một người sẽ thích Diệp Nại ngốc nghếch như vậy...Thích Diệp Nại tầm thường như vậy.
Dưới tán cây anh đào trong sân trường, nam hài vẫn như thế nói với Diệp Nại, "Diệp Nại, ta thích ngươi, cùng công chúa không có bất kỳ quan hệ gì."
Trên mặt của Diệp Nại từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ biểu tình gì, đối diện lời nói của nam hài cũng làm lơ, chỉ là nói nhỏ: "Ngày hôm nay, là thứ bảy mà..."
"Diệp Nại, ta thích ngươi, xin hẹn hò cùng ta."
Diệp Nại ngẩng đầu, lộ ra nụ cười châm chọc, "Thích? Nói cho ta biết, ngươi sẽ thích ta bao nhiêu? Bao lâu? Toàn bộ thế giới nhưng ngươi sẽ chỉ nhìn đến một mình ta thôi sao? Ngươi sẽ thích ta mười mấy năm, cho dù cho tới bây giờ ta cũng chưa từng biết đến chuyện đó sao?"
"Diệp Nại."
"Ngươi không thể, thế giới này ngoại trừ nàng thì sẽ không còn ai làm như vậy, sẽ vì Diệp Nại tầm thường mà làm như vậy. Tuy rằng, ngay cả phương pháp đúng đắn nàng cũng không dùng...Cho nên, thứ bảy...Xin lỗi, ta có chuyện quan trọng muốn đi, nếu không đi vậy thì cái gì cũng không còn, ta thật sự sẽ khóc." Nếu như ta xuất hiện, ngươi sẽ không đi nữa, vậy ngươi liền không muốn đi nữa. Nếu như có thể nói, xin đừng tổn thương ta nữa. Tuy rằng, ta còn không biết nên làm thế nào bây giờ, thế nhưng rất muốn nhìn thấy ngươi, rất muốn thử thích ngươi...
Cây anh đào của Bổn gia tất cả cũng đều héo tàn, không còn một đóa hoa nào nữa, công chúa ở trước cổng vẫn như trước xinh đẹp vô cùng. Nam sinh tuấn tú đối diện công chúa nói rằng: "Công chúa, xin mỉm cười, nếu ngươi mỉm cười toàn bộ anh đào của thế giới cũng sẽ vì ngươi nở rộ." Dưới táng cây anh đào, nam hài cứ nắm lấy tay công chúa.
"Thế nhưng, đã không còn lý do để ta phải mỉm cười, ta cười không nổi, có lẽ sau này ta cũng sẽ không cười nữa..." Thật sự, không đến tìm ta sao? Thật sự không sao? Cho dù ta xinh đẹp như vậy, ưu tú như vậy, ngươi vẫn sẽ không thích ta sao? Hay bởi vì ta là nữ nhân? Ngươi, thật không công bằng...Mau đến đi...Mau đến đi...Diệp Nại, ngươi đến, ta liền ở lại.
"..." Công chúa ngẩng đầu lên, nhìn một chỗ xuất thần, yên lặng một thời gian dài sau đó, ánh mắt mắt của nàng mê ly, lại ôn nhu làm cho người ta nói không nên lời.
Nam sinh bên cạnh nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn theo hướng nhìn của công chúa, ở nơi đó, có một nữ sinh không cao, nàng không phải rất đẹp, không phải rất quyến rũ, không phải rất thanh tú, cũng không phải rất khả ái nhưng rất ấm áp, ấm áp đến nỗi có thể làm cho bất kỳ kẻ nào cũng đều được hạnh phúc. Cuối cùng, nam sinh nghe thấy được công chúa thấp giọng gọi tên: "Diệp Nại."
"Ngươi đừng đi có được hay không?"
"..."
"Ngươi đừng thích hắn có được hay không?"
"..."
"Ngươi thích ta có được hay không?"
"..."
"Ngươi cho ta một cơ hội có được hay không? Công chúa xinh đẹp tôn kính."
Sau đó, tất cả mọi người đều thấy trên mặt công chúa đột nhiên hiện ra một nụ cười vô cùng vô cùng xinh đẹp, nụ cười kia đã từng là nụ cười xinh đẹp nhất thế giới của công chúa, rốt cuộc lại trở về.
Cuối cùng, nàng hướng đến chỗ Diệp Nại đứng, lại theo thói quen vươn tay ra, giống như mỗi ngày.
Lúc Diệp Nại lại một lần nữa đến gần, công chúa đột nhiên đem nàng ôm vào lòng. Nàng thật ra mỗi một lúc vươn tay ra đều muốn ôm Diệp Nại như vậy. "Không cần cơ hội lựa chọn, ta vẫn không ngừng, yêu ngươi."
Thật lâu sau đó, Diệp Nại ở trong lòng công chúa nở nụ cười tươi vui, vòng tay sau lưng ôm lấy công chúa. "Xin lỗi...Để ngươi đợi lâu như vậy, thế nhưng hiện tại ta nghĩ ta sẽ bắt đầu thử thích ngươi, Tang Linh."
Chính văn Hoàn
Móc khóa bị lấy đi không lâu trước đây, hiện tại đang nằm ở trên đầu giường của công chúa, yên tĩnh nhìn mình mỉm cười.
"Vì sao...Phải làm như vậy?" Đột nhiên khóc, lệ rơi không ngừng, lại không biết là vì cái gì...
"Bởi vì muốn, bởi vì yêu ngươi, vẫn yêu mười mấy năm." Công chúa Tang Linh từ trên giường bệnh chậm rãi đứng lên, nâng khuôn mặt tái nhợt quay lại nhìn hầu gái Diệp Nại mỉm cười yếu ớt: "Ngươi cuối cùng cũng đến rồi sao? Ta vẫn đều đang đợi ngươi."
Diệp Nại quay đầu, "Là mụ mụ bảo ta tới, hai ngày nay ngươi cũng chưa ăn cái gì, ngươi thực sự muốn chết sao?...Ta làm cơm hộp, ngươi có muốn ăn hay không?"
"Ừm!"
"..."...
"Diệp Nại, ta thích ngươi."
"...Ta không biết, ngươi không nên nói với ta nữa."
Toàn bộ ảnh chụp trong phòng, khi còn bé có, lúc học cấp hai có, hiện tại cũng có. Hóa ra nàng lại chụp nhiều như vậy.
"Thứ bảy...Ta sẽ đi, cùng đi với bạn trai tương lai của ta. Sau này, sẽ không có người đoạt bạn trai của ngươi...Thế nhưng, Diệp Nại, ngươi phải cẩn thận a! Nhất định phải tìm một người thật lòng yêu ngươi, bởi vì trên thế gian này nhiều kẻ lừa gạt, ngươi sẽ tổn thương. Nếu như vẫn tìm không được, ít nhất có thể tìm ta thay thế, chỉ cần ngươi muốn gặp ta, ta lúc nào cũng sẽ xuất hiện, nếu ngươi không cảm thấy ghê tởm." Cơm nước xong, công chúa hướng về phía Diệp nại vẽ ra một nụ cười yếu ớt.
"Ngươi đừng nói như vậy, công chúa vĩnh viễn đều là công chúa, công chúa nói chuyện với Diệp Nại vĩnh viễn đều không cần nhỏ bé như vậy. Diệp Nại cũng vĩnh viễn đều là hầu gái của công chúa. Cho dù ngươi đối với ta như thế, ta vẫn không trách ngươi, cũng vĩnh viễn không trách ngươi, chỉ là...Không thể tiếp nhận chuyện như vậy, ta không thể tiếp nhận." Thu hồi hộp cơm, Diệp Nại đi tới cửa đầu cũng chưa từng quay lại, đến trước cửa, nàng nghe thấy giọng nói của công chúa, có chút đau thương, có chút không nỡ mà muốn ôm nàng. "Thứ bảy ngươi đừng tới, bằng không ta sẽ không muốn đi...Ta sẽ lại tổn tương ngươi, chỉ cần ta vẫn không có được ngươi, ta đều sẽ không từ bỏ. Cho nên, đừng làm ta hy vọng, nếu như ngươi đã nói không thích ta." Nếu như ngươi thật sự muốn để ta đi, vì sao lại khóc thành ra như vậy với ta? Ngươi khóc thành như vậy, khiến ta phải làm sao bây giờ? Khiến ta phải làm sao bây giờ?Răng rắc! Cửa phòng bị đóng lại gắt gao. Diệp Nại có chút yếu ớt tựa vào một bên ở trên tường. Đi, công chúa phải đi, mong muốn của nàng sẽ thành hiện thực, nàng có thể rời khỏi thế giới của công chúa, thế nhưng vì sao? Nàng lại muốn khóc? Vì sao? Cảm thấy tất cả xung quanh, đều trống trải như vậy? Cây anh đào mọc ra lá, hóa ra cây anh đào đều đã héo tàn, đã không còn anh hồng xinh đẹp, còn lại một cái cây đầy xanh tươi. Mùa hè, nhanh đến...
Căn phòng của Diệp Nại và mụ mụ là do công chúa chỉ định, bởi vì là do hai người ở cho nên so với phòng của người hầu khác lớn hơn rất nhiều, nội thất bên trong cũng đều tốt vô cùng, trước đây cho rằng, công chúa là muốn mượn điều này sỉ nhục mình cho nên mới làm như vậy, đột nhiên biết được suy nghĩ chân thật của công chúa, cảm xúc liền hoàn toàn thay đổi, suy nghĩ cũng liền bất đồng so với trước đây.
Làm như vậy, cũng bởi vì thích mình sao? Cho mụ mụ và nàng đãi ngộ tốt nhất, rõ ràng trong miệng của đám người thấp hèn ở Bổn gia, lại có thể cùng công chúa ngồi ăn chung, những điều này là vì thích sao? Thích sao? Thích sao? Hai nữ sinh, làm sao lại có thể thích được đây? Làm sao có thể đây? Rõ ràng biết không có khả năng ở cùng một chỗ, cũng vẫn thích sao?
"Tiểu Nại, thế nào còn chưa ngủ? Hiện tại buổi tối bên ngoài vẫn rất lạnh, đóng cửa sổ lại đi." Diệp Di vừa sắp xếp giường chiếu vừa cười nói.
Diệp Nại quay đầu lại, một lúc sau nàng rốt cuộc vẫn hỏi: "Mụ mụ, rõ ràng Bổn gia không đồng ý thu nhận chúng ta...Vì sao sau đó lại đồng ý lưu chúng ta?"
"Đó là yêu cầu của công chúa a, lúc đó Bổn gia chỉ có một người thừa kế là công chúa, thái độ công chúa lại rất mãnh liệt, Bổn gia cũng liền đồng ý." Diệp Di cười, "Bổn gia rất cưng chiều công chúa, hơn nữa dù sao Bổn gia cũng sẽ không để ý việc thu nhận vài người."
"Vì sao công chúa muốn thu nhận chúng ta?" Bởi vì yêu ngươi a! Bởi vì vẫn yêu mười mấy năm...Vì sao? Lời công chúa nói vẫn ở bên tai của nàng, không gạt đi được?
"Cái đó thì không rõ lắm, nói chung, hiện tại có thể ở lại cũng toàn bộ là nhờ công chúa, cho nên phải luôn cảm tạ công chúa a."
Là vì thích sao? Là vì thích sao? Lúc được ở lại đây, cũng là vì ngươi đã thích ta sao? Công chúa.
"Mụ mụ, nếu như một người vẫn luôn tổn thương một người khác, thế nhưng đến cuối cùng nàng lại đau lòng nói cho đối phương nàng vẫn luôn thích đối phương, vẫn thích đối phương mười mấy năm, loại này là thích sao? Là yêu sao? Loại này... được gọi là tình yêu sao?..."
Diệp Di trầm tư, "Có lẽ người kia chẳng qua là quá ngu ngốc, tìm không được phương pháp đúng đắn để yêu một người, thế nhưng vậy cũng không thể phủ nhận đó chính là tình yêu a. Tựa như...Tựa như công chúa thích Tiểu Nại, Tiểu Nại cũng thích công chúa. Tuy rằng điều đó không thể so sánh với tình yêu, thế nhưng cũng là tình huống như nhau."
"Không! Không phải!" Diệp Nại đột nhiên kinh hồn lên, nói năng lộn xộn: "Chúng ta không phải, ta, ta tuyệt đối không thích công chúa! Ta, ta như thế nào có thể sẽ thích công chúa đây? Ta, ta ghét công chúa nhất."Diệp Di một lần nữa nở nụ cười mỉm, "Tiểu Nại nếu như nói không thích công chúa, vì sao lại cưng chiều công chúa như thế? Thật sự có rất nhiều chuyện Tiểu Nại vẫn không có khả năng cự tuyệt a. Thế nhưng Tiểu Nại vẫn đều cưng chiều công chúa như vậy, cho dù công chúa buông thả, Tiểu Nại đều vẫn không phải không nói cái gì sao?"
Diệp Nại không nói gì. Cái này, lại là vì sao đây?
"Diệp Di, ngươi ngủ chưa?" Ngoài cửa có hầu nữ nhẹ giọng hỏi.
"Vẫn chưa, có chuyện gì sao?"
"Công chúa muốn ta đem cái hộp này giao cho Tiểu Nại, Tiểu Nại đã ngủ chưa?"
Diệp Di mở cửa, "Vẫn chưa, thật sự cảm ơn ngươi." Hầu nữ cười mà không đáp.
"Mở ra xem đi, là thứ gì đây?"
Một hộp đầy tràn, tất cả đều là ảnh chụp của Diệp Nại. Vẫn có rất nhiều ảnh chụp thật lâu trước đây, lúc đó mình vẫn là tiểu hài tử...Công chúa, ngươi đem tất cả ảnh chụp trước đây của ta đều lấy xuống hết sao? Vì sao? Không phải nói thích ta sao? Ngươi...Hiện tại lại không thích nữa sao?
"Những tấm ảnh này, là chụp lúc nào vậy?" Lúc đó mình vẫn còn nhỏ như vậy, đã tới Bổn gia sao? Mình đã không còn ấn tượng gì. Thế nhưng, ảnh chụp lại ở chỗ công chúa.
"Chính là tấm này!" Diệp Di vui vẻ cầm lấy một tấm ảnh, nở nụ cười: "Lúc đó công chúa còn rất nhỏ, lúc đó là năm ba tiểu học thì phải? Lôi kéo ta ầm ĩ, thấy ta không cho ngay lập tức khóc không ngừng, khi đó ta là lần đầu tiên nhìn thấy công chúa khóc, làm ta giật cả mình, nhịn không được phải đưa cho nàng."
Diệp Nại cầm lấy tấm ảnh, "Phải không?" Hóa ra, thời điểm đó, ngươi cũng đã thích ta...Thế nhưng, ta đối với ngươi thế nào? Mụ mụ nói...Ta đối với ngươi, là thích sao? Phải hay không phải?
"Tiểu Nại? Ngươi tại sao lại khóc?"
"Ta...Ta không biết, gần đây luôn rất kỳ quái, luôn muốn khóc, cứ muốn khóc. Mụ mụ, ta cảm thấy đầu óc mình có bệnh, như thế nào vẫn muốn khóc đây? Ta bị bệnh, thật sự bị bệnh!!! Hức —— ta không nên khóc —— mụ mụ, ta thật sự không nên khóc ——" nước mắt không ngừng lại được. Chuyện này đến cuối cùng lại là vì cái gì?
"Nói như vậy, thật sự kỳ quái a...Công chúa nếu thích như thế, lại vì sao muốn đem những tấm ảnh này trả lại cho ngươi đây? Hiện tại không còn thích nữa sao?"
Hiện tại đã không còn thích nữa sao? Không còn thích? Hóa ra ngươi đã không còn thích nữa rồi sao?
Nước mắt rốt cuộc cuộn trào mãnh liệt khiến cho Diệp Di không thể chịu được, Oa! một tiếng thì ghé vào trên giường khóc liên tục...
Thời điểm sáng sớm, Diệp Nại nhìn ra ngoài cửa sổ thì cây anh đào đã hoàn toàn héo tàn, khẽ nói: Mụ mụ, ta nghĩ ta có một chút thích công chúa, ta nghĩ ta có thể thử thích nàng một chút."
Diệp Di cười, "Vậy sau này công chúa đi cũng phải thường xuyên liên lạc a...Được rồi, hình như công chúa muốn ngày mai đi thì phải? Thời gian thật là nhanh quá...""Ừm." Hiện tại, ta nên làm cái gì bây giờ? Công chúa, ngươi muốn ta đi tìm ngươi sao? Sau khi ta nói như vậy, ngươi còn muốn ta đi tìm ngươi sao? Hay là, ta nên che đi lỗ tai, mắt nhắm lại, trở nên như không biết chuyện gì xảy ra mặc cho ngươi ly khai? Thế nhưng, ngươi đi thì chính là thế giới này ta cũng không tìm được một người sẽ thích Diệp Nại ngốc nghếch như vậy...Thích Diệp Nại tầm thường như vậy.
Dưới tán cây anh đào trong sân trường, nam hài vẫn như thế nói với Diệp Nại, "Diệp Nại, ta thích ngươi, cùng công chúa không có bất kỳ quan hệ gì."
Trên mặt của Diệp Nại từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ biểu tình gì, đối diện lời nói của nam hài cũng làm lơ, chỉ là nói nhỏ: "Ngày hôm nay, là thứ bảy mà..."
"Diệp Nại, ta thích ngươi, xin hẹn hò cùng ta."
Diệp Nại ngẩng đầu, lộ ra nụ cười châm chọc, "Thích? Nói cho ta biết, ngươi sẽ thích ta bao nhiêu? Bao lâu? Toàn bộ thế giới nhưng ngươi sẽ chỉ nhìn đến một mình ta thôi sao? Ngươi sẽ thích ta mười mấy năm, cho dù cho tới bây giờ ta cũng chưa từng biết đến chuyện đó sao?"
"Diệp Nại."
"Ngươi không thể, thế giới này ngoại trừ nàng thì sẽ không còn ai làm như vậy, sẽ vì Diệp Nại tầm thường mà làm như vậy. Tuy rằng, ngay cả phương pháp đúng đắn nàng cũng không dùng...Cho nên, thứ bảy...Xin lỗi, ta có chuyện quan trọng muốn đi, nếu không đi vậy thì cái gì cũng không còn, ta thật sự sẽ khóc." Nếu như ta xuất hiện, ngươi sẽ không đi nữa, vậy ngươi liền không muốn đi nữa. Nếu như có thể nói, xin đừng tổn thương ta nữa. Tuy rằng, ta còn không biết nên làm thế nào bây giờ, thế nhưng rất muốn nhìn thấy ngươi, rất muốn thử thích ngươi...
Cây anh đào của Bổn gia tất cả cũng đều héo tàn, không còn một đóa hoa nào nữa, công chúa ở trước cổng vẫn như trước xinh đẹp vô cùng. Nam sinh tuấn tú đối diện công chúa nói rằng: "Công chúa, xin mỉm cười, nếu ngươi mỉm cười toàn bộ anh đào của thế giới cũng sẽ vì ngươi nở rộ." Dưới táng cây anh đào, nam hài cứ nắm lấy tay công chúa.
"Thế nhưng, đã không còn lý do để ta phải mỉm cười, ta cười không nổi, có lẽ sau này ta cũng sẽ không cười nữa..." Thật sự, không đến tìm ta sao? Thật sự không sao? Cho dù ta xinh đẹp như vậy, ưu tú như vậy, ngươi vẫn sẽ không thích ta sao? Hay bởi vì ta là nữ nhân? Ngươi, thật không công bằng...Mau đến đi...Mau đến đi...Diệp Nại, ngươi đến, ta liền ở lại.
"..." Công chúa ngẩng đầu lên, nhìn một chỗ xuất thần, yên lặng một thời gian dài sau đó, ánh mắt mắt của nàng mê ly, lại ôn nhu làm cho người ta nói không nên lời.
Nam sinh bên cạnh nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn theo hướng nhìn của công chúa, ở nơi đó, có một nữ sinh không cao, nàng không phải rất đẹp, không phải rất quyến rũ, không phải rất thanh tú, cũng không phải rất khả ái nhưng rất ấm áp, ấm áp đến nỗi có thể làm cho bất kỳ kẻ nào cũng đều được hạnh phúc. Cuối cùng, nam sinh nghe thấy được công chúa thấp giọng gọi tên: "Diệp Nại."
"Ngươi đừng đi có được hay không?"
"..."
"Ngươi đừng thích hắn có được hay không?"
"..."
"Ngươi thích ta có được hay không?"
"..."
"Ngươi cho ta một cơ hội có được hay không? Công chúa xinh đẹp tôn kính."
Sau đó, tất cả mọi người đều thấy trên mặt công chúa đột nhiên hiện ra một nụ cười vô cùng vô cùng xinh đẹp, nụ cười kia đã từng là nụ cười xinh đẹp nhất thế giới của công chúa, rốt cuộc lại trở về.
Cuối cùng, nàng hướng đến chỗ Diệp Nại đứng, lại theo thói quen vươn tay ra, giống như mỗi ngày.
Lúc Diệp Nại lại một lần nữa đến gần, công chúa đột nhiên đem nàng ôm vào lòng. Nàng thật ra mỗi một lúc vươn tay ra đều muốn ôm Diệp Nại như vậy. "Không cần cơ hội lựa chọn, ta vẫn không ngừng, yêu ngươi."
Thật lâu sau đó, Diệp Nại ở trong lòng công chúa nở nụ cười tươi vui, vòng tay sau lưng ôm lấy công chúa. "Xin lỗi...Để ngươi đợi lâu như vậy, thế nhưng hiện tại ta nghĩ ta sẽ bắt đầu thử thích ngươi, Tang Linh."
Chính văn Hoàn
Danh sách chương