Tam công chúa thật sự ngã xuống, máu tươi đỏ thấm loang ra mặt đất, bên đường còn có những bông tuyết trắng tinh, khiến cho người nhìn thấy càng thêm ghê người.
"Leng keng" một tiếng giòn vang, khiến cho mọi người đang ngơ ngẩn bình tĩnh trở lại.
Là một thị vệ run tay lẩy bẩy buông đao xuống, trên đao của hắn còn có máu tươi nhễ nhại, hiển nhiên là đao này lúc nãy thật sự đâm đến người Tam công chúa.
Cũng đúng là bởi vậy, người dẫn đầu trở nên vụng về, hắn nhìn Tam công chúa đã chết thảm ở trước mặt, rốt cuộc nhịn không được mà khủng hoảng.
Những người bên cạnh cũng nhanh chóng hoảng sợ, mặt của một đám thị vệ không còn chút máu.
Sắc mặt của Tạ Viễn cũng rất khó coi, Mạnh Phi vội đến thấy vậy, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Chủ thượng, hiện tại làm sao bây giờ?".
Truyện chính ở * TRÙ MTRUYỆN.
o rg *
Giết công chúa, đây rõ ràng là muốn tạo phản.
Đặc biệt hiện giờ Vinh Đế xa cách Tạ Viễn, đúng là thời điểm lắm miệng mẫn cảm.
Nếu tin tức thật sự truyền ra ngoài, kia đó là thiên đại nhược điểm, ai cũng sẽ không còn nhớ rõ công lao của Tạ Viễn vì đã góp phần lập nên Vinh Quốc.
Tạ Viễn bình tĩnh, hỏi lại Mạnh Phi: "Mấy hộ vệ kia của A Ngôn Na đâu?"
Mạnh Phi nghe hỏi thì lập tức đáp: "Bị ta bắt lấy, hiện giờ đều bị trói ở trong sân."
Tạ Viễn nghe vậy thì nhàn nhạt phân phó: "Giết." Rồi sau đó, hắn lại liếc nhìn Tam công chúa chết không nhắm mắt, lại tiếp tục nói: "Hôm nay có thích khách xâm nhập Thừa tướng phủ, công chúa cùng hộ vệ bất hạnh gặp nạn, ta sẽ vào cung thỉnh tội với bệ hạ."
Giọng điệu của hắn bình tĩnh, khi nói chuyện ánh mắt còn đảo qua mặt bọn thị vệ, như thể đang tuyên cáo chút chuyện gì thôi, lại tựa như đang quan sát cái gì đó.
Mà mấy gương mặt lọt vào trong tầm mắt kia, bọn họ hoặc là sợ hãi, hoặc kinh sợ, hoặc hung ác, tất cả đều bị hắn thu vào trong mắt từng cái một.
Phân phó xong, Tạ Viễn xoay người rời đi: "Thu thập nơi này đi."
Bọn thị vệ nhìn theo bóng lưng của Tạ Viễn, lại nhìn Tam công chúa chết thảm, thân thể không tự giác run lên, đều không biết nên làm sao cho phải.
Nhưng chờ Tạ Viễn đi xa, đối mặt với tình cảnh này, bọn họ vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn giải quyết tốt hậu quả.
Mà có một người động thủ, mấy người còn lại tất nhiên cũng đều làm theo, tựa như đao đầu tiên hướng về người Tam công chúa, đều là gương tốt.
Tạ Viễn cùng Mạnh Phi đi xa, nhưng Mạnh Phi hiển nhiên không yên tâm: "Chủ thượng, nếu nhiều người biết sẽ khó giữ được bí mật vừa rồi, nháo ra động tĩnh cũng không nhỏ, tin tức sợ là không thể giấu xuống." Dừng một chút, lại nói: "Còn có, công chúa chết thảm như vậy, nếu Vinh Đế muốn tra..."
Tam công chúa chết như vậy, nói là thích khách làm căn bản là không ai tin.
Rốt cuộc thích khách chú trọng một kích giết ngay lập tức, không ai sẽ hoa công phu chém người mấy chục hay trăm đao, chỉ cần tra xét thương thế của Tam công chúa thì liền biết trước khi chết nàng đã từng cùng rất nhiều người chém giết.
Này đại khái chính là nguyên nhân khiến cho Tam công chúa chết cũng muốn cùng người chiến đấu tới cùng.
Nàng không muốn chết không minh bạch, cho nên lưu lại thân thể của mình nhiều vết thương chồng chất, làm lợi khí tốt nhất chỉ đến Tạ Viễn.
Tạ Viễn làm sao không rõ điểm này? Đúng là bởi vì minh bạch, cho nên hắn mới càng thêm tức giận.
Nhưng hiển nhiên, Tạ Viễn có thể đi đến nông nỗi hiện giờ, hắn cũng không phải dễ dàng bị người dắt mũi.
Hắn nếu dám hạ lệnh, đương nhiên cũng đã nghĩ kỹ chiêu sau, lập tức liền nói: "Đi tìm quản gia, nói cho hắn hôm nay trong phủ có thích khách, tạm thời đóng cửa đừng mở ra.
Ngươi lặng lẽ xử trí mấy tên thị vệ hôm nay, cũng đều tra xem người trong phủ, xem có ai nhìn thấy chút gì không."
Những việc này đều không khó, Tạ Viễn từ trước đến nay trị gia cực nghiêm, ngay cả người mai phục của Vinh Đế cũng chen không lọt vào phủ.
Hắn ở trong phủ rất độc đoán, muốn làm gì đều là dễ như trở bàn tay, không ai có thể ở dưới mí mắt hắn giở thủ đoạn!
Đương nhiên, làm sao Tam công chúa biết được bí mật kia, còn phải đặc biệt điều tra, chỉ cần phong phủ điều tra rõ phía trước là được.
Mạnh Phi đáp ứng, chờ Tạ Viễn tiếp tục phân phó.
Quả nhiên, Tạ Viễn kế tiếp lại nói: "Đến nỗi A Ngôn Na, hủy dung nàng rồi ném xuống bãi tha ma là được.
Lại đi tìm một nữ thi có thân thể tương tự, thay xiêm y của nàng, cũng đem mặt huỷ hoại."
Hắn nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Mạnh Phi được phân phó sẽ tự thay hắn làm hết thảy một cách tốt nhất.
Thấy hắn không phân phó gì khác, Mạnh Phi liền cáo lui một tiếng, trước lui ra làm từng chuyện mà hắn phân phó.
Tạ Viễn chờ hắn đi rồi mới ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, lại cúi đầu nhìn ống tay áo của mình bị rách nát cùng chân bào không biết khi nào đã dính vết máu, khuôn mặt hắn lạnh lẽo không thấy chút nào động dung.
Cuối cùng hắn phẩy tay áo một cái, nâng bước trở về thay y phục.
- --
Vinh Quốc là do một tay Tạ Viễn nâng đỡ Vinh Đế lập nên, cho dù vì thân phận của hắn nên càng bị quản chế, hiện giờ lại bị Vinh Đế nghi kỵ.
Nhưng nhiều năm như vậy, thế lực của hắn cũng sớm cắm rễ ở Vinh Quốc triều dã, cũng không bởi vậy mà lập tức bị hao tổn.
Như hôm nay, hắn muốn phong bế phủ đệ để giải quyết tốt hậu quả, này vẫn là ở địa bàn của hắn, hắn sao có thể làm không tốt?
Chạng vạng, Mạnh Phi đã tới phục mệnh, tất cả người trong viện của Tam công chúa đều bị tru sát, phàm là thị bệ tham dự chặn giết Tam công chúa cũng đều bị xử trí.
Đến nỗi những người khác trong phủ, sau khi điều tra cẩn thận thì phát hiện hai người hầu lúc ấy tình cờ ở gần đó, ôm nguyên tắc thà giết lầm còn hơn bỏ sót, cũng mặc kệ hai người có nhìn thấy gì hay không, bọn họ cũng đều bị xử trí.
Đến nỗi thi thể Tam công chúa, tất nhiên là được xử trí đầu tiên.
Bọn họ cũng tìm thấy nữ thi có hình thể tương tự với Tam công chúa, dùng độc hủy dung mạo, miễn cưỡng cũng nói qua được.
Tuy là có thể nói cho qua, nhưng tóm lại tin tức Tam công chúa chết lại không thể gạt được, trong lúc mẫn cảm như vậy nhất định là sẽ bị người tra xét.
Mà lấy sự hiểu biết và kiêng kỵ của Vinh Đế đối với Tạ Viễn, hắn nhất định không dám dễ dàng nháo lớn chuyện.
Hết thảy tựa như đều khá tốt, Tạ Viễn nghe qua Mạnh Phi hồi bẩm, tâm tình u ám cả ngày rốt cuộc thoáng giãn ra.
Hắn một tay cầm chén trà nhẹ nhàng chuyển động, lại hỏi Mạnh Phi: "Là ai truyền tin cho Tam công chúa, lại có chứng cứ gì khiến nàng tin tưởng chắc chắn như vậy, tra được sao?"
Mạnh Phi lúc nãy đã giải quyết vô cùng tốt hậu quả, nhưng Tạ Viễn hỏi cái này, mày hắn lại hơi hơi nhíu lại, chợt quỳ một gối xuống đất và nói: "Thuộc hạ còn chưa điều tra rõ, thỉnh chủ thượng trách phạt."
Tạ Viễn nghe được lời này thì khựng lại.
Chuyện hôm nay lại lần nữa khiến hắn không kịp trở tay, khiến cho tâm tình hắn cực kỳ không tốt.
Nếu là người khác không làm thỏa đáng việc hắn phân phó, hắn nhất định sẽ nổi giận, nhưng Mạnh Phi theo hắn nhiều năm lại trung thành và tận tâm, hắn cuối cùng vẫn chưa nói gì, chỉ nói: "Tiếp tục đi tra, mau chóng điều tra rõ việc này."
Mạnh Phi đáp ứng, tất nhiên tiếp tục đẩy mạnh điều tra, một ngày hoảng loạn như vậy cuối cùng cũng qua đi.
Hôm sau Tạ Viễn liền vào cung, bẩm báo cho Vinh Đế việc Tam công chúa bị ám sát bỏ mình.
Khi ra cửa, hắn đi ngang nơi mà hôm qua Tam công chúa chết, hắn thậm chí còn không nhấc lên mí mắt, mặt không đổi sắc từ phía trên đạp qua.
Đương nhiên, nơi đó giờ phút này sớm đã không có máu tươi đầy đất, cũng không có thi thể Tam công chúa chết không nhắm mắt.
Một đêm tuyết dày đặc rơi bao phủ mặt đất, người hầu sáng sớm đã dọn dẹp tuyết đọng, để lại mặt đường sạch sẽ, không còn nhìn thấy nửa phần dấu vết hôm qua...!
Tạ Viễn sau khi vào cung thì yết kiến Vinh Đế, thản nhiên bẩm báo tin Tam công chúa bị ám sát bỏ mình, đồng thời thỉnh tội.
Vinh Đế biết quả nhiên rất giận dữ, nhưng trong lòng hắn lại không hoài nghi là Tạ Viễn hạ tay.
Rốt cuộc thời buổi rối loạn, ai cũng đều biết là lúc nhạy cảm, mà lấy sự thông minh của Tạ Viễn, vào lúc nên ẩn nhẫn hắn tất nhiên hiểu được ẩn nhẫn.
Quen biết hai mươi năm, Vinh Đế hiểu Tạ Viễn, mà Tạ Viễn cũng hiểu Vinh Đế.
Cho nên dưới sự dẫn dắt của Tạ Viễn, Vinh Đế thực mau đã chuyển hướng hoài nghi Lương Quốc ở phương nam, thậm chí xem nhẹ chuyện Tam công chúa chết đi.
Là ly gián kế, lấy cái chết của Tam công chúa để ly gián quân thần.
Tạ Viễn đã giải thích như vậy với Vinh Đế.
Tuy rằng lời này không khác sự thật là mấy, nhưng trong đó vẫn có ẩn tình khác, thậm chí là vô cùng đáng ngờ.
Nhưng bằng vào hiểu biết của Tạ Viễn đối với Vinh Đế, hắn vẫn thành công dùng lý do thoái thác như vậy lừa gạt đối phương.
Sau đó, Tạ Viễn thong dong ra cung, không nhận lấy nửa phần trách phạt.
Thậm chí là vì lo lắng Lương Quốc làm ra ly gián kế, thái độ của Vinh Đế đối với Tạ Viễn thậm chí còn có chút chuyển biến tốt đẹp...!Này đại để là "tốt quá hoá lốp" [1].
[1] Sự việc làm quá mức thì cũng giống như làm không đủ, đều không thích hợp.
Ngồi trên xe ngựa hồi phủ, Tạ Viễn thản nhiên phẩm trà, trong mắt hoàn toàn hiện lên vẻ kinh thường.
Thời gian một đêm cũng đủ để hắn suy nghĩ cẩn thận rất nhiều.
Tựa như biến cố lần này, tuy rằng cũng không để lại dấu vết, nhưng lại hoàn toàn khác với thủ đoạn Lương Đế dùng lúc trước, có thể thấy được sau khi hắn bị bệnh, người khác không muốn bỏ dở nửa chừng nên giưã đường tiếp nhận thúc đẩy chuyện này.
Chỉ là sự tình trước sau đều không phải một người trù tính, đô thành hai nước lại cách nhau khá xa, tin tức trì trệ lại bố trí thất thố mới gây ra cục diện hiện giờ.
Tạ Viễn suy nghĩ, đầu tiên là hoài nghi đến Thái Tử, hắn trong lòng lập kế hoạch chờ Lương Đế vừa chết đi, hắn sẽ lập tức đơn giản trừ khử Thái Tử.
Nhưng trước mắt bố cục của đối phương có sơ hở, còn cho hắn có cơ hội lợi dụng, cũng không biết sau khi Thái Tử ốm yếu kia biết việc này, có thể tức giận đến hộc máu hay không?
Nghĩ đến cảnh đó, tâm tình Tạ Viễn đều trở nên tốt hơn nhiều.
Nhưng mà tâm tình tốt như vậy cũng không thể kéo dài được lâu, Tạ Viễn mới vừa hồi phủ, Mạnh Phi đã tới bẩm báo: "Thuộc hạ lệnh người tra qua, trong phủ không sơ hở, cũng không người ngoài vào phủ gặp công chúa.
Chỉ có buổi sáng hôm qua, khi công chúa ra phủ thì gặp được phu nhân của tả đại tướng quân, hai người nói chuyện với nhau vài câu, sau khi công chúa hồi phủ thì không tiện nên mới khiến người tới thỉnh chủ thượng."
Vinh Quốc vừa lập, lại là Nhung địch thảo nguyên kiến quốc, quan chế có nhiều bất đồng với Trung Nguyên.
Trong triều lập nên tả hữu hai đại tướng quân, phân chưởng binh quyền, quản hạt hơn phân nửa binh lực của Vinh Quốc, rồi sau đó mới là tư binh do thủ lĩnh bộ lạc phân chưởng.
Hơn nữa, theo kiến quốc lâu ngày, thế lực của người sau cũng bị người trước không ngừng cắn nuốt, chỉ cần tiếp tục chờ thêm mấy năm, tư binh trong tay những thủ lĩnh bộ lạc đó lại trở thành tình thế không tốt.
Bởi vậy có thể thấy được, chức quyền của tả hữu hai đại tướng quân lớn như thế nào.
Vinh Đế đương nhiên sẽ không mặc kệ chức quan như vậy bị người ngoài khống chế, cho nên hai vị đại tướng quân đều là người trung thành với hắn cho đến chết, chỉ có hữu đại tướng quân hơi có giao tình với Tạ Viễn, mà tả đại tướng quân còn lại hoàn toàn theo đế đảng!
Mà hiện tại, chuyện của Tam công chúa dính dáng đến tả đại tướng quân, lại đại biểu cho cái gì?
Mọi thứ dường như lập tức trở nên thêm phức tạp.
Cho dù Tạ Viễn biết, này có lẽ chỉ là kế sách đối thủ bày ra, muốn dẫn hắn đối địch với tả đại tướng quân.
Nhưng mặc dù chỉ là vạn nhất, hắn cũng không thể mạo hiểm.
Tâm thần mới vừa hòa hoãn lại lần nữa căng chặt lên, Tạ Viễn giơ tay xoa xoa giữa mày, phân phó Mạnh Phi: "Lại tra, cần phải điều tra hai người hôm đó đối thoại những gì, một câu cũng không bỏ sót." Nói xong hắn lại suy nghĩ, tiếp tục nói: "Làm người lưu ý tướng quân phủ, nhìn xem tả đại tướng quân bọn họ có gì dị thường hay không."
Mạnh Phi đáp ứng một tiếng rồi tiếp tục làm việc, đến chiều thì đã tra được toàn bộ cuộc đối thoại giữa Tam công chúa và phu nhân tả đại tướng quân trước đó một ngày.
Hai người đối thoại được viết ra giấy, trình lên cho Tạ Viễn, Tạ Viễn nhìn kỹ ba lần cũng chưa phát hiện dị thường.
Còn không chờ hắn xả giận, người phái đi giám thị tướng quân phủ lại truyền tin tức về, nói là tả đại tướng quân tự mình ra khỏi thành, đi đến bãi tha ma!.
"Leng keng" một tiếng giòn vang, khiến cho mọi người đang ngơ ngẩn bình tĩnh trở lại.
Là một thị vệ run tay lẩy bẩy buông đao xuống, trên đao của hắn còn có máu tươi nhễ nhại, hiển nhiên là đao này lúc nãy thật sự đâm đến người Tam công chúa.
Cũng đúng là bởi vậy, người dẫn đầu trở nên vụng về, hắn nhìn Tam công chúa đã chết thảm ở trước mặt, rốt cuộc nhịn không được mà khủng hoảng.
Những người bên cạnh cũng nhanh chóng hoảng sợ, mặt của một đám thị vệ không còn chút máu.
Sắc mặt của Tạ Viễn cũng rất khó coi, Mạnh Phi vội đến thấy vậy, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Chủ thượng, hiện tại làm sao bây giờ?".
Truyện chính ở * TRÙ MTRUYỆN.
o rg *
Giết công chúa, đây rõ ràng là muốn tạo phản.
Đặc biệt hiện giờ Vinh Đế xa cách Tạ Viễn, đúng là thời điểm lắm miệng mẫn cảm.
Nếu tin tức thật sự truyền ra ngoài, kia đó là thiên đại nhược điểm, ai cũng sẽ không còn nhớ rõ công lao của Tạ Viễn vì đã góp phần lập nên Vinh Quốc.
Tạ Viễn bình tĩnh, hỏi lại Mạnh Phi: "Mấy hộ vệ kia của A Ngôn Na đâu?"
Mạnh Phi nghe hỏi thì lập tức đáp: "Bị ta bắt lấy, hiện giờ đều bị trói ở trong sân."
Tạ Viễn nghe vậy thì nhàn nhạt phân phó: "Giết." Rồi sau đó, hắn lại liếc nhìn Tam công chúa chết không nhắm mắt, lại tiếp tục nói: "Hôm nay có thích khách xâm nhập Thừa tướng phủ, công chúa cùng hộ vệ bất hạnh gặp nạn, ta sẽ vào cung thỉnh tội với bệ hạ."
Giọng điệu của hắn bình tĩnh, khi nói chuyện ánh mắt còn đảo qua mặt bọn thị vệ, như thể đang tuyên cáo chút chuyện gì thôi, lại tựa như đang quan sát cái gì đó.
Mà mấy gương mặt lọt vào trong tầm mắt kia, bọn họ hoặc là sợ hãi, hoặc kinh sợ, hoặc hung ác, tất cả đều bị hắn thu vào trong mắt từng cái một.
Phân phó xong, Tạ Viễn xoay người rời đi: "Thu thập nơi này đi."
Bọn thị vệ nhìn theo bóng lưng của Tạ Viễn, lại nhìn Tam công chúa chết thảm, thân thể không tự giác run lên, đều không biết nên làm sao cho phải.
Nhưng chờ Tạ Viễn đi xa, đối mặt với tình cảnh này, bọn họ vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn giải quyết tốt hậu quả.
Mà có một người động thủ, mấy người còn lại tất nhiên cũng đều làm theo, tựa như đao đầu tiên hướng về người Tam công chúa, đều là gương tốt.
Tạ Viễn cùng Mạnh Phi đi xa, nhưng Mạnh Phi hiển nhiên không yên tâm: "Chủ thượng, nếu nhiều người biết sẽ khó giữ được bí mật vừa rồi, nháo ra động tĩnh cũng không nhỏ, tin tức sợ là không thể giấu xuống." Dừng một chút, lại nói: "Còn có, công chúa chết thảm như vậy, nếu Vinh Đế muốn tra..."
Tam công chúa chết như vậy, nói là thích khách làm căn bản là không ai tin.
Rốt cuộc thích khách chú trọng một kích giết ngay lập tức, không ai sẽ hoa công phu chém người mấy chục hay trăm đao, chỉ cần tra xét thương thế của Tam công chúa thì liền biết trước khi chết nàng đã từng cùng rất nhiều người chém giết.
Này đại khái chính là nguyên nhân khiến cho Tam công chúa chết cũng muốn cùng người chiến đấu tới cùng.
Nàng không muốn chết không minh bạch, cho nên lưu lại thân thể của mình nhiều vết thương chồng chất, làm lợi khí tốt nhất chỉ đến Tạ Viễn.
Tạ Viễn làm sao không rõ điểm này? Đúng là bởi vì minh bạch, cho nên hắn mới càng thêm tức giận.
Nhưng hiển nhiên, Tạ Viễn có thể đi đến nông nỗi hiện giờ, hắn cũng không phải dễ dàng bị người dắt mũi.
Hắn nếu dám hạ lệnh, đương nhiên cũng đã nghĩ kỹ chiêu sau, lập tức liền nói: "Đi tìm quản gia, nói cho hắn hôm nay trong phủ có thích khách, tạm thời đóng cửa đừng mở ra.
Ngươi lặng lẽ xử trí mấy tên thị vệ hôm nay, cũng đều tra xem người trong phủ, xem có ai nhìn thấy chút gì không."
Những việc này đều không khó, Tạ Viễn từ trước đến nay trị gia cực nghiêm, ngay cả người mai phục của Vinh Đế cũng chen không lọt vào phủ.
Hắn ở trong phủ rất độc đoán, muốn làm gì đều là dễ như trở bàn tay, không ai có thể ở dưới mí mắt hắn giở thủ đoạn!
Đương nhiên, làm sao Tam công chúa biết được bí mật kia, còn phải đặc biệt điều tra, chỉ cần phong phủ điều tra rõ phía trước là được.
Mạnh Phi đáp ứng, chờ Tạ Viễn tiếp tục phân phó.
Quả nhiên, Tạ Viễn kế tiếp lại nói: "Đến nỗi A Ngôn Na, hủy dung nàng rồi ném xuống bãi tha ma là được.
Lại đi tìm một nữ thi có thân thể tương tự, thay xiêm y của nàng, cũng đem mặt huỷ hoại."
Hắn nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Mạnh Phi được phân phó sẽ tự thay hắn làm hết thảy một cách tốt nhất.
Thấy hắn không phân phó gì khác, Mạnh Phi liền cáo lui một tiếng, trước lui ra làm từng chuyện mà hắn phân phó.
Tạ Viễn chờ hắn đi rồi mới ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, lại cúi đầu nhìn ống tay áo của mình bị rách nát cùng chân bào không biết khi nào đã dính vết máu, khuôn mặt hắn lạnh lẽo không thấy chút nào động dung.
Cuối cùng hắn phẩy tay áo một cái, nâng bước trở về thay y phục.
- --
Vinh Quốc là do một tay Tạ Viễn nâng đỡ Vinh Đế lập nên, cho dù vì thân phận của hắn nên càng bị quản chế, hiện giờ lại bị Vinh Đế nghi kỵ.
Nhưng nhiều năm như vậy, thế lực của hắn cũng sớm cắm rễ ở Vinh Quốc triều dã, cũng không bởi vậy mà lập tức bị hao tổn.
Như hôm nay, hắn muốn phong bế phủ đệ để giải quyết tốt hậu quả, này vẫn là ở địa bàn của hắn, hắn sao có thể làm không tốt?
Chạng vạng, Mạnh Phi đã tới phục mệnh, tất cả người trong viện của Tam công chúa đều bị tru sát, phàm là thị bệ tham dự chặn giết Tam công chúa cũng đều bị xử trí.
Đến nỗi những người khác trong phủ, sau khi điều tra cẩn thận thì phát hiện hai người hầu lúc ấy tình cờ ở gần đó, ôm nguyên tắc thà giết lầm còn hơn bỏ sót, cũng mặc kệ hai người có nhìn thấy gì hay không, bọn họ cũng đều bị xử trí.
Đến nỗi thi thể Tam công chúa, tất nhiên là được xử trí đầu tiên.
Bọn họ cũng tìm thấy nữ thi có hình thể tương tự với Tam công chúa, dùng độc hủy dung mạo, miễn cưỡng cũng nói qua được.
Tuy là có thể nói cho qua, nhưng tóm lại tin tức Tam công chúa chết lại không thể gạt được, trong lúc mẫn cảm như vậy nhất định là sẽ bị người tra xét.
Mà lấy sự hiểu biết và kiêng kỵ của Vinh Đế đối với Tạ Viễn, hắn nhất định không dám dễ dàng nháo lớn chuyện.
Hết thảy tựa như đều khá tốt, Tạ Viễn nghe qua Mạnh Phi hồi bẩm, tâm tình u ám cả ngày rốt cuộc thoáng giãn ra.
Hắn một tay cầm chén trà nhẹ nhàng chuyển động, lại hỏi Mạnh Phi: "Là ai truyền tin cho Tam công chúa, lại có chứng cứ gì khiến nàng tin tưởng chắc chắn như vậy, tra được sao?"
Mạnh Phi lúc nãy đã giải quyết vô cùng tốt hậu quả, nhưng Tạ Viễn hỏi cái này, mày hắn lại hơi hơi nhíu lại, chợt quỳ một gối xuống đất và nói: "Thuộc hạ còn chưa điều tra rõ, thỉnh chủ thượng trách phạt."
Tạ Viễn nghe được lời này thì khựng lại.
Chuyện hôm nay lại lần nữa khiến hắn không kịp trở tay, khiến cho tâm tình hắn cực kỳ không tốt.
Nếu là người khác không làm thỏa đáng việc hắn phân phó, hắn nhất định sẽ nổi giận, nhưng Mạnh Phi theo hắn nhiều năm lại trung thành và tận tâm, hắn cuối cùng vẫn chưa nói gì, chỉ nói: "Tiếp tục đi tra, mau chóng điều tra rõ việc này."
Mạnh Phi đáp ứng, tất nhiên tiếp tục đẩy mạnh điều tra, một ngày hoảng loạn như vậy cuối cùng cũng qua đi.
Hôm sau Tạ Viễn liền vào cung, bẩm báo cho Vinh Đế việc Tam công chúa bị ám sát bỏ mình.
Khi ra cửa, hắn đi ngang nơi mà hôm qua Tam công chúa chết, hắn thậm chí còn không nhấc lên mí mắt, mặt không đổi sắc từ phía trên đạp qua.
Đương nhiên, nơi đó giờ phút này sớm đã không có máu tươi đầy đất, cũng không có thi thể Tam công chúa chết không nhắm mắt.
Một đêm tuyết dày đặc rơi bao phủ mặt đất, người hầu sáng sớm đã dọn dẹp tuyết đọng, để lại mặt đường sạch sẽ, không còn nhìn thấy nửa phần dấu vết hôm qua...!
Tạ Viễn sau khi vào cung thì yết kiến Vinh Đế, thản nhiên bẩm báo tin Tam công chúa bị ám sát bỏ mình, đồng thời thỉnh tội.
Vinh Đế biết quả nhiên rất giận dữ, nhưng trong lòng hắn lại không hoài nghi là Tạ Viễn hạ tay.
Rốt cuộc thời buổi rối loạn, ai cũng đều biết là lúc nhạy cảm, mà lấy sự thông minh của Tạ Viễn, vào lúc nên ẩn nhẫn hắn tất nhiên hiểu được ẩn nhẫn.
Quen biết hai mươi năm, Vinh Đế hiểu Tạ Viễn, mà Tạ Viễn cũng hiểu Vinh Đế.
Cho nên dưới sự dẫn dắt của Tạ Viễn, Vinh Đế thực mau đã chuyển hướng hoài nghi Lương Quốc ở phương nam, thậm chí xem nhẹ chuyện Tam công chúa chết đi.
Là ly gián kế, lấy cái chết của Tam công chúa để ly gián quân thần.
Tạ Viễn đã giải thích như vậy với Vinh Đế.
Tuy rằng lời này không khác sự thật là mấy, nhưng trong đó vẫn có ẩn tình khác, thậm chí là vô cùng đáng ngờ.
Nhưng bằng vào hiểu biết của Tạ Viễn đối với Vinh Đế, hắn vẫn thành công dùng lý do thoái thác như vậy lừa gạt đối phương.
Sau đó, Tạ Viễn thong dong ra cung, không nhận lấy nửa phần trách phạt.
Thậm chí là vì lo lắng Lương Quốc làm ra ly gián kế, thái độ của Vinh Đế đối với Tạ Viễn thậm chí còn có chút chuyển biến tốt đẹp...!Này đại để là "tốt quá hoá lốp" [1].
[1] Sự việc làm quá mức thì cũng giống như làm không đủ, đều không thích hợp.
Ngồi trên xe ngựa hồi phủ, Tạ Viễn thản nhiên phẩm trà, trong mắt hoàn toàn hiện lên vẻ kinh thường.
Thời gian một đêm cũng đủ để hắn suy nghĩ cẩn thận rất nhiều.
Tựa như biến cố lần này, tuy rằng cũng không để lại dấu vết, nhưng lại hoàn toàn khác với thủ đoạn Lương Đế dùng lúc trước, có thể thấy được sau khi hắn bị bệnh, người khác không muốn bỏ dở nửa chừng nên giưã đường tiếp nhận thúc đẩy chuyện này.
Chỉ là sự tình trước sau đều không phải một người trù tính, đô thành hai nước lại cách nhau khá xa, tin tức trì trệ lại bố trí thất thố mới gây ra cục diện hiện giờ.
Tạ Viễn suy nghĩ, đầu tiên là hoài nghi đến Thái Tử, hắn trong lòng lập kế hoạch chờ Lương Đế vừa chết đi, hắn sẽ lập tức đơn giản trừ khử Thái Tử.
Nhưng trước mắt bố cục của đối phương có sơ hở, còn cho hắn có cơ hội lợi dụng, cũng không biết sau khi Thái Tử ốm yếu kia biết việc này, có thể tức giận đến hộc máu hay không?
Nghĩ đến cảnh đó, tâm tình Tạ Viễn đều trở nên tốt hơn nhiều.
Nhưng mà tâm tình tốt như vậy cũng không thể kéo dài được lâu, Tạ Viễn mới vừa hồi phủ, Mạnh Phi đã tới bẩm báo: "Thuộc hạ lệnh người tra qua, trong phủ không sơ hở, cũng không người ngoài vào phủ gặp công chúa.
Chỉ có buổi sáng hôm qua, khi công chúa ra phủ thì gặp được phu nhân của tả đại tướng quân, hai người nói chuyện với nhau vài câu, sau khi công chúa hồi phủ thì không tiện nên mới khiến người tới thỉnh chủ thượng."
Vinh Quốc vừa lập, lại là Nhung địch thảo nguyên kiến quốc, quan chế có nhiều bất đồng với Trung Nguyên.
Trong triều lập nên tả hữu hai đại tướng quân, phân chưởng binh quyền, quản hạt hơn phân nửa binh lực của Vinh Quốc, rồi sau đó mới là tư binh do thủ lĩnh bộ lạc phân chưởng.
Hơn nữa, theo kiến quốc lâu ngày, thế lực của người sau cũng bị người trước không ngừng cắn nuốt, chỉ cần tiếp tục chờ thêm mấy năm, tư binh trong tay những thủ lĩnh bộ lạc đó lại trở thành tình thế không tốt.
Bởi vậy có thể thấy được, chức quyền của tả hữu hai đại tướng quân lớn như thế nào.
Vinh Đế đương nhiên sẽ không mặc kệ chức quan như vậy bị người ngoài khống chế, cho nên hai vị đại tướng quân đều là người trung thành với hắn cho đến chết, chỉ có hữu đại tướng quân hơi có giao tình với Tạ Viễn, mà tả đại tướng quân còn lại hoàn toàn theo đế đảng!
Mà hiện tại, chuyện của Tam công chúa dính dáng đến tả đại tướng quân, lại đại biểu cho cái gì?
Mọi thứ dường như lập tức trở nên thêm phức tạp.
Cho dù Tạ Viễn biết, này có lẽ chỉ là kế sách đối thủ bày ra, muốn dẫn hắn đối địch với tả đại tướng quân.
Nhưng mặc dù chỉ là vạn nhất, hắn cũng không thể mạo hiểm.
Tâm thần mới vừa hòa hoãn lại lần nữa căng chặt lên, Tạ Viễn giơ tay xoa xoa giữa mày, phân phó Mạnh Phi: "Lại tra, cần phải điều tra hai người hôm đó đối thoại những gì, một câu cũng không bỏ sót." Nói xong hắn lại suy nghĩ, tiếp tục nói: "Làm người lưu ý tướng quân phủ, nhìn xem tả đại tướng quân bọn họ có gì dị thường hay không."
Mạnh Phi đáp ứng một tiếng rồi tiếp tục làm việc, đến chiều thì đã tra được toàn bộ cuộc đối thoại giữa Tam công chúa và phu nhân tả đại tướng quân trước đó một ngày.
Hai người đối thoại được viết ra giấy, trình lên cho Tạ Viễn, Tạ Viễn nhìn kỹ ba lần cũng chưa phát hiện dị thường.
Còn không chờ hắn xả giận, người phái đi giám thị tướng quân phủ lại truyền tin tức về, nói là tả đại tướng quân tự mình ra khỏi thành, đi đến bãi tha ma!.
Danh sách chương