Dù sao Kỳ Dương vẫn còn trẻ, vẫn chưa xây dựng phủ ở bên ngoài hoàng cung, cho nên dù có thể ra cung thì cũng không thể ở bên ngoài một đêm. Vì thế, liên tiếp ba ngày nàng đều đi sớm về trễ, cũng may trong cung không có ai trói buộc nàng khiến cho nàng cảm thấy rất tự tại.
Sáng sớm hôm đó, Kỳ Dương lại ra khỏi cung, thuận tay còn sai người mang theo chút bánh sữa. Bánh sữa trong cung tư vị không tồi, mùi hương của sữa thơm ngọt, nàng nhớ rõ lúc trước Lục Khải Phái rất thích. Sau này, khi thay đổi người, Lục Khải Thành lại không thích những thứ này, đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao Kỳ Dương lúc trước có thể nhanh chóng nhận thấy được Lục Khải Thành không đúng. Rồi sau đó, những nghi hoặc ngày một tích tụ, cuối cùng nàng cũng phát giác chân tướng!
Tuy nhiên, hiện tại Kỳ Dương đã không còn lo lắng về những chuyện này nữa. Bởi vì tối hôm qua, sau khi hồi cung nàng liền nhận được tin Lục Khải Thành bị thương gãy chân. Nàng hơi có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không thập phần để ý, rốt cuộc thì con đường làm quan của người này cũng đã đoạn tuyệt.
Tạm thời giải quyết xong một tâm sự, Kỳ Dương hôm nay tâm tình phá lệ không tồi mãi đến khi nàng ở cửa cung gặp phải một người.
Tam hoàng tử ăn mặc một thân trường bào đen huyền viền vàng, kim quan vấn tóc, mang bội bạch ngọc, nhìn phi thường tự phụ. Hắn dọc theo hướng cung điện hướng bên ngoài hoàng cung, nhìn thấy Kỳ Dương xuất hiện cũng không có ý chủ động chào hỏi, mãi đến khi hai người gặp nhau ở cửa cung, hắn lúc này mới nhấc lên mí mắt liếc nàng một cái, không mặn không nhạt hỏi một câu: "Hoàng muội đây là muốn xuất cung sao?"
Kỳ Dương nhìn hắn, sắc mặt có chút lãnh đạm. Quan hệ của hai huynh muội vốn là đạm bạc, hơn nữa có kiếp trước ân oán, nàng thấy hắn không trực tiếp trở mặt nên cũng không hành động sai sót, vì thế chỉ nhàn nhạt gật đầu cũng không để ý đến hắn.
Kết quả, Tam hoàng tử trước đó còn không muốn quan tâm người khác, lúc này thấy nàng không để ý tới còn càng muốn cùng nàng nói vài câu: "Hoàng muội, không phải hoàng huynh đã nói với ngươi, có một số việc ngươi vẫn là thu liễm chút. Hiện giờ ngươi còn không gả chồng đâu, hỏng mất thanh danh cũng không sợ tương lai bị người ghét bỏ sao."
Kỳ Dương đang chuẩn bị rời đi, nghe được lời này nàng dừng lại bước chân, quay đầu nhìn lại.
Tam hoàng tử vừa lúc đi đến trước mặt nàng, dáng vẻ cười như không cười: "Ngươi ở biệt viện giấu người, dưỡng liền cũng dưỡng, nhưng ngày qua ngày cũng sẽ không thành công. Hoàng huynh khuyên ngươi một câu, chớ có ỷ vào sủng ái của phụ hoàng..."
Kỳ Dương không thèm để ý tới hắn, thời điểm này nàng cũng không có thế lực chống lại những hoàng tử đã tham triều thảo luận chính sự này, cũng không nghĩ tự chuốc lấy nhục nhã. Nhưng Lục Khải Phái là cấm kị trong lòng nàng, bị Tam hoàng tử đề cập một cách ngả ngớn đầy trào phúng như vậy đã khiến nàng lạnh cả mặt. Vì thế không chờ đối phương nói hết, nàng liền lạnh giọng đánh gãy: "Không nhọc Tam hoàng huynh lo lắng!"
Nói xong những lời này, Kỳ Dương phất tay áo rời đi, bóng dáng yểu điệu lại mạc danh khí thế sắc bén.
Tam hoàng tử ngẩn ngơ, lẽo đẽo theo sau đối phương ra khỏi hoàng cung, tuy nhiên chờ hắn ra tới thì Kỳ Dương đã sớm bước lên xe ngựa đi rồi. Hắn không hỏi quay đầu hỏi người hầu: "Kỳ Dương hôm nay, có phải hay không có chút không đúng?"
Người hầu vẻ mặt mờ mịt, không dám vọng nghị công chúa.
Cũng may Tam hoàng tử cũng không rối rắm, lắc đầu liền bước lên xe ngựa của hắn rồi rời đi.
Chỉ là, Tam hoàng tử đi ra sau quá chậm nên cũng chẳng biết, Kỳ Dương lúc lên xe còn quay đầu nhìn hắn một cái, môi đỏ nhẹ nhàng nói ra hai chữ tràn đầy khinh thường: "Ngu xuẩn!"
- --
Nếu đã bắt đầu làm đề thi kì thi mùa xuân, Lục Khải Phái cũng đã chuẩn bị tốt tâm lí làm bài trong chín ngày. Nàng không hề ngạc nhiên khi thấy Kỳ Dương lại mang đến đề thi thứ hai, tâm thái cũng so với lúc đầu tốt lên không biết nhiều ít.
Thuận tay mài mực, Lục Khải Phái nghỉ ngơi một đêm nên tinh thần vô cùng phấn chấn, nàng ngồi ngay ngắn ở phía trước án thư, có chút không để ý nói: "Điện hạ còn có đề mục nào cũng đều lấy hết đến đây đi."
Kỳ Dương biết Lục Khải Phái thông minh. Nếu ngay từ đầu đối phương còn không đoán được dụng ý của nàng cũng sẽ chỉ cho là tùy tiện viết mấy trang văn chương, nhưng hôm nay nàng ấy đã sớm ngồi ở thư phòng chờ nàng đem đề thi mới tới, nói vậy cũng đã đoán được một chút. Chỉ là Kỳ Dương không nghĩ tới, trong lúc chính mình còn không giải thích, đối phương vẫn nguyện ý đáp xong đề thi kế tiếp.
Văn nhân có ngạo cốt, Lục Khải Phái dù rộng rãi nhưng cũng đồng dạng có kiêu ngạo của chính mình... Kỳ Dương vốn cho rằng nàng sẽ không nguyện ý.
Nhưng mà khi ánh mắt hai người giao nhau, Kỳ Dương hoảng hốt lại tựa như hiểu ra điều gì. Lục Khải Phái không muốn thế thi cho Lục Khải Thành cho nên cải trang muốn rời khỏi kinh thành. Nhưng hôm nay nàng ấy lại ngồi trước án thư, hoàn thành đề thi kì thi mùa xuân mà nàng ấy không muốn tham gia, nàng ấy làm đều là vì chính nàng!
Tâm Kỳ Dương khi đối mặt Lục Khải Phái vốn đã mềm mại, nay chỉ một thoáng lại mềm đi vài phần.
Không có lập tức lấy ra đề thi thứ hai, Kỳ Dương vốn đã biết tốc độ Lục Khải Phái hạ bút như thần. Nàng xách theo hộp đồ ăn, lấy ra một đĩa bánh sữa, cười tủm tỉm hướng về phía Lục Khải Phái nói: "Không vội. Ta mang theo chút điểm tâm, ngươi muốn nếm thử không?"
Lục Khải Phái nhìn đĩa bánh sữa lại có chút thất thần, lại hoảng hốt suy nghĩ tới kiếp trước. Nàng từ nhỏ đã cùng Lục Khải Thành lớn lên, hai người ăn dùng đều là giống nhau như đúc, này thoạt nhìn tựa hồ thực tốt, nhưng kỳ thật làm sao không phải đang bóp chết những điều nàng yêu thích đây? Nàng ăn chính là món Lục Khải Thành thích, nàng mặc chính là quần áo Lục Khải Thành thích, nàng trưởng thành hoàn toàn quyết định bởi một người khác!
Lục Khải Thành không thích đồ ngọt, chán ghét đồ ăn có sữa, sau khi nàng trọng sinh rốt cuộc cũng không chạm qua những điểm tâm này. Nàng đều cho rằng chính mình sẽ không còn thích, mãi đến khi Kỳ Dương tự tay đút một khối bánh vào miệng nàng...
Lục Khải Phái không có cách nào không thích Kỳ Dương, bởi vì nàng ấy ở bên người nàng, nàng mới chân chính minh bạch cái gì gọi là tùy tiện.
Kỳ Dương lại không biết tâm tình lúc này của Lục Khải Phái, nàng chỉ nhìn thấy nàng ấy thất thần. Nàng hoảng hốt nhớ tới các nàng đời trước, nàng ấy cười nói với mình rằng không thích đồ ngọt, không thích mùi sữa, nhưng khi nàng đem bánh sữa đút cho nàng ấy, biểu tình Lục Khải Phái nhỏ bé thay đổi một khắc kia khiến nàng thật sâu nhớ mãi.
Nhớ tới những việc này, Kỳ Dương bỗng nhiên có chút đau lòng, cũng không muốn lại nhìn thấy sắc mặt biến đổi mà lúc đó nàng đã coi là thú vị. Nàng không chờ Lục Khải Phái nói cự tuyệt, trước một bước đút khối bánh sữa vào trong miệng đối phương, rồi sau đó dường như không có việc gì hỏi: "Ta từ trong cung mang đến, ăn ngon sao?"
Ngoài dự kiến của Kỳ Dương, Lục Khải Phái không có thất thần không có hoảng hốt, nàng ấy chỉ nhẹ nhàng thưởng thức điểm tâm trong miệng. Sau đó ngẩng đầu, nhướng mày nhìn nàng rồi nở nụ cười tươi đẹp lại thuần khiết, hệt như ánh sáng mặt trời ấm ấp không hề khói mù: "Khá tốt, ta rất thích."
Cảnh tượng này hoàn toàn bất đồng với cảnh tượng lúc trước, ngược lại khiến cho Kỳ Dương trong nháy mắt hoảng hốt.
Trong lòng mơ hồ xuất hiện một ý niệm, nhanh đến mức làm người ta không thể nắm bắt được, đến khi Kỳ Dương lấy lại tinh thần, ý niệm chợt lóe kia sớm đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Nàng có chút để ý, nhưng cũng không có miệt mài theo đuổi, nàng thoải mái hào phóng đem toàn bộ bánh sữa đều đưa tới trước mặt Lục Khải Phái, nói với nụ cười lấy lòng mà chính nàng đều chưa từng phát hiện: "Đều cho ngươi, ta ngày mai sẽ còn lại mang cho ngươi."
Lục Khải Phái cười cười, thoải mái tiếp nhận lấy sự lấy lòng của công chúa điện hạ. Cũng không biết có phải hay không kiếp trước làm được thuận tay, lúc nàng tiếp nhận đĩa bánh cũng tự nhiên mà lấy một khối bánh sữa đưa tới bên môi Kỳ Dương.
Bánh sữa trắng như tuyết đụng phải đôi môi hồng nhuận của Kỳ Dương, son môi ở trên phiến bánh trắng kia tăng càng tăng thêm một mạt hồng bắt mắt...
Lục Khải Phái lúc này mới ý thức được chính mình tựa hồ quá phận, nàng có chút xấu hổ muốn thu hồi điểm tâm, kết quả lại bị bàn tay mềm mại tinh tế kia bắt được. Sau đó Kỳ Dương nhìn nàng chớp chớp mắt, cúi đầu, đem khối bánh sữa trong tay nàng cắn vào trong miệng.
Không biết cố ý vẫn là vô tình, cánh môi mềm mại đụng phải đầu ngón tay như ngọc, Lục Khải Phái cả kinh đột nhiên rút tay về. Tai nàng nóng rang, lúc này nhịp tim bỗng nhiên cũng hỗn loạn, đặc biệt khi nàng rũ mắt nhìn thấy đầu ngón tay chính mình cũng nhiễm một mạt hồng càng có một loại cảm xúc khó lòng giải thích lần nữa lên men trong lòng nàng. Nàng muốn thong dong nhưng lại mạc danh hoảng loạn.
Kỳ Dương chậm rãi thưởng thức bánh sữa trong miệng, những điểm tâm mà trước đây nàng cảm thấy rất đỗi bình thường giờ phút này lại tràn đầy ngọt ngào trong khoang miệng. Nàng thích Lục Khải Phái hoảng loạn cùng thẹn thùng, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, thậm chí sung sướng nheo lại mắt còn cất giấu trong đó chút mừng thầm.
Phò mã của nàng, vẫn luôn là người thích thẹn thùng như vậy...
Như lệ thường đùa giỡn phò mã nhà mình một hồi, bất giác nhận ra quan hệ hai người lại tiến thêm một bước khiến cho tâm tình Kỳ Dương rất tốt. Nàng tuân thủ quy tắc "Tuần tự tiệm tiến" [1], không làm thêm, chỉ để lại đề thi thứ hai của kỳ thi mùa xuân rồi sau đó thong thả ung dung rời đi khỏi phòng.
[1] Tuần tự tiếm tiến (循序渐进): một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là tiến hành dần dần theo một trình tự, từng bước nhất định.
Chỉ để lại Lục Khải Phái ngồi ở thư phòng phát ngốc một hồi lâu, dẫu là bánh sữa hay đề thi đều tạm thời bị nàng vứt ra sau đầu.
Dưới ánh nắng ban mai rực rỡ, thiếu niên trộm ấn vào vị trí trái tim mình, hết nhíu mi nghi hoặc rồi lại mờ mịt.
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Khải Phái (chần chờ): Hôm nay nhịp tim của ta có chút bất thường...
Kỳ Dương (nghiêm trang): Đúng vậy, chính là cảm giác khi trái tim rung động.
Sáng sớm hôm đó, Kỳ Dương lại ra khỏi cung, thuận tay còn sai người mang theo chút bánh sữa. Bánh sữa trong cung tư vị không tồi, mùi hương của sữa thơm ngọt, nàng nhớ rõ lúc trước Lục Khải Phái rất thích. Sau này, khi thay đổi người, Lục Khải Thành lại không thích những thứ này, đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao Kỳ Dương lúc trước có thể nhanh chóng nhận thấy được Lục Khải Thành không đúng. Rồi sau đó, những nghi hoặc ngày một tích tụ, cuối cùng nàng cũng phát giác chân tướng!
Tuy nhiên, hiện tại Kỳ Dương đã không còn lo lắng về những chuyện này nữa. Bởi vì tối hôm qua, sau khi hồi cung nàng liền nhận được tin Lục Khải Thành bị thương gãy chân. Nàng hơi có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không thập phần để ý, rốt cuộc thì con đường làm quan của người này cũng đã đoạn tuyệt.
Tạm thời giải quyết xong một tâm sự, Kỳ Dương hôm nay tâm tình phá lệ không tồi mãi đến khi nàng ở cửa cung gặp phải một người.
Tam hoàng tử ăn mặc một thân trường bào đen huyền viền vàng, kim quan vấn tóc, mang bội bạch ngọc, nhìn phi thường tự phụ. Hắn dọc theo hướng cung điện hướng bên ngoài hoàng cung, nhìn thấy Kỳ Dương xuất hiện cũng không có ý chủ động chào hỏi, mãi đến khi hai người gặp nhau ở cửa cung, hắn lúc này mới nhấc lên mí mắt liếc nàng một cái, không mặn không nhạt hỏi một câu: "Hoàng muội đây là muốn xuất cung sao?"
Kỳ Dương nhìn hắn, sắc mặt có chút lãnh đạm. Quan hệ của hai huynh muội vốn là đạm bạc, hơn nữa có kiếp trước ân oán, nàng thấy hắn không trực tiếp trở mặt nên cũng không hành động sai sót, vì thế chỉ nhàn nhạt gật đầu cũng không để ý đến hắn.
Kết quả, Tam hoàng tử trước đó còn không muốn quan tâm người khác, lúc này thấy nàng không để ý tới còn càng muốn cùng nàng nói vài câu: "Hoàng muội, không phải hoàng huynh đã nói với ngươi, có một số việc ngươi vẫn là thu liễm chút. Hiện giờ ngươi còn không gả chồng đâu, hỏng mất thanh danh cũng không sợ tương lai bị người ghét bỏ sao."
Kỳ Dương đang chuẩn bị rời đi, nghe được lời này nàng dừng lại bước chân, quay đầu nhìn lại.
Tam hoàng tử vừa lúc đi đến trước mặt nàng, dáng vẻ cười như không cười: "Ngươi ở biệt viện giấu người, dưỡng liền cũng dưỡng, nhưng ngày qua ngày cũng sẽ không thành công. Hoàng huynh khuyên ngươi một câu, chớ có ỷ vào sủng ái của phụ hoàng..."
Kỳ Dương không thèm để ý tới hắn, thời điểm này nàng cũng không có thế lực chống lại những hoàng tử đã tham triều thảo luận chính sự này, cũng không nghĩ tự chuốc lấy nhục nhã. Nhưng Lục Khải Phái là cấm kị trong lòng nàng, bị Tam hoàng tử đề cập một cách ngả ngớn đầy trào phúng như vậy đã khiến nàng lạnh cả mặt. Vì thế không chờ đối phương nói hết, nàng liền lạnh giọng đánh gãy: "Không nhọc Tam hoàng huynh lo lắng!"
Nói xong những lời này, Kỳ Dương phất tay áo rời đi, bóng dáng yểu điệu lại mạc danh khí thế sắc bén.
Tam hoàng tử ngẩn ngơ, lẽo đẽo theo sau đối phương ra khỏi hoàng cung, tuy nhiên chờ hắn ra tới thì Kỳ Dương đã sớm bước lên xe ngựa đi rồi. Hắn không hỏi quay đầu hỏi người hầu: "Kỳ Dương hôm nay, có phải hay không có chút không đúng?"
Người hầu vẻ mặt mờ mịt, không dám vọng nghị công chúa.
Cũng may Tam hoàng tử cũng không rối rắm, lắc đầu liền bước lên xe ngựa của hắn rồi rời đi.
Chỉ là, Tam hoàng tử đi ra sau quá chậm nên cũng chẳng biết, Kỳ Dương lúc lên xe còn quay đầu nhìn hắn một cái, môi đỏ nhẹ nhàng nói ra hai chữ tràn đầy khinh thường: "Ngu xuẩn!"
- --
Nếu đã bắt đầu làm đề thi kì thi mùa xuân, Lục Khải Phái cũng đã chuẩn bị tốt tâm lí làm bài trong chín ngày. Nàng không hề ngạc nhiên khi thấy Kỳ Dương lại mang đến đề thi thứ hai, tâm thái cũng so với lúc đầu tốt lên không biết nhiều ít.
Thuận tay mài mực, Lục Khải Phái nghỉ ngơi một đêm nên tinh thần vô cùng phấn chấn, nàng ngồi ngay ngắn ở phía trước án thư, có chút không để ý nói: "Điện hạ còn có đề mục nào cũng đều lấy hết đến đây đi."
Kỳ Dương biết Lục Khải Phái thông minh. Nếu ngay từ đầu đối phương còn không đoán được dụng ý của nàng cũng sẽ chỉ cho là tùy tiện viết mấy trang văn chương, nhưng hôm nay nàng ấy đã sớm ngồi ở thư phòng chờ nàng đem đề thi mới tới, nói vậy cũng đã đoán được một chút. Chỉ là Kỳ Dương không nghĩ tới, trong lúc chính mình còn không giải thích, đối phương vẫn nguyện ý đáp xong đề thi kế tiếp.
Văn nhân có ngạo cốt, Lục Khải Phái dù rộng rãi nhưng cũng đồng dạng có kiêu ngạo của chính mình... Kỳ Dương vốn cho rằng nàng sẽ không nguyện ý.
Nhưng mà khi ánh mắt hai người giao nhau, Kỳ Dương hoảng hốt lại tựa như hiểu ra điều gì. Lục Khải Phái không muốn thế thi cho Lục Khải Thành cho nên cải trang muốn rời khỏi kinh thành. Nhưng hôm nay nàng ấy lại ngồi trước án thư, hoàn thành đề thi kì thi mùa xuân mà nàng ấy không muốn tham gia, nàng ấy làm đều là vì chính nàng!
Tâm Kỳ Dương khi đối mặt Lục Khải Phái vốn đã mềm mại, nay chỉ một thoáng lại mềm đi vài phần.
Không có lập tức lấy ra đề thi thứ hai, Kỳ Dương vốn đã biết tốc độ Lục Khải Phái hạ bút như thần. Nàng xách theo hộp đồ ăn, lấy ra một đĩa bánh sữa, cười tủm tỉm hướng về phía Lục Khải Phái nói: "Không vội. Ta mang theo chút điểm tâm, ngươi muốn nếm thử không?"
Lục Khải Phái nhìn đĩa bánh sữa lại có chút thất thần, lại hoảng hốt suy nghĩ tới kiếp trước. Nàng từ nhỏ đã cùng Lục Khải Thành lớn lên, hai người ăn dùng đều là giống nhau như đúc, này thoạt nhìn tựa hồ thực tốt, nhưng kỳ thật làm sao không phải đang bóp chết những điều nàng yêu thích đây? Nàng ăn chính là món Lục Khải Thành thích, nàng mặc chính là quần áo Lục Khải Thành thích, nàng trưởng thành hoàn toàn quyết định bởi một người khác!
Lục Khải Thành không thích đồ ngọt, chán ghét đồ ăn có sữa, sau khi nàng trọng sinh rốt cuộc cũng không chạm qua những điểm tâm này. Nàng đều cho rằng chính mình sẽ không còn thích, mãi đến khi Kỳ Dương tự tay đút một khối bánh vào miệng nàng...
Lục Khải Phái không có cách nào không thích Kỳ Dương, bởi vì nàng ấy ở bên người nàng, nàng mới chân chính minh bạch cái gì gọi là tùy tiện.
Kỳ Dương lại không biết tâm tình lúc này của Lục Khải Phái, nàng chỉ nhìn thấy nàng ấy thất thần. Nàng hoảng hốt nhớ tới các nàng đời trước, nàng ấy cười nói với mình rằng không thích đồ ngọt, không thích mùi sữa, nhưng khi nàng đem bánh sữa đút cho nàng ấy, biểu tình Lục Khải Phái nhỏ bé thay đổi một khắc kia khiến nàng thật sâu nhớ mãi.
Nhớ tới những việc này, Kỳ Dương bỗng nhiên có chút đau lòng, cũng không muốn lại nhìn thấy sắc mặt biến đổi mà lúc đó nàng đã coi là thú vị. Nàng không chờ Lục Khải Phái nói cự tuyệt, trước một bước đút khối bánh sữa vào trong miệng đối phương, rồi sau đó dường như không có việc gì hỏi: "Ta từ trong cung mang đến, ăn ngon sao?"
Ngoài dự kiến của Kỳ Dương, Lục Khải Phái không có thất thần không có hoảng hốt, nàng ấy chỉ nhẹ nhàng thưởng thức điểm tâm trong miệng. Sau đó ngẩng đầu, nhướng mày nhìn nàng rồi nở nụ cười tươi đẹp lại thuần khiết, hệt như ánh sáng mặt trời ấm ấp không hề khói mù: "Khá tốt, ta rất thích."
Cảnh tượng này hoàn toàn bất đồng với cảnh tượng lúc trước, ngược lại khiến cho Kỳ Dương trong nháy mắt hoảng hốt.
Trong lòng mơ hồ xuất hiện một ý niệm, nhanh đến mức làm người ta không thể nắm bắt được, đến khi Kỳ Dương lấy lại tinh thần, ý niệm chợt lóe kia sớm đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Nàng có chút để ý, nhưng cũng không có miệt mài theo đuổi, nàng thoải mái hào phóng đem toàn bộ bánh sữa đều đưa tới trước mặt Lục Khải Phái, nói với nụ cười lấy lòng mà chính nàng đều chưa từng phát hiện: "Đều cho ngươi, ta ngày mai sẽ còn lại mang cho ngươi."
Lục Khải Phái cười cười, thoải mái tiếp nhận lấy sự lấy lòng của công chúa điện hạ. Cũng không biết có phải hay không kiếp trước làm được thuận tay, lúc nàng tiếp nhận đĩa bánh cũng tự nhiên mà lấy một khối bánh sữa đưa tới bên môi Kỳ Dương.
Bánh sữa trắng như tuyết đụng phải đôi môi hồng nhuận của Kỳ Dương, son môi ở trên phiến bánh trắng kia tăng càng tăng thêm một mạt hồng bắt mắt...
Lục Khải Phái lúc này mới ý thức được chính mình tựa hồ quá phận, nàng có chút xấu hổ muốn thu hồi điểm tâm, kết quả lại bị bàn tay mềm mại tinh tế kia bắt được. Sau đó Kỳ Dương nhìn nàng chớp chớp mắt, cúi đầu, đem khối bánh sữa trong tay nàng cắn vào trong miệng.
Không biết cố ý vẫn là vô tình, cánh môi mềm mại đụng phải đầu ngón tay như ngọc, Lục Khải Phái cả kinh đột nhiên rút tay về. Tai nàng nóng rang, lúc này nhịp tim bỗng nhiên cũng hỗn loạn, đặc biệt khi nàng rũ mắt nhìn thấy đầu ngón tay chính mình cũng nhiễm một mạt hồng càng có một loại cảm xúc khó lòng giải thích lần nữa lên men trong lòng nàng. Nàng muốn thong dong nhưng lại mạc danh hoảng loạn.
Kỳ Dương chậm rãi thưởng thức bánh sữa trong miệng, những điểm tâm mà trước đây nàng cảm thấy rất đỗi bình thường giờ phút này lại tràn đầy ngọt ngào trong khoang miệng. Nàng thích Lục Khải Phái hoảng loạn cùng thẹn thùng, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, thậm chí sung sướng nheo lại mắt còn cất giấu trong đó chút mừng thầm.
Phò mã của nàng, vẫn luôn là người thích thẹn thùng như vậy...
Như lệ thường đùa giỡn phò mã nhà mình một hồi, bất giác nhận ra quan hệ hai người lại tiến thêm một bước khiến cho tâm tình Kỳ Dương rất tốt. Nàng tuân thủ quy tắc "Tuần tự tiệm tiến" [1], không làm thêm, chỉ để lại đề thi thứ hai của kỳ thi mùa xuân rồi sau đó thong thả ung dung rời đi khỏi phòng.
[1] Tuần tự tiếm tiến (循序渐进): một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là tiến hành dần dần theo một trình tự, từng bước nhất định.
Chỉ để lại Lục Khải Phái ngồi ở thư phòng phát ngốc một hồi lâu, dẫu là bánh sữa hay đề thi đều tạm thời bị nàng vứt ra sau đầu.
Dưới ánh nắng ban mai rực rỡ, thiếu niên trộm ấn vào vị trí trái tim mình, hết nhíu mi nghi hoặc rồi lại mờ mịt.
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Khải Phái (chần chờ): Hôm nay nhịp tim của ta có chút bất thường...
Kỳ Dương (nghiêm trang): Đúng vậy, chính là cảm giác khi trái tim rung động.
Danh sách chương