Bên trong Đại Lý Tự, đèn trong phòng Lục Khải Phái sáng suốt một đêm.

Kỳ Dương đêm nay không có hồi cung, cũng không có quay về biệt viện, nàng lưu lại trong phòng Lục Khải Phái, cùng nàng ấy thắp nến tâm sự suốt cả một đêm. Từ thế lực Lục gia cho tới an bài sau này, suy xét mọi chuyện chu đáo kĩ càng, thậm chí không thể an bài chỉ trong một đêm được.

Đến khi trời sáng, dù cho ban đầu hai người nghị sự hăng hái gấp trăm lần, nhưng thức trắng một đêm cũng đều trở nên có chút mệt mỏi. Đặc biệt là Lục Khải Phái, mấy ngày gần đây, tuy nàng không cần tiếp tục đi theo người khác tra án, nhưng mỗi ngày vẫn cần phải điểm mão, thậm chí bởi vì có nhiều người tham gia tra án, nên sự vụ ở Đại Lý Tự yêu cầu nàng xử lý càng nhiều.

Nhìn thấy ánh sáng nhàn nhạt ẩn hiện bên song cửa sổ, hai người cũng ngừng câu chuyện. Lục Khải Phái nói: "Điện hạ, canh giờ không còn sớm, để ta đưa người ra ngoài. Lúc này, người tới làm việc cũng ít, cũng miễn cho bị người khác bắt gặp."

Hai người thanh giả tự thanh [1], nhưng Kỳ Dương rốt cuộc cũng ở trong phòng nàng suốt một đêm, nếu như thật sự bị người khác nhìn thấy, không biết chừng sẽ nói cái gì.

[1] "Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc" người ngay thẳng, thật tâm mình thì không cần phải nghĩ bàn, không cần khuếch trương, không cần phải giải thích mà tự nội tại trong việc mình là ngay thẳng.

Kỳ Dương cũng không miễn cưỡng, nàng bưng chén trà rồi uống một ngụm trà đặc, gật đầu đáp ứng. Chỉ là trước khi đi còn không yên tâm, lại dặn dò một câu: "Những gì mà chúng ta bàn bạc, ngươi nhớ rõ đừng nói cho người khác, ai đều không được!"

Lục Khải Phái đứng dậy tiễn nàng, nghe vậy thì bất đắc dĩ cười. Xem ra, nàng thẳng thắn quá dứt khoát, công chúa điện hạ là thật xem nàng như ngốc tử. Chuyện quan trọng nguy hiểm tới tính mạng như vậy, ngoại trừ nàng ấy, nàng sao lại có thể nói với người khác?

Nàng bất đắc dĩ, nhưng vẫn trịnh trọng đáp: "Đã biết, ta đều nghe theo điện hạ."

Kỳ Dương hài lòng, khi nàng đứng dậy đi ra ngoài thì thấy đáy mắt Lục Khải Phái hơi xanh đen, có chút đau lòng nói: "Là ta quá nóng vội, đợi đến ngày hưu mộc lại hẹn ngươi nói chuyện. Ngươi làm việc ở Đại Lý Tự cảm thấy như thế nào, có được lười biếng ngủ thêm không?"

Lục Khải Phái nghe nàng nói như vậy thì suýt nữa bật cười, đường đường là công chúa điện hạ, nhưng lại cổ vũ thần hạ lười biếng ngủ thêm! Tuy nhiên, cũng may nàng còn không có ngốc đến mực thật sự cười Kỳ Dương, liền chỉ lại cười nói: "Điện hạ chớ ưu, ta biết hiện tại nên làm cái gì."

Kỳ Dương đương nhiên nhìn ra ý cười trong mắt nàng, lập tức cũng không hề nói cái gì. Khi nàng xoay người rời khỏi, trong mắt nàng cũng không ảo não, ngược lại cũng xuất hiện hai phần ý cười. Nói chuyện suốt một đêm, hai người trải qua không qua thoải mái, cũng là đến giờ phút này nàng mới thấy trong mắt Lục Khải Phái ý cười thuần nhiên. Cười như thế thì thật tốt, so với lúc nào cũng mặt ủ mày ê thì khiến người ta yên tâm hơn hẳn.

Đại Lý Tự tra án chẳng phân biệt thời gian, cửa chính tùy thời đều có quan lại ra vào. Bởi vì tránh người, cũng vì bớt chút phiền toái, Lục Khải Phái một đường đưa Kỳ Dương đến cửa hông.

Nàng còn tưởng rằng, chính mình đưa người ra ngoài bằng cửa sau, còn phải đi ra ngoài tìm xa phu lại đây tiếp người. Nhưng mà xa phu của công chúa điện hạ hiển nhiên thực cơ linh, Lục Khải Phái mới vừa mở ra cửa hông liền thấy chiếc xe ngựa quen thuộc dừng ở trên đường.

Điều này làm cho Lục Khải Phái yên tâm rất nhiều, nàng tránh ở một bên để Kỳ Dương tiện đi qua, đồng thời dặn dò: "Điện hạ một đêm không ngủ, sau khi hồi cung cũng sớm chút nghỉ ngơi đi, có một số việc không thể vội vàng được."

Kỳ Dương bước qua Lục Khải Phái, nghe vậy thì không tỏ ý kiến.

Trên thực tế, sự tình Lục Khải Phái tối hôm qua công đạo tuy không tính nhiều, nhưng sự tình quan trọng, chân chính muốn xử lý cũng thật phiền toái. Gần ngay trước mắt đã có chuyện phóng chạy sứ thần Vinh Quốc, không chút dấu vết nào, có thể tra được tung tích của bọn họ đã là chuyện rắc rối, càng miễn bàn đến thế lực sau lưng Lục gia khiến cho nàng kiêng kỵ... Hiển nhiên giờ phút này, công chúa điện hạ không thể nhàn hạ.

Lục Khải Phái thấy phản ứng của Kỳ Dương cũng biết thái độ của nàng ấy, có chút ảo não chính mình lại để nàng ấy thêm phiền toái

Đang nghĩ ngợi, Kỳ Dương vốn đã ra cửa bỗng nhiên quay đầu lại, gọi nàng một tiếng: "Phò mã."

Lục Khải Phái nhất thời không phản ứng kịp, theo bản năng ngẩng đầu, nháy mắt lên tiếng: "Hả?"

Ánh mắt Kỳ Dương hơi lóe lóe, nhưng chưa nói cái gì, chỉ bình tĩnh: "Không có việc gì. Ta đi rồi, ngươi cũng trở về đi."

Lục Khải Phái gật gật đầu, nhìn theo Kỳ Dương bước lên xe ngựa, lại nhìn theo xe ngựa đi xa và biến mất ở cuối phố. Nàng lúc này mới đóng lại cửa hông, một lần nữa đi đến phòng mình, định rửa mặt, thay đổi một bộ xiêm y đi điểm mão.

Ngẩn ngơ giữa chừng, đầu óc đờ đẫn trì độn rốt cuộc cũng phản ứng kịp, lúc nãy Kỳ Dương không gọi nàng là "A Phái", mà là gọi "Phò mã". Hơn nữa, nàng còn theo bản năng đáp lại... Công chúa điện hạ sẽ không cảm thấy nàng tự luyến, hiện tại liền tự cho mình là phò mã chứ?!

Lục Khải Phái bỗng nhiên giơ tay che mặt lại, biểu tình giống như là bị đau răng.

- --

Kỳ Dương đến như một cơn gió, lại rời đi như một cơn gió. Ngoại trừ đêm hôm đó thắp nến tâm sự suốt cả đêm, Lục Khải Phái ở Đại Lý Tự sinh hoạt vẫn thản nhiên như cũ, phảng phất chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, nàng cũng chưa từng đem bí mật của mình nói với người thứ hai.

Chỉ là lời đã nói, chuyện đã làm, chung quy vẫn sẽ lưu lại dấu vết.

Vào ngày thứ ba sau khi Kỳ Dương rời khỏi, mấy nha môn ở Đại Lý Tự liên hợp lại điều tra, đoàn sứ thần Vinh Quốc biến mất ở Tứ Phương Quán rốt cuộc bị bọn họ tìm thấy tung tích. Khi biết người đã ra kinh đi về phương Bắc, hoàng đế thế nhưng không để người đuổi theo, rốt cuộc sau khi tin tức truyền ra, đem người đuổi theo cũng sẽ không thay đổi được gì. Vì thế hắn chỉ ở triều hội phân phó Binh Bộ cùng Hộ Bộ chuẩn bị chiến tranh, lại khiến người truyền một đạo thánh chỉ đi biên quan cảnh báo.

Lương Quốc cùng Nhung địch chưa bao giờ chân chính ngừng chiến, nhưng đại chiến trước mắt chạm vào là nổ ngay, toàn bộ triều đình nhất phái thận trọng.

Trong lúc đó, Tam hoàng tử lại đứng dậy, dõng dạc hùng hồn thỉnh chiến: "Phụ hoàng, lần này đại chiến không tầm thường, vì phòng biên quan tướng sĩ chậm trễ, nhi thần thỉnh chỉ trước đến Bắc Cương đốc chiến."

Trước đây, vì chuyện Kỳ Dương hòa thân Vinh Quốc, Tam hoàng tử nhảy nhót lung tung chọc cho hoàng đế rất là không vui. Nhưng cho tới bây giờ, rốt cuộc vật đổi sao dời, hơn nữa Thái Tử dạo gần đây làm việc bất lợi, sự kiêu ngạo bị đè nén của hắn lại bùng lên.

Lần này đến Bắc Cương, nói là đốc chiến, không bằng nói hắn là vì binh quyền mà đi.

Cả triều văn võ phần lớn trong lòng đều minh bạch, sao có thể không nhìn ra tâm tư của Tam hoàng tử? Lập tức có người tán thành, có người trầm mặc, lại nhìn Thái Tử điện hạ đứng ở phía trên, lại mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, rũ mắt căn bản không muốn phản ứng.

Hoàng đế nhìn Tam hoàng tử, lại nhìn Thái Tử, vốn là muốn cho Thái Tử nhân cơ hội này đến quân doanh tích cóp chút uy vọng. Nhưng nghĩ lại, lần này đại chiến xác thật khác với dĩ vãng, cũng không biết biên quan ứng đối như thế nào. Thiên kim chi tử vẫn phải cẩn thận, nên là thôi.

Nghĩ như vậy, hoàng đế gật đầu, lên tiếng: "Chuẩn."

Bản thân Tam hoàng tử cũng chưa nghĩ có được vị trí giám quân dễ dàng như vậy, nhất thời kinh hỉ vạn phần. Hắn vội vàng cảm tạ hoàng đế, trước khi lui về chỗ lại liếc mắt nhìn Thái Tử, trong ánh mắt tràn đầy đắc ý.

Cho dù đã lui về, hắn cũng không khỏi nghĩ, bản thân mới vừa rồi thỉnh chiến vô cùng hiên ngang lẫm liệt, thế nhưng Thái Tử ngay cả một câu thỉnh chiến cũng không dám nói. So sánh hai người, phụ hoàng cùng triều thần chắc chắn nhìn ra Thái Tử nhút nhát, bất kham giang sơn. Chờ đến khi hắn ở Bắc Cương kiến công lập nghiệp, đem những cái đó man di đánh lui, khi trở về tất nhiên sẽ càng vinh quang, Thái Tử này đè ép hắn hai mươi năm, liền cũng có thể dọn sạch...

Càng nghĩ càng vui mừng, nhưng hắn lại không nghĩ tới lần này đi biên quan hung hiểm.

Mãi đến khi triều hội tan đi, bên người Tam hoàng tử thực mau đã có nhiều người vây quanh. Có người chúc mừng hắn, cũng có người chúc hắn kỳ khai đắc thắng, càng có người thuần túy rạng rỡ, chúng thần giống như những ngôi sao bao vây mặt trăng, vây quanh hắn bước ra Tuyên Chính Điện.

Trước khi ra khỏi cửa điện, hắn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Thái Tử lạnh lùng một người độc hành, vì thế càng thêm đắc ý.

Việc Tam hoàng tử thỉnh chiến muốn đi Bắc Cương, mãi đến nửa buổi chiều mới truyền đến tai Kỳ Dương, mà còn là do phi tần và mẫu phi của Tam hoàng tử khắp nơi tuyên dương. Biết được tin, Kỳ Dương đi một chuyến đến Đông Cung, chính miệng hỏi rõ Thái Tử từ đầu đến cuối.

Thái Tử nói với nàng, cũng không thèm để ý Tam hoàng tử hôm nay nổi bật cực kỳ, ngược lại có chút buồn cười nói: "Hoàng muội hiện giờ nhưng thật ra càng thêm quan tâm chính sự, dĩ vãng cũng không thấy ngươi vì chuyện triều chính mà chạy đến nơi này của cô."

Kỳ Dương chớp chớp đôi mắt, đáp: "Rốt cuộc ta cũng trưởng thành, hoàng huynh cũng không thể luôn xem ta là tiểu hài nhi." Nói xong rồi lại đứng đắn nói: "Huống chi ta hỏi những chuyện này cũng không phải là vì chính vụ, mà là vì hoàng huynh nha. Bắc Cương đang chiến loạn, Vinh Quốc thì toàn man di hung hãn, thật muốn đánh cũng không biết cảnh tượng sẽ như thế nào. Trên chiến trường đao mũi không có mắt, làm giám quân cũng sẽ nguy hiểm."

Thái Tử sau khi nghe xong thì bắn trán nàng một cái, cười mắng: "Vậy mà ngươi không lo lắng Tam hoàng huynh của ngươi ở trên chiến trường gặp nạn."

Kỳ Dương nghe được danh hào Tam hoàng tử liền bĩu môi, dáng vẻ không thèm nhắc tới: "Người ta đây là tự thỉnh mà đi. Hắn có mưu tính, dù có hung hiểm thì sao có thể nghe được người ngoài khuyên nhủ."

Thái Tử đối với thái độ của Kỳ Dương cũng không ngoài ý muốn, hai huynh muội này từ nhỏ đã thích cạnh tranh, chuyện hòa thân lúc trước Tam hoàng tử cũng hoàn toàn chọc giận Kỳ Dương, hiện giờ gần như là như lửa với nước.

Đương nhiên, Tam hoàng tử dã tâm bừng bừng, Thái Tử cũng hoàn toàn không nghĩ điều giải quan hệ của đệ đệ với muội muội.

Nhưng trong lòng Kỳ Dương lại nghĩ đến chuyện khác. Nàng hiện giờ biết sau lưng Lục gia liên can đến Vinh Quốc Tạ Viễn, nhìn lại mọi chuyện của kiếp trước thì minh bạch. Kiếp trước, Tam hoàng tử cùng Lục Khải Thành rất thân thiết, sau khi người chết còn vì hắn làm khó làm dễ nàng, thậm chí cuối cùng còn khiến nàng bị phụ hoàng ghét bỏ, lại bị người hãm hại, trong đó đều có dấu vết của hắn.

Khi đó, Tam hoàng tử ở trong triều như mặt trời ban trưa, mà Thái Tử đã qua đời, hắn căn bản chỉ là thiếu danh phận trữ quân mà thôi. Ngắn ngủn mấy năm, một hoàng tử đã từng chí lớn nhưng tài mọn liền biến hóa như vậy, người ở sau lưng chỉ đạo hắn là ai?

Kỳ Dương đã từng không rõ, nhưng hiện tại cũng nhìn thấy một vài.

Lại nói đến Thái Tử, kiếp trước Bắc Cương cũng không có phát sinh quốc chiến, Thái Tử cũng chỉ đi biên quan tích góp uy vọng trong quân. Nào biết, chỉ là sau một trận đánh nhỏ, hắn không may bị mũi tên bắn thủng đầu gối, từ đây bị tật ở chân.

Thái Tử sinh ra tôn quý, từ nhỏ đã thông tuệ hiển đạt được mọi người tôn sùng, sau khi bị thương tàn tật thì sinh ra chênh lệch lớn. Hơn nữa có người ở sau lưng quạt gió thêm củi, dần dần liền sinh ra khúc mắc. Cuối cùng, ngay khi hoàng đế không có tâm tư phế truất Thái Tử, hắn thế nhưng trước một bước buồn bực mà chết.

Xảy ra chuyện như vậy, không đề cập tới chuyện Thái Tử bị thương ẩn giấu vô số âm mưu ở phía sau, Kỳ Dương đều không yên tâm để hắn lại đến chiến trường. Hiện giờ có Tam hoàng tử tự thỉnh mà đi, Kỳ Dương tất nhiên là vui, rồi lại không khỏi suy nghĩ, không có Lục Khải Thành, hắn vẫn sẽ cấu kết với Tạ Viễn sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Khải Phái (che mặt): Xong rồi, đáp ứng quá nhanh, điện hạ hẳn cho rằng ta tự luyến!

Kỳ Dương (....): Không nghĩ tới chuyện này nữa được không? Ta chỉ là hoài nghi ngươi là phò mã của ta trọng sinh mà thôi.

Lục Khải Phái (!!!): Bên bờ vực ngã ngựa điên cuồng dò xét...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện