Khi Lục Khải Phái quay về công chúa phủ thì sắc trời đều đã tối đen.

Kỳ Dương tất nhiên là đang đợi nàng, vừa thấy nàng trở về liền hỏi: "Sao nàng trở về muộn như vậy, Sở Vương huynh tìm nàng nói chuyện gì sao?"
Lục Khải Phái nhìn thấy Kỳ Dương trước tiên lập tức cáo trạng: "Sở Vương người này thật đúng là keo kiệt, bữa tối mời ta đến Đào Nhiên Cư, cư nhiên chỉ điểm một bình nước trà, thậm chí cũng không mời ta ăn cơm." Nói xong, nàng bày ra vẻ mặt đáng thương vô cùng nhìn Kỳ Dương: "A Ninh, ta đói bụng."
Kỳ Dương nghe vậy, nơi nào còn lo lắng mục đích của Sở Vương, vội không ngừng phân phó Chỉ Đinh đi truyền đồ ăn.

Thật ra, khi biết được phò mã bị Sở Vương hẹn đến Đào Nhiên Cư, ai còn có thể nghĩ nàng ngay cả cơm cũng chưa ăn? Trước mắt công chúa sớm đã dùng qua bữa tối, trong phòng bếp cũng không chuẩn bị đồ ăn, muốn truyền thiện thì bây giờ mới làm, còn phải chờ một chút.

Trong lòng Lục Khải Phái nhiểu rõ, sau khi đổi sang một thân thường phục, nàng tự mình lấy điểm tâm trên bàn lót bụng.

Kỳ Dương thấy nàng như thế, cũng nhịn không được đi theo oán trách Sở Vương keo kiệt, càng thêm thương tiếc phò mã nhà mình.

Tuy nhiên đề tài xoay hai vòng vẫn là quay về: "Hôm nay rốt cuộc sao lại thế này?"
Lục Khải Phái làm nũng xong cũng không gạt nàng, lập tức vừa ăn bánh sữa vừa nói cho Kỳ Dương hết mọi chuyện hôm nay.

Sau khi nghe được, Kỳ Dương trước nhịn không được mà bật cười: "Xem ra ta lúc nãy thật trách oan Sở Vương huynh.

Hắn không phải keo kiệt mà là bị nàng làm cho tức no rồi, cũng quên mất phải dùng bữa tối."
Khóe môi Lục Khải Phái hiện lên ý cười, dáng vẻ kia mạc danh có hai phần đắc ý.

Kỳ Dương cười đủ rồi thì thuận tay vê một khối bánh sữa đưa tới bên môi Lục Khải Phái, lại hỏi: "Sở Vương người nọ, tự cho là thông minh, nàng vốn không nên để ý đến hắn.


Hiện nay nháo đến tình cảnh như vậy, nàng tính toán giải quyết thế nào?"
Lục Khải Phái thuận theo cắn bánh sữa nàng đưa tới, rồi sau đó rũ đôi mắt nghĩ nghĩ, liền nói: "Thân thể Thái Tử ngày càng sa sút, mấy vị hoàng tử càng ngồi không yên.

Theo như ta thấy, bây giờ cũng là lúc giết gà dọa khỉ một phen."
Vụ án Khánh châu thứ sử nói lớn thì không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ, ít nhất lấy kinh nghiệm ba năm Lục Khải Phái ở Đại Lý Tự mà nói, vụ án này không có chỗ nào là có thể kinh động nàng.

Chức quan thứ sử một châu kỳ thật cũng không tính là nhỏ, đặc biệt đối với đám người Sở Vương, bọn họ căn bản không nắm được nhiều quyền lợi trong triều, vì vậy chỉ có thể dồn hết công phu tại địa phương.

Sở Vương không dễ dàng thu nạp được một tên thứ sử, càng quan trọng là hắn lần này nếu có thể che chở được Khánh Châu thứ sử, người khác nhất định sẽ xem trọng hắn thêm ba phần, tương lai hắn lại muốn thi triển thủ đoạn thu nạp nhân tâm cũng sẽ dễ dàng rất nhiều.

Ngoài ra, đem Lục Khải Phái kéo xuống nước cũng là hắn mưu tính một phen.

Nếu Lục Khải Phái lần này thật sự giúp hắn, như vậy việc này tương lai có một thì sẽ có hai, hắn nắm được càng nhiều nhược điểm của nàng cũng xem như là đem tay cắm vào Đại Lý Tự.

Nếu như bằng không, hắn đem cái gọi là "chứng cứ" đưa cho Kỳ Dương, lại để Nam Bình đi ra ngoài truyền một phen, chia rẽ đôi phu thê ân ái hài hòa này!
Lợi ích ba năm buộc chặt, đừng nhìn Lục Khải Phái hiện giờ chỉ oa ở Đại Lý Tự làm Thiếu Khanh, sau lưng nàng liên hệ không ít thế lực một mạch của Thái Tử.

Nếu khiến nàng cùng Kỳ Dương, thậm chí một hệ của Thái ly tâm, như vậy đối với đám người Sở Vương, chỗ tốt cũng chưa chắc liền ít đi.

Vợ chồng son đều minh bạch những chuyện này, Kỳ Dương lắc đầu thở dài: "Mấy vương huynh này của ta, quả thực không có ai là thông minh.

Hắn cứ như vậy trông mong đưa nhược điểm tới chỗ của nàng, Khánh Châu thứ sử còn không tính, hắn thế nhưng cũng phải đem bản thân đi vào mới cao hứng."
Lục Khải Phái cười tủm tỉm ôm người vào lòng: "Ta phải đào một cái hố to cho hắn mới được"
- --
Giữa tháng ba, Khánh Châu thứ sử bị truy bắt vào kinh, biết hắn là môn hạ của Sở Vương, ai ai cũng đều chờ xem Sở Vương náo nhiệt.

Lục Khải Phái vẫn ở Đại Lý Tự tra án, thư Sở Vương gửi từ 2-3 ngày một phong, hiện giờ đã mỗi ngày một phong thúc giục, dường như sợ không ai biết nàng cùng Sở Vương có điều liên hệ.

Kỳ Dương gần đây cũng thật bực bội.

Ngày xuân hoa nở rộ, nàng liền gặp Nam Bình nhiều vài lần, người sau mỗi khi thấy nàng đều là dáng vẻ cằm hướng lên trời, ánh mắt nhìn nàng càng cao cao tại thượng, lộ ra vẻ đắc ý không che giấu được.

Nói thật, Kỳ Dương từ trước đến nay còn chưa từng bị ai đối đãi như vậy, trong lúc nhất thời cơ hồ muốn cười nhạo nàng ta.

Rốt cuộc, sự kiên nhẫn của Kỳ Dương khô kiệt.

Khi chạng vạng, nàng giữ chặt Lục Khải Phái mới vừa hồi phủ, liền hỏi: "Nàng đã đào hố xong chưa?"
Lục Khải Phái chợt nghe lời này thì ngẩn ra một chút, đến khi phản ứng lại thì lập tức trấn an, cười cười: "Gần xong rồi.

Tuy nhiên, điện hạ nếu là chờ không kịp, ngày sau liền có triều hội, trước tiên cho bọn họ sốt ruột trong chốc lát được không?"
Kỳ Dương tất nhiên tán thưởng, quay đầu liền buông xuống việc này.

Hai ngày sau là đã tới triều hội, Lục Khải Phái đứng yên ở hàng, liền có ngự sử chủ động đứng ra buộc tội.


Đối tượng bị buộc tội tất nhiên là Sở Vương, tội danh đó là Sở Vương thu nhận hối lộ, cùng thần xem mạng người như cỏ rác, chiếm gia sản và đồng ruộng của bá tánh.

Chứng cứ từng vụ từng việc cứ như vậy bày ra, không những đem Sở Vương cùng Khánh Châu thứ sử cột vào nhau, còn đem người xúi giục biến thành Sở Vương.

Sở Vương đương điện biện giải, nề hà hắn vốn không được hoàng đế sủng ái coi trọng, chứng cứ trước mặt lại vô cùng xác thực.

Hoàng đế giận tím mặt, cũng không nghe hắn giảo biện, lập tức liền mệnh Vũ Lâm đem người áp tải về vương phủ cấm túc, lại lệnh Đại Lý Tự tra rõ vụ án này.

Trước khi bị mang đi, Sở Vương nhìn về phía Lục Khải Phái, trong mắt tràn đầy hoảng loạn xin giúp đỡ, nào còn vênh váo hung hăng như lúc trước?
Lục Khải Phái nhìn Sở Vương bị Vũ Lâm mang đi, nàng yên lặng thu hồi ánh mắt, cũng không tỏ ý kiến.

Ban đêm cùng ngày, công chúa phủ liền nghênh đón khách nhân, là Nam Bình.

Nam Bình và Sở Vương đều không phải đồng bào cùng mẫu, nhưng cũng giống như Thái Tử và Kỳ Dương, trong cung hoàng tử cùng công chúa phần nhiều đều theo nhóm.

Đặc biệt là những ai không có đồng bào huynh muội, sớm kết thành liên minh với nhau, cùng nhau tiến lùi cũng có thể khiến ngày tháng trôi qua tốt hơn.

Hiện giờ Sở Vương gặp nạn, Nam Bình đương nhiên cũng không thể đứng ngoài cuộc.

Lần này nàng đến đều không phải là vì Kỳ Dương, mà là vì phò mã, thế nhưng nàng cũng mang thân phận công chúa, làm sao có thể ở cùng một chỗ với phò mã tỷ muội mình?
Cho nên cuối cùng cũng không thể tránh đi Kỳ Dương, vì vậy ba người ngồi chung ở phòng khách.

Kỳ Dương tùy tay pha trà, lẳng lặng mà thưởng thức khuôn mặt khó coi của Nam Bình ở phía đối diện.

Trà cuối cùng cũng nấu xong, ba người đều rót một chén, nàng lúc này mới không chút hoang mang hỏi: "Hoàng tỷ ban đêm đến phủ của ta, không biết là vì chuyện gì?"
Nam Bình không còn cao cao tại thượng với Kỳ Dương như mấy ngày gần đây.

Nàng nhấp chặt môi nhìn về phía Lục Khải Phái, lại thấy Lục Khải Phái không nhanh không chậm uống nước trà, ngẫu nhiên liếc nhìn Kỳ Dương, trong mắt vẫn là tràn đầy tình ý, dáng vẻ không coi ai ra gì của hai người vẫn rất là chói mắt.

Hai người các nàng có thể chờ, nhưng Nam Bình lại không chờ được, nàng không chạm đến chén trà mà Kỳ Dương rót, liền đi thẳng vào vấn đề: "Triều hội hôm nay, Sở Vương huynh bị người mưu hại, hiện giờ án kiện đã giao cho Đại Lý Tự thẩm tra xử lí, mong rằng Lục Thiếu Khanh nắm rõ."
Nam Bình nói đến hai chữ "nắm rõ" cực kì nặng nề, hiển nhiên là muốn ám chỉ.

Lục Khải Phái lại dường như không hiểu, bình tĩnh gật đầu nói: "Công chúa yên tâm, ta tự nhiên sẽ xử lý công bằng."
Nam Bình nhìn nàng, dưới ngọn đèn dầu lay động, trên mặt thanh niên tuấn tú tràn đầy bình tĩnh, một câu "xử lý công bằng" hiển nhiên cũng không phải vọng ngôn.

Trong lòng nàng bỗng nhiên càng bất an, bàn tay giấu ở trong tay áo cũng nhịn không được nắm lại, trên mặt còn nỗ lực duy trì trấn định: "Sở Vương là vô tội, hắn bị người mưu hại, tin tưởng Lục Thiếu Khanh nhất định có thể cho hắn công đạo, đúng không?"
Lục Khải Phái bật cười, nàng cười rộ lên liền tựa như trời quang trăng sáng, khiến không ít người bị hấp dẫn: "Sở Vương điện hạ nếu là vô tội, Đại Lý Tự tất nhiên sẽ trả công bằng cho hắn, công chúa cứ yên tâm đi."
Nam Bình cũng bị dung sắc của nàng làm lung lay, ý thức được Lục Khải Phái hôm nay hai lần mở miệng đều thoái thác.

Nàng cũng không giống như lời Sở Vương nói, bởi vì nhược điểm bị quản chế, ngược lại còn có thái độ bỏ đá xuống giếng!
Nhìn Lục Khải Phái, lại nhìn Kỳ Dương ở bên cạnh vẫn luôn bình tĩnh, trong lòng Nam Bình chợt có chút phát lạnh.

So với Sở Vương, Nam Bình hiển nhiên càng thiếu kiên nhẫn.


Đối mặt với dáng vẻ thờ ơ của Lục Khải Phái, nàng rốt cuộc nhịn không được bật thốt lên: "Lục Khải Phái, ngươi cho rằng Sở Vương huynh nếu là có việc, ngươi liền có thể kê cao gối mà ngủ sao?"
Lục Khải Phái nghe vậy thì khẽ cười một tiếng, vẫn không dao động: "Lục mỗ từ trước đến nay đều kê cao gối mà ngủ, cùng Sở Vương điện hạ có quan hệ gì chứ?"
Kỳ Dương nghe hai người đối thoại cũng không ngắt lời, dường như hoàn toàn không quan tâm lời nói hai người đều sắc bén.

Thấy Lục Khải Phái uống hơn phân nửa nước trà, nàng còn thay nàng ấy rót đầy, phu thê hòa thuận khiến người xem ngứa răng.

Nam Bình rốt cuộc đứng lên, cũng không hề che giấu: "Lục Khải Phái ngươi làm chuyện tốt vừa không sợ để người khác biết, vậy ta đây liền nói cho hoàng muội nghe." Nàng nói rồi nhìn Kỳ Dương, trên mặt lại lộ ra nụ cười mỉa mai: "Hoàng muội tốt của ta, ngươi có lẽ còn không biết, phò mã của ngươi đem tư sinh tử của hắn mang về công chúa phủ, ngươi thế nhưng lại thay hắn dưỡng đến vui vẻ như vậy?"
Không có kinh hoảng thất thố, cũng không có giận tím mặt như dự đoán, Kỳ Dương nâng chung trà lên lẳng lặng uống một ngụm, đáp: "Lục Sanh rất là đáng yêu, ta dưỡng cũng cảm thấy rất là vui vẻ."
Nam Bình nghe vậy thì ngơ ngẩn, chợt hơi hơi híp mắt: "Ngươi không tin ta?"
Kỳ Dương uống trà không nói, ánh mắt nhìn nàng tựa như đang xem một vai hề đang nhảy nhót.

Nam Bình tức giận liền nói ba từ hảo, nhưng nàng tự nhận bản thân tự tin mười phần, tiếp tục nói: "Ngươi nếu không tin ta, thì có thể tin những chứng cứ này chứ?" Nàng nói, từ trong tay áo lấy ra một xấp giấy, lại nói: "Nếu không tin, ta còn có nhân chứng."
Kỳ Dương tiếp nhận tờ giấy mà Nam Bình nén giận ném tới, Lục Khải Phái cũng tò mò tiến đến cùng xem với nàng.

Lại thấy một xấp giấy này phần lớn là lời chứng, có đại phu năm đó thay Lục Khải Thành khám bệnh, cũng có bà đỡ đỡ đẻ Lục Sanh, có không ít lời khai của nhiều người, cơ hồ đều tra xét mọi chuyện trước và sau khi Lục Sanh sinh ra.

Đáng tiếc trong đó không có lời chứng của người hầu Lục gia.

Nếu không, Sở Vương cùng Nam Bình ít nhất có thể biết được một chút, đó là nương thân Lục Sanh từ trước đã hầu hạ trong phòng Lục Khải Thành, một chút cũng không liên quan đến Lục Khải Phái.

Lục Khải Phái xem xong thì cảm khái một câu: "Tề bá trị gia thật đúng là cực nghiêm."
Kỳ Dương gật đầu tán đồng, nhìn xấp giấy mà Nam Bình gọi là chứng cứ, ngay cả đuôi lông mày nàng cũng chưa hề nâng lên một chút.

Hai người này phản ứng không mặn không nhạt hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Nam Bình, đặc biệt Nam Bình rất chú ý đến Kỳ Dương nên cũng hiểu rất rõ nàng ta.

Nàng nhìn biểu tình Kỳ Dương liền biết, nàng ta không phải vờ gồng mình ở trước mặt nàng, mà là thật sự không để chuyện này vào lòng.

Thế nhưng tại sao lại như vậy? Là còn không tin nàng sao? Nhưng nàng có chứng cứ rành rành như thế, mà phò mã ngay cả biện bạch đều không có một câu, Kỳ Dương tín nhiệm nàng như vậy sao? Nam Bình không tin, người ở trong hoàng cung không ai là không cảnh giác!
Kết quả lại nghe Kỳ Dương nhàn nhạt nói: "Liền tính những chuyện này là thật thì lại thế nào? Lúc đó phò mã còn chưa tứ hôn với ta."
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Bình (nôn ra máu): Ta vậy mà chưa bao giờ biết Kỳ Dương lại rộng lượng như thế?!
Kỳ Dương (xem thường): Bởi vì là giả, ta tất nhiên sẽ rộng lượng.

Lục Khải Phái (ngoan ngoãn): Kỳ thật ta càng thích điện hạ không rộng lượng hơn....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện