Khi đến buổi chiều, Phan An rốt cục cũng tỉnh.

"Như thế nào...... A......" - Phan An cảm giác sau gáy một trận tê dại, toàn thân vô lực.

"Ngươi tỉnh rồi sao? Uống nước đi." Tư Vực bưng chén nước đút cho Phan An.

"Ân, cám ơn." Phan An nói.

"Đản Đản, lại đây xem hắn thế nào." Tư Vực.

Đản Đản nghe vậy, liền đi đến bắt mạch.

"Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi, Phan Đại Ca nội công tốt như vậy, tự mình điều dưỡng một chút thì tốt rồi, ta đi gọi chút thức ăn." Đản Đản nói xong liền đi ra.

Trầm mặc một lát.

"Ách...... Ta......" - Lúc này, Phan An dường như nhớ tới một việc trước lúc hôn mê, "Việc này..... Ta ngủ bao lâu rồi?"

"Hai ngày rồi." Tư Vực bình tĩnh nói.

"Hai ngày? Vậy...... Đêm đó......" Phan An có chút khó xử, nhớ tới một màn hôm ấy liền xấu hổ đến không nói nên lời.

"Đêm đó là Đản Đản đã ngăn trở chúng ta, bằng không ngươi và ta còn có thể sống sao?" Tư Vực nói xong đem chuyện trúng độc nói qua một chút.

"Thì ra là thế! Ha ha! Tiểu gia hỏa này! Thật sự là ân nhân cứu mạng a! Đại ân giúp đỡ!" Phan An cười nói.

"Hừ! Đương nhiên là đại ân giúp đỡ! Có thể nói là vô cùng đại ân!" Tư Vực cười lạnh nhìn chăm chú vào Phan An.

"Ách...... Ngươi giúp ta lấy thêm chén nước đi!" Phan An bị nhìn chằm chằm có điểm không được tự nhiên, hắn xác định Tư Vực đã biết cái gì đó.

"Được! Chờ ta chút!" Tư Vực nói xong cầm lấy chén nước, "Đường đường nam tử hán, không phải chỉ nhìn ngươi vài lần, ngươi đỏ mặt cái gì chứ?"

Phan An nghe vậy sặc "Phốc~!" một chút xém phun ra ngụm nước. "Khụ khụ, nào có! Tiểu nha đầu! Nói bậy!"

"Cơm đến đây!" Lúc này Đản Đản bưng cơm bước vào.

"A! Tới vừa đúng lúc! Ha hả! Ta chính là đói đến trước ngực lép dính với phía sau lưng rồi!!" Phan An như lấy được giải cứu liền cười nói.

"Đản Đản, mau tới! Hảo hảo hầu hạ ngươi Phan Đại Ca ăn cơm! Đừng để hắn nghẹn chết." Tư Vực nói xong liền ngồi xuống một bên uống nước.

"Ân...... A?" Đản Đản mở to hai mắt nhìn.

"Ha hả, đừng nghe lời của nàng! Mau, đem cơm lại đây cho ta, đại ca tự mình ăn là được rồi!" Phan An nói.

Phan An ăn cơm với tốc độ ánh sáng, tổng cảm thấy được có người đang dùng ánh mắt sắp giết người nhìn hắn.

"Ăn từ từ! Ăn từ từ! Nghẹn chết thì làm sao có thể đảm đương được danh đại hiệp!" Tư Vực đột nhiên cười xấu xa nói.

"Ân......" Vừa dứt lời, Phan An nghẹn đến nơi. Mà ở một bên Đản Đản hoàn toàn hồ đồ, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chứ, bọn họ dường như rất quen thuộc nhau, trước kia Tư Vực cũng sẽ không cùng Phan An nói nhiều như vậy đâu? Nhất định có điểm lỳ lạ! "Coi chừng! Nghẹn rồi kìa! Đại trượng phu!" Tư Vực nói.

"A?" Đản Đản nghĩ thầm đây là kiểu xưng hô gì chứ!

"...... Ngươi......" Phan An nghe xong kiểu xưng hô kia thầm kêu không ổn, nàng như thế nào lại biết thân phận của mình chứ? Nữ nhân, quả nhiên có giác quan thứ sáu mà!

"Ta cái gì? Ta rất tốt mà!" Tư Vực nhẹ giọng nói.

Thế nhưng, Đản Đản cùng Phan An đều nhìn ra được sắc mặt của nàng không tốt, hơn nữa là thật sự không tốt.

"...... Các ngươi...... Có phải là đã sớm biết nhau không?" Đản Đản trông thấy mọi người trầm mặc thật lâu, rốt cục nói ra lời trong lòng.

"Quen biết à! Đương nhiên quen biết! Ngươi này là Phan Đại Ca chính là hào hiệp nhân trung long phượng!!!" Tư Vực trêu chọc nói.

"Hào hiệp? Người nào là hào hiệp vậy?" Đản Đản hỏi.

"Ha hả! Ngươi tự mình hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao?" Tư Vực nói.

"Ách...... Ha hả! Thời cơ chưa tới a! Đợi đến thời điểm nên nói ta tự khắc sẽ cho ngươi biết!" Phan An đối Đản Đản nói.

"Vậy...... Các ngươi từ trước đến giờ...... Có phải hay không cũng muốn chờ tới thời cơ mới nói cho ta biết a." Đản Đản cúi đầu.

"Chuyện này thật ra bây giờ cũng có thể nói......" Phan An nói.

"Nói cái gì? Có cái gì có thể nói chứ?! Vẫn là lo nghĩ cách giúp đỡ tên gia hỏa kia đi." Tư Vực chặn lời Phan An, cũng hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái bảo hắn chớ có lên tiếng.

"Ách...... Ha hả!" Phan An cười gượng.

"Này! Đại trượng phu! Ngươi còn có biện pháp gì không?" Tư Vực nói.

"Nga! Như thế nào? Ngươi không đồng nhất với chủ kiến kia sao?" Phan An nói.

"Tạm thời ở lại đây chỉ vô nghĩa! Có chuyện nói!" Tư Vực nói.

"Ồ? Như thế nào khẩu khí của ngươi hiện tại lại giống như bọc thép vậy? Như vậy thật rất không đáng yêu đích!" Phan An nói.

"...... Ngươi là không phải là gần đây có gặp qua Đậu Đậu chứ?" Tư Vực hỏi.

Vì sao tự nhiên lại hỏi đi đâu vậy? Đây cần phải nói qua là ngày đó lúc Phạm Ngưng Toa ở cung đình trấn loạn, ngày ấy qua đi không quá vài ngày, Tư Vực ngẫu nhiên gặp được Phạm Ngưng Toa hung hăng ngồi bên cạnh ao, chợt nghe nàng ở một bên lẩm bẩm nói: "Tên đáng chết! Tên thối tha! Người ta mặc chính là khôi giáp! Bảo cái gì mà tiểu bất điểm chứ! Còn cái gì áo giáp tiểu bất điểm! Sớm muộn gì bắt ngươi đi làm công công!"

Lúc ấy, Tư Vực cũng không để ý, còn tưởng rằng là Phạm Ngưng Toa đối với việc các đại thần sinh khí thôi, như thế nào lại không nghĩ đến lúc ấy, Phạm Ngưng Toa còn có cái ngoại hiệu "tiểu bất điểm" đâu chứ? (tiểu bất điểm: nhỏ bé không để vào mắt)

"A! Nói lộ rồi! Ha hả!" Phan An nói.

" Thì ra là hai người các ngươi! Các ngươi!!!" Tư Vực tức giận đến đầu xịt khói ngùn ngụt.

"Ai nha! Lúc này ngươi cũng đừng truy cứu chuyện nhỏ nhặt này nữa, nếu tất cả mọi người đã biết thân phận, không phải tốt lắm sao không? Tốt xấu gì chúng ta cũng đã nhiều năm không gặp mặt!" Phan An cười nói.

"Hừ!" Tư Vực chán nản.

Phan An thản nhiên cười, Tư Vực đầu đầy mây đen, một bên đầu óc Đản Đản choáng váng, y hoàn toàn không thể hiểu rõ. Cẩn thận suy nghĩ một lần lại một lần, tuy rằng không biết tình huống chân thật, nhưng rốt cục vẫn là sau vài giờ rút ra một kết luận: một là Phan An, Tư Vực, Phạm Ngưng Toa có thể từ nhỏ đã quen biết nhau; hai là Phan An ngay từ đầu đã biết thân phận của Tư Vực, nhưng Tư Vực không biết hắn, hơn nữa hắn vẫn âm thầm bên cạnh tùy thời điểm bảo hộ; ba là Phan An gần đây cùng Phạm Ngưng Toa có lui tới, nhưng Tư Vực hoàn toàn không biết; bốn là Phan An thân phận quả thực là hào hiệp, cũng có thể là nhân vật trọng yếu trong triều; mà năm là điểm mấu chốt, chính là Tư Vực hiện tại nhất định đang sinh khí, mặt mũi bị tổn thất nghiêmmmmmmm trọng!!!

"Ách...... Vực vực, hiện tại làm sao bây giờ a?...... Phan Đại Ca?" Đản Đản lại một lần nữa đánh vỡ không khí trầm tĩnh.

"......" Tư Vực.

"Ân...... Hiện tại đối phương đã biết chúng ta, hơn nữa cũng đã tập trung mục tiêu, còn có thể biết chúng ta đến từ đại quân ngoài thành, ha hả, vậy chúng ta không ngại mà nghĩ lại, vì cái gì bọn họ không nhân lúc chúng ta mê man mà xuống tay? Vì cái gì Đản Đản một mìnhi đi ra ngoài còn có thể an toàn trở về?" Phan An nói, "Đản Đản nghe được trong thành hết thảy bình thường, địa phương bị ôn dịch vẫn được khống chế, tiểu bất điểm kia cũng không có hành dộng, có thể hay không là....."

"Bọn họ đang có nội chiến, hay là đã muốn đào tẩu." Tư Vực nói tiếp.

"Hẳn là vậy!" Phan An.

"Nếu vậy, chúng ta cũng có thể tìm được hang hổ của bọn chúng rồi!" Đản Đản nói, "Bằng không không phải là đến không công sao?"

"Ha hả! Không vội, không vội! Dù sao căn cứ lớn như vậy cũng không tự chạy mất được, đêm nay chúng ta tại đây nghỉ ngơi một chút, ngày mai nói sau." Phan An vỗ vỗ bả vai Đản Đản nói, "Đi! Cùng đại ca ta xuống lầu!"

"Làm gì chứ?" Đản Đản.

"Đương nhiên là gọi thêm phòng! Chẳng lẽ còn muốn ba người chúng ta ngủ chung một phòng sao?" Phan An nói.

Vừa nghĩ như thế! Ngay sau đó hai người liền xuống lầu gọi phòng, mà Tư Vực một mình ngồi xuống uống ngụm nước, chớp mắt, hiểu ý cười.

- -----------------------------------------------------------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện