Nói về hai người Ngôn Ma, Ngôn Linh đem Đản Đản mang về quân doanh, đang lúc binh sĩ đang ồn ào bàn tán chuyện kỳ tích Thái Y Đại Nhân tử lý đào sinh. Thú vị nhất chính là người cuối cùng biết Đản Đản trở về lại là Tư Vực.

"Nghe nói Ngôn Ma, Ngôn Linh đã tìm được Đản Đản mang trở về?" Tư Vực đang nhìn mật hàm Phụ Hoàng viết cho nàng cũng không đếm xỉa tới hướng sang hỏi Phạm Ngưng Toa.

"Cái gì mà nghe nói chứ! Ngự tỷ! Ngươi có quá bình tĩnh rồi hay không!" Phạm Ngưng Toa ngạc nhiên nói.

"Nếu không, ngươi muốn ta phải làm như thế nào!? Toàn bộ quân doanh cũng đều biết, hết lần này tới lần khác Bổn cung vẫn là người cuối cùng biết!" Tư Vực nói.

"Bổn cung"? Phạm Ngưng Toa biết rõ Tư Vực một khi ở nàng mặt trước mặt tự xưng Bổn cung, nhất định là đang sinh khí cộng thêm tánh khí đùa bỡn. Bất quá cũng đúng, nếu là người không ngốc ai cũng nhìn ra được nàng thích Đản Đản bao nhiêu, lúc không biết sống chết ra sao thì gan ruột đứt đoạn, bây giờ người ta đã trở lại lại không ai tới nói cho nàng một tiếng, hơn nữa trọng yếu nhất chính là người trong cuộc cùng người khác cười cợt vô ích nhưng không lập tức tới gặp mình, đổi lại có nữ nhân si tình nào không vì chuyện này mà tức giận sinh khí chứ?! Nghĩ tới đây, Phạm Ngưng Toa cũng không muốn chấp nhặt Tư Vực đem bực tức trút lên người nàng,muốn tháo chuông nhất định phải tìm kẻ buộc chuông vậy! "Ngự tỷ, bây giờ sắc trời không còn sớm, cơm tối cũng sớm đã dùng xong rồi, công việc trong quân giao cho ta xử lý mới phải, Thái Y Đại Nhân đang chờ muốn hồi báo với ngươi chuyện trong rừng Chu Tước đó!" Phạm Ngưng Toa cẩn thận nói.

"Nga? Phải không? Vậy thì Bổn cung đi ngay nghe một chút!" Tư Vực vừa nói liền đốt rụi mật hàm của Phụ Hoàng, sau đó giận đùng đùng đi ra ngoài.

Một đường lao tới quân trướng của mình, cắn răng nghiến lợi hận không được vừa đi vào liền đem cái người đang ghét chờ ở bên xé, xé, cắn cắn, ăn ăn! Nhưng mà khi vừa vào quân trướng, vẫn là bị ánh mắt điềm đạm đáng yêu hướng nhìn mình thì một chút nóng giận cũng bay đâu mất.

"Vực Vực!" Đản Đản thấy Tư Vực liền giống như mãnh hổ xuống núi nhào tới, đây chính là khi thế mà Tư Vực cho tới bây giờ chưa từng thấy, bởi vậy có chút không ngăn được, trên mặt đỏ ửng lan đến tận cổ.

"Vực Vực!" Đản Đản tâm tê phế liệt ôm Tư Vực kêu khóc.

"Ối... Mau... Mau buông tay... Ngươi... Muốn... Muốn siết chết ta a!" Tư Vực bị siết đỏ mặt.

Sau mấy lần giãy giụa cũng đem được Đản Đản giống như cao dán từ trên người mình kéo xuống, Tư Vực mới thở nổi, cũng có thể tỉ mỉ nhìn người trước mắt, cái tên tiểu bại hoại khiến người khác ruột rối tơ vò—— có khỏe hay không, có bị thương không, có gầy hơn không...

"Vực Vực..." Đản Đản ngẩng đầu nhìn người trông mộng đang chăm chú nhìn mình thì kích động không nói thành lời, chẳng qua là trong đầu chỉ lưu lại khoảnh khắc hạnh phúc hưng phấn này với Tư Vực, trong miệng cũng chỉ có thể không ngừng kêu gào tên của nàng, cảm giác hạnh phúc như từng đợt sóng gào thét.

Sau khi xác định cả hai không việc gì Tư Vực liền nói: "Ngốc tử! Cũng không biết nói gì khác sao!"

Tuy nói câu nói có chút không nhịn được, nhưng là lòng tràn đầy ấp tâm tình, tình cảm đau đau khổ khổ nhớ nhung đan xen vào một chỗ không thể ngăn trở lộ ra. Vì vậy, hai người ôm nhau sâu đậm, dường như muốn cùng đối phương hòa làm một thể.

( E hèm! Tác giả ngươi đừng cho ta ăn thính nữa a~)

"Vực Vực! Ta thật là sợ a! Ta sợ sẽ không còn được gặp lại ngươi! Ta thật rất nhớ ngươi a!" Đản Đản ôm Tư Vực khóc lóc.

"Ngươi còn biết có ta sao?! Trở lại cũng không lập tức tới gặp ta!" Tư Vực nghe xong nóng giận đem Đản Đản đẩy ngã xuống giường.

"Ai nha!" Đản Đản bị đau kêu một tiếng, thật giống như té đến tan xương nát thịt.

Đản Đản đích kêu thảm thiết cũng không đổi lấy được Tư Vực thương tiếc, ngược lại gặp phải Công Chúa Đại Nhân sói đói vồ mồi dùng sức ôm chằm lấy. Trong nháy mắt, Đản Đản liền bị Tư Vực đặt dưới thân, chặt đến gió xuyên qua không lọt, liền ngay cả bộ vị hô hấp đều bị một người nào đó dán chặt.

"Ngô! Ô ô ~~" Đản Đản trợn mắt nhìn hai con mắt to hoảng hốt kêu lên, nhưng mà người phía trên hoàn toàn không để ý tới y, hơn nữa vẫn còn ở trên môi mình điên cuồng hôn. Kịch liệt va chạm tựa hồ thì phải đem môi Đản Đản mài phá, chỉ có điều cảm giác nóng hừng hực này lại thấy vô cùng hạnh phúc! Từ từ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đản Đản dần dần đỏ lên, hai cánh tay vẫn còn chống ở trên giường cũng bất tri bất giác vẫn ôm lấy eo người bên trên, càm ôm càng chặc.

Qua hồi lâu, cho đến khi hai người bởi vì hô hấp bị nghẹt mà không thể không tách, Tư Vực mới chịu cho Đản Đản cơ hội thở dốc.

"A hô! ~~" Đản Đản nặng nề thở một hơi.

"Than thở gì! Rất ủy khuất ngươi sao?!" Tư Vực trợn mắt nhìn Đản Đản nói.

"A? Không, không có! Một chút cũng không có!" Đản Đản nghe lập tức giải thích, nhưng khi nhìn Tư Vực mặt đầy nghiêm túc nhìn chằm chằm thì trong lòng mình khá sợ nói!

Còn không chờ Đản Đản giải thích tiếp, Tư Vực lại đặt xuống một nụ hôn, rất sợ người kia lại chạy trốn. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cho đến khi ánh trăng vàng nhạt chiếu trên bầu trời, Tư Vực mới lần nữa cho Đản Đản cơ hội nghỉ ngơi.

"Hô ~ hô ~" Đản Đản miệng to thở mạnh, mặt đầy kinh ngạc, mặt đầy mong đợi, tóm lại là một loại phức tạp ngạc nhiên mừng rỡ —— Tư Vực hôn mình! Hay là đang cố gắng giáo huấn mình!

"Vực..." Đản Đản nhanh chóng sắp xếp lại thông tin trong đầu sau đó hỏi một chút, nhưng một lần nữa bị Tư Vực hôn xuống làm cắt đứt. Lần này Tư Vực là thừa dịp Đản Đản há miệng thuận thế công kích! Đản Đản quả nhiên là không chống đỡ nổi, so sánh với lần trước càng cường đại hơn.

"Ai nha! Thật hạnh phúc a!" Đản Đản trong lòng kêu, mắt to như nước bắt đầu mê ly. Đây là hình ảnh mình luôn cầu mong mơ tưởng mà, bị người hôn quả nhiên là một chuyện thoải mái, so với tự mình hôn người hạnh phúc hơn! Dần dần, Đản Đản bắt đầu trúc trắc đáp lại nụ hôn của Tư Vực, không giống như lần trước ngơ ngác tùy ý Tư Vực tàn phá môi mình. Đầu lưỡi ngọt ngào đan vào một chỗ, dây dưa, triền miên, muốn ngừng cũng không được...

Đang lúc hai người kịch liệt giao chiến lúc lại bị một tiếng gầm kêu ngăn lại.

"A! Ngươi làm gì cắn ta!" Đản Đản vừa dùng hai cánh tay đấy Tư Vực ra kêu lên, một bên liếm liếm chút máu trên môi —— thật là đau.

"... Ha ha!" Tư Vực nhìn kiệt tác vừa rồi của mình lại cười, "Đây là trừng phạt cho ngươi, nếu ngươi lần sau còn dám như vậy, vậy cũng chớ trách ta..." Tư Vực vừa nói lại cường ngạnh cúi đầu liếm một cái vết thương đáng yêu.

"A? Ta, ta thế nào chứ!" Đản Đản bị Tư Vực liếm qua một cái, cả người như điện giật.

Những lời này vừa ra khỏi miệng, Đản Đản cảm thấy đại sự không ổn, chỉ thấy Tư Vực trên đầu mây đen giăng đầy, sét đánh ầm ầm, mang khí thế rất cưỡng bách vì thế Đản Đản cười cười não ngắn nói một câu—— "Ngươi yêu ta sao!"

- ----------------------------------------------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện