Thân là song sinh vì được sinh ra sớm một phút nên làm chị, Hạ Tiểu Tiệp vẫn luôn rất hâm mộ em gái Hạ Tiểu Dư. Hâm mộ cá tính của cô ấy, hâm mộ cô ấy có nhiều bạn bè, hâm mộ cô ấy cẩu thả, không phiền não, hâm mộ cô ấy suy nghĩ linh mẫn, phản ứng rất nhanh, hâm mộ thân thể của cô ấy khỏe mạnh, vui vẻ. Tóm lại, cô thường cảm thấy mình hâm mộ Tiểu Dư, nhất là nhìn bên người cô ấy luôn có một đám người.
Từ nhỏ đến lớn, nhân duyên của Tiểu Dư luôn tốt hơn cô, dù đi đến chỗ nào cũng có thể có được bạn bè rất nhanh, bất luận nam nữ, già trẻ lớn bé, không ai không thích cô, một cô gái hoạt bát, cá tính cùng nụ cười sáng lạn. Cô ấy luôn có thể dễ dàng làm quen với người gặp mặt lần đầu tiên, hoà mình với các bạn nam, lại không cảm thấy ngượng ngùng, cũng không để ý người khác nhìn mình, cứ tự nhiên như vậy ở cạnh họ xưng huynh gọi đệ, hưởng thụ cuộc sống.
Cô thật sự rất hâm mộ em gái, rất hy vọng mình cũng có thể giống Tiểu Dư hào phóng như vậy, không cần phải xoay đi khi không được tự nhiên, gặp người xa lạ hoặc bạn nam hơi thích liền nghiêm túc, thẹn thùng không nói nên lời. Cô thật sự, thật sự rất chán ghét tính tình của mình! Cố tình giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
9 giờ rưỡi, Tiểu Dư lại vui chơi ở ngoài đến quên cả trời đất.
Đêm nay cô ấy cùng chơi nhạc với một đám bạn bè, đám bạn đó là ai? Bạn học thời quốc trung? Bạn học thời trung học? Hay là bạn học đại học? Nếu là bạn học đại học, Tiêu Kì có ở trong nhóm người đó không? Nhất định là có.
Tiêu Kì là người nổi tiếng trong trường, nhập học không bao lâu đã nghe thấy đại danh của anh, nghe nói anh không chỉ có bộ dạng đẹp trai, gia cảnh lại giàu có, văn võ toàn tài, hơn nữa công thành danh toại là nhân vật truyền kỳ, là mẫu người lí tưởng của các cô gái. Tuy rằng anh học đại học đã năm năm, nên tốt nghiệp lại chưa tốt nghiệp, nhưng lại luôn chuyển từ khoa này sang khoa khác, nên đã làm sinh viên năm thứ hai nhiều lần.
Nhưng nên nói thế nào đây? Cho dù là anh trên đường sáp nhập, cho dù anh thường thường vắng họp, cho dù công việc của anh rất nhiều, một lúc tham gia trận đấu bóng rổ trong trường, một lúc là đại biểu trường học tham gia trận đấu mỹ thuật tạo hình, một lúc lại sắp tham gia hoạt động của trường… Nhưng thành tích của anh vẫn có thể cầm cờ đi trước, cũng bởi vậy anh ở trong trường mới có thể không ai không biết, không ai không hay.
Chỉ cần là người đều sẽ hiếu kỳ. Đối với Tiêu Kì một người cực kì nổi tiếng này, ngay từ đầu cô cũng tràn ngập tò mò, rất muốn biết người này rốt cuộc là danh phù kỳ thực* hay là hữu danh vô thực? *Danh tiếng, tiếng tăm đúng với thực tế, đúng với lời người ta nói.
Chỉ là, cô nghĩ thế nào cũng không ngờ, anh lại thành bạn cùng khoa với Tiểu Dư, lại đấu khẩu với Tiểu Dư, hai người thường xuyên cãi nhau ầm ĩ, kề vai sát cánh. Nhìn thấy người thật, Tiêu Kì xác thực như người ta nói bộ dạng vừa cao vừa đẹp trai, tinh thông mọi thứ kỹ năng. Khiến cô không tự giác sinh hảo cảm, chỉ là khi anh ở bên Tiểu Dư sẽ lộ ra nụ cười sáng lạn, không tự giác bày ra sự dịu dàng và săn sóc. Mỗi lần nhìn dáng vẻ anh và Tiểu Dư ở bên nhau, cô rất hâm mộ, rất muốn trao đổi thân phận với Tiểu Dư, muốn biến thành Tiểu Dư đứng ở bên người anh, cùng anh đùa giỡn vui cười thật tình cảm.
C cảm giác hâm mộ này, cô vốn tưởng là tình yêu, cho nên khi Tiêu Kì nói với cô, cô vui mừng vui vẻ chấp nhận, làm như không biết Tiểu Dư kỳ thực cũng thích Tiêu Kì, hại Tiểu Dư đau lòng rời khỏi Đài Loan đi xa. Cô là người con gái ích kỉ đáng khinh bỉ, nhu thuận chỉ là bề ngoài, không ai biết con người thật của cô, ngay cả ba mẹ cũng không biết.
Ngày đó Tiểu Dư ra nước ngoài, cô còn hẹn hò với Tiêu Kì, làm như không biết gì, nhưng mấy ngày sau liền gặp quả báo bị Tiêu Kì knockout.
Tiêu Kì nói với cô: “Em có thể mắng anh, đánh anh, nhưng anh không muốn lừa dối em, người trong lòng anh kỳ thực là Tiểu Dư, không phải em.”
Anh nói: “Lúc đầu anh thật sự thích em, ít nhất là anh từng nghĩ như vậy, nhưng sau khi hẹn hò với em, anh mới biết được Tiểu Dư đã ở sâu trong lòng anh từ lâu, có thể khiến anh cười, cùng tràn ngập vui vẻ và thỏa mãn.”
Anh nói: “Thật xin lỗi, là anh sai, ngay cả người trong lòng của mình chân chính là ai cũng không biết.”
Anh nói: “Có rất nhiều người thích em, cho nên… Thật xin lỗi, chúng anh chia tay đi.”
Đối mặt với kết quả như vậy, cô thật sự rất đau lòng, tuy rằng cô đã sớm phát hiện Tiêu Kì và cô ở bên nhau không bằng cùng Tiểu Dư ở bên nhau, hơn nữa sở thích của cô và Tiêu Kì thực sự rất khác nhau. Mà có lẽ cách nói chính xác hẳn là cô thích là thích hai người anh và Tiểu Dư ở bên nhau, khi đó bầu không khí xung quanh họ rất vui vẻ. Cô muốn thực ra là cảm giác này, mà không phải Tiêu Kì.
Nhưng, cho dù hiểu được điều này, khi Tiêu Kì đối mặt trực tiếp thẳng thắn thành khẩn với cô nói người trong lòng anh là Tiểu Dư, cô vẫn cảm thấy đau và thực bị thương. Vì sao mọi người đều nói cô nhu thuận, lúc còn nhỏ nói cô xinh đẹp, nói cô tốt, kết quả cuối cùng mọi người đều thích Tiểu Dư, lựa chọn cũng đều là Tiểu Dư mà không phải cô? Cô thật sự cảm thấy thực bị thương.
Cô lập tức không khóc, cũng không hỏi vì sao, bởi vì Hạ Tiểu Tiệp có khí chất, tính tình lại tốt sẽ không phải không khống chế được mà khóc nháo, cô chỉ biết thành thục lý trí nhận hết thảy, bình tĩnh nói: “Không sao cả, em biết rồi.” Sau đó gật gật đầu, xoay người rời đi, thành toàn yêu cầu chia tay của đối phương.
Rơi lệ sẽ chỉ ở chỗ không người nhìn thấy. Tỷ như, ở góc nhỏ công viên không người.
Cô cũng không phải vì cảm thấy đau lòng chia tay với Tiêu Kì mới khóc, mà là cảm thấy rất ủy khuất, nên rất muốn khóc… Cô không biết, chỉ là nước mắt không ngừng rơi, sau đó rơi xuống dưới. Không biết đã từng nghe ở đâu một câu như vậy: “Khi muốn khóc, chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên trời, nước mắt sẽ không chảy xuống mà chảy vào trong lòng”.
Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời xanh thẳm một mảnh, rất đẹp, nhưng cô vẫn không cầm được mà rơi nước mắt...
“Tách!”
Một tiếng vang thình lình vang lên làm Hạ Tiểu Tiệp giật mình, cô nhanh chóng quay đầu chỉ thấy công viên xung quanh vốn không có ai, không biết từ khi nào lại xuất hiện một người lạ, nhưng lại cực kỳ vô lễ cầm máy ảnh hướng vào cô mà bấm máy.
Vừa rồi là anh ta... chụp cô sao?
“Anh ở đó chụp cái gì vậy?” Đột nhiên tiếng rống giận dữ ở chỗ sâu trong yết hầu của cô vọt ra, làm cô cảm thấy rất xa lạ, lại có cảm xúc khoái cảm phát tiết.
Đối mặt với cô bất thình lình nghe tiếng rống giận dữ, người xa lạ có vẻ giật mình sửng sốt một chút, rồi lập tức áy náy mở miệng giải thích, “Thật xin lỗi, bởi vì hình ảnh vừa rồi rất có cảm xúc, cho nên tôi...”
“Tôi hỏi anh vừa chụp cái gì? Chụp tôi à? Anh có chụp tôi à?” Cô tức giận hỏi anh, lau đi nước mắt trên mặt, đứng lên từ ghế công viên, bừng bừng khí thế đi đến phía người kia.
Cô chưa bao giờ có khí thế như thế đối với người khác, tức giận đến tận trời lớn tiếng nói chuyện với người khác, cho nên mọi người đều nói tính tình cô rất tốt. Trên thực tế tính tình của cô thật sự có tốt không? Chỉ có cô biết, cô chính là vì mọi người đều nói cô nhu thuận nghe lời, nói cô lúc còn nhỏ đã thành thục, mới bất tri bất giác giấu đi bản tính chân thật của chính mình.
Anh vẻ mặt khó xử, ôn tồn nói: “Cô à, phim của tôi không chỉ chụp cô, còn chụp những người khác nữa.”
“Đó là chuyện của anh. Đưa phim ra đây.”
“Cô à, làm ơn có chút đạo lý đi.”
“Ai không có đạo lý? Anh chụp tôi mà có hỏi ý kiến của tôi không? Tôi có cho phép anh chụp tôi à? Tôi có đồng ý cho anh chụp à? Có à?” Hạ Tiểu Tiệp khí thế bừng bừng. Biết là giận chó đánh mèo nhưng không thể khống chế được mình.
“Tôi thừa nhận không hề hỏi ý kiến của cô trước khi chụp là tôi không đúng. Nhưng…”
“Bớt nói vớ vẩn đi, chỉ cần giao phim ra đây là được rồi.” Cô nổi giận đùng đùng ngắt lời người kia, đem hết những cảm xúc khó chịu phát ra ngoài.
La Khiêm đột nhiên trầm mặc, cúi đầu xuống. Anh là nhiếp ảnh gia thích chụp ảnh tự do, kì thực còn thương xuyên gặp phải tình huống này. Bị xâm phạm riêng tư khiến người ta tức giận, đuổi đánh hoặc vơ vét tài sản. Anh đã sớm thấy nhưng không thể trách, cũng học rất nhiều cách để ứng phó. Nhưng anh phải nói rằng, anh chưa từng gặp ai trong ngoài không đồng nhất như cô gái đứng trước mặt anh lúc này.
Cô nhìn rất được, mặt nhỏ, chỉ có hai bàn tay to, da trắng, đẹp như tranh vẽ, các đường nét trên mặt tinh tế, mang chút cổ điển. Cô ngồi im lặng ở trên ghế trong công viên, mắt nhìn lên trời, gió thổi làm váy bay nhẹ, mái tóc giương nhẹ, cả người yên lặng không động, nước mắt chầm chậm chảy xuống. Hình ảnh đó sầu não, cũng đẹp khiến cho người ta nín thở. Làm anh như bị ma nhập, không tự chủ được.
Sao biết khí chất dịu dàng tuyệt sắc giai nhân, vừa đứng lên lại thành một người không phân rõ phải trái như vậy. Trong ngoài không đồng nhất chút nào. Tóm lại, nếu gặp gỡ vẫn phải nghĩ cách giải quyết tình huống trước mắt mới được.
“Cô à, chúng ta không thể thương lượng sao?” Âm điệu nhẹ nhàng, anh mở miệng nói.
Nhưng người kia không hề lay động, vẫn giận dữ trừng mắt nhìn anh. “Thương lượng cái gì? Mau đem phim ra đây.” Hạ Tiểu Tiệp lớn tiếng nói.
“Cô à, cô làm ơn nói đạo lý một chút có được không?”
“Anh một chút lễ phép cũng không hiểu. Chưa có sự đồng ý của người khác đã tuỳ tiện chụp ảnh. Dựa vào cái gì mà muốn tôi nói đạo lý?” Cô không khách khí hỏi lại anh. “Mau đưa phim cho tôi.”
“Cô à, không phải tôi không muốn đưa phim cho cô mà cuộn phim này thực sự còn có ảnh khác…” La Khiêm nhẫn nại giải thích với Hạ Tiểu Tiệp, nhưng lại bị cô ngắt lời.
“Anh nhất định không đưa ra? Được, tôi sẽ lấy nó.” Nói xong, cô liền đánh về phía anh.
Không thể tưởng tượng được cô không cần nghe anh nói cho hết lời đã động thủ thật, nhắm tới anh mà đánh. La Khiêm kinh ngạc hết sức, vội vàng cầm máy ảnh trong tay giơ cao lên trên đầu để đề phòng bị cô cướp đi. Máy ảnh là tất cả của anh, là ước mơ của anh, là tài sản của anh. Nếu bị phá huỷ, cuộc đời của anh cũng sẽ bị huỷ một nửa. Vì vậy, anh muốn bảo vệ chiếc máy ảnh này thật tốt. Anh giơ hai tay lên cao, lùi về phía sau. Nhưng Hạ Tiểu Tiệp nhanh hơn, anh bị cô kéo lấy quần áo.
Khi đứng gần, Hạ Tiểu Tiệp mới phát hiện ra người trước mặt cao hơn mình khoảng một cái đầu. Không chỉ có tay dài, máy ảnh anh giơ cao quá đầu, đừng nói là lấy, ngay cả chạm vào cô cũng không thể làm được. Nhưng cũng bởi vậy mà lửa giận trong mắt cô càng thêm nhiều. Quên đi thẹn thùng, quên luôn cả nguyên tắc nam nữ thu thụ bất thân, quên nốt chuyện hai người lần đầu tiên gặp mặt, cả người như dựa vào anh để bắt lấy đôi tay đang cầm chiếc máy ảnh giơ lên cao kia, bắt nó rơi xuống.
“Dừng tay.”
Cô nghe thấy anh gầm nhẹ, nhưng không để ý đến, dùng lực bấu vào vai anh để hướng lên trên muốn cướp lại máy ảnh, nhưng anh lại đổi sang tay trái. Cô cũng đổi theo, với tay lên đánh vào tay anh đang ở giữa không trung.
“Dừng!” La Khiêm sắp bị cô ép đến phát điên rồi.
Thân thể phía trên của cô có một mùi rất thơm, bay ra theo từng động tác, một lần nữa xông vào mũi. Thân thể của cô mềm mại, bộ ngực đẫy đà, cũng theo động tác toát ra, một lần lại một lần động chạm đến anh. Cô gái này rốt cuộc có biết hành động của cô ta giờ phút này thiếu khôn ngoan đến mức nào không? Có biết ở đây cây cối rậm rạp, bốn bề vắng lặng, nếu anh muốn làm gì với cô thì chắc chắn cô sẽ gặp nguy hiểm.
“Được, dừng lại, tôi đưa phim cho cô!” Bộ ngực đẫy đà của cô không ngừng động chạm vào anh, rốt cuộc không nhịn được, anh đầu hàng.
Hạ Tiểu Tiệp nghe vậy rốt cuộc dừng tay lại, lùi ra phía sau, đối diện với anh nói “Đưa đây.”
“Cho tôi địa chỉ của cô, tôi sẽ gửi phim cho cô.” Anh nhìn cô cam đoan.
Đôi mắt cô đột nhiên đanh lại, tức giận khó tin. Anh dám lừa gạt cô.
“Bây giờ tôi sẽ…” Cô cố ý làm khó dễ anh, lớn tiếng nói.
La Khiêm nhìn cô, trên mặt đan xen hai lọai cảm xúc, nhẫn nại và bất đắc dĩ.
“Nếu cô nhất định không tin lời tôi thì chỉ có một cách. Tôi mời cô về nhà, đợi sau khi rửa ảnh xong, tôi sẽ đưa phim cho cô.” Anh dứt khoát nói với cô cách duy nhất. Sau đó, anh thành khẩn giải thích, “Cuộn phim này có rất nhiều bức ảnh quan trọng đối với tôi. Tôi không muốn vì sai lầm nhất thời của mình mà công sức bấy lâu nay bị huỷ hoại toàn bộ. Vì vậy, mong cô đồng ý.
“Anh cho rằng nói như vậy thì tôi sẽ từ bỏ à?” Cô tức giận, trừng mắt nhìn anh.
“Tôi không hề nghĩ như vậy. Tôi chỉ hy vọng cô đồng ý. Máy ảnh và chụp ảnh là toàn bộ cuộc sống của tôi.” Anh chân thành nhìn cô giải thích.
Hạ Tiểu Tiệp cắn cắn môi dưới, trong lòng thầm nghĩ anh nói khoa trương như vậy, cho dù là thật thì cô sẽ bỏ qua, không so đo với anh sao? Nghĩ như vậy, cô lại càng muốn so đo với anh. Ai bảo anh không sớm phát hiện ra. Chọn lúc nào không chọn lại nhằm đúng lúc tâm tình cô tệ nhất. Anh xuất hiện thật đúng lúc. Có người để cô phát tiết giận giữ trong lòng.
“Được. Quyết định vậy đi. Tôi sẽ đi với anh. Đừng tưởng là tôi sợ anh.” Cô trừng mắt liếc anh một cái, khẩu khí vẫn không tốt như cũ.
Cô thật sự hẳn là sợ đi. La Khiêm rất muốn nói với cô, hai người dù sao cũng là cô nam quả nữ, đàn ông có sức lực vả thể trạng hơn lại chiếm ưu thế tuyệt đối. Nếu trong lòng anh nảy sinh ý niệm xấu, cô cứ đi không sắp xếp đề phòng chút nào với anh như vậy, quả thực chính là dê vào miệng cọp, chết như thế nào cũng không biết. Nhưng bây giờ chuyện đó không phải là chính. Cái chính là anh muốn nhanh chóng đưa cuộn phim đó cho cô để thoát khỏi cô gái trong ngoài không đồng nhất này, đỡ phải phiền phức.
Gật gật đầu, anh nhìn cô nói: “Đi bên này.” Sau đó xoay người dẫn đường.
“Anh tốt nhất là đừng lừa tôi. Ba tôi là cảnh sát, gần đây vừa khéo là địa bàn quản lý của ba tôi. Có rất nhiều người biết tôi là con gái của ông.” Đang đi ở phía sau, cô đột nhiên nói to.
La Khiêm nghe vậy liền nhíu mày, khoé miệng không tự chủ được nhếch lên. Thì ra là thế, anh bừng tỉnh, khó trách cô gái đó lại không sợ hãi khi đi cùng một người đàn ông xa lạ.
Cứng cỏi đi một chút, phía sau đột nhiên có một bà cụ đồng nát đẩy một chiếc xe ba bánh chất đầy giấy vụn, cố hết sức đứng thảnh thơi ở lối đi bộ, gần như chiếm mất một nửa độ rộng của đường cái, cực kỳ nguy hiểm. La Khiêm không chút nghĩ ngợi lập tức đưa máy ảnh giao cho Hạ Tiểu Tiệp, đi nhanh đuổi theo.
“Bà ơi, để cháu đẩy giúp. Bà muốn đẩy đi đâu?” Anh hỏi bà lão, nắm lấy tay cầm, dùng sức đẩy xe cùng bà.
“A. Cảm ơn cậu, chàng trai trẻ. Bà muốn tới chỗ thu mua phế liệu phía trước.” Bà lão nói không thạo tiếng Đài Loan, trả lời.
“Cháu giúp bà nên sẽ nhanh thôi. Sau này hãy nhờ mọi người ấy. Đừng đến quá gần đường. Như vậy sẽ rất nguy hiểm. Bà nhớ không?”
“Được rồi, ta biết. Cảm ơn cậu, chàng trai.”
“Không cần cảm ơn đâu ạ.”
Đi một chút, rốt cuộc cũng đến chỗ thu mua phế liệu. La Khiêm làm người tốt, mãi đến lúc bà lão đem đồ trên xe xuống để đổi lấy tiền, giao cho bà xong lại xin bà lão cho anh chụp mấy bức ảnh rồi mới xoay người đi. Sau đó, anh nghẹn họng, nhìn trân trối vào cô gái đi cùng mình.
Anh bối rối, không biết làm sao. “Tôi…” Nên nói cái gì? Anh sao lại quên hoàn toàn sự tồn tại của cô? Lần này thì chết chắc rồi.
“Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì anh muốn ở đây bao lâu nữa?”
Cô lại không tức giận, mắng mỏ anh? La Khiêm hơi ngoài ý muốn, nhưng cũng thông minh không nghi ngờ vận mình tốt, lập tức gật đầu với cô, xoay người đi về nhà anh.
Đây là một khu nhà cũ, quảng cáo phòng cho thuê sát bên vách tường, các phòng san sát đến gần như dính làm cho người ta không thấy rõ lắm. Cửa sắt bị gỉ, có cái chìa khóa cắm vào, dùng lực đẩy rất mạnh thì hai cánh cửa kia mới mở được. Đi vào cửa, lại đi qua một cái ngách nhỏ, tiếp theo đi cầu thang, lên tầng hai. Nguồn sáng duy nhất là từ tầng hai, cách cầu thang một khoảng.
“Thật xin lỗi, đèn cầu thang hỏng rồi, chủ nhà vẫn chưa đến sửa. Cô hãy nhắm mắt lại rồi mở ra. Như vậy sẽ không cảm thấy sợ nữa.” Anh nhìn cô nói.
Hạ Tiểu Tiệp đột nhiên hối hận vì thấy mình hơi lỗ mãng. Cô thấy mình ngu xuẩn vì nhất thời không làm chủ được cảm xúc nên mới đi đến bước như thế này. Đi cùng một người đàn ông, lại còn đi với anh vào một gian nhà cũ nát, rốt cuộc thần kinh của cô có vấn đề gì? Nếu anh lòng dạ bất chính, nổi lên thú tính với cô hoặc hiếp trước giết sau, nếu cô có mệnh hệ gì, ba mẹ và Tiểu Dư phải làm sao?
Nếu anh thật sự có ý đồ xấu, lúc nãy ở công viên vắng người, rậm rạp, anh không tận dụng cơ hội xâm phạm cô, căn bản không cần phải đưa cô đi qua mấy con đường, qua mấy cửa hàng có máy chụp ảnh tiện lợi, qua bưu cục, rồi mới đến đây để hành hung cô. Trừ phi đầu anh có vấn đề.
Khi đến nơi này, cô mới thấy sợ, mới nghĩ đến chạy trốn. Bây giờ đã quá muộn chưa? Quên đi, đã đến thì đành phải vào vậy. Cô hiếm khi không khống chế được… Không đúng, chính xác là từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ cô không khống chế được bản thân. Mà anh, cô không biết tên, đã nhìn thấy bộ dạng cô tức giận. Nên biết, bề ngoài cô nhu nhược, dễ chọc nhưng thực tế thì ngược lại. Nếu anh có can đảm dám làm gì cô, có chết cô cũng sẽ kéo anh làm đệm lưng.
“Thật xin lỗi, ở đây thực sự rất tối, nếu cô sợ có thể cầm tay của tôi.” Thấy cô không nhúc nhích, La Khiêm do dự mở miệng.
“Không cần.” Cô quả quyết cự tuyệt, sau đó nắm lấy tay vịn cầu thang đi lên trên.
Lên đến tầng hai, phía cuối hành lang có một cái cửa số, ánh sáng len vào bỗng chốc sáng lên rất nhiều. Cô phải đi tổng cộng qua năm cánh cửa, có năm căn phòng, anh đi đến một phòng nằm ở phía cuối, lấy chìa khoá mở cửa ra, sau đó đi vào bên trong. Hạ Tiểu Tiệp chần chừ một lúc rồi mới đi theo vào.
Trong phòng bài trí rất đơn giản. Ngoại trừ chiếc giường, một cái tủ quần áo và giá áo, cùng với một chiếc ghế dựa ở ngoài, hầu như cũng không có gì.
“Phiền cô chờ một chút.”
Anh không quay đầu lại mà nói với cô, tiếp theo cầm một vài thứ, đi đến WC để rửa ảnh đã chụp. Cô ngồi một chỗ ở phía ngoài chời đợi.
Hạ Tiểu Tiệp há hốc mồm, bời vì lần đầu tiên có người coi cô như không tồn tại. Lúc trước vì giúp đỡ bà cụ. Bây giờ thì… Chẳng lẽ vì cô đứng ở công viên khóc, hay là bản tính làm ra vẻ đoan trang, hiền dịu bị lộ ra khiến cho người khác chán ghét, không ai thích. Nếu không, thái độ của anh đối với cô là thế nào vậy? Dù tốt xấu gì cũng phải mời cô ngồi hay mang nước đến cho cô uống. Đây là loại lễ phép cơ bản nhất mà anh lại không biết ư? Liếm liếm cánh môi, cô đúng là đang khát.
Ảnh đều chụp rất sinh động.
Mỗi một bức ảnh chụp đều có một câu chuyện xưa. Mỗi một bức ảnh chụp đều có thể làm xúc động lòng người.
Giống như bức ảnh này, đứa trẻ vì kem rơi xuống đất mà gào khóc, thoạt nhìn thật đáng thương; hình ảnh tịch dương rủ xuống, chuyên chú cho người khác cảm giác thời gian không chuyển động; đi lại rộn ràng trong đám người qua đường, hờ hững làm cho trái tim người khác lạnh ngắt; bộ dạng đầy áp lực khi chở đồ khiến người ta hít thở không thông; còn có hé ra khuôn mặt đứa trẻ trưởng thành sớm, vẻ mặt mỉa mai, ánh mắt lạnh lùng kia…
Cô không biết nên nói như thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Cô chưa bao giờ xem ảnh chụp mà lại xúc động như vậy. Đây rõ ràng chỉ là ảnh chụp thôi mà, tại sao lại khiến cô có cảm giác như chính mình từng trải qua cảnh này, cảm động lây?
Cô không hiểu về chụp ảnh. Cũng không biết trên bức tường kia bức nào chụp tốt, bức nào chụp tệ. Nhưng quả thực, những bức ảnh đó khiến con người xúc động, cảm nhận được trong tâm hồn. Cực kỳ cực kỳ khắc sâu, khắc sâu như vậy lại làm cô có cảm giác sợ hãi…
Từ nhỏ đến lớn, nhân duyên của Tiểu Dư luôn tốt hơn cô, dù đi đến chỗ nào cũng có thể có được bạn bè rất nhanh, bất luận nam nữ, già trẻ lớn bé, không ai không thích cô, một cô gái hoạt bát, cá tính cùng nụ cười sáng lạn. Cô ấy luôn có thể dễ dàng làm quen với người gặp mặt lần đầu tiên, hoà mình với các bạn nam, lại không cảm thấy ngượng ngùng, cũng không để ý người khác nhìn mình, cứ tự nhiên như vậy ở cạnh họ xưng huynh gọi đệ, hưởng thụ cuộc sống.
Cô thật sự rất hâm mộ em gái, rất hy vọng mình cũng có thể giống Tiểu Dư hào phóng như vậy, không cần phải xoay đi khi không được tự nhiên, gặp người xa lạ hoặc bạn nam hơi thích liền nghiêm túc, thẹn thùng không nói nên lời. Cô thật sự, thật sự rất chán ghét tính tình của mình! Cố tình giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
9 giờ rưỡi, Tiểu Dư lại vui chơi ở ngoài đến quên cả trời đất.
Đêm nay cô ấy cùng chơi nhạc với một đám bạn bè, đám bạn đó là ai? Bạn học thời quốc trung? Bạn học thời trung học? Hay là bạn học đại học? Nếu là bạn học đại học, Tiêu Kì có ở trong nhóm người đó không? Nhất định là có.
Tiêu Kì là người nổi tiếng trong trường, nhập học không bao lâu đã nghe thấy đại danh của anh, nghe nói anh không chỉ có bộ dạng đẹp trai, gia cảnh lại giàu có, văn võ toàn tài, hơn nữa công thành danh toại là nhân vật truyền kỳ, là mẫu người lí tưởng của các cô gái. Tuy rằng anh học đại học đã năm năm, nên tốt nghiệp lại chưa tốt nghiệp, nhưng lại luôn chuyển từ khoa này sang khoa khác, nên đã làm sinh viên năm thứ hai nhiều lần.
Nhưng nên nói thế nào đây? Cho dù là anh trên đường sáp nhập, cho dù anh thường thường vắng họp, cho dù công việc của anh rất nhiều, một lúc tham gia trận đấu bóng rổ trong trường, một lúc là đại biểu trường học tham gia trận đấu mỹ thuật tạo hình, một lúc lại sắp tham gia hoạt động của trường… Nhưng thành tích của anh vẫn có thể cầm cờ đi trước, cũng bởi vậy anh ở trong trường mới có thể không ai không biết, không ai không hay.
Chỉ cần là người đều sẽ hiếu kỳ. Đối với Tiêu Kì một người cực kì nổi tiếng này, ngay từ đầu cô cũng tràn ngập tò mò, rất muốn biết người này rốt cuộc là danh phù kỳ thực* hay là hữu danh vô thực? *Danh tiếng, tiếng tăm đúng với thực tế, đúng với lời người ta nói.
Chỉ là, cô nghĩ thế nào cũng không ngờ, anh lại thành bạn cùng khoa với Tiểu Dư, lại đấu khẩu với Tiểu Dư, hai người thường xuyên cãi nhau ầm ĩ, kề vai sát cánh. Nhìn thấy người thật, Tiêu Kì xác thực như người ta nói bộ dạng vừa cao vừa đẹp trai, tinh thông mọi thứ kỹ năng. Khiến cô không tự giác sinh hảo cảm, chỉ là khi anh ở bên Tiểu Dư sẽ lộ ra nụ cười sáng lạn, không tự giác bày ra sự dịu dàng và săn sóc. Mỗi lần nhìn dáng vẻ anh và Tiểu Dư ở bên nhau, cô rất hâm mộ, rất muốn trao đổi thân phận với Tiểu Dư, muốn biến thành Tiểu Dư đứng ở bên người anh, cùng anh đùa giỡn vui cười thật tình cảm.
C cảm giác hâm mộ này, cô vốn tưởng là tình yêu, cho nên khi Tiêu Kì nói với cô, cô vui mừng vui vẻ chấp nhận, làm như không biết Tiểu Dư kỳ thực cũng thích Tiêu Kì, hại Tiểu Dư đau lòng rời khỏi Đài Loan đi xa. Cô là người con gái ích kỉ đáng khinh bỉ, nhu thuận chỉ là bề ngoài, không ai biết con người thật của cô, ngay cả ba mẹ cũng không biết.
Ngày đó Tiểu Dư ra nước ngoài, cô còn hẹn hò với Tiêu Kì, làm như không biết gì, nhưng mấy ngày sau liền gặp quả báo bị Tiêu Kì knockout.
Tiêu Kì nói với cô: “Em có thể mắng anh, đánh anh, nhưng anh không muốn lừa dối em, người trong lòng anh kỳ thực là Tiểu Dư, không phải em.”
Anh nói: “Lúc đầu anh thật sự thích em, ít nhất là anh từng nghĩ như vậy, nhưng sau khi hẹn hò với em, anh mới biết được Tiểu Dư đã ở sâu trong lòng anh từ lâu, có thể khiến anh cười, cùng tràn ngập vui vẻ và thỏa mãn.”
Anh nói: “Thật xin lỗi, là anh sai, ngay cả người trong lòng của mình chân chính là ai cũng không biết.”
Anh nói: “Có rất nhiều người thích em, cho nên… Thật xin lỗi, chúng anh chia tay đi.”
Đối mặt với kết quả như vậy, cô thật sự rất đau lòng, tuy rằng cô đã sớm phát hiện Tiêu Kì và cô ở bên nhau không bằng cùng Tiểu Dư ở bên nhau, hơn nữa sở thích của cô và Tiêu Kì thực sự rất khác nhau. Mà có lẽ cách nói chính xác hẳn là cô thích là thích hai người anh và Tiểu Dư ở bên nhau, khi đó bầu không khí xung quanh họ rất vui vẻ. Cô muốn thực ra là cảm giác này, mà không phải Tiêu Kì.
Nhưng, cho dù hiểu được điều này, khi Tiêu Kì đối mặt trực tiếp thẳng thắn thành khẩn với cô nói người trong lòng anh là Tiểu Dư, cô vẫn cảm thấy đau và thực bị thương. Vì sao mọi người đều nói cô nhu thuận, lúc còn nhỏ nói cô xinh đẹp, nói cô tốt, kết quả cuối cùng mọi người đều thích Tiểu Dư, lựa chọn cũng đều là Tiểu Dư mà không phải cô? Cô thật sự cảm thấy thực bị thương.
Cô lập tức không khóc, cũng không hỏi vì sao, bởi vì Hạ Tiểu Tiệp có khí chất, tính tình lại tốt sẽ không phải không khống chế được mà khóc nháo, cô chỉ biết thành thục lý trí nhận hết thảy, bình tĩnh nói: “Không sao cả, em biết rồi.” Sau đó gật gật đầu, xoay người rời đi, thành toàn yêu cầu chia tay của đối phương.
Rơi lệ sẽ chỉ ở chỗ không người nhìn thấy. Tỷ như, ở góc nhỏ công viên không người.
Cô cũng không phải vì cảm thấy đau lòng chia tay với Tiêu Kì mới khóc, mà là cảm thấy rất ủy khuất, nên rất muốn khóc… Cô không biết, chỉ là nước mắt không ngừng rơi, sau đó rơi xuống dưới. Không biết đã từng nghe ở đâu một câu như vậy: “Khi muốn khóc, chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên trời, nước mắt sẽ không chảy xuống mà chảy vào trong lòng”.
Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời xanh thẳm một mảnh, rất đẹp, nhưng cô vẫn không cầm được mà rơi nước mắt...
“Tách!”
Một tiếng vang thình lình vang lên làm Hạ Tiểu Tiệp giật mình, cô nhanh chóng quay đầu chỉ thấy công viên xung quanh vốn không có ai, không biết từ khi nào lại xuất hiện một người lạ, nhưng lại cực kỳ vô lễ cầm máy ảnh hướng vào cô mà bấm máy.
Vừa rồi là anh ta... chụp cô sao?
“Anh ở đó chụp cái gì vậy?” Đột nhiên tiếng rống giận dữ ở chỗ sâu trong yết hầu của cô vọt ra, làm cô cảm thấy rất xa lạ, lại có cảm xúc khoái cảm phát tiết.
Đối mặt với cô bất thình lình nghe tiếng rống giận dữ, người xa lạ có vẻ giật mình sửng sốt một chút, rồi lập tức áy náy mở miệng giải thích, “Thật xin lỗi, bởi vì hình ảnh vừa rồi rất có cảm xúc, cho nên tôi...”
“Tôi hỏi anh vừa chụp cái gì? Chụp tôi à? Anh có chụp tôi à?” Cô tức giận hỏi anh, lau đi nước mắt trên mặt, đứng lên từ ghế công viên, bừng bừng khí thế đi đến phía người kia.
Cô chưa bao giờ có khí thế như thế đối với người khác, tức giận đến tận trời lớn tiếng nói chuyện với người khác, cho nên mọi người đều nói tính tình cô rất tốt. Trên thực tế tính tình của cô thật sự có tốt không? Chỉ có cô biết, cô chính là vì mọi người đều nói cô nhu thuận nghe lời, nói cô lúc còn nhỏ đã thành thục, mới bất tri bất giác giấu đi bản tính chân thật của chính mình.
Anh vẻ mặt khó xử, ôn tồn nói: “Cô à, phim của tôi không chỉ chụp cô, còn chụp những người khác nữa.”
“Đó là chuyện của anh. Đưa phim ra đây.”
“Cô à, làm ơn có chút đạo lý đi.”
“Ai không có đạo lý? Anh chụp tôi mà có hỏi ý kiến của tôi không? Tôi có cho phép anh chụp tôi à? Tôi có đồng ý cho anh chụp à? Có à?” Hạ Tiểu Tiệp khí thế bừng bừng. Biết là giận chó đánh mèo nhưng không thể khống chế được mình.
“Tôi thừa nhận không hề hỏi ý kiến của cô trước khi chụp là tôi không đúng. Nhưng…”
“Bớt nói vớ vẩn đi, chỉ cần giao phim ra đây là được rồi.” Cô nổi giận đùng đùng ngắt lời người kia, đem hết những cảm xúc khó chịu phát ra ngoài.
La Khiêm đột nhiên trầm mặc, cúi đầu xuống. Anh là nhiếp ảnh gia thích chụp ảnh tự do, kì thực còn thương xuyên gặp phải tình huống này. Bị xâm phạm riêng tư khiến người ta tức giận, đuổi đánh hoặc vơ vét tài sản. Anh đã sớm thấy nhưng không thể trách, cũng học rất nhiều cách để ứng phó. Nhưng anh phải nói rằng, anh chưa từng gặp ai trong ngoài không đồng nhất như cô gái đứng trước mặt anh lúc này.
Cô nhìn rất được, mặt nhỏ, chỉ có hai bàn tay to, da trắng, đẹp như tranh vẽ, các đường nét trên mặt tinh tế, mang chút cổ điển. Cô ngồi im lặng ở trên ghế trong công viên, mắt nhìn lên trời, gió thổi làm váy bay nhẹ, mái tóc giương nhẹ, cả người yên lặng không động, nước mắt chầm chậm chảy xuống. Hình ảnh đó sầu não, cũng đẹp khiến cho người ta nín thở. Làm anh như bị ma nhập, không tự chủ được.
Sao biết khí chất dịu dàng tuyệt sắc giai nhân, vừa đứng lên lại thành một người không phân rõ phải trái như vậy. Trong ngoài không đồng nhất chút nào. Tóm lại, nếu gặp gỡ vẫn phải nghĩ cách giải quyết tình huống trước mắt mới được.
“Cô à, chúng ta không thể thương lượng sao?” Âm điệu nhẹ nhàng, anh mở miệng nói.
Nhưng người kia không hề lay động, vẫn giận dữ trừng mắt nhìn anh. “Thương lượng cái gì? Mau đem phim ra đây.” Hạ Tiểu Tiệp lớn tiếng nói.
“Cô à, cô làm ơn nói đạo lý một chút có được không?”
“Anh một chút lễ phép cũng không hiểu. Chưa có sự đồng ý của người khác đã tuỳ tiện chụp ảnh. Dựa vào cái gì mà muốn tôi nói đạo lý?” Cô không khách khí hỏi lại anh. “Mau đưa phim cho tôi.”
“Cô à, không phải tôi không muốn đưa phim cho cô mà cuộn phim này thực sự còn có ảnh khác…” La Khiêm nhẫn nại giải thích với Hạ Tiểu Tiệp, nhưng lại bị cô ngắt lời.
“Anh nhất định không đưa ra? Được, tôi sẽ lấy nó.” Nói xong, cô liền đánh về phía anh.
Không thể tưởng tượng được cô không cần nghe anh nói cho hết lời đã động thủ thật, nhắm tới anh mà đánh. La Khiêm kinh ngạc hết sức, vội vàng cầm máy ảnh trong tay giơ cao lên trên đầu để đề phòng bị cô cướp đi. Máy ảnh là tất cả của anh, là ước mơ của anh, là tài sản của anh. Nếu bị phá huỷ, cuộc đời của anh cũng sẽ bị huỷ một nửa. Vì vậy, anh muốn bảo vệ chiếc máy ảnh này thật tốt. Anh giơ hai tay lên cao, lùi về phía sau. Nhưng Hạ Tiểu Tiệp nhanh hơn, anh bị cô kéo lấy quần áo.
Khi đứng gần, Hạ Tiểu Tiệp mới phát hiện ra người trước mặt cao hơn mình khoảng một cái đầu. Không chỉ có tay dài, máy ảnh anh giơ cao quá đầu, đừng nói là lấy, ngay cả chạm vào cô cũng không thể làm được. Nhưng cũng bởi vậy mà lửa giận trong mắt cô càng thêm nhiều. Quên đi thẹn thùng, quên luôn cả nguyên tắc nam nữ thu thụ bất thân, quên nốt chuyện hai người lần đầu tiên gặp mặt, cả người như dựa vào anh để bắt lấy đôi tay đang cầm chiếc máy ảnh giơ lên cao kia, bắt nó rơi xuống.
“Dừng tay.”
Cô nghe thấy anh gầm nhẹ, nhưng không để ý đến, dùng lực bấu vào vai anh để hướng lên trên muốn cướp lại máy ảnh, nhưng anh lại đổi sang tay trái. Cô cũng đổi theo, với tay lên đánh vào tay anh đang ở giữa không trung.
“Dừng!” La Khiêm sắp bị cô ép đến phát điên rồi.
Thân thể phía trên của cô có một mùi rất thơm, bay ra theo từng động tác, một lần nữa xông vào mũi. Thân thể của cô mềm mại, bộ ngực đẫy đà, cũng theo động tác toát ra, một lần lại một lần động chạm đến anh. Cô gái này rốt cuộc có biết hành động của cô ta giờ phút này thiếu khôn ngoan đến mức nào không? Có biết ở đây cây cối rậm rạp, bốn bề vắng lặng, nếu anh muốn làm gì với cô thì chắc chắn cô sẽ gặp nguy hiểm.
“Được, dừng lại, tôi đưa phim cho cô!” Bộ ngực đẫy đà của cô không ngừng động chạm vào anh, rốt cuộc không nhịn được, anh đầu hàng.
Hạ Tiểu Tiệp nghe vậy rốt cuộc dừng tay lại, lùi ra phía sau, đối diện với anh nói “Đưa đây.”
“Cho tôi địa chỉ của cô, tôi sẽ gửi phim cho cô.” Anh nhìn cô cam đoan.
Đôi mắt cô đột nhiên đanh lại, tức giận khó tin. Anh dám lừa gạt cô.
“Bây giờ tôi sẽ…” Cô cố ý làm khó dễ anh, lớn tiếng nói.
La Khiêm nhìn cô, trên mặt đan xen hai lọai cảm xúc, nhẫn nại và bất đắc dĩ.
“Nếu cô nhất định không tin lời tôi thì chỉ có một cách. Tôi mời cô về nhà, đợi sau khi rửa ảnh xong, tôi sẽ đưa phim cho cô.” Anh dứt khoát nói với cô cách duy nhất. Sau đó, anh thành khẩn giải thích, “Cuộn phim này có rất nhiều bức ảnh quan trọng đối với tôi. Tôi không muốn vì sai lầm nhất thời của mình mà công sức bấy lâu nay bị huỷ hoại toàn bộ. Vì vậy, mong cô đồng ý.
“Anh cho rằng nói như vậy thì tôi sẽ từ bỏ à?” Cô tức giận, trừng mắt nhìn anh.
“Tôi không hề nghĩ như vậy. Tôi chỉ hy vọng cô đồng ý. Máy ảnh và chụp ảnh là toàn bộ cuộc sống của tôi.” Anh chân thành nhìn cô giải thích.
Hạ Tiểu Tiệp cắn cắn môi dưới, trong lòng thầm nghĩ anh nói khoa trương như vậy, cho dù là thật thì cô sẽ bỏ qua, không so đo với anh sao? Nghĩ như vậy, cô lại càng muốn so đo với anh. Ai bảo anh không sớm phát hiện ra. Chọn lúc nào không chọn lại nhằm đúng lúc tâm tình cô tệ nhất. Anh xuất hiện thật đúng lúc. Có người để cô phát tiết giận giữ trong lòng.
“Được. Quyết định vậy đi. Tôi sẽ đi với anh. Đừng tưởng là tôi sợ anh.” Cô trừng mắt liếc anh một cái, khẩu khí vẫn không tốt như cũ.
Cô thật sự hẳn là sợ đi. La Khiêm rất muốn nói với cô, hai người dù sao cũng là cô nam quả nữ, đàn ông có sức lực vả thể trạng hơn lại chiếm ưu thế tuyệt đối. Nếu trong lòng anh nảy sinh ý niệm xấu, cô cứ đi không sắp xếp đề phòng chút nào với anh như vậy, quả thực chính là dê vào miệng cọp, chết như thế nào cũng không biết. Nhưng bây giờ chuyện đó không phải là chính. Cái chính là anh muốn nhanh chóng đưa cuộn phim đó cho cô để thoát khỏi cô gái trong ngoài không đồng nhất này, đỡ phải phiền phức.
Gật gật đầu, anh nhìn cô nói: “Đi bên này.” Sau đó xoay người dẫn đường.
“Anh tốt nhất là đừng lừa tôi. Ba tôi là cảnh sát, gần đây vừa khéo là địa bàn quản lý của ba tôi. Có rất nhiều người biết tôi là con gái của ông.” Đang đi ở phía sau, cô đột nhiên nói to.
La Khiêm nghe vậy liền nhíu mày, khoé miệng không tự chủ được nhếch lên. Thì ra là thế, anh bừng tỉnh, khó trách cô gái đó lại không sợ hãi khi đi cùng một người đàn ông xa lạ.
Cứng cỏi đi một chút, phía sau đột nhiên có một bà cụ đồng nát đẩy một chiếc xe ba bánh chất đầy giấy vụn, cố hết sức đứng thảnh thơi ở lối đi bộ, gần như chiếm mất một nửa độ rộng của đường cái, cực kỳ nguy hiểm. La Khiêm không chút nghĩ ngợi lập tức đưa máy ảnh giao cho Hạ Tiểu Tiệp, đi nhanh đuổi theo.
“Bà ơi, để cháu đẩy giúp. Bà muốn đẩy đi đâu?” Anh hỏi bà lão, nắm lấy tay cầm, dùng sức đẩy xe cùng bà.
“A. Cảm ơn cậu, chàng trai trẻ. Bà muốn tới chỗ thu mua phế liệu phía trước.” Bà lão nói không thạo tiếng Đài Loan, trả lời.
“Cháu giúp bà nên sẽ nhanh thôi. Sau này hãy nhờ mọi người ấy. Đừng đến quá gần đường. Như vậy sẽ rất nguy hiểm. Bà nhớ không?”
“Được rồi, ta biết. Cảm ơn cậu, chàng trai.”
“Không cần cảm ơn đâu ạ.”
Đi một chút, rốt cuộc cũng đến chỗ thu mua phế liệu. La Khiêm làm người tốt, mãi đến lúc bà lão đem đồ trên xe xuống để đổi lấy tiền, giao cho bà xong lại xin bà lão cho anh chụp mấy bức ảnh rồi mới xoay người đi. Sau đó, anh nghẹn họng, nhìn trân trối vào cô gái đi cùng mình.
Anh bối rối, không biết làm sao. “Tôi…” Nên nói cái gì? Anh sao lại quên hoàn toàn sự tồn tại của cô? Lần này thì chết chắc rồi.
“Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì anh muốn ở đây bao lâu nữa?”
Cô lại không tức giận, mắng mỏ anh? La Khiêm hơi ngoài ý muốn, nhưng cũng thông minh không nghi ngờ vận mình tốt, lập tức gật đầu với cô, xoay người đi về nhà anh.
Đây là một khu nhà cũ, quảng cáo phòng cho thuê sát bên vách tường, các phòng san sát đến gần như dính làm cho người ta không thấy rõ lắm. Cửa sắt bị gỉ, có cái chìa khóa cắm vào, dùng lực đẩy rất mạnh thì hai cánh cửa kia mới mở được. Đi vào cửa, lại đi qua một cái ngách nhỏ, tiếp theo đi cầu thang, lên tầng hai. Nguồn sáng duy nhất là từ tầng hai, cách cầu thang một khoảng.
“Thật xin lỗi, đèn cầu thang hỏng rồi, chủ nhà vẫn chưa đến sửa. Cô hãy nhắm mắt lại rồi mở ra. Như vậy sẽ không cảm thấy sợ nữa.” Anh nhìn cô nói.
Hạ Tiểu Tiệp đột nhiên hối hận vì thấy mình hơi lỗ mãng. Cô thấy mình ngu xuẩn vì nhất thời không làm chủ được cảm xúc nên mới đi đến bước như thế này. Đi cùng một người đàn ông, lại còn đi với anh vào một gian nhà cũ nát, rốt cuộc thần kinh của cô có vấn đề gì? Nếu anh lòng dạ bất chính, nổi lên thú tính với cô hoặc hiếp trước giết sau, nếu cô có mệnh hệ gì, ba mẹ và Tiểu Dư phải làm sao?
Nếu anh thật sự có ý đồ xấu, lúc nãy ở công viên vắng người, rậm rạp, anh không tận dụng cơ hội xâm phạm cô, căn bản không cần phải đưa cô đi qua mấy con đường, qua mấy cửa hàng có máy chụp ảnh tiện lợi, qua bưu cục, rồi mới đến đây để hành hung cô. Trừ phi đầu anh có vấn đề.
Khi đến nơi này, cô mới thấy sợ, mới nghĩ đến chạy trốn. Bây giờ đã quá muộn chưa? Quên đi, đã đến thì đành phải vào vậy. Cô hiếm khi không khống chế được… Không đúng, chính xác là từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ cô không khống chế được bản thân. Mà anh, cô không biết tên, đã nhìn thấy bộ dạng cô tức giận. Nên biết, bề ngoài cô nhu nhược, dễ chọc nhưng thực tế thì ngược lại. Nếu anh có can đảm dám làm gì cô, có chết cô cũng sẽ kéo anh làm đệm lưng.
“Thật xin lỗi, ở đây thực sự rất tối, nếu cô sợ có thể cầm tay của tôi.” Thấy cô không nhúc nhích, La Khiêm do dự mở miệng.
“Không cần.” Cô quả quyết cự tuyệt, sau đó nắm lấy tay vịn cầu thang đi lên trên.
Lên đến tầng hai, phía cuối hành lang có một cái cửa số, ánh sáng len vào bỗng chốc sáng lên rất nhiều. Cô phải đi tổng cộng qua năm cánh cửa, có năm căn phòng, anh đi đến một phòng nằm ở phía cuối, lấy chìa khoá mở cửa ra, sau đó đi vào bên trong. Hạ Tiểu Tiệp chần chừ một lúc rồi mới đi theo vào.
Trong phòng bài trí rất đơn giản. Ngoại trừ chiếc giường, một cái tủ quần áo và giá áo, cùng với một chiếc ghế dựa ở ngoài, hầu như cũng không có gì.
“Phiền cô chờ một chút.”
Anh không quay đầu lại mà nói với cô, tiếp theo cầm một vài thứ, đi đến WC để rửa ảnh đã chụp. Cô ngồi một chỗ ở phía ngoài chời đợi.
Hạ Tiểu Tiệp há hốc mồm, bời vì lần đầu tiên có người coi cô như không tồn tại. Lúc trước vì giúp đỡ bà cụ. Bây giờ thì… Chẳng lẽ vì cô đứng ở công viên khóc, hay là bản tính làm ra vẻ đoan trang, hiền dịu bị lộ ra khiến cho người khác chán ghét, không ai thích. Nếu không, thái độ của anh đối với cô là thế nào vậy? Dù tốt xấu gì cũng phải mời cô ngồi hay mang nước đến cho cô uống. Đây là loại lễ phép cơ bản nhất mà anh lại không biết ư? Liếm liếm cánh môi, cô đúng là đang khát.
Ảnh đều chụp rất sinh động.
Mỗi một bức ảnh chụp đều có một câu chuyện xưa. Mỗi một bức ảnh chụp đều có thể làm xúc động lòng người.
Giống như bức ảnh này, đứa trẻ vì kem rơi xuống đất mà gào khóc, thoạt nhìn thật đáng thương; hình ảnh tịch dương rủ xuống, chuyên chú cho người khác cảm giác thời gian không chuyển động; đi lại rộn ràng trong đám người qua đường, hờ hững làm cho trái tim người khác lạnh ngắt; bộ dạng đầy áp lực khi chở đồ khiến người ta hít thở không thông; còn có hé ra khuôn mặt đứa trẻ trưởng thành sớm, vẻ mặt mỉa mai, ánh mắt lạnh lùng kia…
Cô không biết nên nói như thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Cô chưa bao giờ xem ảnh chụp mà lại xúc động như vậy. Đây rõ ràng chỉ là ảnh chụp thôi mà, tại sao lại khiến cô có cảm giác như chính mình từng trải qua cảnh này, cảm động lây?
Cô không hiểu về chụp ảnh. Cũng không biết trên bức tường kia bức nào chụp tốt, bức nào chụp tệ. Nhưng quả thực, những bức ảnh đó khiến con người xúc động, cảm nhận được trong tâm hồn. Cực kỳ cực kỳ khắc sâu, khắc sâu như vậy lại làm cô có cảm giác sợ hãi…
Danh sách chương