Anh bất ngờ cầu hôn làm Hạ Tiểu Tiệp trợn mắt há hốc mồm không nói ra lời. Gả cho anh? Thật sự là anh đang cầu hôn cô sao? Nhưng… Nhưng là…

“Anh như vậy rất kỳ lạ, rất kỳ lạ, mà cũng quá… cũng quá bất ngờ.” Cô lắp bắp đáp lại.

“Sao lại kỳ lạ? Sao lại bất ngờ? Năm năm trước anh đã muốn nói những lời này với em rồi.” La Khiêm tỏ vẻ thật lòng.

“Bây giờ không giống với năm năm trước.” Cô lắc đầu nói.

“Sao lại không giống? Chẳng lẽ bên cạnh em đã có bạn trai sắp kết hôn?”

Cô nhanh chóng lắc đầu, hy vọng anh không hiểu lầm.

“Anh cũng không có.” Anh nhìn cô chăm chú nói. “Cho nên chuyện của hai chúng ta năm năm trước và bây giờ đều giống nhau. Đều độc thân, đều thích người kia, đều quan tâm tới người kia, đều làm người kia động lòng. Tất cả mọi chuyện đều giống hệt năm năm trước. Không phải à? Sao lại không giống?” Anh tự thuật từng tiếng nhẹ nhàng.

Sao lại giống chứ? Đây thật sự là vấn đề.

Năm năm trước, cô không nói tiếng nào đã bỏ anh mà đi. Cô cũng không ở cạnh anh lúc anh cần người bên cạnh, lại càng giấu giếm anh lén sinh một bé gái, đến nay vẫn chưa nói cho anh biết. Năm năm trước cô sẽ không nghi ngờ tình cảm của anh đối với mình. Nhưng bây giờ, cô không thể không lo lắng, không thể không nghi ngờ. Bởi vì chuyện này cô có thể cảm nhận được mình để ý anh bao nhiêu. Nếu là vì anh hận cô, vì trả thù mà tiếp cận rồi gạt bỏ cô, có lẽ cô sẽ tan nát cõi lòng mà chết. Năm năm trước, cô không có con để cho anh cướp đi. Cho dù là có nhưng anh cũng không có đủ sức để đấu tranh với cô lấy quyền giám hộ nuôi con. Nhưng bây giờ anh có. Năm năm trước và bây giờ có rất nhiều điểm khác nhau.

Hạ Tiểu Tiệp nhìn anh. Đôi mắt to chứa nhiều lời chua xót và đau đớn.

“Nói cho anh biết em đang lo lắng chuyện gì?” La Khiêm cầm tay cô, dịu dàng nhìn cô hỏi. “Dù là chuyện gì chúng ta cũng có thể cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết.”

Cô cúi đầu nhìn anh, nghĩ hay là giữ chặt lấy anh, từ nay về sau không buông tay.

“Cô “Này” ơi. Rốt cuộc là em do dự chuyện gì? Nói ra cho anh biết được không?” La Khiêm nói với giọng thoải mái, đùa hỏi cô.

“Năm năm qua có rất nhiều chuyện đã thay đổi. Em không biết anh có còn là anh năm đó, mà anh cũng không thể chắc chắn được em có thay lòng, hay là anh thích người kia hay không.” Cô ngẩng đầu lên nói cho anh biết.

“Anh có thể chắc chắn.” Anh nhìn thẳng vào cô nói.

“Chắc chắn như thế nào?”

“Nhìn em bay cả nửa vòng trái đất đến đây, nhìn thấy em trông thấy anh bình an mà khóc, khóc không thành tiếng thì anh đã biết.” Ánh mắt anh dịu dàng, tiếng nói trầm thấp. “Hơn nữa, em vừa nói có thể biết được những câu chuyện qua những tấm ảnh, em vẫn sẽ cảm động vì những bức ảnh đó, vẫn hiểu được tâm trạng của anh mỗi khi chụp ảnh. Chỉ vậy thôi, anh đã biết em không hề thay đổi, vẫn là người khiến anh động lòng năm năm trước, khiến cho anh cảm thấy hạnh phúc bên cạnh người con gái của mình mà trước kia anh không có được.”

Hạ Tiểu Tiệp hơi giật mình. Đúng. Anh nói rất đúng. Có không hề thay đổi, vẫn là người con gái của ngày xưa. Nhưng vấn đề là ở chỗ anh.

“Có lẽ em thật sự không thay đổi. Nhưng anh, La Khiêm, bây giờ và năm năm trước không thể so sánh được. Tất cả những thay đổi này khiến em không thể chắc chắn.” Cô nhẹ nhàng lắc đầu nói.

“Em không thể chắc chắn cái gì? Nói cho anh biết, anh sẽ giúp em.” Anh thật sự nói.

“Điều kiện bây giờ của anh rất tốt. Anh có rất nhiều sự lựa chọn.”

“Đôi với anh, em là người tốt nhất.” Anh trả lời không chút do dự.

Cô trầm mặc nhìn anh trong chốc lát rồi hỏi: “Anh yêu em sao?”

Anh gật đầu, trầm giọng nói: “Anh yêu em.”

Tuy rằng không rõ lời anh nói có bao nhiêu phần sự thật bên trong nhưng tim Hạ Tiểu Tiệp vẫn động. Vào lúc này, cô hận chính mình tại sao không nghĩ sâu tính kỹ, cân nhắc rồi mới quyết định. Nếu là Tiểu Dư, cô ấy sẽ không quản việc khác, đầu tiên lớn tiếng hoan hô biểu lộ là mình đang vui vẻ rồi nói sau. Sau đó cho dù có chuyện gì, cô ấy cũng không cần, chỉ cần trước mắt vui vẻ là đủ. Cô ấy có thể bất chấp tất cả. Nhưng điều cô băn khoăn bây giờ không chỉ có mình mà còn cả con gái nữa.

Nghĩ đến con, cô đột nhiên nảy ra một cách để thử La Khiêm xem anh là thật lòng hay giả dối. Chuyện này cũng có thể khiến anh từ nay sẽ rời xa cô mãi mãi. Cô do dự khẽ cắn môi. Buộc phải làm như vậy sao? Nhưng nếu không làm, cứ do dự, dây dưa triền miên, nghi thần nghi quỷ thì cũng không dễ chịu.

“Nếu…” Hít một hơi thật sâu, Hạ Tiểu Tiệp do dự nhìn anh, thong thả mở miệng nói: “Nếu em và anh chia xa từng ấy năm, giờ em nói em từng… sinh con, nhưng vẫn chưa bao giờ kết hôn, anh vẫn cho rằng em là tốt nhất, vẫn sẽ nói yêu em?”

Cả người La Khiêm bỗng nhiên cứng đờ. Trong phòng hoàn toàn yên lặng. La Khiêm vô cùng khiếp sợ, chấn động, kinh ngạc. Có con, chưa từng kết hôn… Có con, chưa bao giờ kết hôn… Có con, chưa bao giờ kết hôn…

Hạ Tiểu Tiệp cũng không nói câu nào, chỉ yên lặng nhìn anh, chờ xem phản ứng của anh.

Mỗi giây trôi qua rất chậm. Không biết bao lâu sau, anh đột nhiên giật mình, rút bàn tay đang đặt trên tay cô về, siết thành nắm đấm. Hành động của anh kiến lòng cô trầm xuống. Nước mắt suýt chảy ra. Đây là phản ứng của anh ư? Lập tức rụt tay lại giống như tay cô có lửa? “Đã xảy ra chuyện gì?” La Khiêm lên tiếng hỏi, tiếng nói nghe trầm trầm cố đè nén.

Cô chuyển ánh nhìn từ tay lên trên mặt anh, phản ứng hơi chậm chạp, hỏi: “Cái gì là đã xảy ra chuyện gì?”

“Bố của đứa trẻ đã gặp chuyện gì?”

“Bố của đứa trẻ?” Cô lặp lại, có vẻ vẫn không hiểu anh đang nói gì. La Khiêm hỏi…

“Bố đứa bé đã mất à?”

Hạ Tiểu Tiệp rốt cuộc cũng hoàn hồn, cô cứng họng nhìn anh, bị lời lẽ phỏng đoán của anh khiến sợ hãi, choáng váng.

“Không phải, không có.” Cô vội vàng phủ nhận. Người đó đang ngồi rất khỏe mạnh trước mặt cô, làm sao nói là chết được? Phi phi phi! Gió to hãy thổi những lời nói này đi, thổi đi.

“Nếu không phải, tại sao hai người không kết hôn? Vì sao anh ta không kết hôn với em? Em đã có con, không phải sao? Tên đó không muốn chịu trách nhiệm?” Anh tiếp tục hỏi.

Trong giọng nói của La Khiêm ẩn nhẫn sự tức giận khiến cô có cảm giác không thích hợp.

“Anh đang tức giận? Vì sao?” Cô hỏi, trong lòng lóe lên một chút hy vọng.

Anh hít một hơi mạnh, tưởng rằng sự tức giận đang tắc nghẽn ở cổ họng kia có thể nuốt vào lòng nhưng nó lại ương ngạnh ở yên đó không nhúc nhích, ngay trên ngực anh.

“Con em mấy tuổi rồi?”Anh không trả lời vấn đề, hỏi lại cô.

Nhìn anh một cái, cô cúi mặt xuống nói dối: “Ba tuổi.”

Một năm sau khi anh đi. Trong lòng La Khiêm vơi đi một chút. Vậy là cô đã có thai lúc còn là sinh viên. Khi sinh con thì có thể cô chưa tốt nghiệp hoặc vừa tốt nghiệp, mới bước ra xã hội này. Sau đó cô cứ một mình nuôi con ư? Anh nghĩ tới ngày đó gặp lại, anh hỏi cô đang làm gì, cô nói đang làm việc môi giới nhà. Anh hỏi vì sao cô lại chọn công việc phơi nắng phơi gió vất vả như vậy, cô trả lời rằng… Em có suy tính của em. Thì ra đây là suy tính của cô. Bởi vì cô có con, cần có nhiều thời gian, cũng cần phải có tiền. Bây giờ anh đã hiểu được. Nhưng cơn tức giận ở cổ ngày càng lớn hơn, càng thêm nóng cháy.

“Mấy năm nay, người đó không tới tìm em?” Anh hỏi.

Cô trầm mặc nhìn anh không nói gì.

“Em còn yêu anh ta?” Anh nóng vội hỏi lại.

Cô vẫn không nói gì.

Nhìn Hạ Tiểu Tiệp không hé răng nói nửa câu, anh thở một hơi dài, chống tay đứng lên, sau đó bắt đầu đi qua đi lại trong phòng, không biết đang tự hỏi cái gì. Ít nhất anh cũng không xoay người bức đi hoặc là giả vờ an ủi cô. Nhìn anh đi tới đi lui, Hạ Tiểu Tiệp thầm nghĩ không hiểu anh đang phiền não chuyện gì? Không muốn tiếp tục kế hoạch trả thù cô sao? Kỳ thực dù cô có con hay không, đối với anh cũng là không sao chứ?

“Chúng ta ra ngoài một chút đi.” La Khiêm dừng lại, xoay người nhìn cô nói, vẻ mặt kiên quyết lạ thường.

“Đã trễ thế này, anh còn muốn đi đâu?” Cô ngạc nhiên trừng mắt nhìn, khó hiểu hỏi lại.

Anh không trả lời, chỉ nói: “Mang theo hộ chiếu.”

Chuyện này cô biết, ở nước ngoài, hộ chiếu giống như chứng minh thư nhân dân. Nếu bị kiểm tra mà không có thì sẽ bị cho là người nhập cư trái phép. Vì vậy phải mang theo hộ chiếu, nhất là khi ra khỏi nhà lúc nửa đêm.

Không biết anh muốn dẫn cô đi đâu. Nhưng nhìn thấy anh thay quần áo… mặt của cô nóng lên, không kìm được mà mặt đỏ ửng, tim đập nhanh. Cô vội vàng cầm lấy hành lý chạy vào phòng tắm thay quần áo để không phải nhìn thấy cảnh kích thích này. Một người phụ nữ đã sinh con, nhìn thấy đàn ông cởi trần cũng đỏ mặt, tim đập nhanh thì chắc trên đời chỉ có mình cô. Nhưng sao có thể trách cô? Làm chuyện đó với anh đã năm năm trước. Mà trong những năm gần đây, mọi sinh hoạt của cô đều giống như nữ tu. Đột nhiên nhìn thấy cở thể trần trụi cường tráng của anh thì cô đương nhiên sẽ suy nghĩ miên man rồi. Nghĩ đến cảm giác được anh ôm chặt trong ngực, cảm giác anh sờ lên da thịt, cảm giác anh hôn lên môi cô. Sức mạnh của anh, hơi thở của anh…

“Cốc cốc…”

Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng tắm khiến cô giật mình.

“Sắp xong chưa?” La Khiêm ngoài cửa hỏi.

“Đợi em một chút.” Cô nhanh chóng đáp, nhìn qua gương thấy hai má hồng lên, mắt như có sương mù, quần áo vẫn còn nguyên trên tay.

Cô đột nhiên háo sắc? Thật sự là điên rồi. Lắc lắc mạnh đầu để khiến cho bản thân tỉnh táo một chút, Hạ Tiểu Tiệp nhanh chóng cởi quần áo, mặc bộ đồ đơn giản nhất là quần bò cùng chiếc áo màu xám, rồi đi ra khỏi phòng tắm.

“Xong rồi.” Cô nói, không dám nhìn thẳng vào mắt anh giống như có tật giật mình. Nhưng hình như anh không chú ý đến cô, vẫn chưa phát hiện ra sự bất thường của cô.

“Hộ chiếu đâu?” Anh hỏi.

“Đây.” Cô giơ tay đang cầm hộ chiếu lên.

“Vậy đi thôi.

La Khiêm xoay người đi trước, cô vội vàng theo sau. Không biết anh đang vội cái gì.

Cửa lớn khách sạn đã có sẵn một chiếc xe đang chờ họ. Cô không biết sao anh có thể gọi được xe đến vào lúc nửa đêm thế này nhanh như vậy. Hình như lái xe biết họ muốn đi đâu bởi vì anh ta không hề hỏi gì. Từ khi họ lên xe liền lái đi luôn, im lặng suốt cả quãng đường.

“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Hạ Tiểu Tiệp nhìn một hồi lâu, cuốc cùng không thể chịu nổi, mở miệng hỏi.

“Las Vegas.” Sau khi nghe anh nói điểm đến xong khiến cô ngạc nhiên vô cùng.

“Vì sao đột nhiên lại đi Las Vegas? Anh nổi hứng muốn đi một lần à? Nó ở gần đây?” Cô hoàn toàn không biết Las Veg ở đâu.

“Lúc này không bị tắc đường. Bốn giờ là có thể đến.” Anh đáp lại vấn đề cuối cùng của cô.

Cô cứng họng suýt té xỉu: “Bốn giờ?”

“Em không muốn đi à? Nhân tiện cũng nên ngắm cảnh một chút.”

Cô trừng mắt nhìn anh. Đột nhiên cảm thấy không phải cô điên mà là anh điên.

“Anh rốt cuộc là nghĩ cái gì vậy? Vì sao lại đột nhiến muốn đi Las Vegas? Hơn nữa lại đi vào lúc này, mà anh nói bốn giờ sẽ đến, đến lúc đó không phải trời đã sáng à? Mà chỗ đó không phải đi chơi buổi tối mới vui à?” Cô thật sự không thể biết được anh đang nghĩ gì.

“Chúng ta không phải tới đó để chơi.” Anh nhìn cô, bình tĩnh nói.

“Vậy chúng ta đến đó làm gì?” Cô cảm thấy vô cùng khó hiểu.

La Khiêm chỉ nói hai chữ… “Kết hôn.”

Kết hôn, kết hôn, kết hôn, cô kết hôn! Nhưng sao lại có chuyện này?

Hạ Tiểu Tiệp ôm đầu rền rĩ. Cô thật sự sắp phát điên rồi. Cô rốt cuộc là đang làm cái gì? Mất trăm phương nghìn kế, do dự, trong lòng không yên. Cô làm như vậy chỉ muốn xem anh có thật lòng hay không, nhưng lại không thể tưởng tượng được lại có kết quả thế này. Mọi chuyện còn chưa rõ ràng đã muốn kết hôn. Tất cả chuyện này sao lại xảy ra chứ? Hay đây chỉ là một giấc mộng mà cô mơ ước. Nhưng nếu là mộng thì chiếc nhẫn kim cương trên tay cô cũng quá lớn. Mà cô cũng không phải là người có ước mơ như vậy.

Hơn nữa tờ đăng ký kết hôn đang ở trên mặt bàn. Tuy trong đó toàn là tiếng Anh nhưng may mắn là cô ở Australia năm năm nên tiếng Anh rất tốt, không có dòng nào là cô không đọc được. Đó thật sự là giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, hé ra chữ ký của anh và của cô trên tờ giấy đăng kí đó.

Cô thật sự đã kết hôn? Bây giờ rốt cuộc cô nên khóc hay nên cười. Hạ Tiểu Tiệp lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, trừng mắt nhìn tờ hôn thú. Thật sự là khóc không ra nước mắt.

Nhưng trừ chuyện đó ra, cô thật sự không có một chút cảm giác vui vẻ nào ư? Trước khi ký tên vào giấy đăng ký kết hôn, La Khiêm đã nói rất nhiều, cô còn nhớ rất rõ…

Anh nói: “Anh sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con, anh sẽ coi đứa trẻ như con đẻ của mình.”

Anh nói: “Nếu anh đã biết thì sẽ không thể ngồi yên để xem cuộc sống của em vất vả và mệt mỏi. Bởi vì năm năm trước khi em đi vào cuộc sống của anh, anh đã thề rằng, sẽ chăm sóc cho em và yêu thương em cả đời.”

Anh nói: “Anh sẽ làm một người chồng tốt, một người bố tốt, yêu thương em cả đời.”

Anh nói: “Hơn nữa, tuyệt đối sẽ không để em có suy nghĩ hối hận vì đã gả cho anh. Một lần cũng không.”

Anh nói: “Hãy tin tưởng anh, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.”

Cô còn nhớ rõ khi nói những lời này, vẻ mặt anh rất nghiêm túc và chân thành, dịu dàng mà thân tình, kiên định mà dứt khoát, không một chút do dự, giống như anh chụp một bức ảnh động lòng người. Ngay cả khi hồi tưởng lại, trong lòng cô vẫn vô cùng ấm áp và cảm động. Anh không hỏi chuyện gì liên quan đến bố của đứa trẻ, chỉ hỏi cô đó là trai hay gái. Khi cô nói là gái, anh khẳng định chắc chắn nó là một công chúa nhỏ xinh đẹp, xinh đẹp giống như mẹ. Anh mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng làm cô khóc rất nhiều.

Sau đó, cô liền gật đầu trong lúc bất tri bất giác, vô thức ký tên, vô thức nói theo anh: “I do. I will always love you forever. I cross my heart.” Sau đó, anh liền hôn cô.

Những người xung quanh hoan hô chúc mừng, chúc hai người họ bạch đầu giai lão, ngụp lặn trong biển tình. Cảm giác hơi trẻ con nhưng cô lại thấy hạnh phúc, cảm động.

Kết hôn. Cô thật sự đã kết hôn, gả cho La Khiêm.

“Cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa kéo Hạ Tiểu Tiệp thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy La Khiêm đẩy cửa bước vào, trên tay còn bế một… Cô trừng mắt nhìn, không khỏi ngạc nhiên… Là một con búp bê lớn. Cô trừng mắt nhìn con búp bê tinh xảo rồi lại nhìn anh, chỉ thấy anh hơi ngại ngùng lúng túng, chân tay luống cuống ôm con búp bê đến trước mặt cô, sau đó đưa con búp bê cho cô.

“Tặng cho em.” Anh nói.

Cô trừng mắt nhìn, không biết mình có cảm giác gì.

“Cảm ơn.” Cô đứng lên cầm lấy con búp bê, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm sao, nhìn đông nhìn tây trong chốc lát, đành phải đặt nó trên ghế sô pha chỗ cô ngồi ban nãy.

“Em không vui à?” Giọng anh hơi do dự, chần chờ, và khó hiểu.

“Rất tinh xảo, rất đặc biết.” Cô trả lời hàm súc.

“Em không phải thích búp bê nhất à?” La Khiêm trầm mặc một chút rồi hỏi cô.

“Ai nói cho anh?” Cô nhướn mày, tò mò hỏi.

“Tiêu Kì.”

Hạ Tiểu Tiệp ngẩn ngơ, lộ ra biểu tình dở khóc dở cười khiến La Khiêm biết mình đã bị lừa.

“Lần trước về nước anh đã hỏi cậu ta.” Anh tức giận đáp.

“Vì sao anh lại hỏi cậu ta vấn đề này?” Cô tò mò hỏi lại.

Gương mặt anh hạ xuống một chút, lộ ra vẻ mặt không được tự nhiên. “Chuyện này khá là rắc rối, anh nghĩ… lần đầu tiên gặp em nên tặng một món quà.”

“Cho nên anh chạy tới hỏi cậu ta là em thích cái gì? Vì sao không trực tiếp hỏi em?”

Tưởng cô không thích, nhưng cô lại lộ vẻ mặt vui mừng. La Khiêm thầm nghĩ tên khốn nạn Tiêu Kì đùa giỡn anh, nói cô thích nhất là búp bê, hại anh mất trăm phương nghìn kế, rất nhiều công sức, nhờ rất nhiều người mới có được con búp bê độc nhất vô nhị này. Anh phải về hỏi tội Tiêu Kì.

Nhìn vẻ mặt buồn bực, bộ dạng tức giận của anh, mắt lại nhìn về phía con búp bê đang ở trên ghế sô pha… Búp bê? Oa… Oa? Hạ Tiểu Tiệp ngây người một chút, một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu cô.

“Tiêu Kì nói với anh như thế nào?” Cô hỏi La Khiêm.

“Nói cái gì?”

“Nói em thích nhất là búp bê, cậu ta nói là búp bê, hay là baby, hay chỉ nói hai chữ oa nhi*?”

*Oa nhi trong tiếng TQ có nghĩa là em bé và búp bê.

“Cậu ta chỉ nói hai chữ oa nhi. Thật không rõ ràng. Anh còn hỏi cậu ta là búp bê phải không. Kết quả…”

Anh còn chưa dứt lời thì Hạ Tiểu Tiệp đã bật cười, cười rất sảng khoái, cười đến rung cả người, hoàn toàn không dừng được. La Khiêm lộ ra vẻ mặt không hiểu gì, không hiểu mình vừa nói gì khiến cho cô cười như vậy.

Hạ Tiểu Tiệp cười rất lâu sau đó mới lau nước mắt trên khóe mắt, kêu lên một câu: “Trời ạ.” Sau đó mới nhìn anh cười, giải thích: “Oa Nhi là tên ở nhà của con gái chúng ta. Oa Nhi mà Tiêu Kì nói chính là chỉ con bé.”

Cả người anh nhất thời cứng lên, trên trán xuất hiện ba vạch đen. Tên ở nhà của con gái? Oa Nhi là chỉ con gái?

“Tên Tiêu Kì đáng chết này.” Anh không nhịn được, cắn răng mắng. Mắt anh dừng lại ở trên ghế sô pha, chỗ đặt con búp bê. Khí thế giảm xuống thật sự là rất xấu hổ, muốn mang chính mình hay là con búp bê kia đi chôn ngay.

“Ách… Vậy… Con búp bê đó…” Anh có thể vứt đi không?

“Hay đưa cho con. Nó nhất định sẽ thích món quà này.” Hạ Tiểu Tiệp cười nhìn anh, trên mặt vẫn có ý cười.

Mặt La Khiêm đỏ lên. “Khụ. Như vậy cũng được. Anh… khụ, đỡ phải phiền não suy nghĩ xem nên mua gì tặng con bé. Như vậy… khụ, rất tốt.

“Anh xấu hổ?” Cô cười hỏi.

“Không phải. Là muốn chết.” Anh nói đùa khiến cô cười ra tiếng.

“Nói thật là em rất cảm động.” Cô thành thật nói.

Anh nghi ngờ nhìn cô. Anh làm chuyện dại dột như vậy mà cô cảm động à?

“Con búp bê này không phải muốn là có thể thấy, muốn là có thể mua được. Nó không chỉ quý mà còn rất giá trị đúng không?” Cô hỏi anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện