20.
Lời đồn đại về ta đã biến mất chỉ sau một đêm.
Mọi người ngày càng tôn trọng ta hơn, bọn họ đã hoàn toàn hiểu rằng ta chính là vảy rồng (*) của Y Mãnh Tà.
(*): 逆鳞 [nìlín] [nghịch lân]: có nghĩa là chạm phải vảy rồng, mỗi con rồng đều có điểm yếu là vảy ở trước yết hầu, kẻ nào dù vô tình hay cố tình chạm vào nó đều bị rồng gi.ết c.hết.
Y Mãnh Tà nói rằng, đây gọi là sợ cường quyền nhưng lại không biết sợ đức.
Nhưng phần lớn thời gian, chàng vẫn lấy đức để thu phục lòng dân và thường không sử dụng bạo lực.
Dưới sự cai trị của Y Mãnh Tà, mối quan hệ giữa đại Hán và Hung Nô đã đạt đến mức hòa hoãn mà trước nay chưa từng có.
Nhưng chàng lại nói, chính việc hòa thân của ta đã mang lại hòa bình cho cả hai quốc gia.
Chàng đúng là luôn giỏi trong việc pha trò để chọc ta vui vẻ mà.
Cuối năm, Y Mãnh Tà báo cho ta một tin vui rằng Hán triều phái sứ giả mời Y Mãnh Tà đại Thiền Vu đến để mừng hòa bình giữa Hán triều và Hung Nô.
"Cậu nói nàng là công chúa Hán triều được yêu thương nhất, nàng đã ở đây lâu như vậy rồi nên nhất định là rất nhớ cha nương đúng không. Hiện tại nàng là Yên thị của Hung Nô ta, cũng là công thần của hai nước Hán Hung rồi, nên chúng ta cùng đi Trường An nhé".
Mộc Hòa Nhã và cữu cữu của nàng ấy là Sắc Nhật vương cũng cùng nhau đến Hán triều, mọi người đều rất phấn khích, đặc biệt là Mộc Hòa Nhã, người chưa bao giờ đặt chân đến Trường An, nàng ấy rất muốn xem liệu Trường An có náo nhiệt sầm uất như trong lời đồn đã nghe được hay không.
Suốt dọc đường đi chỉ có mỗi ta là không yên lòng.
Những cảm xúc bất an cứ ngày một dâng lên trong lòng ta, rằng có điều gì đó sắp xảy ra.
Ta nên nói với Y Mãnh Tà như thế nào đây? Thực ra, phụ mẫu ta đã nghĩ rằng ta sẽ c.hết ngay sau khi xuất giá, nhưng không ngờ ta lại có thể sống lâu như vậy, càng không đoán được sẽ có nhiều chuyện xảy ra sau đó đến như thế.
Có lẽ họ cũng không muốn gặp lại ta đâu.
Ngày ta đến Trường An cũng trùng với Lễ hội Đèn lồ ng (Tết Nguyên tiêu).
Y Mãnh Tà nhờ ta giúp chàng thay Hán phục, nói là chàng muốn đưa ta ra ngoài chơi.
Ta thay Hán phục rồi búi tóc cho chàng, cả người chàng rực rỡ hẳn lên, nhưng thứ không thay đổi chính là dáng người thẳng tắp như tùng cùng với khí phách anh hùng không bao giờ tiêu tán giữa hai ch@n mày của chàng.
Cho dù là chàng đang mặc một chiếc áo với ống tay rộng thùng thình cũng không thể ngăn được luồng tinh thần anh hùng đó.
Lúc ta thay xong một bộ trang phục nhà Hán, chàng cứ chăm chú nhìn ta mãi.
"Nàng thật xinh đẹp, xinh đẹp như lần đầu ta gặp nàng vậy".
Chúng ta dạo chơi trên phố như một đôi phu thê bình thường, ta gọi chàng là phu quân, còn chàng gọi ta là nương tử.
Chợ hoa lên đèn sáng như ban ngày, đây cũng là lần đầu tiên ta được chứng kiến sự phồn hoa, náo nhiệt của thành Trường An này.
Những năm trước khi ta đi hòa thân, ta chỉ có thể làm mọi thứ trong khoảng sân nhỏ đó, nó giống như một ngục giam vậy.
Dân chúng nhốn nháo vây quanh ở phía dưới hoàng cung thật rộn ràng, đông đúc, thấy vậy chúng ta cũng đi theo góp vui.
Trên thành lâu (lầu cổng thành), một đôi nam nữ lộng lẫy vô song đang vẫy tay chào mọi người, bọn họ vung tay rải tiền đồng, giấy bạc, cùng với bánh ngọt được gói trong giấy dầu xuống dưới đây.
Y Mãnh Tà không quen với những tập tục này nên chàng hỏi ta: "Bọn họ đang làm cái gì vậy?".
"Là hoàng đế và hoàng hậu, hàng năm họ sẽ cùng người dân mừng lễ hội Đèn lồ ng".
"Vậy kia cũng chính là cha nương của nàng sao? Tại sao nàng lại gọi bọn họ là hoàng đế và hoàng hậu thế?".
Ta vội bịa ra một cái cớ.
"Bởi vì thiếp đã gả cho chàng rồi, nên từ nay về sau thiếp chính là người của Hung Nô, phải gọi theo cách của chàng mới hợp lễ nghĩa chứ".
Ta nhìn đôi phu phụ kia.
Họ chính là phụ hoàng của ta, mẫu hậu của ta.
21.
Ta đã lớn lên trong một tiểu viện kể từ khi ta được sinh ra.
Ta biết phụ mẫu của ta là những người tôn quý nhất trong cung, nhưng ta chưa bao giờ được gặp họ cả.
Năm mười tuổi đó, vào dịp sinh thần của phụ hoàng, ta đã cố gắng suy nghĩ để tìm cách né tránh các ma ma cùng với lính canh để chạy đến nơi đại điện náo nhiệt kia.
Ta vừa mới học thêu thùa, nên ta đã làm một lá bùa bình an với mong muốn có thể tặng nó cho phụ hoàng.
Vào một khắc khi ta xuất hiện trong đại điện đó, mọi ánh mắt đều tập trung vào ta.
Mọi người đều kinh ngạc như vừa trông thấy ma quỷ vậy.
Nam nhân trên đại điện trông có vẻ rất chán ghét ta, còn nữ nhân bên cạnh thì tùy tiện cầm một chiếc chân đèn và ném vào người ta.
Trong ngực của nữ nhân đó đang ôm một tiểu cô nương trông giống hệt ta, nhưng cách ăn mặc của nàng thì hoàn toàn khác với ta.
Trên người nàng toàn là gấm vóc, giống như một tiểu tiên nữ vậy. Còn ta lại đang mặc y phục của một cung nữ, với tay áo rách nát.
Phụ hoàng và mẫu hậu tức giận vô cùng, họ muốn xử t.ử tất cả nô tài trong tiểu viện của ta, bởi bọn họ canh giữ ta không tận sức mới để ta trốn được.
Các lính canh và bọn nha hoàn đều đã bị xử t.ử cả rồi.
Ta khốn khổ cầu xin họ thả nhũ mẫu của ta đi, từ nhỏ chỉ có mỗi nhũ mẫu nuôi nấng chăm sóc ta, trong cung điện rộng lớn này, cũng chỉ có mỗi mình bà là nơi ấm áp duy nhất của ta mà thôi.
Bầu trời trong xanh bỗng đổ mưa to, còn ta thì đang dập đầu bên ngoài tẩm cung của phụ hoàng và mẫu hậu.
"Phụ hoàng! Mẫu hậu! Tất cả đều là lỗi của nữ nhi, cầu xin người tha cho nhũ mẫu một mạng đi mà! Con sai rồi, con không dám... tái phạm nữa!".
Không ai để ý đến ta cả.
Trong tẩm cung ấm áp sáng rực kia, một nhà bọn họ vui vẻ hòa thuận, thỉnh thoảng lại có mùi thức ăn thoáng qua.
Ta cũng chẳng biết mình đã dập đầu bao nhiêu lần rồi, cũng chẳng biết đã cầu xin bao nhiêu câu tha chế.t.
Ta chỉ nhớ rằng m.áu hòa với nước mưa nhỏ xuống đầy đất, còn đầu ta vừa đau lại vừa thấy choáng váng.
Một tiếng sét đánh ngang tai, ta thành khẩn đặt hai tay trước ngực, cúi đầu rồi lớn tiếng hô to: "Hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương! Tất cả đều là lỗi của nô tỳ, cầu xin ngài hãy tha cho nhũ mẫu một mạng!".
Cửa lập tức mở ra, mẫu hậu bước ra ngoài, lúc này nhìn bà như tiên nữ giáng trần vậy.
Nhưng người nữ nhân xinh đẹp này lại lạnh lùng nhìn ta và nói với ta rằng từ nay về sau ta không được phép bước ra khỏi tiểu viện dù chỉ là nửa bước.
Thật ra cũng chẳng sao cả, dù sao thì tính mạng của nhũ mẫu đã được cứu rồi mà.
Ta ngàn ân vạn tạ, và từ đó cũng không bao giờ gọi họ là phụ hoàng mẫu hậu nữa.
"Heo con, sao nàng lại khóc rồi?".
Những đầu ngón tay của Y Mãnh Tà lướt trên mặt ta.
"Gần đây ta mới học được một từ mới, cận hương tình khiếp (cảm thấy hồi hộp vì ở gần quê hương), có phải vì thế mà nàng khóc đúng không?".
Ta gật gật đầu rồi lại lắc đầu.
"Khi chàng quá hạnh phúc thì chàng cũng sẽ khóc đấy".
Ta mờ mịt nhìn Y Mãnh Tà qua làn nước mắt.
"Phu quân à, được ở bên chàng là hạnh phúc lớn nhất đời này của thiếp đó".
Y Mãnh Tà ôm chặt vai ta và nói, chàng cũng giống như ta vậy.
22.
Y Mãnh Tà đưa ta vào cung, nghi thức của nhà Hán vô cùng chu toàn, trên mặt phụ hoàng và mẫu hậu đều tràn ngập sự vui vẻ.
Đó cũng là lần đầu tiên trong đời, phụ hoàng và mẫu hậu nở nụ cười với ta, lấy từng viên ngọc trai tặng cho chúng ta.
Họ còn có lòng sắp xếp nhiều hậu duệ quý tộc đi cùng Y Mãnh Tà để giải sầu. Cưỡi ngựa, bắn cung, múa kiếm đều chuẩn bị đủ cả.
Y Mãnh Tà đã chơi rất vui vẻ, chàng có thể dễ dàng áp đảo những vương tôn công tử đó, ngay cả thi từ ca phú cũng không thể làm khó được chàng.
Khi rảnh rỗi, chàng sẽ nhờ tiên sinh dạy Hán ngữ cho chàng, những lúc đó chàng cũng sẽ lôi kéo ta học cùng.
Khi những trận vui đùa này kết thúc, khuôn mặt chàng đầy mồ hôi mà chạy đến bên cạnh ta.
Ta lấy khăn ra lau mặt cho chàng.
Lông mày và đôi mắt của chàng đầy ý cười.
Buổi tối chúng ta phải trở về dịch quán, mẫu hậu nói trong lòng rất nhớ ta nên bảo ta ở lại trong cung với bà một đêm.
Cũng là hợp tình hợp lý thôi mà.
Vì thế, Y Mãnh Tà hẹn ngày mai sẽ đến đón ta.
Chàng đã đi rồi.
Dường như có một ánh mắt từ sau bụi hoa nhìn đến, khiến cho nỗi bất an trong lòng ta càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Ta quay đầu lại, bắt gặp Minh Châu đang đứng sau những bụi hoa và nhìn thẳng vào ta.
Nàng ta nhìn ta chằm chằm một lúc rồi quay người bỏ đi.
Lúc mẫu hậu nhìn ta, độ ấm trong mắt bà cũng dần dần tiêu tán.
Sau khi chàng đi bà lập tức sai người đẩy ta đến nơi tiểu viện đó.
Minh Châu ăn bận lộng lẫy đang đứng ở trong sân, dung mạo lộ rõ vẻ cao quý, ngạo mạn.
Hai người chúng ta trông giống hệt nhau, nhưng cũng không khó để phân biệt được ai là ai.
Trước khi hòa thân, lão Thiền Vu đã nhìn thấy Minh Châu, nên ta luôn cảm thấy rất sợ hãi nếu một ngày nào đó bị ông ta nhận ra.
Minh Châu luôn là người nhận được mọi yêu thích, nàng ta có đôi mắt sáng và tính cách hoạt bát.
Trái lại với nàng ta, mặt mũi ta lại trông có vẻ buồn bã, và theo cách nói của các cung nữ thì khuôn mặt của ta lúc nào cũng trông khó chịu, ưu sầu.
Ai cũng đều nói như vậy, cho nên dù có khuôn mặt giống nhau nhưng ta chưa bao giờ cảm thấy mình bằng một nửa nàng ta cả.
Minh Châu cười khẩy.
"Ngươi chỉ là đồ giả mà thôi, có thể nhận được nhiều cưng chiều như vậy cũng không biết là do ngươi diễn tốt, hay là bởi vì Y Mãnh Tà không có con mắt tinh tường đây".
Không biết từ khi nào ta lại đắc tội với Minh Châu, chẳng phải tất cả những thứ này đều là sự sắp xếp của chính bọn họ hay sao? Ta chỉ là công cụ của bọn họ thôi mà, hơn nữa mọi thứ mà bọn họ chỉ thị ta đều nghe theo kia mà.
Minh Châu trừng mắt nhìn ta một cái rồi bỏ đi.
Mẫu hậu nói với ta rằng lúc trước bà không biết mọi chuyện sẽ phát triển như thế này, nên đã cho rằng chuyện gả cho lão Thiền Vu là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Mới vừa nãy Minh Châu đã lén nhìn Y Mãnh Tà, nàng ta đối với chàng chính là vừa gặp đã yêu, hơn nữa, giờ đây nhà Hán và Hung Nô cũng đã thân thiết với nhau, bà không còn lo lắng cho sự an toàn của công chúa đi hòa thân nữa.
"Minh Châu trời sinh đã kiêu ngạo, con bé ghét tất cả mối hôn sự do chúng ta sắp đặt, nhưng bây giờ con bé lại thích Y Mãnh Tà, con bé nói rằng con bé muốn làm vương hậu của Hung Nô, thật là, không ai có thể khuyên con bé được cả".
Trong lời than thở của mẫu hậu là ẩn chứa muôn vàn sự cưng chiều trong đó.
"Con bé trời sinh đã cao quý, tươi đẹp như thiên tiên (*), ai nhìn cũng đều yêu thích. Nếu Y Mãnh Tà có thể yêu thích ngươi thì chắc chắn hắn sẽ càng thích con bé cho mà coi. Tiểu Yến, cái lạnh thấu xương ở bên ngoài Vạn Lý Trường Thành kia ngươi cũng không cần chịu đựng nữa đâu, lần này trở về rồi thì ngươi cũng không cần phải đi nữa".
(*): 明媚鲜妍 minh mị tiên nghiên [míngmèi xiān yán].
Ngay sau khi nói xong, bà sai người cởi xiêm y Yên thị của ta, rồi xoay người rời đi.
Vào mùa đông lạnh giá, ta mặc thường phục ngồi trong một góc suốt đêm, và cuối cùng cũng chẳng biết tại sao ta lại bật cười thành tiếng.
Y Mãnh Tà có thể nhận ra điều bất thường này không đây? Cũng có lẽ, chàng sẽ nhận ra, nhưng lại phát hiện rằng viên minh châu này thậm chí còn tốt hơn ta rất nhiều.
Nàng ta sẽ không cau mày buồn bã, cũng sẽ không động một tí lại khóc sướt mướt, và đương nhiên sẽ không có lời nguyền đeo bám cả đời như ta đâu.
Nàng ta là hoa mẫu đơn (quốc sắc thiên hương) xinh đẹp nhất của đại Hán, nàng ta có lẽ cũng đã được định sẵn sẽ làm bạn với hạnh phúc và phồn thịnh cả đời rồi.
23.
Sáng hôm sau, mẫu hậu đến với một bình rượu.
Nói rằng Y Mãnh Tà đã đưa Minh Châu ra khỏi cung rồi. Nên bà quyết định tiễn ta một đoạn, miễn cho tiết ngoại sinh chi (*).
(*): 节外生枝 [jiéwàishēngzhī] cành mẹ đẻ cành con; thêm chuyện; dây cà ra dây muống; gây thêm rắc rối; thêm phiền toái.
Bà còn nói sức khỏe của phụ hoàng không tốt, tuổi cũng đã cao, sợ ta khắc ông ấy không dậy nổi.
Ta còn có thể nói được gì nữa đây?
Nếu ta không tự làm mình trở nên danh giá được thì bà sẽ giúp ta chuyện này.
Ta thở dài.
Trong hai mươi năm ngắn ngủi này, cũng coi như ta đã sống khá tốt rồi nhỉ.
Phụ hoàng và mẫu hậu đều khinh thường ta, chán ghét nên vứt bỏ ta thôi mà. Chí ít bọn họ cũng không g.iết ta, cũng coi như là đã cho ta ăn no mặc ấm rồi.
Bây giờ, ta cũng nên đem cái mạng này trả lại cho bọn họ.
Vận mệnh bi thương của việc hòa thân cũng được viết lại khi ta gặp được Y Mãnh Tà, nhờ có chàng mà ta mới biết thế nào là tình yêu và sự quan tâm, dù chỉ là một năm ngắn ngủi.
Như vậy cũng đã quá đủ rồi.
Ngay cả một năm này, đều là ta đã lén đánh cắp nó từ Minh Châu đấy thôi.
Y Mãnh Tà sẽ yêu nàng ta giống như chàng yêu ta chứ? Chàng sẽ đưa nàng ta đi xem kim liên hoa và uống nước suối ở nơi đó sao? Chàng cũng sẽ nói rất nhiều rất nhiều lời yêu thương ngọt ngào với nàng ta chứ?
Nhất kiến chung tình, thấy sắc mà nảy lòng tham sao.
Chúng ta có khuôn mặt giống hệt nhau kia mà.
Ta đã sớm nói qua rồi, ta chẳng có gì đặc biệt cả.
"Hoàng hậu nương nương, sau khi ta chết, thỉnh cầu người hãy đặt bia mộ của ta hướng về phương bắc, để mộ xanh của ta trên con đường hoàng tuyền có thể dễ dàng tìm thấy hướng về nhà của mình".
Đại Hán không phải là nhà của ta, nơi đây chẳng có chỗ nào cho ta nương thân cả.
Bà ưng thuận cho ta rồi.
"Đã như vậy rồi, vậy ta cũng nên đi thôi".
Ta nâng ly rượu lên, nhìn những thứ bên trong ly, trong lòng ta thực sự còn có một ý nguyện không thể nói ra được.
Nguyện cho phu quân Y Mãnh Tà của ta, tuế tuế (mỗi năm) bình an, khi gặp nguy nan đều là điềm lành, nguyện cho chàng sẽ vĩnh viễn là mặt trời sáng rực rỡ trên nơi thảo nguyên bao la này.
24.
Trong lúc ta đang chuẩn bị uống rượu độc thì một thị vệ bỗng nhiên lao đến, dùng một tay hất đổ ly rượu kia.
Ta nghi ngờ nhìn hắn, tiểu huynh đệ này cũng dũng cảm thật.
Mẫu hậu đang muốn nổi giận thì thị vệ đã vội vàng bẩm báo: "Y Mãnh Tà đã dẫn theo đại quân Hung Nô xông vào cung rồi ạ, ngài ấy đang ở tại đại điện đối đầu với hoàng thượng!".
Mẫu hậu lớn tiếng mắng: “Đồ vô dụng, cấm quân nhiều binh lính tinh nhuệ (*) như vậy cũng không ngăn được bọn chúng sao?”.
(*): Được huấn luyện kỹ, trang bị đầy đủ và có sức chiến đấu cao.
Thị vệ gấp gáp đến mức sắp khóc.
"Đao của Y Mãnh Tà đang kề cổ Minh Châu công chúa, hắn cưỡng ép công chúa nên vô cùng thuận lợi mà tiến thẳng vào cung! Ngài ấy nói chúng ta sớm đã có ác ý, dám bắt cóc Yên thị của ngài ấy. Nương nương, người đừng nói nữa, nhanh theo vi thần đi! Nếu như người còn chậm trễ, vi thần sợ sẽ xảy ra chuyện không may!".
Mẫu hậu kéo ta chạy vào đại điện.
Y Mãnh Tà vô cùng tức giận và hỏi hoàng đế tại sao lại bí mật đổi ta thành đồ giả, là đang có dụng ý gì.
Khi Minh Châu nghe những lời này, nàng ta tức giận đến mức mặc kệ đao kề cổ mà chửi ầm lên.
"Nàng ta là giả, còn ta mới là Minh Châu chân chính. Để ta giả mạo Tang Môn tinh kia à, nàng ta xứng sao!".
"Ngươi câm miệng!".
Y Mãnh Tà bị lời nói của Minh Châu làm cho nhức đầu, cũng không thèm nhịn nữa, xé một góc áo của binh lính ở gần đó rồi nhét vào miệng Minh Châu.
"Nếu các ngươi không trả Yên thị lại cho ta, vậy ta sẽ lập tức gi.ết ả ta".
Đao của Y Mãnh Tà cắt qua chiếc cổ nhẵn mịn của Minh Châu, một dòng máu chảy ra khiến Minh Châu rên lên vì đau đớn.
"Ngươi dừng tay lại cho ta! Dám động đến con bé, hôm nay các ngươi cũng đừng mong có thể sống sót rời khỏi đây!".
Phụ hoàng rất lo lắng cho Minh Châu, gấp đến mức vội vàng hét lên đe dọa.
Y Mãnh Tà ra hiệu, quân Hung Nô lập tức ào ào rút kiếm ra.
Chàng đá Minh Châu một cái mạnh về phía Sắc Nhật vương bên kia, Sắc Nhật vương hiểu ý, nhanh chóng túm lấy Minh Châu và xích cổ nàng ta lại.
Trong giây tiếp theo, đao của Y Mãnh Tà đã kề vào cổ của phụ hoàng.
"Người Hung Nô chúng ta vĩnh viễn cũng không sợ ch.ết. Nếu hôm nay Yên thị của ta không trở về, ta sẽ cho hoàng cung này được một lần tắm trong biển m.áu, giế.t một người lợi một người. Ngươi cứ yên tâm đi, ta đảm bảo ngươi chắc chắn sẽ ch.ết trước ta thôi".
Phụ hoàng chưa bao giờ gặp qua một trận chiến như thế này nên lập tức sợ tới mức run rẩy cả người, sau đó vội vàng khuyên Y Mãnh Tà bình tĩnh lại, ông nói rằng mọi thứ đều có thể bàn bạc được.
Ta và mẫu hậu vừa lúc chạy đến, mẫu hậu cười làm lành, giải thích rằng Minh Châu từ nhỏ đã bướng bỉnh, bà nói nàng ta làm ra chuyện này là vì ngưỡng mộ đại Thiền vu chứ thực sự không có ý gì xấu cả.
Bà kéo ta qua để Y Mãnh Tà thả phụ hoàng ta ra.
"Trước tiên ngươi hãy thả ông ấy ra đã".
"Vậy à…".
Y Mãnh Tà kề đao lại gần hơn nữa: "Ngươi không có tư cách mặc cả với ta, cùng lắm thì hôm nay tất cả mọi người đều c.hết".
Mẫu hậu ra hiệu cho ta đi qua.
Ta đi về phía Y Mãnh Tà, đợi cho đến khi ta đến khu vực dưới sự kiểm soát của chàng, ngay lập tức ta chạy đến phía sau chàng.
Chàng cưỡng ép phụ hoàng rồi cùng quân Hung Nô rút lui ra khỏi cung, sau đó lệnh cho mọi người lên ngựa.
Mộc Hòa Nhã kéo ta lên ngựa và đưa ta đi trước.
Còn Y Mãnh Tà thì xách phụ hoàng lên ngựa, Sắc Nhật vương cũng lôi theo Minh Châu, chờ sau khi rời khỏi thành mới ném hai người bọn họ xuống, dẫn theo thuộc hạ nhanh chóng rời đi.
Chẳng mấy chốc, chàng đã đuổi kịp chúng ta, lập tức cướp lấy ta từ ngựa của Mộc Hòa Nhã rồi đặt ta trước người chàng và nhanh chóng phóng đi.
25.
"Chàng nhận ra tỷ tỷ của thiếp từ khi nào thế?".
"Lần đầu tiên thấy mặt ả ta, ta đã cảm thấy có gì đó không đúng, quả nhiên là khuôn mặt của người này…".
Y Mãnh Tà vừa mới nói vài câu với Minh Châu, còn chưa kịp hỏi nàng ta thì Minh Châu đã tự mình nói ra tất cả, vênh váo đắc ý về bản thân, lại còn tự cho mình là cao quý.
Minh Châu cảm thấy rằng đó là vinh dự lớn của chàng và là vinh dự của cả Hung Nô khi nàng ta bằng lòng theo Y Mãnh Tà về nơi biên cương xa xôi, đầy nắng gió cằn cỗi kia.
Nàng ta cũng đem hết những chuyện trong quá khứ của ta ra nói, "Tang Môn tinh", "hèn mọn" từng cái một đều nói hết.
Nhưng, Y Mãnh Tà một từ cũng không nghe lọt tai, chàng tức giận như muốn bốc hỏa ngay tại chỗ.
"Ta thật không nghĩ tới, có một ngày khuôn mặt này của nàng cũng có thể đáng ghét như vậy. Minh Châu kia thật đúng là ồn ào, so với tiếng ve kêu còn vang dội hơn nữa, à, còn ngu như heo nữa chứ. Nếu lúc đó có thời gian thì ta đã đánh ả ta một trận đã đời rồi".
Ta nghe có chút không ổn thì phải.
"Chàng biết heo là dùng để mắng chửi người rồi đấy à?".
"Hả, cái này...".
"Vậy mà chàng còn gọi thiếp là heo con nữa?".
"Lúc trước ta cảm thấy nàng rất đáng yêu, cho dù có là một chú heo con cũng đáng yêu lắm đó. Sau này ta sẽ không gọi như vậy nữa nha, heo con gì đó đều là thứ đáng ghét nhất, về sau ta sẽ nuôi một con én nhỏ thôi".
Chàng ghé vào tai ta: “Thì ra Yên thị của ta không phải là heo con, mà là én nhỏ”.
Ta hừ một tiếng: "Dù sao cũng không thể là người mà".
"Tiểu Yến nhi (én nhỏ) thật đáng yêu quá đi". Chàng nghĩ nghĩ lại nói tiếp: "Có điều, vẫn là chim nhạn (*) thích hợp với bầu trời xanh hơn. Tuy nói ngỗng trời sẽ bay về phương nam, nhưng phương bắc mới là ngôi nhà chân chính của nàng, từ nay về sau, nàng sẽ đổi tên thành Nhạn Hồi nhé (ngỗng trời trở về), nàng thấy có được không?".
(*) ngỗng trời; wild goose. https://www.daovien.net/t13793-topic
"Hmm... cũng được ạ".
Thật ra là ta rất thích nó.
"Nhạn Hồi".
Y Mãnh Tà gọi tên ta với giọng dịu dàng vừa như trấn an lòng người.
"Dù cho có chuyện gì đã xảy ra, bọn họ đã nói qua những gì, thì trong lòng ta, nàng chính là một lễ vật mà ông trời đã ban tặng cho ta".
"Bất kể là trong tình huống gì, ta sẽ kiên quyết chọn mỗi nàng thôi".
"Nàng chính là Yên thị duy nhất của ta".
Mũi ta chua xót, ta rúc vào lòng Y Mãnh Tà, thật lâu cũng không nói lời nào.
Dưới ánh hoàng hôn, những con ngỗng bắt đầu trở về Hồ Thiên (归雁入胡天).
Cố quốc (quê hương) là đất khách quê người, còn nơi phía bắc Trường Thành bao la này mới là nơi ta sẽ trở về trong quãng đời còn lại(*).
(*): 余生 [yúshēng] [dư sinh].
Bởi vì, nơi đây có chàng.
Lời đồn đại về ta đã biến mất chỉ sau một đêm.
Mọi người ngày càng tôn trọng ta hơn, bọn họ đã hoàn toàn hiểu rằng ta chính là vảy rồng (*) của Y Mãnh Tà.
(*): 逆鳞 [nìlín] [nghịch lân]: có nghĩa là chạm phải vảy rồng, mỗi con rồng đều có điểm yếu là vảy ở trước yết hầu, kẻ nào dù vô tình hay cố tình chạm vào nó đều bị rồng gi.ết c.hết.
Y Mãnh Tà nói rằng, đây gọi là sợ cường quyền nhưng lại không biết sợ đức.
Nhưng phần lớn thời gian, chàng vẫn lấy đức để thu phục lòng dân và thường không sử dụng bạo lực.
Dưới sự cai trị của Y Mãnh Tà, mối quan hệ giữa đại Hán và Hung Nô đã đạt đến mức hòa hoãn mà trước nay chưa từng có.
Nhưng chàng lại nói, chính việc hòa thân của ta đã mang lại hòa bình cho cả hai quốc gia.
Chàng đúng là luôn giỏi trong việc pha trò để chọc ta vui vẻ mà.
Cuối năm, Y Mãnh Tà báo cho ta một tin vui rằng Hán triều phái sứ giả mời Y Mãnh Tà đại Thiền Vu đến để mừng hòa bình giữa Hán triều và Hung Nô.
"Cậu nói nàng là công chúa Hán triều được yêu thương nhất, nàng đã ở đây lâu như vậy rồi nên nhất định là rất nhớ cha nương đúng không. Hiện tại nàng là Yên thị của Hung Nô ta, cũng là công thần của hai nước Hán Hung rồi, nên chúng ta cùng đi Trường An nhé".
Mộc Hòa Nhã và cữu cữu của nàng ấy là Sắc Nhật vương cũng cùng nhau đến Hán triều, mọi người đều rất phấn khích, đặc biệt là Mộc Hòa Nhã, người chưa bao giờ đặt chân đến Trường An, nàng ấy rất muốn xem liệu Trường An có náo nhiệt sầm uất như trong lời đồn đã nghe được hay không.
Suốt dọc đường đi chỉ có mỗi ta là không yên lòng.
Những cảm xúc bất an cứ ngày một dâng lên trong lòng ta, rằng có điều gì đó sắp xảy ra.
Ta nên nói với Y Mãnh Tà như thế nào đây? Thực ra, phụ mẫu ta đã nghĩ rằng ta sẽ c.hết ngay sau khi xuất giá, nhưng không ngờ ta lại có thể sống lâu như vậy, càng không đoán được sẽ có nhiều chuyện xảy ra sau đó đến như thế.
Có lẽ họ cũng không muốn gặp lại ta đâu.
Ngày ta đến Trường An cũng trùng với Lễ hội Đèn lồ ng (Tết Nguyên tiêu).
Y Mãnh Tà nhờ ta giúp chàng thay Hán phục, nói là chàng muốn đưa ta ra ngoài chơi.
Ta thay Hán phục rồi búi tóc cho chàng, cả người chàng rực rỡ hẳn lên, nhưng thứ không thay đổi chính là dáng người thẳng tắp như tùng cùng với khí phách anh hùng không bao giờ tiêu tán giữa hai ch@n mày của chàng.
Cho dù là chàng đang mặc một chiếc áo với ống tay rộng thùng thình cũng không thể ngăn được luồng tinh thần anh hùng đó.
Lúc ta thay xong một bộ trang phục nhà Hán, chàng cứ chăm chú nhìn ta mãi.
"Nàng thật xinh đẹp, xinh đẹp như lần đầu ta gặp nàng vậy".
Chúng ta dạo chơi trên phố như một đôi phu thê bình thường, ta gọi chàng là phu quân, còn chàng gọi ta là nương tử.
Chợ hoa lên đèn sáng như ban ngày, đây cũng là lần đầu tiên ta được chứng kiến sự phồn hoa, náo nhiệt của thành Trường An này.
Những năm trước khi ta đi hòa thân, ta chỉ có thể làm mọi thứ trong khoảng sân nhỏ đó, nó giống như một ngục giam vậy.
Dân chúng nhốn nháo vây quanh ở phía dưới hoàng cung thật rộn ràng, đông đúc, thấy vậy chúng ta cũng đi theo góp vui.
Trên thành lâu (lầu cổng thành), một đôi nam nữ lộng lẫy vô song đang vẫy tay chào mọi người, bọn họ vung tay rải tiền đồng, giấy bạc, cùng với bánh ngọt được gói trong giấy dầu xuống dưới đây.
Y Mãnh Tà không quen với những tập tục này nên chàng hỏi ta: "Bọn họ đang làm cái gì vậy?".
"Là hoàng đế và hoàng hậu, hàng năm họ sẽ cùng người dân mừng lễ hội Đèn lồ ng".
"Vậy kia cũng chính là cha nương của nàng sao? Tại sao nàng lại gọi bọn họ là hoàng đế và hoàng hậu thế?".
Ta vội bịa ra một cái cớ.
"Bởi vì thiếp đã gả cho chàng rồi, nên từ nay về sau thiếp chính là người của Hung Nô, phải gọi theo cách của chàng mới hợp lễ nghĩa chứ".
Ta nhìn đôi phu phụ kia.
Họ chính là phụ hoàng của ta, mẫu hậu của ta.
21.
Ta đã lớn lên trong một tiểu viện kể từ khi ta được sinh ra.
Ta biết phụ mẫu của ta là những người tôn quý nhất trong cung, nhưng ta chưa bao giờ được gặp họ cả.
Năm mười tuổi đó, vào dịp sinh thần của phụ hoàng, ta đã cố gắng suy nghĩ để tìm cách né tránh các ma ma cùng với lính canh để chạy đến nơi đại điện náo nhiệt kia.
Ta vừa mới học thêu thùa, nên ta đã làm một lá bùa bình an với mong muốn có thể tặng nó cho phụ hoàng.
Vào một khắc khi ta xuất hiện trong đại điện đó, mọi ánh mắt đều tập trung vào ta.
Mọi người đều kinh ngạc như vừa trông thấy ma quỷ vậy.
Nam nhân trên đại điện trông có vẻ rất chán ghét ta, còn nữ nhân bên cạnh thì tùy tiện cầm một chiếc chân đèn và ném vào người ta.
Trong ngực của nữ nhân đó đang ôm một tiểu cô nương trông giống hệt ta, nhưng cách ăn mặc của nàng thì hoàn toàn khác với ta.
Trên người nàng toàn là gấm vóc, giống như một tiểu tiên nữ vậy. Còn ta lại đang mặc y phục của một cung nữ, với tay áo rách nát.
Phụ hoàng và mẫu hậu tức giận vô cùng, họ muốn xử t.ử tất cả nô tài trong tiểu viện của ta, bởi bọn họ canh giữ ta không tận sức mới để ta trốn được.
Các lính canh và bọn nha hoàn đều đã bị xử t.ử cả rồi.
Ta khốn khổ cầu xin họ thả nhũ mẫu của ta đi, từ nhỏ chỉ có mỗi nhũ mẫu nuôi nấng chăm sóc ta, trong cung điện rộng lớn này, cũng chỉ có mỗi mình bà là nơi ấm áp duy nhất của ta mà thôi.
Bầu trời trong xanh bỗng đổ mưa to, còn ta thì đang dập đầu bên ngoài tẩm cung của phụ hoàng và mẫu hậu.
"Phụ hoàng! Mẫu hậu! Tất cả đều là lỗi của nữ nhi, cầu xin người tha cho nhũ mẫu một mạng đi mà! Con sai rồi, con không dám... tái phạm nữa!".
Không ai để ý đến ta cả.
Trong tẩm cung ấm áp sáng rực kia, một nhà bọn họ vui vẻ hòa thuận, thỉnh thoảng lại có mùi thức ăn thoáng qua.
Ta cũng chẳng biết mình đã dập đầu bao nhiêu lần rồi, cũng chẳng biết đã cầu xin bao nhiêu câu tha chế.t.
Ta chỉ nhớ rằng m.áu hòa với nước mưa nhỏ xuống đầy đất, còn đầu ta vừa đau lại vừa thấy choáng váng.
Một tiếng sét đánh ngang tai, ta thành khẩn đặt hai tay trước ngực, cúi đầu rồi lớn tiếng hô to: "Hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương! Tất cả đều là lỗi của nô tỳ, cầu xin ngài hãy tha cho nhũ mẫu một mạng!".
Cửa lập tức mở ra, mẫu hậu bước ra ngoài, lúc này nhìn bà như tiên nữ giáng trần vậy.
Nhưng người nữ nhân xinh đẹp này lại lạnh lùng nhìn ta và nói với ta rằng từ nay về sau ta không được phép bước ra khỏi tiểu viện dù chỉ là nửa bước.
Thật ra cũng chẳng sao cả, dù sao thì tính mạng của nhũ mẫu đã được cứu rồi mà.
Ta ngàn ân vạn tạ, và từ đó cũng không bao giờ gọi họ là phụ hoàng mẫu hậu nữa.
"Heo con, sao nàng lại khóc rồi?".
Những đầu ngón tay của Y Mãnh Tà lướt trên mặt ta.
"Gần đây ta mới học được một từ mới, cận hương tình khiếp (cảm thấy hồi hộp vì ở gần quê hương), có phải vì thế mà nàng khóc đúng không?".
Ta gật gật đầu rồi lại lắc đầu.
"Khi chàng quá hạnh phúc thì chàng cũng sẽ khóc đấy".
Ta mờ mịt nhìn Y Mãnh Tà qua làn nước mắt.
"Phu quân à, được ở bên chàng là hạnh phúc lớn nhất đời này của thiếp đó".
Y Mãnh Tà ôm chặt vai ta và nói, chàng cũng giống như ta vậy.
22.
Y Mãnh Tà đưa ta vào cung, nghi thức của nhà Hán vô cùng chu toàn, trên mặt phụ hoàng và mẫu hậu đều tràn ngập sự vui vẻ.
Đó cũng là lần đầu tiên trong đời, phụ hoàng và mẫu hậu nở nụ cười với ta, lấy từng viên ngọc trai tặng cho chúng ta.
Họ còn có lòng sắp xếp nhiều hậu duệ quý tộc đi cùng Y Mãnh Tà để giải sầu. Cưỡi ngựa, bắn cung, múa kiếm đều chuẩn bị đủ cả.
Y Mãnh Tà đã chơi rất vui vẻ, chàng có thể dễ dàng áp đảo những vương tôn công tử đó, ngay cả thi từ ca phú cũng không thể làm khó được chàng.
Khi rảnh rỗi, chàng sẽ nhờ tiên sinh dạy Hán ngữ cho chàng, những lúc đó chàng cũng sẽ lôi kéo ta học cùng.
Khi những trận vui đùa này kết thúc, khuôn mặt chàng đầy mồ hôi mà chạy đến bên cạnh ta.
Ta lấy khăn ra lau mặt cho chàng.
Lông mày và đôi mắt của chàng đầy ý cười.
Buổi tối chúng ta phải trở về dịch quán, mẫu hậu nói trong lòng rất nhớ ta nên bảo ta ở lại trong cung với bà một đêm.
Cũng là hợp tình hợp lý thôi mà.
Vì thế, Y Mãnh Tà hẹn ngày mai sẽ đến đón ta.
Chàng đã đi rồi.
Dường như có một ánh mắt từ sau bụi hoa nhìn đến, khiến cho nỗi bất an trong lòng ta càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Ta quay đầu lại, bắt gặp Minh Châu đang đứng sau những bụi hoa và nhìn thẳng vào ta.
Nàng ta nhìn ta chằm chằm một lúc rồi quay người bỏ đi.
Lúc mẫu hậu nhìn ta, độ ấm trong mắt bà cũng dần dần tiêu tán.
Sau khi chàng đi bà lập tức sai người đẩy ta đến nơi tiểu viện đó.
Minh Châu ăn bận lộng lẫy đang đứng ở trong sân, dung mạo lộ rõ vẻ cao quý, ngạo mạn.
Hai người chúng ta trông giống hệt nhau, nhưng cũng không khó để phân biệt được ai là ai.
Trước khi hòa thân, lão Thiền Vu đã nhìn thấy Minh Châu, nên ta luôn cảm thấy rất sợ hãi nếu một ngày nào đó bị ông ta nhận ra.
Minh Châu luôn là người nhận được mọi yêu thích, nàng ta có đôi mắt sáng và tính cách hoạt bát.
Trái lại với nàng ta, mặt mũi ta lại trông có vẻ buồn bã, và theo cách nói của các cung nữ thì khuôn mặt của ta lúc nào cũng trông khó chịu, ưu sầu.
Ai cũng đều nói như vậy, cho nên dù có khuôn mặt giống nhau nhưng ta chưa bao giờ cảm thấy mình bằng một nửa nàng ta cả.
Minh Châu cười khẩy.
"Ngươi chỉ là đồ giả mà thôi, có thể nhận được nhiều cưng chiều như vậy cũng không biết là do ngươi diễn tốt, hay là bởi vì Y Mãnh Tà không có con mắt tinh tường đây".
Không biết từ khi nào ta lại đắc tội với Minh Châu, chẳng phải tất cả những thứ này đều là sự sắp xếp của chính bọn họ hay sao? Ta chỉ là công cụ của bọn họ thôi mà, hơn nữa mọi thứ mà bọn họ chỉ thị ta đều nghe theo kia mà.
Minh Châu trừng mắt nhìn ta một cái rồi bỏ đi.
Mẫu hậu nói với ta rằng lúc trước bà không biết mọi chuyện sẽ phát triển như thế này, nên đã cho rằng chuyện gả cho lão Thiền Vu là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Mới vừa nãy Minh Châu đã lén nhìn Y Mãnh Tà, nàng ta đối với chàng chính là vừa gặp đã yêu, hơn nữa, giờ đây nhà Hán và Hung Nô cũng đã thân thiết với nhau, bà không còn lo lắng cho sự an toàn của công chúa đi hòa thân nữa.
"Minh Châu trời sinh đã kiêu ngạo, con bé ghét tất cả mối hôn sự do chúng ta sắp đặt, nhưng bây giờ con bé lại thích Y Mãnh Tà, con bé nói rằng con bé muốn làm vương hậu của Hung Nô, thật là, không ai có thể khuyên con bé được cả".
Trong lời than thở của mẫu hậu là ẩn chứa muôn vàn sự cưng chiều trong đó.
"Con bé trời sinh đã cao quý, tươi đẹp như thiên tiên (*), ai nhìn cũng đều yêu thích. Nếu Y Mãnh Tà có thể yêu thích ngươi thì chắc chắn hắn sẽ càng thích con bé cho mà coi. Tiểu Yến, cái lạnh thấu xương ở bên ngoài Vạn Lý Trường Thành kia ngươi cũng không cần chịu đựng nữa đâu, lần này trở về rồi thì ngươi cũng không cần phải đi nữa".
(*): 明媚鲜妍 minh mị tiên nghiên [míngmèi xiān yán].
Ngay sau khi nói xong, bà sai người cởi xiêm y Yên thị của ta, rồi xoay người rời đi.
Vào mùa đông lạnh giá, ta mặc thường phục ngồi trong một góc suốt đêm, và cuối cùng cũng chẳng biết tại sao ta lại bật cười thành tiếng.
Y Mãnh Tà có thể nhận ra điều bất thường này không đây? Cũng có lẽ, chàng sẽ nhận ra, nhưng lại phát hiện rằng viên minh châu này thậm chí còn tốt hơn ta rất nhiều.
Nàng ta sẽ không cau mày buồn bã, cũng sẽ không động một tí lại khóc sướt mướt, và đương nhiên sẽ không có lời nguyền đeo bám cả đời như ta đâu.
Nàng ta là hoa mẫu đơn (quốc sắc thiên hương) xinh đẹp nhất của đại Hán, nàng ta có lẽ cũng đã được định sẵn sẽ làm bạn với hạnh phúc và phồn thịnh cả đời rồi.
23.
Sáng hôm sau, mẫu hậu đến với một bình rượu.
Nói rằng Y Mãnh Tà đã đưa Minh Châu ra khỏi cung rồi. Nên bà quyết định tiễn ta một đoạn, miễn cho tiết ngoại sinh chi (*).
(*): 节外生枝 [jiéwàishēngzhī] cành mẹ đẻ cành con; thêm chuyện; dây cà ra dây muống; gây thêm rắc rối; thêm phiền toái.
Bà còn nói sức khỏe của phụ hoàng không tốt, tuổi cũng đã cao, sợ ta khắc ông ấy không dậy nổi.
Ta còn có thể nói được gì nữa đây?
Nếu ta không tự làm mình trở nên danh giá được thì bà sẽ giúp ta chuyện này.
Ta thở dài.
Trong hai mươi năm ngắn ngủi này, cũng coi như ta đã sống khá tốt rồi nhỉ.
Phụ hoàng và mẫu hậu đều khinh thường ta, chán ghét nên vứt bỏ ta thôi mà. Chí ít bọn họ cũng không g.iết ta, cũng coi như là đã cho ta ăn no mặc ấm rồi.
Bây giờ, ta cũng nên đem cái mạng này trả lại cho bọn họ.
Vận mệnh bi thương của việc hòa thân cũng được viết lại khi ta gặp được Y Mãnh Tà, nhờ có chàng mà ta mới biết thế nào là tình yêu và sự quan tâm, dù chỉ là một năm ngắn ngủi.
Như vậy cũng đã quá đủ rồi.
Ngay cả một năm này, đều là ta đã lén đánh cắp nó từ Minh Châu đấy thôi.
Y Mãnh Tà sẽ yêu nàng ta giống như chàng yêu ta chứ? Chàng sẽ đưa nàng ta đi xem kim liên hoa và uống nước suối ở nơi đó sao? Chàng cũng sẽ nói rất nhiều rất nhiều lời yêu thương ngọt ngào với nàng ta chứ?
Nhất kiến chung tình, thấy sắc mà nảy lòng tham sao.
Chúng ta có khuôn mặt giống hệt nhau kia mà.
Ta đã sớm nói qua rồi, ta chẳng có gì đặc biệt cả.
"Hoàng hậu nương nương, sau khi ta chết, thỉnh cầu người hãy đặt bia mộ của ta hướng về phương bắc, để mộ xanh của ta trên con đường hoàng tuyền có thể dễ dàng tìm thấy hướng về nhà của mình".
Đại Hán không phải là nhà của ta, nơi đây chẳng có chỗ nào cho ta nương thân cả.
Bà ưng thuận cho ta rồi.
"Đã như vậy rồi, vậy ta cũng nên đi thôi".
Ta nâng ly rượu lên, nhìn những thứ bên trong ly, trong lòng ta thực sự còn có một ý nguyện không thể nói ra được.
Nguyện cho phu quân Y Mãnh Tà của ta, tuế tuế (mỗi năm) bình an, khi gặp nguy nan đều là điềm lành, nguyện cho chàng sẽ vĩnh viễn là mặt trời sáng rực rỡ trên nơi thảo nguyên bao la này.
24.
Trong lúc ta đang chuẩn bị uống rượu độc thì một thị vệ bỗng nhiên lao đến, dùng một tay hất đổ ly rượu kia.
Ta nghi ngờ nhìn hắn, tiểu huynh đệ này cũng dũng cảm thật.
Mẫu hậu đang muốn nổi giận thì thị vệ đã vội vàng bẩm báo: "Y Mãnh Tà đã dẫn theo đại quân Hung Nô xông vào cung rồi ạ, ngài ấy đang ở tại đại điện đối đầu với hoàng thượng!".
Mẫu hậu lớn tiếng mắng: “Đồ vô dụng, cấm quân nhiều binh lính tinh nhuệ (*) như vậy cũng không ngăn được bọn chúng sao?”.
(*): Được huấn luyện kỹ, trang bị đầy đủ và có sức chiến đấu cao.
Thị vệ gấp gáp đến mức sắp khóc.
"Đao của Y Mãnh Tà đang kề cổ Minh Châu công chúa, hắn cưỡng ép công chúa nên vô cùng thuận lợi mà tiến thẳng vào cung! Ngài ấy nói chúng ta sớm đã có ác ý, dám bắt cóc Yên thị của ngài ấy. Nương nương, người đừng nói nữa, nhanh theo vi thần đi! Nếu như người còn chậm trễ, vi thần sợ sẽ xảy ra chuyện không may!".
Mẫu hậu kéo ta chạy vào đại điện.
Y Mãnh Tà vô cùng tức giận và hỏi hoàng đế tại sao lại bí mật đổi ta thành đồ giả, là đang có dụng ý gì.
Khi Minh Châu nghe những lời này, nàng ta tức giận đến mức mặc kệ đao kề cổ mà chửi ầm lên.
"Nàng ta là giả, còn ta mới là Minh Châu chân chính. Để ta giả mạo Tang Môn tinh kia à, nàng ta xứng sao!".
"Ngươi câm miệng!".
Y Mãnh Tà bị lời nói của Minh Châu làm cho nhức đầu, cũng không thèm nhịn nữa, xé một góc áo của binh lính ở gần đó rồi nhét vào miệng Minh Châu.
"Nếu các ngươi không trả Yên thị lại cho ta, vậy ta sẽ lập tức gi.ết ả ta".
Đao của Y Mãnh Tà cắt qua chiếc cổ nhẵn mịn của Minh Châu, một dòng máu chảy ra khiến Minh Châu rên lên vì đau đớn.
"Ngươi dừng tay lại cho ta! Dám động đến con bé, hôm nay các ngươi cũng đừng mong có thể sống sót rời khỏi đây!".
Phụ hoàng rất lo lắng cho Minh Châu, gấp đến mức vội vàng hét lên đe dọa.
Y Mãnh Tà ra hiệu, quân Hung Nô lập tức ào ào rút kiếm ra.
Chàng đá Minh Châu một cái mạnh về phía Sắc Nhật vương bên kia, Sắc Nhật vương hiểu ý, nhanh chóng túm lấy Minh Châu và xích cổ nàng ta lại.
Trong giây tiếp theo, đao của Y Mãnh Tà đã kề vào cổ của phụ hoàng.
"Người Hung Nô chúng ta vĩnh viễn cũng không sợ ch.ết. Nếu hôm nay Yên thị của ta không trở về, ta sẽ cho hoàng cung này được một lần tắm trong biển m.áu, giế.t một người lợi một người. Ngươi cứ yên tâm đi, ta đảm bảo ngươi chắc chắn sẽ ch.ết trước ta thôi".
Phụ hoàng chưa bao giờ gặp qua một trận chiến như thế này nên lập tức sợ tới mức run rẩy cả người, sau đó vội vàng khuyên Y Mãnh Tà bình tĩnh lại, ông nói rằng mọi thứ đều có thể bàn bạc được.
Ta và mẫu hậu vừa lúc chạy đến, mẫu hậu cười làm lành, giải thích rằng Minh Châu từ nhỏ đã bướng bỉnh, bà nói nàng ta làm ra chuyện này là vì ngưỡng mộ đại Thiền vu chứ thực sự không có ý gì xấu cả.
Bà kéo ta qua để Y Mãnh Tà thả phụ hoàng ta ra.
"Trước tiên ngươi hãy thả ông ấy ra đã".
"Vậy à…".
Y Mãnh Tà kề đao lại gần hơn nữa: "Ngươi không có tư cách mặc cả với ta, cùng lắm thì hôm nay tất cả mọi người đều c.hết".
Mẫu hậu ra hiệu cho ta đi qua.
Ta đi về phía Y Mãnh Tà, đợi cho đến khi ta đến khu vực dưới sự kiểm soát của chàng, ngay lập tức ta chạy đến phía sau chàng.
Chàng cưỡng ép phụ hoàng rồi cùng quân Hung Nô rút lui ra khỏi cung, sau đó lệnh cho mọi người lên ngựa.
Mộc Hòa Nhã kéo ta lên ngựa và đưa ta đi trước.
Còn Y Mãnh Tà thì xách phụ hoàng lên ngựa, Sắc Nhật vương cũng lôi theo Minh Châu, chờ sau khi rời khỏi thành mới ném hai người bọn họ xuống, dẫn theo thuộc hạ nhanh chóng rời đi.
Chẳng mấy chốc, chàng đã đuổi kịp chúng ta, lập tức cướp lấy ta từ ngựa của Mộc Hòa Nhã rồi đặt ta trước người chàng và nhanh chóng phóng đi.
25.
"Chàng nhận ra tỷ tỷ của thiếp từ khi nào thế?".
"Lần đầu tiên thấy mặt ả ta, ta đã cảm thấy có gì đó không đúng, quả nhiên là khuôn mặt của người này…".
Y Mãnh Tà vừa mới nói vài câu với Minh Châu, còn chưa kịp hỏi nàng ta thì Minh Châu đã tự mình nói ra tất cả, vênh váo đắc ý về bản thân, lại còn tự cho mình là cao quý.
Minh Châu cảm thấy rằng đó là vinh dự lớn của chàng và là vinh dự của cả Hung Nô khi nàng ta bằng lòng theo Y Mãnh Tà về nơi biên cương xa xôi, đầy nắng gió cằn cỗi kia.
Nàng ta cũng đem hết những chuyện trong quá khứ của ta ra nói, "Tang Môn tinh", "hèn mọn" từng cái một đều nói hết.
Nhưng, Y Mãnh Tà một từ cũng không nghe lọt tai, chàng tức giận như muốn bốc hỏa ngay tại chỗ.
"Ta thật không nghĩ tới, có một ngày khuôn mặt này của nàng cũng có thể đáng ghét như vậy. Minh Châu kia thật đúng là ồn ào, so với tiếng ve kêu còn vang dội hơn nữa, à, còn ngu như heo nữa chứ. Nếu lúc đó có thời gian thì ta đã đánh ả ta một trận đã đời rồi".
Ta nghe có chút không ổn thì phải.
"Chàng biết heo là dùng để mắng chửi người rồi đấy à?".
"Hả, cái này...".
"Vậy mà chàng còn gọi thiếp là heo con nữa?".
"Lúc trước ta cảm thấy nàng rất đáng yêu, cho dù có là một chú heo con cũng đáng yêu lắm đó. Sau này ta sẽ không gọi như vậy nữa nha, heo con gì đó đều là thứ đáng ghét nhất, về sau ta sẽ nuôi một con én nhỏ thôi".
Chàng ghé vào tai ta: “Thì ra Yên thị của ta không phải là heo con, mà là én nhỏ”.
Ta hừ một tiếng: "Dù sao cũng không thể là người mà".
"Tiểu Yến nhi (én nhỏ) thật đáng yêu quá đi". Chàng nghĩ nghĩ lại nói tiếp: "Có điều, vẫn là chim nhạn (*) thích hợp với bầu trời xanh hơn. Tuy nói ngỗng trời sẽ bay về phương nam, nhưng phương bắc mới là ngôi nhà chân chính của nàng, từ nay về sau, nàng sẽ đổi tên thành Nhạn Hồi nhé (ngỗng trời trở về), nàng thấy có được không?".
(*) ngỗng trời; wild goose. https://www.daovien.net/t13793-topic
"Hmm... cũng được ạ".
Thật ra là ta rất thích nó.
"Nhạn Hồi".
Y Mãnh Tà gọi tên ta với giọng dịu dàng vừa như trấn an lòng người.
"Dù cho có chuyện gì đã xảy ra, bọn họ đã nói qua những gì, thì trong lòng ta, nàng chính là một lễ vật mà ông trời đã ban tặng cho ta".
"Bất kể là trong tình huống gì, ta sẽ kiên quyết chọn mỗi nàng thôi".
"Nàng chính là Yên thị duy nhất của ta".
Mũi ta chua xót, ta rúc vào lòng Y Mãnh Tà, thật lâu cũng không nói lời nào.
Dưới ánh hoàng hôn, những con ngỗng bắt đầu trở về Hồ Thiên (归雁入胡天).
Cố quốc (quê hương) là đất khách quê người, còn nơi phía bắc Trường Thành bao la này mới là nơi ta sẽ trở về trong quãng đời còn lại(*).
(*): 余生 [yúshēng] [dư sinh].
Bởi vì, nơi đây có chàng.
Danh sách chương