Người nói chuyện chính là nữ nhi Quận Vương phủ sơn, quận quân Lý Cảnh Nhan.
Thu tiển lần này của Thuận Khải Đế, là Hoàng thất, nhi nữ của Quận Vương là Lý Trạch Quảng cùng Lý Cảnh Nhan dĩ nhiên cũng được mời vào hàng ngũ.
Mỗi lần Quận Vương cùng gia quyến từ đất phong hồi kinh, chưa chắc đã được hoàng thượng triệu kiến, nhưng nhất định phải báo cho Tông Nhân Phủ. Như vậy một là để hoàng thượng dễ dàng nắm đất phong trong hay. Hai là vào ngày lễ, ban thưởng của hoàng thượng không bị sai sót hoặc chậm trễ.
Nhắc tới Lý Cảnh Nhanh, dọc đường, từ lúc theo đoàn nhân mã của Bùi Nguyên Tu vào kinh, luôn bị cuốn vào người hắn. Khiến cho bên ngoại tổ gia cho người điều tra rõ ràng tình hình của Bùi Phủ.
Trong lòng cũng nhớ tới gái lỡ thì tên là Trần Liên Bích. Tuổi dầy một xấp mà vẫn chưa có nhà chồng, nghe nói là Bùi lão phu nhân chọn thê tử cho trưởng tôn. Trong lòng vô cùng phẫn hận, thầm nói: Cùng lắm là cô nương nhà lụi bại, cũng vọng tưởng quạ đen bay lên làm phượng hoàng, buồn cười, thực sự buồn cười!
Hôm qua nàng cùng huynh trưởng được đi trước đến Đông Lĩnh. Mặc dù nói bọn họ là hoàng thất, nhưng huyết mạch cũng không gần với Đương Kim hoàng thượng, Thái tổ ba thế hệ phía trước cùng với chi của Hoàng thượng là đường huynh đệ, chuyện đồng hành cùng Hoàng thượng dĩ nhiên không đến lượt bọn họ.
Biết được nhất định Bùi Nguyên Tu sẽ tham gia đội ngũ đầu, vốn là muốn tìm chút lý do để có thể thân cận với hắn. Ai ngờ sau khi hắn tới đây, lại được nghỉ ngơi ở nội cung, chuyện này làm Lý Cảnh Nhan thất vọng không ngừng. Như vậy cơ hội duy nhất có thể gặp mặt được Bùi Nguyên Tu cũng chỉ có thể đợi đến lúc vào bãi săn thôi.
Hôm nay, huynh trưởng thấy tâm trạng nàng tốt, liền dụ dỗ nàng ra ngoài thả lỏng, ai ngờ lại gặp được Bùi Nguyên Tu. Lý Cảnh Nhan cảm thấy, cái này chính là duyên phận mà người ta vẫn nói đến rồi!
Gặp được Bùi Nguyên Tu, tự nhiên cũng nhìn thấy Lung Nguyệt bên cạnh hắn. Hôm nay Lung Nguyệt ăn mặc quá mức đơn giản, Lý Cảnh Nhan lập tức coi nàng là Trần Liên Bích, ném ra câu nói giống như âm dương quái khí này ra.
Lúc này lòng Lung Nguyệt chỉ đặt lên đôi cầu huân hương bạc kia, cũng không để ý tới lời nói quá đáng của Lý Cảnh Nhan, mà nói với người nào đó.
Nàng cầm huân hương cầu trong tay, cười meo meo mặc cả với chủ sạp. Lý Long Triệt lại không nhẫn nại nhanh chóng trả bạc, hài tử như bọn họ có mấy người hỏi giá lấy vật? Đều là coi trọng thì lấy, tự có người trả bạc cho.
Vậy mà, giọng nói lúc này của Lung Nguyệt mang theo vẻ vui vẻ, giống như đang chơi trò chơi vô cùng thú vị, cò kè mặc cả từng đồng tiền một, mà lại không thấy vẻ tính toán chi li của tiểu dân thị tỉnh, lại lộ ra mấy phần ngây thơ khả ái.
Mặc dù cách mũ che, không thấy rõ vẻ mặt của Lung Nguyệt, nhưng Bùi Nguyên Tu cũng biết, thần thái trên khuôn mặt nhỏ nhắn phía sau màn che kia nhất định là vô cùng xán lạn. Hắn chỉ thấy dáng vẻ hộ vệ đứng thẳng bên người nàng, khóe môi nâng lên thành một độ cong vô cùng nhỏ.
“Hừ! Đúng là nữ nhi tiểu gia không lên được mặt bàn, mua vật tầm thường như vậy mà còn phải mặc cả! Thật sự buồn cười! Không có chút tiền bạc thì đừng có mua, tránh làm trễ nải việc buôn bán của chủ sạp.” Lý Cảnh Nhan thấy câu nói đầu tiên của mình không hấp dẫn được chú ý của mấy người trước mặt, không nhịn được nói ra một câu nặng nề hơn.
Nếu nói mới đầu mấy người Lung Nguyệt không biết người này đang nói chuyện nhằm vào người mình, thì lúc này coi như là rõ ràng, rất rõ ràng rồi.
Tính tình nóng nảy, bướng bỉnh của Lý Long Triệt giống hệt cha mẹ hắn, bụng dạ thẳng thắn, còn hơn núi lửa. Không nói hai lời, móc hai đĩnh vàng từ trong túi ra, đặt xuống gian hàng, quay đầu trợn mắt nhìn Lý Cảnh Nhan. Mặc dù huynh muội Lý Cảnh Nhan từng gặp mặt Lý Long Triệt một lần ở Bắc Gia, nhưng lúc đó ấn tượng đều bị Lung Nguyệt hấp dẫn, không khắc sâu ấn tượng với hắn, lúc này càng không nhận ra.
Mà chủ sạp thấy hai đĩnh vàng này, ngốc lăng trong chốc lát rồi vội vàng nói tạ ơn, sau đó cầm một đĩnh vàng lên cắn một cái, mặt liền nở nụ cười chói lọi như cúc nở trong mùa thu.
Ngay từ lúc Lý Cảnh Nhan nói câu đầu tiên Bùi Nguyên Tu đã biết được là nàng nói, dù sao nhiều năm chung sống trong kiếp trước cũng không phải là giả. Vậy mà, hắn lại không dàm làm gì, chỉ xoay người lại, nếu không sẽ không nhịn được mà tiến lên bóp chết nàng ta. Đời trước nàng ta dẫn phản tặc vào thành, hại Cửu Nhi chết thảm, hình ảnh một màn kia đến nay vẫn khiến nửa đêm hắn kinh hồn, đau lòng không chịu nổi.
Lúc này, Lý Long Triệt đã muốn giằng co với người vừa tới, thế nhưng hắn lại phải làm như không thấy nàng ta. Đành phải xoay người lại, giống như vừa mới phát hiện Lý Quảng Trạch, gật đầu chào hỏi với hắn. Dù sao đều là thường phục đi chơi, vì phải che dấu thân phận, cũng miễn đi lễ nghi.
Lý Cảnh Nhan tự nhiên bước lên hai bước, tha thướt nhẹ nhàng phúc thân với Bùi Nguyên Tu, hoàn toàn không còn vẻ chanh chua lúc đầu. Nhưng ánh mắt từ đầu vẫn hung hăng nhìn chằm chằm hai mắt Lung Nguyệt được che khuất dưới màn che.
Về phần Lung Nguyệt, những lời ác độc mà Lý Cảnh Nhan giống như quyền cước đánh vào bị bông, nàng còn không thèm nhìn nàng ta một cái, chỉ nói với Lý Long Triệt: “Lỗ rồi! Lỗ rồi!”
“Lỗ sao?” Lời ấy của nàng khiến Lý Long Triệt không hiểu ra sao, cũng không để ý tới Lý Cảnh Nhan nữa.
“Huân hương cầu này là bạc mạ vàng, bên trong chắc chắn là đồng!” Lung Nguyệt cầm huân hương cầu cho Lý Long Triệt nhìn, trong lời nói lại không lộ ra chút tiếc nuối khi bị mắc mưu lừa gạt nào.
Còn chủ sạp nghe xong lại vội vàng giải thích: “Vị cô nương này, ta lại chưa nói vật này được làm bằng bạc!”
“Ta nói vậy thôi, không trách tội ngươi!: Lung Nguyệt cười nói.
“Đã là đồng thì mua làm gì?” Lý Long Triệt cau mày.
“Đệ không cảm thấy cấu tạo của vật này tinh xảo sao? Lấy về kiếm người làm bằng bạc! Hoặc là tráng men cũng không tồi!” Lung Nguyệt cười nói, sau đó quay sang hỏi Bùi Nguyên Tu: “Bùi ca ca nghĩ như thế nào?”
Từ năm sau khi gặp mặt lúc xây tiểu viện kia, đã lâu Bùi Nguyên Tu không nghe Lung Nguyệt gọi hắn là “Bùi ca ca”!
Lúc này, ba chữ kia được Lung Nguyệt gọi thêm lần nữa, làm cả người Bùi Nguyên Tu chấn động, trong lòng giống như được tưới mật, chỉ biết cười gật đầu, lại không nói ra nửa chữ.
“Hừ! Hẹp hòi!” Đã bao giờ Lý Cảnh Nhan được nhìn nụ cười ôn hòa của Bùi Nguyên Tu? Nhất thời trong lòng tích đầy tức giận.
Lung Nguyệt lại thật sự giống như khôn nghe thấy gì, chỉ vòng người qua, chạm vào gian hàng tìm món đồ chơi thú vị.
Từ trước đến nay, ở đất phong, đã bao giờ Lý Cảnh Nhan bị người khác coi như không thấy đâu, cho nên trong lòng tất nhiên là không cam lòng, bước lên mấy bước cản trước mặt Lung Nguyệt, cản đường đi của nàng.
“Này! Tiểu cô nương kia thật không biết lễ giáo, thấy bản quận quân sao không lạy?”
Lông mày Lung Nguyệt khẽ cau, nói: “Ngươi có thể nhận được sao?”
“Ta đường đường đường là người hoàng thất, còn không nhận được lễ của ngươi sao? Thật sự buồn cười!” Dứt lời, Lý Cảnh Nhan thật sự giống như nghe được chuyện vô cùng buồn cười, khẽ nở nụ cười.
Vậy mà Lung Nguyệt lại không để ý tới nàng ta, chỉ xoay người lấy áo choàng của Đào Châu, nói: “Không trách được người ta có câu: Không sợ cú mèo gọi, chỉ sợ cú mèo cười! Chỉ nghe hai tiếng cười cũng khiến ta rùng cả mình!”
“Phụt!” Lý Long Triệt nghe xong nhất thời mất hình tượng bật cười.
Bùi Nguyên Tu cô nén ho khan hai tiếng.
Đào Châu lại vô cùng bình tĩnh, có thể thấy được ngày thường Lung Nguyệt nói ra bao nhiêu điều kinh người.
Còn hai người Bùi Tiểu cùng Tiểu Tường Tử nhịn vô cùng cực khổ, bả vai không ngừng lay động, giống như bị rút gân.
Lý Cảnh Nhan bị Lung Nguyệt nói như vậy chọc giận, nếu không phải có mũ sa che, nhất định lúc này sẽ thấy nàng ta đang ấm ức đến khuôn mặt nhỏ nhỏ đỏ thấu!
“Thải Điệp! Lên xé mặt nàng ta cho ta! Xem nàng ta còn liều lĩnh nữa không!”
Thải Điệp này chính là nô tỳ tâm đắc nhất của Lý Cảnh Nhan, cũng cuồng ngạo giống chủ tử nhà nàng ta mấy phần, không nghĩ ngợi bước lên muốn gạt mũ che của Lung Nguyệt.
Nhưng sao Đào Châu có thể để nàng như nguyện? Thấy Thải Điệp đến gần, nàng bước lên một bước, liền đứng trước người Lung Nguyệt, đưa tay bắt lấy cổ tay vừa vươn ra của Thải Điệp, dùng sức một chút, liền nghe Thải Điệp 'a' một tiếng chói tai, sau đó bị Đào Châu đẩy xuống mặt đất. Nhìn lại cổ tay của nàng, máu đã ứ đọng một mải, năm dấu tay hiện lên vô cùng rõ ràng.
Lý Cảnh Nhan thấy Thải Điệp thua thiệt, mất mặt mũi của mình, nâng giọng quát tiểu thái giám tùy thân của Lý Trạch Quảng: “Nhìn cái gì, thấy quận quân nha ngươi bị thua thiệt, ngươi có mắt không? Còn không đi hỗ trợ?”
Tiểu thái giám nghe vậy, vội vàng tiến lên.
Đào Châu nghĩ cũng đối phó tiểu thái giám như vừa rồi, ai ngờ lại khinh địch, tiểu thái giám này biết chút quyền cước. Đào Châu mất thăng bằng, ngã quỵ về phía sau đụng vào người Lung Nguyệt.
Chợ trên con phố này vốn là một nơi không bằng phẳng, khí lực đánh tới Đào Châu vô cùng mạnh. Lung Nguyệt nhất thời chênh vênh liền nghiêng người. Mà Bùi Nguyên Tu vẫn canh giữ bên người nàng, chỉ nhẹ nhàng một cái đã ôm nàng trong lòng.
Mặc dù Lung Nguyệt bình yên vô sự, yên vị trong lòng Bùi Nguyên Tu, nhưng theo quán tính cũng khiến mũ che trên đầu nàng lệch đi. Mà che khẽ bay, hé lộ khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp.
Khiến mấy người quanh đó hút vào một ngụm khí, là tiên nữ hạ phàm.
Bùi Nguyên Tu bụng dạ hẹp hòi, tất nhiên là không thích vẻ đẹp của Lung Nguyệt bị người khác nhìn thấy, không quá để ý tị hiềm, liền ôm nàng trong ngực, chỉnh sửa mũ của nàng, nhìn đi nhìn lại rồi mới buông tay ra. Mập mờ như vậy, mãi đến lúc khiến mặt Lung Nguyệt phiếm hồng, tai nóng dần lên.
Cũng chỉ trong khoảng thời gian ngắn này, Tiểu Tường Tử đã sớm đỡ được Đào Châu, nhấc chân đá tiểu thái giám kia ngã trên mặt đất.
Đây chính là chủ nào tớ nấy.
Lý Long Triệt là người nóng nảy, thì Tiểu Tường Tử cũng không phải là người có tính tình ủ rũ.
Lung Nguyệt lộ mặt, tất nhiên Lý Quảng Trạch cùng Lý Cảnh Nhan cũng có cái nhìn rõ ràng. Bọn họ thật sự không có ấn tượng với Lý Long Trạch, nhưng lại vô cùng khắc sâu dáng vẻ của Lung Nguyệt. Thứ nhất, thân phận của Lung Nguyệt còn đó, bảo bối đầu quả tim của Đương kim thánh thượng, nhìn thấy một lần dĩ nhiên là ghi nhớ vào lòng, để tránh ngày khác không cẩn thận đụng phải. Thứ hai, dung mạo của Lung Nguyệt thật sự khiến người ta nhìn một lần khó có thể quên được.
Lúc này, tất nhiên hai huynh muội này nhận ra Lung Nguyệt, trong lòng nhất thời ảo não không ngừng, hối hận không dứt. Trở về kinh, bọn họ cũng thu thập không ít tin tức về công chúa Thụy Mẫn này. Dĩ nhiên cũng nghe thấy chuyện tiểu hầu gia Trương gia vì đắc tội Lung Nguyệt, bị Anh Vương ném đi Nam Sơn khai hoang đốt than.
Thái tử cùng Anh Vương cực kỳ che chở vị muội muội này, trước không cần nói đến Thuận Khải Đế biết chuyện hôm nay sẽ như thế nào, chỉ riêng huynh đệ này cũng là một cửa ải khó.
Mặc dù hiểu được, huynh muội bọn họ cùng là người hoàng thất, có thể lưu lại mấy phần mặt mũi. Tất nhiên sẽ không bị ném vào núi như tiểu hầu gia Trương gia, nhưng cũng không chắc là có kết quả tốt! Nữ nhi của Đại công chúa Ninh Bình còn là ngoại tôn nữ của Hoàng thượng đấy, còn không phải bị ném đến điền trang gần mười năm sao? Mặc dù môn nay được thả ra, nhưng vẫn mang thân phận dân thường.
Càng nghĩ, hai huynh muội Lý Trạch Quảng cùng Lý Cảnh Nhan càng kinh ngạc, gió thu bay qua càng lạnh, trên trán lại toát mồ hôi. Cũng không nhìn là nơi nào, vội vàng quỳ xuống, la lên: “Xin công chúa thứ tội! Xin công chúa thứ tội!”
Lúc này đang có người vây quanh xem náo nhiệt, cũng quỳ xuống, hành đại lễ.
Lung Nguyệt cũng không tiện che giấu thân phận nữa, lấy ra uy nghiêm công chúa, lệnh cho dân chúng miễn lễ.
Nhìn hai huynh muội đang quỳ xuống không dám ngẩng mặt lên, nói nhỏ hai chữ: “Mất hứng!” Rồi sau đó liền không nói nhiều lời, xoay người tìm xe ngựa, trở về hành cung.
Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng mấy người Lung Nguyệt, Lý Cảnh Nhan cùng huynh trưởng mới đứng dậy.
Cách màn che, trong mắt Lý Cảnh Nhan thoáng hiện vẻ lạnh lẽo.
Thu tiển lần này của Thuận Khải Đế, là Hoàng thất, nhi nữ của Quận Vương là Lý Trạch Quảng cùng Lý Cảnh Nhan dĩ nhiên cũng được mời vào hàng ngũ.
Mỗi lần Quận Vương cùng gia quyến từ đất phong hồi kinh, chưa chắc đã được hoàng thượng triệu kiến, nhưng nhất định phải báo cho Tông Nhân Phủ. Như vậy một là để hoàng thượng dễ dàng nắm đất phong trong hay. Hai là vào ngày lễ, ban thưởng của hoàng thượng không bị sai sót hoặc chậm trễ.
Nhắc tới Lý Cảnh Nhanh, dọc đường, từ lúc theo đoàn nhân mã của Bùi Nguyên Tu vào kinh, luôn bị cuốn vào người hắn. Khiến cho bên ngoại tổ gia cho người điều tra rõ ràng tình hình của Bùi Phủ.
Trong lòng cũng nhớ tới gái lỡ thì tên là Trần Liên Bích. Tuổi dầy một xấp mà vẫn chưa có nhà chồng, nghe nói là Bùi lão phu nhân chọn thê tử cho trưởng tôn. Trong lòng vô cùng phẫn hận, thầm nói: Cùng lắm là cô nương nhà lụi bại, cũng vọng tưởng quạ đen bay lên làm phượng hoàng, buồn cười, thực sự buồn cười!
Hôm qua nàng cùng huynh trưởng được đi trước đến Đông Lĩnh. Mặc dù nói bọn họ là hoàng thất, nhưng huyết mạch cũng không gần với Đương Kim hoàng thượng, Thái tổ ba thế hệ phía trước cùng với chi của Hoàng thượng là đường huynh đệ, chuyện đồng hành cùng Hoàng thượng dĩ nhiên không đến lượt bọn họ.
Biết được nhất định Bùi Nguyên Tu sẽ tham gia đội ngũ đầu, vốn là muốn tìm chút lý do để có thể thân cận với hắn. Ai ngờ sau khi hắn tới đây, lại được nghỉ ngơi ở nội cung, chuyện này làm Lý Cảnh Nhan thất vọng không ngừng. Như vậy cơ hội duy nhất có thể gặp mặt được Bùi Nguyên Tu cũng chỉ có thể đợi đến lúc vào bãi săn thôi.
Hôm nay, huynh trưởng thấy tâm trạng nàng tốt, liền dụ dỗ nàng ra ngoài thả lỏng, ai ngờ lại gặp được Bùi Nguyên Tu. Lý Cảnh Nhan cảm thấy, cái này chính là duyên phận mà người ta vẫn nói đến rồi!
Gặp được Bùi Nguyên Tu, tự nhiên cũng nhìn thấy Lung Nguyệt bên cạnh hắn. Hôm nay Lung Nguyệt ăn mặc quá mức đơn giản, Lý Cảnh Nhan lập tức coi nàng là Trần Liên Bích, ném ra câu nói giống như âm dương quái khí này ra.
Lúc này lòng Lung Nguyệt chỉ đặt lên đôi cầu huân hương bạc kia, cũng không để ý tới lời nói quá đáng của Lý Cảnh Nhan, mà nói với người nào đó.
Nàng cầm huân hương cầu trong tay, cười meo meo mặc cả với chủ sạp. Lý Long Triệt lại không nhẫn nại nhanh chóng trả bạc, hài tử như bọn họ có mấy người hỏi giá lấy vật? Đều là coi trọng thì lấy, tự có người trả bạc cho.
Vậy mà, giọng nói lúc này của Lung Nguyệt mang theo vẻ vui vẻ, giống như đang chơi trò chơi vô cùng thú vị, cò kè mặc cả từng đồng tiền một, mà lại không thấy vẻ tính toán chi li của tiểu dân thị tỉnh, lại lộ ra mấy phần ngây thơ khả ái.
Mặc dù cách mũ che, không thấy rõ vẻ mặt của Lung Nguyệt, nhưng Bùi Nguyên Tu cũng biết, thần thái trên khuôn mặt nhỏ nhắn phía sau màn che kia nhất định là vô cùng xán lạn. Hắn chỉ thấy dáng vẻ hộ vệ đứng thẳng bên người nàng, khóe môi nâng lên thành một độ cong vô cùng nhỏ.
“Hừ! Đúng là nữ nhi tiểu gia không lên được mặt bàn, mua vật tầm thường như vậy mà còn phải mặc cả! Thật sự buồn cười! Không có chút tiền bạc thì đừng có mua, tránh làm trễ nải việc buôn bán của chủ sạp.” Lý Cảnh Nhan thấy câu nói đầu tiên của mình không hấp dẫn được chú ý của mấy người trước mặt, không nhịn được nói ra một câu nặng nề hơn.
Nếu nói mới đầu mấy người Lung Nguyệt không biết người này đang nói chuyện nhằm vào người mình, thì lúc này coi như là rõ ràng, rất rõ ràng rồi.
Tính tình nóng nảy, bướng bỉnh của Lý Long Triệt giống hệt cha mẹ hắn, bụng dạ thẳng thắn, còn hơn núi lửa. Không nói hai lời, móc hai đĩnh vàng từ trong túi ra, đặt xuống gian hàng, quay đầu trợn mắt nhìn Lý Cảnh Nhan. Mặc dù huynh muội Lý Cảnh Nhan từng gặp mặt Lý Long Triệt một lần ở Bắc Gia, nhưng lúc đó ấn tượng đều bị Lung Nguyệt hấp dẫn, không khắc sâu ấn tượng với hắn, lúc này càng không nhận ra.
Mà chủ sạp thấy hai đĩnh vàng này, ngốc lăng trong chốc lát rồi vội vàng nói tạ ơn, sau đó cầm một đĩnh vàng lên cắn một cái, mặt liền nở nụ cười chói lọi như cúc nở trong mùa thu.
Ngay từ lúc Lý Cảnh Nhan nói câu đầu tiên Bùi Nguyên Tu đã biết được là nàng nói, dù sao nhiều năm chung sống trong kiếp trước cũng không phải là giả. Vậy mà, hắn lại không dàm làm gì, chỉ xoay người lại, nếu không sẽ không nhịn được mà tiến lên bóp chết nàng ta. Đời trước nàng ta dẫn phản tặc vào thành, hại Cửu Nhi chết thảm, hình ảnh một màn kia đến nay vẫn khiến nửa đêm hắn kinh hồn, đau lòng không chịu nổi.
Lúc này, Lý Long Triệt đã muốn giằng co với người vừa tới, thế nhưng hắn lại phải làm như không thấy nàng ta. Đành phải xoay người lại, giống như vừa mới phát hiện Lý Quảng Trạch, gật đầu chào hỏi với hắn. Dù sao đều là thường phục đi chơi, vì phải che dấu thân phận, cũng miễn đi lễ nghi.
Lý Cảnh Nhan tự nhiên bước lên hai bước, tha thướt nhẹ nhàng phúc thân với Bùi Nguyên Tu, hoàn toàn không còn vẻ chanh chua lúc đầu. Nhưng ánh mắt từ đầu vẫn hung hăng nhìn chằm chằm hai mắt Lung Nguyệt được che khuất dưới màn che.
Về phần Lung Nguyệt, những lời ác độc mà Lý Cảnh Nhan giống như quyền cước đánh vào bị bông, nàng còn không thèm nhìn nàng ta một cái, chỉ nói với Lý Long Triệt: “Lỗ rồi! Lỗ rồi!”
“Lỗ sao?” Lời ấy của nàng khiến Lý Long Triệt không hiểu ra sao, cũng không để ý tới Lý Cảnh Nhan nữa.
“Huân hương cầu này là bạc mạ vàng, bên trong chắc chắn là đồng!” Lung Nguyệt cầm huân hương cầu cho Lý Long Triệt nhìn, trong lời nói lại không lộ ra chút tiếc nuối khi bị mắc mưu lừa gạt nào.
Còn chủ sạp nghe xong lại vội vàng giải thích: “Vị cô nương này, ta lại chưa nói vật này được làm bằng bạc!”
“Ta nói vậy thôi, không trách tội ngươi!: Lung Nguyệt cười nói.
“Đã là đồng thì mua làm gì?” Lý Long Triệt cau mày.
“Đệ không cảm thấy cấu tạo của vật này tinh xảo sao? Lấy về kiếm người làm bằng bạc! Hoặc là tráng men cũng không tồi!” Lung Nguyệt cười nói, sau đó quay sang hỏi Bùi Nguyên Tu: “Bùi ca ca nghĩ như thế nào?”
Từ năm sau khi gặp mặt lúc xây tiểu viện kia, đã lâu Bùi Nguyên Tu không nghe Lung Nguyệt gọi hắn là “Bùi ca ca”!
Lúc này, ba chữ kia được Lung Nguyệt gọi thêm lần nữa, làm cả người Bùi Nguyên Tu chấn động, trong lòng giống như được tưới mật, chỉ biết cười gật đầu, lại không nói ra nửa chữ.
“Hừ! Hẹp hòi!” Đã bao giờ Lý Cảnh Nhan được nhìn nụ cười ôn hòa của Bùi Nguyên Tu? Nhất thời trong lòng tích đầy tức giận.
Lung Nguyệt lại thật sự giống như khôn nghe thấy gì, chỉ vòng người qua, chạm vào gian hàng tìm món đồ chơi thú vị.
Từ trước đến nay, ở đất phong, đã bao giờ Lý Cảnh Nhan bị người khác coi như không thấy đâu, cho nên trong lòng tất nhiên là không cam lòng, bước lên mấy bước cản trước mặt Lung Nguyệt, cản đường đi của nàng.
“Này! Tiểu cô nương kia thật không biết lễ giáo, thấy bản quận quân sao không lạy?”
Lông mày Lung Nguyệt khẽ cau, nói: “Ngươi có thể nhận được sao?”
“Ta đường đường đường là người hoàng thất, còn không nhận được lễ của ngươi sao? Thật sự buồn cười!” Dứt lời, Lý Cảnh Nhan thật sự giống như nghe được chuyện vô cùng buồn cười, khẽ nở nụ cười.
Vậy mà Lung Nguyệt lại không để ý tới nàng ta, chỉ xoay người lấy áo choàng của Đào Châu, nói: “Không trách được người ta có câu: Không sợ cú mèo gọi, chỉ sợ cú mèo cười! Chỉ nghe hai tiếng cười cũng khiến ta rùng cả mình!”
“Phụt!” Lý Long Triệt nghe xong nhất thời mất hình tượng bật cười.
Bùi Nguyên Tu cô nén ho khan hai tiếng.
Đào Châu lại vô cùng bình tĩnh, có thể thấy được ngày thường Lung Nguyệt nói ra bao nhiêu điều kinh người.
Còn hai người Bùi Tiểu cùng Tiểu Tường Tử nhịn vô cùng cực khổ, bả vai không ngừng lay động, giống như bị rút gân.
Lý Cảnh Nhan bị Lung Nguyệt nói như vậy chọc giận, nếu không phải có mũ sa che, nhất định lúc này sẽ thấy nàng ta đang ấm ức đến khuôn mặt nhỏ nhỏ đỏ thấu!
“Thải Điệp! Lên xé mặt nàng ta cho ta! Xem nàng ta còn liều lĩnh nữa không!”
Thải Điệp này chính là nô tỳ tâm đắc nhất của Lý Cảnh Nhan, cũng cuồng ngạo giống chủ tử nhà nàng ta mấy phần, không nghĩ ngợi bước lên muốn gạt mũ che của Lung Nguyệt.
Nhưng sao Đào Châu có thể để nàng như nguyện? Thấy Thải Điệp đến gần, nàng bước lên một bước, liền đứng trước người Lung Nguyệt, đưa tay bắt lấy cổ tay vừa vươn ra của Thải Điệp, dùng sức một chút, liền nghe Thải Điệp 'a' một tiếng chói tai, sau đó bị Đào Châu đẩy xuống mặt đất. Nhìn lại cổ tay của nàng, máu đã ứ đọng một mải, năm dấu tay hiện lên vô cùng rõ ràng.
Lý Cảnh Nhan thấy Thải Điệp thua thiệt, mất mặt mũi của mình, nâng giọng quát tiểu thái giám tùy thân của Lý Trạch Quảng: “Nhìn cái gì, thấy quận quân nha ngươi bị thua thiệt, ngươi có mắt không? Còn không đi hỗ trợ?”
Tiểu thái giám nghe vậy, vội vàng tiến lên.
Đào Châu nghĩ cũng đối phó tiểu thái giám như vừa rồi, ai ngờ lại khinh địch, tiểu thái giám này biết chút quyền cước. Đào Châu mất thăng bằng, ngã quỵ về phía sau đụng vào người Lung Nguyệt.
Chợ trên con phố này vốn là một nơi không bằng phẳng, khí lực đánh tới Đào Châu vô cùng mạnh. Lung Nguyệt nhất thời chênh vênh liền nghiêng người. Mà Bùi Nguyên Tu vẫn canh giữ bên người nàng, chỉ nhẹ nhàng một cái đã ôm nàng trong lòng.
Mặc dù Lung Nguyệt bình yên vô sự, yên vị trong lòng Bùi Nguyên Tu, nhưng theo quán tính cũng khiến mũ che trên đầu nàng lệch đi. Mà che khẽ bay, hé lộ khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp.
Khiến mấy người quanh đó hút vào một ngụm khí, là tiên nữ hạ phàm.
Bùi Nguyên Tu bụng dạ hẹp hòi, tất nhiên là không thích vẻ đẹp của Lung Nguyệt bị người khác nhìn thấy, không quá để ý tị hiềm, liền ôm nàng trong ngực, chỉnh sửa mũ của nàng, nhìn đi nhìn lại rồi mới buông tay ra. Mập mờ như vậy, mãi đến lúc khiến mặt Lung Nguyệt phiếm hồng, tai nóng dần lên.
Cũng chỉ trong khoảng thời gian ngắn này, Tiểu Tường Tử đã sớm đỡ được Đào Châu, nhấc chân đá tiểu thái giám kia ngã trên mặt đất.
Đây chính là chủ nào tớ nấy.
Lý Long Triệt là người nóng nảy, thì Tiểu Tường Tử cũng không phải là người có tính tình ủ rũ.
Lung Nguyệt lộ mặt, tất nhiên Lý Quảng Trạch cùng Lý Cảnh Nhan cũng có cái nhìn rõ ràng. Bọn họ thật sự không có ấn tượng với Lý Long Trạch, nhưng lại vô cùng khắc sâu dáng vẻ của Lung Nguyệt. Thứ nhất, thân phận của Lung Nguyệt còn đó, bảo bối đầu quả tim của Đương kim thánh thượng, nhìn thấy một lần dĩ nhiên là ghi nhớ vào lòng, để tránh ngày khác không cẩn thận đụng phải. Thứ hai, dung mạo của Lung Nguyệt thật sự khiến người ta nhìn một lần khó có thể quên được.
Lúc này, tất nhiên hai huynh muội này nhận ra Lung Nguyệt, trong lòng nhất thời ảo não không ngừng, hối hận không dứt. Trở về kinh, bọn họ cũng thu thập không ít tin tức về công chúa Thụy Mẫn này. Dĩ nhiên cũng nghe thấy chuyện tiểu hầu gia Trương gia vì đắc tội Lung Nguyệt, bị Anh Vương ném đi Nam Sơn khai hoang đốt than.
Thái tử cùng Anh Vương cực kỳ che chở vị muội muội này, trước không cần nói đến Thuận Khải Đế biết chuyện hôm nay sẽ như thế nào, chỉ riêng huynh đệ này cũng là một cửa ải khó.
Mặc dù hiểu được, huynh muội bọn họ cùng là người hoàng thất, có thể lưu lại mấy phần mặt mũi. Tất nhiên sẽ không bị ném vào núi như tiểu hầu gia Trương gia, nhưng cũng không chắc là có kết quả tốt! Nữ nhi của Đại công chúa Ninh Bình còn là ngoại tôn nữ của Hoàng thượng đấy, còn không phải bị ném đến điền trang gần mười năm sao? Mặc dù môn nay được thả ra, nhưng vẫn mang thân phận dân thường.
Càng nghĩ, hai huynh muội Lý Trạch Quảng cùng Lý Cảnh Nhan càng kinh ngạc, gió thu bay qua càng lạnh, trên trán lại toát mồ hôi. Cũng không nhìn là nơi nào, vội vàng quỳ xuống, la lên: “Xin công chúa thứ tội! Xin công chúa thứ tội!”
Lúc này đang có người vây quanh xem náo nhiệt, cũng quỳ xuống, hành đại lễ.
Lung Nguyệt cũng không tiện che giấu thân phận nữa, lấy ra uy nghiêm công chúa, lệnh cho dân chúng miễn lễ.
Nhìn hai huynh muội đang quỳ xuống không dám ngẩng mặt lên, nói nhỏ hai chữ: “Mất hứng!” Rồi sau đó liền không nói nhiều lời, xoay người tìm xe ngựa, trở về hành cung.
Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng mấy người Lung Nguyệt, Lý Cảnh Nhan cùng huynh trưởng mới đứng dậy.
Cách màn che, trong mắt Lý Cảnh Nhan thoáng hiện vẻ lạnh lẽo.
Danh sách chương