Về phần ba chữ “còn phải làm” có thâm ý ra sao, buổi tối Lung Nguyệt cũng không được cảm nhận.
Nguyên nhân? Lung Nguyệt vùi trong ngực Bùi Nguyên Tu ngủ thẳng đến lúc mặt trời xuống phía tây, sau khi tỉnh lại chợt phát hiện nguyệt sự của mình tới, trong lúc nhất thời đúng là không biết được là may mắn, hay là xấu hổ.
May mắn? May mắn bởi vì nguyệt sự tới, không có gặp phải chuyện như đêm động phòng hôm qua, nếu không, nàng thật sự không biết nên làm thế nào cho phải. Đêm tân hôn (ở đây là mấy đêm sau khi cưới nhé) vì nguyệt sự mà không thể tiếp tục viên phòng, hắc hắc, nguyên nhân thật ra là dọa người, trong ấn tượng từ lúc nàng đầu thai tới giờ còn chưa từng nghe nói.
Còn về phần xấu hổ....
Cho dù ai tỉnh dậy, trên đệm giường lưu lại vết máu, hay là trước mặt trượng phu tân hôn, dù trượng phu tân hôn còn chưa coi là [Người quen], không xấu hổ mới có quỷ.
Lung Nguyệt chỉ kém không có tìm kẽ đất chui vào.
Ngược lại vẻ mặt Bùi Nguyên Tu bình thường, phân phó mấy người Hoán Ngọc vào đổi đệm giường, lại nấu một chén đường đỏ.
Buổi chiều, dùng xong bữa tối.
Đến lúc châm đèn nghỉ ngơi, Lung Nguyệt nhìn Bùi Nguyên Tu ngồi sau án thư, cầm bản binh thư cẩn thận đọc qua, có chút không biết làm như thế nào cho phải.
Theo thói quen của cổ nhân, thê tử tới nguyệt sự, phu quân chính là muốn tránh.
Nhưng lúc này Bùi Nguyên Tu vẫn không có ý muốn rời khỏi, điều này cũng khiến Lung Nguyệt lúng túng, nàng có nên mời hắn rời đi hay không?
Hắng giọng một cái, Lung Nguyệt cố làm trấn định nói: “Vương gia, không còn sớm, có muốn đi nghỉ không?”
“Ừ! Được!” Bùi Nguyên Tu trả lời, để sách xuống, đừng dậy.
Đang lúc Lung Nguyệt cho là hắn muốn rời khỏi, lại thấy hắn gọi Đào Châu múc nước mang vào, làm Lung Nguyệt ngốc lăng, như thế này là ý gì?
“Vương gia, mấy người Hoán Ngọc đã dọn gian phía đông rồi, xin người...” Lung Nguyệt do dự nhỏ giọng hỏi.
“Vì sao lại muốn ta tới gian phía đông?” Bùi Nguyên Tu hỏi hùng hồn. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của hắn, hắn liền nổi lên tâm tư trêu chọc nàng.
Chiều nay hắn liền cố ý ngồi ở chỗ này, không có bày tỏ bất cứ suy nghĩ gì, chính là muốn nhìn dáng vẻ đứng ngồi không yên của Lung Nguyệt.
“Cái đó...” Lung Nguyệt khép mắt phượng, trấn định tâm thần, giống như là bước tới hay lui xuống đều là một đao, quan hệ phu thê thân mật như thế, nếu nàng quá mức căng thẳng chính là làm kiêu, cho nên nghiêm mặt nói: “Thiếp thân tới nguyệt sự, không tiện hầu hạ Vương gia, cho nên kính xin Vương gia di giá.”
“Không sao, hai người chúng ta là phu thê liền không cần kiêng kị nhiều như thế!” Bên môi Bùi Nguyên Tu chứa ý cười.
“Nhưng thiếp thân sẽ đi tiểu đêm...”
“Ta ngủ giữa giường là được, cũng không ảnh hưởng.”
Lung Nguyệt chớp chớp mắt phượng, nàng đã nhìn ra, lời nói hôm nay của Bùi Nguyên Tu giống như chân thật, lại giống như cố ý trêu chộc nàng. Chẳng lẽ vì muốn nhìn nàng đỏ mặt, thẹn thùng?
Điều này khiến nàng nhớ tới phụ thân mình, cũng chính là thích xem dáng vẻ tay chân luống cuống của mẫu thân nhà nàng.
Chẳng lẽ đây là thú vui xấu của nam tử Đại Chiêu quốc?
Khóe miệng Lung Nguyệt âm thầm co quắp.
“Nếu đã vậy, thì mời Vương gia thông cảm nhiều hơn rồi.”
“Nên như vậy!” Bùi Nguyên Tu cười nhạt.
Hai phu thê rửa mặt cởi áo xong liền nghỉ ngơi.
Lung Nguyệt nằm bên ngoài giường, Bùi Nguyên Tu như buổi chiều ôm nàng trong ngực, bày tay dày dặn thô ráp che lên bụng nàng, một dòng nước ấm liền xông vào da thịt Lung Nguyệt.
Lung Nguyệt sống trong hoàng cung, chuyện nữ nhi gia tự nhiên có ma ma giáo dưỡng tỉ tỉ bảo dưỡng, cũng không có tật đau bụng kinh như kiếp trước, nhưng mỗi lần nguyệt sự tới vẫn có cảm giác ê ẩm.
Hôm nay có bàn tay ấm của Bùi Nguyên Tu, ngược lại vô cùng thoải mái, mơ mơ màng màng liền lặng lẽ tìm Chu công thưởng thức trà.
Ngược lại khổ Bùi Nguyên Tu.
Hai kiếp cộng vào cũng làm hòa thượng hơn mười năm, hôm qua vừa mới được ăn mặn, đang lúc thỏa mãn ước nguyện, lại bị chuyện này cản lại.
Hôm nay ôn hương noãn ngọc trong ngực, còn là người tâm tâm niệm niệm, hơn nữa trên người Lung Nguyệt có mùi thơm vỏ cam nhàn nhạt như có như không, tràn đầy lỗ mũi Bùi Nguyên Tu, mái tóc mềm mại cũng theo hô hấp của hắn thỉnh thoảng nghịch ngợm quét qua cổ, ngực hắn, giống như bàn tay nhỏ đang gãi gãi tim hắn, Bùi Nguyên Tu cảm thấy khí huyết phun trào, vô cùng khó chịu.
Nhìn dáng vẻ ngủ say của Lung Nguyệt, Bùi Nguyên Tu lại sinh ra vài phần đố kỵ, khẽ cắn một cái lên miệng nhỏ nhắn đỏ hồng kia.
Đêm nay, Lung Nguyệt tiểu đêm ba lần, mỗi lần trở về đều thấy Bùi Nguyên Tu mở mắt nhìn mình chằm chằm, cho là Bùi Nguyên Tu ngủ không sâu, bị mình đánh thức, trong lòng lại sinh ra mấy phần khoái cảm được trả thù, thầm nói: Ai bảo chàng không ngủ chỗ khác!
Một đêm khó ngủ, giờ dần Bùi Nguyên Tu liền không tiếp tục luyến tiếc giường nữa, vì dậy, tới trường diễn võ luyện quyền.
Lung Nguyệt thức dậy thì Bùi Nguyên Tu đã phát tiết xong hỏa khí tích góp từng tí trong cả một đêm, ngồi gian ngoài bên trong Noãn Các chờ nàng tới cùng dùng bữa.
Nàng nhìn Bùi Nguyên Tu khẽ cười một tiếng, nói: “Hẳn là đêm qua thiếp thân quấy rầy Vương gia, để Vương gia không được yên giấc, không bằng hôm nay Vương gia vẫn nên tới gian phía đông nghỉ ngơi thôi!”
Bùi Nguyên Tu nghe tự xưng của Lung Nguyệt cau màu nói: “Sao vẫn còn tự xưng là thiếp thân?” Tự dưng xem nhẹ chuyện nàng muốn đuổi mình tới chỗ khác nghỉ ngơi.
“Lỡ miệng!” Lung Nguyệt cười tươi.
“Ừ! Nếu lại lỡ nữa thì sẽ phạt!” Bùi Nguyên Tu giả vờ giận, sau đó gọi nàng tới cùng dùng bữa sáng.
Chỉ là còn chưa dùng xong bữa sáng, liền có Bùi Đại khẩn cấp tìm tới, nói Bắc Cương có chuyện vô cùng cấp bách, Lung Nguyệt tất nhiên tuân theo nguyên tắc nữ tử không quản chính sự, cũng không hỏi gì, chỉ cười cầm áo khoác cho Bùi Nguyên Tu, đưa hắn ra ngoài.
Quan lại bình thường đại hôn đều có mười ngày hưu mộc, chỉ có phiên Vương Bùi Nguyên Tu lại không có người nào có thể cho hắn nghỉ.
Dùng một chén cháo gà bịch ngạnh, ăn một điểm tâm, Lung Nguyệt sai người thu dọn. Rồi sau đó thấy Tiển Bích đưa một đĩa lưu ly năm màu đựng trái cây vào, bên trong có nhiều loại trái cây cắt thành miếng nhỏ nhiều màu.
Lung Nguyệt lấy que bạc cắm một miếng chuối tiêu bỏ vào miệng, chợt nhớ tới vết thương nứt nẻ trên tay Bùi Nguyên Tu. Nàng nhớ kiếp trước từng thấy qua một phương thuốc cổ truyền trị nứt da, dùng chuối tiêu bôi lên vết thương.
Gọi Tiển Bích qua, hỏi: “Chuối tiêu này còn bao nhiêu?”
“Chạng vạng hôm qua trong cung đưa tới một ít, nói là phiên bang phía nam mới đưa vào kinh.” Tiển Bích trả lời.
“Nói cho phòng bếp đừng động tới, giữ lại ta có việc dùng.” Lung Nguyệt gật đầu một cái, lại nói: “Bây giờ em mang mấy quả tới tới đây cho ta.”
Tiển Bích lĩnh mệnh chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nhiên lại nói: “Chủ tử, trong cung còn đưa tới một giỏ dứa, có cần mang tới đây luôn không?”
“Ừ, cũng lấy mấy quả tới để? Mùi vị đó vô cùng thơm, đúng lúc dùng thể xông phòng!”
Người bình thường khó có thể lấy trái cây phiên bang tiến cống dùng để ăn ra làm huân hương, cũng chỉ có mình Lung Nguyệt dám làm.
Đợi Tiển Bích ra ngoài, Lung Nguyệt dẫn theo Tiển Bích cùng Địch Thùy tới chỗ đồ cưới của nàng tìm kiếm, tìm hai tấm da chồn. Cầm về phòng chuẩn bị ước lượng kích cỡ bàn tay Bùi Nguyên Tu làm cho hắn đôi bao tay giữ ấm.
Bùi Nguyên Tu xử lý chính sự xong đã gần đến giữa trưa, lúc trở lại phòng, nâng rèm lên liền ngửi thấy cả phòng có mùi hoa quả, thật là mát mẻ, mạnh hơn hương tỉnh thần trong thư phòng ở tiền viện của hắn không biết bao nhiêu.
Thấy hắn đi vào, Lung Nguyệt tiến lên đón, tự mình giúp hắn thay quần áo rồi sau đó để hắn ngồi xuống, mở một tấm vải bôn nhỏ, mở bàn tay của hắn ra đặt xuống, cầm kẻ lông mày vẽ phác thảo.
“Đang làm gì vậy?” Trong lòng Bùi Nguyên Tu hiểu, Lung Nguyệt đang muốn làm bao tay giữ ấm cho hắn, kiếp trước chính là từng như thế. Nhưng vẫn giả bộ như không biết gì, hỏi.
“Làm mấy cái bao tay giữ ấm, chính là để bảo vệ tay, vừa giữ ấm, vừa tránh sau này có vết thương mới do giá rét.” Lung Nguyệt hạ thấp đầu, vừa vẽ, vừa nói.
Vẽ phác thảo xong liền cắt thành hình dáng, thấy Hoán Ngọc đi vào hỏi có bài thiện hay không.
“Mang lên đi! Dùng sớm nghỉ sớm, lát nữa còn có việc khác!” Dứt lời cho Địch Thúy tới thu đồ thêu thùa vào trong tay, lại nhìn Bùi Nguyên Tu: “Vương gia thấy sao?”
Dĩ nhiên Bùi Nguyên Tu cảm thấy Lung Nguyệt nói gì cũng được.
Bữa trưa mang, thịt dê nương, chân vịt rau cải, tôm muối, sò biển, còn có hai đĩa rau cải thanh đạm, cùng một bát canh rau rút, lại cho Bùi Nguyên Tu một bình rượu hoa điêu thanh mai nhỏ.
Bùi Nguyên Tu là người tập võ, mỗi ngày tất nhiên không thể không ăn thịt, còn Lung Nguyệt như mèo nhỏ thích ăn hải sản. Trong phòng bếp chuẩn bị như vậy chính là vô cùng dụng tâm.
Trong lòng Bùi Nguyên Tu có dòng nước ấm chảy qua, người trong phòng bếp đều là người Lung Nguyệt mang từ trong cung ra, biết nàng thích ghét cái gì cũng là bình thường, còn giống như chiều cố những thứ mình thích ăn như thế này, cũng là do nha đầu Cửu Nhi này dụng tâm dặn dò từ trước.
Trong lòng hắn liền tràn đầy cảm động, Cửu Nhi gả cho mình chính là muốn cùng mình toàn tâm toàn ý sống qua ngày, tính tình kiêu kiều của công chúa, nàng chưa từng dùng nửa điểm trên người mình. Chỉ là kiếp trước mình ngu độn, đầu óc nghĩ không ra, càng thêm không có ý định dùng nửa điểm ở trên chuyện hậu trạch, mới tạo nên một đời không kịp hối tiếc.
Cũng may! Cũng may ông trời cho mình một cơ hội.
Bùi Nguyên Tu lấy nước chanh rửa tay, học dáng vẻ Lung Nguyệt bóc tôm, lúc định để xuống bát của nàng, lại thấy một con tôm được bóc vỏ trong bày tay trắng noãn cũng được đặt trong bát của mình.
Bốn mắt nhìn nhau, không nói gì mà cười.
Bùi Nguyên Tu cầm con tôm đến bên môi Lung Nguyệt.
Nhìn khuôn mặt Lung Nguyệt đỏ hồng, mở miệng, liền ngậm con tôm trong tay của hắn vào trong miệng, chẳng biết tại sao, Bùi Nguyên Tu lại cảm thấy tâm đột nhiên khó nhịn.
Bữa cơm trải qua trong không khí vô cùng mập mờ. Đợi đến lúc dọn xong xuôi, liền nghe Hoán Ngọc đi vào nói: “Bẩm Vương gia, Vương phi, hai vị Bùi quản sự, còn có 12 thân vệ của Vương gia, cũng với Tinh tệ thống lĩnh ở phía trước tạ ơn.”
“Tạ ơn gì?” Lời Bùi Nguyên Tu vừa ra khỏi miệng, chợt nhớ lại, kiếp trước cũng như thế, ngày tân hôn thứ hai, Cửu Nhi liền lệnh phòn bếp làm món ăn ngon thăm hỏi một đám thủ hạ của hắn, không bỏ sót một ai.
“Tạ ơn liền miễn thôi.” Lung Nguyệt cười cười, lệnh Hoán Ngọc cho bọn họ trở về.
Trong lòng mấy người kia cũng hiểu, công chúa không phải là người có thể tùy tiện gặp. Tạ ơn này cũng chỉ là biểu đạt tâm ý mà thôi.
Nhận được lời, mấy người thật cao hứng trở về. Hôm nay không có việc, phần thưởng của công chúa đều là đồ tốt từ trong cung ra, tất nhiên không thể bỏ qua, mấy người lại vào nhà, buông bụng uống rượu.
Còn Bùi Nguyên Tu, lúc dòng xong bữa trưa, bị Lung Nguyệt bắt đầu chăm sóc.
Nhìn hắn lấy nước nóng ngâm tay, lui tới trên giường, rồi sau đó lệnh cho Hoán Ngọc bưng chuối tiêu lên, cứ như vậy tự mình ôm tay chân hắn bôi loạn.
Mặc dù kiếp trước đã từng trải qua cảnh tượng như vậy một lần, nhưng đời này vẫn khiến Bùi Nguyên Tu vô cùng cảm động. Dịu dàng lâu lắm mới được cảm nhận khiến vành mắt hắn không nhịn được dâng lên chua xót.
Nếu nói là vết nứt da này, kiếp trước hắn không quá quan tâm, chỉ ném ở một bên từ từ tự lành, mà kiếp này lại là hắn cố ý tạo thành. Cố ý khiến Cửu Nhi đau lòng, lần nữa cảm nhận cảm giác được người ở trong lòng cẩn thận chăm sóc.
Mà Lung Nguyệt hành động như vậy, cũng là có chút tâm tư của mình. Bùi Nguyên Tu là ai? Là Hoàng thượng của vùng Bắc Cương, mặc dù trên mặt mình gả cho thần tử Đại Chiêu quốc, nhưng cũng không khác hợp hôn là mấy.
Hai người không quá quen thuộc, thành phu thê, có lẽ bởi vì hoàng quyền hoặc nhiều nhân tố khác thúc đẩy. Nàng muốn sống qua ngày thật tốt, như vậy nhận được sự tín nhiệm của Bùi Nguyên Tu là quan trọng nhất. Vậy phải làm thế nào mới được tín nhiệm? Chính là nên lấy công tâm kế làm thượng sách!
Bùi Nguyên Tu thiếu hụt cái gì nhất? Đương nhiên là người đau lòng hắn!
Lung Nguyệt này thật sự là con tiểu hồ ly giảo hoạt, kiếp trước có thể thu phục được cọc gỗ phiền phức như Bùi Nguyên Tu thật sự là dựa vào công tâm kế của nàng. Chỉ tiếc là tạo hóa trêu ngươi thôi....
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lung Nguyệt, bên môi Bùi Nguyên Tu không nhịn được liền nâng lên một nụ cười nhàn nhạt, nếu cẩn thận nhìn kỹ thì nụ cười này còn mang theo một chút ngu đần.
Bôi loạn lên tay chân xong, Lung Nguyệt để Bùi Nguyên Tu nằm trên giường ngã chổng vó, đợi chuối tiêu tự hong khô, tróc da.
Còn bản thân cầm quyển sách nghiêng người tựa vào cạnh giường đọc.
Nhưng, Bùi Nguyên Tu nhìn thê tử phải tính toán nhiều năm, thật vất vả mới lấy về nhà, tự nhiên là sẽ không yên ổn đợi như vậy.
Bên trong cửa ngăn.
Chỉ nghe Bùi Nguyên Tu nói: “Cửu Nhi, có thể cho ta một ly trà không?” Bùi Nguyên Tu có chút đáng thương nói: “Bữa trưa uống rượu, rất khát nước!”
“Được! Vương gia chờ một lát!” Lung Nguyệt cười để sách xuống: “Là Cửu Nhi suy nghĩ không chu đáo rồi!”
Sau đó chính là mượn tay Lung Nguyệt uống trà.
Chỉ là lại sau đó.
“Cửu Nhi, gối mềm có chút thấp....”
“Cửu Nhi, búi tóc chạm vào đầu...”
“Cửu Nhi, sau lưng hơi nhột...”
“Cửu Nhi, có thể cho ta thêm một ly trà không...”
Như thế vòng đi vòng lại, cuối cùng Lung Nguyệt cũng phát hiện, Bùi Nguyên Tu đang cố ý. Sau khi cho châm cho hắn một ly trà, liền nghiêng đầu ngủ, dù Bùi Nguyên Tu kêu thế nào đi nữa nàng cũng làm như không nghe thấy.
Cuối cùng, Bùi Nguyên Tu cũng không để ý tay chân có chuối tiêu hay không, mặt dày mày dạ, cọ đến trên giường, ôm Lung Nguyệt vào lòng, thực tế rồi.
Ngược lại lại khiến Lung Nguyệt cười trộm không dứt, chỉ cảm thấy dáng vẻ hiện tại của Bùi Nguyên Tu quá mức khác biệt với suy nghĩ trong lòng nàng, sát thần uy nghiêm trên chiến trường, chính là một tiểu hài tử chưa lớn.
Chuyện này có liên quan gì đến việc hắn mất mẫu thân từ nhỏ không? Lung Nguyệt không nhịn được suy đoán.
Qua ngày hôm sau, chính là ngày thứ ba, ngày lại mặt.
Lung Nguyệt cùng Bùi Nguyên Tu vào cung, chỉ thấy Thuận Khải Đế không còn là người thấy Bùi Nguyên Tu không vừa mắt như mấy ngày trước nữa, giọng nói chuyện cũng tốt hơn rất nhiều.
Thì ra tối hôm qua, gió thổi bên gối của Cẩn Hoàng hậu có tác dụng.
“Hoàng thượng, Cửu Nhi gả cho Tĩnh Bắc Vương đã thành sự thật, nếu ngày mai ngài vẫn còn dùng mặt lạnh đối mặt với hắn, thì sau đó Cửu Nhi sẽ như thế nào?”
Thuận Khải Đế ôm Cẩn Hoàng hậu suy nghĩ cả đêm: Nếu Bùi Nguyên Tu ở chỗ mình không được thoải mái, có thể quay về tìm lại trên người Cửu Nhi hay không?
Kết quả tất nhiên là: Đương nhiên!
Vì vậy, Thuận Khải Đế suy nghĩ thông suốt, vì khuê nữ bảo bối của mình, nên phải dùng khuôn mặt tươi cười chào đón tiểu tử Bùi Nguyên Tu kia!
Đáng thương cho lão tử hắn, còn là Hoàng đế nữa, vì nữ nhi bảo bối, không thể không cúi đầu rồi!
Cửu công chúa về nhà thăm phụ mẫu, Thuận Khải Đế giữa quan tam phẩm ở lại trong cung uống rượu.
Tịch yến, tất nhiên có đại thần cẩn thận phát hiện, lần uống rượu này không giống với cung yến năm trước. Rượu tiểu thái giám bưng lên đều là cả vò, dùng sáp bịt kín, mang theo đất mới.
Rượu quá ba tuần, món ăn quá năm món, chợt nghe Thuận Khải Đế nói: “Chư vị ái khanh, có ai phát hiện yến hôm nay có gì khác biệt với quá khứ không?”
Có đại thần xì xào bàn tán.
Thuận Khải Đế thấy không có người trả lời, cười nói: “Chỗ khác biệt chính là ở chỗ rượu này!”
Nói xong trên mặt Thuận Khải Đế lộ vẻ đang suy nghĩ: “Rượu này tên là [Nữ nhi hồng], năm đó Cửu công chúa đầy tháng, trẫm tự tay chôn trong rừng trúc ở ngự hoa viên. Hôm nay nữ nhi xuất giá, cũng đến lúc uống nó...”
Dứt lời, trên mặt Thuận Khải Đế liền thêm mấy phần buồn bã.
Lại nghe chúng đại thần đồng thanh khen: “Ngô hoàng thật đúng là có một mảnh từ phụ thành khẩn!”
Thuận Khải Đế khoát tay áo, chợt chuyển sang Bùi Nguyên Tu nhẹ giọng nói: “Nhận Chi, con phải đối xử thật tốt với Cửu Nhi của ta đấy!”
“Thần tự nhiên sẽ bảo vệ như hai mắt của mình, quý trọng công chúa!” Bùi Nguyên Tu chắp tay nói.
“Con cũng đừng xưng thần, cưới nữ nhi của trẫm, con cũng là con rể trẫm, xưng hô này vẫn nên sửa lại thôi!”
“Vâng! Nhi thần tuần chỉ!” Bùi Nguyên Tu rất biết nghe lời.
Thuận Khải Đế hài lòng gật đầu.
Yến tiệc Cửu công chúa về thăm phụ mẫu, lời này của Thuận Khải Đế, còn có cả nữ nhi hồng kia, từ trong cung truyền ra khắp kinh thành.
Rất nhiều người cảm thán Cửu công chúa được sủng ái.
Cũng có nhiều người hâm mộ, đố kỵ.
Trong đó, người tức giận bất bình nhất chính là Thất công chúa Cẩm Loan. Tháng trước thái y chẩn ra nàng ta có thai, tập tục cũ nói phụ nữ có thai không thể tới tân hôn, sợ đụng chạm, tất nhiên nàng ta không thể vào cung thêm trang, dự lễ.
Toàn một bụng ác độc mà không có chỗ xả.
Từ lúc Lung Nguyệt phải gả cho Tĩnh Bắc Vương mà không phải là Minh gia Ngũ công tử Minh Hiên, Cẩm Loan vẫn thầm hận không dứt, thẳng nói: Ban đầu nếu không phải phụ hoàng quyết định nội bộ để Minh Hiên làm vị hôn phu cho Lung Nguyệt, sao nàng ta phải gả cho tiểu tử biểu ca Tống Minh Sinh vô dụng này, đều là Lung Nguyệt cản nhân duyên tốt của nàng ta.
Hôm nay, Lung Nguyệt gả cho mãng phu Tĩnh Bắc Vương, tất nhiên là trời cao báo ứng, để nàng cả đời không chiếm được hạnh phúc.
Phụ hoàng cưng chiều ngươi nhiều hơn nữa thì thế nào, [Nữ nhi hồng] gì đó cũng không thay đổi được việc ngươi biến thành vật hy sinh của quyền lợi hoàng gia.
Qua ba ngày tân hôn, huân quý công tử các phủ tới mời Bùi Nguyên Tu tới uống rượu, giao hảo với người khác cũng dần tốt hơn. Dù sao hắn có thể lấy nữ nhi Hoàng thượng sủng ái nhất, còn chưa bị đoạt binh quyền, lại chiếm cứ Bắc Cương, tất nhiên trong lòng mọi người đều là không tầm thường.
Còn Bùi Nguyên Tu thì có thể từ chối liền từ chối.
Hắn vất vả lắm mới cưới được thê tử vào cửa, còn không kịp thân thân thiết thiết, làm gì có thời gian rảnh rỗi mà xã giao!
Nhưng, Bắc Cương vốn là nơi gây nhiều chú ý, hôm nay hắn chỉ muốn giữ lấy Cửu Nhi trải qua những ngày có lão bà hài tử làm lò sưởi ấm đầu giường, cũng muốn người khác nắm đằng chuôi, cuốn vào việc tranh giành của các phái.
Chỉ là, thiếp đưa tới hôm nay không thể không đi.
Người đưa thiếp mời chính là inh Thứ, giữa hai người bọn họ cũng không thể coi là giao tình sinh mệnh, huống chi, hắn còn là biểu huynh của Cửu Nhi, nói thế nào thì cũng không thể không đi.
Nguyên nhân? Lung Nguyệt vùi trong ngực Bùi Nguyên Tu ngủ thẳng đến lúc mặt trời xuống phía tây, sau khi tỉnh lại chợt phát hiện nguyệt sự của mình tới, trong lúc nhất thời đúng là không biết được là may mắn, hay là xấu hổ.
May mắn? May mắn bởi vì nguyệt sự tới, không có gặp phải chuyện như đêm động phòng hôm qua, nếu không, nàng thật sự không biết nên làm thế nào cho phải. Đêm tân hôn (ở đây là mấy đêm sau khi cưới nhé) vì nguyệt sự mà không thể tiếp tục viên phòng, hắc hắc, nguyên nhân thật ra là dọa người, trong ấn tượng từ lúc nàng đầu thai tới giờ còn chưa từng nghe nói.
Còn về phần xấu hổ....
Cho dù ai tỉnh dậy, trên đệm giường lưu lại vết máu, hay là trước mặt trượng phu tân hôn, dù trượng phu tân hôn còn chưa coi là [Người quen], không xấu hổ mới có quỷ.
Lung Nguyệt chỉ kém không có tìm kẽ đất chui vào.
Ngược lại vẻ mặt Bùi Nguyên Tu bình thường, phân phó mấy người Hoán Ngọc vào đổi đệm giường, lại nấu một chén đường đỏ.
Buổi chiều, dùng xong bữa tối.
Đến lúc châm đèn nghỉ ngơi, Lung Nguyệt nhìn Bùi Nguyên Tu ngồi sau án thư, cầm bản binh thư cẩn thận đọc qua, có chút không biết làm như thế nào cho phải.
Theo thói quen của cổ nhân, thê tử tới nguyệt sự, phu quân chính là muốn tránh.
Nhưng lúc này Bùi Nguyên Tu vẫn không có ý muốn rời khỏi, điều này cũng khiến Lung Nguyệt lúng túng, nàng có nên mời hắn rời đi hay không?
Hắng giọng một cái, Lung Nguyệt cố làm trấn định nói: “Vương gia, không còn sớm, có muốn đi nghỉ không?”
“Ừ! Được!” Bùi Nguyên Tu trả lời, để sách xuống, đừng dậy.
Đang lúc Lung Nguyệt cho là hắn muốn rời khỏi, lại thấy hắn gọi Đào Châu múc nước mang vào, làm Lung Nguyệt ngốc lăng, như thế này là ý gì?
“Vương gia, mấy người Hoán Ngọc đã dọn gian phía đông rồi, xin người...” Lung Nguyệt do dự nhỏ giọng hỏi.
“Vì sao lại muốn ta tới gian phía đông?” Bùi Nguyên Tu hỏi hùng hồn. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của hắn, hắn liền nổi lên tâm tư trêu chọc nàng.
Chiều nay hắn liền cố ý ngồi ở chỗ này, không có bày tỏ bất cứ suy nghĩ gì, chính là muốn nhìn dáng vẻ đứng ngồi không yên của Lung Nguyệt.
“Cái đó...” Lung Nguyệt khép mắt phượng, trấn định tâm thần, giống như là bước tới hay lui xuống đều là một đao, quan hệ phu thê thân mật như thế, nếu nàng quá mức căng thẳng chính là làm kiêu, cho nên nghiêm mặt nói: “Thiếp thân tới nguyệt sự, không tiện hầu hạ Vương gia, cho nên kính xin Vương gia di giá.”
“Không sao, hai người chúng ta là phu thê liền không cần kiêng kị nhiều như thế!” Bên môi Bùi Nguyên Tu chứa ý cười.
“Nhưng thiếp thân sẽ đi tiểu đêm...”
“Ta ngủ giữa giường là được, cũng không ảnh hưởng.”
Lung Nguyệt chớp chớp mắt phượng, nàng đã nhìn ra, lời nói hôm nay của Bùi Nguyên Tu giống như chân thật, lại giống như cố ý trêu chộc nàng. Chẳng lẽ vì muốn nhìn nàng đỏ mặt, thẹn thùng?
Điều này khiến nàng nhớ tới phụ thân mình, cũng chính là thích xem dáng vẻ tay chân luống cuống của mẫu thân nhà nàng.
Chẳng lẽ đây là thú vui xấu của nam tử Đại Chiêu quốc?
Khóe miệng Lung Nguyệt âm thầm co quắp.
“Nếu đã vậy, thì mời Vương gia thông cảm nhiều hơn rồi.”
“Nên như vậy!” Bùi Nguyên Tu cười nhạt.
Hai phu thê rửa mặt cởi áo xong liền nghỉ ngơi.
Lung Nguyệt nằm bên ngoài giường, Bùi Nguyên Tu như buổi chiều ôm nàng trong ngực, bày tay dày dặn thô ráp che lên bụng nàng, một dòng nước ấm liền xông vào da thịt Lung Nguyệt.
Lung Nguyệt sống trong hoàng cung, chuyện nữ nhi gia tự nhiên có ma ma giáo dưỡng tỉ tỉ bảo dưỡng, cũng không có tật đau bụng kinh như kiếp trước, nhưng mỗi lần nguyệt sự tới vẫn có cảm giác ê ẩm.
Hôm nay có bàn tay ấm của Bùi Nguyên Tu, ngược lại vô cùng thoải mái, mơ mơ màng màng liền lặng lẽ tìm Chu công thưởng thức trà.
Ngược lại khổ Bùi Nguyên Tu.
Hai kiếp cộng vào cũng làm hòa thượng hơn mười năm, hôm qua vừa mới được ăn mặn, đang lúc thỏa mãn ước nguyện, lại bị chuyện này cản lại.
Hôm nay ôn hương noãn ngọc trong ngực, còn là người tâm tâm niệm niệm, hơn nữa trên người Lung Nguyệt có mùi thơm vỏ cam nhàn nhạt như có như không, tràn đầy lỗ mũi Bùi Nguyên Tu, mái tóc mềm mại cũng theo hô hấp của hắn thỉnh thoảng nghịch ngợm quét qua cổ, ngực hắn, giống như bàn tay nhỏ đang gãi gãi tim hắn, Bùi Nguyên Tu cảm thấy khí huyết phun trào, vô cùng khó chịu.
Nhìn dáng vẻ ngủ say của Lung Nguyệt, Bùi Nguyên Tu lại sinh ra vài phần đố kỵ, khẽ cắn một cái lên miệng nhỏ nhắn đỏ hồng kia.
Đêm nay, Lung Nguyệt tiểu đêm ba lần, mỗi lần trở về đều thấy Bùi Nguyên Tu mở mắt nhìn mình chằm chằm, cho là Bùi Nguyên Tu ngủ không sâu, bị mình đánh thức, trong lòng lại sinh ra mấy phần khoái cảm được trả thù, thầm nói: Ai bảo chàng không ngủ chỗ khác!
Một đêm khó ngủ, giờ dần Bùi Nguyên Tu liền không tiếp tục luyến tiếc giường nữa, vì dậy, tới trường diễn võ luyện quyền.
Lung Nguyệt thức dậy thì Bùi Nguyên Tu đã phát tiết xong hỏa khí tích góp từng tí trong cả một đêm, ngồi gian ngoài bên trong Noãn Các chờ nàng tới cùng dùng bữa.
Nàng nhìn Bùi Nguyên Tu khẽ cười một tiếng, nói: “Hẳn là đêm qua thiếp thân quấy rầy Vương gia, để Vương gia không được yên giấc, không bằng hôm nay Vương gia vẫn nên tới gian phía đông nghỉ ngơi thôi!”
Bùi Nguyên Tu nghe tự xưng của Lung Nguyệt cau màu nói: “Sao vẫn còn tự xưng là thiếp thân?” Tự dưng xem nhẹ chuyện nàng muốn đuổi mình tới chỗ khác nghỉ ngơi.
“Lỡ miệng!” Lung Nguyệt cười tươi.
“Ừ! Nếu lại lỡ nữa thì sẽ phạt!” Bùi Nguyên Tu giả vờ giận, sau đó gọi nàng tới cùng dùng bữa sáng.
Chỉ là còn chưa dùng xong bữa sáng, liền có Bùi Đại khẩn cấp tìm tới, nói Bắc Cương có chuyện vô cùng cấp bách, Lung Nguyệt tất nhiên tuân theo nguyên tắc nữ tử không quản chính sự, cũng không hỏi gì, chỉ cười cầm áo khoác cho Bùi Nguyên Tu, đưa hắn ra ngoài.
Quan lại bình thường đại hôn đều có mười ngày hưu mộc, chỉ có phiên Vương Bùi Nguyên Tu lại không có người nào có thể cho hắn nghỉ.
Dùng một chén cháo gà bịch ngạnh, ăn một điểm tâm, Lung Nguyệt sai người thu dọn. Rồi sau đó thấy Tiển Bích đưa một đĩa lưu ly năm màu đựng trái cây vào, bên trong có nhiều loại trái cây cắt thành miếng nhỏ nhiều màu.
Lung Nguyệt lấy que bạc cắm một miếng chuối tiêu bỏ vào miệng, chợt nhớ tới vết thương nứt nẻ trên tay Bùi Nguyên Tu. Nàng nhớ kiếp trước từng thấy qua một phương thuốc cổ truyền trị nứt da, dùng chuối tiêu bôi lên vết thương.
Gọi Tiển Bích qua, hỏi: “Chuối tiêu này còn bao nhiêu?”
“Chạng vạng hôm qua trong cung đưa tới một ít, nói là phiên bang phía nam mới đưa vào kinh.” Tiển Bích trả lời.
“Nói cho phòng bếp đừng động tới, giữ lại ta có việc dùng.” Lung Nguyệt gật đầu một cái, lại nói: “Bây giờ em mang mấy quả tới tới đây cho ta.”
Tiển Bích lĩnh mệnh chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nhiên lại nói: “Chủ tử, trong cung còn đưa tới một giỏ dứa, có cần mang tới đây luôn không?”
“Ừ, cũng lấy mấy quả tới để? Mùi vị đó vô cùng thơm, đúng lúc dùng thể xông phòng!”
Người bình thường khó có thể lấy trái cây phiên bang tiến cống dùng để ăn ra làm huân hương, cũng chỉ có mình Lung Nguyệt dám làm.
Đợi Tiển Bích ra ngoài, Lung Nguyệt dẫn theo Tiển Bích cùng Địch Thùy tới chỗ đồ cưới của nàng tìm kiếm, tìm hai tấm da chồn. Cầm về phòng chuẩn bị ước lượng kích cỡ bàn tay Bùi Nguyên Tu làm cho hắn đôi bao tay giữ ấm.
Bùi Nguyên Tu xử lý chính sự xong đã gần đến giữa trưa, lúc trở lại phòng, nâng rèm lên liền ngửi thấy cả phòng có mùi hoa quả, thật là mát mẻ, mạnh hơn hương tỉnh thần trong thư phòng ở tiền viện của hắn không biết bao nhiêu.
Thấy hắn đi vào, Lung Nguyệt tiến lên đón, tự mình giúp hắn thay quần áo rồi sau đó để hắn ngồi xuống, mở một tấm vải bôn nhỏ, mở bàn tay của hắn ra đặt xuống, cầm kẻ lông mày vẽ phác thảo.
“Đang làm gì vậy?” Trong lòng Bùi Nguyên Tu hiểu, Lung Nguyệt đang muốn làm bao tay giữ ấm cho hắn, kiếp trước chính là từng như thế. Nhưng vẫn giả bộ như không biết gì, hỏi.
“Làm mấy cái bao tay giữ ấm, chính là để bảo vệ tay, vừa giữ ấm, vừa tránh sau này có vết thương mới do giá rét.” Lung Nguyệt hạ thấp đầu, vừa vẽ, vừa nói.
Vẽ phác thảo xong liền cắt thành hình dáng, thấy Hoán Ngọc đi vào hỏi có bài thiện hay không.
“Mang lên đi! Dùng sớm nghỉ sớm, lát nữa còn có việc khác!” Dứt lời cho Địch Thúy tới thu đồ thêu thùa vào trong tay, lại nhìn Bùi Nguyên Tu: “Vương gia thấy sao?”
Dĩ nhiên Bùi Nguyên Tu cảm thấy Lung Nguyệt nói gì cũng được.
Bữa trưa mang, thịt dê nương, chân vịt rau cải, tôm muối, sò biển, còn có hai đĩa rau cải thanh đạm, cùng một bát canh rau rút, lại cho Bùi Nguyên Tu một bình rượu hoa điêu thanh mai nhỏ.
Bùi Nguyên Tu là người tập võ, mỗi ngày tất nhiên không thể không ăn thịt, còn Lung Nguyệt như mèo nhỏ thích ăn hải sản. Trong phòng bếp chuẩn bị như vậy chính là vô cùng dụng tâm.
Trong lòng Bùi Nguyên Tu có dòng nước ấm chảy qua, người trong phòng bếp đều là người Lung Nguyệt mang từ trong cung ra, biết nàng thích ghét cái gì cũng là bình thường, còn giống như chiều cố những thứ mình thích ăn như thế này, cũng là do nha đầu Cửu Nhi này dụng tâm dặn dò từ trước.
Trong lòng hắn liền tràn đầy cảm động, Cửu Nhi gả cho mình chính là muốn cùng mình toàn tâm toàn ý sống qua ngày, tính tình kiêu kiều của công chúa, nàng chưa từng dùng nửa điểm trên người mình. Chỉ là kiếp trước mình ngu độn, đầu óc nghĩ không ra, càng thêm không có ý định dùng nửa điểm ở trên chuyện hậu trạch, mới tạo nên một đời không kịp hối tiếc.
Cũng may! Cũng may ông trời cho mình một cơ hội.
Bùi Nguyên Tu lấy nước chanh rửa tay, học dáng vẻ Lung Nguyệt bóc tôm, lúc định để xuống bát của nàng, lại thấy một con tôm được bóc vỏ trong bày tay trắng noãn cũng được đặt trong bát của mình.
Bốn mắt nhìn nhau, không nói gì mà cười.
Bùi Nguyên Tu cầm con tôm đến bên môi Lung Nguyệt.
Nhìn khuôn mặt Lung Nguyệt đỏ hồng, mở miệng, liền ngậm con tôm trong tay của hắn vào trong miệng, chẳng biết tại sao, Bùi Nguyên Tu lại cảm thấy tâm đột nhiên khó nhịn.
Bữa cơm trải qua trong không khí vô cùng mập mờ. Đợi đến lúc dọn xong xuôi, liền nghe Hoán Ngọc đi vào nói: “Bẩm Vương gia, Vương phi, hai vị Bùi quản sự, còn có 12 thân vệ của Vương gia, cũng với Tinh tệ thống lĩnh ở phía trước tạ ơn.”
“Tạ ơn gì?” Lời Bùi Nguyên Tu vừa ra khỏi miệng, chợt nhớ lại, kiếp trước cũng như thế, ngày tân hôn thứ hai, Cửu Nhi liền lệnh phòn bếp làm món ăn ngon thăm hỏi một đám thủ hạ của hắn, không bỏ sót một ai.
“Tạ ơn liền miễn thôi.” Lung Nguyệt cười cười, lệnh Hoán Ngọc cho bọn họ trở về.
Trong lòng mấy người kia cũng hiểu, công chúa không phải là người có thể tùy tiện gặp. Tạ ơn này cũng chỉ là biểu đạt tâm ý mà thôi.
Nhận được lời, mấy người thật cao hứng trở về. Hôm nay không có việc, phần thưởng của công chúa đều là đồ tốt từ trong cung ra, tất nhiên không thể bỏ qua, mấy người lại vào nhà, buông bụng uống rượu.
Còn Bùi Nguyên Tu, lúc dòng xong bữa trưa, bị Lung Nguyệt bắt đầu chăm sóc.
Nhìn hắn lấy nước nóng ngâm tay, lui tới trên giường, rồi sau đó lệnh cho Hoán Ngọc bưng chuối tiêu lên, cứ như vậy tự mình ôm tay chân hắn bôi loạn.
Mặc dù kiếp trước đã từng trải qua cảnh tượng như vậy một lần, nhưng đời này vẫn khiến Bùi Nguyên Tu vô cùng cảm động. Dịu dàng lâu lắm mới được cảm nhận khiến vành mắt hắn không nhịn được dâng lên chua xót.
Nếu nói là vết nứt da này, kiếp trước hắn không quá quan tâm, chỉ ném ở một bên từ từ tự lành, mà kiếp này lại là hắn cố ý tạo thành. Cố ý khiến Cửu Nhi đau lòng, lần nữa cảm nhận cảm giác được người ở trong lòng cẩn thận chăm sóc.
Mà Lung Nguyệt hành động như vậy, cũng là có chút tâm tư của mình. Bùi Nguyên Tu là ai? Là Hoàng thượng của vùng Bắc Cương, mặc dù trên mặt mình gả cho thần tử Đại Chiêu quốc, nhưng cũng không khác hợp hôn là mấy.
Hai người không quá quen thuộc, thành phu thê, có lẽ bởi vì hoàng quyền hoặc nhiều nhân tố khác thúc đẩy. Nàng muốn sống qua ngày thật tốt, như vậy nhận được sự tín nhiệm của Bùi Nguyên Tu là quan trọng nhất. Vậy phải làm thế nào mới được tín nhiệm? Chính là nên lấy công tâm kế làm thượng sách!
Bùi Nguyên Tu thiếu hụt cái gì nhất? Đương nhiên là người đau lòng hắn!
Lung Nguyệt này thật sự là con tiểu hồ ly giảo hoạt, kiếp trước có thể thu phục được cọc gỗ phiền phức như Bùi Nguyên Tu thật sự là dựa vào công tâm kế của nàng. Chỉ tiếc là tạo hóa trêu ngươi thôi....
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lung Nguyệt, bên môi Bùi Nguyên Tu không nhịn được liền nâng lên một nụ cười nhàn nhạt, nếu cẩn thận nhìn kỹ thì nụ cười này còn mang theo một chút ngu đần.
Bôi loạn lên tay chân xong, Lung Nguyệt để Bùi Nguyên Tu nằm trên giường ngã chổng vó, đợi chuối tiêu tự hong khô, tróc da.
Còn bản thân cầm quyển sách nghiêng người tựa vào cạnh giường đọc.
Nhưng, Bùi Nguyên Tu nhìn thê tử phải tính toán nhiều năm, thật vất vả mới lấy về nhà, tự nhiên là sẽ không yên ổn đợi như vậy.
Bên trong cửa ngăn.
Chỉ nghe Bùi Nguyên Tu nói: “Cửu Nhi, có thể cho ta một ly trà không?” Bùi Nguyên Tu có chút đáng thương nói: “Bữa trưa uống rượu, rất khát nước!”
“Được! Vương gia chờ một lát!” Lung Nguyệt cười để sách xuống: “Là Cửu Nhi suy nghĩ không chu đáo rồi!”
Sau đó chính là mượn tay Lung Nguyệt uống trà.
Chỉ là lại sau đó.
“Cửu Nhi, gối mềm có chút thấp....”
“Cửu Nhi, búi tóc chạm vào đầu...”
“Cửu Nhi, sau lưng hơi nhột...”
“Cửu Nhi, có thể cho ta thêm một ly trà không...”
Như thế vòng đi vòng lại, cuối cùng Lung Nguyệt cũng phát hiện, Bùi Nguyên Tu đang cố ý. Sau khi cho châm cho hắn một ly trà, liền nghiêng đầu ngủ, dù Bùi Nguyên Tu kêu thế nào đi nữa nàng cũng làm như không nghe thấy.
Cuối cùng, Bùi Nguyên Tu cũng không để ý tay chân có chuối tiêu hay không, mặt dày mày dạ, cọ đến trên giường, ôm Lung Nguyệt vào lòng, thực tế rồi.
Ngược lại lại khiến Lung Nguyệt cười trộm không dứt, chỉ cảm thấy dáng vẻ hiện tại của Bùi Nguyên Tu quá mức khác biệt với suy nghĩ trong lòng nàng, sát thần uy nghiêm trên chiến trường, chính là một tiểu hài tử chưa lớn.
Chuyện này có liên quan gì đến việc hắn mất mẫu thân từ nhỏ không? Lung Nguyệt không nhịn được suy đoán.
Qua ngày hôm sau, chính là ngày thứ ba, ngày lại mặt.
Lung Nguyệt cùng Bùi Nguyên Tu vào cung, chỉ thấy Thuận Khải Đế không còn là người thấy Bùi Nguyên Tu không vừa mắt như mấy ngày trước nữa, giọng nói chuyện cũng tốt hơn rất nhiều.
Thì ra tối hôm qua, gió thổi bên gối của Cẩn Hoàng hậu có tác dụng.
“Hoàng thượng, Cửu Nhi gả cho Tĩnh Bắc Vương đã thành sự thật, nếu ngày mai ngài vẫn còn dùng mặt lạnh đối mặt với hắn, thì sau đó Cửu Nhi sẽ như thế nào?”
Thuận Khải Đế ôm Cẩn Hoàng hậu suy nghĩ cả đêm: Nếu Bùi Nguyên Tu ở chỗ mình không được thoải mái, có thể quay về tìm lại trên người Cửu Nhi hay không?
Kết quả tất nhiên là: Đương nhiên!
Vì vậy, Thuận Khải Đế suy nghĩ thông suốt, vì khuê nữ bảo bối của mình, nên phải dùng khuôn mặt tươi cười chào đón tiểu tử Bùi Nguyên Tu kia!
Đáng thương cho lão tử hắn, còn là Hoàng đế nữa, vì nữ nhi bảo bối, không thể không cúi đầu rồi!
Cửu công chúa về nhà thăm phụ mẫu, Thuận Khải Đế giữa quan tam phẩm ở lại trong cung uống rượu.
Tịch yến, tất nhiên có đại thần cẩn thận phát hiện, lần uống rượu này không giống với cung yến năm trước. Rượu tiểu thái giám bưng lên đều là cả vò, dùng sáp bịt kín, mang theo đất mới.
Rượu quá ba tuần, món ăn quá năm món, chợt nghe Thuận Khải Đế nói: “Chư vị ái khanh, có ai phát hiện yến hôm nay có gì khác biệt với quá khứ không?”
Có đại thần xì xào bàn tán.
Thuận Khải Đế thấy không có người trả lời, cười nói: “Chỗ khác biệt chính là ở chỗ rượu này!”
Nói xong trên mặt Thuận Khải Đế lộ vẻ đang suy nghĩ: “Rượu này tên là [Nữ nhi hồng], năm đó Cửu công chúa đầy tháng, trẫm tự tay chôn trong rừng trúc ở ngự hoa viên. Hôm nay nữ nhi xuất giá, cũng đến lúc uống nó...”
Dứt lời, trên mặt Thuận Khải Đế liền thêm mấy phần buồn bã.
Lại nghe chúng đại thần đồng thanh khen: “Ngô hoàng thật đúng là có một mảnh từ phụ thành khẩn!”
Thuận Khải Đế khoát tay áo, chợt chuyển sang Bùi Nguyên Tu nhẹ giọng nói: “Nhận Chi, con phải đối xử thật tốt với Cửu Nhi của ta đấy!”
“Thần tự nhiên sẽ bảo vệ như hai mắt của mình, quý trọng công chúa!” Bùi Nguyên Tu chắp tay nói.
“Con cũng đừng xưng thần, cưới nữ nhi của trẫm, con cũng là con rể trẫm, xưng hô này vẫn nên sửa lại thôi!”
“Vâng! Nhi thần tuần chỉ!” Bùi Nguyên Tu rất biết nghe lời.
Thuận Khải Đế hài lòng gật đầu.
Yến tiệc Cửu công chúa về thăm phụ mẫu, lời này của Thuận Khải Đế, còn có cả nữ nhi hồng kia, từ trong cung truyền ra khắp kinh thành.
Rất nhiều người cảm thán Cửu công chúa được sủng ái.
Cũng có nhiều người hâm mộ, đố kỵ.
Trong đó, người tức giận bất bình nhất chính là Thất công chúa Cẩm Loan. Tháng trước thái y chẩn ra nàng ta có thai, tập tục cũ nói phụ nữ có thai không thể tới tân hôn, sợ đụng chạm, tất nhiên nàng ta không thể vào cung thêm trang, dự lễ.
Toàn một bụng ác độc mà không có chỗ xả.
Từ lúc Lung Nguyệt phải gả cho Tĩnh Bắc Vương mà không phải là Minh gia Ngũ công tử Minh Hiên, Cẩm Loan vẫn thầm hận không dứt, thẳng nói: Ban đầu nếu không phải phụ hoàng quyết định nội bộ để Minh Hiên làm vị hôn phu cho Lung Nguyệt, sao nàng ta phải gả cho tiểu tử biểu ca Tống Minh Sinh vô dụng này, đều là Lung Nguyệt cản nhân duyên tốt của nàng ta.
Hôm nay, Lung Nguyệt gả cho mãng phu Tĩnh Bắc Vương, tất nhiên là trời cao báo ứng, để nàng cả đời không chiếm được hạnh phúc.
Phụ hoàng cưng chiều ngươi nhiều hơn nữa thì thế nào, [Nữ nhi hồng] gì đó cũng không thay đổi được việc ngươi biến thành vật hy sinh của quyền lợi hoàng gia.
Qua ba ngày tân hôn, huân quý công tử các phủ tới mời Bùi Nguyên Tu tới uống rượu, giao hảo với người khác cũng dần tốt hơn. Dù sao hắn có thể lấy nữ nhi Hoàng thượng sủng ái nhất, còn chưa bị đoạt binh quyền, lại chiếm cứ Bắc Cương, tất nhiên trong lòng mọi người đều là không tầm thường.
Còn Bùi Nguyên Tu thì có thể từ chối liền từ chối.
Hắn vất vả lắm mới cưới được thê tử vào cửa, còn không kịp thân thân thiết thiết, làm gì có thời gian rảnh rỗi mà xã giao!
Nhưng, Bắc Cương vốn là nơi gây nhiều chú ý, hôm nay hắn chỉ muốn giữ lấy Cửu Nhi trải qua những ngày có lão bà hài tử làm lò sưởi ấm đầu giường, cũng muốn người khác nắm đằng chuôi, cuốn vào việc tranh giành của các phái.
Chỉ là, thiếp đưa tới hôm nay không thể không đi.
Người đưa thiếp mời chính là inh Thứ, giữa hai người bọn họ cũng không thể coi là giao tình sinh mệnh, huống chi, hắn còn là biểu huynh của Cửu Nhi, nói thế nào thì cũng không thể không đi.
Danh sách chương