Cuộc sống gia đình
tạm ổn rồi, Lung Nguyệt vẫn cho người thu thập lại gian phòng ở phía
đông, chuẩn bị cho mấy ngày nay Bùi Nguyên Tu nghỉ ở nơi đó, hoặc là hắn có thể nghỉ ở ngoại viện thư phòng. Lúc trước thời gian nàng chưa gả
vào, không phải hắn đều nghỉ ngơi ở trong thư phòng sao! Bây giờ đã qua một tháng đầu của đại hôn, cũng không có quy củ phu quân nhất định phải ngủ ở trong viện thê tử.
Nhưng mà, đến buổi chiều, Bùi Nguyên Tu xử lý xong chính vụ vẫn lảo đảo trở về Bích Thương viện, ỷ vào bên trong của noãn các Lung Nguyệt, mặc nàng công khai ám chỉ đều không để ý tới, chỉ rửa mặt cởi áo ra ôm lấy nàng nghỉ ngơi.
Điều này làm Lung Nguyệt có chút không biết nói gì, tự nhủ nam tử cổ đại hẳn là cấm kỵ “Cuộc sống gia đình tạm ổn”, nhưng sao Bùi Nguyên Tu lại...
Có lẽ là nhiều năm trong quân trang, quen thuộc không câu nệ tiểu tiết, lại nhìn quen máu tanh giết chóc vì vậy cũng không phải là nam tử kiêng kỵ mấy thứ bình thường.
Lần này vì Lung Nguyệt tìm nguyên nhân hợp lý cho hành vi của Bùi Nguyên Tu, cũng không suy nghĩ nhiều, dựa vào lồng ngực quen thuộc này bình yên ngủ.
Chờ cuộc sống gia đình Lung Nguyệt tạm ổn, đến lễ Phật đản còn hơn nửa tháng. Thấy thư tín từ Bắc Cương được gửi tới càng ngày càng nhiều, Lung Nguyệt cùng Bùi Nguyên Tu thương lượng, vẫn là mau chóng khởi hành trở về Bắc cương thôi!
Vì vậy hai người đã định sẵn ngày, liền đi vào trong cung chào từ biệt.
Cẩn Hoàng hậu lôi kéo Lung Nguyệt, hai mẹ con hai người âm thầm nói rất lâu, tất nhiên là dặn dò rất nhiều.
Lung Nguyệt chỉ cười đáp lại, để Hoàng hậu nương yên tâm.
Trên gia yến, huynh trưởng tẩu tử cháu trai cháu gái, phàm là người thân cận với Lung Nguyệt đều có mặt ở đó.
Không khí có chút nặng nề, Lung Nguyệt biết được mọi người đây là đều không nỡ nàng, tâm trạng cảm động, chỉ không ngừng cười trêu chọc, làm trò để mọi người nở nụ cười. Nhưng cũng cảm khái trong lòng, không biết lần sau sẽ gặp lại trong hoàn cảnh như thế nào.
Rượu đã quá ba tuần, món ăn đã quá ngũ vị. ( Năm vị: ngọt, chua, cay đắng, mặn)
Lung Nguyệt chợt thấy Nhiên tỷ nhi ôm một oa nhi (búp bê) đến trước mặt Bùi Nguyên Tu. Giơ oa nhi hỏi: “Tiểu cô trượng (dượng), tiểu Thập của ta có đẹp không?” Tiểu Thập là tên nàng lấy cho oa nhi.
”Đẹp lắm!” Bùi Nguyên Tu cười gật đầu. Nhiên tỷ nhi mắt to đen láy làm hắn nhớ tới nha đầu ở ngoài thư phòng năm ấy. Trong lòng hơi động, thì ra, bất luận đời này hay là một đời trước, khi đó Cửu nhi trong lòng mình đã đâm căn.
”Là tiểu Thập đẹp hay là tiểu cô cô đẹp?” Nhiên tỷ nhi lại nhanh chóng hỏi.
Bùi Nguyên Tu cũng không biết đáp lại như thế nào, trong lòng hắn tất nhiên Cửu nhi là không gì sánh được, nhưng mà, nhìn tiểu nha đầu trước mặt, mắt đầy mong ngóng, dường như đang hi vọng hắn khích lệ tiểu oa nhi của chính mình. Chỉ nói: “Đều đẹp cả!”
Lung Nguyệt mím môi khẽ cười, tên nhóc này là đang đối chiếu bộ dáng của nàng trước khi xuất giá với Nhiên tỷ nhi đây mà.
”Vậy thì, Nhiên tỷ nhi dùng tiểu Thập đổi lấy tiểu cô cô có được không dượng?” Lời non nớt của Nhiên tỷ nhi vừa nói ra, chỉ làm mọi người trong bữa tiệc ngẩn người.
”Vì sao?” Bùi Nguyên Tu phục hồi tinh thần lại rất nhanh, hỏi.
”Dượng muốn dẫn tiểu cô cô đi chỗ rất xa, vậy thì Nhiên tỷ nhi sẽ không thấy được tiểu cô cô, cũng không có người kể chuyện xưa cho Nhiên tỷ nhi, không có người vá bố oa ( búp bê bằng vải) cho Nhiên tỷ nhia, không có người bồi Nhiên tỷ nhi chơi...” Nhiên tỷ nhi dứt lời, đôi mắt to tròn đã tích tụ đầy nước.
”Nhưng mà nếu ta đổi với Nhiên tỷ nhi, chẳng phải là sẽ không có người theo ta?” Bùi Nguyên Tu cười khẽ, vuốt ve song kế của Nhiên tỷ nhi.”Nhiên tỷ nhi cảm thấy thế nào?”
Vừa dứt lời, liền thấy Nhiên tỷ nhi đột nhiên xoay người chạy về phía Tiêu ca ca rơi nước mắt, nói: “Tiêu ca ca lừa người, dượng không đổi với ta...” Nói xong liền chạy về hướng Lung Nguyệt, đầu đâm vào trong lòng nàng ô ô khóc ròng nói: “Tiểu cô cô chớ đi... Tiểu cô cô không muốn Nhiên tỷ nhi...”
Bầu không khí đã không vui trong lúc nhất thời càng đông cứng.
Bùi Nguyên Tu liếc mắt nhìn ba nam hài kia một cái, chỉ thấy mấy huynh đệ họ Tiêu đều đã hồng viền mắt, nhìn Lung Nguyệt, mặt đầy không muốn.
Từ Tĩnh nhu vội vàng đứng dậy, ôm Nhiên tỷ nhi, lại kêu lên ba nam hài, quay về xin lỗi Thuận Khải Đế cùng Cẩn Hoàng hậu rồi lùi ra.
Mọi người lại trầm mặc một lát, chợt nghe Lý Long Tá nói: “Nếu ngươi dám không đối tốt với Cửu nhi, ta sẽ đến Bắc Cương giết!”
Bùi Nguyên Tu đứng dậy, hướng về chỗ Đế hậu ngồi thẳng đầu chắp tay với mọi người, thận trọng nói: “Bùi Nguyên Tu tất không phụ công chúa!”...
Xuất cung trong xe ngựa.
Bùi Nguyên Tu cất Lung Nguyệt vào trong ngực, mặt chôn vào trong cổ nàng, trầm giọng nói: “Ta nhất định sẽ tốt với nàng...” Giọng nói có chút nghiêm nghị.
”Hừm, ta hiểu được!” Lung Nguyệt cong khóe môi, ngón tay ngọc nhỏ dài nắm lấy bàn tay to dài của hắn.
Một đời trước, Bùi Nguyên Tu không thông suốt công việc vặt, đối với việc hậu trạch cũng chưa từng dụng tâm quá nhiều, vẫn chưa bồi Lung Nguyệt tiến cung, chỉ chào từ biệt Thuận Khải Đế trong triều đình. Vì vậy, vẫn chưa nhìn thấy trận chiến hôm nay. Bây giờ nghĩ lại, chính mình đoạt bảo vật vô giá của bao người ở nơi này trong tay nhưng chưa từng quý trọng.
Cũng còn tốt...
Cũng còn tốt, ông trời cho hắn làm lại cơ duyên.
Tất nhiên là Lung Nguyệt không biết được suy nghĩ trong lòng hắn.
Đến ngày hôm sau, hai người lại đi đến Minh phủ cùng Sài phủ, tiện cho việc bên trong Bích Thương viện an tâm thu thập đồ để khởi hành.
Trước khi đi một ngày, Bùi Nguyên Tu đang ở thư phòng ngoại viện thương nghị với mấy phụ tá trừ sạch chuyện của mấy tên dư nghiệt phản vua. Vốn giữ lại những người kia dụng ý ở chỗ mê hoặc Thuận Khải Đế, không cho lòng hắn quá mức nghi ngờ mình, mà, Bắc Cương nội loạn cũng là một chuyện hắn không thể cớ. Bây giờ người tâm tâm niệm niệm đã cưới đến tay, có một quân cờ giữ lại cũng vô dụng, tăng thêm phiền phức.
Bùi Đại đi vào hồi bẩm, “Gia, Thế tử Bình thân vương đến rồi!”
”Xin mời!” Bùi Nguyên Tu phất tay, để mấy phụ tá lui ra, lại dặn dò Bùi Đại nói: “Đi Bích Thương viện mời công chúa tới.”
Bùi Đại lĩnh mệnh đi ra ngoài, không lâu lắm liền thấy Lý Long Triệt vui cười hớn hở cất bước đi vào, vừa thấy mặt đã nói: “Tỷ phu, nghe nói ngài đắc tội với Nhiên tỷ nhi rồi!”
Vẫn biết ngày ấy rời cung, Nhiên tỷ nhi liền nói với mọi người nhìn thấy nàng: “Tiểu dượng là kẻ xấu nhất!”
Việc này sau khi Bùi Nguyên Tu nghe nói tất nhiên là dở khóc dở cười.
”Đến có chuyện gì? Lại muốn làm của hồi môn của Cửu tỷ tỷ?” Bùi Nguyên Tu không tiếp hắn, cười ngược trở lại.
Nhưng Lý Long Triệt lại thần bí nói: “Ta mang đồ tới cho Cửu tỷ tỷ, thứ tốt!” Dứt lời, cầm hai hộp gấm hẹp dài trong tay giơ giơ.
Liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nữ trong veo, “Đúng là tới thật?” Mà sau khi rèm cửa vén lên, liền thấy một bóng dáng xinh đẹp màu xanh lam đi vào, hướng về Bùi Nguyên Tu cười nhạt. Không phải người khác, chính là Lung Nguyệt.
”Đương nhiên tìm tới, ta là người phương nào, làm việc tự nhiên đáng tin!” Lý Long Triệt cầm hộp gấm hiến vật quý trong tay để xuống trên bàn mở ra.
Trong hai hộp gấm là bức tranh chữ.
Bày ra, Bùi Nguyên Tu cẩn thận quan sát, là hai bức thất lạc trong đồ cưới của mẫu thân hắn.
Một đôi mắt sáng như sao nhìn về phía Lung Nguyệt, “Làm sao có được?”
Lung Nguyệt cười, chỉ chỉ Lý Long Triệt, nói: “Hỏi hắn!”
Lý Long Triệt cười đắc ý.
Thì ra là Lung Nguyệt lén tìm người giúp Bùi Nguyên Tu tìm bốn bức thư họa.
Hắn lợi dụng danh nghĩa của lão tử Bình vương gia lan ra tin tức, nói: Gần đây Bình thân vương không yêu bảo mã, lại mê mẩn tranh chữ của danh nhân, đặc biệt là Vương Dật Thiểu cùng Lý Thái Bạch.
Tin tức lan ra, tự nhiên có người nịnh hót.
Chỉ bỏ công sức gần nửa tháng nhưng đã tìm về được hai trong bốn bức họa.
Có điều, tuy là như vậy, Bùi Nguyên Tu cũng cực kỳ thấy đủ.
Một đời trước, đừng nói rất nhiều đồ cưới, sau khi Trần thị Liên Bích qua đời di vật của mẫu thân còn dư lại trong tay mình cũng rất ít.
Thậm chí Bùi Nguyên Tu nghĩ, nếu lúc trước hắn có thể sớm rõ chân tâm của mình, sớm bày tỏ tình cảm với Cửu nhi, như vậy...
Sau đó, hắn lại âm thầm lắc đầu.
Người cả đời này không có “Sớm biết“.
Tuy là một đời trước đã sớm rõ ràng tâm của mình, nhưng cũng không nhất định có thể lý giải “Nhất sinh nhất thế nhất song nhân” của Cửu nhi.
Chỉ có mất đi, nội tâm đã trải qua đau đớn, bây giờ nắm giữ lần thứ hai mới sẽ cảm thấy quý trọng.
Nghĩ đến đây, tất nhiên là Bùi Nguyên Tu vui mừng không ngớt.
Lần này Lý Long Triệt chạy đến cũng không đề cập chuyện cùng đi Bắc Cương với bọn họ, chỉ là trước khi nói lời từ biệt thì nói hắn sẽ nhanh chóng gặp bọn họ.
Bùi Nguyên Tu cười cho qua chuyện, chỉ nói: “Bất cứ lúc nào xin đợi đại giá!”
Thời điểm buổi chiều, phủ nội vụ phái người quản sự đến đây, tất cả những đồ ở bên trong Bích Thương viện mà không mang đi đều đăng ký tạo sổ, kho hàng cũng dán giấy niêm phong. Chỉ đợi Lung Nguyệt cùng Bùi Nguyên Tu đi rồi sẽ lại phái người đến trông nom.
Bất luận là đồ cưới đồ dùng ở nhà của Lung Nguyệt hay là đồ vật Bùi Nguyên Tu đặt mua, phàm là vật nào, nếu là lưu lại không có người quản lý sẽ tiện nghi cho người khác. Vì vậy sau khi Lung Nguyệt cùng Bùi Nguyên Tu thương lượng đã cầu với Hoàng hậu nương nương nhà nàng, để phủ nội vụ tiếp quản.
Sáng sớm hôm sau, Lung Nguyệt leo lên xe ngựa hướng về Bắc Cương. Ra cửa Bắc kinh thành, nhìn tường hồng ngói lục càng đi càng xa, trong lòng không khỏi bi thương, mũi cùng viền mắt cũng đã bắt đầu chua xót.
Nhìn khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của Lung Nguyệt hơi cô đơn, Bùi Nguyên Tu đưa tay ôm nàng vào lòng, chặt càng thêm chặt.
Lung Nguyệt dựa trong lòng hắn, đẩy màn xe nhìn ra phía ngoài, bỗng nhiên chỉ vào một chỗ ngửa đầu nhìn Bùi Nguyên Tu nói: “Vương gia cũng nhớ tới nơi này? Thế mà ngài đã cứu ta một mạng ở đây!”
Bùi Nguyên Tu nhìn theo ngón tay nàng nhỏ và dài, cách đó không xa chính là sườn núi năm đó con ngựa của nàng kinh sợ lao xuống. Vòng cánh tay ôm nàng lại không khỏi nắm thật chặt, bây giờ nhớ tới bóng người lảo đảo trên lưng ngựa kia, lòng Bùi Nguyên Tu vẫn còn sợ hãi.
Mở miệng yếu ớt nói: “Sau này không nên cưỡi ngựa!”
”Đó là lần do người khác gây ra mà không phải ngoài ý muốn! Sau này cẩn thận chút, sẽ không sao!” Lung Nguyệt biết được tại sao hắn lại nói ra lời ấy, vội vã giải thích.
Đôi mắt ướt nhẹp như nai con nhìn Bùi Nguyên Tu, làm cho trong lòng hắn ngứa.
Ánh mắt mang theo khẩn cầu này làm hắn không đành lòng từ chối, chỉ thận trọng nói: “Xa ta thì không thể cưỡi ngựa!” Đây là điểm mấu chốt của hắn.
Lung Nguyệt cười gật đầu, nói: “Được!”
Bởi vì mang theo đồ cưới của Lung Nguyệt, cũng rất nhiều cung nhân của hồi môn, mười mấy chiếc xe ngựa mênh mông cuồn cuộn, làm cho đoàn xe đi rất chậm.
Vào buổi trưa, đoàn xe ngừng lại, mọi người chôn nồi nấu cơm.
Lung Nguyệt xuống xe ngựa, hoạt động gân cốt một chút. ở trên xe ngựa nửa ngày, khắp toàn thân đều bị lắc lư đau đớn.
Nàng cũng còn tốt, chỉ thấy Tẩy Bích ở trên xe ngựa phía sau đáng thương, nàng ấy say xe, lúc này sắc mặt trắng bệch dựa vào một cây đại thụ, cả người ủ rũ.
Lung Nguyệt gọi Địch Thúy để cầm đến một hộp mai tử cho nàng ấy, để Tẩy Bích ép lại buồn nôn trong ngực một chút. Nhưng cũng bởi thế mà trong lòng phát sầu, một đường hướng về Bắc Cương này mà đi sợ là phải đi mười ngày nửa tháng, sợ là nha đầu kia sẽ phải nôn rất nhiều ngày. Đột nhiên nhớ tới hiện đại lúc say xe có thuốc có thể ăn, liền gọi y nữ lại đi theo đây, hỏi: “Có thể điều trị say xe bằng thuốc viên?”
Y nữ lắc đầu, nói: “Bẩm công chúa, cũng không dược có thể ăn.”
”Ừ!” Lung Nguyệt nghe nói nhăn mày, suy nghĩ một chút bỗng nhiên lại hỏi: “Có thể có thuốc làm người lên xe liền ngủ?”
”Bẩm công chúa, có thì có, nhưng là thuốc ba phần độc, có thể không dùng vẫn là nên không dùng!” Y nữ cho rằng chính Lung Nguyệt muốn dùng, hồi bẩm vô cùng thật lòng.
”Vậy có biện pháp gì trị liệu say xe?” Lung Nguyệt nhìn Tẩy Bích đang ỉu xìu một chút, hỏi.
”Chuyện này... Đúng là có phương pháp châm cứu, có thể có trợ giúp ngủ.” Y nữ đáp.
”Cái này được!” Lung Nguyệt nghe nói mắt phượng sáng ngời, nói: “Ngươi sẽ làm?”
Y nữ gật đầu, “Nô tỳ sinh ở trong y thế gia, từ nhỏ đã theo tổ phụ học được.”
”Như vậy quá tốt rồi! Một lúc nữa khởi hành các ngươi hãy đi cùng xe với mấy người Hoán Ngọc, châm cứu cho Tẩy Bích một lúc, làm cho nàng ấy ngủ cố gắng việc say xe có thể tốt hơn một chút.” Dừng một chút lại nói: “Nếu mà phương pháp này có thể được, sau này lại có thêm người say xe cũng không cần khổ sở như vậy.”
Y nữ lĩnh mệnh lui ra, đến xem Tẩy Bích.
Lúc này ngọ thiện đã chuẩn bị xong, Hoán Ngọc đến mời Lung Nguyệt.
Người đang rời nhà ở ngoài, Lung Nguyệt đã sớm dặn dò hạ nhân, tất cả giản lược, đến đồ ăn cũng không cần tinh xảo. Vì vậy, ngọ thiện ngày đầu tiên là ngân ti quyển còn có hạt dẻ rang đường đỏ, hai đĩa rau xanh xào, một đĩa thịt bò kho tương lớn, lại có thêm ngạnh chè hạt sen xanh. Một đĩa thịt bò kho tương lớn kia tất nhiên là đặc biệt làm cho Bùi Nguyên Tu.
( Đừng hỏi editor là món ăn gì =_=)
Lúc nàng tới đây, liền thấy Bùi Nguyên Tu đã thị sát binh sĩ xong, ngồi ở chỗ này chờ nàng.
Lung Nguyệt tiến lên dịu dàng cúi đầu, cười nói: “Làm phiền Vương gia đói bụng chờ lâu!”
Bùi Nguyên Tu vẫy tay, sẵng giọng với nàng: “Bướng bỉnh! Mau tới ăn!”
Dùng xong ngọ thiện, lại nghỉ ngơi một lúc sau uống cạn tuần trà, đoàn người lại lần nữa thu thập đồ đạc khởi hành, đi về phía Bắc Cương.
Nhưng mà, đến buổi chiều, Bùi Nguyên Tu xử lý xong chính vụ vẫn lảo đảo trở về Bích Thương viện, ỷ vào bên trong của noãn các Lung Nguyệt, mặc nàng công khai ám chỉ đều không để ý tới, chỉ rửa mặt cởi áo ra ôm lấy nàng nghỉ ngơi.
Điều này làm Lung Nguyệt có chút không biết nói gì, tự nhủ nam tử cổ đại hẳn là cấm kỵ “Cuộc sống gia đình tạm ổn”, nhưng sao Bùi Nguyên Tu lại...
Có lẽ là nhiều năm trong quân trang, quen thuộc không câu nệ tiểu tiết, lại nhìn quen máu tanh giết chóc vì vậy cũng không phải là nam tử kiêng kỵ mấy thứ bình thường.
Lần này vì Lung Nguyệt tìm nguyên nhân hợp lý cho hành vi của Bùi Nguyên Tu, cũng không suy nghĩ nhiều, dựa vào lồng ngực quen thuộc này bình yên ngủ.
Chờ cuộc sống gia đình Lung Nguyệt tạm ổn, đến lễ Phật đản còn hơn nửa tháng. Thấy thư tín từ Bắc Cương được gửi tới càng ngày càng nhiều, Lung Nguyệt cùng Bùi Nguyên Tu thương lượng, vẫn là mau chóng khởi hành trở về Bắc cương thôi!
Vì vậy hai người đã định sẵn ngày, liền đi vào trong cung chào từ biệt.
Cẩn Hoàng hậu lôi kéo Lung Nguyệt, hai mẹ con hai người âm thầm nói rất lâu, tất nhiên là dặn dò rất nhiều.
Lung Nguyệt chỉ cười đáp lại, để Hoàng hậu nương yên tâm.
Trên gia yến, huynh trưởng tẩu tử cháu trai cháu gái, phàm là người thân cận với Lung Nguyệt đều có mặt ở đó.
Không khí có chút nặng nề, Lung Nguyệt biết được mọi người đây là đều không nỡ nàng, tâm trạng cảm động, chỉ không ngừng cười trêu chọc, làm trò để mọi người nở nụ cười. Nhưng cũng cảm khái trong lòng, không biết lần sau sẽ gặp lại trong hoàn cảnh như thế nào.
Rượu đã quá ba tuần, món ăn đã quá ngũ vị. ( Năm vị: ngọt, chua, cay đắng, mặn)
Lung Nguyệt chợt thấy Nhiên tỷ nhi ôm một oa nhi (búp bê) đến trước mặt Bùi Nguyên Tu. Giơ oa nhi hỏi: “Tiểu cô trượng (dượng), tiểu Thập của ta có đẹp không?” Tiểu Thập là tên nàng lấy cho oa nhi.
”Đẹp lắm!” Bùi Nguyên Tu cười gật đầu. Nhiên tỷ nhi mắt to đen láy làm hắn nhớ tới nha đầu ở ngoài thư phòng năm ấy. Trong lòng hơi động, thì ra, bất luận đời này hay là một đời trước, khi đó Cửu nhi trong lòng mình đã đâm căn.
”Là tiểu Thập đẹp hay là tiểu cô cô đẹp?” Nhiên tỷ nhi lại nhanh chóng hỏi.
Bùi Nguyên Tu cũng không biết đáp lại như thế nào, trong lòng hắn tất nhiên Cửu nhi là không gì sánh được, nhưng mà, nhìn tiểu nha đầu trước mặt, mắt đầy mong ngóng, dường như đang hi vọng hắn khích lệ tiểu oa nhi của chính mình. Chỉ nói: “Đều đẹp cả!”
Lung Nguyệt mím môi khẽ cười, tên nhóc này là đang đối chiếu bộ dáng của nàng trước khi xuất giá với Nhiên tỷ nhi đây mà.
”Vậy thì, Nhiên tỷ nhi dùng tiểu Thập đổi lấy tiểu cô cô có được không dượng?” Lời non nớt của Nhiên tỷ nhi vừa nói ra, chỉ làm mọi người trong bữa tiệc ngẩn người.
”Vì sao?” Bùi Nguyên Tu phục hồi tinh thần lại rất nhanh, hỏi.
”Dượng muốn dẫn tiểu cô cô đi chỗ rất xa, vậy thì Nhiên tỷ nhi sẽ không thấy được tiểu cô cô, cũng không có người kể chuyện xưa cho Nhiên tỷ nhi, không có người vá bố oa ( búp bê bằng vải) cho Nhiên tỷ nhia, không có người bồi Nhiên tỷ nhi chơi...” Nhiên tỷ nhi dứt lời, đôi mắt to tròn đã tích tụ đầy nước.
”Nhưng mà nếu ta đổi với Nhiên tỷ nhi, chẳng phải là sẽ không có người theo ta?” Bùi Nguyên Tu cười khẽ, vuốt ve song kế của Nhiên tỷ nhi.”Nhiên tỷ nhi cảm thấy thế nào?”
Vừa dứt lời, liền thấy Nhiên tỷ nhi đột nhiên xoay người chạy về phía Tiêu ca ca rơi nước mắt, nói: “Tiêu ca ca lừa người, dượng không đổi với ta...” Nói xong liền chạy về hướng Lung Nguyệt, đầu đâm vào trong lòng nàng ô ô khóc ròng nói: “Tiểu cô cô chớ đi... Tiểu cô cô không muốn Nhiên tỷ nhi...”
Bầu không khí đã không vui trong lúc nhất thời càng đông cứng.
Bùi Nguyên Tu liếc mắt nhìn ba nam hài kia một cái, chỉ thấy mấy huynh đệ họ Tiêu đều đã hồng viền mắt, nhìn Lung Nguyệt, mặt đầy không muốn.
Từ Tĩnh nhu vội vàng đứng dậy, ôm Nhiên tỷ nhi, lại kêu lên ba nam hài, quay về xin lỗi Thuận Khải Đế cùng Cẩn Hoàng hậu rồi lùi ra.
Mọi người lại trầm mặc một lát, chợt nghe Lý Long Tá nói: “Nếu ngươi dám không đối tốt với Cửu nhi, ta sẽ đến Bắc Cương giết!”
Bùi Nguyên Tu đứng dậy, hướng về chỗ Đế hậu ngồi thẳng đầu chắp tay với mọi người, thận trọng nói: “Bùi Nguyên Tu tất không phụ công chúa!”...
Xuất cung trong xe ngựa.
Bùi Nguyên Tu cất Lung Nguyệt vào trong ngực, mặt chôn vào trong cổ nàng, trầm giọng nói: “Ta nhất định sẽ tốt với nàng...” Giọng nói có chút nghiêm nghị.
”Hừm, ta hiểu được!” Lung Nguyệt cong khóe môi, ngón tay ngọc nhỏ dài nắm lấy bàn tay to dài của hắn.
Một đời trước, Bùi Nguyên Tu không thông suốt công việc vặt, đối với việc hậu trạch cũng chưa từng dụng tâm quá nhiều, vẫn chưa bồi Lung Nguyệt tiến cung, chỉ chào từ biệt Thuận Khải Đế trong triều đình. Vì vậy, vẫn chưa nhìn thấy trận chiến hôm nay. Bây giờ nghĩ lại, chính mình đoạt bảo vật vô giá của bao người ở nơi này trong tay nhưng chưa từng quý trọng.
Cũng còn tốt...
Cũng còn tốt, ông trời cho hắn làm lại cơ duyên.
Tất nhiên là Lung Nguyệt không biết được suy nghĩ trong lòng hắn.
Đến ngày hôm sau, hai người lại đi đến Minh phủ cùng Sài phủ, tiện cho việc bên trong Bích Thương viện an tâm thu thập đồ để khởi hành.
Trước khi đi một ngày, Bùi Nguyên Tu đang ở thư phòng ngoại viện thương nghị với mấy phụ tá trừ sạch chuyện của mấy tên dư nghiệt phản vua. Vốn giữ lại những người kia dụng ý ở chỗ mê hoặc Thuận Khải Đế, không cho lòng hắn quá mức nghi ngờ mình, mà, Bắc Cương nội loạn cũng là một chuyện hắn không thể cớ. Bây giờ người tâm tâm niệm niệm đã cưới đến tay, có một quân cờ giữ lại cũng vô dụng, tăng thêm phiền phức.
Bùi Đại đi vào hồi bẩm, “Gia, Thế tử Bình thân vương đến rồi!”
”Xin mời!” Bùi Nguyên Tu phất tay, để mấy phụ tá lui ra, lại dặn dò Bùi Đại nói: “Đi Bích Thương viện mời công chúa tới.”
Bùi Đại lĩnh mệnh đi ra ngoài, không lâu lắm liền thấy Lý Long Triệt vui cười hớn hở cất bước đi vào, vừa thấy mặt đã nói: “Tỷ phu, nghe nói ngài đắc tội với Nhiên tỷ nhi rồi!”
Vẫn biết ngày ấy rời cung, Nhiên tỷ nhi liền nói với mọi người nhìn thấy nàng: “Tiểu dượng là kẻ xấu nhất!”
Việc này sau khi Bùi Nguyên Tu nghe nói tất nhiên là dở khóc dở cười.
”Đến có chuyện gì? Lại muốn làm của hồi môn của Cửu tỷ tỷ?” Bùi Nguyên Tu không tiếp hắn, cười ngược trở lại.
Nhưng Lý Long Triệt lại thần bí nói: “Ta mang đồ tới cho Cửu tỷ tỷ, thứ tốt!” Dứt lời, cầm hai hộp gấm hẹp dài trong tay giơ giơ.
Liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nữ trong veo, “Đúng là tới thật?” Mà sau khi rèm cửa vén lên, liền thấy một bóng dáng xinh đẹp màu xanh lam đi vào, hướng về Bùi Nguyên Tu cười nhạt. Không phải người khác, chính là Lung Nguyệt.
”Đương nhiên tìm tới, ta là người phương nào, làm việc tự nhiên đáng tin!” Lý Long Triệt cầm hộp gấm hiến vật quý trong tay để xuống trên bàn mở ra.
Trong hai hộp gấm là bức tranh chữ.
Bày ra, Bùi Nguyên Tu cẩn thận quan sát, là hai bức thất lạc trong đồ cưới của mẫu thân hắn.
Một đôi mắt sáng như sao nhìn về phía Lung Nguyệt, “Làm sao có được?”
Lung Nguyệt cười, chỉ chỉ Lý Long Triệt, nói: “Hỏi hắn!”
Lý Long Triệt cười đắc ý.
Thì ra là Lung Nguyệt lén tìm người giúp Bùi Nguyên Tu tìm bốn bức thư họa.
Hắn lợi dụng danh nghĩa của lão tử Bình vương gia lan ra tin tức, nói: Gần đây Bình thân vương không yêu bảo mã, lại mê mẩn tranh chữ của danh nhân, đặc biệt là Vương Dật Thiểu cùng Lý Thái Bạch.
Tin tức lan ra, tự nhiên có người nịnh hót.
Chỉ bỏ công sức gần nửa tháng nhưng đã tìm về được hai trong bốn bức họa.
Có điều, tuy là như vậy, Bùi Nguyên Tu cũng cực kỳ thấy đủ.
Một đời trước, đừng nói rất nhiều đồ cưới, sau khi Trần thị Liên Bích qua đời di vật của mẫu thân còn dư lại trong tay mình cũng rất ít.
Thậm chí Bùi Nguyên Tu nghĩ, nếu lúc trước hắn có thể sớm rõ chân tâm của mình, sớm bày tỏ tình cảm với Cửu nhi, như vậy...
Sau đó, hắn lại âm thầm lắc đầu.
Người cả đời này không có “Sớm biết“.
Tuy là một đời trước đã sớm rõ ràng tâm của mình, nhưng cũng không nhất định có thể lý giải “Nhất sinh nhất thế nhất song nhân” của Cửu nhi.
Chỉ có mất đi, nội tâm đã trải qua đau đớn, bây giờ nắm giữ lần thứ hai mới sẽ cảm thấy quý trọng.
Nghĩ đến đây, tất nhiên là Bùi Nguyên Tu vui mừng không ngớt.
Lần này Lý Long Triệt chạy đến cũng không đề cập chuyện cùng đi Bắc Cương với bọn họ, chỉ là trước khi nói lời từ biệt thì nói hắn sẽ nhanh chóng gặp bọn họ.
Bùi Nguyên Tu cười cho qua chuyện, chỉ nói: “Bất cứ lúc nào xin đợi đại giá!”
Thời điểm buổi chiều, phủ nội vụ phái người quản sự đến đây, tất cả những đồ ở bên trong Bích Thương viện mà không mang đi đều đăng ký tạo sổ, kho hàng cũng dán giấy niêm phong. Chỉ đợi Lung Nguyệt cùng Bùi Nguyên Tu đi rồi sẽ lại phái người đến trông nom.
Bất luận là đồ cưới đồ dùng ở nhà của Lung Nguyệt hay là đồ vật Bùi Nguyên Tu đặt mua, phàm là vật nào, nếu là lưu lại không có người quản lý sẽ tiện nghi cho người khác. Vì vậy sau khi Lung Nguyệt cùng Bùi Nguyên Tu thương lượng đã cầu với Hoàng hậu nương nương nhà nàng, để phủ nội vụ tiếp quản.
Sáng sớm hôm sau, Lung Nguyệt leo lên xe ngựa hướng về Bắc Cương. Ra cửa Bắc kinh thành, nhìn tường hồng ngói lục càng đi càng xa, trong lòng không khỏi bi thương, mũi cùng viền mắt cũng đã bắt đầu chua xót.
Nhìn khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của Lung Nguyệt hơi cô đơn, Bùi Nguyên Tu đưa tay ôm nàng vào lòng, chặt càng thêm chặt.
Lung Nguyệt dựa trong lòng hắn, đẩy màn xe nhìn ra phía ngoài, bỗng nhiên chỉ vào một chỗ ngửa đầu nhìn Bùi Nguyên Tu nói: “Vương gia cũng nhớ tới nơi này? Thế mà ngài đã cứu ta một mạng ở đây!”
Bùi Nguyên Tu nhìn theo ngón tay nàng nhỏ và dài, cách đó không xa chính là sườn núi năm đó con ngựa của nàng kinh sợ lao xuống. Vòng cánh tay ôm nàng lại không khỏi nắm thật chặt, bây giờ nhớ tới bóng người lảo đảo trên lưng ngựa kia, lòng Bùi Nguyên Tu vẫn còn sợ hãi.
Mở miệng yếu ớt nói: “Sau này không nên cưỡi ngựa!”
”Đó là lần do người khác gây ra mà không phải ngoài ý muốn! Sau này cẩn thận chút, sẽ không sao!” Lung Nguyệt biết được tại sao hắn lại nói ra lời ấy, vội vã giải thích.
Đôi mắt ướt nhẹp như nai con nhìn Bùi Nguyên Tu, làm cho trong lòng hắn ngứa.
Ánh mắt mang theo khẩn cầu này làm hắn không đành lòng từ chối, chỉ thận trọng nói: “Xa ta thì không thể cưỡi ngựa!” Đây là điểm mấu chốt của hắn.
Lung Nguyệt cười gật đầu, nói: “Được!”
Bởi vì mang theo đồ cưới của Lung Nguyệt, cũng rất nhiều cung nhân của hồi môn, mười mấy chiếc xe ngựa mênh mông cuồn cuộn, làm cho đoàn xe đi rất chậm.
Vào buổi trưa, đoàn xe ngừng lại, mọi người chôn nồi nấu cơm.
Lung Nguyệt xuống xe ngựa, hoạt động gân cốt một chút. ở trên xe ngựa nửa ngày, khắp toàn thân đều bị lắc lư đau đớn.
Nàng cũng còn tốt, chỉ thấy Tẩy Bích ở trên xe ngựa phía sau đáng thương, nàng ấy say xe, lúc này sắc mặt trắng bệch dựa vào một cây đại thụ, cả người ủ rũ.
Lung Nguyệt gọi Địch Thúy để cầm đến một hộp mai tử cho nàng ấy, để Tẩy Bích ép lại buồn nôn trong ngực một chút. Nhưng cũng bởi thế mà trong lòng phát sầu, một đường hướng về Bắc Cương này mà đi sợ là phải đi mười ngày nửa tháng, sợ là nha đầu kia sẽ phải nôn rất nhiều ngày. Đột nhiên nhớ tới hiện đại lúc say xe có thuốc có thể ăn, liền gọi y nữ lại đi theo đây, hỏi: “Có thể điều trị say xe bằng thuốc viên?”
Y nữ lắc đầu, nói: “Bẩm công chúa, cũng không dược có thể ăn.”
”Ừ!” Lung Nguyệt nghe nói nhăn mày, suy nghĩ một chút bỗng nhiên lại hỏi: “Có thể có thuốc làm người lên xe liền ngủ?”
”Bẩm công chúa, có thì có, nhưng là thuốc ba phần độc, có thể không dùng vẫn là nên không dùng!” Y nữ cho rằng chính Lung Nguyệt muốn dùng, hồi bẩm vô cùng thật lòng.
”Vậy có biện pháp gì trị liệu say xe?” Lung Nguyệt nhìn Tẩy Bích đang ỉu xìu một chút, hỏi.
”Chuyện này... Đúng là có phương pháp châm cứu, có thể có trợ giúp ngủ.” Y nữ đáp.
”Cái này được!” Lung Nguyệt nghe nói mắt phượng sáng ngời, nói: “Ngươi sẽ làm?”
Y nữ gật đầu, “Nô tỳ sinh ở trong y thế gia, từ nhỏ đã theo tổ phụ học được.”
”Như vậy quá tốt rồi! Một lúc nữa khởi hành các ngươi hãy đi cùng xe với mấy người Hoán Ngọc, châm cứu cho Tẩy Bích một lúc, làm cho nàng ấy ngủ cố gắng việc say xe có thể tốt hơn một chút.” Dừng một chút lại nói: “Nếu mà phương pháp này có thể được, sau này lại có thêm người say xe cũng không cần khổ sở như vậy.”
Y nữ lĩnh mệnh lui ra, đến xem Tẩy Bích.
Lúc này ngọ thiện đã chuẩn bị xong, Hoán Ngọc đến mời Lung Nguyệt.
Người đang rời nhà ở ngoài, Lung Nguyệt đã sớm dặn dò hạ nhân, tất cả giản lược, đến đồ ăn cũng không cần tinh xảo. Vì vậy, ngọ thiện ngày đầu tiên là ngân ti quyển còn có hạt dẻ rang đường đỏ, hai đĩa rau xanh xào, một đĩa thịt bò kho tương lớn, lại có thêm ngạnh chè hạt sen xanh. Một đĩa thịt bò kho tương lớn kia tất nhiên là đặc biệt làm cho Bùi Nguyên Tu.
( Đừng hỏi editor là món ăn gì =_=)
Lúc nàng tới đây, liền thấy Bùi Nguyên Tu đã thị sát binh sĩ xong, ngồi ở chỗ này chờ nàng.
Lung Nguyệt tiến lên dịu dàng cúi đầu, cười nói: “Làm phiền Vương gia đói bụng chờ lâu!”
Bùi Nguyên Tu vẫy tay, sẵng giọng với nàng: “Bướng bỉnh! Mau tới ăn!”
Dùng xong ngọ thiện, lại nghỉ ngơi một lúc sau uống cạn tuần trà, đoàn người lại lần nữa thu thập đồ đạc khởi hành, đi về phía Bắc Cương.
Danh sách chương