Editor: Búnn.
Quyết định thử dùng kế sách của Bùi Nguyên Tu.
Các vị tướng quân và Bình Vương gia lập tức cùng cẩn thận nghiên cứu khả năng, quy tắc, chi tiết, cách bố trí, bài binh bố trận của kế hoạch này như thế nào. Vừa nghiên cứu kỹ thói quen xuất binh trong quá khứ của bộ tộc Cổ Đê, vừa diễn tập xem bọn họ có thể thực hiện đượcbao nhiêu loại tiến công. Nếu gặp được, bên ta sẽ phòng như thế nào, phá như thế nào.
Lý Long Hựu đứng đầu đám con cháu thế gia, quy củ đứng ở bên bên, tất cả đều biết đây là cơ hội học tập khó có được, đều căng lỗ tai cẩn thận lắng nghe.
Kiếp trước, bây giờ chính là lúc lương thảo bị cướp, mỗi ngày mấy vị chủ soái đều toàn tâm toàn ý vùi đầu vào tính xem nên đối phó với quân địch như thế nào, không còn tâm tư để lo lắng chuyện bồi dưỡng người mới. Đương nhiên là Bùi Nguyên Tu không có cơ hội này.
Lúc này, hắn khoanh tay đứng bên cạnh Lý Long Hựu, vừa nghe nhóm lão tướng quân bài binh bố trận, vừa không nhịn được gật đầu.
Kiếp trước, hắn cũng cầm trọng binh trong tay hơn mười năm, đánh vô số trận lớn trận nhỏ. Nhưng, nếu trận chiến này để hắn vạch kế hoạch, sẽ không được hoàn hảo như thế, lại nghĩ gừng càng già càng cay. Nhất là vị phó soái Minh Du này, vô cùng hiểu rõ tập tính của dũng tướng bên doanh trại đối phương, còn là thuộc như lòng bàn tay, cái này chính là biết người biết ta.
Từ Lão nguyên soái vẫn làm đâu chắc đấy, trước sau như một. Kiếp trước Bùi Nguyên Tu đi theo hắn ba năm, cho nên mới biết được.
Còn Bình Vương gia chính là một binh một tốt dùng vào những chỗ cần thiết, vô cùng tỉ mỉ, khác một trời một vực với tính tình không câu nệ tiểu tiết ngày thường.
Bùi Nguyên Tu thầm nghĩ: Chẳng trách lão nhạc phụ đại nhân của hắn lại muốn ba vị đại nhân vật này đi hộ tống Thái tử. Bày mưu nghĩ kế, bổ sung điểm mạnh, lại dùng binh như thần, ánh mắt độc đáo. Đó là những thứ mà kiếp trước, lúc lương thảo bị cướp, lòng quân bất ổn, dưới tình trạng khó khăn địch đầy ta kiệt như vậy mà vẫn có thể ổn định tam quân, đánh cho quân lính của bộ tộc Cổ Đê tan rã.
Sau một thời gian tính toán, lão Soái và các lão tướng quyết định kế sách.
Bình Vương vung tay, để nhóm tiểu tướng lui ra ngoài.
Lý Long Hựu dẫn đám Bùi Nguyên Tu về doanh trướng của hắn, tùy tùng mang rượu đến, nói cho oai chính là Mừng Công. Còn thật ra là từ lúc nhóm con cháu thế gia nhập quân đến nay, thể xác và tinh thần đều bị buộc chặt, muốn mọi người thả lòng một chút.
Đây cũng là cách dụng người mà Thuận Khải Đế vẫn thường dạy: Sử dụng cường quyền và dụ dỗ cùng một lúc, vừa hỗ trợ còn tăng thêm sức mạnh.
Là người trong quân, cũng không dám uống nhiều, chỉ dám uống ba tuần rượu, sau đó tự giải tán, trở về doanh trướng của mình.
Bùi Nguyên Tu vén màn trướng còn chưa bước vào bên trong thì thấy có một vật nhanh chóng lăn tới chân mình, hắn cúi xuống nhặt nên, lại nghe Bùi Tiểu nói: "Gia, ngài đã trở lại rồi sao? Tiểu nhân đang ở trong này dọn dẹp..." Cúi đầu một chút, thấy trong tay Bùi Nguyên Tu có vật gì đó, vỗ đầu nói: "Cái này là lô ấm tay ngày mang từ trong cung ra, tiểu nhân nghĩ là thứ tốt, nếu để lại ở trong phủ, không biết có mấy người không biết xấu hổ thò tay dài ra lấy không, cho nên dứt khoát mang đến đây, vừa mới dọn dẹp, không để ý nên mới rơi ra..."
"Ừ!" Bùi Nguyên Tu không đợi Bùi Tiểu nói xong, đáp lại một tiếng, nhấc chân bước về phía giường ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve lô ấm tay, không nói gì nữa.
Lô ấm tay này là ngày ở ngoài cửa Ngự thư phòng ấy, Lung Nguyệt nhét vào tay hắn.
Vỏ đồng tráng men, lớp lót màu xanh ngọc, bên trên có hai con mèo nhỏ đen trắng quấn nhau cùng nhảy lên, hướng về phía bướm trắng. Chất vỏ tinh tế, hoa văn bên trên vô cùng sống động. Vừa nhìn thấy đã biết không phải là vật bình thường.
Vỏ đồng tráng men này có tên là Cảnh Thái Lam, là một loại dụng cụ thủ công mỹ nghệ mới được sản xuất ra trong mấy năm gần đây. Tất cả đều là cống phẩm, vẫn chưa được lưu thông thị trường, gia đình quan lại nào có công cũng có một hai cái, đều là vật vua ban.
Bùi Nguyên Tu che chở giống như bảo vật, đưa lên ôm trước ngực, nghiêng người nằm xuống giường, môi mỏng khẽ cong lên. Bóng dáng nhỏ nhắn màu hồng trong ngày tuyết rơi ấy dần hiện rõ trong đầu. Gương mặt tinh xảo, mắt long lanh như làn nước, miệng nhỏ màu đỏ thắm, mũi còn hơi hơi nhíu lên...
Sau đó, gương mặt đứa nhỏ ấy dần biến thành gương mặt nữ nhân vô cùng xinh đẹp...
Mặc dù khóe miệng khẽ cong, nhưng khóe mắt lại rơi xuống một giọt nước trong suốt. Bùi Nguyên Tu ôm chặt lô ấm tay.
Kiếp trước, lần đầu tiên gặp Cửu Nhi cũng là trước cửa Ngự thư phòng, cũng bị nàng nhét lô ấm tay vào người, cũng được Bùi Tiểu mang vào trong quân. Sau đó lại bị Thái tử Lý Long Hựu thấy, muốn lấy lại...
Bùi Nguyên Tu lại ôm chặt hơn, giống như Cửu Nhi đang ở trong lòng hắn vậy.
"Cửu Nhi...Ta sẽ không phụ nàng...Nàng cần phải mau lớn mới được..."
Hắn nhẩm đi nhẩm lại câu đó trong đầu, dần thiếp đi...
Ban đêm, Bùi Nguyên Tu ngồi phắt dậy, sợ đến nỗi cả người đầy mồ hôi, tình cảnh kiếp trước lại hiện rõ mồn một trong giấc mơ của hắn.
"Gia? Gia? Người sao thế? Gặp ác mộng sao?"
Bùi Đại nghe tiếng động, vội vàng rót chén nước: "Gia uống hớp nước cho đỡ sợ đi!"
Bùi Nguyên Tu hồi phục tinh thần, xua tay để Bùi Nguyên Tu về ngủ. Lấy lô ấm tay từ dưới gối lên, vuốt ve, khẽ đọc: "Ngô đồng nay cũng tàn lụi, Gió hoa kia cũng đành lùi vào sương Hương nhang như những đoạn trường Thanh xuân giờ đã vấn vương phương nào, Màn trướng theo gió bay cao, Tương tư theo đó mà trao không rời, Nhớ lại nụ cười rạng ngời, Cả những e ấp một thời mộng mơ, Nay chỉ còn những giấc mơ Người xưa năm ấy đi nơi nào tìm ... Ấm áp nay cũng xa rồi, Lan can nơi đó mình tôi đợi chờ."
Trong kiếp trước, sau khi Cửu Nhi mất, đoạn thơ này biến thành hình dung cuộc sống của hắn, cho đến lúc bị Bát công chúa lặn lội xa xôi đến tát một cái làm tỉnh giấc....
Quyết định thử dùng kế sách của Bùi Nguyên Tu.
Các vị tướng quân và Bình Vương gia lập tức cùng cẩn thận nghiên cứu khả năng, quy tắc, chi tiết, cách bố trí, bài binh bố trận của kế hoạch này như thế nào. Vừa nghiên cứu kỹ thói quen xuất binh trong quá khứ của bộ tộc Cổ Đê, vừa diễn tập xem bọn họ có thể thực hiện đượcbao nhiêu loại tiến công. Nếu gặp được, bên ta sẽ phòng như thế nào, phá như thế nào.
Lý Long Hựu đứng đầu đám con cháu thế gia, quy củ đứng ở bên bên, tất cả đều biết đây là cơ hội học tập khó có được, đều căng lỗ tai cẩn thận lắng nghe.
Kiếp trước, bây giờ chính là lúc lương thảo bị cướp, mỗi ngày mấy vị chủ soái đều toàn tâm toàn ý vùi đầu vào tính xem nên đối phó với quân địch như thế nào, không còn tâm tư để lo lắng chuyện bồi dưỡng người mới. Đương nhiên là Bùi Nguyên Tu không có cơ hội này.
Lúc này, hắn khoanh tay đứng bên cạnh Lý Long Hựu, vừa nghe nhóm lão tướng quân bài binh bố trận, vừa không nhịn được gật đầu.
Kiếp trước, hắn cũng cầm trọng binh trong tay hơn mười năm, đánh vô số trận lớn trận nhỏ. Nhưng, nếu trận chiến này để hắn vạch kế hoạch, sẽ không được hoàn hảo như thế, lại nghĩ gừng càng già càng cay. Nhất là vị phó soái Minh Du này, vô cùng hiểu rõ tập tính của dũng tướng bên doanh trại đối phương, còn là thuộc như lòng bàn tay, cái này chính là biết người biết ta.
Từ Lão nguyên soái vẫn làm đâu chắc đấy, trước sau như một. Kiếp trước Bùi Nguyên Tu đi theo hắn ba năm, cho nên mới biết được.
Còn Bình Vương gia chính là một binh một tốt dùng vào những chỗ cần thiết, vô cùng tỉ mỉ, khác một trời một vực với tính tình không câu nệ tiểu tiết ngày thường.
Bùi Nguyên Tu thầm nghĩ: Chẳng trách lão nhạc phụ đại nhân của hắn lại muốn ba vị đại nhân vật này đi hộ tống Thái tử. Bày mưu nghĩ kế, bổ sung điểm mạnh, lại dùng binh như thần, ánh mắt độc đáo. Đó là những thứ mà kiếp trước, lúc lương thảo bị cướp, lòng quân bất ổn, dưới tình trạng khó khăn địch đầy ta kiệt như vậy mà vẫn có thể ổn định tam quân, đánh cho quân lính của bộ tộc Cổ Đê tan rã.
Sau một thời gian tính toán, lão Soái và các lão tướng quyết định kế sách.
Bình Vương vung tay, để nhóm tiểu tướng lui ra ngoài.
Lý Long Hựu dẫn đám Bùi Nguyên Tu về doanh trướng của hắn, tùy tùng mang rượu đến, nói cho oai chính là Mừng Công. Còn thật ra là từ lúc nhóm con cháu thế gia nhập quân đến nay, thể xác và tinh thần đều bị buộc chặt, muốn mọi người thả lòng một chút.
Đây cũng là cách dụng người mà Thuận Khải Đế vẫn thường dạy: Sử dụng cường quyền và dụ dỗ cùng một lúc, vừa hỗ trợ còn tăng thêm sức mạnh.
Là người trong quân, cũng không dám uống nhiều, chỉ dám uống ba tuần rượu, sau đó tự giải tán, trở về doanh trướng của mình.
Bùi Nguyên Tu vén màn trướng còn chưa bước vào bên trong thì thấy có một vật nhanh chóng lăn tới chân mình, hắn cúi xuống nhặt nên, lại nghe Bùi Tiểu nói: "Gia, ngài đã trở lại rồi sao? Tiểu nhân đang ở trong này dọn dẹp..." Cúi đầu một chút, thấy trong tay Bùi Nguyên Tu có vật gì đó, vỗ đầu nói: "Cái này là lô ấm tay ngày mang từ trong cung ra, tiểu nhân nghĩ là thứ tốt, nếu để lại ở trong phủ, không biết có mấy người không biết xấu hổ thò tay dài ra lấy không, cho nên dứt khoát mang đến đây, vừa mới dọn dẹp, không để ý nên mới rơi ra..."
"Ừ!" Bùi Nguyên Tu không đợi Bùi Tiểu nói xong, đáp lại một tiếng, nhấc chân bước về phía giường ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve lô ấm tay, không nói gì nữa.
Lô ấm tay này là ngày ở ngoài cửa Ngự thư phòng ấy, Lung Nguyệt nhét vào tay hắn.
Vỏ đồng tráng men, lớp lót màu xanh ngọc, bên trên có hai con mèo nhỏ đen trắng quấn nhau cùng nhảy lên, hướng về phía bướm trắng. Chất vỏ tinh tế, hoa văn bên trên vô cùng sống động. Vừa nhìn thấy đã biết không phải là vật bình thường.
Vỏ đồng tráng men này có tên là Cảnh Thái Lam, là một loại dụng cụ thủ công mỹ nghệ mới được sản xuất ra trong mấy năm gần đây. Tất cả đều là cống phẩm, vẫn chưa được lưu thông thị trường, gia đình quan lại nào có công cũng có một hai cái, đều là vật vua ban.
Bùi Nguyên Tu che chở giống như bảo vật, đưa lên ôm trước ngực, nghiêng người nằm xuống giường, môi mỏng khẽ cong lên. Bóng dáng nhỏ nhắn màu hồng trong ngày tuyết rơi ấy dần hiện rõ trong đầu. Gương mặt tinh xảo, mắt long lanh như làn nước, miệng nhỏ màu đỏ thắm, mũi còn hơi hơi nhíu lên...
Sau đó, gương mặt đứa nhỏ ấy dần biến thành gương mặt nữ nhân vô cùng xinh đẹp...
Mặc dù khóe miệng khẽ cong, nhưng khóe mắt lại rơi xuống một giọt nước trong suốt. Bùi Nguyên Tu ôm chặt lô ấm tay.
Kiếp trước, lần đầu tiên gặp Cửu Nhi cũng là trước cửa Ngự thư phòng, cũng bị nàng nhét lô ấm tay vào người, cũng được Bùi Tiểu mang vào trong quân. Sau đó lại bị Thái tử Lý Long Hựu thấy, muốn lấy lại...
Bùi Nguyên Tu lại ôm chặt hơn, giống như Cửu Nhi đang ở trong lòng hắn vậy.
"Cửu Nhi...Ta sẽ không phụ nàng...Nàng cần phải mau lớn mới được..."
Hắn nhẩm đi nhẩm lại câu đó trong đầu, dần thiếp đi...
Ban đêm, Bùi Nguyên Tu ngồi phắt dậy, sợ đến nỗi cả người đầy mồ hôi, tình cảnh kiếp trước lại hiện rõ mồn một trong giấc mơ của hắn.
"Gia? Gia? Người sao thế? Gặp ác mộng sao?"
Bùi Đại nghe tiếng động, vội vàng rót chén nước: "Gia uống hớp nước cho đỡ sợ đi!"
Bùi Nguyên Tu hồi phục tinh thần, xua tay để Bùi Nguyên Tu về ngủ. Lấy lô ấm tay từ dưới gối lên, vuốt ve, khẽ đọc: "Ngô đồng nay cũng tàn lụi, Gió hoa kia cũng đành lùi vào sương Hương nhang như những đoạn trường Thanh xuân giờ đã vấn vương phương nào, Màn trướng theo gió bay cao, Tương tư theo đó mà trao không rời, Nhớ lại nụ cười rạng ngời, Cả những e ấp một thời mộng mơ, Nay chỉ còn những giấc mơ Người xưa năm ấy đi nơi nào tìm ... Ấm áp nay cũng xa rồi, Lan can nơi đó mình tôi đợi chờ."
Trong kiếp trước, sau khi Cửu Nhi mất, đoạn thơ này biến thành hình dung cuộc sống của hắn, cho đến lúc bị Bát công chúa lặn lội xa xôi đến tát một cái làm tỉnh giấc....
Danh sách chương