Editor: Búnn.

Trải qua chuyện thần kỳ 'Trùng cắn lá cây', triều đình Đại Chiêu quốc thực sự rung chuyển một trận.

Có người bị bãi chức, có người bị giáng chức, còn có người được lên chức.

Đây là quan trường, chỉ cần hơi vô ý, bước sai một bước thì chờ đợi ngươi chính là tương lai hoàn toàn khác với hiện tại.

Thuận Khải Đế cũng mượn cơ hội này thanh tẩy triều đình cho thật sạch.

Sau việc này, lại qua hơn một tháng, nhưng chư vị đại thần huân quý vẫn nơm nớp lo sợ như trước. Khi nói chuyện, làm việc cũng vô cùng dè dặt cẩn thận. Sở dĩ như vậy bởi vì Thuận Khải Đế đè vụ án lại, giương cung mà không bắn. Như thế, chậm chạp không cào người phía sau tấm màn, không biết ngày nào sẽ định án. Một ngày không định án thì lúc nào Thuận Khải Đế cũng có thể lại kéo thêm vài người làm ông không vui vào.

Tà thuyết mê hoặc người khác, nhiễu loạn triều cương là trọng tội.

Mà việc các đại thần trên triều quan tâm lại không liên quan đến Lung Nguyệt.

Phụ thân nhà nàng kết án hay không nàng không quan tâm. Trị tội bao nhiêu đại thần nàng cũng không để ý. Người đứng sau màn này là ai nàng càng không quan tâm. Ai làm khất cái, ai làm tể tướng thì có ảnh hưởng gì đến nàng? Chỉ cần giang sơn này không đổi họ là được rồi!

Nàng chỉ để ý bản thân xuyên không, thật vất vả mới có ‘gia đình’ lại bị người có lòng phá hỏng.

Thế gian này có rất nhiều người không chịu được người khác hạnh phúc hơn mình.

Cho dù lúc này lôi ra trị tội thì chưa chắc về sau sẽ không còn chủ mưa, âm mưu quỷ kế mới. Chẳng bằng treo mà không kết án này, giữ nó lại như thanh kiếm sắc trên đỉnh đầu mọi người, có tác dụng thức tỉnh. Khiến cho những người có tâm muốn vạch ra âm mưu quỷ kế thì phải suy nghĩ thật kỹ phân lượng của bản thân.

Mọi việc trên triều đình, nàng không có dã tâm làm nữ hoàng thì quan tâm đến mấy chuyện làm giảm tuổi thọ này làm gì? Dù nàng thật sự có dã tâm làm nữ hoàng thì cũng tự nhận là không có bản lĩnh kia.

Một người xuyên không nho nhỏ, chỉ dựa vào toàn bộ những khoa học tiên tiến cất giấu trong đầu mà muốn lật tay làm mây úp tay làm mưa với mấy nam nhân cổ đại cứng nhắc này ấy hả? Nghĩ lại đã thấy buồn cười.

Không phải là nàng coi thường bản thân, nhưng nàng thật sự không có đầu óc này. Không ai trong nhóm lão nhân cổ đại này là người dễ bắt nạt, từ nhỏ bọn họ đã học đạo Khổng Mạnh, bây giờ có thể đọc vanh vách.

Mà như thế nào là đạo Khổng Mạnh? Chính là tư tưởng tôn sùng người, hoặc nói là 'người yêu người'. Nói dễ hiểu hơn một chút chúng là giữ gìn hoàng quyền phong kiến.

Những người này đều là nói có sách, mách có chứng, nói như giảng cổ đại hiện nay thì chính là có thể khiến người nghe thất điên bát đảo. Huống chi những người có suy nghĩ cổ đại, trong câu nói đều có dụng ý khác, câu nói nào cũng có chỗ dùng của nó. Có thể nói là miệng lưỡi vô cùng sắc bén, có thể đưa người khác vào chỗ chết.

Luận về thủ đoạn đào hầm hại người, Lung Nguyệt càng tự nhận là không có đầu óc này. Thông minh nho nhỏ của nàng, kỹ xảo nhỏ của nàng chỉ đủ để giữ gìn gia đình nhỏ này của nàng thôi. Chỉ như vậy cũng đủ khiến nàng cảm thấy hạnh phúc. Không phải cái này chính là thỏa mãn vui vẻ sao? Bên trong Hoàng thành, Lung Nguyệt không quan tâm đến khi nào kết án thì không có nghĩa là người khác không quan tâm.

Trong điện Diên Ninh, đã hơn một tháng nay Nghiên phi nương nương luôn trong tình trạng sợ hãi không yên. Gần như đến nuốt cơm nuốt không trôi, đêm ngủ không thể say giấc. Sau nhiều ngày đã biến thành 'người gầy hơn cả hoa cúc' rồi.

Đến một ngày, cuối cùng Nghiên phi nương nương không thể chịu đựng được, cho cung nhân lui ra, khóc lóc kể khổ với nữ nhi Cẩm Loan.

Thì ra, bà ta là người sau màn đó.

Cẩm Loan nghe xong thì cả khi, môi hồng nâng cao, mắt phượng trợn trừng, mặt trắng bệch, nửa ngày không nói ra lời.

Lúc lâu sau, Cẩm Loan mới hồi hồn, nói: "Mẫu phi thật là hồ đồ! Ma quỷ kỳ quái hòng giả thần tích chi phối triều đình, rồi từ đó chi phối cả hậu cung. Trị tội như thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào tâm tình của phụ hoàng, nhẹ thì chỉ luận vào hậu cung tranh thủ tình cảm, mánh khóe lỗ mãng, giam cầm chép kinh, nhưng nặng...."

Từ 'nặng' của Cẩm Loan khiến Nghiên phi run rẩy: "Nặng thì sao?"

"Nặng thì là lợi dụng thần quỷ, hậu cung tham gia vào chính sự, tà thuyết mê hoặc người khác, nhiễu loạn triều cương!" Cẩm Loan nói câu này như đinh thép đâm vào lòng Nghiên phi, khiến môi bà ta phát run, mặt vô cùng trắng bệch.

"Tội như thế, dù là biếm vào lãnh cung cũng là nhẹ rồi!" Cẩm Loan thấy sắc mặt mẫu phi càng ngày càng kém, lung lay sắp đổ giống như là lúc nào cũng có thể hôn mê bất tỉnh. Nhưng giọng nói sắc bén vẫn không giảm đi, giống như Nghiên phi không phải là mẫu thân của nàng, lại giống như đâm một đao: "Nếu Phụ hoàng tức giận, chờ người chỉ sợ là một ly rượu độc!"

Sau đó chỉ nghe thấy Nghiên phi kêu một tiếng, ứ trong cổ họng, trước mắt bỗng tối sầm, ngã về sau. Lúc này Cẩm Loan mới dừng nói chuyện, đỡ nàng nằm nghiêng trên giường mềm. Bưng trà thơm còn dư trên kháng trác, để Nghiên phi nhấp hai ngụm. Rồi sau đó gọi cung nhân tiến vào, phân phó: "Tuyên thái y!"

Cung nhân phúc thân lui ra, đến chỗ Hoàng hậu báo cáo tình huống, tuyên thái y vào cung, những cái khác hiển nhiên không cần phải nói.

Lại nói đến Nghiên phi nương nương. Tự nhiên lòng nàng hiểu rõ những điều nữ nhi vừa nói, nếu không sẽ không thể sống mấy ngày gian khổ, ăn không ngon ngủ không như vậy.

Nhưng trong lòng bà ta vẫn níu lấy một tia hy vọng, người ta nói: Một ngày vợ chồng, ân nghĩa trăm năm. Dù thế nào thì Hoàng thượng cũng sẽ nhớ kỹ chút tình cảm trong nhiều năm!

"Loan Nhi, theo ý con, đến bây giờ phụ hoàng con vẫn đè nén vụ án này, có phải là muốn bỏ qua không?"

"Từ bỏ?" Cầm Loan cười lạnh: "Dựa vào hiểu biết về phụ hoàng của mẫu phi, cũng biết phụ hoàng có phải là người không quả quyết không?"

"Cái này..." Nghiên phi do dự. Hồi trước bà ta cũng đã từng thấy Hoàng thượng sát phạt quyết đoán ngoan lệ. Năm đó ở Đông cung của Thái tử, Hoàng hậu vẫn còn là Thái tử phi, mang thai đầu, trong bụng chính là Thái tử Lý Long Hựu bây giờ. Một vị trắc phi có gia thế cùng năng lực ngang ngửa với Hoàng hậu âm thầm động tay chân, muốn phá hỏng thai, nhưng lại bị bắt tại trận. Thuận Khải Đế vô cùng tức giận, áp trắc phi đó gặp mặt tiên hoàng, cuối cùng lấy tội danh mưu hại huyết mạch hoàng gia con vợ cả, ban thưởng bạch lăng. Mà nhà mẹ đẻ trắc phi cũng vì vậy mà liên lụy, bị đày đi Tây Bắc, đến nay vẫn chưa được về.

Nghĩ đến đây, Nghiên phi không nhịn được sợ hãi. Trắc phi tơi vào kết cục như thế, trong đó nhất định có thủ đoạn của Hoàng hậu. Thiếu nữ mười lăm tuổi có thể thông suốt phải dựa vào huyết mạch để tính kế người khác thì phải có bao nhiêu ngoan lệ?

Việc làm hiện tại của bản thân cũng khiêu khích địa vị của Hoàng hậu, thì khó đảm bảo Hoàng hậu không ra tay đưa bản thân vào chỗ chết.

Nghiên phi nghĩ như vậy thật là oan uổng Hoàng hậu, bà cũng không phải là người nhẫn tâm tuyệt tình như thế. Việc lúc trước của trắc phi, bà cũng là chỉ trợ giúp thôi. Chính là khẽ nâng chút sóng, lật đổ cả con thuyền thôi.

Nhưng Cẩn Hoàng hậu cũng không phải là người quá tỉnh táo, dù là ai biết được có người muốn làm hại hài tử của mình thì lúc xuống tay cũng không thể mềm lòng được rồi. Lấy quyền mưu của Cẩn Hoàng hậu, ở trong hậu trạch bảo vệ đứa nhỏ cùng bản thân là chuyện vô cùng bình thường. Nhưng mỗi ngày phải sống đề phòng cẩn thận, thần hồn át thần tính không phải là điều bà mong muốn. Người ta vẫn thường nói: Chỉ có ngàn ngày bắt trộm, không thể ngàn ngày phòng trộm (ý là khó đề phòng kẻ xấu). Người có suy nghĩ hại người thì cũng khó lòng phòng bị. Chẳng bằng ra tay độc ác, giết gà dọa khỉ.

Đúng lúc này bị trắc phi kia đưa bản thân vào tay Hoàng hậu, để bà lấy đó làm quân cờ lập uy. Ngày sau nếu có người muốn ra tay thì phải nghĩ xem đến phân lượng của bản thân, có gia tộc cường đại, có dám đặt tính mạng của gia tộc lên phía trước hay không.

Nghiên phi nhớ lại chuyện cữ, càng nghĩ càng kinh hãi, càng nghĩ càng sợ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện