Tĩnh Vương thông cáo với dân chúng rằng Liễu Vương Phi bị bệnh rồi mất, hưởng thọ ba mươi hai tuổi, chôn cất vào Vương lăng theo lễ nghi quốc mẫu, xem như bảo toàn một chút tôn nghiêm cuối cùng của Vương tộc.

Quân Mẫn Tâm trải qua mùa xuân năm nay cùng với màn che linh cữu trắng thuần và tiền giấy vàng bạc. Sau khi lăng tẩm được chuẩn bị tốt, nàng thẫn thờ nhìn linh quan của mẫu thân được đưa vào bóng tối vĩnh viễn, từ đầu đến cuối một giọt nước mắt cũng không chảy ra.

Tâm của nàng chết lặng giống như Tĩnh cung.

Tang lễ mẫu thân, túc trực bên linh cữu, phong lăng*, tất cả hành trình đều là nàng tự mình xử lý, không muốn để người khác làm. Giống như chỉ có liều mạng bận rộn mới có thể tạm thời thoát khỏi ác mộng, mới có thể quên đi mệt mỏi. (Phong lăng*: đây là nghi thức cuối cùng của tang lễ vua chúa thời xưa, phong ở đây nghĩa là phủ, đậy, niêm phong)

Hôm đó bởi vì Trần Tịch hộ chủ, ngộ sát Vương Phi, mặc dù Tĩnh Vương đặc xá hắn vô tội, nhưng trong lòng Trần Tịch vẫn vô cùng xấu hổ, không cách nào tha thứ cho sai lầm của bản thân. Ngày đó hắn tự đi hình phòng lĩnh hai mươi trượng, lại đứng ở trong địa lao không chịu ra ngoài.

Quân Mẫn Tâm nương theo ánh đèn mờ tối, ngơ ngác nhìn thiếu niên tinh thần sa sút trong địa lao. Phòng giam không hề khoá lại nhưng Trần Tịch lại tựa vào góc tường cố chấp không chịu bước ra một bước. Quân Mẫn Tâm nhắm mắt lại, trong lòng tràn ra chua sót nồng nặc, giống như một khắc sau sẽ mãnh liệt xông phá ra ngoài.

“A Tịch, cùng ta về nhà.” Hồi lâu, nàng nói.

Tóc xoăn đen nhánh xoã xuống che kín nửa gương mặt của Trần Tịch, hắn cúi đầu, giọng nói khàn khàn: “Ta không còn mặt mũi đối mặt với Vương Gia, đối mặt với muội...”

Quân Mẫn Tâm đi tới trước mặt hắn, ôm đầu gối ngồi xổm xuống. Trầm mặc hồi lâu, nàng đưa tay vén sợi tóc xoăn rũ bên thái dương Trần Tịch ra sau tai, nhàn nhạt nói: “Mặc dù mẫu thân có lỗi, nhưng huynh cũng không nên giết bà.”

Yết hầu của Trần Tịch run lên, đầu càng cúi thấp hơn, không dám giương mắt nhìn nàng.

Quân Mẫn Tâm thở dài một hơi: “A Tịch, ta hiểu rõ trong lòng huynh ta quan trọng hơn so với tất cả, huynh chỉ là sợ mất ta.” Dừng một chút, nàng nhẹ giọng nói: “Mà ta, sao có thể không cảm thấy như thế? Thế giới này tốt đẹp như vậy, tàn khốc như vậy, ta có thể thay đổi được gì? Điều duy nhất ta có thể làm chính là cố gắng để không mất đi lần nữa…”

Rốt cuộc tình cảm trong lòng không đè nén được nữa, là người của hai thế giới, nàng vẫn không cách nào thay đổi việc mẫu thân chết thảm. Nàng sợ nàng còn chưa kịp nói “ta yêu chàng” thì đã mất đi Trần Tịch lần nữa!!

Quân Mẫn Tâm nhẹ nhàng mà cố chấp nâng gương mặt Trần Tịch lên, lòng bàn tay mềm mại vuốt ve đường nét anh khí tuấn lãng trên gương mặt của người thiếu niên từng chút một, một đường từ sống mũi dịu dàng trượt xuống, cuối cùng dừng ở khoé môi cương nghị của hắn. Nàng nhắm mắt lại, lại mở ra, trong đôi mắt đen nhánh tràn ra tình cảm chồng chất lên nhau, nàng ôn nhu và kiên định nói:

“A Tịch, ta nghĩ là ta yêu chàng rồi… Chàng yêu ta không?”

Thổ lộ bất ngờ khiến Trần Tịch kinh ngạc ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thuý bởi sợ hãi xen lẫn hoảng hốt mà co rút lại, trong đêm tối toả ra ánh sáng u lam sáng bóng xinh đẹp. Bất ngờ không kịp đề phòng, đôi tai Trần tịch đỏ bừng, kinh ngạc nhìn thiếu nữ thanh tú trước mặt hồi lâu, đôi môi đóng mở vài lần, cổ họng lay động lại không nói được một chữ.

Quân Mẫn Tâm rũ mắt chậm rãi đến gần gương mặt đang sững sờ của Trần Tịch, khẽ nghiêng đầu, khi môi hắn hơi mở ra thì nàng phủ xuống một nụ hôn nhẹ như cánh ve. Nàng hỏi: “A Tịch, chàng yêu ta, đúng không?”

Giống như trải qua một thế kỷ dài, tại lúc này thời gian bị kéo dài vô hạn, mỗi một khắc trôi qua thì Quân Mẫn Tâm lại khẩn trương thêm một phần, cuối cùng, càng lúc càng lo lắng, càng lúc càng lạnh…

Rốt cục, Trần Tịch dời tầm mắt, đôi môi khô nứt hé mở, giọng khàn khàn nói: “Ta là tội nhân, đâu còn xứng với muội…”

“Trần Tịch, ღdiễn⊹đàn⊹lê⊹quý⊹đônღ rốt cuộc chàng muốn ăn năn hối hận tới khi nào??” Quân Mẫn Tâm đè nén lửa giận mơ hồ đang dâng lên, hai tay đang giữ khuôn mặt của thiếu niên thả xuống, nhìn thẳng thiếu niên đang luống cuống trong bóng tối, yên lặng hỏi:

“Ta chỉ hỏi một câu: A Tịch, trong lòng chàng trừ tình cảm huynh muội thì có chút tình cảm nào là yêu ta không?”

Trần Tịch cúi đầu, hai tay đặt ở bên người nắm chặt thành nắm đấm, thật lâu không nói. Từ góc độ Quân Mẫn Tâm, nàng không thể nhìn thấy nét mặt chôn trong bóng tối của hắn, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mím chặt và yết hầu lên xuống.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Quân Mẫn Tâm cảm thấy mình giống như thằng hề diễn trò một mình. Cái gì mà tư thái, tôn nghiêm, nàng bỏ hết tất cả lại không đổi được một lời đồng ý.

Đúng vậy, từ sau khi nàng sống lại tất cả đều thay đổi, tại sao nàng có thể cho rằng Trần Tịch vẫn yên lặng yêu nàng giống như trước đây? Thì ra, trời cao để nàng sống lại lần nữa không phải để nàng lấy lại tất cả mà là càng bi thảm hơn, mất đi tất cả…

Cuối cùng, Quân Mẫn Tâm cười lạnh một tiếng, thê lương nói: “Trần Tịch, có phải chàng muốn chờ tới khi ta chết mới bằng lòng nói một câu thật lòng?”

Nghe vậy, Trần Tịch đột nhiên ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn về phía nàng. Trong phút chốc, vô số đau đớn, kinh hoảng, khiếp sợ, luống cuống chồng chất trong đáy mắt hắn, phảng phất như muốn bao phủ trần thế phồn hoa. Cuối cùng chỉ hoá thành một tiếng thở dài nhỏ không thể nghe thấy.

Mà vài tháng sau, Quân Mẫn Tâm một câu thành sấm. Chờ nàng và Trần Tịch chính là một cuộc li biệt đau triệt nội tâm.

Nửa tháng sau, Trần Tịch mang trong lòng cảm giác tội lỗi chủ động xin đi đánh giặc, đóng giữ biên thành Mạc Bắc. Ai cũng biết, không tới một năm rưỡi thì Trần Tịch không thể thu quân về Vương thành, nếu gặp phải chiến loạn chỉ sợ ba năm, thậm chí vĩnh viễn đều không có khả năng trở lại Tĩnh cung.

Nghe tin tức như vậy, trong mắt Quân Mẫn Tâm không chút gợn sóng, giống như đã sớm có dự liệu giữa sự sống và cái chết. Nàng chỉ khẽ cười một tiếng, nói: “Quả nhiên hắn vẫn chưa chịu tha thứ cho chính mình, không dám đối mặt với ta.” Trong giọng nói có ưu thương nhàn nhạt, vừa chạm vào liền vỡ nát.

Hôm đó, tuyết rơi tán loạn khắp Tĩnh cung. Quân Mẫn Tâm đứng trên cổng thành thật cao đưa mắt nhìn đội nhân mã của Trần Tịch chậm rãi rời khỏi Vương cung. Trần Tịch không hề biết, sau khi hắn bước ra cổng thành của Tĩnh cung, Quân Mẫn Tâm không khống chế được nội tâm và si tình không dứt, cuồng chân chạy vội xuống, liều mạng chạy theo đội nhân mã của hắn hồi lâu như muốn giao sinh mạng của mình ra.

Cuối cùng, ⊹⊱diễn♡đàn♡Lê♡Quý♡Đôn✴ nàng ngã nhào trong nền tuyết lạnh thấu xương, cắn cổ tay của mình im lặng rơi lệ. Nước mắt chảy xuống ngưng kết thành sương hoa nơi khoé mắt.

Thay đổi có thể cải biến, không chịu nhận có thể cải biến. Phần tình cảm say đắm này có lẽ sẽ tràn đầy cay đắng. Nhưng nàng sẽ kiên cường chờ đợi, trải qua mùa đông rét lạnh thấu xương này sẽ là một mùa xuân về hoa nở.

Hai tháng sau, Quân Mẫn Tâm tròn mười lăm tuổi, theo lễ nghi thì nên để mẫu thân của nàng tiến hành lễ cập kê và nghi thức trưởng thành cho nàng. Nhưng thân mẫu đã qua đời nên nhiệm vụ này rơi vào trên người cô cô Lạc Ly.

Tóc dài đen nhánh uốn lượn dùng hai trâm cài vấn lên, lộ ra dung nhan đầy đủ thanh tú. Phụ thân vuốt búi tóc tuyệt đẹp của Quân Mẫn Tâm, vui mừng nói: “Mẫn Nhi trưởng thành, là một người lớn rồi.”

Cô cô Lạc Ly vẫn không quên trêu ghẹo một phen, cười hì hì nói: “Tiểu Mẫn Tâm có thể lập gia đình rồi!!”

Quân Mẫn Tâm cong khoé môi, đôi mắt nhìn về nơi xa, nụ cười nơi khoé miệng dần dần phai nhạt. Không ai biết, người mà nàng muốn gả nhất đời này đã một mình đi đại mạc Phi Tuyết xa ngàn dặm.

Đêm đó, nàng đốt đèn mài mực như mọi ngày, tỉ mỉ ghi chép lại cuộc sống mấy ngày gần đây của mình thành những lá thư thật dầy, chờ mấy ngày tới sẽ gửi cho thiếu niên đã lấy hết tâm tư của nàng. Ngàn dặm ngoài kia, điều kiện gian khổ, thư hồi âm của Trần Tịch ít lại càng ít nhưng Quân Mẫn Tâm chưa bao giờ buông bỏ, cố chấp một phong lại một phong, gửi tương tư của mình trong từng nét bút, nhập cốt triền miên*. (nhập cốt triền miên*: có nghĩa là triền miên thấm vào tận xương tuỷ, nhưng edit như vậy sẽ k hay nên mình để nguyên hán việt nhé)

Cuối tháng bảy năm nay, Hoàng đế Khương quốc băng hà, truyền ngôi cho Thái tử. Tân Hoàng để tang lên ngôi*, đặc biệt chỉ thị Tĩnh Vương và Công chúa Quân Mẫn Tâm tới kinh phúng viếng, thuận tiện yết kiến tân Hoàng, bày tỏ lễ nghĩa. (để tang lên ngôi*: chỗ này có nghĩa là khi ông vua Khương quốc chết, chưa hết t/g an táng mà Thái tử đã lên ngôi)

Bởi vì đang trong lúc để tang Hoàng đế nên Quân Mẫn Tâm để mặt mộc không trang điểm, không dùng bất kỳ đồ trang điểm son phấn nào, càng thêm vẻ thanh thuỷ xuất phù dung, thanh lệ xinh đẹp tuyệt trần. Nàng theo phụ thân vào triều, ở dưới Kim Loan điện kính cẩn dập đầu, tam hô vạn tuế.

Trên triều đình, mấy vị phiên Vương khác cũng tới, chỉ có duy nhất Cửu hoàng tử Lạc Trường An là không thấy mặt. Nghe nói thời gian trước Lạc Trường An dẫn binh giao chiến cùng Hồ tộc bị quân địch bắn một mũi tên trúng ngực, hôn mê bất tỉnh tới giờ cho nên bỏ lỡ tang lễ của tiên Hoàng và đại điển đăng cơ của tân Hoàng.

Chỉ là việc này cũng không quan trọng, việc khiến Quân Mẫn Tâm cảm thấy ngoài ý muốn chính là: Hồ tộc luôn luôn trở mặt với hai nước Tĩnh, Khương vậy mà lúc này Đại thủ lĩnh Hồ tộc lại chủ động đề nghị đình chiến, mang theo một lượng lớn trâu bò, mỹ nhân và tặng phẩm tới kinh đô, chầu mừng tân Hoàng.

Hoàng đế trẻ tuổi mặc tang phục rũ bỏ nụ cười nguỵ trang thường ngày, bộ dáng tinh lợi uy nghiêm. Hắn đội mũ miện, giơ tay ý bảo miễn lễ bình thân, chỉ vào một vị mặc trang phụ dị tộc trước điện - một nam nhân khôi ngô có mái tóc xù để râu ngắn, trầm giọng nói:

“Đây là Đại thủ lĩnh của Hồ tộc – Tô Cát Vương, lần này hắn mang theo hậu lễ tới kinh thành là muốn cùng Khương quốc ta đình chiến hoà thân, vĩnh viễn hoà hợp. Ý chư vị như thế nào?”

Hoà thân?? ✧Diễnnn✤Đànnn✤Leeê✤Quuuý✤Đônn♧♧

Quân Mẫn Tâm thầm nghĩ: Nếu Hồ tộc và Khương quốc có quan hệ giao hảo tốt vậy đối với Tĩnh quốc mà nói nhất định là trăm hại không lợi. Không có khối thịt béo Khương quốc này, mũi nhọn cướp bóc của Hồ tộc dĩ nhiên sẽ hướng toàn bộ về phía Tĩnh quốc!!! Xem ra những ngày này lại không yên ổn rồi.

Đang suy nghĩ, vị Hoàng đế trẻ tuổi cao cao tại thượng đã có kết luận. Hắn nói: “Nếu chư vị ái khanh cũng đồng ý hoà thân, vậy thì từ trong Hoàng tộc chọn ra một vị Công chúa thục lương mỹ mạo, tài đức vẹn toàn gả cho Tô Cát Vương làm phi đi! Chỉ là mấy vị hoàng muội của trẫm đều đã gả đi, mấy vị cô nương trong hoàng tộc chưa gả thì tuổi chưa đủ mười bốn, quá nhỏ… Trẫm nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một người thích hợp nhất.”

Trong lúc mọi người nín thở cúi đầu, trong mắt tân Hoàng xẹt qua một cái gì đó, ánh mắt vừa chuyển vững vàng khoá chặt Quân Mẫn Tâm đang rũ mắt đứng yên, thoáng hiện nụ cười sâu không lường được, từ từ mở miệng nói:

“Tĩnh Công chúa Quân Mẫn Tâm tri thư đạt lễ, phong thái tao nhã, tướng mạo càng là xinh đẹp nhất đẳng, đến nay chưa hôn phối. Tĩnh Vương, trẫm quyết định chỉ hôn gả nữ nhi của ngươi cho Tô Cát Vương làm phi, thế nào?”

Như có ngũ lôi oanh đỉnh, bất ngờ khiến người mờ mịt! Quân Mẫn Tâm không tin vào tai của mình! Thì ra tân Hoàng đặc biệt triệu kiến mình, chẳng qua là lợi dụng mình tới hoà thân, từ đó muốn mình lấy chồng xa ở đại mạc Tây Vực, cuộc đời này không cách nào trở về Trung Nguyên!

Ông trời! Vì sao, vì cái gì lại như thế này?! Quan hệ giữa Tĩnh quốc và Khương quốc đã giương cung bạt kiếm, Hoàng đế không sợ Tĩnh quốc sẽ liên thủ với Hồ tộc sao? “Bệ hạ, vạn lần không được!!” Vô tri vô giác, chỉ thấy Tĩnh Vương khẽ cong hai đầu gối, dùng quỳ lạy chi lễ. Lời vừa nói ra, cả triều đình xôn xao!

“Vì sao?”

“Thân mẫu của Mẫn Nhi qua đời, theo lễ nghĩa nên chịu tang ba năm, không thích hợp cưới xin.” Tĩnh Vương ngẩng đầu, cố gắng khôi phục bình tĩnh đã mất: “Vả lại tuổi Mẫn Nhi còn quá nhỏ, sao có thể gánh vác trọng trách hoà thân nặng nề giữa hai nước? Xin bệ hạ nghĩ lại!”

“Hiện tại là thời điểm đặc biệt, cần gì quan tâm tới những lễ nghi phiền phức này?” Hoàng đế nói:๖ۣۜdiễn❄đàn❄lê❄๖ۣۜquý❄đôn “Tĩnh Công chúa có thể ngẩng đầu lên, để Tô Cát Vương tự quyết định đi.”

Toàn thân Quân Mẫn Tâm lạnh run, cảm thấy ánh mắt mọi người trong nháy mắt đều tập trung trên người mình, như có gai ở sau lưng. Nàng cắn răng cố gắng tự trấn định, chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ hi vọng Tô Cát Vương chán ghét này không thích loại thiếu nữ nhu nhược nhỏ nhắn như mình.

Tân Hoàng nhếch khoé môi, giọng điệu lành lạnh không mang theo chút tình cảm chậm rãi nói: “Tô Cát Vương, ngươi cảm thấy như thế nào?”

Nam nhân mặc áo tay hẹp đi giày ống, ngũ quan thâm thuý để râu ngắn mở to hai mắt màu bích lục, cẩn thận quan sát trên dưới Quân Mẫn Tâm hồi lâu mới ‘ồ’ một tiếng, sau đó cười to sang sảng, gần như chấn động xà nhà!

Tô Cát vương cười ha ha hồi lâu mới dùng tiếng Hán sứt sẹo nói: “Tốt! Tốt! Vị tiểu Công chúa này, Bổn vương rất là hài lòng!” Sau đó lại hướng ánh mắt phức tạp về phía Tĩnh Vương lớn tiếng nói: “Vị đại Vương này, khi nào ngươi gả nữ nhi cho ta? Ta muốn lập tức đưa nàng trở về Vương cung của ta, để thần dân của ta nhìn, đây là Vương Phi xinh đẹp nhất của bọn họ!”

“Nếu Tô Cát Vương cũng thích Tĩnh Công chúa như vậy, sao trẫm có thể ngăn cản? Tĩnh Vương, nữ nhi của ngươi gả cho Tô Cát Vương sẽ mang đến hoà bình cho cả Đại Khương và Tĩnh quốc, không phải là một hỉ sự to lớn hay sao?”

Khương Hoàng ngồi dậy, tươi cười vụt tắt uy nghiêm nói:

“Tuyên thánh chỉ của trẫm: Hôm nay, phong Tĩnh Công chúa làm ‘Trường Phong Công chúa’! Ban thưởng năm trăm lượng hoàng kim, một trăm lẻ tám bộ trang sức, tám trăm cuộn tơ lụa vải vóc, ba mươi sáu cung nữ, đại diện Khương, Tĩnh hoà thân với Tô Cát Vương Đại thủ lĩnh của Hồ tộc, chọn ngày lành tháng tốt cử hành!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện