Ngày thứ hai, vừa rạng sáng, Kim tiểu thư được bọn nha hoàn phục vụ trang điểm, mặc y phục xong xuôi, còn chưa có nhìn thấy Tiểu Viên. Kim tiểu thư dùng quạt tròn nhẹ nhàng quạt, tư thái ưu nhã, tựa như tán gẫu hỏi Vương mụ: "Mụ mụ, Tiểu Viên nha đầu kia đâu?" Vương mụ dùng lược chải mấy lọn tóc mai bị Kim tiểu thư mới vừa quạt gió làm loạn, cười nói: "Tiểu thư, Tiểu Viên lúc này còn chưa tới đây." Bên cạnh Lục Khởi chen vào nói: "Tiểu thư ngươi quên sao? Hôm qua Tiểu Viên nha đầu giặt quần áo thời điểm, làm hỏng mất một cái áo, tiểu thư nhân từ, nói không phạt nàng, chỉ cần sửa cái áo nguyên dạng là được."

Kim tiểu thư nghe xong, cười nhạt, nụ cười kiều mỵ lại có chút dữ tợn: "Nếu nàng sửa không được nguyên dạng, cũng không thể trách ta, mụ mụ ngươi nói có đúng không?" Vương mụ chẳng qua là cười cười, Tiểu Ngọc lúc này bưng điểm tâm đi vào, Lục Khởi nhận lấy đưa cho Kim tiểu thư, nghe lời này, tiếp tục nói: "Tiểu thư nói rất đúng, nha đầu kia, dáng vẻ lả lơi, nếu không phải tiểu thư mềm lòng, không đành lòng đuổi nàng đi, chỉ sợ nàng giờ đã rơi xuống khe rãnh nào rồi."

Vương mụ cũng gật đầu: "Đúng vậy a, bên ngoài binh hoảng mã loạn , nghe nói Lạc Kinh nơi đó, hoàng đế hoàng hậu đều đã chết, không ai nhặt xác, sao giống chúng ta chỗ này, dựa vào Trường Giang, đánh không lại, nàng nếu không phải là vận khí tốt, bán vào được nơi này, chỉ sợ sớm bị người Hồ bắt đi, gian dâm đủ rồi, biếm làm nô lệ." Tiểu Ngọc nghe, hiểu Kim tiểu thư trong lòng đang suy nghĩ gì, nghĩ đến Tiểu Viên nếu không thể sửa áo như cũ, sẽ bị phạt, bên môi nâng lên mỉm cười.

Kim tiểu thư chẳng qua là mỉm cười nghe họ nói chuyện, dùng muỗng múc bánh trôi, thả vào trong miệng, mùi thơm hoa quế lập tức tràn đầy miệng, Kim tiểu thư nuốt xuống, định đem tính toán nói ra, bên ngoài truyền đến thanh âm vui sướng của Tiểu Lan: "Tiểu Viên, ngươi đã đến rồi, tiểu thư đang đợi ngươi."

Nghe lời này, Kim tiểu thư mặt liền biến sắc, suýt nữa cầm không được chén, Tiểu Ngọc cơ hồ quên lễ nghi, vội vén rèm lên đi xem. Lục Khởi nhìn Kim tiểu thư sắc mặt thay đổi, uốn éo thắt lưng, đi đến trước cửa, vén rèm lên, quát: "Tới thì tới, có cái gì ngạc nhiên, nàng là nha hoàn của tiểu thư, không đến hầu hạ tiểu thư thì còn chuyện gì?" Tiểu Lan đang lôi kéo tay Tiểu Viên, cao hứng đang hỏi, nhìn thấy Tiểu Ngọc ra ngoài, lại nghe thấy Lục Khởi nói chuyện, vội buông tay Tiểu Viên ra.

Lục Khởi trợn mắt nhìn Tiểu Lan một cái, cằm vừa nhấc, đối với Tiểu Viên nói: "Ngươi vào đi." Tiểu Viên trong tay ôm cái áo chỉnh tề, đi theo nàng vào trong phòng. Kim tiểu thư lúc này đã khôi phục giống như bình thường một dạng, ăn xong điểm tâm, ngồi đoan chánh, bên môi mỉm cười, đang chờ Tiểu Viên, Tiểu Viên tiến lên hành lễ, Kim tiểu thư nhìn nàng hồi lâu, thấy nàng mặt mệt mỏi, trong lòng cười lạnh một tiếng.

Lục Khởi vội vàng tiến lên, nhận lấy món đố từ trong tay Tiểu Viên, mở ra trước mặt Kim tiểu thư. Hôm qua chỗ bị hỏng trên áo, hôm nay quả nhiên đã bổ túc rồi, một đóa hoa cúc hoàn hảo, không có nửa điểm giống như đã sửa lại, Kim tiểu thư nhìn kỹ một lần, sửng sốt một hồi, nhìn chăm chú vào Tiểu Viên nửa ngày, lúc này mới nói: "Thôi, ngươi đã gây họa, nhưng lại phục hồi được như cũ, ta cũng không truy cứu nữa, đi xuống làm việc đi." (chứ còn gì nữa. Tiểu tròn tròn của ta tuy nhỏ bé cơ mà tài ba lắm chứ bộ. :) )

Tiểu Viên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tối hôm qua cơ hồ không nghĩ ra cách nào, lại đột nhiên nhớ tới mẫu hậu đã từng dạy, như thế nào phục hồi như cũ y phục bị thủng lỗ, toàn bộ là nhờ vào tuyệt kỹ của mẫu hậu, mẫu hậu lấy áo vẫn còn mới, rồi đem hoa cúc mới thêu phá hủy, sau đó lại dùng ty tuyến (sợi tơ) giống sợi đã đem thêu hoa cúc, lần nữa thêu ra một đóa, ở giữa còn dùng giới tuyến dầy đặc đem thêu làm biến mất cái lỗ hổng kia, như vậy chợt nhìn không lộ ra cái gì sơ hở, sợ là sợ nàng nhìn kỹ từng sợi tuyến, còn sợ bị người ta nhìn ra, này là độc môn tuyệt kỹ của mẫu hậu.

Lúc ôm y phục tới, trong lòng vẫn là có thấp thỏm, nghe được tiểu thư nói như vậy, mới thở phào nhẹ nhõm, rồi sau đó lại nghĩ, Kim tiểu thư mặc dù bị Kim lão gia gắng sức bồi dưỡng, cầm kỳ thư họa, cũng đều cho nàng học, lại tìm người dạy nàng ngôn hành cử chỉ, nhưng cuối cùng cũng chỉ là nữ nhi một gia đình nông dân bên ngoài thành Kiến Khang, mình dùng là thủ pháp, cả Lạc Kinh, người biết cũng không nhiều, nàng nhìn không ra, cũng là chuyện bình thường. Khom lưng thi lễ một cái, lui ra ngoài.

Kim tiểu thư đợi nàng vừa đi ra ngoài, mặt lập tức sa sầm tím tái như gan heo, cầm quần áo ném đi, đối với Vương mụ phát giận nói: "Mụ mụ, hôm qua ta dùng cây kéo cắt bỏ, cứ nghĩ là không thể phục hồi như cũ, thế nào nha đầu này trong một đêm, liền làm xong." Vừa nói vừa dùng sức vặn xoắn chiếc khăn, chỉ hận không thể đối Tiểu Viên giống như đối cái khăn này, sớm bị mình xay thành thịt vụn. (muanho: oaoa… :cry: :cry: :cry: T.T… em sợ)

Vương mụ vội vàng tiến lên khuyên ngăn: "Tiểu thư, chớ có lên tiếng, người hiện thời là nàng dâu chưa qua cửa phủ Vương gia, để hôn sự này xong xuôi, lão gia mất rất nhiều hơi sức, cử chỉ xấu như vậy, bị người khác nghe qua, thì sẽ không xong." Lục Khởi cẩn thận nhìn một chút, thấy cửa sổ cũng đóng kỹ, cũng tiến lên an ủi. Kim tiểu thư phát tác qua đi, lúc này mới thở dài nói: "Cái gì Lang Gia Vương gia, hiện thời cũng chẳng qua là tới Giang Đông tị nạn, cũng không biết cha mê cái gì của Vương Phủ, nhất định đem ta gả cho hắn."

Vương mụ tiến lên vịn vai của nàng: "Tiểu thư, người đừng nói những lời trẻ con như vậy, vừa cùng Vương gia kết thân, Huyện lệnh cũng xem trọng nhà ta , huống chi nghe nói Hà Gian Vương đã được ủng hộ lên ngôi, mà người đó chính là thúc thúc ruột của cô gia, đến lúc đó cô gia tiền đồ rộng mở, người cần gì so đo với một đứa nha hoàn, hư đại sự." Kim tiểu thư không nói gì, nhìn Lục Khởi một cái, không khỏi cả giận nói: "Ngươi dáng dấp cũng không kém, sao hắn không nhìn trúng ngươi?"

Lục Khởi miệng động mấy động, không dám giải thích, cô gia tuấn tú, xuất thân lại cao, mình là thân cận nha hoàn của tiểu thư, từ ngày tiểu thư được chỉ hôn, mình lúc nào cũng cố gắng thu hút sự chú ý của cô gia, ai ngờ cô gia lại không nhìn mình một chút nào, một chút tình cảm kia, sớm bị dội một gáo nước lạnh, đối với Tiểu Viên vừa đố kị lại vừa hận.

Tiểu thư ngại vì thân phận, muốn ở trước mặt mọi người giả vờ giả vịt, mình cũng không có nhiều cố kỵ như thế, còn đang suy nghĩ biện pháp hành hạ Tiểu Viên cho hả giận (muanho: ta cắn, ta cắn :food: :food: chết nhà ngươi, Lục Khởi, … Lục Khởi…. đáng ghét). Tiểu Lan thanh âm dồn dập ở ngoài cửa vang lên: "Tiểu Viên, Tiểu Viên ngươi làm sao vậy, mau tỉnh lại."

Kim tiểu thư nhướng mày, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Vương mụ đã lên trước kéo cửa ra, đối bên ngoài quát lên: "Đây là thế nào, tiểu thư còn ở đây, cứ như vậy hét to?"

Tiểu Lan lúc này ôm lấy Tiểu Viên, lay lay thân thể của nàng, luôn miệng kêu gọi, thấy Vương mụ ra ngoài, vội nói: "Mụ mụ, Tiểu Viên sau khi ra ngoài, chúng ta vừa mới nói mấy câu, nàng liền ngất đi, tại sao gọi một hồi mà vẫn bất tỉnh, mụ mụ ngươi mau nhìn một chút."

Vương mụ thuận thế nhìn tới, Tiểu Viên nhắm cặp mắt, sắc mặt trắng bệch, trên môi cũng không có huyết sắc, Tiểu Ngọc khép tay, chẳng qua là cười lạnh nói: "Cũng không biết nàng là kiều tiểu thư của nhà nào, đứng dưới mặt trời một lúc mà đã ngất đi, thật sự cùng chúng ta không giống nhau."

Tiểu Lan thấy Vương mụ tiến lên, đối với Tiểu Ngọc nói: "Tiểu Viên tối hôm qua chưa ăn cơm, lại cả đêm sửa cái áo kia, người sắt cũng không chịu đựng được, chứ nói gì đến nàng." Tiểu Lan lời còn chưa nói hết, Vương mụ liền trừng mắt nhìn nàng, Tiểu Lan vội ngậm miệng.

Vương mụ bấm bấm người Tiểu Viên, thấy nàng không có tỉnh lại, miệng nói mấy câu, ý bảo Tiểu Ngọc đi lấy thùng nước, Tiểu Ngọc tâm không cam, tình không nguyện rời đi, Vương mụ lấy tay sờ, lạnh như băng, cũng vừa hay...

Dùng gáo múc nước, hướng mặt Tiểu Viên dội xuống. Sau khi Tiểu Viên ngã xuống, cảm thấy thân thể lảo đảo, trong ánh trăng mờ ảo nhìn thấy mẫu hậu đang hướng nàng mỉm cười, như cũ đẹp như vậy, Tiểu Viên không khỏi kêu lên: "Mẫu hậu, người đi nơi nào? Hài nhi rất nhớ người." Mẫu hậu không nói gì, chẳng qua là hướng nàng mỉm cười, Tiểu Viên đang định tiến lên, một nam tử người Hồ đột nhiên chen vào giữa, đem Tiểu Viên đẩy ra: "Nàng không phải mẫu hậu của ngươi, mà là vợ của ta."

Tiểu Viên không để ý đến sợ hãi, đang chuẩn bị đẩy người đàn ông này ra, nơi xa truyền đến tiếng la: "Giết hắn, giết hắn đi." Là một đám người tay cầm vũ khí, dưới sự chỉ huy của một tướng quân mặc áo bào màu trắng, hướng bên này vọt tới, Tiểu Viên nghĩ kêu, một hồi nước mưa xối xả dội tới, làm Tiểu Viên lạnh thấu tâm can, nàng giật mình một cái, tỉnh lại.

Mở mắt là ánh mặt trời chói sáng, đâm vào mắt làm nàng không mở mắt được, Tiểu Viên nhắm mắt, lại lần nữa mở ra, nghe truyền tới bên tai thanh âm quen thuộc: "Tốt rồi, tốt rồi, Tiểu Viên, ngươi rốt cuộc tỉnh." Tiểu Viên nhận ra giọng nói của Tiểu Lan, mình vẫn ở chỗ cũ, trong sân Kim gia.

Tiểu Viên không khỏi thở dài một tiếng, Vương mụ bỏ lại gáo nuớc, nghe nàng thở dài, tức giận nói: "Tiện nha đầu này, đứng dưới nắng một chút mà đã không chịu được, còn không đứng lên đi làm việc cho ta." Tiểu Lan đang định giúp Tiểu Viên nói vài lời cầu tình, Tiểu Viên đột nhiên ôm chặt lấy mình, lên tiếng khóc lớn: "Ta không có mẹ, ta không có nhà."

Tiểu Viên từ trước đến nay mấy năm ở Kim gia, mặc dù thường chịu đánh chửi, chẳng qua là nàng luôn nhẫn nhịn, nếu có muốn khóc thì cũng cố gạt lệ, chưa từng lên tiếng khóc lớn như vậy trước mặt của mọi người.

Tiểu Lan bị sợ giật mình, đưa tay ôm chặt lấy nàng, Tiểu Viên khóc đến tê tâm liệt phế, Vương mụ cũng bị giật mình, qua nửa ngày, mới đi tiến lên phía trước nói: "Ta bất kể ngươi hiện thời không có mẹ, hay là đã sớm không có mẹ, ngươi bây giờ là nha hoàn của tiểu thư, nên phải phục vụ tiểu thư, mau chút đi làm việc đi."

Vừa nói vừa lôi nàng dậy, Tiểu Lan cũng không biết can đảm từ nơi nào tới, một cái tay ôm lấy Tiểu Viên, một cái tay khác bắt lấy ống tay áo Vương mụ nói: "Vương mụ, chúng ta mặc dù là người làm, nhưng cũng là người có cha có mẹ nuôi lớn, Tiểu Viên thương tâm khi nàng không có mẹ, cũng là chuyện thường tình, mụ mụ hôm nay chi bằng để nàng nghỉ ngơi một ngày?"

Vương mụ kéo mấy cái, không có bỏ được tay Tiểu Lan ra, không khỏi có chút nổi giận, tát cho Tiểu Lan một bạt tai: "Phi, ngươi trước lo cho chính ngươi đi đã." Tiểu Ngọc ở bên cạnh nhìn một hồi náo nhiệt, lúc này mới tiến lên phía trước nói: "Mụ mụ, nhìn họ như vậy thâm tình bộ dáng, phạt một là không được, phạt thì liền phạt cả hai đi ạ.”

Vương mụ nhìn nàng một cái: "Chỉ biết nói thôi, sao không giúp ta kéo các nàng ra?" Tiểu Ngọc thấy mình ra chủ ý không được dùng, chu mỏ, một phát dậm chân, liền tiến lên giúp một tay, nàng không có nửa điểm nhân tính, đem tay Tiểu Viên liều mạng bỏ qua một bên, không nhìn đến tay Tiểu Viên, ngón tay suýt chút nữa bị nàng bẻ gãy.

Vương mụ cùng Tiểu Ngọc dùng rất nhiều hơi sức, lúc này mới đem Tiểu Viên bọn họ tách ra, nhưng cũng là mệt không thở được, vừa mới tách ra, Vương mụ một tay đã bắt lấy Tiểu Viên, hướng trên người nàng đánh xuống: "Phi, ngươi vừa vào Kim gia, chính là người của Kim gia, sinh tử của ngươi cùng cha mẹ ngươi vô can rồi, khóc cái gì mà khóc, đúng là đồ xúi quẩy."

Hết chương 4.

Lời tác giả: ta ta ta, không đành lòng viết cuộc sống nàng ở Kim gia nữa , dù sao chính là rất đau xót, rất đau xót.

Lời muanho: Tác giả còn nói nữa aaa. Muanho còn đau đứt ruột đứt gan đây này. Thương nàng quá à… Vương mụ, tiểu thư, Tiểu Ngọc, Lục Khởi… các ngươi dám tổn thương Tiểu Viên của ta nữa xem, ta liền… ta liền…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện