Lâm Ca nói xong, ly rượu dừng ở bên môi Phùng Duệ một lúc, sau đó chậm rãi bỏ xuống, nhìn Lâm Ca: “Khanh còn nhớ lời khanh nói với trẫm ngày trước không?” Lúc này mặt Lâm Ca đỏ bừng, sao lại không nhớ? Ba năm trước, cũng ở nơi này, Phùng Duệ cười nói với hắn, nghĩ đem Lan Lăng công chúa gả cho hắn, hăn liền thẳng thừng từ chối, không muốn trở thành chủ tử.

Trên mặt Phùng Duệ bình tĩnh không gợn sóng, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Ca, chậm rãi nói: “Khanh cũng biết, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy? (ý là: nói ra phải làm được á)” Lâm Ca á khẩu: “Thần biết, nhưng…” Lâm Ca hít một hơi: “Thần, vẫn cầu hôn Hội Kê công chúa.”

Thấy Lâm Ca không chịu lùi bước, vẫn ngang bướng giữ ý của mình, Phùng Duệ nhíu mày, nhìn về phía mọi người, lúc này Tổ Hoa cúi đầu, nhìn không thấy biểu tình trên mặt hắn, không biết là vui hay buồn, Phùng Duệ càng nhăn mặt, xem ra với hôn sự này, có thể Tổ Hoa cũng không muốn, Trần Ngang nghe Lâm Ca nói câu kia, cười thầm trong lòng, cuối cùng nhịn không được liền nói ra, lại không nghĩ xem bệ hạ nghĩ thế nào.

Đột nhiên thấy Phùng Duệ nhìn mình, Trần Ngang cố gắng đoan chính ngồi yên, dùng tay áo rộng thùng thình che đi ý cười trên mặt mình. Yến hội một mảnh im lặng, đang quỳ, trên trán Lâm Ca bắt đầu đầy mồ hôi, hắn biết làm như vậy thực sự rất lỗ mãng, nhưng hắn không thể nhìn Phùng Viện gả cho người khác, lúc này mở miệng, còn tốt hơn là sau khi chiếu thư được hạ? Phùng Duệ phất phất tay áo, mở miệng muốn nói chuyện, Lâm Ca lại sợ Phùng Duệ không để ý tới lời mình nói, vẫn gả Hội Kê công chúa cho Tổ Hoa, lại lớn tiếng lặp lại: “Thần, cầu hôn Hội Kê công chúa.” Miệng cứng lại, đầu có chút đau, Phùng Duệ không còn lời nào để nói với tên Lâm Ca này.

Trần Ngang thấy thế, trong lòng vừa tức Lâm Ca lại vừa buồn cười, hành động làm mất mặt hoàng đế như vậy, đúng là chỉ có hắn mới làm ra được, vội đứng dậy nói: “Bệ hạ, giờ cũng không còn sớm, thần là ngoại thần, thấy không tốt khi vẫn ở trong cung.”

Phùng Duệ vung tay áo lên, thản nhiên nói: “Y theo ngươi tấu, tan tiệc.” Nói xong đứng dậy bước đi, lúc đi qua Lâm Ca, cũng không cho hắn đứng dậy, chỉ trừng mắt nhìn hắn một cái.

Nếu hoàng đế đi rồi, Lâm Ca quỳ nữa cũng không có ý nghĩa, Trần Ngang tiến lên kéo hắn: “Tốt lắm, ngươi mau đứng lên đi, chưa thấy ai lỗ mãng như ngươi, cứ hành động như vậy, bệ hạ…” Nói xong Trần Ngang có chút nhớ nhung mà cười, chỉ là nhịn xuống, giữ chặt cánh tay hắn: “Ngươi muốn lấy công chúa, phải nghĩ biện pháp, cứ như vậy tự nhiên đưa ra, thật sự làm cho bệ hạ khó xử.”

Lâm Ca nhìn Trần Ngang một cái, tay sờ sờ đầu, có chút thất bại nói: “Không phải ngươi nói, ta lên cầu hôn công chúa sao?” Trần Ngang xì một tiếng cười: “Trời a, ngươi thật lỗ mãng, còn muốn trách ta.” Lâm Ca nghe xong, chưa nói gì, thấy Tổ Hoa đứng ở một bên, tiến lên hành lễ nói: “Tổ tướng quân, thỉnh bỏ qua cho tại hạ.”

Tổ Hoa xua xua tay: “Lâm tướng quân không cần khách khí, hôm nay ngươi không nói, tại hạ cũng từ chối.” Nói tới đây, ánh mắt Tổ Hoa liền ảm đạm, phong cảnh Giang Hữu, vẫn đẹp như trước, bên trong viên mãn xuân sắc, nữ tử đưa cho mình một cái hà bao, cũng đã có lời hẹn ước, năm đó, một câu, “tiểu nữ chờ công tử trở về”, nhưng cuối cùng đều trống không.

Có hoạn quan tiến lên thi lễ: “Ba vị, thỉnh theo nô tài đi ra ngòai.” Trần Ngang gật đầu, ba người đi theo hoạn quan ra ngòai, ra khỏi yên đình, đi qua hồ sen, đi tới nơi hắn gặp được Phùng Viện ngày đó, tâm Lâm Ca nhẹ nhàng, ngày ấy ở đây gặp được Phùng Viện, hành động lúc đó của nàng, không có nửa điểm không hợp cung quy, nhưng vì sao, Lan Lăng công chúa lại làm hắn thấy phiền chán, còn nàng làm, hắn lại thấy thuận mắt?

Trần Ngang không có nhiều tâm sự như hai người, thấy một con thuyền trên hồ, được treo một chiếc đèn lồng, thoạt nhìn ngọn đèn dầu huy hoàng, còn có cung nhân cầm đưa lên, Trần Ngang cười hỏi hoạn quan: “Trên thuyền kia có yến tiệc sao?”

Hoạn quan cung kính đáp: “Ở đó là Hoàng hậu mở tiệc chiêu đãi người nhà, hôm nay Tạ Thập Nhị lang mang theo tân thê tử tới diện kiến Hoàng hậu.” Nói xong, hoạn quan nhìn Tổ Hoa: “Hội Kê công chúa cũng ở đó.” Nghe được bốn chữ Hội Kê công chúa, Lâm Ca lại cố gắng nhìn về phía chiếc thuyền, hy vọng có thể qua khung cửa sổ ngẫu nhiên thấy hình bóng ai kia, …

Tổ Hoa nghe thấy, Tạ Thập Nhị lang mang theo thê tử tới tham dự, ngực như đau một chút, không tự chủ nhìn về phía chiếc thuyền, A Uẩn, nàng có khỏe không? Có còn nhớ rõ ta chăng?

Môi Tổ Hoa giật giật, thầm gọi cái tên đã khắc sâu vào tim hắn, tựa như là có cảm ứng, có một đôi nam nữ được hoạn quan hầu hạ bước lên chiếc thuyền nhỏ, hướng bờ đi tới, tâm Tổ Hoa kinh hoàng, bất chấp hoạn quan thúc giục bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm nam nữ ở chiếc thuyền kia.

Chiếc thuyền càng ngày càng gần, và càng nhì rõ đôi nam nữ ở trên thuyền, nam tử thì tao nhã, có lẽ là tới diện kiến hoàng hậu, trên người trang phục thượng hạng. Mà nữ tử, năm đó mang kiểu tóc của một cô nương, lúc này đã búi tóc thành một phụ nhân (người đã có chồng), trên trán điểm một giọt nước, tóc được búi lên, lộ ra cái trán trơn bóng no đủ, tiếng cười ngày đó lại vang lên bên tai: “A Uẩn, cho ta nhìn xem cái trán của nàng đi?”

Nụ cười duyên ngày đó của tiểu cô nương vẫn còn rõ ràng: “Giờ cho chàng xem, mai kia sau khi thành thân, chàng có thể thấy chán hay không?” Hôm nay, tóc của nàng đã được búi lên, lại vì một người khác, thật sâu trong đáy lòng Tổ Hoa thở dài một hơi.

Thuyền nhỏ đã cập bờ, hoạn quan đỡ hai người lên bờ, Tạ Thập Nhị lang thấy bọn họ, vội vàng tiến lên hành lễ, ánh mắt nhìn về phía Tổ Hoa: “Chúc mừng Tổ tướng quân.”

Ánh mắt Tổ Hoa nhìn về phía phu thê bọn họ, không rời đi trên người Chu Như Uẩn, thấy nàng cúi đầu, trâm phượng trên đầu rủ xuống, che một ít mặt nàng, chỉ lộ ra cái cằm khéo léo, đúng là bộ dáng tiêu chuẩn khi gặp người xa lạ, trong lòng Tổ Hoa hò hét, ngay cả ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, nàng cũng không nguyện ý sao?

Nghe thấy Tạ Thập Nhị lang nói những lời này, vội cười nói: “Tạ hạ có gì đáng mừng chứ, nhưng ngày Tạ thái y thành hôn, ngày đó tại hạ lại không ở thành Kiến Khang, còn chưa kịp chúc mừng.”

Tạ Thập Nhị lang vội cười nói không dám, nghe mấy người bọn họ trò chuyện vui vẻ, xa giao, Chu Như Uẩn cảm thấy ngực hơi hơi đau đớn, tay nàng, sớm nắm chặt lấy quần áo, chỉ cần hắn về sớm một tháng, chỉ cần một tháng là tốt rồi, cho dù bị người Kiến Khang cười cả đời, nàng cũng muốn bội ước.

Thấy nàng nắm chặt quần áo, Tạ Thập Nhị lang vội vàng nói: “Nàng vẫn không thỏai mái sao?” Chu Như Uẩn ngẩng đầu cười với Tạ Thập Nhị lang, ý bảo mình không sao, Tạ Thập Nhị lang chắp tay với Tổ Hoa: “Thân mình nội tử (vợ tôi) có chút không khỏe, xin phép cáo từ.” Nói xong theo sự dẫn dắt của hoạn quan mà rời đi.

Lúc Chu Như Uẩn ngẩng đầu, mắt đối mắt với Tổ Hoa, Tổ Hoa không đành lòng nhìn lại, thấy bọn họ cáo từ, cũng cười đáp lại, đoàn người tiếp tục đi ra ngoài, Trần Ngang vô ý nói: “Tạ Thập Nhị lang thật ôn nhu với phu nhân.” Tổ Hoa nghe xong, trong lòng lại không thỏai mái, trượng phu quan tâm nàng hay không quan tâm nàng thì trong lòng mình thỏai mái hơn, vấn đề này, Tổ Hoa không biết.

Trần Ngang nói xong, vỗ vai Lâm Ca: “Ngốc tiểu tử nhà ngươi, đến khi ngươi cưới công chúa, phải đối tốt với nàng.” Lâm Ca ngẩng đầu cười ha hả: “Đây là tự nhiên.”

Từ trước tới nay Phùng Viện không thích tham gia yến hội trong cung, nàng thích yên tĩnh, những yến hội náo nhiệt và xã giao như vậy, nhìn qua ca múa ở yến hội, lại nhìn phong cảnh bên ngoài qua cửa sổ, quay đầu nhìn thấy Chu Như Uẩn đang đối đáp cười nói với Tạ Hoàng hậu, nàng thở dài trong lòng, lại không biết chính mình đang thở dài cái gì?

Chu Như Uẩn thấy bộ dáng không cao hứng của Phùng Viện, cười nói với Tạ Hoàng hậu: “Ngày đó khi thiếp ở trong Khuê Trung, từng gặp mặt Hội Kê công chúa, ngày đó đã đắc tội công chúa, mong công chúa tha thứ.” Nói xong hạ thấp người một chút, biểu thị xin lỗi.

Phùng Viện chỉ cười một cái, việc năm đó, nàng không muốn nhắc lại, nhìn Tạ Thập Nhị lang, Phùng Viện đột nhiên nhớ tới, năm đó Vương tiểu thư có hôn ước với hắn, giờ lại có bộ dáng ân ái với Chu Như Uẩn, có lẽ hắn sớm đã không còn nhớ tới thê tử bị hắn hưu.

Bên môi Phùng Viện lộ ra một tia mỉm cười, ngày đó khi Vương tiểu thư bị hưu, tuy nói là Vương Thắng An tạo nghiệt, nhưng vị Tạ Thập Nhị lang này, chẳng lẽ không có một chút ý kiến phản đối hay sao? Là con cháu nhà có gia thế, tự nhiên có người lo lắng? Thú (cưới) thê tử (vợ) chỉ là lúc đó gia thế cần, cũng không phải ý tứ của hắn, Phùng Viện nghĩ tới đây, hạ mí mắt, xem ra, lúc này Phùng Duệ đang chọn lựa Phò Mã cho nàng.

Tạ Thập Nhị lang nâng ly rượu lên, nói với Tạ Hoàng hậu: “Lục Tả, hình như bệ hạ có ý gả Hội Kê công chúa cho Tổ Hoa tướng quân.”Tạ Hoàng hậu nhìn đệ đệ của mình một cái, có chút óan trách nói: “Đệ là một nam tử, lại nghe tới những chuyện như vậy, bệ hạ có ý này, có thể sẽ không thành, không biết nữa.”

Ánh mắt Phùng Viện nhìn chằm chằm Chu Như Uẩn, lúc nghe được cái tên Tổ Hoa, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, ngay cả trâm cài trên đầu cũng không động một cái, lúc này trong lòng Phùng Viện tự nhiên thấy tức giận. Chu Như Uẩn không còn nhớ Tổ Hoa, đối với mình mà nói thì đó là chuyện tốt không phải sao?

Chu Như Uẩn đột nhiên che ngực, Tạ Thập Nhị lang sớm nhìn thấy, vội buông ly rượu, quan tâm nói với nàng: “Nàng không thoải mái sao?” Nói xong quay đầu giải thích với Tạ Hoàng hậu: “Lục Tả, Như Uẩn gặp phải chuyện kinh hách, có đôi khi bị đau ngực.” Nghe thấy hắn nói tên mình trước mặt mọi người, Chu Như Uẩn cắn môi một cái, nhấc chân giẫm lên chân hắn một cái, Tạ Thập Nhị lang nhịn đau.

Tạ Hoàng hậu nha một tiếng, nói với hắn: “Nếu như vậy, liền truyền ngự y tới xem bệnh đi.” Chu Như Uẩn vội vàng lắc đầu: “Thiếp bị bệnh nhẹ mà thôi, chỉ cần nằm một chút là ổn rồi.”

Tạ hoàng hậu ừ một tiếng, nói với Tạ Thập Nhị lang: “Nếu như vậy, các ngươi lui trước đi.” Tạ Thập Nhị lang nâng Chu Như Uẩn dậy, hành lễ lui ra, lúc bọn họ rời đi, Tạ hoàng hậu vô tình nói một câu: “Tâm bệnh khó trị.”

Chu Như Uẩn khựng một chút, lập tức đi ra ngoài, Tạ Hoàng hậu nhìn Phùng Viện, gọi nàng lại gần, Phùng Viện đứng dậy đi tới bên người Tạ Hoàng hậu, Tạ Hoàng hậu nhìn nàng, thản nhiên nói: “Ta cảm thấy, Tổ Hoa, cũng không phải sự lựa chọn tốt lắm.” Phùng Viện sửng sốt, tại sao Tạ Hoàng hậu lại nói vậy?

Tạ Hoàng hậu nhẹ nhàng thở dài, nhìn Phùng Viện: “Nữ nhân hoàng gia, rất tôn quý, làm sao có thể chịu đựng việc nam nhân của mình có nữ nhân khác chứ?” Phùng Viện nghe xong, cái gì cũng không nói, chỉ dựa vào bên chân Tạ hoàng hậu…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện