Bữa tiệc sinh nhật cuối cùng vẫn giao cho Triệu Võ đi tổ chức, Khương Linh đương nhiên rất hạnh phúc khi thấy kết quả như vậy.
Nhìn thấy bữa tiệc sinh nhật càng ngày càng đến gần, tâm sự cất giấu trong lòng Khương Linh lại không giảm bớt chút nào. Kể từ khi nhị hoàng huynh gửi lại hết tất cả bức tranh chữ mà nàng đã tặng, nàng vẫn chưa từng gặp mặt hắn ta.
Vốn dĩ Khương Yến học bài ở trong thư phòng, khoảng cách giữa Chiêu Dương Cung và Dưỡng Tâm Điện cũng không xa, nhưng khi Khương Linh cầm tranh chữ đi gặp hắn ta thì nhận được tin Nhị hoàng tử đã bị Hoàng thúc đưa ra khỏi cung rồi.
Tính cách của tiểu hoàng thúc rất kỳ quái, tuy rằng đối xử với ba huynh muội bọn họ không có gì là không bình thường, nhưng cũng không thể gọi là thân thiết, chỉ có nhị hoàng huynh là người giỏi giao tiếp mới có thể nói vài câu với tiểu hoàng thúc.
Không còn cách nào khác, Khương Linh chỉ có thể tạm thời gác lại ý định gặp nhị hoàng huynh. Nàng ra lệnh cho người hầu phải đến báo cho Chiêu Dương Cung ngay khi có tin tức.
Khương Linh im lặng suy nghĩ có lẽ chậm nhất là đến ngày tổ chức tiệc sinh nhật của nàng thì họ sẽ trở về cung.
Lý do mà nàng chưa từng được tổ chức tiệc sinh nhật thật lớn bao giờ là nàng còn nhỏ và một lý do khác là vì mẫu hậu.
Bữa tiệc sinh nhật năm nay cũng không lớn lắm, ngoại trừ những người khá thân thiết ở trong hoàng thất thì chỉ mời những thầy giáo dạy chữ và hội họa cho nàng, mấy vị đại thần ở trong triều mà phụ hoàng rất coi trọng cùng với gia đình của họ.
Có đôi khi tiểu hoàng thúc cũng sẽ đến, nhưng hầu hết đều là để cho người khác chuẩn bị món quà và đứa đến.
Triệu Võ dẫn mọi người ra vào ở trong Chiêu Dương Cung, sửa sang và trang trí lại bên trái đại sảnh. Chiêu Dương Cung rất lớn, hai bên trái và bên phải đại sảnh cũng cách nhau rất xa. Đương nhiên Khương Linh sẽ không ở đó, vì vậy phòng ngủ ban đầu đã được thay đổi thành sảnh trước, rộng rãi và thoáng mát.
Khương Linh không có ý kiến gì với những thứ này, nhưng mấy ngày nay rất hiếm thấy Mục Diễn đi ra ngoài đi dạo. Nàng nghe Trình Lập nói hắn dành nhiều thời gian để luyện công nên Khương Linh cũng không để ý nữa. Nàng ở cùng với một đám cung nữ và chào đón sinh nhật lần thứ mười của mình.
Ngay khi trời vừa sáng, Hồng Lăng liền dẫn người đến giúp nàng rửa mặt chải đầu, mặc vào một chiếc áo khoác màu hồng phấn xinh đẹp với một vòng lông hồ ly màu trắng ở bên hông, nhìn vừa đẹp đẽ quý giá vừa ấm áp.
Hồng Lăng đưa đến một cái áo choàng màu đỏ sẫm có lông chồn màu bạc xinh đẹp ở bên trong và dài đến mắt cá chân của nàng. Khương Linh có dáng người nhỏ nhắn, ăn mặc thế này khiến cho cả người nàng được bao phủ bởi một màu đỏ rực rỡ.
Trên mặt của mỗi nô tài của Chiêu Dương Cung đều nở một nụ cười. Khương Linh phát tiền thưởng cho từng người, ngay cả Huyền Minh đang núp trong bóng tối cũng không bỏ qua.
Khi phát đến người cuối cùng và vẫn còn thừa, Khương Linh đột nhiên nhớ đến đã lâu nàng không gặp Mục Diễn rồi, cũng không biết vết thương của hắn đã khỏi hay chưa. Bây giờ vẫn còn sớm, nàng quyết định tự mình đi gặp hắn.
Lúc này, tình huống của Mục Diễn không tốt, cho dù hắn đã ngừng tu luyện tâm pháp hay là không uống thuốc mấy ngày liên tục thì vết thương của hắn vẫn không ngừng chuyển biến xấu. Hai chân của hắn vốn có thể dùng một chút sức lực, nhưng bây giờ lại mềm nhũn, chỉ chạm nhẹ một chút là liền vô cùng đau đớn.
Nó không giống như là do tu luyện tâm pháp, mà giống như bị trúng độc, nhưng hắn dùng nội lực thì lại không thể ép ra được bất kỳ độc tố nào. Hắn đã nhìn thấy rất nhiều độc dược tầm thường trong Ám Vệ Doanh nên hoàn toàn không thể lừa được hắn. Khả năng duy nhất là thuốc có vấn đề.
Người đó là đại tướng nắm giữ binh quyền và là đại thần được coi trọng ở trong triều nên cần gì phải sử dụng thủ đoạn đê tiện này để hại hắn chứ? Mục Diễn không nghĩ ra, mặc dù hắn đi theo công chúa, nhưng chắc chắn không thể trả thù cho một đại tướng quân quyền cao chức trọng được.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Mục Diễn giật mình, hôm nay không phải là sinh nhật của nàng sao? Tại sao lại muốn tới đây? Không kịp suy nghĩ nhiều, Mục Diễn nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống và giả vờ đang tu luyện. Hắn không muốn nói cho nàng biết chuyện này.
Khi Khương Linh mở cửa thì hắn mới mở mắt ra, không có gì bất ngờ khi thấy một đôi mắt đẹp như nước trong veo đang nhìn hắn với hàng lông mày cong cong. Mục Diễn cảm thấy áy náy rất nhiều, trái tim dường như đang đau nhói.
“Ồ, ngươi lại đang luyện công à.” Khương Linh chớp mắt mấy cái, đột nhiên ném ra một cái túi nhỏ đang giấu ở sau lưng. Mục Diễn theo bản năng đón lấy, động tác của hắn đã làm vết thương ở chân tái phát, nhưng sắc mặt của hắn vẫn không thay đổi một chút nào.
Khương Linh không nghi ngờ gì, cong môi lên, hàng mi dài cong vút khẽ động, nàng nói đùa: "Hôm nay là sinh nhật của ta, Mục Diễn, ngươi đã nhận tiền thưởng của ta rồi, có phải là nên nói gì đó không?"
Trong mắt nàng tràn đầy ý cười, đôi mắt xinh đẹp như biết phát sáng, Mục Diễn sững sờ nhìn chằm chằm vào nàng, trong đầu hắn lập tức trống rỗng.
Tất nhiên hắn đã biết hôm nay là sinh nhật của nàng từ sớm, và cũng thầm nghĩ nên làm thế nào, nhưng sau khi vô số ý tưởng lướt qua trong đầu thì hắn lại chợt nhận ra mình chỉ là một ám vệ nên căn bản sẽ không xuất hiện trong bữa tiệc.
Hơn nữa, với bộ dạng hiện tại của hắn, nếu thật sự xuất hiện trong bữa tiệc thì chắc chắn sẽ khiến người khác phải âm thầm chê cười nàng.
Hắn không có ý định rời khỏi phòng, nhưng mà nàng lại đến.
Mục Diễn không biết phải làm gì mà mím chặt môi, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kìm nén đến mức đỏ bừng. Hắn nhất định phải gửi đến nàng những lời chúc tốt đẹp nhất.
Trong lúc hắn đang cố gắng suy nghĩ với cái đầu không có nhiều tri thức của mình thì bên tai vang lên một tiếng cười giống như chuông bạc. Hắn cẩn thận nhìn sang thì bắt gặp ánh mắt tràn đầy tinh nghịch của Khương Linh và nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt nàng.
"Điện hạ..." Sắc mặt Mục Diễn đỏ lên, nhắm mắt nói: "Nô tài hy vọng điện hạ đến trăm tuổi cũng không phải lo nghĩ cái gì..."
Hắn dừng lại một chút, rồi nhỏ giọng thì thầm: "Bình an và thuận lợi."
Có bóng người thỉnh thoảng xuất hiện ở sâu trong ký ức của hắn, hắn không hy vọng đó là nàng, cũng không bao giờ hy vọng một ngày nào đó, nàng sẽ trở thành như vậy.
Nàng là công chúa, là ngôi sao nổi bật nhất Dạ Chu, không ai có thể xúc phạm nàng như vậy.
Nhìn thấy bữa tiệc sinh nhật càng ngày càng đến gần, tâm sự cất giấu trong lòng Khương Linh lại không giảm bớt chút nào. Kể từ khi nhị hoàng huynh gửi lại hết tất cả bức tranh chữ mà nàng đã tặng, nàng vẫn chưa từng gặp mặt hắn ta.
Vốn dĩ Khương Yến học bài ở trong thư phòng, khoảng cách giữa Chiêu Dương Cung và Dưỡng Tâm Điện cũng không xa, nhưng khi Khương Linh cầm tranh chữ đi gặp hắn ta thì nhận được tin Nhị hoàng tử đã bị Hoàng thúc đưa ra khỏi cung rồi.
Tính cách của tiểu hoàng thúc rất kỳ quái, tuy rằng đối xử với ba huynh muội bọn họ không có gì là không bình thường, nhưng cũng không thể gọi là thân thiết, chỉ có nhị hoàng huynh là người giỏi giao tiếp mới có thể nói vài câu với tiểu hoàng thúc.
Không còn cách nào khác, Khương Linh chỉ có thể tạm thời gác lại ý định gặp nhị hoàng huynh. Nàng ra lệnh cho người hầu phải đến báo cho Chiêu Dương Cung ngay khi có tin tức.
Khương Linh im lặng suy nghĩ có lẽ chậm nhất là đến ngày tổ chức tiệc sinh nhật của nàng thì họ sẽ trở về cung.
Lý do mà nàng chưa từng được tổ chức tiệc sinh nhật thật lớn bao giờ là nàng còn nhỏ và một lý do khác là vì mẫu hậu.
Bữa tiệc sinh nhật năm nay cũng không lớn lắm, ngoại trừ những người khá thân thiết ở trong hoàng thất thì chỉ mời những thầy giáo dạy chữ và hội họa cho nàng, mấy vị đại thần ở trong triều mà phụ hoàng rất coi trọng cùng với gia đình của họ.
Có đôi khi tiểu hoàng thúc cũng sẽ đến, nhưng hầu hết đều là để cho người khác chuẩn bị món quà và đứa đến.
Triệu Võ dẫn mọi người ra vào ở trong Chiêu Dương Cung, sửa sang và trang trí lại bên trái đại sảnh. Chiêu Dương Cung rất lớn, hai bên trái và bên phải đại sảnh cũng cách nhau rất xa. Đương nhiên Khương Linh sẽ không ở đó, vì vậy phòng ngủ ban đầu đã được thay đổi thành sảnh trước, rộng rãi và thoáng mát.
Khương Linh không có ý kiến gì với những thứ này, nhưng mấy ngày nay rất hiếm thấy Mục Diễn đi ra ngoài đi dạo. Nàng nghe Trình Lập nói hắn dành nhiều thời gian để luyện công nên Khương Linh cũng không để ý nữa. Nàng ở cùng với một đám cung nữ và chào đón sinh nhật lần thứ mười của mình.
Ngay khi trời vừa sáng, Hồng Lăng liền dẫn người đến giúp nàng rửa mặt chải đầu, mặc vào một chiếc áo khoác màu hồng phấn xinh đẹp với một vòng lông hồ ly màu trắng ở bên hông, nhìn vừa đẹp đẽ quý giá vừa ấm áp.
Hồng Lăng đưa đến một cái áo choàng màu đỏ sẫm có lông chồn màu bạc xinh đẹp ở bên trong và dài đến mắt cá chân của nàng. Khương Linh có dáng người nhỏ nhắn, ăn mặc thế này khiến cho cả người nàng được bao phủ bởi một màu đỏ rực rỡ.
Trên mặt của mỗi nô tài của Chiêu Dương Cung đều nở một nụ cười. Khương Linh phát tiền thưởng cho từng người, ngay cả Huyền Minh đang núp trong bóng tối cũng không bỏ qua.
Khi phát đến người cuối cùng và vẫn còn thừa, Khương Linh đột nhiên nhớ đến đã lâu nàng không gặp Mục Diễn rồi, cũng không biết vết thương của hắn đã khỏi hay chưa. Bây giờ vẫn còn sớm, nàng quyết định tự mình đi gặp hắn.
Lúc này, tình huống của Mục Diễn không tốt, cho dù hắn đã ngừng tu luyện tâm pháp hay là không uống thuốc mấy ngày liên tục thì vết thương của hắn vẫn không ngừng chuyển biến xấu. Hai chân của hắn vốn có thể dùng một chút sức lực, nhưng bây giờ lại mềm nhũn, chỉ chạm nhẹ một chút là liền vô cùng đau đớn.
Nó không giống như là do tu luyện tâm pháp, mà giống như bị trúng độc, nhưng hắn dùng nội lực thì lại không thể ép ra được bất kỳ độc tố nào. Hắn đã nhìn thấy rất nhiều độc dược tầm thường trong Ám Vệ Doanh nên hoàn toàn không thể lừa được hắn. Khả năng duy nhất là thuốc có vấn đề.
Người đó là đại tướng nắm giữ binh quyền và là đại thần được coi trọng ở trong triều nên cần gì phải sử dụng thủ đoạn đê tiện này để hại hắn chứ? Mục Diễn không nghĩ ra, mặc dù hắn đi theo công chúa, nhưng chắc chắn không thể trả thù cho một đại tướng quân quyền cao chức trọng được.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Mục Diễn giật mình, hôm nay không phải là sinh nhật của nàng sao? Tại sao lại muốn tới đây? Không kịp suy nghĩ nhiều, Mục Diễn nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống và giả vờ đang tu luyện. Hắn không muốn nói cho nàng biết chuyện này.
Khi Khương Linh mở cửa thì hắn mới mở mắt ra, không có gì bất ngờ khi thấy một đôi mắt đẹp như nước trong veo đang nhìn hắn với hàng lông mày cong cong. Mục Diễn cảm thấy áy náy rất nhiều, trái tim dường như đang đau nhói.
“Ồ, ngươi lại đang luyện công à.” Khương Linh chớp mắt mấy cái, đột nhiên ném ra một cái túi nhỏ đang giấu ở sau lưng. Mục Diễn theo bản năng đón lấy, động tác của hắn đã làm vết thương ở chân tái phát, nhưng sắc mặt của hắn vẫn không thay đổi một chút nào.
Khương Linh không nghi ngờ gì, cong môi lên, hàng mi dài cong vút khẽ động, nàng nói đùa: "Hôm nay là sinh nhật của ta, Mục Diễn, ngươi đã nhận tiền thưởng của ta rồi, có phải là nên nói gì đó không?"
Trong mắt nàng tràn đầy ý cười, đôi mắt xinh đẹp như biết phát sáng, Mục Diễn sững sờ nhìn chằm chằm vào nàng, trong đầu hắn lập tức trống rỗng.
Tất nhiên hắn đã biết hôm nay là sinh nhật của nàng từ sớm, và cũng thầm nghĩ nên làm thế nào, nhưng sau khi vô số ý tưởng lướt qua trong đầu thì hắn lại chợt nhận ra mình chỉ là một ám vệ nên căn bản sẽ không xuất hiện trong bữa tiệc.
Hơn nữa, với bộ dạng hiện tại của hắn, nếu thật sự xuất hiện trong bữa tiệc thì chắc chắn sẽ khiến người khác phải âm thầm chê cười nàng.
Hắn không có ý định rời khỏi phòng, nhưng mà nàng lại đến.
Mục Diễn không biết phải làm gì mà mím chặt môi, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kìm nén đến mức đỏ bừng. Hắn nhất định phải gửi đến nàng những lời chúc tốt đẹp nhất.
Trong lúc hắn đang cố gắng suy nghĩ với cái đầu không có nhiều tri thức của mình thì bên tai vang lên một tiếng cười giống như chuông bạc. Hắn cẩn thận nhìn sang thì bắt gặp ánh mắt tràn đầy tinh nghịch của Khương Linh và nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt nàng.
"Điện hạ..." Sắc mặt Mục Diễn đỏ lên, nhắm mắt nói: "Nô tài hy vọng điện hạ đến trăm tuổi cũng không phải lo nghĩ cái gì..."
Hắn dừng lại một chút, rồi nhỏ giọng thì thầm: "Bình an và thuận lợi."
Có bóng người thỉnh thoảng xuất hiện ở sâu trong ký ức của hắn, hắn không hy vọng đó là nàng, cũng không bao giờ hy vọng một ngày nào đó, nàng sẽ trở thành như vậy.
Nàng là công chúa, là ngôi sao nổi bật nhất Dạ Chu, không ai có thể xúc phạm nàng như vậy.
Danh sách chương