Đúng lúc này, Khương Linh đang nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra, hình như nàng đã có một giấc mơ rất dài, rồi dường như lại rất ngắn, chỉ có vài hình ảnh lật đi lật lại và căn bản không thể nhìn rõ ở trong bóng tối.
Nàng chậm rãi tỉnh ngủ, cơ thể ấm áp và cực kỳ thoải mái, ngay cả bàn tay luôn lạnh như băng cũng rất ấm áp.
Khương Linh cảm thấy hơi khát nước, đứng dậy định gọi Hồng Lăng thì lại thấy một tiểu thái giám đang quỳ ở trước giường. Đầu óc của nàng lập tức trống rỗng, đến khi nhìn thấy rõ gương mặt của tiểu thái giám đó, nàng kinh ngạc kêu lên: "Mục Diễn, ngươi đi tắm từ lúc nào vậy? "
Nụ cười kích động trên mặt Mục Diễn lập tức tan biến, sắc mặt đỏ bừng, trên vành tai cũng hiện lên một màu hồng nhạt hấp dẫn.
"Nô tài..." Mục Diễn lúng túng giải thích: "Không, không phải... Nô tài..."
Hắn lén lút đi vào, không chỉ Huyền Minh mà còn hạ một chút thuốc với hai cung nữ đang canh giữ ở trong phòng. Hắn nên giải thích thế nào đây? Nhìn thế nào thì cũng thấy là có âm mưu quấy rối.
Mục Diễn đột nhiên không muốn chết, hắn kiên trì giải thích: "Nô tài đã hạ thuốc Huyền Minh, lén lút xông vào, xin công chúa trừng phạt."
Công chúa có một trái tim lương thiện, rơi vào tay nàng vẫn tốt hơn là rơi vào tay hoàng thượng, cách trừng phạt của nàng… Mục Diễn chợt nhớ lại lời nàng đã nói lúc trước, sắc mặt càng đỏ hơn, dường như chấp nhận số phận mà nhắm mắt lại.
Thà rằng ăn mặc giống như một cô gái còn hơn mất cái mạng này, nếu hắn chết rồi thì làm sao một mình Huyền Minh có thể bảo vệ nàng được? "Không tắm rửa cũng không sao." Khương Linh nhỏ giọng thì thầm một câu, đôi mắt nàng chợt sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào hắn mà không chớp mắt một cái: "Lúc ta ngủ, có phải ngươi đã nói gì với ta đúng không?"
Mục Diễn theo bản năng gật đầu, cố chấp nói: "Nô tài lén lút xông vào phòng ngủ của điện hạ, xin công chúa trách tội."
“Ta biết ngươi muốn cứu ta.” Khương Linh cong môi, từ nhỏ cơ thể nàng đã bị lạnh, tay chân lạnh lẽo, hôm nay tỉnh lại không thấy lạnh một chút nào nên chắc chắn là Mục Diễn đã làm gì đó với nàng.
Vương thái y từng nói rằng tâm pháp mà hắn tu luyện có tác dụng trẻ hóa, hơn nữa bây giờ trông hắn rất mệt mỏi. Mục Diễn nhất định đã truyền nội lực vào trong cơ thể của nàng để làm ấm kinh mạch, nàng không có chút nghi ngờ gì về lòng trung thành của hắn.
Mục Diễn vẫn hơi lo lắng, Khương Linh suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Huyền Minh bị thương có nặng không?"
Nhìn thấy hắn lắc đầu phủ nhận, trong mắt Khương Linh ẩn chứa ý cười, nàng chớp mắt mấy cái với hắn: "Nghe nói đêm qua có thích khách xông vào Chiêu Dương Cung. Huyền Minh đánh với hắn ba trăm hiệp nhưng lại chỉ bị một vài vết thương nhỏ, thật sự là tài giỏi. "
"..." Mục Diễn vô thức nhìn về phía Hồng Lăng và Tú Hương đang ngủ mê man ở bên ngoài, hai người này thì nên giải thích như thế nào?
Trong mắt Khương Linh lộ ra vẻ gian xảo, nàng nhỏ giọng nói: "Hồng Lăng và Tụ Hương vì bảo vệ ta mà đã bị đánh ngất xỉu."
"..." Mục Diễn vô cùng chột dạ.
"Sau đó chính là Mục Diễn, người mạnh mẽ nhất đã đuổi thích khách đi và cứu Khương Linh."
Hai vành tai của Mục Diễn đỏ bừng, một cảm xúc kỳ lạ đang nảy sinh trong lồng ngực hắn, thô bạo và ngang ngược, tùy ý khuấy động trái tim của hắn.
Thì ra ở trong mắt nàng, hắn chưa bao giờ là một kẻ vô dụng.
Khi Khương Linh bình phục, bầu không khí trong Chiêu Dương Cung đã vui vẻ trở lại.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Khương Linh đã trấn áp việc Mục Diễn xông vào phòng ngủ vào buổi đêm. Thật ra thì cũng không có nhiều người biết chuyện này, ngoại trừ Huyền Minh bị đâm một kim châm ra. Hồng Lăng và Tụ Hương ngủ mê man nên hoàn toàn không biết, sau khi tỉnh lại thì vội vàng xin trách tội, Khương Linh nhẹ nhàng bỏ qua việc này.
Thái Y Viện tưởng rằng đó là thuốc có tác dụng, nỗi lòng lo lắng cuối cùng cũng được thả lỏng. Tuy rằng mấy lần bọn họ dùng thuốc đều không có tác dụng, công chúa có thể khỏi bệnh có lẽ là ông trời thương xót, nhưng công chúa có thể tỉnh lại là tấm bìa bình an lớn nhất của bọn họ.
Khương Chiếu gặp lại khuôn mặt xinh đẹp hồng hào của con gái, lòng yêu thương của người cha già cũng trở nên mềm mại, cực kỳ muốn mang hết tất cả bảo vật vào Chiêu Dương Cung và ban thưởng từng đợt châu báu, tranh chữ, tơ lụa...
Cơ thể của Khương Linh yếu ớt, Thái Y Viện sợ nàng lại xảy ra chuyện nên luôn luôn nhắc nhở nàng phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ nhiều. Kế hoạch đi học ở Thượng Thư Phòng chỉ có thể tạm thời gác lại, điều này cũng khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù là vì lý do gì, nàng cũng không muốn gặp lại Trần Cao Khác. Mặc dù hiện tại hắn chỉ là một thiếu niên, nhưng cũng đủ làm cho nàng buồn nôn.
Vì vậy, Khương Linh trở lại trạng thái không làm gì mỗi ngày, nàng ít khi nghĩ về quá khứ, trong lòng toàn đầy thời gian ở hiện tại. Ví dụ như Trình Lập phát hiện kim thêu quần áo của hắn ta không hiểu sao mà mất mấy cái, quần áo đã được giặt ở trong ngăn khéo nhăn nhúm như bị chuột bò vào, suýt nữa tức đến mức bật khóc. Lại ví dụ như vết thương của Mục Diễn đã phục hồi khá tốt, chưa đầy hai tháng mà hắn đã có thể đi lại bình thường...
Mỗi chuyện nhỏ cũng có thể làm cho nàng hạnh phúc trong một thời gian dài. Những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó đã trở thành một bí mật nhỏ giữa nàng và Mục Diễn. Còn Huyền Minh thì y chỉ nhớ rõ đã bị trúng một kim châm và có hơi lạnh khi ở bên ngoài.
Hồng Lăng không biết từ đâu nhận được tin tức, nói rằng đại công tử của Lâm phủ và đại công tử của Trần đại tướng quân đã bị Hoàng thượng ra lệnh cưỡng chế đóng cửa ở nhà để suy nghĩ, nhưng không biết tại sao họ lại bị người khác phát hiện đánh nhau ở bên ngoài và còn rơi xuống sông, không khí mùa đông lạnh giá như vậy, cho dù nhanh chóng cứu được bọn họ thì cũng sẽ không tránh khỏi bị bệnh một trận.
Nàng chậm rãi tỉnh ngủ, cơ thể ấm áp và cực kỳ thoải mái, ngay cả bàn tay luôn lạnh như băng cũng rất ấm áp.
Khương Linh cảm thấy hơi khát nước, đứng dậy định gọi Hồng Lăng thì lại thấy một tiểu thái giám đang quỳ ở trước giường. Đầu óc của nàng lập tức trống rỗng, đến khi nhìn thấy rõ gương mặt của tiểu thái giám đó, nàng kinh ngạc kêu lên: "Mục Diễn, ngươi đi tắm từ lúc nào vậy? "
Nụ cười kích động trên mặt Mục Diễn lập tức tan biến, sắc mặt đỏ bừng, trên vành tai cũng hiện lên một màu hồng nhạt hấp dẫn.
"Nô tài..." Mục Diễn lúng túng giải thích: "Không, không phải... Nô tài..."
Hắn lén lút đi vào, không chỉ Huyền Minh mà còn hạ một chút thuốc với hai cung nữ đang canh giữ ở trong phòng. Hắn nên giải thích thế nào đây? Nhìn thế nào thì cũng thấy là có âm mưu quấy rối.
Mục Diễn đột nhiên không muốn chết, hắn kiên trì giải thích: "Nô tài đã hạ thuốc Huyền Minh, lén lút xông vào, xin công chúa trừng phạt."
Công chúa có một trái tim lương thiện, rơi vào tay nàng vẫn tốt hơn là rơi vào tay hoàng thượng, cách trừng phạt của nàng… Mục Diễn chợt nhớ lại lời nàng đã nói lúc trước, sắc mặt càng đỏ hơn, dường như chấp nhận số phận mà nhắm mắt lại.
Thà rằng ăn mặc giống như một cô gái còn hơn mất cái mạng này, nếu hắn chết rồi thì làm sao một mình Huyền Minh có thể bảo vệ nàng được? "Không tắm rửa cũng không sao." Khương Linh nhỏ giọng thì thầm một câu, đôi mắt nàng chợt sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào hắn mà không chớp mắt một cái: "Lúc ta ngủ, có phải ngươi đã nói gì với ta đúng không?"
Mục Diễn theo bản năng gật đầu, cố chấp nói: "Nô tài lén lút xông vào phòng ngủ của điện hạ, xin công chúa trách tội."
“Ta biết ngươi muốn cứu ta.” Khương Linh cong môi, từ nhỏ cơ thể nàng đã bị lạnh, tay chân lạnh lẽo, hôm nay tỉnh lại không thấy lạnh một chút nào nên chắc chắn là Mục Diễn đã làm gì đó với nàng.
Vương thái y từng nói rằng tâm pháp mà hắn tu luyện có tác dụng trẻ hóa, hơn nữa bây giờ trông hắn rất mệt mỏi. Mục Diễn nhất định đã truyền nội lực vào trong cơ thể của nàng để làm ấm kinh mạch, nàng không có chút nghi ngờ gì về lòng trung thành của hắn.
Mục Diễn vẫn hơi lo lắng, Khương Linh suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Huyền Minh bị thương có nặng không?"
Nhìn thấy hắn lắc đầu phủ nhận, trong mắt Khương Linh ẩn chứa ý cười, nàng chớp mắt mấy cái với hắn: "Nghe nói đêm qua có thích khách xông vào Chiêu Dương Cung. Huyền Minh đánh với hắn ba trăm hiệp nhưng lại chỉ bị một vài vết thương nhỏ, thật sự là tài giỏi. "
"..." Mục Diễn vô thức nhìn về phía Hồng Lăng và Tú Hương đang ngủ mê man ở bên ngoài, hai người này thì nên giải thích như thế nào?
Trong mắt Khương Linh lộ ra vẻ gian xảo, nàng nhỏ giọng nói: "Hồng Lăng và Tụ Hương vì bảo vệ ta mà đã bị đánh ngất xỉu."
"..." Mục Diễn vô cùng chột dạ.
"Sau đó chính là Mục Diễn, người mạnh mẽ nhất đã đuổi thích khách đi và cứu Khương Linh."
Hai vành tai của Mục Diễn đỏ bừng, một cảm xúc kỳ lạ đang nảy sinh trong lồng ngực hắn, thô bạo và ngang ngược, tùy ý khuấy động trái tim của hắn.
Thì ra ở trong mắt nàng, hắn chưa bao giờ là một kẻ vô dụng.
Khi Khương Linh bình phục, bầu không khí trong Chiêu Dương Cung đã vui vẻ trở lại.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Khương Linh đã trấn áp việc Mục Diễn xông vào phòng ngủ vào buổi đêm. Thật ra thì cũng không có nhiều người biết chuyện này, ngoại trừ Huyền Minh bị đâm một kim châm ra. Hồng Lăng và Tụ Hương ngủ mê man nên hoàn toàn không biết, sau khi tỉnh lại thì vội vàng xin trách tội, Khương Linh nhẹ nhàng bỏ qua việc này.
Thái Y Viện tưởng rằng đó là thuốc có tác dụng, nỗi lòng lo lắng cuối cùng cũng được thả lỏng. Tuy rằng mấy lần bọn họ dùng thuốc đều không có tác dụng, công chúa có thể khỏi bệnh có lẽ là ông trời thương xót, nhưng công chúa có thể tỉnh lại là tấm bìa bình an lớn nhất của bọn họ.
Khương Chiếu gặp lại khuôn mặt xinh đẹp hồng hào của con gái, lòng yêu thương của người cha già cũng trở nên mềm mại, cực kỳ muốn mang hết tất cả bảo vật vào Chiêu Dương Cung và ban thưởng từng đợt châu báu, tranh chữ, tơ lụa...
Cơ thể của Khương Linh yếu ớt, Thái Y Viện sợ nàng lại xảy ra chuyện nên luôn luôn nhắc nhở nàng phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ nhiều. Kế hoạch đi học ở Thượng Thư Phòng chỉ có thể tạm thời gác lại, điều này cũng khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù là vì lý do gì, nàng cũng không muốn gặp lại Trần Cao Khác. Mặc dù hiện tại hắn chỉ là một thiếu niên, nhưng cũng đủ làm cho nàng buồn nôn.
Vì vậy, Khương Linh trở lại trạng thái không làm gì mỗi ngày, nàng ít khi nghĩ về quá khứ, trong lòng toàn đầy thời gian ở hiện tại. Ví dụ như Trình Lập phát hiện kim thêu quần áo của hắn ta không hiểu sao mà mất mấy cái, quần áo đã được giặt ở trong ngăn khéo nhăn nhúm như bị chuột bò vào, suýt nữa tức đến mức bật khóc. Lại ví dụ như vết thương của Mục Diễn đã phục hồi khá tốt, chưa đầy hai tháng mà hắn đã có thể đi lại bình thường...
Mỗi chuyện nhỏ cũng có thể làm cho nàng hạnh phúc trong một thời gian dài. Những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó đã trở thành một bí mật nhỏ giữa nàng và Mục Diễn. Còn Huyền Minh thì y chỉ nhớ rõ đã bị trúng một kim châm và có hơi lạnh khi ở bên ngoài.
Hồng Lăng không biết từ đâu nhận được tin tức, nói rằng đại công tử của Lâm phủ và đại công tử của Trần đại tướng quân đã bị Hoàng thượng ra lệnh cưỡng chế đóng cửa ở nhà để suy nghĩ, nhưng không biết tại sao họ lại bị người khác phát hiện đánh nhau ở bên ngoài và còn rơi xuống sông, không khí mùa đông lạnh giá như vậy, cho dù nhanh chóng cứu được bọn họ thì cũng sẽ không tránh khỏi bị bệnh một trận.
Danh sách chương