Trần Cao Khác tối hôm qua phải chịu mười gậy, tuy rằng vết thương không nghiêm trọng, nhưng cũng khiến hắn mặt mày tái nhợt, tạm thời không thể động võ.

Cầm chén trà trong tay, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt nhàn nhạt, hắn thì thào nói: "Hoàng thượng vậy mà nỡ để tiểu công chúa xuất cung?"

“A Linh muốn làm gì, phụ hoàng cũng chiều theo ý con bé.” Khương Yến chậm rãi uống một hơi cạn ly rượu, nhìn thấy Mục Diễn đang ung dung đi lại, dường như đã hoàn toàn bình phục, lông mày hắn bất giác nhíu lại.

Hắn đã tận mắt nhìn thấy ​​vết thương của Mục Diễn, mới chưa đầy ba tháng mà đã khỏi rồi? Không! Cho dù có thần y ở đây, sợ là hai chân hắn cũng không thể hồi phục như ban đầu được!

Trong lòng Khương Yến khẽ giật mình, trước mắt lại hiện lên ánh mắt đầy thù hận ngày hôm đó của hắn... Tên này quả nhiên không đơn giản!

Trần Cao Khác nhìn theo ánh mắt của Khương Yến, rơi vào khuôn mặt xanh xao nhưng cũng không che lấp được vẻ điển trai của Mục Diễn, luôn cảm thấy hình như hắn có hơi quen mắt.

“A Yến, ngươi đang nhìn gì thế?” Trần Cao Khác hỏi.

Nhìn thấy muội muội ruột Khương Linh, hắn chẳng nghĩ liền lập tức chạy xuống lầu chào hỏi, biểu đạt ý nguyện của hắn.

Chí ít hiện tại Khương Yến không muốn gặp nàng, là vì có hắn bên cạnh sao? Trong lòng Trần Cao Khác cảm thấy khá vui, sắc mặt cũng tốt lên không ít.

Khương Yến cau mày hỏi: "Trước Chiêu Dương Cung, ngươi xác định là Lâm Cảnh Diệu ra tay trước chứ?"

“Có lẽ là hắn ta, ngoài hắn ta ra, không có ai khác nữa.” Trần Cao Khác nói.

Khương Yến cười khẩy một tiếng: "Nếu có thì sao? A Thuyên, các ngươi đi thử thân thủ của hắn, cẩn thận một chút, đừng làm bị thương người khác."

"Ngươi là nói..." Trần Cao Khác nhanh chóng hiểu ra ý của hắn ta, nhìn xuống phía dưới chẳng hề chớp mắt.



Hai người mà Khương Yến phái đi đều có thân thủ rất tốt, bọn họ nhanh chóng tiếp cận Mục Diễn, bất thình lình rút trường kiếm ra đâm về phía hắn.

Mục Diễn linh hoạt né tránh, thuận thế đánh ra một chưởng, đánh bay một người trong đó, người còn lại cứ như địa ngục u linh bám lấy hắn, không ngừng thay đổi vị trí tấn công.

Đám đông rối loạn, cảm thấy hoảng loạn bỏ chạy tứ phía, Khương Linh đi quá nhanh, xung quanh cũng không còn bao nhiêu hạ nhân nữa.

Mục Diễn không kịp suy nghĩ, từ bỏ thời cơ ra tay tốt nhất, nghiêng người chặn trước mặt Khương Linh, nhìn vào đôi mắt ngấn nước đen láy của nàng, thấp giọng nói: "Công chúa, nhắm mắt lại."

Khương Linh bất giác nghe theo, rồi lại nhanh chóng mở ra, dáng người gầy gò của thiếu niên vững vàng chắn trước mặt nàng, không biết trong người đã bộc phát sức mạnh cường đại lên mấy lần, liền đánh bay hai tên bám đuôi kia.

Chính ngay lúc này, bảy tám người đàn ông ăn mặc kỳ lạ từ tứ phía vụt ra cầm kiếm giết tới, mục tiêu chính là hắn.

Đôi mày mảnh dài của Mục Diễn thoáng chút lạnh lùng, hắn xoay người ôm chặt Khương Linh vẫn còn đang thẫn thờ vào lòng, đích thân che mắt nàng lại, trường kiếm rời khỏi tay, cổ tay hắn xoay chuyển, bốn cây châm thêu nhỏ đến mức khó mà thấy được từ đầu ngón tay hắn bay ra.

Hắn lại nắm chặt trường kiếm, múa ra một kiếm hoa, đâm xuyên qua cổ họng của hai người trong số đó, đâm vào trước ngực người thứ ba.

Động tác uyển chuyển trôi chảy, mỗi một chiêu thức đều vô cùng cay độc, không chút do dự.

Tiếng vật nặng rơi xuống đất lần lượt vang lên bên tai, tiếng kiếm khí xung quanh cũng dần biến mất, chỉ còn lại sự im lặng.

Bàn tay nắm lấy một góc áo hắn của Khương Linh cũng từ từ nới lỏng, trong lòng cảm thấy an tâm, thỉnh thoảng lại toát ra một chút kiêu ngạo.

Ám vệ của nàng đương nhiên rất giỏi, rất lợi hại.

Nàng ló đầu ra ngoài nhìn xung quanh, chiếc mặt nạ bạc khá to bỗng nhiên gắn lên mặt nàng, che khuất tầm nhìn của nàng.



"Đừng nhìn, bẩn."

Trên chiếc mặt nạ còn vương chút hơi ấm của hắn, đeo hờ hững trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Linh, trông vô cùng buồn cười.

Nàng rất tò mò cảnh tượng bên ngoài trông như thế nào, nhưng mỗi khi nàng lén vén chiếc mặt nạ lên, ngón tay thon dài của Mục Diễn sẽ nhẹ nhàng ấn xuống, cứ như thế mấy lần, cuối cùng cô cũng đành từ bỏ.

Mùi máu tanh thoang thoảng bao trùm, năm sáu thi thể nằm la liệt trên đường, hai người đầu tiên đã biến mất, nhưng Mục Diễn cũng không đuổi theo họ.

Hắn không chắc hai nhóm người kia có phải cùng một bọn hay không, sức mạnh của bọn chúng chênh lệch rất nhiều, cải trang cũng có điểm bất đồng, mà người chết là mấy người khá giống người trong rừng xanh, nhưng lại cũng không giống lắm, chí ít võ công của bọn họ chênh lệch rất lớn.

Thiếu niên nghe thấy tiếng động vội vàng chạy tới bỗng chốc sững sờ, vẻ mặt khó tin nhìn Mục Diễn, vừa rồi hắn từ phía xa xa nhìn thấy chỗ này có người sinh sự, ai ngờ hắn vừa dẫn người tới thì đã… kết thúc rồi? Mới qua bao lâu chứ, đừng nói là nửa chén trà, e là cũng chưa tới một khắc.

Ngụy Tri Dục nhìn hắn vài cái, rồi cúi đầu nhìn những thi thể xung quanh, cắt cổ, đâm thủng tim, ám khí... mọi cách chết đều đơn giản gọn gàng, không chút do dự, căn bản không giống với một thiếu niên mười ba tuổi ra tay, ngược lại càng giống với lão tướng thân chinh sa trường nhiều năm… à không, mạnh hơn một chút!

Ít nhất trong nhận thức của hắn ta, phụ thân hắn ta cũng không có bản lĩnh như thế.

Bọn họ rốt cuộc là ai?

Lúc này, xe ngựa vừa kịp đuổi tới, đám cung nhân đều bị dọa cho bán sống bán chết, sắc mặt vô cùng tái nhợt, ánh mắt nhìn chăm chăm vào người Khương Linh, không dám có một chút lơ là.

Trong cung cũng chỉ có một chủ tử khoảng mười tuổi, Ngụy Tri Dục nghĩ thầm trong lòng, chẳng ngần ngại tiến tới hành lễ: "Ti chức là tri huyện binh mã ti của Đông Thành, Ngụy Tri Dục, cứu giá chậm trễ, để công chúa điện hạ phải sợ hãi. "

“Ngụy Tri Dục?” Khương Linh suy nghĩ một hồi, cái tên này quả thật có hơi quen quen, nàng vén mặt nạ lên, quan sát hắn ta, thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đang phơi phới, sự non nớt và chính khí tồn tại giữa hàng mi, đều nói Ngụy gia dạy dỗ nghiêm ngặt, xem ra không phải là nói dối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện