Mục Diễn khẽ nhìn Khương Linh, thứ hắn quan tâm chính là ý kiến của nàng, thân phận bị che giấu ẩn chứa quá nhiều cát bụi, một khi nói ra, không những hắn khó bảo toàn, mà thậm chí còn liên lụy cả Tần Lãng.

"Nhị ca." Khương Linh giật giật ống tay áo của Khương Yến, thì thào nói: "Có chuyện gì chúng ta trở về rồi nó, muội tin Mục Diễn sẽ không hãm hại muội, muội biết rõ hắn."

Khương Yến hít sâu một hơi, lạnh lùng liếc nhìn Mục Diễn: "Ngươi không nói, ta cũng có cách tra ra chân tướng!"

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Mục Diễn, Khương Yến đã để ý hắn, ánh mắt đầy hung hãn và thù hận kia đến nay vẫn còn in lại trong đầu hắn ta, hắn ta tự hỏi trước giờ chưa từng làm hại ai, càng không có tiếp xúc với ám vệ doanh, tại sao lại bị người ta ghi hận như thế? Bây giờ lại phát hiện trên người Mục Diễn chứa đựng nhiều bí mật như thế, hắn ta không thể không quan tâm đến, ai mà biết Mục Diễn có thân phận gì, vào Chiêu Dương Cung là có mục đích gì, Khương Linh có thể hoàn toàn tin tưởng hắn, nhưng hắn ta thì không.

Mục Diễn rũ mặt xuống, thì thào nói: "Công chúa, bức tranh này là vật chứng nhà Tần… mà sư phụ từng giao nộp, ti chức từng thấy qua, cũng từng nghe sư phụ nhắc đến lai lịch của bức tranh này, cho nên mới biết được."

Tần Lãng là giáo đầu của Ám Vệ Doanh, phụ trách rất nhiều công việc cơ mật, chỉ có một mình hoàng thượng mới có thể hỏi, xem như là triệt để cắt đứt manh mối, Mục Diễn nhắm mắt lại, nếu có thể dù chỉ một chút, hắn tuyệt đối sẽ không giấu diếm nàng, nhưng hắn không dám mạo hiểm.

Hắn không dám mạo hiểm làm liên lụy Tần Lãng, cũng không dám mạo hiểm bị đuổi ra khỏi Chiêu Dương Cung.

Vẻ mặt của Mục Diễn càng ngày càng phức tạp: "Sau đó nghe nói bức tranh này đã bị hủy hoại trong một trận hỏa hoạn, không ngoài lại lưu lạc đến đây."

Nói vài ba câu, mọi manh mối đều bị cắt đứt, thậm chí ngay cả cơ hội thăm dò tính thật giả của câu nói cũng không có, ánh mắt Khương Yến lạnh lùng lăm le nhìn hắn, có chín phần là không tin lời nói của hắn rồi, còn lại một phần chính là hoài nghi.



Hắn ta chắc chắn không thể nhúng tay vào sự vụ của Ám Vệ Doanh nên không thể phân biệt được lời của hắn nói rốt cuộc là thật hay là giả.

“Tần giáo đầu sao?” Khương Linh thì lại tin, nhướng mày nói: “Phụ hoàng tín trọng Tần giáo đầu, nghĩ chắc không phải là giả đâu, chỉ là Mục Diễn, ngươi phải chuyên tâm tập võ, tìm ông ta học thêm nhiều thứ, đừng quên, ngày mai ngươi còn phải tham gia cuộc thi thăng cấp nữa."

Muốn giành chức quán quân trong cuộc thi thăng cấp đâu có dễ, Khương Linh tạm thời để ghi nhớ chuyện này lại, đợi quay về rồi sẽ tìm cách giúp hắn.

“Thời gian không còn sớm nữa, nhị ca, chúng ta quay về đi?” Khương Linh hỏi.

Lần đầu tiên trong đời Khương Yến lại cảm thấy đau đầu vì tính cách của Khương Linh, trước đây chưa từng cảm thấy nàng như thế có chỗ nào không thỏa đáng, nhưng bây giờ Mục Diễn chỉ tùy tiện nói một câu dối trá thì nàng lại tin, thật sự không sợ có một ngày nào đó bị hắn bán đi sao?

Nếu võ công của Mục Diễn kém hơn một chút thì không sao, việc thử hắn trên đường ngày hôm qua, cho thấy hắn tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài, mà là thiên phú hơn người, thâm sâu khó lường.

Một khi hắn nảy sinh ý định phản nghịch, hoặc có tạp niệm, Khương Linh tất nhiên sẽ không có cách nào phản kháng lại.

"Hi vọng mấy câu hắn nói là thật, nếu không thì..." Khương Yến dùng ánh mắt cảnh cáo liếc nhìn hắn, sau đó cũng chẳng nói gì thêm, mặc cho A Linh níu lấy ống tay áo cùng đi về phía trước.

Đúng lúc này, hàng trữ vật phía sau nổi lên một trận náo loạn, Trần Cao Khác nhanh chóng đi theo, Mục Diễn vô thức đứng chặn trước mặt hắn, giơ kiếm lên ngăn hắn tới gần, nhưng Trần Cao Khác không hề dừng lại mà lách qua thân kiếm tiếp tục đi về phía trước, Mục Diễn nghiêng tay ra lần nữa chặn hắn lại, để lộ nửa thân kiếm sắc bén đến kinh người.

Trần Cao Khác cười khẩy một tiếng, mắng: "Cút ra!"



Mục Diễn chặn trước mặt hắn chẳng hề nhúc nhích, thanh kiếm sắc bén lộ ra khỏi vỏ dán trên ngực hắn, Trần Cao Khác siết chặt cổ tay của mình, muốn đẩy nó ra, nhưng bất luận hắn ta có dùng sức cỡ nào cũng không thể nhúc nhích được.

Trong lòng Trần Cao Khác kinh động, hắn nghiến răng bổ nhào về phía trước, thanh kiếm sắc bén phát ra một tiếng “xoẹt” cắt rách y phục của hắn, nhưng lực đạo đã kịp thời phân tán ra, không làm tổn thương một phần da thịt nào của hắn.

Có thể khống chế được nội lực, quả thật là thâm sâu khó lường... Hắn mới chỉ mười ba tuổi, làm sao có thể chứ?

“Công chúa điện hạ quản giáo hạ nhân như thế này sao?” Sắc mặt của Trần Cao Khác tái xanh, hắn biết lúc này không nên chọc giận Khương Linh, nhưng hành vi của Khương Yến quả thật rất bất thường, khiến hắn không thể không lo lắng.

Hắn nhất định phải tìm cơ hội nói rõ ràng cho Khương Yến biết, bề ngoài của Khương Yến ôn nhu nhưng nội tâm lại vô cùng cứng nhắc, chuyện này càng để lâu ngược lại càng nguy hiểm, như thế chứng tỏ là hắn ta đã hạ quyết tâm.

“Ta quản giáo không tốt sao?” Khương Linh vẫn tỏ vẻ thờ ơ, cũng không có ý muốn ngăn cản Mục Diễn, ánh mắt Trần Cao Khác lóe lên một chút tức giận, lạnh lùng nói: “Dung túng thị vệ làm bị thương người đi đường, dám hỏi công chúa điện hạ, đây coi là quản giáo tốt sao?"

Khương Linh ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, nói: "Còn tùy vào người bị thương là ai, Trần đại công tử, ngươi hừng hực khí thế đi tới đây, thị vệ của ta hiểu lầm cũng là chuyện thường tình, càng huống hồ hắn rất có chừng mực, chưa từng làm ngươi bị thương, ngược lại Trần đại công tử ngươi hoang mang xông tới đây, lại có chuyện gì?"

Chưa có sự cho phép của phụ hoàng, nàng tuyệt đối sẽ không gây xích mích với Trần Cao Khác, nhưng nếu hắn gây hấn trước, thế thì không thể trách nàng được.

“Vậy sao?” Trần Cao Khác cười khẩy một tiếng, ánh mắt chăm chăm rơi trên gương mặt của Khương Yến, tựa hồ muốn nhìn thấu cảm xúc của hắn ta: “Nhị điện hạ cũng nghĩ như vậy?”

Mí mắt của Khương Yến rũ xuống, chắp tay sau lưng, thản nhiên vân vê lọn tóc: "Trần công tử có chuyện gì sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện