Nhìn thấy nàng lại nở nụ cười, tâm trạng của Khương Chiếu cũng tốt lên không ít, dắt nàng bước vào trong điện.
Mấy chục bóng người từ mọi ngóc ngách hiện ra, xếp hàng giữa sân, trong mắt không giấu nổi sự phấn khích, ánh mắt như thiêu đốt nhìn vào bóng dáng nhỏ bé kia.
Mục Diễn chống trượng gỗ đứng cuối, toàn thân bê bết máu, sắc mặt vô cùng tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Hắn thở hổn hển đầy khó nhọc, thấy cảm kích vì cơ hội sống được mang đến trong giây phút cuối cùng này.
Thẳng cho đến khi trước mắt hắn hiện lên một bóng dáng nhỏ xinh màu hồng, chỉ vào hắn nói: "Phụ hoàng, con chọn hắn."
Nàng đang cười… là đang cười với hắn sao? {__________}
Hôm nay Khương Linh mặc một chiếc áo kép thêu hoa màu hồng sen nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu hồng phấn, xung quanh cổ có lót lông cáo màu trắng như tuyết, che đi một nửa khuôn mặt, linh động như một cục bông màu hồng.
Đã thế cục bông này lớn lên còn rất xinh đẹp, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay mang theo nụ cười, lông mày tạo thành vòng cung, dường như có thể ngọt đến tận tim người khác.
Mục Diễn nhìn vẻ nghiêm túc và ý cười sâu trong mắt nàng, nhất thời có chút thất thần, tại sao hắn lại cảm thấy mình như đã từng nhìn thấy nàng ở đâu đó rồi, nhưng nhìn lại chi tiết cuộc đời của mình, đơn điệu đến mức nhìn thoáng qua là hết.
"Phụ hoàng, chính là hắn." Khương Linh nhìn thấy áo choàng mỏng trên người hắn nhuộm đỏ, lại nhìn về phía Khương Chiếu, trong giọng nói có chút thúc giục: "Nhi thần chọn xong rồi."
Lại nghe thấy giọng nói chắc chắn quả quyết như vậy, cây trượng gỗ trong tay Mục Diễn khẽ run lên, ngay sau đó nhanh chóng đứng vững lại như cố che giấu điều gì, cụp mắt xuống nhìn hai chân mình, vẻ mặt phức tạp cùng thống khổ.
Hắn là một kẻ tàn tật, một phế vật đến đứng cũng không thể đứng được.
Lúc mạnh mẽ sung sức nhất cũng chẳng có ai thèm giữ lại hắn chứ đừng nói đến lúc này. Trước đây hắn từng ao ước được làm trâu làm ngựa, cống hiến cho đất nước. Nhưng giờ đây hắn đã mất đi tư cách, có thể ở lại Ám Vệ Doanh được nữa hay không vẫn chưa xác định được.
Mục Diễn nhắm mắt lại, để mặc cho nỗi đau tràn ngập khắp cơ thể, hành hạ bản thân hết lần này đến lần khác. Hắn không muốn cho bản thân bất cứ hy vọng nào nữa, càng không muốn trải qua sự tuyệt vọng lần thứ hai.
“Hắn?” Khương Chiếu hơi nhướng mày, ngẩng đầu đánh giá Mục Diễn toàn thân nhếch nhác, trong giọng nói mang theo ba phần ghét bỏ: “A Linh, như này là đã chọn xong rồi? Hắn không lợi hại chút nào. Đã nói rồi, con chỉ có thể chọn một người. Uổng phí một lần này, về sau con đừng có mà tìm ta kêu khóc."
“Sẽ không uổng phí đâu.” Khương Linh đứng ở trước mặt Mục Diễn, ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tầng sương mù ướt át: “Phụ hoàng, con tin tưởng hắn. Hắn nhất định là người lợi hại nhất."
Mục Diễn chưa bao giờ nghe qua giọng điệu khẳng định như vậy, thậm chí đến bản thân hắn còn nghi ngờ mình thật sự có thể làm được sao? Sau hai lần bị thương, hai chân đau đến tận xương, đến bây giờ vẫn chưa thể cử động được.
Nhưng sự tín nhiệm như vậy, hắn thực sự không muốn phụ lòng.
Mục Diễn không dám ngẩng lên, không dám ôm một tia hi vọng xa vời, tính mạng không thuộc về hắn mà nằm trong tay người ở trước mặt.
Hắn biết rõ điểm này hơn bất kỳ ai khác.
Sắc mặt Khương Chiếu tối sầm lại, đây là lần đầu tiên ông ta thấy A Linh tin tưởng một tên nhóc thối vốn không hề quen biết như vậy. Hắn vốn đã được xác định là kẻ thê thảm nhất trong buổi khảo hạch, làm sao có thể liên quan gì đến hai từ lợi hại chứ?
Lúc này Huyền Mão đang đứng ở một bên cúi đầu nói: "Bẩm hoàng thượng, công chúa điện hạ. Vi thần không dám lừa dối, người này ít nói, sợ là bị câm. Nếu chỉ có vậy cũng thôi đi, nhưng trước đó hắn từng bị thương nặng, hơn nữa đến bây giờ hai chân vẫn chưa lành, sau này vẫn chưa biết liệu có thể đi lại bình thường được hay không. Thật sự là không xứng với hoàng ân."
Vẻ mặt Khương Chiếu lúc này càng tệ hơn, ánh mắt lạnh lùng quét qua Huyền Mão, nhàn nhạt nói: "Chủ khảo không minh mẫn, phạt năm mươi roi."
Ám nô không được phép lùi chiến là quy củ không hề sai, nhưng để một người như vậy xuất hiện trước mặt công chúa, tội của hắn ta là điều không thể tránh khỏi.
Huyền Mão cúi đầu nhận hình phạt, khuôn mặt nấp sau mặt nạ sắt càng thêm tái xanh. Tên nhóc Mục Diễn này vẫn luôn gặp may, lúc trước thì được Tần Lãng coi trọng, đích thân truyền lại võ nghệ, nay hai chân đã phế, đã bước đến đường cùng, vậy mà vẫn còn một đường sống!
Nhưng nếu thật sự để cho hắn lấy được vận may mà đi theo công chúa, đợi đến khi Tần Lãng trở về, cuộc sống của hắn ta càng khó khăn hơn gấp bội.
“A Linh, hắn đến bản thân còn không thể bảo vệ được, làm sao có thể bảo vệ con chứ?” Nhìn vẻ mặt viết đầy hai chữ không vui trên mặt phụ hoàng, Khương Linh thầm nói không ổn, khuôn mặt suy sụp giành nói trước: “Phụ hoàng lại định lật lọng nữa sao? Hắn bị thương nặng thế kia mà còn có thể lợi hại như vậy, nếu không bị thương thì chẳng phải là sẽ càng lợi hại hơn sao? Làm sao có thể không bảo vệ được nhi thần?"
Khương Chiếu bị chặn họng không còn gì để nói, vậy mà ông ta thật sự cảm thấy lời nàng nói có chút có lý, cười lắc đầu: "Trẫm không thể để một kẻ tàn phế làm ám vệ cho con. Vừa rồi con cũng nghe được hắn là một người câm, hai chân này cũng sớm đã phế rồi. Đừng nói là làm ám vệ, ngay cả làm thị vệ bình thường cũng không được."
“Hắn ta nói láo!” Ánh mắt Khương Linh tức giận nhìn Huyền Mão, hung hăng trừng hắn ta một cái.
“Phụ hoàng, hắn không phải người câm. Nhi thần tin tưởng Vương thái y sẽ chữa khỏi cho hắn. Đến khi khỏi rồi, hắn nhất định sẽ rất lợi hại."
Hiếm khi Khương Chiếu nhìn thấy con gái nhỏ của mình bướng bỉnh như vậy liền nhướng mày hỏi: "Làm sao A Linh biết được?"
“Nhi thần chính là biết!” Khương Linh ôm chặt eo ông ta không buông, dụi dụi khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên long bào của ông ta, tội nghiệp nói: “Phụ hoàng đã hứa rồi mà, Chiêu Dương cung lớn như vậy, một mình nhi thần rất nhàm chán, nếu hắn có thể dùng được thì tốt, nếu không dùng được con lại đi tìm người, được không?"
Mấy chục bóng người từ mọi ngóc ngách hiện ra, xếp hàng giữa sân, trong mắt không giấu nổi sự phấn khích, ánh mắt như thiêu đốt nhìn vào bóng dáng nhỏ bé kia.
Mục Diễn chống trượng gỗ đứng cuối, toàn thân bê bết máu, sắc mặt vô cùng tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Hắn thở hổn hển đầy khó nhọc, thấy cảm kích vì cơ hội sống được mang đến trong giây phút cuối cùng này.
Thẳng cho đến khi trước mắt hắn hiện lên một bóng dáng nhỏ xinh màu hồng, chỉ vào hắn nói: "Phụ hoàng, con chọn hắn."
Nàng đang cười… là đang cười với hắn sao? {__________}
Hôm nay Khương Linh mặc một chiếc áo kép thêu hoa màu hồng sen nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu hồng phấn, xung quanh cổ có lót lông cáo màu trắng như tuyết, che đi một nửa khuôn mặt, linh động như một cục bông màu hồng.
Đã thế cục bông này lớn lên còn rất xinh đẹp, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay mang theo nụ cười, lông mày tạo thành vòng cung, dường như có thể ngọt đến tận tim người khác.
Mục Diễn nhìn vẻ nghiêm túc và ý cười sâu trong mắt nàng, nhất thời có chút thất thần, tại sao hắn lại cảm thấy mình như đã từng nhìn thấy nàng ở đâu đó rồi, nhưng nhìn lại chi tiết cuộc đời của mình, đơn điệu đến mức nhìn thoáng qua là hết.
"Phụ hoàng, chính là hắn." Khương Linh nhìn thấy áo choàng mỏng trên người hắn nhuộm đỏ, lại nhìn về phía Khương Chiếu, trong giọng nói có chút thúc giục: "Nhi thần chọn xong rồi."
Lại nghe thấy giọng nói chắc chắn quả quyết như vậy, cây trượng gỗ trong tay Mục Diễn khẽ run lên, ngay sau đó nhanh chóng đứng vững lại như cố che giấu điều gì, cụp mắt xuống nhìn hai chân mình, vẻ mặt phức tạp cùng thống khổ.
Hắn là một kẻ tàn tật, một phế vật đến đứng cũng không thể đứng được.
Lúc mạnh mẽ sung sức nhất cũng chẳng có ai thèm giữ lại hắn chứ đừng nói đến lúc này. Trước đây hắn từng ao ước được làm trâu làm ngựa, cống hiến cho đất nước. Nhưng giờ đây hắn đã mất đi tư cách, có thể ở lại Ám Vệ Doanh được nữa hay không vẫn chưa xác định được.
Mục Diễn nhắm mắt lại, để mặc cho nỗi đau tràn ngập khắp cơ thể, hành hạ bản thân hết lần này đến lần khác. Hắn không muốn cho bản thân bất cứ hy vọng nào nữa, càng không muốn trải qua sự tuyệt vọng lần thứ hai.
“Hắn?” Khương Chiếu hơi nhướng mày, ngẩng đầu đánh giá Mục Diễn toàn thân nhếch nhác, trong giọng nói mang theo ba phần ghét bỏ: “A Linh, như này là đã chọn xong rồi? Hắn không lợi hại chút nào. Đã nói rồi, con chỉ có thể chọn một người. Uổng phí một lần này, về sau con đừng có mà tìm ta kêu khóc."
“Sẽ không uổng phí đâu.” Khương Linh đứng ở trước mặt Mục Diễn, ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tầng sương mù ướt át: “Phụ hoàng, con tin tưởng hắn. Hắn nhất định là người lợi hại nhất."
Mục Diễn chưa bao giờ nghe qua giọng điệu khẳng định như vậy, thậm chí đến bản thân hắn còn nghi ngờ mình thật sự có thể làm được sao? Sau hai lần bị thương, hai chân đau đến tận xương, đến bây giờ vẫn chưa thể cử động được.
Nhưng sự tín nhiệm như vậy, hắn thực sự không muốn phụ lòng.
Mục Diễn không dám ngẩng lên, không dám ôm một tia hi vọng xa vời, tính mạng không thuộc về hắn mà nằm trong tay người ở trước mặt.
Hắn biết rõ điểm này hơn bất kỳ ai khác.
Sắc mặt Khương Chiếu tối sầm lại, đây là lần đầu tiên ông ta thấy A Linh tin tưởng một tên nhóc thối vốn không hề quen biết như vậy. Hắn vốn đã được xác định là kẻ thê thảm nhất trong buổi khảo hạch, làm sao có thể liên quan gì đến hai từ lợi hại chứ?
Lúc này Huyền Mão đang đứng ở một bên cúi đầu nói: "Bẩm hoàng thượng, công chúa điện hạ. Vi thần không dám lừa dối, người này ít nói, sợ là bị câm. Nếu chỉ có vậy cũng thôi đi, nhưng trước đó hắn từng bị thương nặng, hơn nữa đến bây giờ hai chân vẫn chưa lành, sau này vẫn chưa biết liệu có thể đi lại bình thường được hay không. Thật sự là không xứng với hoàng ân."
Vẻ mặt Khương Chiếu lúc này càng tệ hơn, ánh mắt lạnh lùng quét qua Huyền Mão, nhàn nhạt nói: "Chủ khảo không minh mẫn, phạt năm mươi roi."
Ám nô không được phép lùi chiến là quy củ không hề sai, nhưng để một người như vậy xuất hiện trước mặt công chúa, tội của hắn ta là điều không thể tránh khỏi.
Huyền Mão cúi đầu nhận hình phạt, khuôn mặt nấp sau mặt nạ sắt càng thêm tái xanh. Tên nhóc Mục Diễn này vẫn luôn gặp may, lúc trước thì được Tần Lãng coi trọng, đích thân truyền lại võ nghệ, nay hai chân đã phế, đã bước đến đường cùng, vậy mà vẫn còn một đường sống!
Nhưng nếu thật sự để cho hắn lấy được vận may mà đi theo công chúa, đợi đến khi Tần Lãng trở về, cuộc sống của hắn ta càng khó khăn hơn gấp bội.
“A Linh, hắn đến bản thân còn không thể bảo vệ được, làm sao có thể bảo vệ con chứ?” Nhìn vẻ mặt viết đầy hai chữ không vui trên mặt phụ hoàng, Khương Linh thầm nói không ổn, khuôn mặt suy sụp giành nói trước: “Phụ hoàng lại định lật lọng nữa sao? Hắn bị thương nặng thế kia mà còn có thể lợi hại như vậy, nếu không bị thương thì chẳng phải là sẽ càng lợi hại hơn sao? Làm sao có thể không bảo vệ được nhi thần?"
Khương Chiếu bị chặn họng không còn gì để nói, vậy mà ông ta thật sự cảm thấy lời nàng nói có chút có lý, cười lắc đầu: "Trẫm không thể để một kẻ tàn phế làm ám vệ cho con. Vừa rồi con cũng nghe được hắn là một người câm, hai chân này cũng sớm đã phế rồi. Đừng nói là làm ám vệ, ngay cả làm thị vệ bình thường cũng không được."
“Hắn ta nói láo!” Ánh mắt Khương Linh tức giận nhìn Huyền Mão, hung hăng trừng hắn ta một cái.
“Phụ hoàng, hắn không phải người câm. Nhi thần tin tưởng Vương thái y sẽ chữa khỏi cho hắn. Đến khi khỏi rồi, hắn nhất định sẽ rất lợi hại."
Hiếm khi Khương Chiếu nhìn thấy con gái nhỏ của mình bướng bỉnh như vậy liền nhướng mày hỏi: "Làm sao A Linh biết được?"
“Nhi thần chính là biết!” Khương Linh ôm chặt eo ông ta không buông, dụi dụi khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên long bào của ông ta, tội nghiệp nói: “Phụ hoàng đã hứa rồi mà, Chiêu Dương cung lớn như vậy, một mình nhi thần rất nhàm chán, nếu hắn có thể dùng được thì tốt, nếu không dùng được con lại đi tìm người, được không?"
Danh sách chương