Nàng càng nhìn càng thấy không thú vị nên quyết định bỏ rèm xuống, vốn muốn thử cảm giác bị đánh cướp là như thế nào nhưng hiền tại lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Thu nhi và Hoa nhi thấy nàng không vui liền lên tiếng hỏi "Điện hạ, người sao lại không vui rồi"
"Từ trước đến nay chỉ toàn bị người truy sát, sát thủ chỉ muốn cái mạng của ta nay hiếm lắm mới có kẻ muốn cướp đồ của ta, vốn tưởng có thể trải nghiệm cái cảm giác bị cướp đồ nhưng mà không ngờ đám người đó chỉ thấy quan binh tay chân đã chẳng thể nhúc nhích, như vậy cũng quá chán rồi." nàng vừa nói vừa thở dài tiếc nuối, sau đó liền quay sang mà đùa nghịch với bạch ưng mập.
Hoa nhi và Thu nhi nghe nàng nói vậy cũng chẳng biết phải đáp lời sao cho phải nên cả hai đồng thời thống nhất nên im miệng chớ nói nhiều, suy nghĩ của điện hạ nhà bọn họ thật không giống người thường chút nào cả.
Theo lẽ thường thì thổ phỉ khi gặp quan binh sẻ bắt đầu bỏ chạy, đám thổ phỉ kia sau khi bình tỉnh lại cũng theo lẽ thường mà vội vàng chạy mất.
Nếu như lúc thường Lý Khanh nhất định sẻ đuổi theo diệt sạch bọn chúng, nhưng hiện tại hắn còn việc quan trọng hơn phải làm.

Đợi sau này hắn rảnh rổi nhất định sẻ vây bắt đám thổ phỉ này, nghĩ vậy hắn liền ra lệnh cho đám người tiếp tục đi về phía trước.
Cứ như vậy qua thêm vài ngày nữa bọn họ cuối cùng về đến kinh thành Chu quốc, kinh thành lúc này lại một phen rúng động vì mười dặm hồng trang cùng số lượng người bồi giá của nàng lên đến hàng trăm người, cảnh tượng này thật quá dọa người đi.

Chu quốc bọn họ lúc trước cũng có một vị công chúa đi liên hôn, người kia cũng là viên minh châu trên tay tiên đế, nhưng cảnh tượng lúc gã đi nếu so với vị công chúa này khi gã đến thật sự kém quá xa rồi.
Lúc trước nàng đã nói qua với Lý Khanh khi mình đến nơi trước hết sẻ ở dịch trạm bên ngoài lúc đó hắn cũng đồng ý, nên trước khi hắn đến Sở quốc đón nàng đã sai người dọn dẹp dịch trạm lớn nhất kinh thành chuyên dùng để tím sứ thần các nước.
Nơi hắn sắp sếp khá lớn nên có thể đủ cho toàn bộ những người bồi giá theo nàng ở.

Còn số sính lễ và của hồi môn thì nàng bảo hắn mang về vương phủ trước, nơi dịch trạm này chứa những thứ đó e là sẻ chật chổ.
Hắn nghe vậy cũng lập tức đồng ý, mà sai người đưa chúng về phủ.

Danh sính lễ vật và của hồi môn đều do nàng giữ lấy.
Từ xưa đến nay người ta quan niệm rằng sính lễ chính là lễ vật tặng cho vợ sắp cưới nó thuộc về người vợ, của hồi môn cũng là đồ do người vợ mang đến nên hiển nhiên nó cũng thuộc về người vợ.

Người vợ giữ lấy hai phần danh sách này chính là đề phòng người chồng lấy đồ thuộc về người vợ để tặng cho kẻ khác.
Nàng cầm lấy hai phần danh sách được viết tên lễ vật mà không khỏi cảm thán vì độ dầy của nó, nàng nhìn nhìn một hồi liền quăn sang cho Thu nhi giữ lấy, dù sao từ trước đến nay mấy thứ liền quan đến tài sản của nàng đều do Thu nhi giữ nên nàng rất yên tâm.
Lý Khanh đứng bên cạnh nhìn thấy hành động của nàng thì hơi cau mài.

Thông thương hai thứ quan trọng như danh sách sính lễ và danh sách hồi môn đều do người vợ tự mình giữ lấy, vậy mà nàng lại tiện tai quăn cho người bên cạnh.
Như vậy chứng tỏ nàng không quan tâm tới mấy thứ này, cùng với việc nàng vô cùng tin tưởng hai người bên cạnh.


Hắn dám chắc cái việc tiện tay quăn đồ này của nàng không phải mới làm lần đầu, mà là đã làm rất rất nhiều lần.

Nàng hiện tại không quan tâm đ ến việc hắn nghĩ gì cái duy nhất mà nàng quan tâm hiện tại chính là làm sao sêp hết toàn bộ người của mình vào vương phủ.
"Vương gia, ta có được sếp toàn bộ người theo ta bồi giá vào phủ của chàng không?" nàng hơi lo lắng hỏi.
Hắn thấy nàng lo lắng như vậy liền lập tức đồng ý "A Yên nàng muốn làm gì cũng được"
Hắn biết nàng phải rời xa quê hương nên ắt hẳn sẻ nhớ nhà.

Để nàng xếp người vào phủ chủ yếu là để bên cạnh nàng có người nước Sở, như vậy nổi nhớ nhà của nàng sẻ vơi đi rất nhiều.
Nàng nghe vậy nàng liền hơi cuối đầu híp mắt giấu đi cảm xúc của mình, xem con đường sau này sẻ dể đi hơn nàng nghĩ rất nhiều.
Lúc nàng ngẫn đầu bộ dáng vô cùng mềm yếu nhìn hắn đầy cảm kích "Lý Khanh, cảm ơn chàng"
Hắn thấy bộ dáng này của nàng tim giống như nhũng ra vậy, hắn cảm thấy bản thân vô cùng mai mắn nên mới có thề cưới được nàng thấy được những mặc đán yêu của nàng, hắn đã có được bảo bối quý giá nhất trên đời rồi.

"A Yên, ta thật sự rất mai mắn vì đã cưới được nàng" hắn ngu ngơ nói.
Nàng nghe thế thì hơi cười, nụ cười này hắn nhìn có chút ngu người hắn đã nhìn thấy nàng cười rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nụ cười đầy yêu chiều của nàng.

Nụ cười này rất đẹp, đẹp hơn những nụ cười kia rất rất nhiều lần, lúc này hắn dường như đã khắc sâu nụ cười ấy vào tận đái lòng, cả đời nhớ mãi không quên.
Hắn ở lại với nàng một lúc sau đó liền rời đi mà chạy vào cung để gặp thái hậu, nàng cũng đi đến phong mà nghĩ ngơi dù nàng chỉ ở trên xe ngựa nhưng ở nhiều ngày rồi không mệt mới là chuyện lạ.
Nhưng trước khi nghĩ ngơi nàng cần phải viết một bức thư gửi cho Trác Quân để báo bình an.
Lúc Trác Quân nhận được thư cũng chính là lúc hắn đang đứng ở dưới cây hoa đòa tại Ngọc Hàn cung của nàng, từ ngày nàng rời đi cây hoa đã rụng toàn bộ hoa giờ đây nó chỉ còn là cái cây trơ trụi ngay cả lá cũng không có.
Trác Quân nhìn cái cây trước mặt mình không khỏi thở dài mà nói nhỏ "A Yên, ta đã nói cây hoa này chỉ nở vì muội mà muội lại không tin".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện