Cùng lúc này ngoài cửa 4 anh em nhà họ Chu đang đứng nhìn vào bên trong, cả bốn người im lặng rất lâu thì cuối cùng cũng có người chịu mỡ miệng nói: “ đại ca, đó thật sự là con gái của muội ấy sau?”
Chu Phong Vân nghe thấy thế thì gật đầu, người kia lúc này cũng ngạc nhiên mà hỏi tiếp “sao không giống muội ấy chút nào?Nhị ca, tam ca hai người có phải nhìn thấy không giống phải không?”
Chu Bình gật đầu nói “ không giống thật’’, Chu Thời nghĩ nghĩ một hồi cũng mở lời "thật sự không giống thật"
Người kia lại tiếp tục nghi hoặc nói" liệu thật sự có phải con ruột hay không?"
Lúc nài Chu Phong Vân mới tức giận quát" Chu Nguyên, đệ thật sự hồ đồ rồi phải không chuyện nài mà đệ cũng dám nghi ngờ"
Người tên Chu Nguyên ấy lúc nài mới giật mình mà nhớ lại rằng lúc thái hậu sinh ra nàng thân mẫu của họ cũng có trong cung.

Chu Phong Vân thấy biểu cảm của Chu Nguyên như thế thì thở dài" các đệ sau này đừng bàn luận chuyện này nữa dù gì đó cũng là hoàng thất, hơn nữa vị An Quốc công chúa đó cũng là tán cây lớn của nhà Họ Chu chúng ta, vinh sủng của nhà chúng ta phần lớn là nhờ vào nàng.

"
Ba người kia nghe thế bọn họ cũng đã hiểu liền đồng thanh đáp " chúng đệ đã hiểu sau này sẽ không tái phạm"
Nhà họ Chu tuy có nhiều con nhưng Chu lão gia không hề có thiếp thất, con cái trong nhà đều do Chu phu nhận sinh, nên những người con này đều rất tôn trọng huynh đệ lớn hơn mình.

Lúc này tại Ngọc Hàn cung
Khi nhìn thấy Trác Quân nàng khó hiểu hỏi " huynh chạy đến đây làm gì?"
Nghe thế hắn nhìn nàng sau đó ủy khuất nói" ta nhớ muội nên cố tình chạy đến đây thăm nhưng không ngờ muội lại phủ phàng đến thế"
Thấy hắn như thế nàng cũng chẳng để tâm lắm, biểu cảm nài của hắn nàng nhìn đã phát chán từ lâu" Huynh rãnh quá thì lo sử lý công vụ đi"
Nghe nói thế hắn đưa tay lên ngực trái " muội không thương ta nữa, ta đau lòng lắm"
Lần nài trong đầu nàng liền ba chấm, cái biểu cảm nài là lần đầu nàng nhìn thấy, thật sự đi xa có một thời gian ngắn quay về đã có thể nhìn được thứ thú vị hơn, thật sự không phí.


Hắn nhì sang thấy Phù Du đứng cạnh nàng thì mở miệng hỏi "Muội dẫn nàng ta về đây làm gì?"
"Thu nô tỳ, huynh nhìn không hiểu sao?"Nàng nhạt giọng trả lời, bị lời này của nàng hỏi hắn đành im miệng.

Thật ra hắn rất muốn hỏi bên người nàng đã có Thu nhi và Hoa nhi võ công cao cường rồi thì tại sao lại phải thu thêm một người tay chói ra không chặt.

Thấy hắn không tiếp tục mở lời nàng nhìn sang Thu nhi rồi nó" ngươi dại lễ nghi cho Du nhi giúp ta" rồi lại nhìn sang Phù Du mà nói" Ngươi theo Thu nhi học tốt lễ nghi, học tốt ta mới mới có thể mang ngươi theo bên người"
Nàng ta nghe thế thì cuối đầu đáp" Nô tì nhất định sẽ cố gắng"
Nâng nhìn sang hắn rồi nói," đợi muội thai y phục xong chúng ta đến thâm mẫu hậu "
Nghe nàng nói thế hắn vui vẽ gật đầu mà đồng ý.

Nói rồi nàng quay người bước đi, Hoa nhi đi theo cùng còn Thu nhi thì đưa Phù Du đi theo hướng khác.

Vĩnh Thọ cung.

Vừa thấy nàng bước vào thái hậu đã vội bước lại ôm chầm lấy nàng" A Yên của ta, cuối cùng con cũng quay về rồi, mẫu hậu rất nhớ con.

"
Nói rồi bà ấy hơi lùi lại phía sau, sau đó đặt hai tay lên vai nàng" Nào Yên Yên quay một vòng cho ta nhìn xem"
Nàng nghe thế cũng xoai một vòng sau đó cười nói" mẫu hậu nhìn xem con cũng vẫn rất tốt"
Thấy nàng vẫn bình thường thái hậu liền nhìn sang Trác Quân mà nói" Đều tại con đó, tự nhiên đồng ý cho Yên Yên đi làm gì không biết nữa, sút chút nữa là ta không thể gặp lại con bé rồi" vừa nói song giọt nước mắt của bà cũng gơi xuống.


Trác Quân thấy thế thì vô cùng đau lòng" là lỗi của con, con không nên cho muội ấy đi như thế"
Nghe thế nàng quay sang nhìn thái hậu rồi bất đầu
làm nũng" mẫu hậu không cần trách huynh ấy, tất cả đều do con tự nguyện người có trách thì trách con đây này"
Thái hậu nghe thế thì chỉ biết thở dài mà nói" hai người các con cứ bao che nhau như thế làm sao ta chách được"
"Chúng con là huynh muội bao che nhau là đúng mà" nàng vui vẽ cười đáp.

Thái hậu thật sự bất lực rồi.

Chu quốc lúc nài.

Tại Thuần vương phủ.

Thư phòng.

"Các ngươi đúng là vô dụng, tìm một người lâu như thế vẫn chưa ra, bổn vương nuôi các ngươi đúng là tốn ngân lượng" tên nam nhân vừa tức giận vừa quát, hắn ta là Bách Lý Khanh, Thuần vương gia.

Những tên thuộc hạ đang quỳ ở dưới rung sợ không ai dám lên tiếng.


Cuối cùng thì có một tên thuộc hạ nhỏ giọng nói" vương gia, chúng thần đã tìm khắp Sở quốc rồi nhưng vẫn không thể tìm được nam nhân đó, giống như người đó chưa từng tồn tại vậy"
"Các ngươi tiếp tục tìm cho bổn vương, nếu tìm không được thì đừng quay về nữa" hắn tiếp tục tức giận nói.

"Chúng thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức" bọn người kia đồng thanh nói rồi cùng nhau biến mất.

Lúc bấy giờ hắn mới bình tĩnh lại sau đó mở một bức tranh ra, bên trong vẻ một nam nhân hơn nữa nam nhân này chính là nàng cải trang mà thành.

Từ lúc hắn quay về Chu quốc hắn đã vẽ nên bức tranh nài để đưa cho thuộc hạ tìm nàng nhưng tìm rất lâu vẫn chưa có tung tích, hắn chỉ đơn giản là tìm để báo ơn bởi từ trước giờ hắn chưa từng nợ ai cái gì cả.

Lúc này bên ngoài có tiếng vọng vào" Bẩm điện hạ, bát công chúa cầu kiến"
"Cho vào đi" tức thì bên ngoài có một tiểu công chúa chạy vào nói là tiểu công chúa nhưng nàng ta năm nay cũng đã 13 tuổi.

Nàng ta vừa chạy vào đã th ở dốc mà nói" Không xong rồi tam ca, mẫu hậu dự định hết năm nay sẽ tuyển phi cho huynh"
Hắn nghe thế thì ngước lên nhìn, vị bát công chúa kia nghĩ rằng hắn không tin nên nói lại" muội nghe mẫu hậu cùng đại ca nói chuyện với nhau họ bảo huynh không còn nhỏ nữa nên cũng đến lúc lập gia thất rồi"
Nghe thế hắn vừa nhìn bức tranh vừa nhíu mài" ta biết rồi, muội quay về trước đi"
Thấy hắn nhìn bức tranh chăm chú như thế nàng ta cũng tò mò mà chạy đến nhìn thử" người này vô cùng thanh tú nha, nhưng đáng tiếc lại là nam nhân nếu mà là nữ nhân chắc chắn sẽ khuynh quốc khuynh thành.

"
Nghe nàng ta nói thế hắn ngờ vực mà hỏi lại" nữ nhân sau?"
Nàng ta nhanh chóng gật đầu" đúng vậy "
Hắn nhắm mắt lại mà nhớ lại chuyện ngày hôm đó, hắn nhớ lại giọng nàng vô cùng nhẹ nhàng không trầm như nam nhân khác, bất giác giật mình.

"Muội có thể vẽ được tranh người này khi mặc y phục nữ hay không" hắn quay sang hỏi vị bát công chúa đó.


Nàng ta nghĩ nghĩ một hồi thì quyết định gật đầu, thấy thế hắn đứng dậy nhường chổ đó cho cho nàng ta.

Rất nhanh nàng ta cũng đặt bút vẽ xuống từng đường nét,cứ dần dần hình ảnh mờ ảo cũng dần hiện ra đến khi nét cuối cùng được đặt xuống.

Nàng ta ngơ ngác trước bức tranh mình vừa vẽ ra, không tin vào mắt mình" huynh nhìn xem nhan sắc này cũng quá nghịch thiên đi, quả thật xứng với câu khuynh quốc khuynh thành"
Hắn từ nãy giờ cứ trăm chú nhìn bức tranh, đến khi nàng ta lên tiếng hắn mới giặt mình gật đầu đáp trả.

Thấy nàng ta đã vẽ hoàng thiện hắn lên tiếng nói " Muội cũng nên quay về cung được rồi"
"Huynh lợi dụng xong thì đuổi đi à, muội không chấp nhận đâu" Nàng ta ngạc nhiên xen lẫn tưc giận mà nói.

"Muốn ta sai người đưa muội về sau" hắn nhướng mài hỏi.

"Huynh không cần như thế, muội tự về được" nói rồi nàng ta co chân mà chạy đi.

Hắn ta ngồi xuống sau đó sao chép bức tranh ra thành nhiều bảng sau đó nói"người đâu, đi tìm người trong bức tranh này cho bổn vương"
Rất nhanh có vài tên thuộc hạ xuất hiện nhận lấy tranh sau đó biến mất.

Hoàng cung Chu quốc lúc nài, vị Bát công chúa kia đang ngồi kế thái hậu thương tâm mà nói " tam ca lợi dụng con xong rồi đuổi đi, con đau lòng lắm "
"Con xuất cung chạy đến chổ tam ca con? có phải con lại chạy đến đó báo tin hay không?" thái hậu nghi ngờ hỏi.

Nàng ta gật đầu, thái hậu mong chờ hỏi" thái độ tam ca con như thế nào "
"Vẫn như mọi khi" nàng ta nghỉ nghỉ rồi nói, thái hậu nghe thế thì thở dài" không biết bao giờ đứa trẻ nài mới đồng ý lập phi đây".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện