"Không sao, ta thấy rất tốt" nàng nói thế thì Chu Phong Vân cũng chẳng nói thêm lời nào mà sai người mang thức ăn vào.
Không biết hôm nay trời sui đất khiến thế nào, mà hắn lại mang đến đây nhiều thức ăn hơn bình thường, mai mắn là hiện tại cũng có thể mang thức ăn đến cho nàng dùng ngay.
Hắn quay người sanh phía sau ra lệnh cho bọn nô tài mang thức ăn vào.
Bên kia khi Chu Tuấn, Chu Thương, Chu Quốc và Bạch Quyết khi nghe nàng sẽ cùnh ngồi ăn với bọn họ thì rất đỗi bất ngờ cùng với vui vẻ, bởi được ngồi cùng một người có thân phận cao quý hơn nữa lại còn là một mỹ nhân thì không vui sao được.
Đặc biệt lên Chu Tuấn khi nghe nàng sẻ ngồi ăn cùng thì đã bắt đầu nghĩ đến việc, nếu sau này nàng và hắn sống chung nhà thì tốt biết mấy.
Nghỉ đến đây hắn đột nhiên hoảng hốt, hắn nhận ra gằng bản thân hắn hình như đang có những ý nghĩ không phải phép với nàng.
Sau khi toàn bộ các món ăn dọn lên thì Chu Phong Vân cũng xin cáo lui, mọi người có mặt trong đều lần lượt ngồi xuống bàn, nàng cũng có gọi Thu nhi và Hoa nhi ngồi xuống nhưng hai người họ một mực từ chối, sau một hồi nói chuyện với hai người đó đến sắp gãy lưỡi thì nàng quyết định bỏ cuộc.
Do ngồi theo hình vòng tròn nên hai bên trái phải của nàng đều có người ngồi cạnh, bên phái là Chu Tuấn còn bên trái là Chu Quốc, hai người bọn họ tuy đang ngồi ăn nhưng không hiểu sao mặt đã đõ đến tận mang tay rồi.
Nàng thấy thế thì không hiểu, cũng lười bỏ thời gian ra mà quan tâm, hiện tại nàng chị đang chuyên chú ăn mấy món đang để trên bàng.
———————
Sau khi cơm nước xong xuôi nàng đã cho bọn họ nghĩ ngơi thêm một lúc nữa rồi mới tiếp tục luyện tập, bởi bì khi ăn no con người mà vận động mạnh sẻ dẫn đến tình trạng đau hong.
Trong thời gian nghĩ ngơi thì Bạch Quyết lên tiếng nói nhỏ với nàng "Điện hạ, không biết lát nữa người có thể đánh với bọn ta một trận hay không?"
Mọi người lúc này khi nghe thấy lời hắn nói thì quay sang nhìn sau đó trừng mắt ngạt nhiên.
Nàng nghe thế cùng rất bất ngờ sau đó nhết miệng cười "Ngươi thật sự muốn như thế sao?"

Bạch Quyết nghe hỏi lại thì vô cùng hào hứng mà gật đầu đáp "Dạ đúng vậy vậy"
Miệng nàng càng nhết cao hơn, sau đó dùng giọng điệu khó hiểu mà hỏi lại " Thật sao? Ngươi thật sự muốn vậy? Tuyệt đối không hối hận đấy chứ?"
Nghe nàng hỏi như thế tuy hắn có chút khó hiểu nhưng vẫn gật đầu.
Thu nhi và Hoa nhi đứng cạnh thấy thế thì trong lòng thầm cầu bình an cho mấy người bọn họ, quả thật bọn họ vô tội nghiệp cho sự ngu ngốc của bọn người Bạch Quyết, không hiểu bọn họ nghỉ gì mà lại đưa đầu vào cho nàng đánh.
Nghe hắn nói thế nàng cũng vô cùng hào phóng mà gật đầu, nếu bọn họ muốn thì nàng nhất định sẽ chiều theo.
Nàng đứng dậy bước lên sân đấu, Bạch Quyết là người lên đầu tiên.

Sạ một hồi được nàng chỉ dại thì mọi thứ vẫn ổn nhưng kết quả là bị nàng đánh té xuống khỏi sân đâu.

Cả Chu Thương và Chu Quốc đều bị tình trạng y như tên Bạch Quyết kia đều rất là thảm.
Ba người bọn họ sút nữa thì bị nàng đánh thành đầu heo nhưng mai mắn cho bọn họ là nàng thấy gương mặt của bọn họ khá đẹp nên thôi, dù sao nàng cũng là người tôn trọng cái đẹp mà.
Người cuối cùng lên đánh với nàng là Chu Tuấn.

Khi hắn bước lên trên mặt hắn hiện lên nét chần chừ sau đó lên tiếng hỏi nàng "Điện hạ, thật sự phải đánh sau?"
Ba người Chu Thương, Chu Quốc và Bạch Quyết nghe hắn hỏi thì rất là ba chấm....

Nàng thấy thế thì trả lời " đúng vậy, đánh mới có thể đánh giá cụ thể năng lực của ngươi"
"Nhưng mà...." Hắn ấp úng không dám nói tiếp, hắn sợ bản thân chẳng mai bất cẩn sẽ làm nàng bị thương cũng không chừng.
"Chu Tuấn ta có lời này muốn nói với ngươi"
"Xin điện hạ cứ nói"
"Nếu sau này phải lên chiến trường thật thì kẻ thù trước mặt có là ai đi nữa ngươi cũng nhất định phải đánh, đừng để những thứ tình cảm cá nhân dư thừa làm ảnh hưởng đến suy nghỉ của mình.

Nếu từ nãi giờ chúng ta thật sự đứng trên chiến trường thì với cái thái độ chần chừ ấy, thì mạng của ngươi đã bị ta kết liễu rồi." Nàng nheo mắt nói
Chu Tuấn hắn là người thông minh nên khi nghe nàng nói thế thì biết rõ nàng đang nhắt hắn đừng có mà ngu muội để mà ảnh hưởng đến bản thân.
"Thần đã hiểu rõ" hắn lên tiếng nói.
Sau đó hắn cuối người nói thêm một câu "điện hạ, đắc tộii"
Nói xong lời đó hắn lập tức lao vào vàng nàng, hắn tung ra vài chiêu thức nhưng nàng không hề đánh lại mà là né đi.
Hắn vô cùng khó hiểu với hành động này của nàng nhưng vẫn tung chiêu đánh tới, hắn cứ như vậy một lúc khá lâu từ nảy đến giờ hắn tung chiêu nhưng vẫn luôn suy nghỉ tại sao nàng lại né.
Rất nhanh, tất cả sự khó hiểu của hắn đã được giải đáp.


Lúc này nàng không hề né nữa mà tung một chiêu đánh hắn từ sân đấu bay xuống dưới.
Bị nàng đánh bay xuống hắn vô cùng hoang mang, đám người kia thấy thế thì chợn tròn mắt miệng há ra, bọn họ thật sự kinh hỉ a.
Hắn bay khỏi sân đấu ngồi ngu ngơ dưới đất không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Nàng thấy thế thì bước đến đưa tay muốn đỡ hắn dậy.
Đến khi có một bàn tay bất ngờ đưa đến trước mặt hắn hắn mới giật mình ngẩn lên nhìn, vừa ngước lên liền thấy người đưa tay là nàng thì hắn bất động, không biết có nên nắm tay nàng để đứng dậy hay không.
Nhưng sau một hồi đấu tranh tâm lý giữa nên và không nên hắn quyết định chọn không nên.
Thật lòng thì hắn rất muốn nắm tay nàng nhưng mà không phải trong trường hợp thế này, thế là hắn tự thân mà đứng dậy, thấy thế nàng cũng rút lại tay của mình.
Sau khi đã đứng dậy và ổn định tâm lý thì Chu Tuần mới mở miệng hỏi nàng "Điện hạ, tại sao lúc đầu ngài lại né tránh còn lúc sau lại dùng một chiêu mà đánh thần bay xuống?"
Nghe hắn hỏi thế nàng cũng không vộii trả lời mà nói " Các ngươi thật sự đánh rất tốt, nhưng kĩ năng vẫn chưa thông thạo nên cần phải cố gắng thêm, còn về phần của Chu Tuấn ngươi quá phân tâm, hơn nữa trong việc đối đầu với kẻ địch cũng chính là ta, ngươi đã bị bối rối bởi ta không đánh trả, từ sự bối rối ấy chính là điểm yếu chi mạng của ngươi, ngươi tốt nhất sau này đừng để bị ảnh hưởng bởi những việc này.
À đúng rồi, các ngươi sau này tốt nhất là đừng để mấy chuyện vật vãnh làm ảnh hưởng.

Nếu như hôm nay không phải là buổi luyện tập và người đánh cùng các ngươi không phải là ta thì ta dám bảo đảm cái mạng nhỏ của các ngươi đã không còn rồi."
Nói xong những lời này nàng đảo mất nhìn sang bọn họ.
Nhận thấy được ánh mắt của nàng bọn họ điều đồng thanh đáp " điện hạ dạy chí phải, những điều ngài dại chúng thần quyết khắc sâu trong tâm không bao giờ quên.
Nàng hài lòng gật đầu sau đó nói với bọn họ "như vậy thì tốt.
Trời không còn xớm nữa ta quay về đây"
Nghe thế Chu Tuấn lên tiếng "để thần đưa điện hạ quay về"

"Không cần đâu"
"Vậy để thần đưa ngày ra khỏi cửa " hắn vội vàng nói trong giọng nói còn chứa vài phần lo lắng, hắn lo nàng sẽ không đồng ý.
Nhưng sự lo lắng của hắn rất nhanh đã bay đi bởi cái gật đầu của nàng.

Thế là hai người bước ra cửa mà rồi đi.
Nhì thấy họ rời đi, Chu Thương, Chu Quốc và Bạch Quyết đã vộii sì sào lên tiếng.
Bạch Quyết là người mở chuyện trước " Hình như huynh ấy thích điện hạ"
Nghe thế hai người còn lại đưa tay lên miệng ý bảo hắn nói nhỏ chút.

Lúc này Chu Thương cũng lên tiếng "chuyện này không cần đệ nói bọn ta cũng tự nhìn thấy được"
Chu Quốc bên cạnh cũng tiếp lời " cũng không phải chỉ mình huynh ấy thích, dù sao điệm hạ cũng xinh đẹp như thế, lại có thể chăm lo cho việc nước, nói chung là hoàn hảo về mọi mặt, ta cũng rất thích điện hại."
"Cái gì?" Hai người kia đồng thanh lên tiếng.
Chu Quốc lại nhàn nhạt đáp thêm một câu "Đừng la lớn như thế, ta biết hai người cũng thích điện hạ mà"
Hai người kia nghe thế thì đõ mật nói "đúng là thích thật, nhưng mà ta sợ điện hạ không thích ta"
Chu Quốc nghe thế thì nói " chỉ cần làm cho người thích là được rồi, nếu đã là cùng nhau thích ngày ấy thì chi bằng chúng ta....".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện