“Đã bao lâu rồi hoa đào không nở?” Một người nam nhân đứng tuổi nhìn những cây đào xanh lá ngoài vườn đôi mắt có chút tiếc nuối.
“Bẩm Thiên Quân, cũng đã hai trăm năm rồi ạ” một người nam nhân trẻ tuổi đứng sau lưng người kia cung kính nói.
“Hai trăm năm rồi hoa đào trên thiên giới này chỉ có một màu xanh của lá, ngay cả Xuân thần cũng chẵng có cách nào làm hoa đào nở.

Quả nhiên hoa đào chỉ nở vì người ấy, thật không biết người ấy bao giờ mới quay về, ta thật sự rất muốn nhìn hoa đào” Người được gọi là Thiên Quân ấy tặc lưỡi đầy tiếc nuối.
“Thần cũng hy vọng người ấy sớm quay về, chỉ vì tổn thương tình cảm mà rời đi lâu như thế thì liệu quay về người ấy có cắt đứt tình cảm của bản thân hay không?”
“Cảnh Hoan à, ngươi tuổi đời còn trẻ hơn nữa phi thăng chẳng được lâu nên chẳng hiểu được tình cảm của người ấy nhiều đến mức nào.
Ta vẫn còn nhớ trước khi ngươi phi thăng ba trăm năm người đó còn sút chút nữa nhảy xuống Đoạn Tiên Đài, để bản thân quay về với cát bụi chắc có lẽ người ấy từng hy vọng đoạn tình cảm kia theo bản thân mà biến mất” Quân Ngô đưa mắt nhìn xa xăm, hoài niệm về sự việc ấy
“Nhảy Đoạn Tiên Đài? Chẳng lẻ khi đó người ấy thật sự chẳng còn chút gì đó gọi là vấn vương hay sao?” Cảnh Hoan ngạc nhiên hỏi.
Ngạc nhiên cũng phải thôi bởi Thiên Giới này có hai thứ vô cùng là đáng sợ, một cái là Tru Tiên Đài cái còn lại chính là Đoạn Tiên Đài.

Nếu Tru Tiên Đài chỉ đơn giản là tước đi cốt tiên giáng xuống nhân giới làm người phàm, thì Đoạn Tiên Đài chính là tước đi tính mạng đánh tan hồn phách, linh lực sẻ hòa vào cùng trời đất dung đấp cho thiên địa.
“Vấn vương sao? Giờ phút ấy người đó chỉ còn lại đau lòng cùng thất vọng, nhưng thật sự mai mắn không biết người đó đã suy nghĩ như thế nào mà quyết định quay về Nguyệt Hành Cung đóng cửa tịnh tâm.


Nếu người ấy mà thật sự nhảy xuống thì ta và Minh Quang Thần Quân chẳng thể chống đở nổi Thiên giới này”.

Đam Mỹ Hay
Thiên giới tuy nhìn bình thường thế thôi, nhưng thật ra được trống đở bởi ba nguồn linh lực khác nhau.

Nói đến đây thì phải nhắc đến việc vạn năm trước trời đất đột nhiên hổn loạn.

Khi đó hắn cùng hai người nữa đã đứng ra phân lại trời đất, đáng ra chỉ có Nhân giới và Thiên giới nhưng hổn loạn khi ấy đã sinh ra thêm Yêu giới và Ma giới.
Thiên giới này tuy linh khí dồi dào, nhưng vô cùng dể sụp đổ nên cả ba người mới lập ra một trận pháp dùng linh lực trống đở cho thiên giới này, ba nguồn linh lực ấy dần trở thành căn nguyên của thiên giới.

Nếu một trong ba bị thay đổi hoặc biến mất thì thiên giới sẻ có biến động.
__________
Quay lại chổ nàng lúc này, hiện tại trời đã chập tối buổi tiệc đã sắp bắt đầu.

Hiện tại nàng đã chuẩn bị xong mọi thứ, giờ chỉ cần đi đến đấy là được.
Nàng cùng Hoa nhi cùng Thu nhi vừa vén rèm của liều bước ra thì đã thấy Chu Tuấn đang đứng đợi bên ngoài.
“Điện hạ” vừa thấy nàng hắn đã cuối đầu hành lễ.
Thấy hắn nàng lên tiếng cười nói “Đến đợi ta sau?” Nàng vừa hỏi xong liền thấy mình bị tào lao, hắn đã đến đây thì tất nhiên là đến đợi nàng rồi chứ không lẽ đến ngắm cảnh.
Hắn bị nàng hỏi cũng không biết nên trả lời như thế nào, nên ra vẽ vô cùng lúng túng.

Thấy thế nàng chỉ cười chuộc lỗi “ Ta hỏi thừa rồi, ngươi không cần để ý đâu.
Được rồi, mau đi thôi ta thấy buổi tiệc chắc đã bắt đầu rồi đấy”
Nàng không để ý xem hắn có trả lời hay không mà đã quay người rời đi, nàng tuy đi thế thôi nhưng vẫn có thể cảm nhận được Chu Tuấn đi phía sau.

Nơi tổ chức bổi tiệc cách đấy không xa, bọn họ chỉ cần đi một chút đã tới.

Quả nhiên như nàng nói buổi tiệc đã bắt đầu.


Lý Khanh hắn từ nảy giờ cứ liên tục nhìn xung quanh để tìm nàng, hiện tại nhìn thấy nàng đã đến nên tâm trạng rất tốt, nhưng vừa nhìn thấy người đi phía sau nàng tâm trạng hắn liền thay đổi ngay lập tức.
Hắn hiếp mắt nhìn Chu Tuấn nhìn sau lưng nàng hắn ghét nhất chính là tên này suốt ngày cứ lẻo đẻo sau nàng.

Hắn đã từng nhìn thấy ánh mắt của Chu Tuấn nhìn nàng, ánh mắt ấy hắn vô cùng hiểu rỏ bởi hắn cũng đôi khi nhìn nàng với ánh mắt như thế.

Tốt nhất hắn nên tìm cách cưới nàng nếu không cẩn thận chắc sẻ bị kẻ khác cướp mất “vợ”.

Dù sao nàng xin đẹp như thế thông minh như thế kẻ muốn cưới nàng chắc chắn ngoài hắn ra sẻ còn rất nhiều người.
Nàng không biết những suy nghĩ này của hắn, mà nhanh chóng tiến lại vị trí của mình ngồi, chổ của nàng khá gần Trác Quân, Trác Duệ cũng đang ngồi cạnh nàng.

Còn về phía của Chu Tuấn, hắn được ngồi ở phía sau lưng nàng bởi hắn là do nàng đưa tới.
Nàng vừa ngồi xuống Trác Duệ đã nhích lại gần nhỏ tiến nói “Lúc nãy khi muội chưa đến ta thấy Thuần vương của Chu Quốc cứ đưa mắt nhìn khắp nơi giống như là đang tìm muội vậy”
“Huynh bớt suy diễn đi, chắc hắn chỉ quan sát xung quanh thôi chứ ai rảnh đâu mà tìm muội làm gì” Nàng nhanh tróng bác bỏ ý của Trác Duệ.
Nhưng nàng không hề biết những gì Trác Duệ nói hoàn toàn chính xác.

Trác Duệ thấy thế thì cũng nhúng vai trề môi mà nhích về chổ mình.
Buổi tiệc này cũng chẳng khác trong cung là mấy, nào là vũ cơ cầm cơ gì đủ loại nàng nghe mà mệt cả người.


Không phải là không hay mà là do trong thời gian ngắn mà phải nghe qua nhiều loại nhạc cụ thật sư quá mệt não.
Sau khi màng múa kết thúc một nữ nhân lên tiếng, giọng nói ấy chứa vài phần đanh đá “Cửu công chúa Sở quốc được thiên hạ đồn là tài sắc vẹn toàn, hiện tại chi bằng cửu công chúa lên chứng minh những lời đồn ấy là đúng đi”
Lời nàng ta vừa cất lên thì mọi ánh mắt đều hướng về nàng ta, nhưng khi nàng ta nói xong thì toàn bộ ánh mắt ấy đều hướng thẳng về nàng.
Nàng nhíu mài nhìn sang nữ nhân kia, Thu nhi thấy thế liền vội vàng lên tiếng “Điện hạ, đó là công chúa của nước Tùy”
Vừa nghe thế thôi mài nàng đã ngay lập tức dãn ra, nhoét miệng cười cái nhoét miệng này góc độ vô cùng nhỏ.

Nàng còn tưởng là ai hóa ra là người trước kia tiểu Thanh Nghi từng nhắc đến.
“Công chúa có từng nghe đến câu nói “Lời đồn vô căn cứ” chưa? Lời đồn mà công chúa nghe toàn là được thêu dệt mà thành, hơn nữa ta cảm thấy bản thân mình không cần phải chứng minh gì cả.

Nếu người tin những lời đồn ấy cũng được, không tin cũng chẳng sau, ta thật sự không quan tâm” nàng nhìn nàng ta cười nói, nụ cười ấy chứa vài phần trăm trọc.
Nếu hiện tại ai thông minh thì sẻ hiểu lời nàng nói, nhưng đáng tiếc nàng ta bị ngốc nên chẳng nhận ra ý xâu xa của nàng.
“Cửu công chúa đây là sợ bản thân làm không tốt sẻ mất mặt sao?” nàng ta vẫn đanh đá lên tiếng hỏi.
Trác Duệ ngồi bên cạnh nhẹ nhàng phun ra hai từ “ngu ngốc” âm thanh khá nhỏ nhưng vẫn đủ cho nàng nghe thấy..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện