Không dám nói với Hạ phụ Hạ mẫu, còn Cố Cảnh Thần......

Trong đầu nàng lúc này đang loạn thành đoàn, cũng không biết phải nói như thế nào với Cố Cảnh Thần......

Trừ muội muội, Hạ Lạc Nghiên thật sự không biết nên tìm ai!

Từ Cảnh Niệm rũ mắt nhìn Lăng Vu Đề trong lòng ngực một cái, nghĩ nghĩ, vẫn là đem nàng đánh thức.

"Ô ~" Lăng Vu Đề trở mình, tay chân đồng thời đặt ở trên người Từ Cảnh Niệm.

"Tỷ tỷ ngươi gọi điện thoại tới, tìm ngươi."

"À~" Lăng Vu Đề lúc này mới từ trong lòng ngực Từ Cảnh Niệm lòi đầu ra. Tay Lăng Vu Đề ôm eo hắn.

Từ Cảnh Niệm phi thường tri kỷ đem điện thoại đặt tới bên tai Lăng Vu Đề.

"Nghiên nghiên, có chuyện gì sao?"

"Tích Tích, ta đang ở bệnh viện......"

"Ửm? Ở bệnh viện làm cái gì? Ngươi không khỏe sao?" Lăng Vu Đề chớp chớp mắt, đầu óc cũng có hơi chút thanh tỉnh hơn.


"Ta, ta mang thai......"

Không biết có phải bởi vì nghe được thanh âm của thân nhân hay không, Hạ Lạc Nghiên thập phần mờ mịt cùng bất lực nhịn không được đỏ hốc mắt, liền thanh âm đều mang theo khóc nức nở.

Mang thai!? Lăng Vu Đề bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nói giỡn sao?!

Trong trí nhớ của Hạ Lạc Tích, trước khi Hạ Lạc Nghiên cùng Cố Cảnh Thần kết hôn cũng không có sự kiện gì xảy ra!

Lần này, sao lại đột nhiên mang thai mang thai như vậy chứ?!

Chẳng lẽ......

"Đứa bé...... Là của Cảnh Thần chứ?"

"Tích Tích, ngươi nói cái gì vậy! Không phải của hắn còn có thể là của ai!"

"A ~ ngại quá, vừa nãy ta hơi hồ đồ!"

Lăng Vu Đề thu hồi tay chân đang treo trên người Từ Cảnh Niệm, giơ tay lấy di động từ trên giường bò xuống: "Ngươi nói với Cảnh Thần chưa? Hắn đưa ngươi đi bệnh viện chứ?"


"Không phải, ta đang ở bệnh viện một mình, ta không biết nên nói với hắn thế nào......"

"Chuyện như thế nào thì liền nói như thế thôi! Ngươi đang ở đâu bệnh viện nào? Gọi điện thoại nói với hắn, ta không đi đâu."

Cũng không phải là sinh bệnh nặng, loại chuyện như mang thai này, đương nhiên là để cha đứa bé đi càng thích hợp hơn!

"Phía ba mẹ, ngươi cũng tự mình nói đi. Có quyết định gì, ngươi cùng Cảnh Thần tự thương lượng."

Nghe Lăng Vu Đề nói xong, Hạ Lạc Nghiên cảm thấy vẫn là có đạo lý.

Nàng gật gật đầu: "Ừm, ta biết rồi, ta liền gọi điện thoại nói cho A Thần."

Cắt đứt điện thoại, Hạ Lạc Nghiên do dự thật lâu, rốt cuộc có thể lấy được can đảm gọi điện cho Cố Cảnh Thần......

Lăng Vu Đề tiếp tục nằm xuống trong lồng ngực Từ Cảnh Niệm, cảm giác ấm áp làm Lăng Vu Đề lại lần nữa buồn ngủ.


Ngáp một cái, ở khóe mắt cũng tràn ra chút nước mắt.

"Còn muốn ngủ sao?" Từ Cảnh Niệm nghiêng nghiêng người, kéo chăn đem lưng Lăng Vu Đề gói cẩn thận, thuận tiện ôm nàng.

"Ừmm ~ còn hơi buồn ngủ~ bây giờ mấy giờ rồi?" Lúc nãy nàng cũng không hề chú ý đồng hồ trên di động.

Từ Cảnh Niệm nhớ tới thời gian lúc nãy nhìn đến khi vừa mới nhận điện thoại, trả lời: "Hơn 9 giờ, ngủ tiếp một lát đi."

Hắn biết Lăng Vu Đề buổi chiều mới có tiết học, cho nên hắn chuyên tâm bỏ hết các lịch trình buổi sáng để ở với nàng.

Lăng Vu Đề gật gật đầu, ừ một tiếng, lại dùng tay chân cùng quấn lên eo Từ Cảnh Niệm.

Có gối ôm ấm áp quen thuộc, Lăng Vu Đề thực nhanh liền ngủ lại rồi ——

11 giờ trưa, bởi vì hai ngày trước có hẹn trước, cho nên Lăng Vu Đề liền mang theo Từ Cảnh Niệm trở về Hạ gia ăn cơm trưa.
Đã hơn một năm nay, Từ Cảnh Niệm cũng thường xuyên đi Hạ gia chơi hay ăn một bữa cơm gì đó.

Ngay từ đầu, Hạ mẫu không hiểu rõ liền đối với ' con rể tương lai' có diện mạo thập phần soái khí Từ Cảnh Niệm rất là vừa lòng!

Còn Hạ phụ thì lúc ban đầu có chút biểu hiện mất tự nhiên cùng với tâm lý phòng bị, dần dần cũng đối Từ Cảnh Niệm có cái nhìn mới.

Tuy rằng Từ Cảnh Niệm không tính là người tốt, nhưng là hắn đối xử với con gái mình thật rất tốt!

Hạ phụ nghĩ, Từ Cảnh Niệm cũng đã mở công ty, vậy khẳng định là có ý muốn chuyển từ hắc sang bạch.

Sau một thời gian cuối cùng cũng không kiêng kị Từ Cảnh Niệm nữa, lúc Hạ phụ nói chuyện phiếm Từ Cảnh Niệm cũng giống như vô tình hỏi hắn vấn đề này.

Từ Cảnh Niệm liền gật đầu, hắn nói hắn xác thật là có ý định muốn từ hắc chuyển sang bạch.
Đương nhiên, loại người giống như hắn này, cũng không có khả năng sẽ toàn bạch.

Điểm này, Hạ phụ vẫn là hiểu được.

Lúc sau Hạ phụ lại hỏi, hắn đem con gái rượu nhà mình xem thành người nào tới đối đãi?

Từ Cảnh Niệm cười cười: "Trước mắt thì Từ gia cần có một phu nhân tương lai, Niệm Huy cần có một bà chủ tương lai. Nàng, là người được chọn, người ta vừa lòng nhất."

Hắn không nói yêu, cũng không có nói thích. Lại nói nàng là người vợ hắn chọn!

Đối với một người coi nữ nhân còn không bằng quần áo như Từ Cảnh Niệm, như thế này đã là phi thường phi thường không tồi!

Lúc sau, hạ ba ba liền đối Từ Cảnh Niệm quan điểm, một chút một chút thay đổi.

Đến sau này mỗi lần gặp Từ Cảnh Niệm, Hạ phụ đều có thể thực tự nhiên đem hắn trở thành vãn bối hoặc là bạn vong niên mà trò chuyện.
Tiếp xúc xong, Hạ phụ rốt cuộc mới tin tưởng Lăng Vu Đề, Từ Cảnh Niệm cũng không phải người giống như ngoại giới đồn đại!

——

Đến Hạ gia, nhìn thấy đầu tiên chính là gương mặt tươi cười đón chào của Hạ phụ Hạ mẫu.

Khi gặp mặt Hạ phụ Hạ mẫu, ý cười trên mặt Từ Cảnh Niệm tuy rằng cũng nhàn nhạt nhưng cũng thực tự nhiên.

Hạ phụ Hạ mẫu ôn hòa từ ái như vậy làm hắn mỗi lần thấy đều sẽ nhớ đến lúc nhỏ, lúc đó phụ thân cùng với ông bà nội vẫn còn khoẻ mạnh!

Hắn, thật sự khát vọng loại tình thân ấm áp này......

Hạ phụ lôi kéo Từ Cảnh Niệm đi chơi cờ uống trà, Lăng Vu Đề thì nhìn quanh nhà một vòng mới đi phòng bếp hỏi Hạ mẫu.

"Nghiên Nghiên vẫn chưa có trở về sao?"

"Nghiên Nghiên nói sẽ về trễ một chút, con gọi điện thoại cho nó, hỏi khi nào trở về đi! Ngày hôm qua ta còn bảo nó mang Cảnh Thần về nhà ăn cơm trưa đấy, cũng không biết Nghiên Nghiên đã nói hay chưa."
Hạ mẫu ở phòng bếp bận rộn, còn quay đầu cùng Lăng Vu Đề nói chuyện.

Lăng Vu Đề dạ một tiếng, lấy di động ra gọi điện thoại cho Hạ Lạc Nghiên.

Vài tiếng đồng hồ rồi, cùng Cố Cảnh Thần thương lượng, cũng nên thương lượng ra quyết định rồi chứ?

Kế tiếp, chính là nên báo cho cha mẹ.

Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm của Hạ Lạc Nghiên, chỉ là nghe ngữ khí, không khó nghe ra tâm tình của nàng ấy không tồi!

Xem ra, hai người thương lượng xong rồi.

"Mẹ bảo ta hỏi ngươi khi nào về ăn cơm, còn nhắc ngươi ngày hôm qua đã bảo ngươi gọi Cảnh Thần đến nhà ăn cơm."

"Ừm, chúng ta đang trở về đây, còn khoảng mười phút tới nhà. Tích Tích, ngươi chưa nói với ba mẹ chứ?"

Lăng Vu Đề nhìn bóng dáng Hạ mẫu liếc mắt một cái: "Ừm, ta đương nhiên chưa nói. Loại chuyện này, cũng nên là các ngươi tự mình tới nói."
Hạ mẫu đang xắt rau tay liền dừng một chút, quay đầu nhìn Lăng Vu Đề: "Nói cái gì?"

Lăng Vu Đề chớp chớp mắt, lắc đầu cười cười: "Không có gì."

Hạ mẫu nhếch mi, cũng không có tiếp tục truy hỏi Lăng Vu Đề, xoay người tiếp tục xắt rau.

"Nếu các ngươi gần tới rồi, ta liền tắt máy trước."

"Được, bai bai ~"

Đem điện thoại tắt Lăng Vu Đề liền đi vào phòng bếp giúp Hạ mẫu nấu nướng.

Hạ Lạc Nghiên cùng Cố Cảnh Thần quả nhiên rất nhanh sau đó đã trở về đến nhà, Cố Cảnh Thần giống nhau như là lần đầu tiên tới Hạ gia bái phỏng vậy, trong tay dẫn theo bao lớn bao nhỏ, vẻ mặt còn có chút khẩn trương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện