Lăng Vu Đề:......

"Ồ ~ nhưng mà sao ngươi lại không ăn bánh vậy?" Mặc Thời mang vẻ mặt nghi hoặc.

Lăng Vu Đề nhịn không được mắt trợn trắng: Bánh bị ngươi ăn mất rồi ta còn ăn cái gì nữa!? "Như vậy đi ~ lát nữa trở về ta sẽ làm cho ngươi một cái bánh kem! Xem như là quà chúc mừng sinh nhật ngươi đi ~"

"Không......" cần.

"Vậy cứ quyết định như vậy đi!"

Lăng Vu Đề: 【mặt sống không còn gì luyến tiếc 】 ta một chút cũng không thoải mái, được chứ!!!

——

Trở lại chung cư, đối với việc nhà của Lăng Vu Đề liền ở đối diện nhà hắn, Mặc Thời tựa hồ một chút cũng không có cảm thấy kinh ngạc!

Điều này làm cho Lăng Vu Đề càng thêm xác định, trước đó, Mặc Thời đã biết Tôn An Tình rồi!

...... Tiểu tử này, không phải là yêu thầm Tôn An Tình đã lâu chứ?

"Ngươi đang nghĩ tầm bậy cái gì vậy! Hắn không phải chỉ mới 17 tuổi sao, vẫn còn chưa thành niên đâu, ta thì đã hơn 30 tuổi rồi!" Tôn An Tình thập phần vô ngữ đánh gãy suy nghĩ của Lăng Vu Đề.


Lăng Vu Đề nhún vai, cô không hề nghĩ bậy! Mặc Thời này rõ ràng tâm tư không đơn thuần nha!

Ù ~ tưởng tượng đến Mặc Thời này thế mà nhưng là hàng xóm của Tôn An Tình mà cô trước mắt còn phải lấy thân phận của Tôn An Tình sinh hoạt......

Không được không được, đầu cô đau quá ~

Trở lại trong phòng mình, cởi giày cao gót cao tám centimet ra, lại tùy tay đem túi xách ném ở trên sô pha.

Vừa cởϊ áσ khoác, ném bừa xuống, vừa hướng phòng tắm đi đến ——

Thoải mái dễ chịu tắm rồi gội đầu, Lăng Vu Đề mặc một cái áo thun freesize màu trắng, dài đến đùi, vốn dĩ là làm váy ngủ xuyên cho nên cô cũng không có mặc quần ở dưới.

Từ tủ lạnh lấy ra một lon đồ uống, nằm ở trên sô pha mở TV, xem tin tức xã hội lúc 6 giờ rưỡi.

Đại khái khoảng 7 giờ, chuông cửa vang lên.

Lăng Vu Đề khẽ nhíu mày, thời gian này, không có lý nào lại có người tới tìm cô nha!


Đi tới cửa, cô nhìn qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài.

Khi thấy rõ ràng bên ngoài đứng người là ai, Lăng Vu Đề nháy mắt trên đầu liền có hắc tuyến......

Đứng ở ngoài cửa không phải ai khác, chính là Mặc Thời ở đối diện cô!

Lúc này Mặc Thời đã thay đồng phục ra, mặc một bộ quần áo đơn giản áo thun màu trắng cùng quần jean đùi.

Lăng Vu Đề đang do dự rốt cuộc có nên mở cửa hay không thì ở ngoài cửa Mặc Thời vừa nhấc mắt, không chớp mắt nhìn vào mắt mèo trên cửa.

Ánh mắt kia, phảng phất giống như nhìn thấy Lăng Vu Đề bên trong vậy.

Cúi đầu nhìn nhìn bộ đồ đang mặc, Lăng Vu Đề mở miệng bảo Mặc Thời ngoài cửa chờ một chút.

Lăng Vu Đề về phòng mặc nội y vào, lại tròng thêm một cái quần đùi, mới đi mở cửa.

Vừa mới mở ra, Mặc Thời đã nhếch môi cười lớn hô một tiếng: "Sinh nhật vui vẻ!"


Giọng nói lớn đến nỗi dọa Lăng Vu Đề có chút kinh ngạc, nhìn bánh kem ở trên tay Mặc Thời, kích thước cũng không quá lớn, cũng vừa đủ cho hai người ăn.

Bánh kem không phải hình tròn, mà là hình trái tim.

Bên ngoài phét một lớp kem màu trắng, mặt trên có blueberry lớn nhỏ xếp thành một hình trái tim, ở giữa có dâu tây cắt nửa lấp đầy.

Bánh kem thoạt nhìn cũng rất tinh xảo, chỉ là cái hình này......

"Tôn An Tình, ngươi còn có thể nói tiểu tử này đối với ngươi không có ý gì sao?!"

Tôn An Tình cũng trợn tròn mắt, cô vạn phần xác định chính mình tuyệt đối chưa từng trêu chọc đến một đứa nhóc vị thành niên này!

Mặc Thời thấy Lăng Vu Đề đứng ở cửa nhìn bánh kem trong tay hắn, cũng không nói để hắn đi vào, bĩu môi có chút không vui.

Hắn cho rằng Lăng Vu Đề lo lắng bánh kem hắn làm không thể ăn: "Tỷ tỷ ~ ngươi yên tâm đi, bánh kem ta làm hương vị thực không tồi!"
Xong rồi Mặc Thời lại bổ sung một câu: "So với bánh kem ở tiệm bánh vừa nãy còn ngon hơn nữa ấy chứ! Ta bảo đảm!"

Khụ...... Tiếng gọi tỷ tỷ này, làm Lăng Vu Đề nghe có chút ngượng ngùng.

Nghiêng thân mình nhường ra một vị trí, Mặc Thời thuận thế mang bánh kem đi vào.

Lăng Vu Đề vừa đóng cửa, vừa tìm tòi trong ký ức của Tôn An Tình.

Mặc Thời này, là thật sự chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của Tôn An Tình!

Bất đắc dĩ thở dài, thôi đi, tiểu tử này cũng chưa nói thích cô.

Nếu là thật sự nói thích thì cô lại giúp Tôn An Tình dùng lời lẽ chính đáng để cự tuyệt đi vậy!

Còn cái bánh kem này, coi như là Mặc Thời làm để bồi thường cho cô đi.

Lăng Vu Đề đi một chuyến toilet, sau đó mới đi đến phòng bếp cầm một cái dao cắt bánh kem,cầm ra hai cái cái đĩa cùng nĩa, sau đó mới trở lại phòng khách.
"Lúc nãy có người gọi điện thoại cho ngươi, ta đã nhận giúp rồi." Mặc Thời phi thường thản nhiên nhìn Lăng Vu Đề, trong tay của hắn còn cầm di động của cô.

"Điện thoại? Ai gọi tới?" Lăng Vu Đề đem đồ vật trong tay đặt ở trên bàn trà, tiếp nhận di động trong tay Mặc Thời.

"Hiện tên là Hạ học trưởng, nghe tiếng là một nam nhân."

Mặc Thời lấy một cây nến thủ công tinh tế ra, cắm ở giữa bánh kem, sau đó lấy bật lửa ra đốt nến lên.

Lăng Vu Đề nhìn thấy cái tên hiện trên điện thoại nhưng mà Lăng Vu Đề không nghĩ tới lý do Hạ Hàm Vũ chủ động gọi điện thoại lại đây cho cô: "Hắn nói cái gì?"

Mặc Thời không có trả lời câu hỏi này của Lăng Vu Đề mà chỉ thúc giục cô nhanh hứa nguyện lên.

Lăng Vu Đề dừng một chút, chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại làm ra bộ dáng đang ước.
"Tôn An Tình, nguyện vọng của ngươi là gì?"

Tôn An Tình do dự thật lâu: "Nguyện vọng của ta, có lẽ là Hạ Hàm Vũ đi......"

Xời ~ thật là đủ chấp nhất!

"Thôi đi, ta đây liền giúp ngươi hứa nguyện: Hy vọng oán khí của ngươi có thể nhanh tiêu tán, sau đó liền có thể đi qua kiếp sống mới!"

Mà cô thì có thể nhanh chóng đi tìm Tịch Tử Thu!

Tôn An Tình ừ một tiếng, cái này, xem như là nguyện vọng duy nhất hiện tại cô có thể lựa chọn đi.

Chờ Lăng Vu Đề mở mắt ra, Mặc Thời đối diện liền oa một tiếng: "Tỷ tỷ nguyện vọng của ngươi thật dài nha! Ngọn nến cũng gần tàn tới nơi rồi đấy! Nhanh ~ nhanh thổi nến đi!"

Lăng Vu Đề nghe lời thổi tắt nến, sau đó nhìn Mặc Thời: "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."

"A?" Mặc Thời vẻ mặt mờ mịt nhìn Lăng Vu Đề.

Sau đó mới giống như vừa mới nhớ ra "à" một tiếng, hắn không để ý lắm cầm dao cắt bánh kem: "Hạ học trưởng kia gọi lại đây, nghe thấy giọng nói của ta, hắn có vẻ rất kinh ngạc, sau đó hắn liền hỏi ngươi đang ở đâu."
"Ta liền nói, ngươi đi toilet."

Nghe vậy, Lăng Vu Đề có hơi gật đầu, câu trả lời này cũng không có vấn đề gì, lúc nãy cô vốn dĩ chính là đi toilet.

Nhưng mà lời kế tiếp Mặc Thời nói, lại làm Lăng Vu Đề trợn mắt há hốc mồm!

Mặc Thời nói: "Sau đó hắn hỏi ta là ai, ta liền nói, là bạn trai của ngươi."

"Ngươi nói —— cái gì!?" Lăng Vu Đề bất ngờ mà đứng bật dậy, cúi đầu nhìn Mặc Thời đang ngồi xếp bằng trên thảm.

Mặc Thời ngửa đầu nhìn Lăng Vu Đề cười hắc hắc: "Ta chỉ là đùa một chút, vừa định cùng cái vị Hạ học trưởng kia giải thích thì hắn liền tắt điện thoại rồi......"

Nhìn dáng vẻ đúng lý hợp tình này của Mặc Thời thật sự rất thiếu đánh!

Trong đầu, Tôn An Tình không ngừng bảo Lăng Vu Đề gọi điện thoại giải thích cho Hạ Hàm Vũ nhưng Lăng Vu Đề lại không có ý định gọi.
"Như vậy cũng tốt, tuy rằng không phải sự thật nhưng là ít nhất có thể cho Hạ Hàm Vũ biết: À, hóa ra Tôn An Tình cũng sẽ có bạn trai, chẳng những có bạn trai, cô về sau còn sẽ kết hôn sinh con."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện