Edit: Aya Shinta

Thấy nước trên người Điện Hạ đã quẫy ra hết, tay Lăng Vu Đề chống nạnh, nói với nó: "Được rồi, em đi ra ngoài trước đi, chị muốn tắm."

Nhìn Điện Hạ ngoan ngoãn nghe lời rời khỏi toilet, quả thực Lăng Vu Đề thích đến không chịu được!

Lúc còn ở thế giới trước thì cô vẫn luôn muốn nuôi một con mèo hoặc là chó, bất quá Tạ Ức Chi dị ứng lông động vật, cho nên cô vẫn không có nuôi.

Đóng lại cửa toilet, Lăng Vu Đề cởi ra cái thứ quần áo trên người mà không biết đã mặc bao lâu.

Sau hơn phân nửa tiếng đồng hồ, Điện Hạ giữ ngoài cửa cũng có chút không kiên nhẫn cào cửa, Lăng Vu Đề toàn thân đều sắp kỳ rớt một tầng da mới ra.

Cô thay một bộ quần áo sạch sẽ duy nhất của mình, một bộ đồ vận động màu xanh xám.

May mắn đầu tóc nguyên thân bởi vì để cho tiện, bị chính cô ấy cắt thành sóng vai, mới tương đối dễ gội, bằng không còn không biết một lọ kia có đủ sử dụng hay không đâu!

Quần áo dơ được cô dùng sữa tắm dư lại mà giặt sạch sẽ, tính toán ngày mai khi đi thì lại mang theo.

Kỳ thật cô muốn trực tiếp ném đi, nhưng ném thì không có đồ thay.

Thấy Điện Hạ còn canh giữ ở ngoài cửa toilet, Lăng Vu Đề cũng có chút ngoài ý muốn.

"Điện Hạ, em đang đợi chị sao?"

"Meo ~~"

"Điện Hạ, em như vậy làm cho người ta thật sự rất thích được chứ?!" Trong cốt truyện cũng không có nói con mèo này làm cho người ta thích bao nhiêu nha!

Trong cốt truyện, Điện Hạ lại không thân với nữ chủ Tô Bạch Vũ chút nào đâu!

Tương phản, Điện Hạ còn mang theo chút địch ý với Tô Bạch Vũ, mỗi lần thấy Tô Bạch Vũ nó đều nhe răng trợn mắt!

Lăng Vu Đề khom lưng bế Điện Hạ lên trên người, cười tủm tỉm ôm nó đi ra ngoài.

An Vũ Trạch đang dựa vào trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần, trời bên ngoài đã đen kịt. Đèn pin của Lăng Vu Đề nhoáng lên, An Vũ Trạch liền mở to mắt.

Chờ Lăng Vu Đề đến gần, An Vũ Trạch mới thấy rõ ràng đến tột cùng thì Lăng Vu Đề trông như thế nào.

Không có biện pháp, Lăng Vu Đề lúc trước không tắm rửa thì trên mặt dơ đến mức căn bản không thấy rõ ngũ quan lắm.

Hiện tại An Vũ Trạch mới phát hiện, Lăng Vu Đề lớn lên thật xinh đẹp, so với cô gái cứu cậu còn muốn xinh đẹp hơn.

Ngũ quan Lăng Vu Đề rất tinh xảo, mặt cô ấy rất nhỏ, là cái loại mặt trái xoan, cằm hơi nhọn, hai má có chút thịt, có vẻ đáng yêu lại không mất đi xinh đẹp.

Bởi vì ba tháng không có ăn uống nghỉ ngơi, Lăng Vu Đề rất gầy, phía dưới đôi mắt to có một vòng quầng thâm nhợt nhạt.

An Vũ Trạch ngẩn người, không nghĩ tới cậu khó có được một lần phát hảo tâm lại cứu được một cô gái sẽ xinh đẹp như vậy!

Lăng Vu Đề ngồi xuống ở bên người An Vũ Trạch, thấy An Vũ Trạch nhìn chằm chằm vào mình, thật ra cô có chút mất tự nhiên: "Khụ ~"

Lăng Vu Đề ho nhẹ một tiếng, An Vũ Trạch có chút xấu hổ cười cười: "Tiểu Vu thật xinh đẹp, trách không được cậu muốn làm mặt mình dơ như vậy!"

Mạt thế đã mấy tháng, cậu cũng từng lập tổ đội đi cùng người khác, gặp qua không ít nhân tâm dơ bẩn, cho nên cậu có thể lý giải hành vi Lăng Vu Đề giấu chân dung mình đi.

Lăng Vu Đề gật gật đầu: "Cậu muốn tắm rửa không? Tôi giúp cậu xả nước, tôi thấy toilet có một cái thùng, liền rửa sạch sẽ xả một thùng nước, cậu đi tắm đi."

An Vũ Trạch ngửi ngửi trên người mình, gãi gãi đầu, cậu cũng đã hai ngày không tắm rửa rồi: "Cũng được, tôi đi tắm. Cậu ăn trước một chút."

Nói, An Vũ Trạch lấy rất nhiều đồ ăn từ trong không gian. Lần này trừ bỏ bánh mì đóng gói chân không, cũng có cánh gà đùi gà gì đó. Ngay cả cháo bát bảo cũng lấy ra vài bình.

Nhìn ý tứ trong ánh mắt An Vũ Trạch, Lăng Vu Đề biết tại sao An Vũ Trạch lại lấy ra nhiều như vậy. Lăng Vu Đề gật gật đầu: "Cậu đi đi."

Thấy Lăng Vu Đề hiểu ý mình, An Vũ Trạch vừa lòng rời đi.

Sau đó Lăng Vu Đề lại cảm ứng được An Vũ Trạch cho cô thêm 10 điểm hảo cảm, chớp chớp đôi mắt, quả nhiên độ hảo cảm của thiếu niên tương đối dễ dàng thêm sao?!

Mới nhận thức mấy tiếng đồng hồ, liền có ba mươi điểm hảo cảm, cho nên rất nhanh thì cô có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này? "Meo ~~"

Điện Hạ cắn một cái bánh mì chân không phóng tới trên tay Lăng Vu Đề, ý bảo Lăng Vu Đề giúp nó xé ra.

Lăng Vu Đề trắng mắt liếc Điện Hạ một cái: "Điện Hạ, kỳ thật em mới là một cái đồ tham ăn đi?"

"Meo ~"

Xé gói, đưa bánh mì cho Điện Hạ, để tự nó nằm vào trên sô pha ăn.

Lăng Vu Đề ôm hơn phân nửa đồ ăn An Vũ Trạch lấy từ trong không gian rồi đứng lên, đi đến chỗ của người đàn ông kia.

Bên chân người đàn ông có thắp một ngọn nến nhỏ, ánh sáng không mạnh, nhưng hai đứa trẻ sợ tối lại rất thỏa mãn.

Nhìn hai đứa bé nhỏ gầy, Lăng Vu Đề có chút đau lòng, nhưng cô biết, ở mạt thế, không thể cho quá nhiều lòng hảo tâm.

Nhìn, đời trước nữ chủ Tô Bạch Vũ còn không phải là một cái bài học rất tốt sao!

Thấy Lăng Vu Đề ôm đồ ăn lại đây, người đàn ông kia nuốt nuốt nước miếng, lại không có nói chuyện, chỉ là cúi đầu nhìn hai đứa trẻ thèm đến không nhịn được.

Lăng Vu Đề thân thiện cười: "Đại ca, đồ ăn này cho ba người, cảm ơn chú có thể để cho chúng tôi tiến vào, rốt cuộc nơi này là chú tìm được trước."

Người đàn ông trung niên muốn cự tuyệt, nhưng y nhìn hai đứa nhỏ, vẫn là da mặt dày tiếp được: "Cảm ơn."

Hai đứa trẻ rúc vào trong lồng ngực người đàn ông trung niên cũng nói một tiếng với Lăng Vu Đề: "Cảm ơn tỷ tỷ!"

Lăng Vu Đề cười cười: "Không cần cảm tạ! Đại ca, hai đứa này là con chú sao? Thật đáng yêu!"

Người đàn ông gật gật đầu: "Ừ, long phượng thai." Nhìn hai đứa nhỏ, trong mắt y tràn đầy tình yêu thương.

"Tôi tên Ninh Lương Diệp, trước mạt thế là một tổng giám đốc của một công ty." Ninh Lương Diệp vừa mở cháo bát bảo cho hai đứa nhỏ ăn, vừa nói với Lăng Vu Đề.

"Tôi tên Lăng Vu Đề, trước mạt thế, là sinh viên năm 2 trường nghệ thuật." Nguyện vọng của nguyên thân chính là làm một diễn viên, đáng tiếc, mạt thế tới.

Bằng không lấy bộ dạng này, hẳn là vẫn rất dễ dàng tiến vào giới giải trí đi.

Giới thiệu xong, Lăng Vu Đề lại có chút tò mò hỏi: "Ninh đại ca, mẹ hai đứa trẻ đâu?"

Vừa hỏi xong, Lăng Vu Đề liền có chút hối hận, mẹ hai đứa nó không có ở nơi này, còn có thể là nguyên nhân gì nữa nha!

Ninh Lương Diệp đỏ hốc mắt, đưa tay lau lau đôi mắt: "Tháng trước, vì tìm thức ăn cho hai đứa nhỏ, tôi để vợ mình mang theo hài tử trốn đi. Tôi không biết trốn nơi đó có con zombie cấp 1. Vợ tôi không phải dị năng giả, vì hai đứa nhỏ, bị......"

Câu kế tiếp, không cần nói, cũng biết kết cục của vợ Ninh Lương Diệp.

Lăng Vu Đề áy náy nhìn Ninh Lương Diệp: "Thật xin lỗi, Ninh đại ca!" Cô không nên nói chuyện mà không có suy nghĩ, trực tiếp liền hỏi ra.

"Không sao." Ninh Lương Diệp miễn cưỡng cười cười, ngũ quan y chợt vừa thấy thì thực bình thường, nhưng xem lâu rồi, sẽ cảm thấy y tạo cho người ta một loại cảm giác hiền lành.

Không có nói với Ninh Lương Diệp được vài câu, Lăng Vu Đề liền trở lại bên sô pha ngồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện