Edit: Aya Shinta
"Lúc trước tiến vào đội ngũ dị năng giả đã từng nói qua, phải tùy thời làm tốt công tác chuẩn bị hy sinh. Không chỉ có mỗi thành viên trong đội ngũ dị năng giả, tại mạt thế này, ai mà không làm tốt tùy thời chuẩn bị tử vong! Nhưng chỉ cần ý chí sinh tồn kiên định, một cái ảo giác mà thôi, chẳng lẽ cô còn sợ không thoát ra sao?!"
Tô Bạch Vũ nói, làm những dị năng giả đồng dạng lo lắng không thoát khỏi ảo giác không nói chuyện nữa.
Phải nha, ở trong cái mạt thế như vậy, bọn họ ai mà không làm tốt chuẩn bị tử vong bất cứ lúc nào chứ? Bọn họ đã sống trong những tháng ngày yên ổn quá lâu rồi, mới có thể bắt đầu trở nên yếu đuối!
Nhớ trước đây, mỗi người bọn họ đều chính là vì sinh tồn, dũng cảm tiến tới!
Sau khi hội nghị nhỏ chấm dứt, nên gác đêm thì gác đêm, nên đi ngủ thì ngủ.
Có thể là bởi vì vốn dĩ liền ở cùng một chỗ, cho nên khi phân phối phòng Tô Bạch Vũ để Lăng Vu Đề cùng cô ấy một phòng.
Ăn chút bánh quy khô, sau đó phóng nước rửa mặt một chút, Lăng Vu Đề liền chuẩn bị ngủ.
Tô Bạch Vũ còn chưa có trở về, hẳn là cùng Phó Thời Cảnh ở bên nhau, đàm luận việc ngày mai vào thành phố L.
Cái khách sạn này thực cũ xưa, khách sạn trên trấn nhỏ, lại có thể tốt được đến đâu.
Hơn nữa mạt thế đã mấy tháng, không có người xử lý, nơi nơi đều phủ kín tro bụi.
Chăn cũng rất vất vả mới tìm được cái không có vết máu gì đó, chỉ là cái mùi cổ mốc thật là rất khó ngửi.
Lăn qua lộn lại ở trên giường, không biết là bởi vì ngày mai liền phải đi gặp vua zombie, hay là bởi vì mùi chăn mốc thật sự làm cô không thể chịu đựng được, Lăng Vu Đề ngủ không được!
Có chút bực bội ngồi dậy, cô mở đèn pin, chuẩn bị đi tìm An Vũ Trạch trò chuyện.
Vừa mới mở cửa phòng, liền thấy Phó Thời Sâm đứng ở ngoài cửa.
"Thời Sâm ca, sao còn chưa ngủ?"
Phó Thời Sâm cười cười, nét dịu dành trên gương mặt tuấn tú đều sắp tích ra nước: "Muốn đi gặp Tiểu Vu, sao Tiểu Vu còn không ngủ? Đây là, muốn đi ra ngoài sao?" Kỳ thực anh lo lắng Lăng Vu Đề bởi vì lần đầu tiên làm nhiệm vụ, hay là có nhiệm vụ khó như vậy mà mất ngủ.
Nhưng anh cũng không tính gõ cửa, vừa mới đứng ở cửa, cửa đã bị Lăng Vu Đề mở ra.
Lăng Vu Đề chớp chớp mắt: "À, em ngủ không được, tính ra ngoài một chút."
Phó Thời Sâm gật gật đầu: "Bên ngoài không an toàn, tôi cùng em lên sân thượng đi hóng gió, sau đó liền trở về ngủ, được chứ?"
"Vâng, được." Lăng Vu Đề nghĩ ngợi một chút, vẫn là gật đầu đồng ý.
Đi theo Phó Thời Sâm lên sân thượng, hoàn toàn không có chú ý tới một con mèo ở phía sau bọn họ ~
Thấy Phó Thời Sâm cùng Lăng Vu Đề đứng ở trên sân thượng nói chuyện phiếm, Điện Hạ chạy về phòng.
An Vũ Trạch đang chuẩn bị ngủ đấy, đã bị hai bàn chân nhỏ trăng trắng của Điện Hạ đạp lên trên mặt, sau đó nó cắn ống quần cậu kéo về hướng đi lên sân thượng.
An Vũ Trạch không có cách nào, đành phải bất đắc dĩ mà đi theo Điện Hạ lên sân thượng.
Nơi này không thể so với căn cứ, không có điện.
Hiện tại trời tối, không có sao cũng chẳng có trăng. Bốn phía đều là một mảnh tối đen.
Ban đêm ở mạt thế, an tĩnh đến mức có chút đáng sợ.
Chỉ là ngẫu nhiên, có thể nghe được vài tiếng zombie gầm nhẹ.
Nhưng cũng may trước khách sạn đã có người nơi nơi kiểm tra rồi, sân thượng không có zombie, cho nên Lăng Vu Đề cùng Phó Thời Sâm liền tùy tiện đứng ở trên sân thượng hóng những cơn gió đêm ngẫu nhiên sẽ mang đến hương vị hủ thi.
An Vũ Trạch nhìn không thấy người đứng ở trên sân thượng, cậu vừa mới muốn rời đi, liền nghe được tiếng Phó Thời Sâm nói chuyện.
"Tiểu Vu, em, có người mình thích sao?"
Người cô thích?
Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn hình dáng mơ hồ của Phó Thời Sâm, nghĩ một chút, cô cảm thấy nếu nói cho Phó Thời Sâm rằng mình có người trong lòng, Phó Thời Sâm hẳn là sẽ sớm từ bỏ một chút đi?
"Vâng, có người trong lòng."
Lăng Vu Đề trả lời làm An Vũ Trạch ôm Điện Hạ có chút khẩn trương, cậu hy vọng câu tiếp theo Phó Thời Sâm sẽ hỏi người Lăng Vu Đề thích là ai.
Quả nhiên, Phó Thời Sâm hỏi: "Người kia, là ai vậy?" Cứ việc trong lòng anh đã sớm có đáp án.
"Tiểu Trạch, người em thích, là Tiểu Trạch!" Lăng Vu Đề trả lời mà không có bất luận do dự gì cả, ngay sau khi Phó Thời Sâm hỏi, cô cũng đã buột miệng thốt ra.
Thích, cô thật sự thích, không phải bởi vì công lược mà thích.
Không biết là từ khi nào mà thích, cũng không biết là vì sao mà thích cậu.
Nhưng chính cô biết, cô thích cậu. Khi là, nhân loại, thích An Vũ Trạch!
Cơ hồ Lăng Vu Đề nói thích An Vũ Trạch thì đồng thời, An Vũ Trạch thêm cho Lăng Vu Đề 5 điểm hảo cảm.
Lăng Vu Đề cảm ứng được có chút kinh ngạc, cô quay đầu lại nhìn khắp trên sân thượng, nhưng mà bởi vì thật sự là quá tối, căn bản cô không nhìn thấy cái gì cả.
Chỉ có thể suy đoán có lẽ An Vũ Trạch cũng ở trên sân thượng, nghe được lời thổ lộ gián tiếp của cô.
"Vì sao lại thích cậu ta vậy? Là bởi vì khi em gặp nguy hiểm, là cậu ta cứu em sao?"
Phó Thời Sâm hỏi, lúc trước Lăng Vu Đề có nhắc tới, An Vũ Trạch là ân nhân cứu mạng của cô.
Không đợi Lăng Vu Đề trả lời, Phó Thời Sâm lại hỏi tiếp: "Nếu, lúc ấy người cứu em là tôi, Tiểu Vu, người em thích sẽ là tôi sao?"
.........
"Thời Sâm ca......"
"Nói cho tôi đi, Tiểu Vu, tôi muốn biết!"
"...... Sẽ không, mặc kệ người cứu em có phải Thời Sâm ca hay không. Em, người em thích, sẽ chỉ là Tiểu Trạch!" Bởi vì em muốn công lược cậu ta nha!
"Thời Sâm ca, anh là một người anh trai tốt!" Em hy vọng anh cũng có thể coi em trở thành em gái!
Bóng tối che khuất đi nụ cười khổ của Phó Thời Sâm, anh đưa tay xoa xoa lồng ngực có chút đau.
Hít sâu một hơi, anh mới dùng ngữ khí bình thường nói: "Ừ, về sau, tôi chính là anh trai của Tiểu Vu! Nếu tên tiểu tử Vũ Trạch kia vũ khi dễ em, anh trai liền giúp em đánh cậu ta!"
Lăng Vu Đề cho rằng Phó Thời Sâm thật sự buông bỏ, cô hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngữ khí nhẹ nhàng không ít: "Cậu ta không dám! Nếu Tiểu Trạch khi dễ em, em sẽ phóng nước cho cậu ta tắm nước lạnh! Lạnh thấu tim ha ha ~"
Lại nói đông nói tây hàn huyên trong chốc lát, Phó Thời Sâm mới mang theo Lăng Vu Đề rời sân thượng.
Chờ hai người đi rồi, An Vũ Trạch đang ôm Điện Hạ mới từ trong một góc đi ra.
Biết được tâm ý của Lăng Vu Đề, gương mặt An Vũ Trạch hồng hồng, đôi mắt cũng nhuốm lên sự ngượng ngùng.
Một khắc khi Lăng Vu Đề nói thích cậu, cậu cũng ý thức được, mình cũng thích Lăng Vu Đề.
Nếu thích lẫn nhau, vậy ở bên nhau đi!
Đây là ý tưởng duy nhất của An Vũ Trạch, vốn dĩ cậu muốn đi gõ cửa phòng Lăng Vu Đề thổ lộ.
Kết quả vừa mới đi tới cửa, liền thấy Tô Bạch Vũ trở về phòng.
Nghĩ nghĩ, An Vũ Trạch nói cho mình không nóng nảy, chờ nhiệm vụ lần này trở về lại nói cũng được!
Nửa đêm đến sáng cậu còn phải gác đêm, nhìn thời gian cũng không còn sớm, An Vũ Trạch liền ôm Điện Hạ về phòng nghỉ ngơi.
Bởi vì cái gì cũng nói với Phó Thời Sâm hết, tâm tình Lăng Vu Đề lập tức liền thoải mái không ít.
Nghĩ đến nửa đời sau của Phó Thời Sâm, Lăng Vu Đề bắt đầu nghiên cứu Phó Thời Sâm trong cốt truyện ít đề cập đến đáng thương.
"Lúc trước tiến vào đội ngũ dị năng giả đã từng nói qua, phải tùy thời làm tốt công tác chuẩn bị hy sinh. Không chỉ có mỗi thành viên trong đội ngũ dị năng giả, tại mạt thế này, ai mà không làm tốt tùy thời chuẩn bị tử vong! Nhưng chỉ cần ý chí sinh tồn kiên định, một cái ảo giác mà thôi, chẳng lẽ cô còn sợ không thoát ra sao?!"
Tô Bạch Vũ nói, làm những dị năng giả đồng dạng lo lắng không thoát khỏi ảo giác không nói chuyện nữa.
Phải nha, ở trong cái mạt thế như vậy, bọn họ ai mà không làm tốt chuẩn bị tử vong bất cứ lúc nào chứ? Bọn họ đã sống trong những tháng ngày yên ổn quá lâu rồi, mới có thể bắt đầu trở nên yếu đuối!
Nhớ trước đây, mỗi người bọn họ đều chính là vì sinh tồn, dũng cảm tiến tới!
Sau khi hội nghị nhỏ chấm dứt, nên gác đêm thì gác đêm, nên đi ngủ thì ngủ.
Có thể là bởi vì vốn dĩ liền ở cùng một chỗ, cho nên khi phân phối phòng Tô Bạch Vũ để Lăng Vu Đề cùng cô ấy một phòng.
Ăn chút bánh quy khô, sau đó phóng nước rửa mặt một chút, Lăng Vu Đề liền chuẩn bị ngủ.
Tô Bạch Vũ còn chưa có trở về, hẳn là cùng Phó Thời Cảnh ở bên nhau, đàm luận việc ngày mai vào thành phố L.
Cái khách sạn này thực cũ xưa, khách sạn trên trấn nhỏ, lại có thể tốt được đến đâu.
Hơn nữa mạt thế đã mấy tháng, không có người xử lý, nơi nơi đều phủ kín tro bụi.
Chăn cũng rất vất vả mới tìm được cái không có vết máu gì đó, chỉ là cái mùi cổ mốc thật là rất khó ngửi.
Lăn qua lộn lại ở trên giường, không biết là bởi vì ngày mai liền phải đi gặp vua zombie, hay là bởi vì mùi chăn mốc thật sự làm cô không thể chịu đựng được, Lăng Vu Đề ngủ không được!
Có chút bực bội ngồi dậy, cô mở đèn pin, chuẩn bị đi tìm An Vũ Trạch trò chuyện.
Vừa mới mở cửa phòng, liền thấy Phó Thời Sâm đứng ở ngoài cửa.
"Thời Sâm ca, sao còn chưa ngủ?"
Phó Thời Sâm cười cười, nét dịu dành trên gương mặt tuấn tú đều sắp tích ra nước: "Muốn đi gặp Tiểu Vu, sao Tiểu Vu còn không ngủ? Đây là, muốn đi ra ngoài sao?" Kỳ thực anh lo lắng Lăng Vu Đề bởi vì lần đầu tiên làm nhiệm vụ, hay là có nhiệm vụ khó như vậy mà mất ngủ.
Nhưng anh cũng không tính gõ cửa, vừa mới đứng ở cửa, cửa đã bị Lăng Vu Đề mở ra.
Lăng Vu Đề chớp chớp mắt: "À, em ngủ không được, tính ra ngoài một chút."
Phó Thời Sâm gật gật đầu: "Bên ngoài không an toàn, tôi cùng em lên sân thượng đi hóng gió, sau đó liền trở về ngủ, được chứ?"
"Vâng, được." Lăng Vu Đề nghĩ ngợi một chút, vẫn là gật đầu đồng ý.
Đi theo Phó Thời Sâm lên sân thượng, hoàn toàn không có chú ý tới một con mèo ở phía sau bọn họ ~
Thấy Phó Thời Sâm cùng Lăng Vu Đề đứng ở trên sân thượng nói chuyện phiếm, Điện Hạ chạy về phòng.
An Vũ Trạch đang chuẩn bị ngủ đấy, đã bị hai bàn chân nhỏ trăng trắng của Điện Hạ đạp lên trên mặt, sau đó nó cắn ống quần cậu kéo về hướng đi lên sân thượng.
An Vũ Trạch không có cách nào, đành phải bất đắc dĩ mà đi theo Điện Hạ lên sân thượng.
Nơi này không thể so với căn cứ, không có điện.
Hiện tại trời tối, không có sao cũng chẳng có trăng. Bốn phía đều là một mảnh tối đen.
Ban đêm ở mạt thế, an tĩnh đến mức có chút đáng sợ.
Chỉ là ngẫu nhiên, có thể nghe được vài tiếng zombie gầm nhẹ.
Nhưng cũng may trước khách sạn đã có người nơi nơi kiểm tra rồi, sân thượng không có zombie, cho nên Lăng Vu Đề cùng Phó Thời Sâm liền tùy tiện đứng ở trên sân thượng hóng những cơn gió đêm ngẫu nhiên sẽ mang đến hương vị hủ thi.
An Vũ Trạch nhìn không thấy người đứng ở trên sân thượng, cậu vừa mới muốn rời đi, liền nghe được tiếng Phó Thời Sâm nói chuyện.
"Tiểu Vu, em, có người mình thích sao?"
Người cô thích?
Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn hình dáng mơ hồ của Phó Thời Sâm, nghĩ một chút, cô cảm thấy nếu nói cho Phó Thời Sâm rằng mình có người trong lòng, Phó Thời Sâm hẳn là sẽ sớm từ bỏ một chút đi?
"Vâng, có người trong lòng."
Lăng Vu Đề trả lời làm An Vũ Trạch ôm Điện Hạ có chút khẩn trương, cậu hy vọng câu tiếp theo Phó Thời Sâm sẽ hỏi người Lăng Vu Đề thích là ai.
Quả nhiên, Phó Thời Sâm hỏi: "Người kia, là ai vậy?" Cứ việc trong lòng anh đã sớm có đáp án.
"Tiểu Trạch, người em thích, là Tiểu Trạch!" Lăng Vu Đề trả lời mà không có bất luận do dự gì cả, ngay sau khi Phó Thời Sâm hỏi, cô cũng đã buột miệng thốt ra.
Thích, cô thật sự thích, không phải bởi vì công lược mà thích.
Không biết là từ khi nào mà thích, cũng không biết là vì sao mà thích cậu.
Nhưng chính cô biết, cô thích cậu. Khi là, nhân loại, thích An Vũ Trạch!
Cơ hồ Lăng Vu Đề nói thích An Vũ Trạch thì đồng thời, An Vũ Trạch thêm cho Lăng Vu Đề 5 điểm hảo cảm.
Lăng Vu Đề cảm ứng được có chút kinh ngạc, cô quay đầu lại nhìn khắp trên sân thượng, nhưng mà bởi vì thật sự là quá tối, căn bản cô không nhìn thấy cái gì cả.
Chỉ có thể suy đoán có lẽ An Vũ Trạch cũng ở trên sân thượng, nghe được lời thổ lộ gián tiếp của cô.
"Vì sao lại thích cậu ta vậy? Là bởi vì khi em gặp nguy hiểm, là cậu ta cứu em sao?"
Phó Thời Sâm hỏi, lúc trước Lăng Vu Đề có nhắc tới, An Vũ Trạch là ân nhân cứu mạng của cô.
Không đợi Lăng Vu Đề trả lời, Phó Thời Sâm lại hỏi tiếp: "Nếu, lúc ấy người cứu em là tôi, Tiểu Vu, người em thích sẽ là tôi sao?"
.........
"Thời Sâm ca......"
"Nói cho tôi đi, Tiểu Vu, tôi muốn biết!"
"...... Sẽ không, mặc kệ người cứu em có phải Thời Sâm ca hay không. Em, người em thích, sẽ chỉ là Tiểu Trạch!" Bởi vì em muốn công lược cậu ta nha!
"Thời Sâm ca, anh là một người anh trai tốt!" Em hy vọng anh cũng có thể coi em trở thành em gái!
Bóng tối che khuất đi nụ cười khổ của Phó Thời Sâm, anh đưa tay xoa xoa lồng ngực có chút đau.
Hít sâu một hơi, anh mới dùng ngữ khí bình thường nói: "Ừ, về sau, tôi chính là anh trai của Tiểu Vu! Nếu tên tiểu tử Vũ Trạch kia vũ khi dễ em, anh trai liền giúp em đánh cậu ta!"
Lăng Vu Đề cho rằng Phó Thời Sâm thật sự buông bỏ, cô hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngữ khí nhẹ nhàng không ít: "Cậu ta không dám! Nếu Tiểu Trạch khi dễ em, em sẽ phóng nước cho cậu ta tắm nước lạnh! Lạnh thấu tim ha ha ~"
Lại nói đông nói tây hàn huyên trong chốc lát, Phó Thời Sâm mới mang theo Lăng Vu Đề rời sân thượng.
Chờ hai người đi rồi, An Vũ Trạch đang ôm Điện Hạ mới từ trong một góc đi ra.
Biết được tâm ý của Lăng Vu Đề, gương mặt An Vũ Trạch hồng hồng, đôi mắt cũng nhuốm lên sự ngượng ngùng.
Một khắc khi Lăng Vu Đề nói thích cậu, cậu cũng ý thức được, mình cũng thích Lăng Vu Đề.
Nếu thích lẫn nhau, vậy ở bên nhau đi!
Đây là ý tưởng duy nhất của An Vũ Trạch, vốn dĩ cậu muốn đi gõ cửa phòng Lăng Vu Đề thổ lộ.
Kết quả vừa mới đi tới cửa, liền thấy Tô Bạch Vũ trở về phòng.
Nghĩ nghĩ, An Vũ Trạch nói cho mình không nóng nảy, chờ nhiệm vụ lần này trở về lại nói cũng được!
Nửa đêm đến sáng cậu còn phải gác đêm, nhìn thời gian cũng không còn sớm, An Vũ Trạch liền ôm Điện Hạ về phòng nghỉ ngơi.
Bởi vì cái gì cũng nói với Phó Thời Sâm hết, tâm tình Lăng Vu Đề lập tức liền thoải mái không ít.
Nghĩ đến nửa đời sau của Phó Thời Sâm, Lăng Vu Đề bắt đầu nghiên cứu Phó Thời Sâm trong cốt truyện ít đề cập đến đáng thương.
Danh sách chương